Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443: Phục thù
“Triệu Thư Hằng, anh đi xuống dưới trốn đi, cách xa quá thì lực của cây thương gỗ sẽ không đủ mạnh. Hôm nay, tôi phải đập chết mấy thằng này, không thì sau này chắc sẽ không có ngày yên ổn trên hòn đảo này được mất”.
Tôi nói nhỏ.
Triệu Thư Hằng lập tức đồng ý, sau đó lùi lại mấy bước, lén lút đi ra bên ngoài hang núi ở một góc mà mấy người bên trong không nhìn thấy được. Lúc di chuyển, suýt nữa anh ta đã bị một người Xiêng La trong số đó phát hiện ra, may là Triệu Thư Hằng phản ứng nhanh lẹ, trốn ngay sau một cái cây to, đến tôi còn phải toát mồ hôi lạnh vì anh ta.
Chờ khi Triệu Thư Hằng đã đứng vững vàng vào vị trí và ra hiệu cho tôi, tôi bình tĩnh lại, chĩa họng súng về phía ba người bên trong khe núi.
Tôi suy nghĩ thật ra tên Lý Hạo đó chỉ hơi gian xảo thôi, chứ nhìn lực chiến đấu của gã chắc cũng chẳng ra sao. Khe núi này gần như là một con ngõ cụt, nên chúng tôi không phải lo gã có thể chạy thoát.
Còn bọn họ cũng không có vũ khí hiện đại như súng kíp, Vương Cương thì tôi không phải lo, vì thế người có lực chiến đấu nhất trong số họ chính là tên cơ bắp đó.
Tôi cần phải hạ tên cơ bắp bằng một phát súng, đồng thời Triệu Thư Hằng cũng phải kìm chân hai tên người Xiêng La ở bên ngoài khe núi. Còn lại Vương Cương và Lý Hạo thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt, để mặc chúng tôi tùy ý xử trí.
Tôi không tin họ có thể trốn đâu khỏi đạn súng của mình ở cái nơi phía trước không có đường đi, phía sau không có lối thoát này.
Lúc tôi đang ngắm bắn về phía đầu của tên cơ bắp, Lý Hạo chợt bất mãn nói: “Mẹ kiếp, sao mãi ba con kia chưa về nhỉ?”
Vương Cương lập tức đáp: “Anh Lý, chúng nó đi tắm rửa mà. Anh cũng biết rồi đấy, phụ nữ đều khá thích sạch sẽ”.
Dứt lời, Vương Cương lại cười dâm đãng nói: “Giống như rửa tay trước khi ăn ấy, lát nữa anh Lý cứ tha hồ mà hưởng thụ”.
Lý Hạo cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn: “Vương Cương, mày đi ra ngoài coi sao đi. Xem có phải ba con này đang ăn vụng gì ở ngoài đó không”.
Vương Cương biến sắc mặt, sau đó mới ý thức được là không phải Lý Hạo đang nói mình, anh ta cười gượng đáp: “Vâng, vâng!”
Nói rồi, Vương Cương khẽ giảm lửa ở bên dưới cái nồi xuống, rồi quay người đi ra ngoài khe núi.
Nhưng họng súng của tôi luôn chĩa vào tên cơ bắp, tôi tính toán khoảng cách, từ chỗ tôi đến chỗ hắn khoảng năm mươi mét. Chỉ cần tôi ngắm chuẩn thì kiểu gì cũng sẽ bắn trúng.
Tôi hít sâu một hơi, ngắm thẳng vào đầu của tên cơ bắp rồi bóp cò.
Tiếng súng vang lên, một tia lửa chói mắt bắn từ họng súng ra.
Tên cơ bắp đó chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, vẫn cắm cúi làm gì đó, ngay sau đó có một lực bắn cực mạnh xuyên qua cái trán nhẵn bóng của hắn.
Một cái lỗ máu xuất hiện trên trán của tên cơ bắp, theo tiếng súng vang lên, thân hình to lớn của hắn cũng ngã rầm xuống đất.
