• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (68 Viewers)

  • Chương 399-400-401

Boss nữ hoàn mỹ 399-400 -401

Chương 399: Khó bề phân biệt

Thật ra tính tới tính lui, tôi và Chúc Mi cũng chỉ có mối quan hệ quen biết khoảng chừng một tháng, nhưng những sự việc đã trải qua lại nhiều vô số kể, đến nỗi ngay cả bản thân tôi cũng không thể ngờ được, nhưng tình bạn giữa tôi và cô ấy cũng nhờ thế mà dần dần trở nên sâu đậm từng chút một, cho đến cuối cùng, cô gái nhỏ này lại nảy sinh tình cảm khác đối với tôi.



Điều càng khiến cô ấy bối rối chính là, khi cô ấy lấy hết dũng khí đến nhà tìm tôi thì lại đụng ngay phải Bạch Vi vừa từ Úc Châu trở về.



Nhưng cho dù là như thế, lần này Chúc Mi vẫn dốc hết sức lực giúp đỡ tôi, tín nhiệm tôi trong trận chiến với gia đình nhà họ Cung, đây cũng là điều mà khiến tôi cảm thấy mình không thể báo đáp được.



Lúc này Chúc Mi nói với tôi, Cung Chính Văn bị xử mười lăm năm, điều đó chắc chắn là thật, người nhà của cô ấy sẽ không lừa gạt cô ấy, dựa vào thân phận của bọn họ thì lại càng không rảnh rỗi để đi lừa tôi.



Trong lòng tôi chẳng rõ là đang phiền muộn hay là điều gì đó? Lúc nghe thấy Chúc Mi nói những lời này, theo cùng với niềm vui sướng còn có sự hổ thẹn sâu sắc.



Đầu bên kia điện thoại trầm lặng một hồi lâu, tôi nói: "Chúc Mi, cảm ơn!"



Chúc Mi nói với giọng dửng dưng thản nhiên như chẳng mấy để tâm: "Không cần đâu, giữa đường gặp chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ thôi, trước đó không phải anh cũng từng cứu tôi sao, cứ coi như chúng ta huề nhau đi".



"Tôi...."



"Không đúng!"



Tôi đang định nói thì Chúc Mi bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi vội hỏi: "Sao lại không đúng?"



Chúc Mi rụt rè nói: "Lần trước anh cứu tôi một mạng, mà lần này chuyện tôi làm lại dễ dàng như trở bàn tay, tôi vẫn chưa hết nợ anh đâu..... nói không chừng, Phương Dương này, cả đời này tôi cũng không trả hết được!"



Theo lý mà nói, nếu như trong thời khắc lúc này, Bạch Vi không ở bên cạnh tôi, có lẽ tôi sẽ chơi trò tán tỉnh, lừa tình với cô gái tinh quái Chúc Mi này một hồi nhưng bây giờ tôi lại làm bộ không để ý, Bạch Vi với đôi tai đã sớm dựng đứng lên để nghe ngóng đang ngồi đối diện tôi, sao tôi dám nói mấy thứ đó!



Tôi ho khan một tiếng nói: "Tôi cứu cô không phải là muốn cô báo ơn, càng huống chi việc cô giúp tôi lần này cũng đã đủ rồi".



"Hì hì, được, Phương Dương, tôi cúp máy đây!"



Chúc Mi nói xong thì cúp điện thoại một cách dứt khoát, tôi ngây người nhìn điện thoại, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra được một chút, chắc hẳn cô gái nhỏ này đã biết Bạch Vi đang ở bên cạnh tôi nên mới cố ý nói như vậy?



Tôi nhìn nét mặt như không có chuyện gì xảy ra của Bạch Vi, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, trong lòng không khỏi than thầm, cô gái này thật sự rất biết quyến rũ người khác.



Bạch Vi nhìn thấy tôi không nói gì, thì hỏi: "Vừa nãy, Chúc Mi… cô ấy nói gì với anh đấy?"



"Không nói gì, chỉ nói cho anh biết thời hạn thi hành án của Cung Chính Văn đã được xác định rồi thôi".



