Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-242-243-244-245-246-247-248-249-250
Chương 241: Bắn nát
Chương 241: Bắn nát
Rõ ràng là Cung Chính Văn không ở trong chiếc xe đang đi theo phía sau, nếu không hắn ta sẽ đích thân gọi điện thoại để chỉ huy tôi.
Chắc hắn ta đang đợi ở địa điểm gặp mặt.
Vừa hay, con đường phía trước có biển tên đường, tôi liếc mắt nhìn tên đường rồi cố ý hỏi: “Rẽ trái ở giao lộ Dongcha phải không?”
“Làm theo những gì tao nói, đừng lắm lời!”, giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ bực bội.
“Được”.
Tôi cười cười, sau đó giảm tốc độ, chuẩn bị rẽ trái.
Chiếc điện thoại còn lại của tôi vẫn giữ trạng thái liên lạc với Roga, chắc chắn y đã nghe thấy câu “rẽ trái ở giao lộ Dongcha”, chắc chắn cũng biết giao lộ này ở đâu.
Vả lại, bây giờ tôi vốn đang đi về phía Đông, rẽ trái chính là hướng Bắc, Roga ở trêи dãy núi trêи phía Bắc, tương đương với việc đang rút ngắn khoảng cách giữa với y.
Đây là con đường lầy lội trêи núi chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua, mặt đường rất xấu, chỗ nào cũng toàn ổ gà xóc nảy, hai bên đường có thêm không ít cành cây và bụi rậm nhô ra, may mà tôi lái xe việt dã của Bangsue, đi trêи địa hình như thế này vẫn rất nhẹ nhàng, đã thế còn mang lại kɧօáϊ cảm khi vượt được chướng ngại vật.
Chiếc xe phía sau cũng chạy vào con đường này, là một chiếc SUV không rõ nhãn hiệu. Đại đa số SUV sử dụng hệ thống treo giống xe sedan, nếu so sánh thì xe SUV đi trêи dạng địa hình này chắc chắn không bằng xe việt dã.
Chưa được bao lâu, chiếc xe phía sau đã bị bỏ lại một đoạn.
“Lái chậm thôi!”, âm thanh khó ở kia lại vọng ra từ trong điện thoại.
Tôi giảm tốc độ.
Lái thêm chừng bảy tám phút nữa, cuối cùng tôi cũng thấy được ánh đèn xe sáng lên dưới chân núi vốn hoang vu không một bóng người. Có cả thảy sáu ánh đèn xe, cũng có nghĩa là ba chiếc xe.
Cung Chính Văn chắc chắn đang ở đó.
Một nhóm người đang đứng bên cạnh ba chiếc xe của đối phương, trông có vẻ hơn mười người, trong xe có khả năng vẫn còn người, cộng thêm trêи chiếc xe phía sau có khả năng chứa khoảng ba người, tính sơ bộ thì đối phương có khoảng mười bảy mười tám người.
Người của đối phương hơi nhiều, trong tình huống như thế này, tôi gần như không thể đánh lại được chúng.
Đến dưới chân núi, khi còn cách ba chiếc xe kia chừng mười mấy mét, tôi buông lỏng chân ga, đạp chân phanh để xe dừng lại, đồng thời nhét trêи điện thoại vốn đặt trêи đùi vào khe hở giữa ghế ngồi và tấm lót làm mát.
Tôi không tắt máy, chỉ kéo phanh tay, đề phòng chiếc xe trượt đi mà thôi.
Qua kính chiếu hậu, có thể quan sát thấy chiếc xe phía sau gần như tiến sát tới chiếc xe việt dã của tôi mới chịu dừng, cứ như sợ tôi lùi xe chạy mất vậy.
Trong số mấy người đứng bên cạnh ba chiếc xe kia có bốn người đang bước tới, chiếc xe phía sau cũng mở cửa, bốn người trêи xe bước xuống.
Trêи tay tám người này ai cũng cầm súng, khi đến gần lập tức tự động đứng vào vị trí, bao vây xe của tôi.
Tôi đếm thoáng qua, trước mắt đối phương có tổng cộng mười bốn người, tám người đang vây quanh xe của tôi, còn sáu người khác đứng bên cạnh ba chiếc xe đối diện.
Chỉ không biết trong xe còn ai không.
Một người đàn ông đô con dùng đầu súng gõ vào cửa kính xe của tôi, rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho tôi xuống xe.
Trong đêm tối, tôi không nhìn rõ diện mạo của người kia, chỉ loáng thoáng thấy được ngũ quan của người này rất sắc sảo, một chiếc mũi khoằm chim ưng, hình như không phải người da vàng, đặc trưng rõ nhất là cái đầu trọc lóc, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu dưới ánh trăng.
Hơn nữa, trong số mấy người đứng trước xe cũng có hai người rất cao lớn, ngũ quan sắc nét, hình như là người da trắng.
Hiển nhiên, đây là lính đánh thuê mà Cung Chính Văn đã bỏ tiền ra mướn về.
Ở Đông Nam Á có rất nhiều lính đánh thuê, màu da sắc tộc nào cũng có, số lượng đông nhất là Miến Quốc, nơi đó có rất nhiều lính đánh thuê quốc tịch Hoa Hạ, cũng có không ít người nước ngoài.
Tôi không xuống xe, chỉ hạ cửa xe xuống thành một khe hở chừng một xen-ti-mét rồi nói với gã trọc đầu ở bên ngoài: “Tôi muốn thấy hai đứa trẻ trước, hoặc gọi Cung Chính Văn tới nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ không xuống xe đâu”.
Nói xong, tôi nhanh chóng kéo cửa kính xe lên.
Gã trọc đầu có vẻ rất khó chịu, dùng súng chỉ vào tôi cách một lớp kính, vừa vẫy tay vừa hô hào gì đó.
Cách một lớp kính chống đạn dày cộp, tôi không nghe rõ giọng của gã, nên chỉ nhún vai tỏ ý mình sẽ không xuống xe đâu.
Gã trọc đầu bực tức cầm súng gõ mấy cái vào cửa sổ xe, nhưng… không để lại dấu vết gì trêи lớp kính chống đạn dày cộp đó.
Gã trọc đầu sững người, hẳn là không ngờ chiếc xe của tôi được cải tạo để chống đạn.
Sau khi hoàn hồn, gã giơ súng lên lần nữa, nhắm thẳng vào cửa sổ xe.
Nhưng, ngay khi gã định bóp cò, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba chiếc xe ở đối diện, bên đó có người đang nói với gã, đồng thời sáu người đang đứng ở bên đó cũng bước tới.
Đợi khi chúng bước tới phạm vi của đèn xe, tôi mới nhìn rõ sáu người này. Ngoài ba gương mặt lạ hoắc trông giống vệ sĩ thì ba người còn lại chính là Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình, chú cháu anh em nhà họ Cung tề tựu ở đây cả.
Hôm đó, tôi đã đoán Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình sẽ trốn thẳng tới Chiêng Ray, thực tế đúng là như vậy, nhưng khi đó tôi không ngờ rằng Cung Chính Văn cũng ở đây, đồng thời còn chỉ đạo một âm mưu lớn.
Cung Chính Văn đi đầu, chống một cây ba-toong, dáng đi cà nhắc cà nhắc rất rõ ràng.
Hiển nhiên, lần mà Bansha gọi người đánh hắn ta gần như đã hủy hoại một bên chân của hắn ta.
Ba người bước tới bên cạnh xe của tôi, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình dừng bước, nhưng Cung Chính Văn thì ra hiệu cho gã trọc đầu nhường chỗ, còn bản thân hắn ta ghé tới trước cửa sổ xe của tôi, nheo mắt nhìn tôi qua lớp kính chống đạn.
Sau khi thấy gã trọc đầu đã lùi ra vài bước, một lần nữa, tôi hạ kính xe xuống một chút, nhanh chóng hét lên: “Tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không sẽ không xuống xe, chiếc xe này chống được đạn, đạn bắn không xuyên qua nổi, dùng búa đập cũng không nát đâu”.
Nói xong, tôi lại kéo kính lên.
Ba chú cháu nhà họ Cung dường như bị động tác lóng ngóng và giọng điệu tràn đầy hốt hoảng của tôi chọc cười, ba kẻ đó ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó đến lượt gã trọc đầu và những vệ sĩ khác cũng cười ha hả.
Tôi nghiến răng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào chúng qua một lớp cửa kính.
Thực ra, tôi chỉ đang kéo dài thời gian thôi.
Ban nãy chiếc xe lái về phía Đông chừng 5 phút với tốc độ khoảng 40 ki-lô-mét trêи giờ, cũng có nghĩa là đã đi quãng đường khoảng 3,5 ki-lô-mét, sau đó rẽ về phía Bắc ở giao lộ Dongcha với vận tốc khoảng 20 ki-lô-mét trêи giờ, đi khoảng 8 phút, vậy là chừng 2 ki-lô-mét.
Bây giờ, có lẽ Roga cách chỗ này khoảng 3 ki-lô-mét, tốc độ đi bộ của người trưởng thành rơi vào khoảng 4,5 ki-lô-mét mỗi giờ, nhưng đi đường núi trong đêm tối chắc chắn không thể đi nhanh được, cho dù y quen đường quen lối, cầm đèn pin chạy tới đây, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút, vả lại khi đến gần rồi không thể dùng đèn pin được nữa, nếu không sẽ bị đối phương phát hiện.
Sau khi cười ha hả xong, Cung Chính Văn lại gõ cửa xe, ra hiệu cho tôi hạ cửa xe xuống.
Tôi hạ cửa kính xe xuống một tí xíu, sau đó nhìn hắn ta và gã trọc đầu phía sau với vẻ căng thẳng.
Cung Chính Văn cười khinh miệt: “Phương Dương, hai đứa trẻ kia chưa chết! Xuống đây đi, mày không chạy nổi đâu, cho dù trốn trong xe chống đạn cũng không thoát được đâu. Tao mà bảo chúng nó bắn hết đạn cũng có thể bắn nát cửa kính chống đạn của mày đấy!”
Tôi lắc đầu: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không tôi sẽ không xuống xe”.
——————–
Chương 242: Ra tay
Chương 242: Ra tay
Nói xong, một lần nữa, tôi lại nâng cửa kính xe lên.
Lần này Cung Chính Văn không hề cười, mà tỏ ra khá tức giận, hắn ta giơ cây ba-toong bằng kim loại của mình lên gõ mạnh một cái vào cửa kính chống đạn.
Sau khi thấy cây gậy bật ngược lại khiến hắn ta suýt bật ngửa ra phía sau, Cung Chính Văn thẹn quá hóa giận, vẫy tay gọi gã trọc đầu tới gần.
Gã trọc đầu nở nụ cười nham hiểm, giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm đúng vào tôi qua lớp kính dày cộp.
Tôi giả bộ sợ hãi, ôm đầu cúi rạp xuống vô lăng, nhưng hai mắt thì nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe ở phía đối diện.
Một tiếng “pằng” trầm đục vang lên bên tai, tôi không nhìn kính chống đạn mà vẫn chăm chú nhìn vào ba chiếc xe kia.
Thế nhưng, khi tiếng súng vang lên, ba chiếc xe kia không hề có động tĩnh gì.
Có thể thấy rõ, hai đứa trẻ không ở trong xe, nếu không sau khi nghe thấy tiếng súng, chắc chắn chúng sẽ hét lên vì sợ và vùng vẫy, qua lớp cửa kính chắn gió có thể nhìn thấy bóng người, hoặc có thể nhìn thấy chiếc xe lay động.
Xem ra, Cung Chính Văn giấu chúng ở Chiêng Ray rồi.
“Anh Dương, ban nãy có phải tiếng súng không? Anh Dương, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Giọng nói của Roga vọng ra từ chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót làm mát.
Tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn khung cửa sổ bên ngoài, thấy một viên đạn khảm lên cửa kính, xung quanh nứt thành những đường vân chi chít, đồng thời lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu vẫn nở nụ cười nham hiểm, ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì kinh ngạc ghé tới gần, chăm chú quan sát viên đạn và vết nứt trêи cửa kính chống đạn.
Tôi giả vờ sợ hãi đến độ co cụm lại, trả lời chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót: “Roga, tôi không sao, tôi lái một chiếc xe chống đạn, chúng đang dùng súng bắn vào cửa sổ xe, cửa sổ vẫn chưa bị đạn xuyên thủng, trông có vẻ vẫn chịu được vài phát súng nữa”.
“Anh Dương, anh nghĩ cách nào kéo dài thời gian với bọn chúng thêm một lát, câu giờ thêm chút nữa, có khả năng tôi cần mười phút nữa mới tới nơi, những người khác cũng vào khoảng đó, có hai người anh em đã đến rất gần chỗ đó rồi. Khi nào thực sự không được nữa thì anh nói với tôi, tôi bảo chúng nó ra tay trước”.
“Yên tâm đi, tôi có thể gắng gượng được thêm lát nữa. À phải rồi, lần này có bao nhiêu anh em đến đây?”
“Tính cả tôi là mười hai người, các anh em khác đang tìm người ở nội thành Chiêng Ray”.
“Ừm, đối phương có mười bốn người, ba trong số đó có thể lược bỏ không tính, trong mười một gã còn lại, đa số rất giống lính đánh thuê, chỉ có hai ba người là vệ sĩ thông thường, hơi rắc rối đấy!”
“Không sao, đợi chúng tôi đến, đánh úp bất ngờ là được!”
