Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 21: Cầm liền chạy
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Cố Phán Nhi nâng lên hai cái túi ước lượng cân nặng, nghe Cố Thanh hỏi không khỏi có hơi sửng sốt, chần chờ một lúc liền hỏi: “Có phải nếu ta còn vác được, ngươi sẽ mua thêm một chút nữa phải không?” Không thể trách nàng tham, lượng đồ ăn hôm qua và lượng cơm còn sót lại hôm nay, thật sự khiến nàng cảm thấy không tốt.
Cố Thanh trợn trắng mắt: “Mặc kệ ngươi!”
Mới vừa lấy được nửa lượng bạc, lại phải trơ mắt mà nhìn nửa lượng bạc kia bị chưởng quầy thu vào ngăn kéo, Cố Thanh vô cùng buồn bã, trong lòng đều đã đau muốn chết.
Cố Phán Nhi thấy Cố Thanh tựa hồ tâm tình không được tốt cho lắm, có chút không rõ nguyên nhân, nghĩ nghĩ liền nhích lên nói một câu: “Số cân này hẳn là không kém, nhưng cái sọt có chút nhỏ, chỉ chứa được gạo thô.”
Cố Thanh nghe thế liền cảm thấy buồn cười, không khỏi có chút xem thường Cố Phán Nhi, hình như cũng không còn đau lòng như vậy.
“Uy, nơi đó có bán vải, ta qua đi xem một chút?”
“Nhìn cái gì mà nhìn, có nhìn cũng không cho ngươi mua!”
“Uy, có thể hay không đừng hà tiện như vậy, cho ta đổi một bộ quần áo đi!”
“Không có tiền!”
Nhìn gia hỏa này nói được đến đúng lý hợp tình, nếu không phải biết trên tay hắn còn năm lượng bạc, có lẽ thật sự sẽ cho rằng hắn không có tiền. Cố Phán Nhi nhìn nhìn mảnh vá khắp người mình, kéo nhẹ một cái liền thành vải vụn, mày nhăn đến có thể kẹp chết một con ruồi, bộ này coi như còn đỡ, một bộ khác quả thực là không thể gặp người.
Tổng cộng chỉ có hai bộ quần áo, còn để cho nàng đi ra ngoài gặp người không.
“Tiền cất đi có thể đẻ ra trứng sao? Ngươi phải mua cho ta, không nói đắt, loại rẻ nhất cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng phải mua cho ta một bộ, bằng không ta liền đứng ở đây không đi nữa!” Nói xong thật sự ăn vạ không đi.
Cố Thanh đen mặt, cùng Cố Phán Nhi bốn mắt trừng nhau trên đường cái.
Trừng mắt hơn hai khắc, người nhìn chằm chằm bọn hắn càng ngày càng nhiều, Cố Thanh cuối cùng đành phải chịu thua, thập phần đau khổ mà nắm chặt thỏi bạc kia, vẻ mặt như đưa đám nói: “Ta nói trước, chọn loại rẻ nhất, ngươi nếu dám chọn đắt, ta lập tức xoay người chạy đi.”
Cố Phán Nhi nhếch miệng cười: “Được, chọn loại rẻ nhất!”
Cố Phán Nhi bấm tay tính toán, vải ở thời điểm này thường rộng khoảng một mét rưỡi, ba thước vải có thể làm một bộ y phục vừa với vóc dáng của Cố Thanh, nhưng đối với mình thì lại có chút miễn cưỡng. Áo vải thô không thể co dãn, phải mặc rộng một chút mới được. Quần có thể ngắn một chút, bất quá không thể ngắn hơn hai thước rưỡi!
Ba người mỗi người một bộ, tổng cộng khoảng chừng mười bảy thước.
Nghĩ nghĩ không khỏi liếc mắt ngó tiểu tướng công một cái, cũng không biết là hắn không để ý dinh dưỡng hay là do bản thân đã không cao, mười ba tuổi cũng mới hơn một mét ba, gầy chả khác gì con gà con, trên người cũng chẳng có bao nhiêu thịt. Cố Phán Nhi cao khoảng chừng một mét sáu, bất quá đã mười sáu tuổi, có lẽ cũng không cao hơn được nữa.