Lúc nói những lời này trong lòng tôi không hề dao động, mặc dù khi nãy Chúc Mi nói với tôi rất nhiều, nhưng nội dung thực chất thì quả thật chỉ nói chuyện này.



Chỉ có điều những lời kia của cô ấy thật dễ khiến cho người ta liên tưởng đến phương diện khác, thậm chí nó còn khiến cho người ta không phòng bị mà sa vào.



"Xác định rồi? Là bao lâu?"



Bạch Vi vốn đang nhàn nhã đong đưa chân của mình, bỗng nhiên trở nên kích động, hỏi tôi.



"Nhiều hơn so với chúng ta dự đoán".



Cho dù Bạch Vi nói rất nhiều, nhưng tôi vẫn không chắc chắn liệu cô ấy có bị con số này dọa khiếp không, vậy nên tôi chỉ nói như vậy.



Bạch Vi chau mày: "Nhiều hơn chúng ta dự đoán? Thế là bao nhiêu? Phương Dương, anh nói thẳng ra đi, em không trách anh đâu. Dù sao thì Cung Chính Văn cũng là tự làm tự chịu, huống chi giữa chúng ta còn có điều gì không thể nói chứ?"



"Giám đốc Bạch, đây là em nói đấy nhé!"



Tôi rất ít khi gọi Bạch Vi với cái danh xưng "giám đốc Bạch" này, nhưng chẳng biết Bạch Vi đang nghĩ điều gì, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng, một lát sau lại ưỡn "tâm hồn" ngạo nghễ sáp tới chỗ tôi, dường như rất chú ý đến vấn đề này.



"Mười lăm năm!"



Tôi trả lời với giọng bình tĩnh, lúc nói, tôi vẫn luôn chú ý đến Bạch Vi, tôi lo lắng cô ấy sẽ vì quá căng thẳng hoặc kích động mà ngã xuống, nhưng thật may là không có chuyện đó.



"Mười lăm năm...."



Không hề xuất hiện cảnh tượng như tôi dự đoán, Bạch Vi chẳng hề kinh ngạc hay lo lắng, ngược lại, hàng lông mày của cô nhíu chặt lại, dường như đang suy nghĩ về vấn đề nan giải nào đó.



"Sao thế?"



Tôi thấp giọng hỏi.



"Không có gì!"



Bạch Vi lắc đầu, nói: "Phương Dương, nếu như Cung Chính Văn thật sự bị kết án mười lăm năm, vậy thì có lẽ Phần mềm Trí Văn cũng sẽ bị giải thể, ngoài ra, có vẻ như hiện nay, nhà họ Cung có gặp phải một số vấn đề, đợi bọn họ giải quyết xong những chuyện này, chắc chắn sẽ nhắm về phía anh đấy. Thế nên, đến khi đó anh nhất định phải cẩn thận hơn nữa".



Tôi khẽ nắm bàn tay đang đặt trên bàn của Bạch Vi, cô ấy không phản kháng, còn bàn tay mà tôi nắm lấy là một thứ mềm mịn và ấm áp, tôi nói: "Yên tâm đi, nhà họ Cung có ý muốn giết anh từ lâu lắm rồi, ở Xiêng La bọn họ còn không thành công, bây giờ là ở Hoa Hạ bọn họ càng không thể!"



Tôi và Bạch Vi lại nói chuyện với nhau một lúc, Bạch Vi nói cô ấy phải về nhà, bảo tôi mấy ngày nay nhất định phải cẩn thận, chúng tôi liền ra khỏi quán cà phê.



Vốn dĩ tôi định đưa Bạch Vi về, nhưng cô ấy từ chối, tôi nhìn xuống tay của mình thì không khỏi cười gượng chua chát.



Bởi vì, bên Thịnh Hải cũng đã giải quyết xong xuôi mấy vụ việc lớn chú trọng hàng đầu, lúc này tôi lại có cảm giác không có việc gì làm, ngoài việc bên National bị hoãn vô thời hạn, không biết thời gian gặp mặt cụ thể, bây giờ tôi chỉ có thể gọi Triệu Thư Hằng vẫn còn đang trong khách sạn, cùng tôi đi đến Cục cảnh sát thành phố.