Bên ngoài cửa sổ xe, sau khi ba chú cháu nhà họ Cung hóng chuyện vui xong xuôi, chúng cười hỉ hả rồi lùi ra sau, để gã trọc đầu tiếp tục bắn.
Thêm một tiếng súng nữa, nhưng âm thanh lần này nghe rõ hơn, vả lại tôi phát hiện ra viên đạn khảm vào cửa kính chống đạn lún vào bên trong sâu hơn, vết nứt cũng khuếch tán rộng hơn.
Gã trọc đầu đã bắn phát đạn thứ hai vào đúng vị trí của phát đạn thứ nhất.
Nhưng cùng lúc tiếng súng vang lên, tôi phát hiện ra một tên lính đánh thuê người da trắng bên cạnh xe của mình đột nhiên ngả ra sau, nhanh chóng ngã vật xuống đất.
Mấy gã đánh thuê xung quanh sợ hết hồn, bao gồm cả gã trọc đầu.
Ba chú cháu nhà họ Cung sợ đến mức lùi về sau mấy bước, nhìn người da trắng nằm trêи nền đất với vẻ nghi hoặc.
Chốc lát sau, đám người kia mới nhận ra, gã trọc đầu vội vàng hô lên rồi xông tới, quỳ trêи nền đất, đồng thời dùng tay ấn vùng bụng của người kia.
Tôi cũng đã kịp hiểu ra.
Phát súng của gã trọc đầu tạo ra hiện tượng đạn nảy, lại còn nảy trúng tên xui xẻo đứng ở đầu xe.
Tôi không thấy rõ người kia trúng đạn ở vị trí nào, nhưng tình hình có vẻ không quá lạc quan.
Sau một hồi la lối ồn ào, một tên lính đánh thuê đi lấy xe, mấy tên khác thì lúng ta lúng túng khiêng tên xui xẻo lên, nhét gã vào trong xe rồi ngồi luôn vào bên trong, ngay sau đó, chiếc xe kia đi ngang qua xe tôi, phóng như bay về đường 122.
Hiển nhiên, chúng muốn đưa đồng bọn của mình vào bệnh viện cấp cứu.
Chúng vốn có mười bốn người, chỉ trong nháy mắt đã hụt mất ba người, chỉ còn lại mười một người.
Có được cục diện này phải cảm ơn gã trọc đầu, phát súng của gã đã khiến đội của mình hụt mất ba người còn khả năng chiến đấu.
Nếu trừ thêm ba chú cháu nhà họ Cung thì đối phương chỉ còn tám người thôi.
Nhưng sáu gã lính đánh thuê này có khả năng đều từng trải qua mưa bom bão đạn và sinh tử, vớ đại một gã nào trong số đó cũng có thể dễ dàng hạ gục tôi, nhất là về phương diện kỹ thuật bắn súng.
Gã trọc đầu có thể bắn trúng viên đạn thứ nhất, đủ để chứng minh khả năng ngắm bắn của gã rất chuẩn.
Tôi cố trấn tĩnh rồi báo với Roga qua điện thoại về chuyện vừa xảy ra.
Sau khi biết đối phương giảm bớt ba người, Roga có vẻ phấn chấn, nói rằng cậu ta chỉ cần chưa đầy mười phút nữa là có thể tới nơi.
Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu mũi khoằm hiển nhiên rất tức giận, sải bước về phía tôi, điên cuồng mắng tôi qua lớp cửa kính, đồng thời dùng bàn tay dính đầy máu tươi vỗ mạnh lên cửa kính chống đạn, để lại dấu vân tay đầm đìa máu trêи đó.
Cung Chính Văn bước tới, nói vài câu với gã trọc đầu, sau đó gã trọc đầu căm hận lùi về sau mấy bước.
Sắc mặt Cung Chính Văn khá khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn tôi trong chốc lát rồi gõ vào kính xe.
Tôi hạ bớt cửa kính xe xuống, vẫn lặp lại câu nói kia: “Nếu không được thấy hai đứa trẻ thì tôi sẽ không xuống xe!”
Nhưng lần này, tôi không vội nâng cửa kính lên.
Cung Chính Văn nghiến răng nghiến lợi: “Chúng không ở đây, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn xuống xe, như thế thì tao chỉ đánh gãy hai chân mày thôi. Nếu không… tao sẽ bảo chúng nó đập nát chiếc xe này, rồi dùng dao xẻo thịt mày”.
Tôi do dự trong chốc lát rồi đáp: “Cho dù không thể thấy người thật thì gọi video call cũng được. Tôi nhất định phải xác định chúng vẫn còn sống. Nếu không cho dù chết tôi cũng phải lôi đám người kia làm đệm lót lưng, huống hồ, các anh không thể nào đuổi kịp chiếc xe này nếu đi đường núi, cho dù đuổi kịp cũng không làm được gì tôi”.
“Video call thì được thôi!”, Cung Chính Văn nhún vai, nhưng lập tức nở nụ cười nham hiểm: “Biết cái xe này của mày đỉnh rồi, nhưng nếu mày dám chạy thì bọn nó cũng sẽ mất mạng đấy!”
Nói xong, Cung Chính Văn lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái trêи màn hình.
Tiếc rằng chiếc điện thoại này quay lưng lại với tôi nên không thể nào thấy được dãy số, nếu không chỉ cần nhớ được dãy số rồi báo cho Roga biết, họ dễ dàng tra ra được vị trí của số điện thoại kia.
Cung Chính Văn nhanh chóng nói vài câu với điện thoại rồi đưa màn hình tới trước mặt tôi.
Qua phần kính xe chưa bị nứt vỡ, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang co rúm người trong một góc nào đó, run lẩy bẩy, một đứa là Đỗ Thành Khang, một đứa là Đỗ Tiểu Tây, hai đứa con, một trai một gái của Đỗ Minh Cường. Tôi từng gặp hai đứa nên không thể nào nhận nhầm được.
“Tiểu Tây, Khang Khang, có nhớ chú không?”, tôi vẫy tay với màn hình.
Khang Khang mới tám tuổi nên vẫn cuộn người lại, nhưng Tiểu Tây nghe được giọng nói của tôi thì ngẩng đầu lên chăm chú quan sát, xác nhận là tôi mới “òa” một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa hô lên: “Chú Phương, mau cứu bọn cháu!”
——————–
Chương 243: Chịu đựng được
Chương 243: Chịu đựng được
Nghe thấy giọng nói của cô bé kia là trái tim tôi như bị thứ gì đó chạm phải, tôi vội vàng dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Tây, đừng sợ, một lát nữa chú và bố cháu sẽ đưa bọn cháu về nhà! Đừng sợ, cháu là chị, phải chăm sóc em trai mà, đúng không?”
“Vâng!”, Tiểu Tây lau nước mắt, mím môi gật đầu thật thà.
Khi tôi đang định nói gì đó thì Cung Chính Văn đột nhiên ngắt cuộc gọi video.
“Mày đã nhìn thấy bọn nó rồi, cũng đã xác nhận tụi nó còn sống thì xuống xe đi!”
Tôi lắc đầu: “Có thể dùng cách khác để giải quyết không? Ví dụ như tiền, anh cần bao nhiêu tiền cũng được, Đỗ Minh Cường có tiền”.
“Ha ha ha…Phương Dương, mày nghĩ tao thiếu tiền sao?”, Cung Chính Văn ngẩng đầu cười lớn: “Nói thật cho mày biết vậy, trong khoảng thời gian này, tao đã tiêu hết hơn hai mươi triệu tệ: đưa mày tám triệu, mấy tên lính đánh thuê này cũng ngốn hết mười triệu. Tiêu hết nhiều tiền như vậy rồi, tao chỉ muốn đánh cho mày tàn phế, sau đó giết chết Bansha mà thôi, mày thấy tao sẽ vì tiền mà bỏ qua cho mày sao?”
“Đỗ Minh Hào thì không tốn tiền sao?”, để kéo dài thời gian nên tôi cố ý tiếp lời về chủ đề này.
Cung Chính Văn lắc đầu: “Tao giúp gã bắt cóc con của Đỗ Minh Cường, gã cảm ơn tao còn không kịp ấy chứ, dám đòi tiền tao nữa à!”
Tôi chau mày: “Nói cách khác, anh trai của anh nhờ Đỗ Minh Hào cử người tới đảo Phuki giết tôi là chuyện đã âm mưu từ trước à? Mấy người cố ý để tôi chạy thoát, đồng thời khiến hai người kia bị bắt, sau đó lại để tôi tìm người bắt anh trai của anh, cuối cùng dụ tôi tới đây, tất cả những điều này đã được tính toán ngay từ đầu rồi đúng không?”
“Không không không!”, Cung Chính Văn lắc đầu: “Không phức tạp đến vậy, tao vốn chỉ nhờ người của Đỗ Minh Hào vứt mày xuống biển ở đảo Phuki thôi, không ngờ mày lại trốn được, bất đắc dĩ tao mới phải bắt cóc con của Đỗ Minh Cường”.
Tôi chỉ vào gã trọc đầu: “Người ở đây đều là lính đánh thuê sao? Là bọn họ ra tay bắt cóc hai đứa trẻ à?”
“Ngoài hai người do tao đích thân đưa tới thì những người khác đều là lính đánh thuê”.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Đi từ trong nước qua đây mà anh chỉ dẫn theo có hai người? Không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, bọn họ mặc kệ anh rồi sao? Thậm chí… Không sợ bọn họ bắt cóc anh rồi đòi tiền chuộc từ nhà họ Cung à?”
“Hừ! Người tao đưa tới đương nhiên không chỉ có hai người này, những người khác đang canh chừng hai đứa nhỏ, chỉ có…”
Nói tới đây, Cung Chính Văn đột nhiên chau mày, tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp, mày lảm nhảm nhiều vậy làm gì? Mau xuống xe, nếu không tao sẽ đập nát cái xe, để mày cảm nhận mùi vị sống không bằng chết một lần nữa”.
Tôi lắc đầu: “Không, tôi vẫn còn phải làm rõ một vài việc, anh trả lời thêm vài câu hỏi nữa của tôi đi! Thứ nhất là, anh định đối phó với Bansha như thế nào? Còn nữa, chẳng phải các người đã hứa với nhà họ Bạch là không truy cứu chuyện trước đây rồi sao? Giờ lại làm lớn chuyện như thế này, tới lúc đó nhà anh phải ăn nói thế nào với nhà họ Bạch?”
Cung Chính Văn không trả lời mà tức giận nhìn tôi với vẻ hung dữ.
Một lúc sau, Cung Chính Văn đột nhiên quay người bỏ đi, nói vài câu tiếng Anh với gã trọc đầu.
Sắc mặt gã trọc đầu đột nhiên trở nên dữ tợn. Gã nhìn tôi với vẻ âm hiểm, sau đó đi về phía chiếc xe đang đậu ở phía trước.
Tôi không biết gã định làm gì chỉ biết vội vàng đóng cửa chống đạn, đồng thời hỏi qua điện thoại: “Roga, sắp tới chưa?”
“Anh Dương, đợi thêm một lát, vừa nãy bọn tôi đụng phải hai kẻ tuần tra bên ngoài của lũ khốn này, giải quyết bọn chúng tốn chút thời gian, giờ đang tới, cùng lắm là năm phút nữa thôi”.
“Được, tôi kéo dài thêm lúc nữa vậy!”
Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy gã trọc đầu xách một cái búa đi tới.
Gã nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, giơ búa lên, đập mạnh vào vị trí đã bị đạn ghim trêи kính chống đạn.
Tiếng “ầm” vang lên, lớp kính vốn đã có nhiều vết nứt giờ lại càng nhiều vết chằng chịt hơn.
Khuôn mặt gã trọc đầu lộ vẻ hào hứng đầy biến thái, gã tiếp tục giơ búa giáng xuống liên tiếp.
Tôi thầm nhủ xong rồi, mặc dù đạn không thể xuyên qua kính chống đạn nhưng khi lực đánh của búa đủ mạnh thì có thể sẽ vỡ kính, nhất là vị trí vốn đã có vết nứt thì càng dễ bị đập nát vụn.
Với tình hình hiện tại, gã trọc đầu chỉ cần tiếp tục đập, không tới năm phút, có lẽ là chỉ tốn một phút thôi là lớp kính sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.
“Anh Dương, chuyện gì vậy?”, có lẽ nghe thấy âm thanh lớn nên Roga hỏi qua điện thoại.
“Bọn chúng đang dùng búa đập xe”.
“Chịu được không?”
“Không chịu được bao lâu, tôi phải thay đổi kế hoạch thôi, hiện tại các anh ở hướng nào?”
“Ở phía Tây Bắc của anh, khi tôi tới sẽ lao từ sườn núi xuống”.
Tôi nhìn phương hướng, phía dưới sườn núi Tây Bắc là một cùng cỏ hoang bằng phẳng, có lẽ xe việt dã có thể chạy vào trong đó.
“Roga, lát nữa tôi sẽ nghĩ cách dụ người của nhà họ Cung tới chỗ anh, tới lúc đó anh phải chú ý tới bọn chúng, dù đám lính đánh thuê có chạy mất thì nhất định không được để người nhà họ Cung chạy, bởi vì Khang Khang và Tiểu Tây đang nằm trong tay người của hắn ta. Lính đánh thuê chưa chắc đã có số điện thoại của bọn họ, nhưng chỉ cần người của nhà họ Cung gọi điện thì Khang Khang và Tiểu Tây sẽ gặp nguy hiểm”.
“Tôi nhớ rồi, anh Dương, anh phải cẩn thận, thật sự không ổn thì anh lái xe chạy trước, bọn tôi sẽ nghĩ cách xử lý bọn chúng!”
“Ừ”.
Đang nói chuyện thì vết nứt trêи kính chống đạn đã lan rộng, hơn nữa đã bị lõm vào trong, có lẽ chỉ cần vài phát đập nữa là sẽ vỡ thành một cái lỗ.
Vẻ mặt của gã trọc đầu cũng càng lúc càng hung hăng, có hai tên lính đánh thuê cũng đang cầm súng đi về phía cửa sổ xe. Đám lính đứng phía trước đều tản ra, có lẽ là để đề phòng việc tôi đột ngột lái xe đâm vào bọn chúng.
Khi gã trọc đầu nện xuống thêm một phát nữa, tôi quyết định đạp mạnh chân ga, lao về một hướng, chiếc xe Jeep phát ra âm thanh chói tai, lao tới, tông vào một tên lính đánh thuê ở đầu xe phía bên trái.
Mặt tên này biến sắc, vội vàng né qua một bên nhưng vẫn bị xe đụng phải, ngã lăn ra vệ đường giống như một bao cát bị bục.
Chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn đứng bên trái chiếc xe, thấy tôi lái xe lao tới thì vừa vội càng lùi lại để tránh, vừa tức giận chỉ huy đám lính đánh thuê nổ súng.
Tôi giẫm chân ga, bẻ lái, rồi lại đạp mạnh chân ga, lùi xe lại phía sau.
Bởi vì hướng Tây Bắc ở phía trước, bên trái của tôi, đám người Cung Chính Văn trốn ở hướng Tây Nam, tôi phải ép chúng tới trước, chạy đua với chúng về hướng Tây Bắc.
Nhưng có một chiếc SUV đang đỗ ở đó, tôi không có cách nào quay xe để chặn được đường rút lui của đám Cung Chính Văn nên chỉ phải thử tông vào chiếc xe kia trước.
Tôi vừa quay xe, đám lính đánh thuê bèn đồng loạt giơ súng, gần như đồng loạt bóp cò về phía tôi.
Trong nháy mắt, tiếng đoàng đoàng từ xe vang lên. Tôi ngồi bên trong, nghe thấy âm thanh liên hồi này thì tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi sợ có viên đạn nào đó lọt qua tấm kính chống đạn ghim thẳng vào người tôi.
——————–
Chương 244: Dìm xuống sông
Chương 244: Dìm xuống sông
May mắn là, chiếc xe này của Bangsue rất chắc chắn, kính chắn gió và cửa sổ xe bỗng xuất hiện vài vết nứt, giống như pháo hoa đột nhiên nở rộ vậy.
Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác đau đớn nào, hay nói cách khác, không có viên đạn nào xuyên được vào đây.
Nhưng, gã trọc đầu kia lại nhắm vào tấm kính đã bị hắn bắn sắp vỡ ở ô cửa bên trái, sau khi bắn hai phát súng, đã có mảnh vỡ thủy tinh từ mặt trong rơi ra.
Kính chống đạn có hai lớp, lớp bên trong cũng bắt đầu vỡ.
Tôi bất chấp hết, tiếp tục nhấn mạnh chân ga, điều chỉnh phương hướng, lái nghiêng về phía sau.
“Bụp” Một tiếng va chạm lớn vang lên, đuôi chiếc xe Jeep đâm mạnh vào đầu chiếc SUV đang ở phía sau kia.
Bởi vì va chạm theo hướng nghiêng, hơn nữa mã lực của chiếc xe việt dã rất lớn, sức nặng cũng hơn chiếc xe SUV kia rất nhiều, chiếc SUV kia đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đánh tay lái sang ngang khiến cả xe nằm ngang giữa đường.
Đây là một con đường nhỏ trêи núi chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua, sau khi chiếc SUV nằm ngang như vậy, khiến cho cả con đường đều bị chặn lại, hai bên đường đều là bụi gai rậm rạp, con đường này đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn dĩ đang chạy ở ngay phía sau, đột ngột xảy ra cú va chạm này, suýt chút nữa bọn họ bị phần đuôi chiếc SUV đang tạt ngang kia quật trúng, khiến bọ họ sợ hãi nhảy về phía trước vài mét giống như những con thỏ, quay trở về mép trái chiếc xe việt dã chỗ chúng tôi.
Trêи thân chiếc xe việt dã vẫn còn vang lên tiếng ‘pằng pằng’ không ngừng, kính chắn gió đã mờ hết rồi, dường như không còn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nữa, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng và tầm nhìn bị hạn chế của mình, tôi đánh tay lái về phía bên phải, sau đó lái về phía trước vài mét, rồi lại gài số lùi về phía sau, đâm về phía đám người Cung Chính Văn.
Đường lui của bọn họ đã bị chặn hết, ba chú cháu Cung Chính Văn đành phải lo sợ hốt hoảng mà chạy về phía trước tránh né, bọn họ chạy dọc theo mép trái của xe tôi đi về hướng Tây Bắc, muốn rời khỏi con đường này, để tránh khỏi việc bị tôi đâm chết.
Tôi dừng xe, sang số và tiếp tục chạy về phía bọn họ.
Lúc này, cửa xe bên trái đã bị thủng một lỗ, một viên đạn từ phía sau bắn tới, xoẹt ngang bên tai tôi, để lại trêи mặt tôi cảm giác nóng hừng hực.
Tôi cắn răng một cái, đạp chân ga, né góc bắn của gã trọc đầu.
Ba chú cháu Cung Chính Văn đã chạy ra khỏi con đường này từ chỗ có khá ít bụi gai, chạy theo hướng Tây Bắc về phía bãi cỏ hoang kia, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ, chắc là người mà bọn họ dẫn từ trong nước sang.
Tôi lái chiếc xe việt dã lao ra khỏi con đường, sau khi xe lắc lư dữ dội vài cái, cuối cùng cũng đi qua được kênh mương thấp bé bên đường, rồi tiếp tục đuổi theo đám người Cung Chính Văn.
Nhưng tôi chưa tăng ga đến mức bạt mạng, mà vẫn khống chế được tốc độ, để tránh việc truy cản ráo riết quá khiến đám người Cung Chính Văn lại đổi hướng chạy.
Chỉ cần đuổi rồi dồn bọn họ đến sườn núi phía Tây Bắc thì kế hoạch coi như đã thành công một nửa rồi.
Bọn họ chắc chắn sẽ chạy tiếp, bởi vì nếu ở lại khu đất trống không có vật che chắn thế này chỉ có thể bị tôi đâm chết mà thôi, bọn họ chắc chắn sẽ trốn ở nơi đất cao mà chiếc xe không đi lên được.
Sự thật đúng là như vậy, đồng cỏ hoang này chỉ cách sườn núi hai mươi, ba mươi mét mà thôi, đám người Cung Chính Văn chạy thất tha thất thểu đến chân núi, rồi bắt đầu bò lên.
Tôi tăng tốc, chiếc xe ầm ầm lao về phía trước, sau khi đâm vào một thân cây, tôi vội vàng kéo chặt cần phanh, đồng thời mở cửa xe, lao nhanh ra ngoài.
Phía sau cũng vang tới vài tiếng súng nổ, gã trọc đầu và vài tên lính đánh thuê vừa nổ súng đã đuổi tới đây, chỉ còn cách khoảng hai mươi mét mà thôi.
Súng bắn dữ dội vào thân cây và cành cây ở gần chỗ tôi, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy âm thanh xé gió khi viên đạn vụt qua bên người mình.
Tôi vội vàng xông tới trước đầu xe, rút một khẩu Glock G17 ra, tôi cầm khẩu súng, nấp sau chiếc xe việt dã ngắm về phía đám người Cung Chính Văn.
Hai gã vệ sĩ bên cạnh Cung Chính Văn bỗng nhiên xoay người cũng chĩa súng về phía tôi.
Tôi vội vàng nấp sau một cây đại thụ, ngay sau đó nghe thấy tiếng súng pằng pằng ở thân cây.
Chắc bọn họ đã ngắm đúng được vị trí của tôi, phía sau cũng có vài tên lính đang đuổi tới, dường như tôi đang bị rơi vào tình thế không lối thoát.
Trong bóng đêm, thậm chí tôi đã nhìn thấy một bóng dáng đang đuổi tới từ phía sau chiếc xe việt dã.
Tôi không hề do dự, giơ khẩu Glock của mình lên hướng về phía bóng người đang đuổi tới kia, bóp cò.
Một tiếng súng vang lên, bóng người kia ngã xuống, tiếp theo đó là tiếng kêu rêи thảm thiết.
Tôi híp mắt lại, nắm chặt khẩu Glock trong tay, nhìn chằm chằm vào chỗ chiếc xe việt dã, gã trọc đầu và đám người của gã đang ở phía sau xe.
Chỉ cần có thể kéo dài thêm một chút thời gian, đợi đám người Roga ở sườn núi giết chết ba chú cháu Cung Chính Văn thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi.
Ngoại trừ tiếng kêu rêи thảm thương kia ra thì xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nào, không một tiếng nói, không có ai bước sau từ sau chiếc xe việt dã, hai kẻ địch ở phía sau tôi cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng tôi biết, bọn chúng chắc chắn đang cầm súng nhắm về phía thân cây này, chỉ cần tôi vừa ló đầu ra ngoài là bọn chúng sẽ nổ súng.
Tuy rằng đã có áo chống đạn nhưng tôi cũng không thể mạo hiểm, áo chống đạn lại không thể bảo vệ được phần đầu của tôi.
Sự yên tĩnh đến kỳ lạ này tiếp tục kéo dài trong vòng vài phút, ở sườn núi phía sau đột nhiên truyền đến giọng gào thét của Cung Chính Văn: “Phương Dương, con mẹ nhà mày, hôm nay nhất định tao phải giết chết mày! Hai đứa nhỏ kia cũng đừng hòng sống sót, bây giờ, tao sẽ gọi điện cho người đến đây, dìm bọn nó xuống sông”.
Tôi vội vàng hét lớn: “Đừng, đừng gọi điện, chỉ cần anh chịu tha cho mấy đứa nhỏ, tôi chấp nhận đầu hàng, muốn chém muốn giết thế nào tùy các anh!”
“Hừ! Mày nghĩ là tao sẽ tin mày sao? Mẹ kiếp, mày chỉ đang kéo dài thời gian, đừng tưởng bọn tao không biết mày vẫn còn người ở Chiêng Ray, bọn chúng đang lùng sục khắp Chiêng Ray tìm hai đứa trẻ kia, tao nói không sai chứ?”
Trong lòng tôi chùng xuống, đám người mà Đỗ Minh Cường âm thầm đào tạo đã bị phát hiện rồi.
Vừa mới nãy, Roga nói, bọn họ giải quyết được hai tên đang tuần tra gần đây, có lẽ là đám người mà Cung Chính Văn đã sai đi thăm dò gần đây vì để đề phòng sẽ có người từ Chiêng Ray đến chi viện cho tôi.
Nhưng, hắn ta đã đánh giá thấp đám người mà Đỗ Minh Cường bồi dưỡng rồi, cũng có thể là do chỗ hắn ta không đủ người nên mới sắp xếp hai kẻ đi tuần tra, và bị đám người Roga giải quyết một cách nhanh gọn để không ai phát hiện
Cho dù là người ở Chiêng Ray đã bị phát hiện cũng không quan trọng, quan trọng chính là chúng tôi phải bắt được ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình.
Rồi buộc bọn chúng nói ra chỗ giam giữ Khang Khang và Tiểu Tây, hoặc trực tiếp bắt bọn chúng phải thả người mới được.
Tính toán thời gian, đám người Roga cũng sắp đến rồi.
Tôi cố ý nói với giọng điệu bất lực: “Cung Chính Văn, anh thắng rồi, bảo người của anh đừng nổ súng trước đã, tôi sẽ gọi điện cho người của tôi kêu bọn họ không tìm nữa, anh thả hai đứa nhỏ ra đi”.
“Ha ha ha, mày đang đùa tao đấy à? Tại sao tao phải thả người trước? Mày bỏ súng xuống trước, ngoan ngoãn đi ra để tao giết chết mày rồi tao tự khắc sẽ thả người”.
“Không được, ngộ nhỡ anh nuốt lời, sau khi giết tôi xong, còn ra tay tàn ác với chúng thì sao?”
“Hừ! Mày cũng có tư cách ra điều kiện với tao hả?”
Tôi do dự một lúc, lúc vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện có hai bóng người một trái, một phải xuất hiện ở phía sau chiếc xe việt dã.
Không chần chừ chút nào, tôi hướng về phía bóng người bên trái, bóp cò súng.
——————–
Chương 245: Không chịu nổi
Chương 245: Không chịu nổi
Khoảng thời gian vừa rồi gần như ngày nào tôi cũng luyện súng không ngừng nghỉ, việc này đã khiến tôi có được kỹ thuật bắn súng dễ dàng bắn trúng mục tiêu trong khoảng cách 200 mét.
Sau khi tiếng súng vang lên, bóng người phía bên trái kia ngã xuống.
Nhưng dường như cùng lúc đó, phía bên phải lại vang lên một tiếng súng, tiếp đến là một tiếng vang trầm thấp. Đột nhiên một lực va chạm cực lớn đập vào ngực tôi, giống như một cái búa đập mạnh vào vậy. Cùng lúc cơn đau dữ dội ập tới, thì tôi cũng bị hất ngã xuống bãi cỏ.
Trêи sườn núi phía sau cũng vang lên hai tiếng súng, một viên đạn ghim vào thân cây tôi vừa mới nấp, viên đạn còn lại thì sượt qua cạnh người tôi.
Tôi ngã sõng soài xuống đất, cố chịu đựng cơn đau ở ngực rồi lăn mình vài vòng tới một chỗ vừa thấp lại có cây cối che chắn. Sau đó tôi nằm trêи mặt đất, giơ tay lên kéo cò về phía sườn núi, đồng thời dùng tay trái rút ra một khẩu Glock thật nhanh rồi bắn tới chiếc xe việt dã.
Giữa rừng núi lập tức vang lên tiếng súng rền rĩ.
Tôi nằm trong bụi cỏ thì chỉ nhìn thấy cây cỏ trước mặt và xung quanh bay tứ tung trong không trung, còn đống bùn đất gần bên cạnh thì bắn tung toé, chứ cũng không biết có bao nhiêu viên đạn bắn vào xung quanh đây.
Để tránh thương vong, bên kia không dám tấn công quá gần, cũng không cần thiết phải làm vậy, chỉ cần bắn tôi te tua từ xa là được.
May mà vị trí tôi nằm khá thấp, bên cạnh lại có một cây đại thụ che chắn, góc bắn của đối thủ lại cực nhỏ nên cũng khó mà bắn trúng tôi được.
Nhưng bọn chúng quá đông, dù có bắn lung tung thì cũng không tránh khỏi việc bị trúng đạn.
Tốc độ bắn của khẩu Glock cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã bắn hết hai băng đạn.
Lúc lấy băng đạn ra, tay trái của tôi chợt đau nhói, khẩu Glock cũng rơi xuống.
Một viên đạn đã bắn xuyên qua cẳng tay tôi.
Tôi cắn răng nhịn đau rồi đổi súng sang tay phải, đồng thời bắn về phía có ánh lửa nòng súng.
Còn chưa bắn hết một băng đạn thì chỗ xương sườn của tôi lại bị trúng một phát đạn.
Áo chống đạn cũng không thể ngăn cản hoàn toàn độ sát thương của viên đạn. Lực va chạm cực lớn đó lại khiến tôi cảm nhận được cơn đau dữ dội, xương sườn của tôi có lẽ đã gãy rồi.
May là thứ đối phương dùng chỉ là súng ngắn, lực va chạm của viên đạn có vận tốc chậm không thể nào xuyên thủng áo chống đạn. Nhưng nếu như thứ đối phương dùng là súng trường, viên đạn có uy lực lớn có thể làm vỡ xương, thậm chí chấn thương lục phủ ngũ tạng mà dẫn đến xuất huyết trong.
Nếu như gặp phải súng bắn tỉa, thì căn bản một phát súng là đã có thể xuyên thủng áo chống đạn không có thêm tấm chắn. Mà cho dù có thêm tấm chắn thì cũng có thể sẽ chết do lực va chạm quá mạnh.
Cơn đau ở chỗ xương sườn khiến sức lực của tôi tuột dốc không phanh. Tôi không thể nhắm chuẩn được nữa, chỉ đành giơ tay phải lên rồi bắn bừa vào khắp bốn phía.
Tôi có linh cảm, rất có thể mình sẽ chết ở đây.
Nhưng tôi không hối hận!
Hơn nữa, trước khi đến lúc đó tôi sẽ kéo thêm mấy tên nữa chết cùng.
Bắn hết một băng đạn, tôi đành nhịn đau để đổi lấy một băng đạn khác, tiếp tục giơ tay lên rồi bắn.
Lúc này, đột nhiên tiếng súng trở nên vang rền, hơn nữa phần lớn tiếng súng là được truyền đến từ phía sườn núi, chỗ xe Jeep cũng vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.
Một lúc sau, cảnh tượng cây cỏ bay tứ tung và bùn đất văng tung tóe xung quanh tôi dần ngừng lại, chỗ tôi cũng không còn đạn bắn tới nữa.
Đám người Roga đến rồi.
Đầu óc căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, cánh tay thì mềm nhũn. Tôi mệt mỏi nằm trêи đất mà há mồm thở dốc.
Chẳng bao lâu sau, tiếng súng dần dần trở nên thưa thớt, đến cuối cùng thì không còn tiếng súng nữa. Chỉ có tiếng hét phẫn nộ, tiếng van xin sợ hãi và tiếng kêu rêи xé lòng.
Trong đó, tôi nghe thấy có người nói những câu kiểu “Cố chịu một chút, đừng nhắm mắt…”.
“Anh Dương, anh Dương anh ở đâu vậy?”, cách đó không xa vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Roga.
“Tôi ở đây”, tôi cố gắng kêu lên một tiếng.
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc tôi đã nhìn thấy một bóng người to lớn nhanh chân chạy tới.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”, người đó ngồi xổm xuống rồi hỏi tôi với vẻ sốt sắng.
“Anh là là Roga?”
“Vâng”, anh ta gật gật đầu: “Tôi là Roga, anh Dương bị thương ở đâu rồi?”
“Tay trái, với lại chỗ này”, tôi dùng tay phải chưa bị thương chỉ vào ngực với chỗ xương sườn bên phải: “Đúng rồi, tình hình thế nào rồi?”
“Đều giải quyết xong rồi, đã tóm được ba người của nhà họ Cung, người của bọn nó chết sáu, còn hai người thì bỏ súng xuống đầu hàng”, Roga vừa nói vừa cởi áo chống đạn giúp tôi.
“Người của anh thì sao? Có thương vong không?”
“Có hai người bị trúng đạn, Tiểu Phương đang xử lý giúp họ, lát nữa sẽ đưa đến bệnh viện xem sao!”
“Bị thương nặng không?”
“Có một người khả năng là… Không chịu nổi!”
Tôi cau mày: “Mau dẫn tôi đi xem xem!”
“Được”, Roga dìu tôi ngồi dậy, sau khi cởi áo chống đạn giúp tôi thì kéo tôi đứng lên.
Tôi cảm thấy chỗ xương sườn vẫn rất đau, cũng không biết đã gãy mấy cái. Mặc dù ngực cũng đau, nhưng không nghiêm trọng như vậy, có lẽ xương không sao.
Tôi nhịn lấy cơn đau, từng bước từng bước một đi lên sườn núi dưới sự dìu đỡ của Roga.
Cách đó không xa có mấy người đang tụm lại một chỗ, trong đó còn có người liên tục kêu lên những câu kiểu như “Đừng nhắm mắt”.
Đi tới gần đó, nhờ sự chiếu rọi của đèn xe việt dã và đèn pin cầm tay, tôi cũng thấy được tình hình bên trong.
Một người con trai hơn hai mươi tuổi có sắc mặt trắng bệch nằm trêи đất, liên tục ho ra bọt máu.
Một người đàn ông khác quỳ trêи mặt đất, hai tay đè chặt vào ngực phải của anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn được máu tươi chảy ra ngoài.
Người bên cạnh thì tay chân luống cuống mà hô loạn lên.
Từ tiếng kêu gào của họ, tôi biết họ đang gọi A Cường, là chữ Cường trong Đỗ Minh Cường.
Không lâu sau, anh ta co giật mấy lần, hai mắt lồi ra ngoài, đồng tử dần giãn ra…
Cứ như thế, sự co giật của anh ta càng ngày càng vô lực, việc hít thở cũng yếu dần.
Cuối cùng, anh ta ngừng co giật, cơ thể trở nên mềm nhũn và ngưng thở.
Người đàn ông vốn lúc đầu đè chặt lấy ngực của anh ta thì bây giờ đang hồi sức tim phổi cho anh ta hết lần này đến lần khác.
Một người đàn ông khác khoảng chừng hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh thì vừa gào khóc vừa vỗ liên tục vào khuôn mặt đầy máu tươi của anh ta.
Roga gầm nhẹ một tiếng đầy căm phẫn và đau khổ, đột nhiên y kéo cò súng về phía người da trắng đang rêи rỉ nằm cách đó không xa, bắn sạch toàn bộ đạn trong băng đạn.
Sau đó, y ngồi xổm trêи mặt đất với vẻ bất lực, hai tay kéo mạnh lấy mái tóc của mình.
Tôi thở dài một hơi, đồng thời lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi đưa cho Roga.
Roga lặng lẽ nhận lấy điếu thuốc, hít mạnh một hơi.
Tôi cũng châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nhìn lướt xung quanh thì thấy Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đang ngồi xổm trêи mặt đất hai tay ôm đầu.
Dường như bọn họ chẳng hề hấn gì, có lẽ Đỗ Minh Cường đã bàn giao cho đám người Roga. Trước tiên vẫn chưa cần giết chết ba người này, bởi vì còn phải hỏi ra được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chỗ bọn họ.
Tôi hít một hơi thuốc rồi nhấc chân đi về phía bọn họ.
Cung Chính Văn vốn dĩ ngông cuồng tự đại, giờ đây lại run lẩy bẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Mày biết mày đã hại chết bao nhiêu người rồi không?”, tôi đi tới trước mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi.
Cung Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút, lại vội vàng cúi đầu: “Phương Dương, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi sẽ không…”
Tôi không nhịn được mà đá vào mặt hắn ta một phát, đá hắn ngã lăn trêи mặt đất rồi tiến tới đạp lên yết hầu của hắn ta.
——————–
Chương 246: Điều kiện gì
Chương 246: Điều kiện gì
Cung Chính Văn phát ra tiếng “hồng hộc” khó thở, mặt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì biến sắc. Họ vừa định lên tiếng đã bị Roga đạp cho mỗi chú cháu một cú, hai người họ kêu lên, đau đớn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
“Các người đã biết ai sẽ chết chưa?”
Đôi mắt Roga đỏ ngầu, y vừa nói vừa rút một khẩu súng trường tự động ở đằng sau ra.
Tôi cố nhịn cơn kϊƈɦ động sắp ho ra máu, sau đó nhấc chân đạp một cú thật mạnh vào cái chân què đã lành vết thương của Cung Chính Văn. Nhưng hắn ta chỉ mở to mắt, sợ hãi nhìn Roga ở phía sau tôi.
Roga thành thạo mở chốt an toàn, sau đó châm một điếu thuốc, đi đến gần ba người họ. Trong mắt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đầy vẻ hoảng loạn, họ vội nói: “Đừng, nếu giết chúng tôi, chắc chắn các người sẽ phải hối hận”.
“Nếu không có lời dặn của anh Cường thì tao đảm bảo ba chú cháu bọn mày bây giờ đã thành đống thịt vụn rồi, mẹ kiếp!”
Roga hít sâu một hơi, đột nhiên nổi giận, đập thẳng báng súng lên mặt của Cung Chính Vinh. Bụp một tiếng, sống mũi của hắn rõ ràng đã bị lõm xuống, hắn đau đớn bịt mặt, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng.
Toàn thân Cung Chính Văn và Cung Thiệu Bình liên tục run rẩy: “Đừng, đừng giết chúng tôi”.
Tôi cản Roga lại, bảo y hỏi vị trí của Khang Khang và Tiểu Tây, còn mình thì gắng sức gọi điện cho Đỗ Minh Cường. Tôi không dông dài mà nói ngay là ba chú cháu Cung Chính Vinh đã bị chúng tôi bắt, những tưởng phối hợp với người mà Đỗ Minh Cường sắp xếp ở Chiêng Ray thì trận chiến này thắng thua thế nào vẫn chưa biết được. Nhưng không ngờ Đỗ Minh Cường lại nói nội ứng của ông ta ở Chiêng Ray đã bị Đỗ Minh Hào phát hiện ra từ lâu, bây giờ, họ đang rơi vào cục diện chiến đấu gian khổ.
Tôi trầm mặc một lát, giọng nói của Đỗ Minh Cường tiếp tục vang lên ở đầu dây bên kia: “Nhưng bây giờ, nếu đã bắt được ba chú cháu Cung Chính Vinh, không chỉ có thể biết được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chúng, mà còn có thể dùng tính mạng của chúng để tranh thủ chút thời gian với Đỗ Minh Hào. Dù Đỗ Minh Hào mất hết tính người, nhưng ít nhiều nó vẫn phải để tâm đến nhà họ Cung”.
“Được, tôi biết rồi. Giờ bọn tôi sẽ xuất phát đến Chiêng Ray ngay”.
Tôi không nhiều lời, lập tức ngắt máy. Như Roga đã nói, Đỗ Minh Cường không phải kẻ trói gà không chặt, khắp nơi trêи đất Xiêng La đều có người mà nhà họ Đỗ của ông ta bí mật bồi dưỡng, bây giờ cũng là lúc họ phát huy tác dụng.
Sau khi cúp máy, tôi thấy A Cường đã được đắp một tấm vải trắng lên người, hai người khác đang có vẻ bi thương bê xác của cậu ta vào trong buồng xe.
Trông thấy vậy, tôi lại gọi cho Natcha. Điện thoại vừa kết nối, tôi đã nghe thấy giọng của ông ta: “Cậu Dương, tôi nghe nói bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, có cần tôi dẫn người đến giúp không?”
Tôi cười thầm trong bụng, ông ta chỉ đang nói miệng. Nếu thật sự chờ đến khi Natcha dẫn người tới, chắc ông ta chỉ cần hốt xác tôi thôi. Nhưng tôi cũng có thể hiểu, dẫu sao ông ta cũng chỉ là một cảnh sát trưởng, còn tôi thì đang đại diện cho Đỗ Minh Cường, đối thủ là Đỗ Minh Hào. Bất kể là phe nào, ông ta đều không thể chọc vào. Cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi han tôi vài câu qua điện thoại thôi.
“Không cần đâu. Tôi gọi là muốn hỏi lại đang có một cơ hội lập công, ông có làm không?”
Natcha ngẩn ra một lúc, sau đó vui vẻ hỏi lại: “Cơ hội gì thế?”
Tôi liếc nhìn đám lính đánh thuê đang giơ tay lên ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, đáp: “Lúc đi qua quốc lộ 118 trêи đường đến Chiêng Ray, tôi phát hiện có mấy phần tử phạm tội cầm súng. Trông chúng khá giống bọn lính đánh thuê chạy trốn đến các nước đã bị tố cáo một khoảng thời gian trước. May sao, chúng lại bị tai nạn xe, giờ thì bị tôi bắt hết lại, trói vào rồi”.
Tôi còn chưa nói hết câu, Natcha lập tức đã hiểu ý tôi, kϊƈɦ động nói: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Loại người như Natcha không có lợi ích sẽ không làm. Tôi và ông ta vốn chẳng có giao tình gì, vì mối quan hệ của Sangsu nên mới có cục diện như hiện giờ. Nếu chúng tôi đã bắt được đám lính đánh thuê này, nhưng không thể xử lý được thì cứ đơn giản tặng cho ông ta một ân huệ thôi.
Còn ba chú cháu Cung Chính Vinh đương nhiên phải do chúng tôi đưa đi.
Tôi nhìn quanh một vòng, tìm thấy tên đàn ông da trắng đã đập vỡ cửa kính xe của tôi lúc đầu. Lúc này, hắn cũng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm ánh mắt tôi. Hắn không chút sợ hãi, ngược lại còn cười đùa nói: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Nghĩ đến thi thể lạnh ngắt của A Cường, tôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại, nói: “Mong là chúng mày vào tù ở Xiêng La rồi vẫn có thể thong dong thế này”.
“Ba thằng hèn nhát này, tôi còn chưa hỏi mà chúng đã tự khai rồi”.
Lúc này, Roga bước tới: “Tiểu Tây và Khang Khang bị chúng giấu ở một nơi tên là nhà thờ Ruben trong thành phố Chiêng Ray. Nơi đó vốn là một sòng bạc của Đỗ Minh Hào, sau này bị người ta tố cáo nên đã ngừng kinh doanh để sửa chữa thành một nơi gã chuyên dùng để nhốt người”.
Roga đã sai người trói ba chú cháu Cung Chính Văn lại, tống lên một chiếc xe đi theo khác. Rõ ràng chiếc xe này cũng đã được cải tạo, nhìn bề ngoài trông không khác gì những chiếc Jeep bình thường, nhưng từ ánh sáng lộ ra ở cửa kính xe có thể thấy chiếc xe này cũng dùng kính chống đạn. Không chỉ có vậy, những bộ phận được cải tạo khác cũng chẳng kém gì chiếc xe mà tôi ngồi lúc đến đây. Chỉ có điều, động cơ của chiếc xe đó đã bị bắn thủng, dù may không bị nổ tung tại chỗ, nhưng cũng không lái được nữa.
Tôi và Roga cùng hai anh em khác leo lên xe, tôi ngồi ở ghế lái phụ(Tôi không quen lái làn bên phải), những người khác cũng nhanh chóng leo lên theo. Chỉ có bốn, năm người trang bị đầy đủ ở lại để canh chừng sáu, bảy tên lính đánh thuê còn sót lại.
Chiếc xe vừa khởi động, Cung Chính Văn đã hỏi: “Các người định đưa chúng tôi đi đâu?”
Tôi cười lạnh nói qua kính chiếu hậu: “Bao giờ đến thì chúng mày sẽ biết. Tao đã nói rồi, nếu nhà họ Cung chúng mày muốn trà thù thì cứ tới, nhưng hậu quả thì chúng mày không đỡ nổi đâu”.
Cung Chính Vinh nghiến răng không nói gì, còn Cung Thiệu Bình thì trấn tĩnh lại, như đã biết tạm thời chúng tôi sẽ không giết họ, ông ta nói: “Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy thả chúng tôi đi, không thì nhất định các cậu sẽ phải hối hận”.
Roga vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: “Khí thế ở đâu ra đấy? Nói theo cách của người Hoa Hạ chúng mày thì bây giờ, bọn mày đang là tù nhân, còn điều kiện gì đáng để bàn bạc nữa?”
Cung Thiệu Bình cau mày như định nói gì đó, nhưng kìm lại, tôi nói: “Cung Thiệu Bình, ông còn nhớ hai vệ sĩ lúc trước của tôi không?”
Người tôi nhắc đến là A Việt và anh Thái. Lần đầu tiên bắt được Cung Chính Vinh, họ đã đề nghị với tôi một chuyện hay là chôn mấy người này ở một vùng quê hẻo lánh nào đó. Nhưng lúc đó sợ ảnh hưởng nên tôi đã từ chối, nhưng bây giờ, chính mắt tôi nhìn thấy một người anh em của Roga bị giết. Dù bình thường chúng tôi không tiếp xúc gì nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất chấn động. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là đánh rắn không chết, hậu họa khó lường.
“Vệ sĩ nào?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Nhanh quên thế à? Quả nhiên ông là người hay quên. Người Hoa Hạ chúng ta rất coi trọng đạo lý lá rụng về cội. Không biết nếu ba chú cháu ông mất tích một cách “bí mật” ở đây thì còn có thể về cội được nữa không nhỉ?”
——————–
Chương 247: 8 triệu
Chương 247: 8 triệu
Tôi vừa nói dứt câu, mặt của ba chú cháu Cung Chính Văn trong gương chiếu hậu đã biến sắc, Cung Chính Vinh gào lên: “Không, Phương Dương. Mày không thể giết bọn tao, nếu mày dám thì hai đứa con của Đỗ Minh Cường sẽ chết ngay!”
“Đúng vậy, chúng tao đã bàn bạc xong với những người khác rồi. Nếu trong ba tiếng đồng hồ, họ không nhận được tin tức gì của bọn tao thì sẽ giết con tin ngay. Nếu chúng mày còn muốn hai đứa chúng nó sống thì nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho chúng tao”.
Cung Chính Văn như con mèo bị dẫm phải đuôi, mặt đã biến thành màu gan lợn.
Ngay sau đó, chiếc xe chợt dừng lại, Roga đỏ mắt ngoảnh lại: “Tin mà bọn tao nhận được chỉ là bảo toàn mạng sống cho chúng mày, chứ không phải bảo đảm cho thân thể nguyên vẹn”.
Ý cười trêи mặt ba chú cháu Cung Chính Văn chợt tắt, khôi phục lại vẻ tái nhợt. Hai người anh em ngồi đằng sau cũng không chút khách sáo, vừa chửi bới vừa đấm đá, chẳng mấy chốc đầu của ba chú cháu nhà họ đã sưng to như cái đầu lợn.
Tôi và Roga trao đổi ánh mắt, đang suy nghĩ xem nên đối phó với ba tiếng đồng hồ mà Cung Chính Vinh nói đến thế nào. Trêи đường lớn vang lên tiếng còi xe cảnh sát chói tai, Roga không hề giảm tốc độ mà phóng vụt qua. Còn tôi vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kϊƈɦ động của cảnh sát trưởng Natcha qua cửa kính. Nhưng ông ta không hề để ý tới chúng tôi, hay nói cách khác là giả vờ không chú ý tới. Dẫu sao tôi vừa gọi cho ông ta, còn ông ta cũng coi như khá hiểu về phong cách làm việc của tôi rồi.
Chờ xe cảnh sát đi xa, tôi và Roga cùng gọi điện thoại. Roga gọi bảo mấy anh em vẫn đang canh chừng ở đó rời đi, còn tôi thì lại gọi cho cảnh sát trưởng Natcha, thông báo cho ông ta vị trí cụ thể.
Có thể dự đoán được là dạo này, cảnh sát trưởng Natcha liên tục lập công, nếu bên trêи có người dìu dắt thì ngày ông ta leo lên thêm một bậc nữa đã trong tầm tay với.
Ví dụ như Sangsu chẳng hạn.
Tôi cúp máy, nhìn ba chú cháu Cung Chính Văn ở phía sau: “Cung Chính Văn, mày còn điều gì muốn nói không?”
Thấy tôi gọi, Cung Chính Văn mỉm cười đáp: “Không, không có”.
Nói rồi, hắn ta cố gắng nép người về phía Cung Chính Vinh.
Tôi thở dài: “Lúc trước, ba chú cháu mày còn ăn nói ngông cuồng lắm. Đáng tiếc chưa được bao lâu, giờ đã trở thành tù nhân của tao rồi. Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh, còn ông nữa, Cung Thiệu Bình. Tôi cho các người thêm một cơ hội, cố mà nắm lấy”.
“Hừ, Phương Dương, mày bớt lời đi. Từ đây đến Chiêng Ray phải mất hơn nửa tiếng, vào thành phố rồi thì đi nửa bước cũng khó. Mày muốn bắt bọn tao gọi điện đi báo bình an để giữ lại mạng cho hai đứa trẻ con chứ gì. Chính Văn, Chính Vinh, đừng có nghe mấy lời vớ vẩn của nó! Chỉ cần chúng ta vẫn giữ con át chủ bài là hai đứa con của Đỗ Minh Cường trong tay, thằng Phương Dương này không dám làm gì chúng ta đâu”.
Cung Thiệu Bình không hổ là chú của hai anh em Cung Thị. Lúc này rồi mà ông ta vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thoáng cái đã hiểu được ý của tôi và nhắc nhở hai anh em Cung Chính Văn.
Tôi ngẩn ra: “Cung Thiệu Bình, đầu ông làm bằng đất à? Roga vừa nhắc các người là anh Cường nói chỉ cần đảm bảo tính mạng cho các người thôi, huống hồ thứ có giá trị nhất từ miệng các người đã bị chúng tôi khai thác được rồi. Ông tưởng nếu bây giờ, tôi giết mấy chú cháu các người thì anh Cường sẽ làm gì tôi sao?”
“Roga, dừng xe”.
Nói rồi, tôi mở cửa xe ra, ba chú cháu Cung Chính Văn bị hai người anh em kia lôi xuống, đẩy xuống đất ngã xấp ngã ngửa. Dù bây giờ đang ở trêи đường lớn, nhưng tôi đang rất tức giận nên mặc kệ tất thảy.
Tôi nhìn ngó xung quanh, sau đó nhặt một cây gậy to cỡ cánh tay lên, chĩa vào Cung Thiệu Bình nói: “Ông vừa nói gì?”
Cung Thiệu Bình ngẩn người, cúi đầu im lặng.
Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, Cung Chính Vinh vẫn có thể miễn cưỡng mỉm cười, còn Cung Chính Văn vì lúc trước đã bị què một chân, nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta hoảng sợ, không ngừng lùi người về phía sau.
“Tôi đã nói chuyện của tôi và nhà họ Cung, bệnh viện không thể dễ dàng biết được, tám triệu? Các người quá xem trọng sức hút của chút tiền này rồi đấy. Huống hồ, vừa nãy, các người còn định lấy mạng tôi!”
Tôi mỉm cười, lúc nói chuyện, bất thình lình đập vào tay của Cung Thiệu Bình. Rắc, tiếng xương gãy vang lên, còn lực phản lại cũng khiến gan bàn tay tôi tê dại.
Cung Thiệu Bình kêu “a” lên một tiếng rồi im bặt, vì đã bị một cậu đàn em thành thục bịt miệng, mắt ông ta trợn trừng.
Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh càng sợ hãi hơn, hai người đều ngẩn ra, sau đó quỳ dưới đất gào lên đừng đừng.
“Ban đầu, tôi cứ tưởng các người hùng hổ thế là định giết tôi, nhưng không ngờ chỉ định đánh tôi tàn phế thôi. Nếu đã vậy, tạm thời, tôi cũng sẽ giữ lại mạng cho các người”.
Thấy bọn họ có dáng vẻ như vậy, tôi thoải mái thở ra một hơi, còn Roga và mấy người bên cạnh cũng có vẻ nhẹ nhõm trong ánh mắt.
Tôi cũng biết mâu thuẫn giữa mình và nhà họ Cung sẽ không bao giờ hòa giải được, không phải họ chết thì là tôi.
“Cung Thiệu Bình, nói đúng ra tôi nên gọi ông một tiếng là chú”.
Dứt lời, tôi ném cái gậy đi, đỡ Cung Thiệu Bình lên xe: “Ay da, chú Cung, chú xem tay chú bị làm sao thế này. Cái đất Xiêng La này cũng vắng vẻ quá đi, cả một con đường lớn thế này mà chẳng có một cái camera giám sát nào. Trêи đường còn chẳng có một bóng người qua lại, sao chú lại ngã thành ra thế này, đúng là chẳng cẩn thận gì cả”.
Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh bấy giờ càng rợn tóc gáy hơn, tôi nói: “Các người tự lên xe hay để tôi đưa lên?”
Hai người họ vội vàng chui tọt vào ghế sau, như sợ tôi lại cầm cây gậy lên đập cho mỗi người một phát.
Roga khởi động xe, tôi nói: “Lại phí mất mấy phút rồi, Roga, tăng tốc”.
Dứt lời, tôi nhìn vào gương chiếu hậu thấy mặt Cung Thiệu Bình tái nhợt, không ngừng đổ mồ hôi hột, tôi cười he he: “Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, tôi cho các người một cơ hội”.
“Tôi đồng ý”.
“Tôi đồng ý”.
Tôi vừa dứt lời, hai anh em Cung Chính Văn đã tranh nhau trả lời.
“Thế tôi không phải nói nhiều nữa. Nếu đã đồng ý thì giờ ai trong hai người sẽ gọi điện bảo họ thả người đây?”
“Thả người thì không được, ở đó không chỉ có người của chúng tôi, mà còn có người của Đỗ Minh Hào nữa…”
Cung Chính Vinh khẽ đáp, tôi cau mày: “Roga, dừng…”
Tôi còn chưa nói hết câu, hai anh em họ đã ngắt lời tôi nói để họ thử xem sao.
Tôi đưa điện thoại cho Cung Chính Văn, lúc trước, luôn là hắn ta nói chuyện với tôi nên đương nhiên bây giờ, cũng là hắn ta gọi đi là tương đối đáng tin.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói của Cung Chính Văn hơi mất tự nhiên, hắn ta nói: “Tôi là Cung Chính Văn”.
Tôi nói bằng khẩu hình miệng: “Mở loa ngoài”.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói, nhưng nghe không rõ, Cung Chính Văn lại lên tiếng: “Tôi vẫn ổn, Phương Dương đã… bị chúng tôi bắt rồi. Các người cứ thả bọn trẻ ra đi”.
“Thả đi?… Mẹ kiếp. Cung Chính Văn, có phải các người bị bắt rồi không? Đúng là ba thằng ăn hại, ông cho chúng mày mười mấy tên lính đánh thuê mà lại để một mình thằng Phương Dương tóm được!”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói oanh tạc như tiếng sấm, tôi lập tức nghe ra đây là giọng của Đỗ Minh Hào.
Lòng tôi chìm xuống, trực tiếp cầm điện thoại cúp máy. Cung Chính Văn nhìn tôi nuốt nước bọt: “Tôi đã nói rồi không thể thả người được đâu, bây giờ, họ đã phát hiện ra điểm không đúng rồi, thậm chí…”
“Thậm chí cái gì?”
“Thậm chí có thể sẽ giết con tin trước”.
Tôi nói: “Được, nếu chúng giết con tin trước, ba chú cháu các người cũng khỏi phải sống nữa”.
——————–
Chương 248: Nói vớ vẩn
Chương 248: Nói vớ vẩn
Nghe tôi nói xong, toàn thân hai anh em Cung Chính Văn run lẩy bẩy. Tôi cười lạnh trong lòng, thái độ phách lối của họ lúc trước đi đâu hết cả rồi.
Cung Thiệu Bình nghiến chặt hàm răng: “Phương Dương, bây giờ, cậu hãy thả chúng tôi đi”.
Tôi bật cười: “Thả các người đi? Tôi chưa ngu đến mức ấy đâu, nhưng chú cháu các người có thể tranh thủ thời gian mà nhanh chóng tìm một nơi chôn cất tốt dần đi là vừa. Yêu cầu này thì tôi có thể đáp ứng được, coi như là tình hữu nghị giữa người Hoa Hạ với nhau”.
Roga nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, lời này đương nhiên là giả. Với đám người này, chết như vậy quả là quá hời cho họ. Không đập nát khúc xương cuối cùng, hút cạn từng giọt máu của họ, tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn với những lần mình suýt nữa chết dưới họng súng.
Lúc này, chiếc điện thoại tôi vừa cất đi lại rung lên, tôi lấy ra xem thì thấy là Bạch Vi gọi đến. Tôi ấn nút nghe, chỉ thấy cô ấy nói: “Phương Dương, các anh đang ở đâu? Anh đừng đi! Ban nãy, người nhà tôi đã liên lạc với nhà họ Cung rồi. Họ đảm bảo với người nhà tôi rằng chỉ cần sau này anh không chủ động chọc vào họ, nhất định họ với anh sẽ nước sông không phạm nước giếng”.
Giọng nói của Bạch Vi rất sốt sắng, trong ngữ điệu cũng có vẻ sốt ruột, quan tâm và một chút nhẹ nhõm.
Có lẽ vì bình thường tôi hay mở loa điện thoại lớn, hơn nữa đoạn đường quốc lộ này lại khá yên tĩnh, nên trong xe rất yên lặng. Cung Chính Văn lập tức nhận ra giọng nói trong điện thoại, hắn ta mặc kệ hai người ngồi phía sau, cố đứng dậy vươn người về phía chiếc điện thoại trong tay tôi hét lớn lên: “Giám đốc Bạch, giám đốc Bạch, cứu tôi với! Tôi là Cung Chính Văn! Giám đốc Bạch cứu tôi với”.
Tôi bịt mic điện thoại lại, quay đầu nhìn Cung Chính Văn chừng chừng, nói: “Bây giờ, đến ông trời cũng không cứu được các người đâu!”
Nhưng Cung Chính Văn không hề phát hiện ra mặt của Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh đã biến sắc. Dù đang thấy đầy sợ hãi, nhưng khi Cung Chính Văn gào lên mấy câu như vậy, bọn họ đã biết kết cục duy nhất của mình chính là chôn xương nơi đất khách quê người.
Còn lúc này, thấy trong xe yên lặng, cuối cùng Cung Chính Văn cũng phản ứng lại, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn ta ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Tôi… tôi đã nói gì vậy…”
Tôi cầm điện thoại, chỉ nghe thấy Bạch Vi căng thẳng hỏi: “Sao tôi lại nghe thấy giọng của Cung Chính Văn? Phương Dương, anh đừng làm bậy, người nhà họ Cung đã đồng ý hòa giải với anh rồi”.
“Làm bậy? Thế nào là làm bậy? Lúc tôi đến đã nói với cô là hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình muốn giết tôi, nếu đã vậy thì tôi cần gì khách sáo với họ nữa?”
Giọng nói của Bạch Vi đã mang theo một chút vẻ cầu xin và nức nở: “Đừng Phương Dương, anh hãy nghe tôi một lần, đừng làm bậy. Chúng tôi đã nói chuyện rõ ràng với nhà họ Cung rồi, chỉ cần sau này anh không tìm họ gây sự, bọn họ nhất định không chĩa mũi nhọn vào anh nữa…”
Đúng là người phụ nữ ngu ngốc!
Tôi đột nhiên nổi nóng, đã đến lúc này rồi, tại sao Bạch Vi vẫn muốn bảo vệ cho nhà họ Cung, tôi nói: “Giám đốc Bạch, lúc trước, họ cũng nói như vậy, nhưng chớp mắt một cái hai đứa con của Đỗ Minh Cường đã bị bắt cóc, nói chuyện giữ chữ tín với loại người này chẳng khác nào nói vớ vẩn”.
“Phương Dương, anh đang ở đâu? Anh chờ tôi, tôi đến tìm anh”.
Trầm mặc một lát, Bạch Vi nói.
Tôi nhìn con đường hai bên, Chiêng Ray cách đây đã không còn bao xa, tôi đáp: “Xin lỗi”.
Dứt lời là tôi cúp máy, sau đó Bạch Vi lập tức lại gọi tới, nhưng tôi nhất quyết không nghe.
Tôi vốn định tắt nguồn, nhưng sợ Đỗ Minh Cường và Bansha không liên lạc với mình được nên lại thôi.
Mặt Cung Chính Văn xám như tro tàn.
“…”
Còn Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình cuối cùng đã không nhịn được nữa, chửi chúng tôi ầm ĩ một trận. Đầu tiên họ chửi tôi, sau đó đến Cung Chính Văn, lát sau thì họ lại mắng Đỗ Minh Hào là thằng ăn hại, đến Đỗ Minh Cường cũng bị vạ lây, chỉ có Cung Chính Văn là hồn bay phách tán nhìn lên trần xe.
Roga nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó đưa cho tôi một điếu thuốc, nói: “Anh Dương, cách phía trước không xa chính là Chiêng Ray rồi, người mà anh Cường sắp xếp đang ở bên trong, chắc bây giờ đang đối đầu với Đỗ Minh Hào và người nhà họ Cung”.
Tôi liếc nhìn ra phía sau, nói với hai tên đàn em kia bằng tiếng Xiêng La: “Nếu lát nữa chúng tôi gặp nguy hiểm, các cậu cứ ném thẳng ba chú cháu chúng nó ra ngoài”.
Trêи đường từ Chiêng May đến Chiêng Ray không có nhiều xe cộ, hôm nay thì lại càng ít. Vì vậy, xe của Roga mới có thể phóng như bay. Nếu bị ném từ cửa kính xe ra ngoài, ba chú cháu Cung Chính Văn không chết thì cũng bị thương nặng.
Tôi thở dài một hơi, Bạch Vi.
Đang lúc thất thần, sau lưng tôi chợt vang lên tiếng chuông, chúng tôi đều ngoảnh lại thì thấy trước ngực Cung Thiệu Bình bị gãy tay đang có ánh sáng lập lòe. Một người đàn em ngồi cạnh lập tức hiểu ý, lôi chiếc điện thoại từ trong ngực ông ta ra, hỏi tôi phải làm thế nào.
Tôi bảo đưa cho ông ta nghe.
Người đàn em đó đưa điện thoại lên tai Cung Thiệu Bình, mở loa ngoài, môi Cung Thiệu Bình tái nhợt, ông ta nói: “Tôi là Cung Thiệu Bình”.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi, trong ngữ điệu có đầy vẻ không cam tâm và phẫn nộ: “Thiệu Bình, thằng nhãi đó chết chưa? Chú bảo với Chính Văn và Chính Vinh là nếu nó chưa chết thì cứ tha cho nó đã”.
Môi Cung Thiệu Bình mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vì thế trong điện thoại chợt im lặng.
“Thiệu Bình, sao thế? Đến giọng của tôi mà cũng không nhận ra à?”
Cơn giận dữ của người phụ nữ đó dường như ngày một lớn hơn, thậm chí có vẻ bà ta còn sắp bắt đầu mắng chửi.
Tôi thầm cười nhạo, đây chắc chắn là mẹ của Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh. Chắc họ cũng đã nhận được áp lực từ nhà họ Bạch, nên bây giờ mới phải gọi điện tới. Nhưng nếu Bạch Vi đã thông báo cho tôi từ trước, chắc chắn người phụ nữ đó cố ý kéo dài thời gian, định thông qua chuyện đã rồi để bịt miệng nhà họ Bạch.
Như vậy thì Bạch Vi sẽ không phải áy náy với tôi, còn nhà họ Cung thì cũng nhổ được cái gai trong mắt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu tình thế hiện giờ của tôi và ba chú cháu nhà họ Cung đã hoàn toàn đảo ngược, bây giờ người đưa ra quyết định là tôi.
Cung Thiệu Bình hít sâu một hơi, đáp lại: “Chúng em bị Phương Dương bắt rồi, nếu ba chú cháu chết, chị nhất định phải trả thù cho chúng em. À, nếu em nhớ không nhầm thì quê bố mẹ Phương Dương ở Quế Ninh”.
“Mẹ kiếp!”
“Cung Thiệu Bình, nếu bố mẹ tôi mà thiếu một sợi lông nào, ông đây thề nhất định sẽ cho cả nhà họ Cung các người phải chôn theo!”
Ông ta còn chưa nói dứt câu đã ăn một cú đấm mạnh của tôi, điện thoại bị văng sang một bên, thoáng cái tắt tiếng. Nhưng tôi tin, người phụ nữ kia chắc chắn có thể nghe thấy câu nói của tôi.
Dứt lời, tôi cầm lấy khẩu súng trường tự động bên cạnh Roga, giơ báng súng ra sau, dùng sức lại đập mạnh một cú, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, bắp chân của Cung Thiệu Bình cũng bị tôi đập gãy trong cơn tức giận.
Cung Thiệu Bình kêu lên một tiếng, gào thét: “Thằng chó Phương Dương, có giỏi thì mày giết tao đi, không thì nhất định tao sẽ giết cả nhà mày!”
Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, nhưng hai anh em họ liên lục lùi về sau, cố gắng trấn tĩnh nói: “Là chú tôi nói, không liên quan đến chúng tôi…”
Tôi không để ý đến hai anh em họ nữa, mà nhìn sang Cung Thiệu Bình: “Yên tâm, ngày chết của ông không còn xa nữa đâu”.
——————–
Chương 249: Bị hại rồi
Chương 249: Bị hại rồi
Tôi đang nói thì chiếc xe chợt giảm tốc, tôi vội nhìn lên con đường phía trước.
Có một đám người đứng trước xe chúng tôi, kẻ đầu trọc người cởi trần, trong tay họ đều cầm các loại vũ khí như gậy sắt, dao găm, thậm chí trêи tay của một người trong số đó còn lóe lên ánh sáng kim loại mờ ảo.
Từ đây đã có thể lờ mờ nhìn thấy thành lũy của Chiêng Ray, tôi nghiến răng nói: “Xông qua!”
Rõ ràng đám người này không phải là những người mà Đỗ Minh Cường tự bồi dưỡng bên ngoài, chúng là thuộc hạ của Đỗ Minh Hào, không thì sẽ không chặn chúng tôi ở đây một cách chính xác như vậy.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, ba chiếc xe phía sau cũng chợt tăng tốc giống chúng tôi. Đám thuộc hạ của Đỗ Minh Hào cũng bị dọa sợ hết hồn, rõ ràng là chúng không ngờ đến gần Chiêng Ray thế này rồi, mà chúng tôi còn dám ngông cuồng như vậy, nên chúng vội vàng chạy sang hai bên đường. Tên cầm đầu lăn sang ven đường, giơ khẩu súng trong tay lên, bắn một phát vào cửa kính xe của chúng tôi.
