Mũi kim đâm vào, Yến Thanh Ti tiêm thuốc ngủ vào trong. Yến Thanh Ti cười lạnh: “Chị thân yêu à, chị ngủ nhiều hơn một chút nhé.” Ra khỏi cửa, Tiểu Từ hỏi Yến Thanh Ti: “Chị, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ như có ai biết được thì sao đây?” Yến Thanh Ti mặc kệ: “Biết, thì cứ để cho biết thôi..........” Tuy Yến Thanh Ti hận không thể giết chết cả nhà họ Yến, nhưng ban ngày ban mặt thế này, cô cũng không thể ra tay thật được, cô chỉ tiêm cho Yến Minh Châu lượng thuốc đủ để cô ta ngủ vài ngày, cũng chưa đến nỗi chết người. Hơn nữa, truyền thuốc ngủ vào người Yến Minh Châu, căn bản cũng chẳng thể tra ra được cái gì. Trước cửa phòng bệnh không lắp camera giám sát nên sẽ chẳng sao đâu. Lần này, cô chỉ muốn dạy bảo Yến Minh Châu một chút thôi. Không truyền mấy căn bệnh như HIV, hay bệnh truyền nhiễm cho cô ta đã là phúc đức cho cô ta lắm rồi. ........ Tiểu Từ đỡ Yến Thanh Ti ra tới nơi đỗ xe của bệnh viện, kết quả, trùng hợp thế nào lại gặp người quen. Yến Thanh Ti và người đó nhìn nhau, cùng sửng sốt mất một lúc, giữa hai người không thấy gì là vui mừng cả. Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ, cười nói: “Thật trùng hợp quá, thật không ngờ tới đây mà cũng gặp Nhạc phu nhân.” Nhạc phu nhân xách túi, xụ mặt hừ lạnh một tiếng: “Sao cô lại ở đây?” Nhìn thấy con tiểu yêu tinh này là trong lòng bà Nhạc đã thấy khó chịu rồi. Yến Thanh Ti thở dài, cúi đầu sờ lên bụng mình, buồn bã nói: “Cái này phải hỏi con trai bà, tôi mang thai rồi, là con của con bà đấy, anh ta không muốn tôi giữ lại đứa bé, nên chỉ có thể bỏ nó thôi!” Tiểu Từ trợn tròn mắt? Chị, kêu là đau dạ dày cơ mà, sao giờ lại thành phá thai thế này? Nhạc phu nhân lúc đầu còn giữ dáng vẻ kiêu căng, lạnh lùng, nhưng lập tức liền bị sụp đổ, bà trợn tròn mắt, nhìn Yến Thanh Ti, hận không thể nhìn tận sâu vào trong từng sợi tóc của cô. Mặt mũi Yến Thanh Ti tái nhợt, cơ thể đang run rẩy, môi cũng trắng bệch, xem ra thật sự rất suy yếu. Bộ dạng đó, thật sự rất giống với lúc vừa phá thai xong. Nhạc phu nhân càng nhìn càng thấy giống, bà chỉ vào Yến Thanh Ti: “Cô, cô, cô.........” Nhạc phu nhân cảm thấy sức chịu đựng của bà lúc này đã đạt đến cực hạn, mấy ngày trước lúc gặp người phụ nữ này, khi đó cô ta còn bảo nói không chừng sau mười tháng nữa sẽ có thể sinh cho bà một đứa cháu nội, giờ còn chưa tới một tháng, cô ta..... cô ta...... thật sự........ Nhạc phu nhân váng vất hết cả đầu, vội chống tay lên xe, hít thở sâu: “Cô đừng có nói bậy, sao tôi biết được đứa con cô mang thai có thật là con của con trai tôi hay không.” Yến Thanh Ti cười khổ, vờ như thật thảm thương nói: “Giờ nói những lời này đâu còn tác dụng gì nữa? Dù sao thì đứa trẻ cũng không còn, nhà họ Nhạc các người thật đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì, Nhạc Thính Phong ngay đến cả con đẻ của mình còn nỡ giết chết, để tôi xem số phận anh ta sau này có thể tốt tới đâu.” Nhạc phu nhân thấy đau đớn hết cả tâm can, vốn bà cũng đã tin tới bảy tám phần, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai mình, dù gì cũng phải đỡ vài câu: “Cô không được nói linh tinh, con trai tôi không phải hạng người đó.” Yến Thanh Ti bĩu môi, mặt khinh bỉ: “Bà Nhạc, con trai bà là người thế nào, có thật là cần tôi phải nói ra không? Dù sao thì anh ta cũng không có con trai, bà cũng khỏi có cháu nội nốt, tôi về nghỉ ngơi cho tốt, nên gả cho ai thì sẽ gả cho người đó, tôi cũng không có tổn hại gì.” Ngay giây sau đó, Yến Thanh Ti lại thở dài: “Aiz, chỉ là tôi thấy thật đáng thương cho đứa bé này, bị chính tay ba nó giết chết, trên tay Nhạc gia các người lại có thêm một mạng người rồi đấy.” ----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận facebook