Vì tôi và Triệu Thư Hằng thường xuyên đến đây, nhưng người ghi danh ở cửa ra vào cũng đã nhận ra chúng tôi nên chẳng cần nói gì nhiều. Rất nhanh sau đó tôi gặp được Tề Vũ Manh.



Chúng tôi đi vào dọc theo đại sảnh, đi tới một văn phòng mà Cục cảnh sát thành phố đã tạm thời phê chuẩn thành lập cho Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh đang nhìn chằm chằm vào tập văn kiện đang cầm trên tay vô cùng trầm tư, hàng chân mày cong cong hình lá liễu nhíu chặt lại, khiến người khác vừa nhìn đã thấy cô ấy có tâm sự gì đó.



Tôi cất tiếng: "Cảnh sát Tề, sao thế? Vụ việc của Trương Phú Cường xảy ra vấn đề gì sao?"



Trước khi phá giải từng tầng từng lớp của những vụ việc này, giữa tôi, nhà họ Cung và phe thứ ba là một mớ hỗn loạn, căn bản tôi chẳng thể nào phân rõ được, nhưng lúc này sự việc dường như đã dần lộ ra chân tướng, còn điều gì không nghĩ thông nữa chứ?



Trương Phú Cường chính là kẻ của phe thứ ba kia, ông ấy muốn dựa vào vụ này để lật đổ cục trưởng Lâm, nhưng kết quả cuối cùng, người này lại là kẻ thua cuộc, không chỉ thua lỗ bản thân mình mà còn thua luôn cả sự nghiệp chính trị nửa đời sau của mình.



Tề Vũ Manh lắc đầu nói: "Vụ của Trương Phú Cường cũng coi như đã có chứng cứ xác thực rồi, hơn nữa cũng đã đệ trình lên Ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố Thịnh Hải, tôi tin chắc rằng nó sẽ có trong một thời gian nữa thôi".



"Vậy sao dáng vẻ cô lại thế này?"



Tôi tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tề Vũ Manh, mặc dù có người đi qua nhưng bọn họ đều biết quan hệ của chúng tôi với cục trưởng Lâm nên cũng chẳng nói gì, gặp người có quan hệ thân thiết hơn chút thậm chí còn mỉm cười gật đầu chào hỏi.



Cái người Triệu Thư Hằng này thì hoàn toàn chẳng để ý xem đây là nơi nào, tùy tiện nằm trên chiếc sofa trước mặt, chơi điện thoại không hề kiêng dè gì.



Tề Vũ Manh nói: "Tôi chỉ là nghĩ không ra nguyên nhân của vụ án này, vốn dĩ tất cả các chứng cứ đều chỉ hướng về gia đình họ Cung, cũng không có người chịu trách nhiệm cụ thể, thế nên trước đây tôi mới luôn nhấn mạnh rằng vụ án này không thể trực tiếp lật đổ được nhà họ Cung, nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là, sáng nay khi tôi đến kiểm tra lại hồ sơ lại phát hiện chiều hướng chứng cứ đã thay đổi".



"Thay đổi ư?"



Tôi nhíu mày lại theo trực giác.



"Đúng!"



Tề Vũ Manh vẫn nhìn tập tài liệu trong tay: "Những chứng cứ này bây giờ đều hướng đến một người - Bà Cung".



Chương 400: Bắt người


“Bà Cung?”



Tôi kinh ngạc, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Làm gì có chuyện đấy? Nhà họ Cung sao có thể tự rước họa vào thân được?”



Tư duy vốn mạch lạc của tôi bỗng bị mấy lời nói của Tề Vũ Manh làm cho loạn cả lên. Chúng tôi đã có chuẩn bị tâm lý đối với chuyện lần này của nhà họ Cung từ lâu rồi. Chúng tôi có thể nhờ vào chứng cứ của phe thứ ba để lật đổ Trương Phú Cường, ổn định được thế cục tại Thịnh Hải nhưng không thể nào dựa vào chuyện nhà họ Cung gây rắc rối cho chúng tôi mà đẩy bọn họ xuống vực được.



