-
Chương 1192
Nghe những lời này, Yến Thanh Ti không nói một câu nào, đem con dao đâm sâu vào bả vai Hạ Như Sương, sau đó rút phắt ra, để cho máu trào ra, bắn vài giọt lên người cô. Trên mặt cô không có cảm xúc gì, lạnh lùng như một cỗ máy, cô nói: “Tôi biết bà muốn chết, bà đang cố chọc giận tôi. Nhưng tôi đã nói không để bà chết, bà phải sống thật khỏe mạnh, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... mỗi ngày bà sống là một ngày bà chuộc tội cho mẹ tôi, tôi sẽ cho bà thưởng thức hết mọi sự tra tấn trên thế gian này.” Yến Thanh Ti biết những gì Hạ Như Sương nói là sự thực, không ai biết lúc này cô giận đến mức nào, hận đến mức nào. Nhưng cô không thể mất đi lý trí, nhất định phải tự khống chế mình, Hạ Như Sương muốn chết, nực cười, bà ta dựa vào đâu để chết, bà ta có tư cách gì để chết? Du Dực đứng yên tại chỗ, ông nghe Hạ Như Sương nói từng chữ một. Đối với ông và Yến Thanh Ti bây giờ, chỉ một chữ hận làm sao có thể miêu tả nổi cảm giác của họ? Lúc bọn họ theo đuổi chân tướng phát hiện ra những tội ác Hạ Như Sương từng làm, những gì Nhiếp Thu Sính đã trải qua không phải là chỉ có như vậy, không đơn giản chỉ là có người muốn giết cô ấy, tim của Du Dực nhói đau từng chút một cho đến khi nỗi đau đớn đó lan tràn khắp cơ thể, ông không thể cử động nổi. Lúc này, trước mắt của ông xuất hiện rất nhiều hình ảnh về Nhiếp Thu Sính, lúc cô ấy cười, thật dịu dàng tốt đẹp, tựa như có thể thanh tẩy mọi tội ác trên thế giới này. Một người tốt đẹp như thế lại bị Hạ Như Sương hủy hoại cả cuộc đời. Lần đầu tiên Du Dực có khát vọng đem tất cả những tra tấn, những thống khổ trên đời dồn hết lên một người đàn bà. Yến Thanh Ti nói đúng, Hạ Như Sương dựa vào cái gì để chết? Bà ta có tư cách gì mà chết? Hạ Như Sương điên cuồng: “Ha ha... thực ra là mày không dám. Yến Thanh Ti, mày nhìn xem mày bây giờ như thế nào? Có nhiều người giúp mày như vậy mày mới có thể đấu với tao. Mẹ mày là cái thá gì, một phế vật chỉ biết dựa vào gia đình mà đạt được tất cả mọi thứ, nó lấy gì để so được với tao? Nó chẳng phải là con gái nhà danh giá, tiểu thư nhà giàu sao? Tao muốn nó nếm thử cảm giác chịu nhục nhã là như thế nào, muốn cho nó trải qua tất cả những gì tao phải chịu. Tao muốn nó chết trong thống khổ, không những nó đau khổ mà con gái của nó cũng phải đau khổ. Biết tại sao năm đó tao lại để mày sống không? Bởi vì tao muốn cho con gái của nó nếm trải cuộc đời không có ai thương, không có ai yêu, bị người người chà đạp, sống chui lủi bẩn thỉu như chuột vậy. Lúc mày ở nước M, suýt chút nữa bị người ta cắt đi tay chân, bị bán đi làm gái cũng là tao cho người làm, nhưng không nghĩ mày tốt số đến thế, đều trốn thoát được. Cả đời này mày cho là mày độc lập kiên cường lắm sao, thật ra cả mày lẫn mẹ mày đều là con cờ trên tay tao thôi. Tao muốn chúng mày thế nào thì chúng mày phải như thế...” Bàn tay siết chặt dao của Yến Thanh Ti run rẩy, cô thật muốn giết người, trong quá trình trưởng thành những năm qua của cô không thiếu bóng dáng Hạ Như Sương. Lúc ở nước M, nhiều lần trải qua nguy hiểm, nhiều lần đến sát trước mặt tử thần thì không biết Hạ Như Sương chiếm bao nhiêu lần? Yến Thanh Ti đột nhiên cười, thanh âm lạnh như băng cao giọng nói: “Người đâu, nếu Du phu nhân có hứng thú thì thỏa mãn bà ấy đi, chặt tay chân của bà ta, moi mắt bà ta ra...”