Vương Cương và Lý Hạo trong khe núi giật nảy mình, sau đó mới phản ứng lại, thất thanh nói: “Ai? Ai đang ngấm ngầm mưu hại ông đây?”
Hai người họ hoàn toàn không để tâm tới tên cơ bắp đã chết, liếc nhìn về phía tôi. Nhưng tôi trốn ở trên cao thì sao họ có thể nhìn thấy được?
Ngay sau đó, tôi lại kéo chốt an toàn. Cùng lúc đó, Vương Cương và Lý Hạo cũng không phải kẻ ngốc, trong khe núi có mấy tảng đá to. Bây giờ, bọn họ đã trốn phía sau chúng.
Nhưng sao tôi có thể tha cho bọn họ?
Lúc này, Triệu Thư Hằng đang đánh nhau với hai tên người Xiêng La ở bên ngoài. Có lẽ tôi không thể kéo dài thời gian quá lâu, không thì Triệu Thư Hằng sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi lập tức đổi vị trí, bắt đầu ngắm bắn tiếp. Vương Cương và Lý Hạo ở trong khe núi cũng biết đang bị theo dõi, Lý Hạo nói: “Vương Cương, chúng ta cứ di chuyển liên tục, tay súng đó sẽ không bắn trúng được đâu”.
Vương Cương vội vã đồng ý, sau đó hai người họ cứ chạy qua chạy lại trong khe núi.
Pằng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên, tôi đã bắn phát đạn thứ hai.
Nhưng phát đạn này tôi không có đủ thời gian để ngắm bắn, vì hai người này cứ di chuyển không ngừng, đúng là rất bất tiện.
Nhưng phát súng này của tôi vẫn có hiệu quả khá tốt.
Vương Cương vốn là một tên vô tích sự, vừa đúng lúc anh ta đi tới cạnh một tảng đá. Còn viên đạn của tôi thì bắn trúng ngay tảng đá ấy đến mức tóe lửa, sau đó bật ra.
Hai chân Vương Cương lập tức mềm nhũn, anh ta bắt đầu gào thét, tiếng kêu còn thảm khốc hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết. Anh ta ngồi thụp xuống đất, cũng giống như Viên Dung ban nãy, chỗ anh ta ngồi đang rỉ ra một vũng nước màu vàng.
Tôi cười lạnh, đúng là người một nhà có khác.
Vì phát súng này của tôi bắn hụt, điều này có nghĩa là tôi buộc phải đổi sang một vị trí khác. Hình như Lý Hạo đã đoán ra được vị trí của tôi, nên đã trốn ngay ra phía sau một tảng đá đối diện về phía của tôi, vừa hay chỗ đó lại rơi vào điểm mù của mắt.
Vì vậy, tôi đành phải đối phó với tên vô dụng Vương Cương trước, tôi kéo chốt an toàn, lên đạn, bóp cò liền một mạch.
Qua nhiều lần sử dụng, tôi đã vô cùng quen thuộc với khẩu súng kiểu cũ này, họng súng tóe lửa, một viên đạn xuyên thẳng qua đùi của Vương Cương, máu lập tức chảy ra lênh láng.
Vương Cương đã mất lực chiến đấu, ngã xuống đất vừa giãy giụa, vừa kêu gào.
Bây giờ, tôi đã nắm ưu thế tuyệt đối trong tay, nên không có gì phải gấp gáp nữa. Tôi nhìn từ phía trên khe núi xuống, liếc nhìn sang Lý Hạo.
Một mũi tên kỳ quái thò ra từ phía sau tảng đá mà gã ẩn núp.
Tôi vội lách người, ngay sau đó đã nhìn thấy một mũi tên lao tới, cắm xuống một chỗ cách phía bên phải của tôi mười mấy mét.
Tôi không khỏi cười lạnh, tên Lý Hạo này quả nhiên cũng có chút tài năng. Ở khoảng cách xa như vậy, mà gã cũng không bắn lệch mũi tên quá nhiều. Nhưng đáng tiếc là dù gã có thêm cái cung, vẫn còn kém xa thứ vũ khí hiện đại là khẩu súng trong tay tôi.