Mà chuyện ly kỳ nhất chính là ở chỗ này, vốn dĩ chỉ muốn đẩy nhà họ Cung vào chỗ bất lợi một chút thôi, bỗng nhiên như bị hoán đổi vậy.



Nghe thấy vậy, Triệu Thư Hằng cũng không bình tĩnh được, ngồi dựng người khỏi sofa, nói: “Không phải nói là tạm thời nhà họ Cung sẽ không sụp đổ được sao? Mọi người ai cũng biết, hiện giờ, chỗ dựa duy nhất của nhà họ Cung là bà Cung và con của bà ta là Cung Chính Vinh, Cung Chính Văn đã vào tù rồi, Cung Thiệu Bình thì biến thành tàn phế... Lẽ nào, có người thừa nước đục thả câu?”



“Hiện giờ câu chuyện rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản. Nếu như chúng ta muốn gây rắc rối cho bà Cung thì lát nữa ta chỉ cần giao chứng cứ cho bên tòa án và đệ đơn kháng cáo, đương nhiên bà Cung không thể thoát được, nhà họ Cung cũng phải đối mặt với cục diện vô cùng gượng gạo. Vậy nhưng, nếu có người có ý đồ giở trò đằng sau lưng, cố ý để lại cho chúng ta tàn cục, có lẽ dụng ý ở trong đó đáng để suy ngẫm đấy”.



Tề Vũ Manh trầm giọng nói.



Tôi cũng phải nhíu chặt mày. Ngay lúc chúng tôi đang cùng nhau ngẩn người nhìn xấp tài liệu trên bàn, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào.



Chúng tôi đồng loạt quay đầu, chỉ thấy có một hàng dài cảnh sát bên ngoài cửa cục công an thành phố, đồng loạt nhìn ra bên ngoài, bầu không khí bỗng yên tĩnh trở lại.



Rất nhanh, ở ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồng phục bước vào. Người đàn ông dẫn đầu có chiếc mũi anh tuấn, tướng mạo đạt chuẩn, nhìn vào trông rất có khí chất.



Ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu sắc bén, quét một lượt xung quanh, sau đó đi về phía chúng tôi. Ngay khi tôi tràn đầy nghi ngời, Tề Vũ Manh thấp giọng nói: “Đây là người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật của thành phố Thịnh Hải”.



Tôi bỗng như hiểu ra, thì ra đây là người ban nãy Tề Vũ Manh nhắc tới. Có lẽ Tề Vũ Manh đã giao chứng cứ cho họ từ hồi sáng rồi, vậy nên người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật mới tới đây.



Trên danh nghĩa là tiến hành điều tra Trương Phú Cường còn thực tế như nào thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Dù sao, bao nhiêu năm trời, người tham gia điều tra chẳng có ai trở về nguyên vẹn cả.



Người đàn ông dẫn đầu đi tới trước mặt bọn tôi, cười nói: “Chào ba vị! Đây chắc là cảnh sát Tề - đội trưởng Tề Vũ Manh từ thành phố Yến Kinh tới Thịnh Hải để làm việc đúng không?”



Nói rồi, người này đưa tay về phía Tề Vũ Manh. Tề Vũ Manh cũng không ngại ngùng gì, bắt tay với người đàn ông dẫn đầu đội một cách rất tự nhiên. Người đàn ông dẫn đầu lại chào hỏi chúng tôi. Ngay khi tôi đang lấy làm lạ, không hiểu tại sao bọn họ lại biết rõ chuyện của chúng tôi, ánh mắt lại thoáng thấy một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa bước vào.



Người đàn ông trung niên đó trông rất quen, ông ấy vừa bước vào đã nở một nụ cười tươi rói để mọi người khỏi căng thẳng, đây là thư ký Vương của Ủy ban kiểm tra kỷ luật, lần này tới cục cảnh sát là có chuyện cần làm. Ông ấy muốn nhờ vị đồng nghiệp nào đó của chúng tôi giúp đỡ điều tra.



Còn “vị đồng nghiệp nào đó” ở đây không phải cục trưởng Lâm thì là ai được nữa?