Tiệm vải này không lớn, bên trong bày bán phần lớn là vải bông thô hạ đẳng, sau đó là vải bông trung đẳng, vải bông thượng đẳng thì không nhiều, còn các loại như tơ lụa này đó càng không thể nhìn thấy. Người đến mua vải không ít, ăn mặc so với hai người Cố Thanh cũng không tốt hơn là bao, thậm chí còn kém hơn một chút, lựa chọn giữa một đống vải, cũng không biết là chưa tìm thấy hay là còn luyến tiếc.
Chủ tiệm có lẽ là một đôi phu thê, bộ dáng thoạt nhìn rất bận rộn, nhưng thật ra cũng không bận cho lắm.
Phần lớn người đến đây đều chỉ nhìn qua rồi sờ sờ vài cái, thuận tiện còn hỏi mấy câu, cuối cùng cũng không nỡ bỏ tiền ra mua.
Cố Phán Nhi ban đầu là để ý vải bông thượng đẳng, vì trong loại vải này bông mịn nhuộm màu nhiều hơn một chút, tuy rằng màu sắc thoạt nhìn cũng chẳng ra gì, nhưng so với vải thô đơn giản không nhuộm màu kia đẹp hơn rất nhiều.
Cố Thanh vừa thấy dáng vẻ kia của Cố Phán Nhi, tức khắc liền cảm thấy không tốt, duỗi tay xoắn chặt lỗ tai của Cố Phán Nhi, đem nàng kéo một đường tới chỗ vải bông thô, tức giận nói: “Những thứ này ngươi có thể tùy tiện chọn!”
Cố Phán Nhi biết những thứ kia là vải thượng đẳng, trong lòng biết Cố Thanh khẳng định luyến tiếc không muốn mua, bất quá không mua vải thượng đẳng cũng không sao, vải trung đẳng cũng là bông mịn, cũng không thể mua trung đẳng?
“Không được nhìn lung tung!” Cố Thanh xoay cái đầu đang nhìn về phía vải trung đẳng của Cố Phán Nhi trở về.
Cố Phán Nhi buồn bực đến không ngừng giật giật khuôn mặt, bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời, duỗi móng vuốt đi sờ vải bông thô, sờ tới sờ lui vẫn là nhịn không được đem ánh mắt nhìn qua phía vải trung đẳng.
“Lại nhìn lung tung thì dù chỉ lớn bằng bàn tay cũng không cho ngươi mua!”
Những lời này thật tàn nhẫn! Cố Phán Nhi đưa mắt liếc Cố Thanh, mắng một tiếng: “Quỷ bủn xỉn!”
“Ta nếu bủn xỉn, thì cho dù chỉ lớn bằng bàn tay cũng không cho điên bà nương nhà ngươi mua!”
Cố Phán Nhi vô cùng bực bội, sắc mặt cũng vô cùng xấu, chọn tới chọn lui vẫn là chọn một cuộn có màu sắc nhạt còn chưa cắt, tuy rằng thoạt nhìn có điểm kì lạ, cảm thấy cũng không quá đẹp, nhưng không thể không thừa nhận rằng nguyên liệu của nó so với vải bông thô thật sự tốt hơn một chút, trộm sờ vào một cuộn trung đẳng, cảm thấy cũng không kém bao nhiêu, liền quay qua hỏi lão bản nương: “Lão bản nương, vải này bán thế nào?”
Lão bản nương có chút kinh ngạc đối với loại vải mà Cố Phán Nhi chọn: “Cô nương, vải này không có nhuộm, nhìn không quá đẹp, ngươi có muốn chọn tấm khác không?”
Cố Phán Nhi không nỡ mà nhìn thoáng qua vải thượng đẳng, lắc đầu: “Không cần đâu, lấy cái này!”
Lão bản nương khóe miệng khẽ giật giật: “Cũng không biết nên nói ánh mắt của cô nương như thế nào, kỳ thật nếu nói về nguyên liệu của tấm vải này, so với vải trung đẳng cũng không kém bao nhiêu, có điều bởi vì không nhuộm màu, cho nên cùng một giá với vải bông thô, cũng mười lăm văn một thước. Cô nương nếu thích, cứ nói muốn bao nhiêu, ta giảm giá cho ngươi.”
Cố Phán Nhi không có bao nhiêu kiến thức đối với kích thước của vải, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Vải này bao nhiêu thước?”
Lão bản nương vươn một đầu ngón tay: “Vừa vặn một tấm, cũng chính là một trăm thước, cô nương nếu mua toàn bộ, có thể rẻ hơn một chút, nếu mua nhiều, cũng có thể rẻ hơn một chút.”
“Có thể rẻ hơn bao nhiêu?”
