Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 450: Thủ lĩnh
Nếu mọi người đã quyết định rời đi thì nhất định phải thực hiện công tác chuẩn bị cuối cùng thật tốt, không đến lúc đó gặp phải chuyện gì quá kích động, kết quả xảy ra chuyện thì đó mới là điều đáng buồn thực sự.
Lúc này, tôi chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “Mọi người còn nhớ trên chuyến bay gặp tai nạn của chúng ta có tất cả bao nhiêu người không?”
Kết quả là ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Bạch Vi trầm tư một lát rồi đáp: “Đấy là máy bay nhỏ, hình như hành khách chỉ ngồi kín hơn nửa số ghế, còn nhân viên trong tổ bay thì có khoảng gần chục người. Sao thế Phương Dương? Anh phát hiện ra manh mối gì à?”
Tôi thở dài một hơi, nói: “Ừ, đến tận bây giờ, chúng ta cũng chỉ gặp lác đác vài người trên hòn đảo này, dù gộp cả máy bay của đoàn cứu hộ cũng chưa đến hai mươi người, vậy thì những người khác đi đâu rồi? Không thể nào họ đều bỏ mạng dưới biển hết được, anh không tin. Nếu chúng ta đều có thể sống sót thì tất cả bọn họ cũng vậy”.
Tôi vừa nói vậy, mọi người đều trầm ngâm, Triệu Thư Hằng hỏi dò: “Không lẽ có ai đó trong số bọn họ đã đi trước rồi?”
“Chính xác, có khả năng này. Dẫu sao chúng ta cũng bị dạt vào bờ biển, nhưng cũng có thể đã có người rơi thẳng xuống khu rừng trong hòn đảo này”.
Tôi nói tiếp: “Nếu đúng là vậy thì chúng ta phải cẩn thận hơn nữa. Giả dụ nếu giữa hòn đảo thật sự có cách thoát ra ngoài thì tin tức chúng ta bị kẹt ở đây đã truyền ra ngoài từ lâu rồi, không thể đến giờ cũng chỉ có vài người tham gia cứu viện như vậy được. Mọi người nghĩ mà xem, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã hai tháng rồi, nhưng chúng ta mới chỉ thấy có một chiếc máy bay của đoàn cứu hộ, chuyện này không phải là rất kỳ lạ sao?”
Phùng Kha chớp mắt nói: “Phương Dương, anh nói nhiều thế mà tôi chẳng hiểu gì cả”.
Tôi thở dài nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người là sau khi đi vào khu rừng ở giữa đó, khả năng cao sẽ gặp vài chuyện kỳ lạ nên nhất định không được nôn nóng, càng không được chạy lung tung. Nếu chỉ có mình xảy ra chuyện gì thì không sao, nhưng nếu để liên lụy đến cả bọn thì chúng ta sẽ xui xẻo cả đám”.
Hồ Kiếm cũng trầm giọng nói: “Đúng đấy, chúng ta đều đã chứng kiến sự kỳ lạ của hòn đảo này rồi. Nếu khu rừng giữa đảo có lối ra, chưa chắc nó đã để chúng ta có thể rời đi một cách dễ dàng. Nếu vậy thì người thiết kế ra hòn đảo này không phải là uổng công vô ích à? Lát nữa, mọi người phải cẩn thận, mọi chuyện đều phải nghe theo Phương Dương”.
Tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng có người hiểu lời mình nói rồi.
Tôi không thể nói thẳng điều này được, vì như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung và tính đoàn kết trong nhóm.
Nhưng nếu đã có người khác nói thì tôi cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.
Triệu Thư Hằng cũng cười ha ha: “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta có thể sống lâu thế này là nhờ công của Phương Dương, mọi người phải nghe lời anh ta, không có vấn đề gì chứ?”
Hàn Mỹ Kỳ cũng giơ tay, hệt như một học sinh giỏi tích cực đưa ra câu hỏi, vô cùng đáng yêu: “Nếu trong nhóm mình nhất định phải có một thủ lĩnh thì đó đương nhiên phải là Phương Dương!”
Không ai có ý phản đối, thật ra suy nghĩ là sẽ biết ngay thôi. Mối quan hệ của tôi và Triệu Thư Hằng thì không cần phải nói nhiều nữa. Trước kia, khi còn là một cậu ấm, anh ta thường xuyên làm ngược lại với tôi. Nhưng bây giờ, sau khi cùng nhau trải qua nhiều chuyện, anh ta đã được mài dũa rồi.
Bạch Vi cũng khỏi phải bàn, sự ăn ý giữa chúng tôi đã thể hiện rất rõ trên hòn đảo này.
Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm cũng đều lên tiếng ủng hộ tôi, cô bé con thì không tính, chỉ còn lại Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha.
Hai người họ cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Tôi nói: “Nếu đã vậy thì tôi nói thẳng nhé! Tôi vừa nói nhiều như vậy, nhưng ý thì rất đơn giản. Lát nữa, khi chúng ta rời đi nhất định sẽ gặp khó khăn. Tôi chỉ mong lúc đó, mọi người đừng hoảng loạn, hãy nghe tôi chỉ huy, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này”.