Tôi liếc nhìn Tề Vũ Manh thì trông thấy cô ấy đang mỉm cười và ra hiệu bằng ánh mắt với tôi. Trong lòng tôi bỗng hiểu ra chuyện lúc này.



Trước đây, Tề Vũ Manh từng nói, cô ấy và cục trưởng Lâm cùng nhau sắp xếp, có lẽ là tìm người đàn ông họ Vương này tới. Đương nhiên không cần nói nhiều tới người đàn ông họ Vương này, ở Thịnh Hải, ông ta và cục trưởng Lâm cùng chung một phe.



Quen cả Tề Vũ Manh, còn biết được tên của tôi và Triệu Thư Hằng thì chỉ có thể giải thích như vậy thôi.



Người đàn ông họ Vương hỏi: “Xin hỏi, Trương Phú Cường - cục phó Trương đang ở đâu?”



Mọi người xung quanh đều nhìn nhau, có lẽ có người không biết nhưng cũng sẽ có người không muốn nói, chắc là sợ nếu như mọi chuyện không thành, sau này sẽ bị Trương Phú Cường quay lại báo thù.



Thấy không có ai trả lời, vẻ mặt người đàn ông họ Vương cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng, nhìn chúng tôi, còn Tề Vũ Manh chỉ về phía phòng làm việc và đáp: “Đi thẳng rẽ trái, phòng làm việc thứ hai, nếu như hôm nay cục phó Trương tới đồn cảnh sát để làm việc, có lẽ đang ở trong đó”.



Người đàn ông họ Vương cảm ơn cô ấy một tiếng, dẫn theo mấy người đi vào trong. Tôi nhỏ giọng nói: “Trương Phú Cường ở bên trong thật hả?”



Tề Vũ Manh lắc đầu: “Đương nhiên là không, vừa nãy tôi nói là nếu như ông ta tới đồn để làm việc”.



Lúc này, đương nhiên ông ta không đi làm. Nếu như tôi nhớ không nhầm, hôm nay ông ta đang ở nhà nhưng bây giờ, có lẽ đã nhận được tin, chắc đang chuẩn bị chạy trốn rồi.



Tôi nhún vai, không trả lời.



Rất nhanh, người đàn ông họ Vương đi ra, nhìn chúng tôi và nói: “Mọi người không cần hoảng loạn, cục phó Trương không ở đây, chúng tôi sẽ rời đi ngay. Mong mọi người không để ý!”



Sau đó, người đàn ông họ Vương không nói thêm lời nào, quay người đi thẳng. Cục trưởng Lâm mỉm cười, tiễn ông ta ra ngoài. Bên tai tôi cũng truyền tới âm thanh thở phào của mọi người.



Thậm chí có người còn khẽ nói thầm: “Cậu biết không, hình như cục phó Trương đắc tội với cấp trên, bây giờ bị người ta tính sổ!”



“Tính sổ cái gì. Tôi thấy khả năng cao là người khác tới gây phiền phức ấy. Cục phó Trương đã lớn tuổi vậy rồi, chẳng khác gì con cáo già, có chuyện gì mà ông ta không biết?”



“........”



Tề Vũ Manh vừa lấy làm lạ nhìn thoáng hai người cảnh sát vừa nói chuyện phiếm vừa đi ngang qua chúng tôi. Cục trưởng lâm cũng đi tới, nói: “Trong đồn của chúng tôi không chỉ có người của tôi và của lão Trương”.



Tề Vũ Manh gật đầu ra vẻ đã hiểu, còn tôi cũng ngấm ngầm gật đầu theo.



Đợi xung quanh trở về trạng thái yên tĩnh, Tề Vũ Manh nói: “Lần này, nếu không nằm ngoài dự đoán, tên cọp già Trương Phú Cường chẳng thể ngồi lại vị trí cũ được nữa”.



Cục trưởng Lâm cười ha ha: “Nói đến chuyện này, vẫn còn chút rắc rối, sau khi lão Trương rút lui, tôi phải suy xét xem làm thế nào để điều một cảnh sát trẻ tuổi trong cục thay thế vị trí đó, ít nhất không thể để nó trống được. Cảnh sát Tề đã ở Thịnh Hải lâu vậy rồi, không biết có phát hiện được đồng chí nào có thái độ ưu tú, tố chất cứng rắn không?”



