Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 500: Về Thịnh Hải
“Phương Dương… chúng ta, chúng ta có thể quay về rồi sao?”
Bạch Vi cũng có vẻ khờ dại nhìn tôi.
Tất cả mọi người đều mừng đến phát điên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Trong tưởng tượng của chúng tôi, lần thất bại này ít nhất phải mất tầm chục ngày nữa thì chúng tôi mới mò ra được điều bí ẩn của khu rừng đàn tế này, khi đó mới có thể tìm thấy lối thoát.
Nhưng ngoài dự liệu của chúng tôi, lúc này, đội cứu hộ cuối cùng đã đến rồi!
Từng trận gió rít, lúc chúng tôi đều sắp bật khóc, cuối cùng mấy chiếc trực thăng trên đỉnh đầu chúng tôi đã lơ lửng ở ngay bên trên.
Lúc này, sức gió cực mạnh, chúng tôi gần như không thể ngẩng đầu lên được nữa, nhưng có một âm thanh truyền từ bên trên xuống.
“Alo, chào mọi người! Các anh chị có phải là người gặp nạn trên chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ!”
Người bên trên cố gắng hô lớn lên, để chúng tôi nghe thấy, nhưng lúc này, không ai trong số chúng tôi có thể thốt lên một lời nào.
Gần ba tháng trời, gần như chúng tôi đã cách ly hoàn toàn với xã hội hiện đại. Ngoài mấy người trong nhóm ra, chúng tôi cũng không nghe thấy giọng nói của ai khác, cả ngày chỉ biết làm bạn với động vật và núi rừng, xung quanh lúc nào cũng có sâu bọ, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn vượt qua được.
Chúng tôi vừa kích động vừa căng thẳng, vì sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Không một ai nói gì.
“Mọi người có thể lên tiếng được không? Xin hỏi các anh chị có phải người bị nạn trên chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ”.
Hình như thấy mãi mà chúng tôi vẫn im lặng, người ở phía trên lại hô lớn lên.
Chúng tôi vội vàng tỉnh táo lại, đều vẫy gào lên: “Đúng, đúng. Chúng tôi là người bị nạn trên chuyến bay đó, rồi lưu lạc đến hòn đảo này”.
Vì sức gió quá mạnh, chúng tôi buộc phải chạy sang một bên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tôi chỉ thấy có năm chiếc trực thăng đang xếp thành hàng ở bên trên, mỗi chiếc đều nhanh chóng thả mấy sợi dây xuống, bảo chúng tôi tóm lấy.
Những người bên trên đều mặc đồng phục màu xanh, còn trông cụ thể thế nào thì chúng tôi không nhìn rõ.
Chúng tôi cố nén cơn kích động trong lòng xuống, nghe theo lời chỉ dẫn của họ, lần lượt leo lên trực thăng.
Vì chúng tôi có tám người, không thể ngồi hết trên một chiếc trực thăng được, mà phải chia ra ngồi trên hai chiếc.
Tôi, Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm ngồi với nhau. Triệu Thư Hằng, Bạch Vi, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ thì lên chiếc trực thăng khác.
Ngồi trên trực thăng, cảm nhận được sự mềm mại của cái đệm dưới mông, lòng tôi trào dâng cảm xúc. Bây giờ, tôi chỉ muốn hét thật to lên rằng, cuối cùng thì Phương Dương tôi cũng thoát khỏi hòn đảo chết tiệt ấy rồi!
Mấy người đàn ông mặc đồng phục của đội cứu hộ đi tới khoang máy bay hỏi thăm tình hình của chúng tôi, chúng tôi đều trả lời thành thật.
Nhưng tôi chợt nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: “Chúng tôi ở đây sắp được ba tháng rồi, tại sao đến bây giờ, các anh mới phát hiện ra vị trí của chúng tôi?”
Người đàn ông đi đầu đáp: “Chúng tôi cũng đang thấy lạ đây. Vì ảnh hưởng quá lớn, những ngày qua, chúng tôi luôn tìm kiếm ở vùng biển gần đây, nhưng không may là chẳng phát hiện ra bất kỳ tin tức gì. Mãi đến tận sáng sớm nay, hình như khoảng ba rưỡi sáng gì đó, chúng tôi đã nhận được một tín hiệu kỳ lạ”.
Nói rồi, người đàn ông nhìn sang vị trí điều khiển, nói: “Là ở đó, chúng tôi đã nhận được một tần số kỳ lạ, nhưng khi chúng tôi định đi giải mã thì tín hiệu lại biến mất. Chúng tôi cảm thấy hơi kỳ dị, nhưng lúc này, đột nhiên đồng nghiệp lại nói với tôi là có một hòn đảo xuất hiện ở gần vùng biển này”.
“Hòn đảo này cứ như tự dưng xuất hiện ấy, không hề có dấu hiệu báo trước gì. Ban đầu, chúng tôi còn nghi không biết đây có phải là hòn đảo trên lưng rùa không, chứ sao có thể xuất hiện một cách lặng lẽ như thế được? Đương nhiên, cuối cùng chúng tôi đã biết có lẽ hòn đảo này có liên quan đến chuyến bay Xxx gặp nạn, vì thế đã bay thẳng tới đây kiểm tra, không ngờ mọi người lại ở đây thật!”