Khẩu súng của gã được lắp thiết bị giảm thanh nên tiếng rất nhỏ, viên đạn bắn lên kính xe của chúng tôi kêu lên bụp một tiếng, nhưng kính không hề bị vỡ, chỉ xuất hiện vài vết nứt, dẫu sao uy lực của súng lục và súng trường tự động cũng có sự chênh lệch rất lớn.
Tôi cố kiềm chế cơn giận trong lòng, nói: “Roga, kệ chúng nó, việc quan trọng nhất bây giờ là vào thành phố Chiêng Ray để cứu Tiểu Tây và Khang Khang trước”.
Roga gật đầu, chiếc xe tiếp tục tăng tốc, nhưng vừa thoát khỏi vòng vây, qua gương chiếu hậu, tôi đã nhìn thấy trong ba chiếc xe của chúng tôi ở phía sau đã có hai xe bị chặn lại. Đám người của Đỗ Minh Hào như lũ giòi trong xương, nhanh chóng chặn xe lại, thậm chí có tên còn dùng gậy sắt đập thẳng vào cửa kính xe.
Nếu không nhờ được cải tạo đặc biệt, có lẽ cửa kính xe của chúng tôi đã vỡ tan tành rồi. Nhưng đám đàn em của Đỗ Minh Cường không hề tỏ ra yếu thế chút nào, họ lập tức lấy vũ khí của mình ở dưới ghế ra bắt đầu đánh trả.
“Mẹ kiếp! Roga, quay lại!”
Rõ ràng Roga cũng đã hiểu ý của tôi, y đánh mạnh tay lái, chiếc xe nhanh chóng quay đầu trêи đường. Chúng tôi thì không sao, nhưng Cung Thiệu Bình đang bị thương ngồi ở ghế sau thì bị động đến xương cốt, ông ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Chúng tôi không kịp để ý tới họ, chiếc xe lập tức xông về phía đám người của Đỗ Minh Hào. Tên cầm đầu đã nhắm khẩu súng lục vào vị trí lái của chiếc xe thứ hai, một người đàn em phe tôi ngồi ở đó vừa nhảy ra ngoài, xách một con dao phay chém về phía một người khác.
Roga chửi bới một câu, chiếc xe tăng tốc lao về phía tên cầm đầu đó. Nếu tên đó còn tiếp tục nổ súng, chắc chắn sẽ bị đâm bay người ngay.
Tên cầm đầu quả nhiên ngẩn người, sau đó nhanh chóng lùi lại, lăn người sang một bên, gã chĩa khẩu súng trong tay về phía xe của chúng tôi và không ngừng nã đạn. Chẳng mấy chốc, kính xe của chúng tôi đã xuất hiện chi tít các vết nứt như mạng nhện.
Chiếc xe vừa dừng lại, tôi lập tức đẩy cửa xe đấm một người của Đỗ Minh Hào ở cạnh tôi một cú. Người đó kêu lên một tiếng rồi lùi lại, còn tôi thì nhanh chóng đuổi theo.
Tôi đạp hắn một cú thật mạnh ngã xuống đất, sau đó đấm liên tục lên mặt hắn, đồng thời hô lên: “Các anh em đừng dùng súng vội, súng của chúng ta không có thiết bị giảm thanh. Ở đây quá gần Chiêng Ray rồi, nếu có tiếng súng vang lên thì sẽ rất phiền phức”.
Tên bị tôi đè dưới đất rất nhanh đã bị tôi đánh ngất, tôi đang định đứng dậy thì đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau ập tới, làm tôi ngã xuống vệ đường, ngoảnh lại thì thấy là Roga: “Anh Dương cẩn thận, súng của bọn này được lắp thiết bị giảm thanh, chúng ta phải hạ chúng trước mới được!”
Tôi định thần lại, trong lòng thấy vừa bực bội vừa hối hận. Dù phát súng của tên cầm đầu không bắn trúng tôi, nhưng vì cứu tôi mà cánh tay của Roga đã bị bắn xượt qua. Uy lực đạn của súng lục không lớn, nhưng một khi hình thành vết thương xuyên thấu, rất có thể sẽ gây chảy máu.
Trong lòng tôi cũng dâng lên một luồng kϊƈɦ động, muốn lấy khẩu súng trường tự động ra bắn chết hết lũ khốn kiếp này. Nhưng nhìn thấy bức tường Chiêng Ray ở phía không xa, tôi lại áp chế cái suy nghĩ này lại.
Bây giờ, chúng tôi vẫn chưa có tiếng súng, nên đây có thể nhận định là một vụ ẩu đả. Nhưng nếu bị người Chiêng Ray nghe thấy tiếng súng thì đây không chỉ là một vụ ẩu đả bình thường nữa.
Dù tôi có chút quan hệ với Sangsu và Suchat, nhưng tính đặc biệt của chính phủ đa đảng của Xiêng La đang được thể hiện ra vào lúc này.
Tôi thầm chửi bới một tiếng mẹ kiếp, sau đó hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao”.
Roga xé áo, nhanh chóng lấy một mảnh vải bó vết thương trêи cánh tay một cách cẩn thận, động tác rất thành thạo.
Tôi nhìn ngó xung quanh, người trêи ba chiếc xe phía sau chúng tôi đều đã xuống xe, có khoảng mười mấy người. Nhưng người của Đỗ Minh Hào phải có đến hơn hai chục tên, họ chờ chúng tôi mệt rồi mới tấn công, hơn nữa còn có một khẩu súng lục.
Điều quan trọng là tên cầm đầu có súng khiến các anh em phía sau của chúng tôi phải e ngại, lúc nào họ cũng phải đề phòng súng giảm thanh bắn từ phía đó đến. May sao dù tên cầm đầu đó có súng, nhưng gã bắn không chuẩn, dù có rất nhiều người bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cơ hội đến rồi!
Đúng lúc này, cuối cùng tên cầm đầu đã bắn hết đạn, gã vừa lùi lại vừa thay băng đạn.
Tôi chạy từ cạnh xe đến, né đòn tấn công của một người, sau đó đá gã một cú ngã xuống đất, khẩu súng lục cũng bay sang một bên.
Rõ ràng gã không hề nghĩ rằng tôi lại dám phản kϊƈɦ khi gã đang có súng trong tay.
“Mau! Giết người Hoa Hạ này”.
Tên cầm đầu vừa hét lên vừa chộp tay ra sau. Sao tôi có thể để gã được như ý, tôi lại tung một cú đấm thật mạnh vào mũi gã. Tên cầm đầu đó bị tôi đánh cho ngu người, khi định thần lại thì khẩu súng của gã đã nằm trong tay tôi rồi.
Tôi khẽ thở phào một hơi, móc băng đạn ở hông gã ra, thành thạo thay đạn chĩa súng ra xung quanh, mấy tên đàn em của gã nghe thấy tiếng định chạy sang giúp một tay đều phải dừng bước.
Tôi nói bằng tiếng Xiêng La: “Muốn sống thì ngồi xuống hết cho tao!”
Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau, nhưng tên cầm đầu lại hét lên: “Chúng mày còn chần chừ gì nữa, nó chỉ có một khẩu súng thôi! Chúng mày mau xông hết lên, hạ thằng Hoa Hạ chết bằm đó đi!”
Mấy người đó vừa định xông lên, pằng pằng, tôi đã bắn hai phát vào hai bên đùi của tên cầm đầu. Hai dòng máu tuôn ra, mấy người đó lập tức dừng bước, chầm chậm ngồi xuống.
Khi nhìn thấy tình hình của tôi ở bên này, đám Roga cũng bắt đầu gào lên bảo chúng muốn sống thì ngồi xuống!
Thấy người của Đỗ Minh Hào đã bị khống chế, tôi thở phào một hơi. Tôi cất súng đi, đang định rời đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng súng lắp thiết bị giảm thanh vang lên, tôi ngẩn người.
“Mẹ chúng mày! Muỗi!”
Chỉ nghe thấy Roga gào lớn lên, sau đó tôi vội vàng chạy qua.
Tôi vừa chạy vòng qua xe thì nhìn thấy người đàn em vừa cao vừa gầy tên là Muỗi ngã xuống đất, còn người của Đỗ Minh Hào đang đầy vẻ lạnh lùng, lại chĩa khẩu súng trong tay về phía Roga.
Đôi đồng tử của tôi co rút lại: “Đó không phải là người của Đỗ Minh Hào, hắn là thuộc hạ của nhà họ Cung!”
Nhưng Roga đang trong lúc giận dữ đã xông về phía người đó như một con trâu điên. Tên đó mỉm cười nham hiểm, đang định bóp cò, nhưng cánh tay đã bị một cây gậy sắt bay từ phía khác đến đập trúng, khẩu súng rơi khỏi tay hắn.
Một người anh em khác ở phe tôi cũng xông lên, không chút lưu tình chém con dao phay vào lưng tên cầm súng đó. Hắn không kịp phòng bị nên đã ăn một nhát chém vào lưng, lập tức xuất hiện vết máu.
——————–
Chương 250: Bao vây
Chương 250: Bao vây
Roga nhặt một cây gậy sắt lên, đánh mạnh vào đầu của tên thuộc hạ nhà họ Cung, tay xạ thủ kia rêи lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Kiểm tra xem nó còn thở không, nếu còn thì phế toàn thân nó đi!”
Roga lại nhìn sang Muỗi. Tôi cũng đã chạy đến, nhưng chỉ nhìn thấy mắt Roga đỏ ngầu, dường như y muốn nói gì đó nhưng lại nén nhịn nuốt xuống.
Tôi châm một điếu thuốc cho y, vỗ vai y nói: “Gọi người đưa Muỗi về trước đi”.
Roga không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh Dương, vừa rồi anh nói tay súng kia là người của nhà họ Cung à?”
“Ừ, sao thế?”
“Hỏng rồi, mau ra xe xem anh em nhà họ Cung có còn đó không!”
Y vừa dứt lời, trong lòng tôi đánh bộp một tiếng. Vừa rồi lúc chúng tôi xuống xe, không ai còn lòng dạ nào quan tâm đến anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã tàn phế, mà trong lúc đánh nhau, quả thực chúng tôi cũng phát hiện ra sức chiến đấu của kẻ này không cao, thậm chí còn có cảm giác như đang kéo dài thời gian.
Tôi vội vàng chạy đến trước chiếc xe đã cải tạo, quả nhiên trong xe không có ai, anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã biến mất không còn dấu vết.
“Mẹ kiếp!”
Tôi đạp vào chiếc xe một cái, lại để ba tên chó má kia chạy mất, tôi khá hiểu đang có chuyện gì xảy ra rồi.
Đám người chặn đường chúng tôi có lẽ là từ Chiêng Ray đến. Đỗ Minh Hào vốn không định cử người đến chặn chúng tôi, nhưng không ngờ cuộc điện thoại trước kia của chúng tôi đã có tác dụng.
Có lẽ thế lực của Đỗ Minh Hào ở Đông Nam Á không nhỏ, nhưng nếu hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình thật sự chết ở đây, tất nhiên tôi sẽ là đối tượng trả thù đầu tiên của nhà họ Cung, song Đỗ Minh Hào cũng đừng mong yên ổn.
Đỗ Minh Hào đúng là một gã nhanh trí.
Để cứu đám ăn hại Cung Chính Văn mà hơn hai mươi người đàn em của gã đã phải bỏ mạng ở đây.
Tôi nói: “Phế bọn chúng trả thù cho Muỗi. Chúng ta đi trước, cứu Tiểu Tây và Khang Khang quan trọng hơn”.
Roga nói: “Tôi đã muốn làm vậy từ lâu!”
Nói xong, Roga đi ra phía sau xắp xếp, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Roga mau chóng quay lại, theo sau y còn có hai người đàn em lúc trước.
Lúc này, bọn họ có vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi anh Dương, anh Ga, bọn tôi không trông chừng kĩ ba tên khốn kia”.
Tôi cười nói: “Không sao, nếu đã có thể bắt được bọn họ một hai lần thì cũng sẽ bắt được lần thứ ba thứ tư. Lên xe trước đã, cứu người quan trọng hơn”.
Roga không lên tiếng, khởi động xe, sắp đến Chiêng Ray thì điện thoại di động của tôi vang lên, là Bansha gọi tới. Ông ta nói dù ông Suchat không thể tùy tiện hành động, nhưng ông ta đã dẫn người âm thầm mai phục ở Chiêng Ray.
Tôi mừng rỡ, hỏi bây giờ ông ta đang ở đâu và nói cho ông ta biết chỗ của Tiểu Tây và Khang Khang. Bansha càng thêm kϊƈɦ động, nói có thể làm việc cho tôi và ông Suchat thực sự là niềm vinh hạnh của ông ta.
Tôi nói tôi coi ông là bạn, mọi chuyện phải cẩn thận.
Sau khi tôi cúp máy, Roga nói với tôi, lúc nãy người do Đỗ Minh Cường bố trí đến Chiêng Ray đã gửi tin cho y, nhắn rằng bây giờ, bọn họ chỉ cách Tiểu Tây và Khang Khang mấy chục mét, không biết vì sao nửa tiếng trước người của Đỗ Minh Hào đột nhiên giảm hỏa lực đi rất nhiều.