Tôi âm thầm oán thán: “Còn chưa tóm được tên cáo già kia đã bắt đầu giành chiến lợi phẩm rồi”.



Đương nhiên Tề Vũ Manh khách sáo từ chối, cục trưởng Lâm năm lần bảy lượt muốn Tề Vũ Manh mở lời nhưng từ đầu tới cuối, Tề Vũ Manh luôn nói mình không có người để đề cử.



Tôi cũng coi như là miễn cưỡng xem hiểu được ý tứ của mấy lời nói trong hoàn cảnh này. Nếu như Tề Vũ Manh thật sự đề cử người nào đó, vậy thì nhất định ngồi được ở vị trí đó, đồng thời cũng coi như Tề Vũ Manh chịu ơn lớn của cục trưởng Lâm.



Nhưng có thể ngồi được lâu ở vị trí này hay không thì phải xem tâm tình của cục trưởng Lâm rồi.



Tôi âm thầm cân nhắc trong lòng một chút, mặc dù cục trưởng Lâm luôn có quan hệ rất tốt với chúng tôi nhưng có thể thấy được từ câu nói ban nãy, có vẻ ông ấy có quan hệ không đơn giản với bố của Tề Vũ Manh.



Cho dù trước đây có giao tình cũng hoàn toàn không nhất thiết phải quan tâm đến Tề Vũ Manh như thế. Trừ phi ông ta cũng muốn có được sự quan tâm từ bố của Tề Vũ Manh.


Chương 401:Người thắng cuộc thật sự


Cục trưởng Lâm chào hỏi tôi vài câu đơn giản rồi nhanh chóng rời đi. Tề Vũ Manh nói với chúng tôi: “Mấy anh yên tâm, bình thường, Ủy ban kiểm tra kỷ luật mời người giúp đỡ chỉ là làm màu thôi. Trên thực tế, bọn họ đã nắm được hành tung của kẻ tình nghi rồi, nếu không sự giám sát của Ủy ban kiểm tra kỷ luật chẳng phải là trò cười à”.



Tôi gật đầu: “Tôi có nói gì đâu, chỉ là nghĩ tới Đỗ Minh Hào, có chút cảm thán. Đỗ Minh Hào từng bị bắt vào tù ở Xiêng La, không ngờ sau đó lại vượt ngục. Nếu như bên chúng ta không có cách xử lý thích hợp, có thể đến lúc đó kết quả rất khó lường”.



Nói tới đây, dù sao, chuyện liên quan tới nhà họ Cung không có gì là chắc chắn, tôi dứt khoát đi qua một bên, rút điện thoại ra gọi cho Đỗ Minh Cường.



Rất nhanh đã có người bắt máy, chỉ nghe Đỗ Minh Cường nói: “Phương Dương, nghe nói bây giờ các cậu đã không còn vấn đề gì nữa rồi?”



“Ừm. Lần này phải cảm ơn anh Cường đã giúp đỡ!”



“Tôi? Tôi có làm gì đâu. Cậu muốn cảm ơn thì nên cảm ơn ba người Bansha cho tử tế. Trước đây, lúc đi theo tôi, tên Roga chưa bao giờ có tâm như vậy. Không ngờ cậu lại có sức hút nhân cách đến vậy. Có thể khiến Roga chủ động tới Quế Lâm cứu bố mẹ cậu”.



Tôi cười lớn: “Cái đó thì đâu tính là sức hút nhân cách. Nói thật với anh, lần này không phải có anh Cường giúp đỡ, chỉ dựa vào mấy tên đầu đất bọn họ thì có nghĩ nát óc cũng không lấy được visa”.



Đỗ Minh Cường ừ một tiếng: “Được rồi, giữa hai anh em mình cũng không cần khách sáo gì. Phương Dương, cậu gọi điện cho tôi làm gì? Có phải có ý tưởng gì không?”