Bạch Vi cũng có vẻ khờ dại nhìn tôi.
Tất cả mọi người đều mừng đến phát điên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Trong tưởng tượng của chúng tôi, lần thất bại này ít nhất phải mất tầm chục ngày nữa thì chúng tôi mới mò ra được điều bí ẩn của khu rừng đàn tế này, khi đó mới có thể tìm thấy lối thoát.
Nhưng ngoài dự liệu của chúng tôi, lúc này, đội cứu hộ cuối cùng đã đến rồi!
Từng trận gió rít, lúc chúng tôi đều sắp bật khóc, cuối cùng mấy chiếc trực thăng trên đỉnh đầu chúng tôi đã lơ lửng ở ngay bên trên.
Lúc này, sức gió cực mạnh, chúng tôi gần như không thể ngẩng đầu lên được nữa, nhưng có một âm thanh truyền từ bên trên xuống.
“Alo, chào mọi người! Các anh chị có phải là người gặp nạn trên chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ!”
Người bên trên cố gắng hô lớn lên, để chúng tôi nghe thấy, nhưng lúc này, không ai trong số chúng tôi có thể thốt lên một lời nào.
Gần ba tháng trời, gần như chúng tôi đã cách ly hoàn toàn với xã hội hiện đại. Ngoài mấy người trong nhóm ra, chúng tôi cũng không nghe thấy giọng nói của ai khác, cả ngày chỉ biết làm bạn với động vật và núi rừng, xung quanh lúc nào cũng có sâu bọ, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn vượt qua được.
Chúng tôi vừa kích động vừa căng thẳng, vì sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Không một ai nói gì.
“Mọi người có thể lên tiếng được không? Xin hỏi các anh chị có phải người bị nạn trên chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ”.
Hình như thấy mãi mà chúng tôi vẫn im lặng, người ở phía trên lại hô lớn lên.
Chúng tôi vội vàng tỉnh táo lại, đều vẫy gào lên: “Đúng, đúng. Chúng tôi là người bị nạn trên chuyến bay đó, rồi lưu lạc đến hòn đảo này”.
Vì sức gió quá mạnh, chúng tôi buộc phải chạy sang một bên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tôi chỉ thấy có năm chiếc trực thăng đang xếp thành hàng ở bên trên, mỗi chiếc đều nhanh chóng thả mấy sợi dây xuống, bảo chúng tôi tóm lấy.
Những người bên trên đều mặc đồng phục màu xanh, còn trông cụ thể thế nào thì chúng tôi không nhìn rõ.
Chúng tôi cố nén cơn kích động trong lòng xuống, nghe theo lời chỉ dẫn của họ, lần lượt leo lên trực thăng.
Vì chúng tôi có tám người, không thể ngồi hết trên một chiếc trực thăng được, mà phải chia ra ngồi trên hai chiếc.
Tôi, Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm ngồi với nhau. Triệu Thư Hằng, Bạch Vi, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ thì lên chiếc trực thăng khác.
Ngồi trên trực thăng, cảm nhận được sự mềm mại của cái đệm dưới mông, lòng tôi trào dâng cảm xúc. Bây giờ, tôi chỉ muốn hét thật to lên rằng, cuối cùng thì Phương Dương tôi cũng thoát khỏi hòn đảo chết tiệt ấy rồi!
Mấy người đàn ông mặc đồng phục của đội cứu hộ đi tới khoang máy bay hỏi thăm tình hình của chúng tôi, chúng tôi đều trả lời thành thật.
Nhưng tôi chợt nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: “Chúng tôi ở đây sắp được ba tháng rồi, tại sao đến bây giờ, các anh mới phát hiện ra vị trí của chúng tôi?”
Người đàn ông đi đầu đáp: “Chúng tôi cũng đang thấy lạ đây. Vì ảnh hưởng quá lớn, những ngày qua, chúng tôi luôn tìm kiếm ở vùng biển gần đây, nhưng không may là chẳng phát hiện ra bất kỳ tin tức gì. Mãi đến tận sáng sớm nay, hình như khoảng ba rưỡi sáng gì đó, chúng tôi đã nhận được một tín hiệu kỳ lạ”.
Nói rồi, người đàn ông nhìn sang vị trí điều khiển, nói: “Là ở đó, chúng tôi đã nhận được một tần số kỳ lạ, nhưng khi chúng tôi định đi giải mã thì tín hiệu lại biến mất. Chúng tôi cảm thấy hơi kỳ dị, nhưng lúc này, đột nhiên đồng nghiệp lại nói với tôi là có một hòn đảo xuất hiện ở gần vùng biển này”.
“Hòn đảo này cứ như tự dưng xuất hiện ấy, không hề có dấu hiệu báo trước gì. Ban đầu, chúng tôi còn nghi không biết đây có phải là hòn đảo trên lưng rùa không, chứ sao có thể xuất hiện một cách lặng lẽ như thế được? Đương nhiên, cuối cùng chúng tôi đã biết có lẽ hòn đảo này có liên quan đến chuyến bay Xxx gặp nạn, vì thế đã bay thẳng tới đây kiểm tra, không ngờ mọi người lại ở đây thật!”
Bình luận facebook