Bây giờ, trong khe núi chỉ còn lại hai người. Vương Cương không ngừng kêu rên, đùi anh ta chảy máu không ngừng, mặt mày thì trắng như tờ giấy. Trừ khi bây giờ, ai đó lập tức đưa anh ta vào viện cấp cứu, không thì khả năng cao anh ta sẽ chết vì mất quá nhiều máu.
Nhưng tên Lý Hạo kia thì đúng là một đối thủ cơ trí điển hình, tuy nhiên bây giờ tôi đã nắm ưu thế hoàn toàn, nên cũng không phải lo lắng quá nhiều nữa.
Tôi nhìn sang bên ngoài khe núi, chỉ thấy Triệu Thư Hằng cũng đang ở thế thượng phong khi đối phó với hai người Xiêng La kia.
Quan sát kỹ một lúc, tôi đã đoán ra được lý do. Hai người Xiêng La đó mặt bủng da chì, ngược lại thì nhờ mấy ngày nay ăn uống đủ đầy nên Triệu Thư Hằng hồng hảo hơn hẳn. Hơn nữa còn có thêm yếu tố cơn giận dữ của lúc trước, hai người bình thường không biết đánh đấm này sao có thể là đối thủ của anh ta được?
Tôi thở phào một hơi, nếu vậy thì chúng tôi có đủ thời gian để giải quyết ân oán với Lý Hạo và Vương Cương rồi.
Tôi vừa nghĩ đến đây, giọng nói của Lý Hạo từ trông khe núi đã vọng tới: “Khoan đã, đừng nổ súng. Người anh em, chúng ta đều lưu lạc trên hòn đảo hoang không người này, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau, hợp sức đồng lòng, cớ sao anh lại tới đây giết chúng tôi?”
Vương Cương cũng thảm thiết nói: “Đúng vậy, chúng ta cùng làm vua trên hòn đảo này không phải tốt hơn sao? Việc gì phải quyết sống mái với nhau cơ chứ?”
Tôi cười lạnh đáp: “Vương Cương, còn nhớ tao là ai không?”
Khe núi không lớn, nhưng vì địa thế thấp trũng, nên tiếng của tôi vọng lại trong đó.
Tôi nói nhỏ.
Triệu Thư Hằng lập tức đồng ý, sau đó lùi lại mấy bước, lén lút đi ra bên ngoài hang núi ở một góc mà mấy người bên trong không nhìn thấy được. Lúc di chuyển, suýt nữa anh ta đã bị một người Xiêng La trong số đó phát hiện ra, may là Triệu Thư Hằng phản ứng nhanh lẹ, trốn ngay sau một cái cây to, đến tôi còn phải toát mồ hôi lạnh vì anh ta.
Chờ khi Triệu Thư Hằng đã đứng vững vàng vào vị trí và ra hiệu cho tôi, tôi bình tĩnh lại, chĩa họng súng về phía ba người bên trong khe núi.
Tôi suy nghĩ thật ra tên Lý Hạo đó chỉ hơi gian xảo thôi, chứ nhìn lực chiến đấu của gã chắc cũng chẳng ra sao. Khe núi này gần như là một con ngõ cụt, nên chúng tôi không phải lo gã có thể chạy thoát.
Còn bọn họ cũng không có vũ khí hiện đại như súng kíp, Vương Cương thì tôi không phải lo, vì thế người có lực chiến đấu nhất trong số họ chính là tên cơ bắp đó.
Tôi cần phải hạ tên cơ bắp bằng một phát súng, đồng thời Triệu Thư Hằng cũng phải kìm chân hai tên người Xiêng La ở bên ngoài khe núi. Còn lại Vương Cương và Lý Hạo thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt, để mặc chúng tôi tùy ý xử trí.
Tôi không tin họ có thể trốn đâu khỏi đạn súng của mình ở cái nơi phía trước không có đường đi, phía sau không có lối thoát này.
Lúc tôi đang ngắm bắn về phía đầu của tên cơ bắp, Lý Hạo chợt bất mãn nói: “Mẹ kiếp, sao mãi ba con kia chưa về nhỉ?”
