Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481: Anh nhanh mẹ cái chân lên
Có lẽ chờ xong việc rồi đi giải quyết sẽ tốt hơn nhiều.
Tôi mặc kệ tất thảy chạy thật nhanh, thoáng cái đã chạy xong quãng đường bảy, tám trăm mét. Tôi lao qua bụi cây, trên người ai nấy đều dính đầy lá leo, nhưng trước mặt chúng tôi đã là con sông rộng lớn đang gào thét cuộn xiết đó.
Đúng lúc này, âm thanh ở chỗ ban nãy của chúng tôi vọng tới đã dần biến mất, tôi biến sắc mặt: “Hỏng rồi, mọi người chạy mau, con mãng xà đó sắp vượt qua cơn đau rồi”.
Nhưng tôi vừa ngoảnh lại đã thấy dòng sông cuộn trào mãnh liệt.
Hai bên bờ không hề có phương tiện nào để qua sông cả, dù ở đây có rất nhiều gỗ, nhưng chúng tôi cũng không thể làm tạm một cái bè gỗ vào lúc này được.
Tôi phân vân một lát rồi nói: “Mọi người nghe tôi nói này, chúng ta cứ thế mà sang sông!”
Triệu Thư Hằng có vẻ hơi khó hiểu: “Tại sao? Con sông này trông có vẻ không an toàn đâu”.
“Phải biết là giữa động vật cũng có phạm vi lãnh thổ. Con mãng xà khổng lồ này mạnh như thế, chắc chắn nó sẽ không cho phép các con động vật ăn thịt cỡ lớn khác chiếm cứ địa bàn của mình, còn các con động vật ăn thịt cỡ nhỏ thì chúng ta không phải lo”.
Cảm nhận được tiếng chấn động quằn quại của con mãng xà khổng lồ ở phía sau hình như đã biến mất, tôi vội nói: “Không còn thời gian để giải thích nữa đâu, mọi người mau qua sông đi, ai biết bơi thì hỗ trợ người không biết!”
Nói rồi, tôi ngoái đầu nhìn lại, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cuối cùng cũng đã chạy tới. Ánh mắt họ lóe lên, như định nói gì đó.
Tôi khẽ an ủi: “Có mười mấy mét thôi, bơi loáng cái là sang đến bên kia rồi. Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ quay lại cứu hai cô”.
Phùng Kha gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ rối bời. Tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc này của cô ả, nhưng tôi nghĩ hình như nó đã có chút khác biệt so với ấn tượng ban đầu mà cô ả lưu lại cho tôi.
Tiền Lệ Lệ không nói gì, tôi nhìn sang bờ sông, hít sâu một hơi, bảo Bạch Vi ôm chặt lấy mình, rồi không chút do dự nhảy xuống nước.
Vì thượng nguồn là thác nước, vì thế dòng chảy của con sông cực nhanh. May là nước mưa trên hòn đảo này cũng rất kỳ lạ, có thể khiến tố chất cơ thể tôi cường tráng hơn. Bây giờ, tôi không hề thấy mệt, dù đang ôm theo Bạch Vi, nhưng tôi vẫn có thể bơi ngon lành.
Nhưng thời gian cấp bách, dù đang ở dưới nước, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng xì xì lờ mờ vọng từ trong khu rừng phía sau tới, tôi sởn tóc gáy.
Nhưng điều đáng mừng với chúng tôi là tôi đã đoán đúng về con sông này. Vì con mãng xà khổng lồ vẫn là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn ở đây, nên dưới nước không hề có loài động vật ăn thịt nào khác. Thậm chí vì dòng nước chảy quá xiết, đến cá cũng chẳng thấy đâu.
Tôi đặt Bạch Vi đã ướt sũng người lên bờ bên kia, rồi đưa khẩu súng săn cho cô ấy, nói: “Thấy có gì nguy hiểm thì em nổ súng ngay nhé!”
Áo quần của Bạch Vi lộn xộn, tóc cũng hơi rối, nhưng lại càng lộ vẻ mềm yếu của phái nữ hơn, khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, nói: “Anh đi cứu Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đã, chờ anh quay lại nhé!”
Nói xong, tôi lại nhảy xuống nước. Nhưng nhờ đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên tốc độ bơi của tôi lần này đã nhanh hơn nhiều.
Nhưng có lẽ do thay đổi tâm trạng, tôi đã nhảy xuống nước lần thứ hai, mà Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm mới đưa cô bé con và Hàn Mỹ Kỳ sang bờ bên kia.
Tôi vừa bơi vừa gào lên với Triệu Thư Hằng: “Triệu Thư Hằng, anh nhanh mẹ cái chân lên! Đừng lãng phí thời gian!”
Tôi vừa nói dứt câu, đã nghe thấy gần rừng truyền tới từng âm thanh như tiếng xe lu cán qua cắt cỏ, mãnh liệt mà nhanh chóng.