“Ngươi nếu mua mười thước trở lên, lấy ngươi mười bốn văn.”
“Toàn bộ thì sao?”
“Ha hả, cô nương nếu mua hết, liền lấy một lượng hai trăm văn là được rồi!” Lão bản nương tuy rằng nói như vậy, nhưng lại không mấy tin Cố Phán Nhi có thể mua cả tấm vải này, không nói đến màu vải này không ai thích, coi như thích, qua cách ăn mặc của hai người Cố Thanh, cũng không giống có thể mua toàn bộ.
Cố Phán Nhi trầm mặc một lúc, nhìn nhìn Cố Thanh lại nhìn nhìn lão bản nương, đột nhiên tròng mắt vừa chuyển, cười hắc hắc, ôm vải bông liền chạy ra ngoài cửa, thuận tiện quay đầu lại kêu một tiếng: “Tiểu tử thúi kia là tướng công nhà ta, ngươi tìm hắn đòi tiền đi! Thân ái tiểu tướng công, phải tiếp tục mặc cả a!”
Cố Thanh còn đang cân nhắc có thể hay không giảm bớt số tiền mua cả tấm xuống vài thước, ai ngờ Cố Phán Nhi thế nhưng ôm tấm vải kia chạy mất, tức khắc liền dại mắt ra.
Có điều ánh mắt dại ra cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn mà còn có người trong tiệm.
Bất quá lão bản nương đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bắt lấy Cố Thanh: “Tiểu tử, ngươi cũng không thể chạy, tức phụ của ngươi đã đem cả tấm vải chạy mất, ngươi ở lại trả tiền.”
Cố Thanh sắc mặt thập phần khó coi, tức đến muốn hộc máu, kia chính là muốn một lượng hai trăm văn tiền a!
Lão bản nương thấy sắc mặt Cố Thanh khó coi, cho rằng Cố Thanh không muốn trả tiền, tức khắc sắc mặt cũng khó coi theo, do dự một chút, cắn răng nói: “Coi như vì tức phụ của ngươi mua cả tấm vải, lại bớt thêm cho ngươi một trăm văn, không thể ít hơn! Nếu còn ít hơn nữa thì lão nương lỗ vốn rồi!”
...
Cố Phán Nhi nâng lên hai cái túi ước lượng cân nặng, nghe Cố Thanh hỏi không khỏi có hơi sửng sốt, chần chờ một lúc liền hỏi: “Có phải nếu ta còn vác được, ngươi sẽ mua thêm một chút nữa phải không?” Không thể trách nàng tham, lượng đồ ăn hôm qua và lượng cơm còn sót lại hôm nay, thật sự khiến nàng cảm thấy không tốt.
Cố Thanh trợn trắng mắt: “Mặc kệ ngươi!”
Mới vừa lấy được nửa lượng bạc, lại phải trơ mắt mà nhìn nửa lượng bạc kia bị chưởng quầy thu vào ngăn kéo, Cố Thanh vô cùng buồn bã, trong lòng đều đã đau muốn chết.
Cố Phán Nhi thấy Cố Thanh tựa hồ tâm tình không được tốt cho lắm, có chút không rõ nguyên nhân, nghĩ nghĩ liền nhích lên nói một câu: “Số cân này hẳn là không kém, nhưng cái sọt có chút nhỏ, chỉ chứa được gạo thô.”
Cố Thanh nghe thế liền cảm thấy buồn cười, không khỏi có chút xem thường Cố Phán Nhi, hình như cũng không còn đau lòng như vậy.
“Uy, nơi đó có bán vải, ta qua đi xem một chút?”
“Nhìn cái gì mà nhìn, có nhìn cũng không cho ngươi mua!”
“Uy, có thể hay không đừng hà tiện như vậy, cho ta đổi một bộ quần áo đi!”
“Không có tiền!”
Nhìn gia hỏa này nói được đến đúng lý hợp tình, nếu không phải biết trên tay hắn còn năm lượng bạc, có lẽ thật sự sẽ cho rằng hắn không có tiền. Cố Phán Nhi nhìn nhìn mảnh vá khắp người mình, kéo nhẹ một cái liền thành vải vụn, mày nhăn đến có thể kẹp chết một con ruồi, bộ này coi như còn đỡ, một bộ khác quả thực là không thể gặp người.
Tổng cộng chỉ có hai bộ quần áo, còn để cho nàng đi ra ngoài gặp người không.