Vương Cương lập tức đáp: “Anh Lý, chúng nó đi tắm rửa mà. Anh cũng biết rồi đấy, phụ nữ đều khá thích sạch sẽ”.
Dứt lời, Vương Cương lại cười dâm đãng nói: “Giống như rửa tay trước khi ăn ấy, lát nữa anh Lý cứ tha hồ mà hưởng thụ”.
Lý Hạo cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn: “Vương Cương, mày đi ra ngoài coi sao đi. Xem có phải ba con này đang ăn vụng gì ở ngoài đó không”.
Vương Cương biến sắc mặt, sau đó mới ý thức được là không phải Lý Hạo đang nói mình, anh ta cười gượng đáp: “Vâng, vâng!”
Nói rồi, Vương Cương khẽ giảm lửa ở bên dưới cái nồi xuống, rồi quay người đi ra ngoài khe núi.
Nhưng họng súng của tôi luôn chĩa vào tên cơ bắp, tôi tính toán khoảng cách, từ chỗ tôi đến chỗ hắn khoảng năm mươi mét. Chỉ cần tôi ngắm chuẩn thì kiểu gì cũng sẽ bắn trúng.
Tôi hít sâu một hơi, ngắm thẳng vào đầu của tên cơ bắp rồi bóp cò.
Tiếng súng vang lên, một tia lửa chói mắt bắn từ họng súng ra.
Tên cơ bắp đó chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, vẫn cắm cúi làm gì đó, ngay sau đó có một lực bắn cực mạnh xuyên qua cái trán nhẵn bóng của hắn.
Một cái lỗ máu xuất hiện trên trán của tên cơ bắp, theo tiếng súng vang lên, thân hình to lớn của hắn cũng ngã rầm xuống đất.
Vương Cương và Lý Hạo trong khe núi giật nảy mình, sau đó mới phản ứng lại, thất thanh nói: “Ai? Ai đang ngấm ngầm mưu hại ông đây?”
Hai người họ hoàn toàn không để tâm tới tên cơ bắp đã chết, liếc nhìn về phía tôi. Nhưng tôi trốn ở trên cao thì sao họ có thể nhìn thấy được?
Ngay sau đó, tôi lại kéo chốt an toàn. Cùng lúc đó, Vương Cương và Lý Hạo cũng không phải kẻ ngốc, trong khe núi có mấy tảng đá to. Bây giờ, bọn họ đã trốn phía sau chúng.
Nhưng sao tôi có thể tha cho bọn họ?
Lúc này, Triệu Thư Hằng đang đánh nhau với hai tên người Xiêng La ở bên ngoài. Có lẽ tôi không thể kéo dài thời gian quá lâu, không thì Triệu Thư Hằng sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi lập tức đổi vị trí, bắt đầu ngắm bắn tiếp. Vương Cương và Lý Hạo ở trong khe núi cũng biết đang bị theo dõi, Lý Hạo nói: “Vương Cương, chúng ta cứ di chuyển liên tục, tay súng đó sẽ không bắn trúng được đâu”.
Vương Cương vội vã đồng ý, sau đó hai người họ cứ chạy qua chạy lại trong khe núi.
Pằng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên, tôi đã bắn phát đạn thứ hai.
Nhưng phát đạn này tôi không có đủ thời gian để ngắm bắn, vì hai người này cứ di chuyển không ngừng, đúng là rất bất tiện.
Nhưng phát súng này của tôi vẫn có hiệu quả khá tốt.
Vương Cương vốn là một tên vô tích sự, vừa đúng lúc anh ta đi tới cạnh một tảng đá. Còn viên đạn của tôi thì bắn trúng ngay tảng đá ấy đến mức tóe lửa, sau đó bật ra.
Hai chân Vương Cương lập tức mềm nhũn, anh ta bắt đầu gào thét, tiếng kêu còn thảm khốc hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết. Anh ta ngồi thụp xuống đất, cũng giống như Viên Dung ban nãy, chỗ anh ta ngồi đang rỉ ra một vũng nước màu vàng.