“Tôi có ý tưởng gì đâu, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh Cường là lần trước, lúc ở Xiêng La, Đỗ Minh Hào vượt ngục, lần này gã bị bắt ở Thịnh Hải, tính theo thời gian, chắc vào trại giam hai ngày nay rồi. Nếu như có cơ hội, tốt nhất chúng ta nên để mắt tới một chút”.



Nói rồi, thấy Đỗ Minh Cường im lặng, tôi lại nói tiếp: “Anh Cường, mặc dù gã là em trai anh nhưng bây giờ tôi cũng biết gã hận tôi đến nhường nào. Vậy nên, tôi không thể cho gã chút cơ hội nào được, tôi chỉ chắc chắn gã vào tù rồi mới có thể yên tâm. Lần này là gã coi thường tôi, lần sau có thể tôi không may mắn được như này nữa”.



Mấy lời này tôi không chỉ nói với Đỗ Minh Cường mà còn là đang nói với chính mình. Tôi vẫn luôn coi nhẹ việc bảo vệ những người bên cạnh mình. Bọn họ càng không ý thức được bản thân đã bị tôi lôi vào vòng xoáy.



Nếu như tôi không chủ động đi giải quyết rắc rối, phiền phức sẽ càng ngày càng nhiều, thậm chí kết quả cuối cùng sẽ khiến tôi hối hận vô cùng.



Đỗ Minh Cường nói: “Yên tâm đi Phương Dương. Dù nó là em trai tôi nhưng tôi và cậu là anh em sống chết có nhau, tôi sẽ không coi thường nó đâu. Lần trước tôi cử người đi, chắc giờ đã đến Hoa Hạ rồi. Bọn họ sẽ âm thầm điều tra chuyện này rõ ràng, nếu như có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ nói cho cậu biết ngay”.



Tôi đáp một tiếng, trong lòng như trút được gánh nặng. Không biết vì sao, từ sau lần La Nhất Chính bị bắt cóc, trong lòng tôi như có một cây kim găm sâu, ngày nào không xác nhận được tình hình của Đỗ Minh Hào, trong lòng tôi sẽ bất an ngày đó.



Nếu như thả loại người như gã ra, hậu quả quả thực rất đáng sợ.



Tôi quay lại, Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ. Tôi vừa định xem đống tài liệu kia xem có để lại dấu vết gì không thì chiếc di động vừa tắt lại đổ chuông.



Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đều ngẩng đầu nhìn tôi, còn tôi thì nhìn điện thoại, buột miệng kinh ngạc: “Cung Chính Vinh?”



Tôi chau mày, thật sự khó hiểu, Cung Chính Vinh lại gọi cho tôi vào ngay lúc này là có mục đích gì. Vốn dĩ nhà họ Cung lấy bố mẹ tôi làm con bài để đổi lấy việc phóng thích Cung Chính Văn hoặc giảm tội cho hắn. Vậy nhưng bây giờ, tôi đã cứu được bố mẹ mình ra rồi, thậm chí tóm gọn cả đám người mà bọn họ phái tới Quế Lâm.



Còn bên Cung Chính Văn, tôi chẳng thèm nhẹ tay, có lẽ việc tôi sửa đổi lại bản án thành mười lăm năm đã truyền đến tai người nhà họ Cung. Bây giờ, chắc rằng cuộc điện thoại này gọi tới là vì chuyện đó.



Tôi chẳng thèm để tâm, thẳng tay nhấc máy: “Cung Chính Vinh? Có chuyện gì?”



Cung Chính Vinh không hề bi quan và chán nản như tôi nghĩ, ngược lại, hắn còn tỏ ra rất vui mừng, giọng điệu rất hứng khởi nói: “Phương Dương, mấy ngày trước, tôi gặp được một người xem bói ở trên cầu vượt, đoán rất chuẩn, tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, tìm đến ông ta để xem một quẻ”.



“Có gì mau nói!”



Tôi chẳng nể nang gì, tôi với hắn vốn chỉ là làm bộ làm tịch với nhau để tranh thủ thời gian cứu bố mẹ tôi. Bây giờ bọn tôi không những cứu được bố mẹ ra ngoài mà còn nắm được chứng cơ phạm tội của bà Cung. Có thể nói, chỉ cần chúng tôi hạ quyết tâm, lập tức có thể khiến nhà họ Cung mất nửa khối tài sản.