“Tiền cất đi có thể đẻ ra trứng sao? Ngươi phải mua cho ta, không nói đắt, loại rẻ nhất cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng phải mua cho ta một bộ, bằng không ta liền đứng ở đây không đi nữa!” Nói xong thật sự ăn vạ không đi.
Cố Thanh đen mặt, cùng Cố Phán Nhi bốn mắt trừng nhau trên đường cái.
Trừng mắt hơn hai khắc, người nhìn chằm chằm bọn hắn càng ngày càng nhiều, Cố Thanh cuối cùng đành phải chịu thua, thập phần đau khổ mà nắm chặt thỏi bạc kia, vẻ mặt như đưa đám nói: “Ta nói trước, chọn loại rẻ nhất, ngươi nếu dám chọn đắt, ta lập tức xoay người chạy đi.”
Cố Phán Nhi nhếch miệng cười: “Được, chọn loại rẻ nhất!”
Cố Phán Nhi bấm tay tính toán, vải ở thời điểm này thường rộng khoảng một mét rưỡi, ba thước vải có thể làm một bộ y phục vừa với vóc dáng của Cố Thanh, nhưng đối với mình thì lại có chút miễn cưỡng. Áo vải thô không thể co dãn, phải mặc rộng một chút mới được. Quần có thể ngắn một chút, bất quá không thể ngắn hơn hai thước rưỡi!
Ba người mỗi người một bộ, tổng cộng khoảng chừng mười bảy thước.
Nghĩ nghĩ không khỏi liếc mắt ngó tiểu tướng công một cái, cũng không biết là hắn không để ý dinh dưỡng hay là do bản thân đã không cao, mười ba tuổi cũng mới hơn một mét ba, gầy chả khác gì con gà con, trên người cũng chẳng có bao nhiêu thịt. Cố Phán Nhi cao khoảng chừng một mét sáu, bất quá đã mười sáu tuổi, có lẽ cũng không cao hơn được nữa.
Tiệm vải này không lớn, bên trong bày bán phần lớn là vải bông thô hạ đẳng, sau đó là vải bông trung đẳng, vải bông thượng đẳng thì không nhiều, còn các loại như tơ lụa này đó càng không thể nhìn thấy. Người đến mua vải không ít, ăn mặc so với hai người Cố Thanh cũng không tốt hơn là bao, thậm chí còn kém hơn một chút, lựa chọn giữa một đống vải, cũng không biết là chưa tìm thấy hay là còn luyến tiếc.
Chủ tiệm có lẽ là một đôi phu thê, bộ dáng thoạt nhìn rất bận rộn, nhưng thật ra cũng không bận cho lắm.
Phần lớn người đến đây đều chỉ nhìn qua rồi sờ sờ vài cái, thuận tiện còn hỏi mấy câu, cuối cùng cũng không nỡ bỏ tiền ra mua.
Cố Phán Nhi ban đầu là để ý vải bông thượng đẳng, vì trong loại vải này bông mịn nhuộm màu nhiều hơn một chút, tuy rằng màu sắc thoạt nhìn cũng chẳng ra gì, nhưng so với vải thô đơn giản không nhuộm màu kia đẹp hơn rất nhiều.
Cố Thanh vừa thấy dáng vẻ kia của Cố Phán Nhi, tức khắc liền cảm thấy không tốt, duỗi tay xoắn chặt lỗ tai của Cố Phán Nhi, đem nàng kéo một đường tới chỗ vải bông thô, tức giận nói: “Những thứ này ngươi có thể tùy tiện chọn!”
Cố Phán Nhi biết những thứ kia là vải thượng đẳng, trong lòng biết Cố Thanh khẳng định luyến tiếc không muốn mua, bất quá không mua vải thượng đẳng cũng không sao, vải trung đẳng cũng là bông mịn, cũng không thể mua trung đẳng?
“Không được nhìn lung tung!” Cố Thanh xoay cái đầu đang nhìn về phía vải trung đẳng của Cố Phán Nhi trở về.
Cố Phán Nhi buồn bực đến không ngừng giật giật khuôn mặt, bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời, duỗi móng vuốt đi sờ vải bông thô, sờ tới sờ lui vẫn là nhịn không được đem ánh mắt nhìn qua phía vải trung đẳng.
“Lại nhìn lung tung thì dù chỉ lớn bằng bàn tay cũng không cho ngươi mua!”
Những lời này thật tàn nhẫn! Cố Phán Nhi đưa mắt liếc Cố Thanh, mắng một tiếng: “Quỷ bủn xỉn!”
“Ta nếu bủn xỉn, thì cho dù chỉ lớn bằng bàn tay cũng không cho điên bà nương nhà ngươi mua!”
Cố Phán Nhi vô cùng bực bội, sắc mặt cũng vô cùng xấu, chọn tới chọn lui vẫn là chọn một cuộn có màu sắc nhạt còn chưa cắt, tuy rằng thoạt nhìn có điểm kì lạ, cảm thấy cũng không quá đẹp, nhưng không thể không thừa nhận rằng nguyên liệu của nó so với vải bông thô thật sự tốt hơn một chút, trộm sờ vào một cuộn trung đẳng, cảm thấy cũng không kém bao nhiêu, liền quay qua hỏi lão bản nương: “Lão bản nương, vải này bán thế nào?”
Lão bản nương có chút kinh ngạc đối với loại vải mà Cố Phán Nhi chọn: “Cô nương, vải này không có nhuộm, nhìn không quá đẹp, ngươi có muốn chọn tấm khác không?”
Cố Phán Nhi không nỡ mà nhìn thoáng qua vải thượng đẳng, lắc đầu: “Không cần đâu, lấy cái này!”
Lão bản nương khóe miệng khẽ giật giật: “Cũng không biết nên nói ánh mắt của cô nương như thế nào, kỳ thật nếu nói về nguyên liệu của tấm vải này, so với vải trung đẳng cũng không kém bao nhiêu, có điều bởi vì không nhuộm màu, cho nên cùng một giá với vải bông thô, cũng mười lăm văn một thước. Cô nương nếu thích, cứ nói muốn bao nhiêu, ta giảm giá cho ngươi.”
Cố Phán Nhi không có bao nhiêu kiến thức đối với kích thước của vải, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Vải này bao nhiêu thước?”
Lão bản nương vươn một đầu ngón tay: “Vừa vặn một tấm, cũng chính là một trăm thước, cô nương nếu mua toàn bộ, có thể rẻ hơn một chút, nếu mua nhiều, cũng có thể rẻ hơn một chút.”
“Có thể rẻ hơn bao nhiêu?”
“Ngươi nếu mua mười thước trở lên, lấy ngươi mười bốn văn.”
“Toàn bộ thì sao?”
“Ha hả, cô nương nếu mua hết, liền lấy một lượng hai trăm văn là được rồi!” Lão bản nương tuy rằng nói như vậy, nhưng lại không mấy tin Cố Phán Nhi có thể mua cả tấm vải này, không nói đến màu vải này không ai thích, coi như thích, qua cách ăn mặc của hai người Cố Thanh, cũng không giống có thể mua toàn bộ.
Cố Phán Nhi trầm mặc một lúc, nhìn nhìn Cố Thanh lại nhìn nhìn lão bản nương, đột nhiên tròng mắt vừa chuyển, cười hắc hắc, ôm vải bông liền chạy ra ngoài cửa, thuận tiện quay đầu lại kêu một tiếng: “Tiểu tử thúi kia là tướng công nhà ta, ngươi tìm hắn đòi tiền đi! Thân ái tiểu tướng công, phải tiếp tục mặc cả a!”
Cố Thanh còn đang cân nhắc có thể hay không giảm bớt số tiền mua cả tấm xuống vài thước, ai ngờ Cố Phán Nhi thế nhưng ôm tấm vải kia chạy mất, tức khắc liền dại mắt ra.
Có điều ánh mắt dại ra cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn mà còn có người trong tiệm.
Bất quá lão bản nương đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bắt lấy Cố Thanh: “Tiểu tử, ngươi cũng không thể chạy, tức phụ của ngươi đã đem cả tấm vải chạy mất, ngươi ở lại trả tiền.”
Cố Thanh sắc mặt thập phần khó coi, tức đến muốn hộc máu, kia chính là muốn một lượng hai trăm văn tiền a!
Lão bản nương thấy sắc mặt Cố Thanh khó coi, cho rằng Cố Thanh không muốn trả tiền, tức khắc sắc mặt cũng khó coi theo, do dự một chút, cắn răng nói: “Coi như vì tức phụ của ngươi mua cả tấm vải, lại bớt thêm cho ngươi một trăm văn, không thể ít hơn! Nếu còn ít hơn nữa thì lão nương lỗ vốn rồi!”
...
Bình luận facebook