-
Chương 206
Câu nói này của Yến Thanh Ti như thể dội một trái bom hạng nặng xuống, nổ bùm một tiếng, người nhà họ Lạc thoáng cái sắc mặt đã thay đổi, Lạc Cẩm Xuyên mặt mũi đen sì trực tiếp giật tay ra khỏi cánh tay của Yến Minh Châu. Mười chín người bạn trai, đây có nghĩa là như thế nào? Người khác nghe được, chắc rằng trong bụng đã cười ha hả thật to, nữ sưu tập tem* à! *(Chơi chữ, nam phiếu là tiếng lóng để gọi bạn trai, chữ phiếu của từ này có nghĩa là con tem.) Yến Thanh Ti trong lòng cười lạnh, dám nói tôi cướp bạn trai của chị? Vậy tôi để cho các người nghe thử xem tôi cướp bao nhiêu lần. Mười chín hay không mười chín cái gì, cô làm sao mà nhớ rõ, chẳng qua chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, dù gì cô cũng khiến cho nhà họ Nhạc tin tưởng, con số này tuyệt đối là thật. Yến Thanh Ti hơi nghiêng đầu dựa lên vai của Lạc Cẩm Xuyên: “Tôi chính là đứa em gái chuyên đi cướp bạn trai của chị trong truyền thuyết đây, các người không nhận nhầm đâu.” Yến Minh Châu mặt trắng bệch, cô ta hét lên: “Yến Thanh Ti mày câm mồm lại, tao có bạn trai từ năm lớp tám lúc nào, tao có mười chín người bạn trai từ lúc nào, mày đừng có mà ngậm máu phun người, bác trai bác gái, hai người đừng tin nó, nó cố tình bôi nhọ cháu đấy, mọi người không biết lòng dạ của nó thâm hiểm thế nào đâu, từ nhỏ đến lớn nó không ngừng nói xấu, vu oan giá hoạ cho cháu, mọi người đừng có tin nó mà!” Con mắt của Yến Minh Châu đỏ bừng, giọng nói khàn khàm, cô ta vội vã chứng minh bản thân mình trong sạch như thế, nhìn vào thì hình như không phải là đang nói dối, điều đó khiến vẻ mặt của ông bà Lạc trở nên dễ nhìn hơn một chút. Nhưng Yến Thanh Ti lại dội cho một quả bom nữa: “Không có á? Sao em nhớ là có nhỉ, năm lớp tám chị cùng với một nam sinh lớp bên cạnh lớp chị trốn ra ngoài thuê phòng ở cái khách sạn ngoài trường ấy, bị thầy cô biết mà, còn bị gọi cả phụ huynh lên nữa, chuyện này em còn nhớ rõ rành rành, bởi vì em là đứa mách cho thầy cô biết chuyện mà.” Yến Thanh Ti nói rồi nháy nháy mắt với Yến Minh Châu. Chuyện cũ bị nhắc lại, biết được chân tướng sự việc của năm đó, Yến Minh Châu tức đến nỗi cả người run lên: “Hoá ra là do mày…” Yến Thanh Ti nhún vai: “Nếu không thì chị nghĩ là ai? À, còn nữa, năm chị học lớp 11, chị sống chung hai tháng với một nam sinh chơi bóng rổ trong lớp chị, còn bị cha mẹ của cậu học sinh đó đến tận phòng cho thuê đánh đuổi chị ra khỏi nhà, những cái này em không nói sai chứ, cái này chị phải cảm ơn em đấy, là do em chụp được ảnh hai người đang ở chung gửi đến nhà của cậu nam sinh kia, em cũng vì muốn tốt cho chị mà thôi, cấp ba học hành căng thẳng như thế mà, sao có thể yêu đương được chứ.” Bao nhiêu chuyện xưa đều do Yến Thanh Ti hạ thủ, Yến Minh Châu bị kích thích, tâm trạng cả buổi tối cứ như thuốc nổ, chỉ cần tuỳ tiện châm ngòi là nổ tung, không có cha mẹ ở bên cạnh trấn an, cô ta lập tức bùng nổ, gào thét lên: “Yến Thanh Ti, tao giết mày…” Lạc Cẩm Xuyên cản Yến Minh Châu lại: “Còn gì nữa không?” Vẻ mặt của Yến Thanh Ti đầy vô tội: “Còn nữa chứ, năm thứ hai đại học chị tôi còn bị sảy thai mất rất nhiều máu nữa cơ, lần đó tôi còn phải đi truyền máu cho chị ấy nữa, chị, cái khác chị có thể không chịu thừa nhận, nhưng cái này không thể chối được đâu?” ……” Yến Minh Châu hoàn toàn mất đi lí trí, khản cổ gào lên: “Mày nói vớ vẩn, mày toàn ăn nói vớ vẩn…” Yến Thanh Ti bĩu môi: “Nói vớ vẩn? Em còn có giấy chẩn đoán của bệnh viện năm đó đây này.” Yến Thanh Ti nói rồi rút ra một tờ giấy chẩn đoán bệnh thật, đây đúng là đã nhiều năm về trước rồi, trên giấy ghi rõ rành rành, người bệnh: Yến Minh Châu, sảy thai ngoài ý muốn dẫn đến mất máu. Ông bà Lạc cầm lấy tờ giấy chẩn đoá bệnh mà sắc mặt đen sì, khó chịu vô cùng, Yến Thanh Ti đứng bên cạnh ‘tốt bụng’ nói: “ Chị, bây giờ người ta cũng cởi mở rất nhiều rồi, có bao nhiêu người bạn trai thì cũng có sao đâu? Em tin chắc rằng bố mẹ chồng tương lai của chị thích chị như thế, sẽ chẳng so đo chuyện này làm gì đâu.” —— Nhạc thổ hào: không khống chế được, muốn băm thịt làm há cảo!