“Mẹ! Hai người mau lên!”
Mặt tôi biến sắc.
Tôi mặc kệ tất thảy chạy thật nhanh, thoáng cái đã chạy xong quãng đường bảy, tám trăm mét. Tôi lao qua bụi cây, trên người ai nấy đều dính đầy lá leo, nhưng trước mặt chúng tôi đã là con sông rộng lớn đang gào thét cuộn xiết đó.
Đúng lúc này, âm thanh ở chỗ ban nãy của chúng tôi vọng tới đã dần biến mất, tôi biến sắc mặt: “Hỏng rồi, mọi người chạy mau, con mãng xà đó sắp vượt qua cơn đau rồi”.
Nhưng tôi vừa ngoảnh lại đã thấy dòng sông cuộn trào mãnh liệt.
Hai bên bờ không hề có phương tiện nào để qua sông cả, dù ở đây có rất nhiều gỗ, nhưng chúng tôi cũng không thể làm tạm một cái bè gỗ vào lúc này được.
Tôi phân vân một lát rồi nói: “Mọi người nghe tôi nói này, chúng ta cứ thế mà sang sông!”
Triệu Thư Hằng có vẻ hơi khó hiểu: “Tại sao? Con sông này trông có vẻ không an toàn đâu”.
“Phải biết là giữa động vật cũng có phạm vi lãnh thổ. Con mãng xà khổng lồ này mạnh như thế, chắc chắn nó sẽ không cho phép các con động vật ăn thịt cỡ lớn khác chiếm cứ địa bàn của mình, còn các con động vật ăn thịt cỡ nhỏ thì chúng ta không phải lo”.
Cảm nhận được tiếng chấn động quằn quại của con mãng xà khổng lồ ở phía sau hình như đã biến mất, tôi vội nói: “Không còn thời gian để giải thích nữa đâu, mọi người mau qua sông đi, ai biết bơi thì hỗ trợ người không biết!”
Nói rồi, tôi ngoái đầu nhìn lại, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cuối cùng cũng đã chạy tới. Ánh mắt họ lóe lên, như định nói gì đó.
Tôi khẽ an ủi: “Có mười mấy mét thôi, bơi loáng cái là sang đến bên kia rồi. Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ quay lại cứu hai cô”.
Phùng Kha gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ rối bời. Tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc này của cô ả, nhưng tôi nghĩ hình như nó đã có chút khác biệt so với ấn tượng ban đầu mà cô ả lưu lại cho tôi.
Tiền Lệ Lệ không nói gì, tôi nhìn sang bờ sông, hít sâu một hơi, bảo Bạch Vi ôm chặt lấy mình, rồi không chút do dự nhảy xuống nước.
Vì thượng nguồn là thác nước, vì thế dòng chảy của con sông cực nhanh. May là nước mưa trên hòn đảo này cũng rất kỳ lạ, có thể khiến tố chất cơ thể tôi cường tráng hơn. Bây giờ, tôi không hề thấy mệt, dù đang ôm theo Bạch Vi, nhưng tôi vẫn có thể bơi ngon lành.
Nhưng thời gian cấp bách, dù đang ở dưới nước, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng xì xì lờ mờ vọng từ trong khu rừng phía sau tới, tôi sởn tóc gáy.
Nhưng điều đáng mừng với chúng tôi là tôi đã đoán đúng về con sông này. Vì con mãng xà khổng lồ vẫn là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn ở đây, nên dưới nước không hề có loài động vật ăn thịt nào khác. Thậm chí vì dòng nước chảy quá xiết, đến cá cũng chẳng thấy đâu.
Tôi đặt Bạch Vi đã ướt sũng người lên bờ bên kia, rồi đưa khẩu súng săn cho cô ấy, nói: “Thấy có gì nguy hiểm thì em nổ súng ngay nhé!”
Áo quần của Bạch Vi lộn xộn, tóc cũng hơi rối, nhưng lại càng lộ vẻ mềm yếu của phái nữ hơn, khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, nói: “Anh đi cứu Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đã, chờ anh quay lại nhé!”
Nói xong, tôi lại nhảy xuống nước. Nhưng nhờ đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên tốc độ bơi của tôi lần này đã nhanh hơn nhiều.
Nhưng có lẽ do thay đổi tâm trạng, tôi đã nhảy xuống nước lần thứ hai, mà Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm mới đưa cô bé con và Hàn Mỹ Kỳ sang bờ bên kia.
Tôi vừa bơi vừa gào lên với Triệu Thư Hằng: “Triệu Thư Hằng, anh nhanh mẹ cái chân lên! Đừng lãng phí thời gian!”
Tôi vừa nói dứt câu, đã nghe thấy gần rừng truyền tới từng âm thanh như tiếng xe lu cán qua cắt cỏ, mãnh liệt mà nhanh chóng.
“Mẹ! Hai người mau lên!”
Mặt tôi biến sắc.
Bình luận facebook