“He he, đừng gấp!”



Có lẽ Cung Chính Vinh đã biết được chuyện này từ sớm nhưng hắn vẫn chẳng có chút gì gọi là nhụt chí, ngược lại còn nói chuyện vui vẻ hơn cả trước đây. Tôi thậm chí còn nghi ngờ người đang nói chuyện với tôi thông qua điện thoại vào lúc này không phải là Cung Chính Vinh thật.



“Ông già xem bói nói với tôi, gần đây tôi gặp một quý nhân, mà quý nhân này sẽ giúp tôi hoàn thành tất cả mọi chuyện của tôi”.



“Anh đang nói cái quỷ gì thế? Tôi chẳng hiểu cái gì. Nếu anh không có việc gì, tôi cúp máy đây. Ngoài ra, anh nhớ cho tôi, đừng cho rằng bây giờ nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu này thì sẽ khiến tôi bỏ qua cho nhà họ Cung”.



Trong lòng tôi bỗng xuất hiện một suy đoán. Mặc dù khả năng rất thấp nhưng nếu như có khả năng này, kế hoạch bao lâu nay của chúng tôi chẳng có chút tác dụng nào đối với nhà họ Cung.



Tôi cẩn thận nhớ lại nội dung những cuộc điện thoại của tôi với Cung Chính Vinh nhưng mà cuộc nói chuyện với Bạch Vi lúc trước vẫn còn đang luẩn quẩn trong đầu. Tôi nhắm mắt lại, suy nghĩ kỹ càng, trong điện thoại, giọng nói vô cùng kích động của Cung Chính Vinh lần nữa truyền tới: “Phương Dương, cậu biết không? Cậu chính là quý nhân sẽ giúp tôi đấy! Quan trọng hơn là, chuyện tôi muốn làm, cậu đã giúp tôi hoàn thành rồi!”



Dứt lời, trong điện thoại vang lên một tràng cười điên dại còn lòng tôi bỗng trở nên bất an.



Tôi vừa định cúp máy, Cung Chính Vinh lại nói qua điện thoại: “Phương Dương, tôi gọi điện cho cậu, thật ra là muốn hẹn cậu xem lúc nào rảnh thì ra ngoài uống một ly cà phê, đương nhiên, lần này tôi xin thề sẽ không làm gì cậu đâu. Hơn nữa, bên cạnh cậu còn có một nữ cảnh sát xinh đẹp, tôi cũng chẳng dám làm bừa, đúng chứ?”



Coi như tôi đã hiểu được mục đích của Cung Chính Vinh, trong lòng chẳng thể thốt nên lời, đồng thời cũng kinh ngạc vô cùng, tôi nói: “Dựa vào đâu mà tôi đồng ý phải với anh?”



“Ha ha ha ha. Dựa vào việc cậu tên Phương Dương, cậu là quý nhân của tôi!”



Nói rồi, Cung Chính Vinh hơi ngừng một lúc: “Ba giờ chiều, ở quán cà phê mà cậu và Bạch Vi hay tới. Phương Dương, đừng do dự nữa. Tôi nghĩ, đã đến lúc hai nhà chúng ta nói chuyện đàng hoàng rồi. Nếu cậu tới, tin chắc rằng cậu nhất định sẽ không hối hận về quyết định lúc này đâu”.



Dứt lời, Cung Chính Vinh cúp máy, nghe tiếng tu tu, tôi có chút không cam lòng. Tôi cho rằng, trong toàn bộ sự việc này mình mới là người giành thắng lớn. Không những cứu được tất cả mọi người, còn giành được trái tim của Bạch Vi, hơn nữa còn nhận được một khoản lời rất lớn. Đây đều là những điều mà một người bình thường chẳng thể tưởng tượng được.



Vậy nhưng so với Cung Chính Vinh, tôi vẫn còn thiếu một nước cờ, thì ra mục đích của hắn là toàn bộ nhà họ Cung còn chúng tôi vô hình chung giúp hắn hoàn thành tất cả mọi chuyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom