Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466: Những điều học được
Trước kia, điều kiện nhà tôi không được tốt, nhưng ít nhiều tôi cũng đã được xem các loại chương trình trực tiếp như thế giới động vật. Còn về sau, đa số là tôi xem ké lúc Lâm Lạc Thủy xem.
Lúc đó, tôi cũng có chút ấn tượng với các con vật to lớn này. Nhưng người ta nói không sai, lý thuyết trong sách vở mãi chỉ là lý thuyết thôi, những con vật mà chúng ta nhìn thấy trên ti vi chỉ là bản thu nhỏ của chúng.
Đi tới tận nơi và chứng kiến tận mắt, ta mới có thể cảm nhận được luồng áp lực ấy lớn đến cỡ nào.
Lúc này, trước mặt chúng tôi đang có một cảnh tượng quỷ dị, ai nấy đều trợn tròn mắt, bịt chặt miệng mình để không phát ra một chút tiếng động nào.
Bên ngoài bụi cây là hai bãi đá, kẹp một con sông lớn rộng hơn hai mươi mét ở giữa, dòng nước dưới sông cuộn xiết, từng xoáy nước cuộn trào mãnh liệt không ngừng xoay tròn để thể hiện sự khủng khiếp của mình.
Đúng như chúng tôi dự đoán ban đầu, khởi điểm của dòng sông là một cái thác lớn. Nhìn từ góc này của chúng tôi tới, chắc cái thác nước này phải có đường kính bằng nửa cái sân bóng đá.
Trên mặt hồ là nước chảy từ trên thác xuống, sóng nước khổng lồ đang tỏa hơi nước lên không trung, vỗ mạnh lên mặt hồ, phát ra âm thanh còn khiến người ta sợ hãi hơn cả tiếng gầm của hổ răng kiếm.
Đây vốn là một cảnh đẹp động lòng người, nhưng bây giờ, chúng tôi chẳng có tâm tư đâu mà thưởng thức, vì ánh mắt của chúng tôi đã bị một con mãng xà khổng lồ đang uốn lượn dưới hồ thu hút.
Tôi và Bạch Vi vừa nhìn đã nhận ra nó ngay, đây chính là con mãng xà khổng lồ mà chúng tôi từng nhìn thấy trên biển!
Thân hình khổng lồ của nó to hơn cả cái thùng nước, cái vẩy đen kịt và đôi mắt rắn vàng sẫm lạnh lẽo, thêm nữa thi thoảng nó lại thè cái lưỡi phân nhánh của mình ra mặt nước, da đầu chúng tôi dường như đểu nổ tung.
Sau giây phút đơ người ngắn ngủi, tôi cảm thấy mình đã hồi sức. Tôi nhìn sang Hồ Kiếm ở bên cạnh thì thấy y đang hơi run rẩy, trong mắt cũng đều là sự sợ hãi.
Trước kia, khi xem bộ phim bom tấn Anaconda ở rạp, tôi còn không hiểu tại sao đám người ấy lại khiếp sợ đến thế.
Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi, con vật như con giao long trong truyền thuyết kia, làm gì còn con nào cấp cao hơn nó nữa?
Đấy là còn chưa bàn đến chuyện con mãng xà này to hơn con trong phim nhiều.
Tôi gọi từng người một, sau đó ra dấu bảo họ lùi lại.
Ai nấy đều căng thẳng không dám lên tiếng, nhưng đều hiểu ý của tôi và im lặng lùi lại. Chờ chúng tôi lùi lại khoảng hơn hai mươi mét, tôi mới nuốt nước miếng, nói khẽ: “Mọi người nhìn thấy hết chưa?”
“Thấy, thấy rồi!”
“Nó chính là con mãng xà đã ngăn cản chúng tôi ở trên biển à?”
Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm không nhịn được cất tiếng hỏi, tôi và Bạch Vi lặng lẽ gật đầu, ai người họ không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Phùng Kha nói: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”
“Tôi đã quan sát địa hình xung quanh rồi, bên trên là thác nước, phía trước là sông lớn, dưới nước thì có một con mãng xà khổng lồ. Nhưng từ độ dài của con sông này có thể thấy khả năng cao là đổ ra biển. Điều này có nghĩa là chúng ta buộc phải nghĩ cách vượt qua con sông này, không thì chỉ còn nước chết trong rừng thôi. Đến mai, khả năng cao là lũ côn trùng sẽ về”.
Tôi trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ ít nhất đối phó với nó thì khẩu súng kiểu cũ này không có tác dụng, trừ phi cho tôi một quả lựu đạn, nên tạm thời chúng ta không cần nghĩ cách lấy cứng chọi cứng. Con mãng xà này không bằng con hổ răng kiếm, dù nó ôn hòa hơn con hổ răng kiếm, nhưng hình như nó cũng có suy nghĩ của mình.Ví dụ như chỉ tấn công sinh vật xâm nhập vào lãnh địa của mình, hoặc những ai muốn rời khỏi hòn đảo này”.