Lúc này, tôi chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “Mọi người còn nhớ trên chuyến bay gặp tai nạn của chúng ta có tất cả bao nhiêu người không?”
Kết quả là ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Bạch Vi trầm tư một lát rồi đáp: “Đấy là máy bay nhỏ, hình như hành khách chỉ ngồi kín hơn nửa số ghế, còn nhân viên trong tổ bay thì có khoảng gần chục người. Sao thế Phương Dương? Anh phát hiện ra manh mối gì à?”
Tôi thở dài một hơi, nói: “Ừ, đến tận bây giờ, chúng ta cũng chỉ gặp lác đác vài người trên hòn đảo này, dù gộp cả máy bay của đoàn cứu hộ cũng chưa đến hai mươi người, vậy thì những người khác đi đâu rồi? Không thể nào họ đều bỏ mạng dưới biển hết được, anh không tin. Nếu chúng ta đều có thể sống sót thì tất cả bọn họ cũng vậy”.
Tôi vừa nói vậy, mọi người đều trầm ngâm, Triệu Thư Hằng hỏi dò: “Không lẽ có ai đó trong số bọn họ đã đi trước rồi?”
“Chính xác, có khả năng này. Dẫu sao chúng ta cũng bị dạt vào bờ biển, nhưng cũng có thể đã có người rơi thẳng xuống khu rừng trong hòn đảo này”.
Tôi nói tiếp: “Nếu đúng là vậy thì chúng ta phải cẩn thận hơn nữa. Giả dụ nếu giữa hòn đảo thật sự có cách thoát ra ngoài thì tin tức chúng ta bị kẹt ở đây đã truyền ra ngoài từ lâu rồi, không thể đến giờ cũng chỉ có vài người tham gia cứu viện như vậy được. Mọi người nghĩ mà xem, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã hai tháng rồi, nhưng chúng ta mới chỉ thấy có một chiếc máy bay của đoàn cứu hộ, chuyện này không phải là rất kỳ lạ sao?”
Phùng Kha chớp mắt nói: “Phương Dương, anh nói nhiều thế mà tôi chẳng hiểu gì cả”.
Tôi thở dài nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người là sau khi đi vào khu rừng ở giữa đó, khả năng cao sẽ gặp vài chuyện kỳ lạ nên nhất định không được nôn nóng, càng không được chạy lung tung. Nếu chỉ có mình xảy ra chuyện gì thì không sao, nhưng nếu để liên lụy đến cả bọn thì chúng ta sẽ xui xẻo cả đám”.
Hồ Kiếm cũng trầm giọng nói: “Đúng đấy, chúng ta đều đã chứng kiến sự kỳ lạ của hòn đảo này rồi. Nếu khu rừng giữa đảo có lối ra, chưa chắc nó đã để chúng ta có thể rời đi một cách dễ dàng. Nếu vậy thì người thiết kế ra hòn đảo này không phải là uổng công vô ích à? Lát nữa, mọi người phải cẩn thận, mọi chuyện đều phải nghe theo Phương Dương”.
Tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng có người hiểu lời mình nói rồi.
Tôi không thể nói thẳng điều này được, vì như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung và tính đoàn kết trong nhóm.
Nhưng nếu đã có người khác nói thì tôi cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.
Triệu Thư Hằng cũng cười ha ha: “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta có thể sống lâu thế này là nhờ công của Phương Dương, mọi người phải nghe lời anh ta, không có vấn đề gì chứ?”
Hàn Mỹ Kỳ cũng giơ tay, hệt như một học sinh giỏi tích cực đưa ra câu hỏi, vô cùng đáng yêu: “Nếu trong nhóm mình nhất định phải có một thủ lĩnh thì đó đương nhiên phải là Phương Dương!”
Không ai có ý phản đối, thật ra suy nghĩ là sẽ biết ngay thôi. Mối quan hệ của tôi và Triệu Thư Hằng thì không cần phải nói nhiều nữa. Trước kia, khi còn là một cậu ấm, anh ta thường xuyên làm ngược lại với tôi. Nhưng bây giờ, sau khi cùng nhau trải qua nhiều chuyện, anh ta đã được mài dũa rồi.
Bạch Vi cũng khỏi phải bàn, sự ăn ý giữa chúng tôi đã thể hiện rất rõ trên hòn đảo này.
Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm cũng đều lên tiếng ủng hộ tôi, cô bé con thì không tính, chỉ còn lại Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha.
Hai người họ cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Tôi nói: “Nếu đã vậy thì tôi nói thẳng nhé! Tôi vừa nói nhiều như vậy, nhưng ý thì rất đơn giản. Lát nữa, khi chúng ta rời đi nhất định sẽ gặp khó khăn. Tôi chỉ mong lúc đó, mọi người đừng hoảng loạn, hãy nghe tôi chỉ huy, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này”.
Bình luận facebook