Tôi cười lạnh, đúng là người một nhà có khác.
Vì phát súng này của tôi bắn hụt, điều này có nghĩa là tôi buộc phải đổi sang một vị trí khác. Hình như Lý Hạo đã đoán ra được vị trí của tôi, nên đã trốn ngay ra phía sau một tảng đá đối diện về phía của tôi, vừa hay chỗ đó lại rơi vào điểm mù của mắt.
Vì vậy, tôi đành phải đối phó với tên vô dụng Vương Cương trước, tôi kéo chốt an toàn, lên đạn, bóp cò liền một mạch.
Qua nhiều lần sử dụng, tôi đã vô cùng quen thuộc với khẩu súng kiểu cũ này, họng súng tóe lửa, một viên đạn xuyên thẳng qua đùi của Vương Cương, máu lập tức chảy ra lênh láng.
Vương Cương đã mất lực chiến đấu, ngã xuống đất vừa giãy giụa, vừa kêu gào.
Bây giờ, tôi đã nắm ưu thế tuyệt đối trong tay, nên không có gì phải gấp gáp nữa. Tôi nhìn từ phía trên khe núi xuống, liếc nhìn sang Lý Hạo.
Một mũi tên kỳ quái thò ra từ phía sau tảng đá mà gã ẩn núp.
Tôi vội lách người, ngay sau đó đã nhìn thấy một mũi tên lao tới, cắm xuống một chỗ cách phía bên phải của tôi mười mấy mét.
Tôi không khỏi cười lạnh, tên Lý Hạo này quả nhiên cũng có chút tài năng. Ở khoảng cách xa như vậy, mà gã cũng không bắn lệch mũi tên quá nhiều. Nhưng đáng tiếc là dù gã có thêm cái cung, vẫn còn kém xa thứ vũ khí hiện đại là khẩu súng trong tay tôi.
Bây giờ, trong khe núi chỉ còn lại hai người. Vương Cương không ngừng kêu rên, đùi anh ta chảy máu không ngừng, mặt mày thì trắng như tờ giấy. Trừ khi bây giờ, ai đó lập tức đưa anh ta vào viện cấp cứu, không thì khả năng cao anh ta sẽ chết vì mất quá nhiều máu.
Nhưng tên Lý Hạo kia thì đúng là một đối thủ cơ trí điển hình, tuy nhiên bây giờ tôi đã nắm ưu thế hoàn toàn, nên cũng không phải lo lắng quá nhiều nữa.
Tôi nhìn sang bên ngoài khe núi, chỉ thấy Triệu Thư Hằng cũng đang ở thế thượng phong khi đối phó với hai người Xiêng La kia.
Quan sát kỹ một lúc, tôi đã đoán ra được lý do. Hai người Xiêng La đó mặt bủng da chì, ngược lại thì nhờ mấy ngày nay ăn uống đủ đầy nên Triệu Thư Hằng hồng hảo hơn hẳn. Hơn nữa còn có thêm yếu tố cơn giận dữ của lúc trước, hai người bình thường không biết đánh đấm này sao có thể là đối thủ của anh ta được?
Tôi thở phào một hơi, nếu vậy thì chúng tôi có đủ thời gian để giải quyết ân oán với Lý Hạo và Vương Cương rồi.
Tôi vừa nghĩ đến đây, giọng nói của Lý Hạo từ trông khe núi đã vọng tới: “Khoan đã, đừng nổ súng. Người anh em, chúng ta đều lưu lạc trên hòn đảo hoang không người này, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau, hợp sức đồng lòng, cớ sao anh lại tới đây giết chúng tôi?”
Vương Cương cũng thảm thiết nói: “Đúng vậy, chúng ta cùng làm vua trên hòn đảo này không phải tốt hơn sao? Việc gì phải quyết sống mái với nhau cơ chứ?”
Tôi cười lạnh đáp: “Vương Cương, còn nhớ tao là ai không?”
Khe núi không lớn, nhưng vì địa thế thấp trũng, nên tiếng của tôi vọng lại trong đó.
Bình luận facebook