Bạch Vi gật đầu nói: “Vùng biển xung quanh hòn đảo nhỏ này là khu vực tuần tra để nó phòng tránh các sinh vật muốn rời khỏi đây. Còn con sông này chắc là lãnh địa của nó”.
Lúc đó, tôi cũng có chút ấn tượng với các con vật to lớn này. Nhưng người ta nói không sai, lý thuyết trong sách vở mãi chỉ là lý thuyết thôi, những con vật mà chúng ta nhìn thấy trên ti vi chỉ là bản thu nhỏ của chúng.
Đi tới tận nơi và chứng kiến tận mắt, ta mới có thể cảm nhận được luồng áp lực ấy lớn đến cỡ nào.
Lúc này, trước mặt chúng tôi đang có một cảnh tượng quỷ dị, ai nấy đều trợn tròn mắt, bịt chặt miệng mình để không phát ra một chút tiếng động nào.
Bên ngoài bụi cây là hai bãi đá, kẹp một con sông lớn rộng hơn hai mươi mét ở giữa, dòng nước dưới sông cuộn xiết, từng xoáy nước cuộn trào mãnh liệt không ngừng xoay tròn để thể hiện sự khủng khiếp của mình.
Đúng như chúng tôi dự đoán ban đầu, khởi điểm của dòng sông là một cái thác lớn. Nhìn từ góc này của chúng tôi tới, chắc cái thác nước này phải có đường kính bằng nửa cái sân bóng đá.
Trên mặt hồ là nước chảy từ trên thác xuống, sóng nước khổng lồ đang tỏa hơi nước lên không trung, vỗ mạnh lên mặt hồ, phát ra âm thanh còn khiến người ta sợ hãi hơn cả tiếng gầm của hổ răng kiếm.
Đây vốn là một cảnh đẹp động lòng người, nhưng bây giờ, chúng tôi chẳng có tâm tư đâu mà thưởng thức, vì ánh mắt của chúng tôi đã bị một con mãng xà khổng lồ đang uốn lượn dưới hồ thu hút.
Tôi và Bạch Vi vừa nhìn đã nhận ra nó ngay, đây chính là con mãng xà khổng lồ mà chúng tôi từng nhìn thấy trên biển!
Thân hình khổng lồ của nó to hơn cả cái thùng nước, cái vẩy đen kịt và đôi mắt rắn vàng sẫm lạnh lẽo, thêm nữa thi thoảng nó lại thè cái lưỡi phân nhánh của mình ra mặt nước, da đầu chúng tôi dường như đểu nổ tung.
Sau giây phút đơ người ngắn ngủi, tôi cảm thấy mình đã hồi sức. Tôi nhìn sang Hồ Kiếm ở bên cạnh thì thấy y đang hơi run rẩy, trong mắt cũng đều là sự sợ hãi.
Trước kia, khi xem bộ phim bom tấn Anaconda ở rạp, tôi còn không hiểu tại sao đám người ấy lại khiếp sợ đến thế.
Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi, con vật như con giao long trong truyền thuyết kia, làm gì còn con nào cấp cao hơn nó nữa?
Đấy là còn chưa bàn đến chuyện con mãng xà này to hơn con trong phim nhiều.
Tôi gọi từng người một, sau đó ra dấu bảo họ lùi lại.
Ai nấy đều căng thẳng không dám lên tiếng, nhưng đều hiểu ý của tôi và im lặng lùi lại. Chờ chúng tôi lùi lại khoảng hơn hai mươi mét, tôi mới nuốt nước miếng, nói khẽ: “Mọi người nhìn thấy hết chưa?”
“Thấy, thấy rồi!”
“Nó chính là con mãng xà đã ngăn cản chúng tôi ở trên biển à?”
Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm không nhịn được cất tiếng hỏi, tôi và Bạch Vi lặng lẽ gật đầu, ai người họ không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Phùng Kha nói: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”
“Tôi đã quan sát địa hình xung quanh rồi, bên trên là thác nước, phía trước là sông lớn, dưới nước thì có một con mãng xà khổng lồ. Nhưng từ độ dài của con sông này có thể thấy khả năng cao là đổ ra biển. Điều này có nghĩa là chúng ta buộc phải nghĩ cách vượt qua con sông này, không thì chỉ còn nước chết trong rừng thôi. Đến mai, khả năng cao là lũ côn trùng sẽ về”.
Tôi trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ ít nhất đối phó với nó thì khẩu súng kiểu cũ này không có tác dụng, trừ phi cho tôi một quả lựu đạn, nên tạm thời chúng ta không cần nghĩ cách lấy cứng chọi cứng. Con mãng xà này không bằng con hổ răng kiếm, dù nó ôn hòa hơn con hổ răng kiếm, nhưng hình như nó cũng có suy nghĩ của mình.Ví dụ như chỉ tấn công sinh vật xâm nhập vào lãnh địa của mình, hoặc những ai muốn rời khỏi hòn đảo này”.
Bạch Vi gật đầu nói: “Vùng biển xung quanh hòn đảo nhỏ này là khu vực tuần tra để nó phòng tránh các sinh vật muốn rời khỏi đây. Còn con sông này chắc là lãnh địa của nó”.
Bình luận facebook