Chiêng Ray là một thành phố có một vài cảnh đẹp. Ở Xiêng La, ngoại trừ đảo Phuki thì Chiêng Ray và Chiêng May là những điểm du lịch náo nhiệt nhất.
Nhà họ Đỗ có thể kinh doanh nhiều năm ở Chiêng Ray, có quan hệ với cả hai giới hắc bạch, tất nhiên nội tình cũng có, mà bây giờ người có quyền quyết định thật sự của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray là Đỗ Minh Hào.
Chỉ có điều không biết Đỗ Minh Hào có năng lực huy động những thế lực bí mật đó không.
Vì đang là ban ngày, nên người của Đỗ Minh Hào không phái người canh giữ lối vào thành phố một cách đường hoàng như trong phim được.
Vào trong thành phố rồi, chúng tôi phát hiện nơi đây cực kỳ vắng vẻ, kiến trúc mang phong cách nước ngoài ở hai bên không hề hấp dẫn chúng tôi, mà chúng tôi xe lái theo hướng đến địa chỉ đã hỏi được từ ba người Cung Chính Văn trước đó.
Chưa đi qua được bao nhiêu con đường, chúng tôi đã nghe thấy tiếng đánh nhau ngắt quãng, thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy tiếng súng giảm thanh.
Đỗ Minh Hào đã phô trương đến mức này, ban ngày cũng dám dùng súng.
Đồng thời, chúng tôi cũng biết rõ hơn về thế lực của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray, chẳng trách Đỗ Minh Hào không tiếc bất cứ giá nào cũng phải nắm giữ được nhà họ Đỗ trong tay.
Dù sao nguyên tắc ra ngoài lăn lộn không thể liên lụy đến người nhà thì mọi người đều hiểu.
Tôi nói xuống xe, Roga và hai người đàn em khác không hề do dự rút khẩu súng trường tự động từ dưới ghế ngồi ra, thành thạo lắp băng đạn, nhét vào trong áo quần, rồi bình thản xuống xe.
Thế nhưng, bọn họ vừa xuống xe, còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng pằng.
Một lát sau, mặt kính bên phải phía sau xe của chúng tôi nứt vỡ, mảnh thủy tinh văng ra vừa hay sượt qua vai của một trong hai người đàn em đó.
Vì bị đạn bắn trúng, mặt kính vỡ giống như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt cánh tay của người anh em nọ đã đẫm máu.
“Mẹ kiếp! Xakikoa, cậu sao rồi?”
Roga mắng chửi một câu, vội vàng kéo người anh em tên Xakikoa kia ra sau xe, lợi dụng chiếc xe để che chắn. Ngay lúc tôi và người anh em khác vội vàng ngồi xuống, lại một tiếng súng nữa vang lên, nhưng lần này, không ai trúng đạn.
“Bên phải đằng sau, cửa sổ thứ hai tầng ba.”
Gần như tôi và Roga cùng thấp giọng nói.
Tôi và Roga nhìn nhau, sau đó chia nhau thò nửa người ra hai bên xe, nhắm họng súng về phía đã đoán trước bắn ba phát đạn.
Không nhìn thấy ai, nhưng lúc tiếng súng vang lên, chúng tôi đã nhìn thấy có vài vết máu bắn ra từ cửa sổ.
Tôi thì không cần phải nói, thời gian trước, ngày nào, tôi cũng đến trường bắn luyện súng, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới tay súng thiện xạ trong truyền thuyết, nhưng so với nhiều người kỳ cựu thì đã không thua kém bao nhiêu.
Roga lại từng là vệ sĩ của Đỗ Minh Cường. Nhà họ Đỗ có hai người con trai, bất kể là ai, vệ sĩ được bố trí bên cạnh cũng sẽ không quá tệ. Đương nhiên, chuyện về sau cũng đã chứng minh điều này.
Roga nói: “Anh Dương, bây giờ chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Nơi đây đã bại lộ rồi, đợi người của Đỗ Minh Hào hoặc người của chính phủ tới chúng ta muốn đi cũng khó”.
Tôi chỉ vào một hành lang khác: “Bây giờ, chúng ta có muốn đi cũng không dễ đâu”.
Tình hình của Chiêng Ray hiện nay rất đơn giản, trông có vẻ như lực lượng ngang nhau, nhưng thực tế đã ngầm chuyển hướng.
Chiêng Ray là cứ địa của Đỗ Minh Hào, gã kinh doanh nhiều năm ở nơi này, thế lực lớn mạnh thế nào dùng ngón chân nghĩ cũng biết. Vậy mà lúc này lại bị mười mấy người của Đỗ Minh Cường phái đi giữ chân, chuyện này có vẻ không thực tế lắm.
Vừa rồi, ngay khi chúng tôi trở tay hạ tay súng bắn tỉa, cuối cùng tôi đã hiểu ra điều này.
Vì sao trước kia, người của Đỗ Minh Cường vẫn còn khổ sở chống đỡ, đợi đến khi Đỗ Minh Hào phát hiện chúng tôi bắt được ba người nhà họ Cung thì lập tức hình thành thế cân bằng?
Nguyên nhân rất đơn giản, Đỗ Minh Hào vốn đã bày thiên la địa võng, lợi dụng tính cách trọng tình nghĩa của Đỗ Minh Cường để tiêu diệt ông ta, sau đó cướp lấy nhà họ Đỗ.
Không ngờ ba chú cháu nhà họ Cung lại sinh thêm chuyện muốn đối phó tôi, nhưng bị chúng tôi bắt được, còn hỏi ra nơi nhốt mấy đứa nhỏ.
Đỗ Minh Hào biết chúng tôi nhất định sẽ đến Chiêng Ray, lập tức tương kế tựu kế, cử người đến giao lộ đường cái bên ngoài Chiêng Ray chặn chúng tôi, mục đích chỉ để cứu ba chú cháu nhà họ Cung.
Đương nhiên có thể trừ khử được chúng tôi là tốt nhất.
Như vậy thì chuyện một đám người xuất hiện ở phía trước và sau chúng tôi trở nên dễ hiểu rồi.
Vì vị trí xe dừng khá ổn, bên phải đằng sau chúng tôi là góc chết, vừa rồi cũng nhờ vậy mà tôi và Roga mới yên tâm đồng thời bắn súng.
Còn bây giờ, nó lại trở thành nhược điểm chí mạng của chúng tôi. Ban đầu, do chiếc xe chặn lối, chỉ có hai hướng trái phải là có thể rời đi, nhưng bây giờ hai phía đó đều có người đến, số lượng lại không ít.
Nói một cách đơn giản, chúng tôi bị bao vây rồi.
——————–
Chương 241: Bắn nát
Rõ ràng là Cung Chính Văn không ở trong chiếc xe đang đi theo phía sau, nếu không hắn ta sẽ đích thân gọi điện thoại để chỉ huy tôi.
Chắc hắn ta đang đợi ở địa điểm gặp mặt.
Vừa hay, con đường phía trước có biển tên đường, tôi liếc mắt nhìn tên đường rồi cố ý hỏi: “Rẽ trái ở giao lộ Dongcha phải không?”
“Làm theo những gì tao nói, đừng lắm lời!”, giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ bực bội.
“Được”.
Tôi cười cười, sau đó giảm tốc độ, chuẩn bị rẽ trái.
Chiếc điện thoại còn lại của tôi vẫn giữ trạng thái liên lạc với Roga, chắc chắn y đã nghe thấy câu “rẽ trái ở giao lộ Dongcha”, chắc chắn cũng biết giao lộ này ở đâu.
Vả lại, bây giờ tôi vốn đang đi về phía Đông, rẽ trái chính là hướng Bắc, Roga ở trêи dãy núi trêи phía Bắc, tương đương với việc đang rút ngắn khoảng cách giữa với y.
Đây là con đường lầy lội trêи núi chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua, mặt đường rất xấu, chỗ nào cũng toàn ổ gà xóc nảy, hai bên đường có thêm không ít cành cây và bụi rậm nhô ra, may mà tôi lái xe việt dã của Bangsue, đi trêи địa hình như thế này vẫn rất nhẹ nhàng, đã thế còn mang lại kɧօáϊ cảm khi vượt được chướng ngại vật.
Chiếc xe phía sau cũng chạy vào con đường này, là một chiếc SUV không rõ nhãn hiệu. Đại đa số SUV sử dụng hệ thống treo giống xe sedan, nếu so sánh thì xe SUV đi trêи dạng địa hình này chắc chắn không bằng xe việt dã.
Chưa được bao lâu, chiếc xe phía sau đã bị bỏ lại một đoạn.
“Lái chậm thôi!”, âm thanh khó ở kia lại vọng ra từ trong điện thoại.
Tôi giảm tốc độ.
Lái thêm chừng bảy tám phút nữa, cuối cùng tôi cũng thấy được ánh đèn xe sáng lên dưới chân núi vốn hoang vu không một bóng người. Có cả thảy sáu ánh đèn xe, cũng có nghĩa là ba chiếc xe.
Cung Chính Văn chắc chắn đang ở đó.
Một nhóm người đang đứng bên cạnh ba chiếc xe của đối phương, trông có vẻ hơn mười người, trong xe có khả năng vẫn còn người, cộng thêm trêи chiếc xe phía sau có khả năng chứa khoảng ba người, tính sơ bộ thì đối phương có khoảng mười bảy mười tám người.
Người của đối phương hơi nhiều, trong tình huống như thế này, tôi gần như không thể đánh lại được chúng.
Đến dưới chân núi, khi còn cách ba chiếc xe kia chừng mười mấy mét, tôi buông lỏng chân ga, đạp chân phanh để xe dừng lại, đồng thời nhét trêи điện thoại vốn đặt trêи đùi vào khe hở giữa ghế ngồi và tấm lót làm mát.
Tôi không tắt máy, chỉ kéo phanh tay, đề phòng chiếc xe trượt đi mà thôi.
Qua kính chiếu hậu, có thể quan sát thấy chiếc xe phía sau gần như tiến sát tới chiếc xe việt dã của tôi mới chịu dừng, cứ như sợ tôi lùi xe chạy mất vậy.
Trong số mấy người đứng bên cạnh ba chiếc xe kia có bốn người đang bước tới, chiếc xe phía sau cũng mở cửa, bốn người trêи xe bước xuống.
Trêи tay tám người này ai cũng cầm súng, khi đến gần lập tức tự động đứng vào vị trí, bao vây xe của tôi.
Tôi đếm thoáng qua, trước mắt đối phương có tổng cộng mười bốn người, tám người đang vây quanh xe của tôi, còn sáu người khác đứng bên cạnh ba chiếc xe đối diện.
Chỉ không biết trong xe còn ai không.
Một người đàn ông đô con dùng đầu súng gõ vào cửa kính xe của tôi, rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho tôi xuống xe.
Trong đêm tối, tôi không nhìn rõ diện mạo của người kia, chỉ loáng thoáng thấy được ngũ quan của người này rất sắc sảo, một chiếc mũi khoằm chim ưng, hình như không phải người da vàng, đặc trưng rõ nhất là cái đầu trọc lóc, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu dưới ánh trăng.
Hơn nữa, trong số mấy người đứng trước xe cũng có hai người rất cao lớn, ngũ quan sắc nét, hình như là người da trắng.
Hiển nhiên, đây là lính đánh thuê mà Cung Chính Văn đã bỏ tiền ra mướn về.
Ở Đông Nam Á có rất nhiều lính đánh thuê, màu da sắc tộc nào cũng có, số lượng đông nhất là Miến Quốc, nơi đó có rất nhiều lính đánh thuê quốc tịch Hoa Hạ, cũng có không ít người nước ngoài.
Tôi không xuống xe, chỉ hạ cửa xe xuống thành một khe hở chừng một xen-ti-mét rồi nói với gã trọc đầu ở bên ngoài: “Tôi muốn thấy hai đứa trẻ trước, hoặc gọi Cung Chính Văn tới nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ không xuống xe đâu”.
Nói xong, tôi nhanh chóng kéo cửa kính xe lên.
Gã trọc đầu có vẻ rất khó chịu, dùng súng chỉ vào tôi cách một lớp kính, vừa vẫy tay vừa hô hào gì đó.
Cách một lớp kính chống đạn dày cộp, tôi không nghe rõ giọng của gã, nên chỉ nhún vai tỏ ý mình sẽ không xuống xe đâu.
Gã trọc đầu bực tức cầm súng gõ mấy cái vào cửa sổ xe, nhưng… không để lại dấu vết gì trêи lớp kính chống đạn dày cộp đó.
Gã trọc đầu sững người, hẳn là không ngờ chiếc xe của tôi được cải tạo để chống đạn.
Sau khi hoàn hồn, gã giơ súng lên lần nữa, nhắm thẳng vào cửa sổ xe.
Nhưng, ngay khi gã định bóp cò, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba chiếc xe ở đối diện, bên đó có người đang nói với gã, đồng thời sáu người đang đứng ở bên đó cũng bước tới.
Đợi khi chúng bước tới phạm vi của đèn xe, tôi mới nhìn rõ sáu người này. Ngoài ba gương mặt lạ hoắc trông giống vệ sĩ thì ba người còn lại chính là Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình, chú cháu anh em nhà họ Cung tề tựu ở đây cả.
Hôm đó, tôi đã đoán Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình sẽ trốn thẳng tới Chiêng Ray, thực tế đúng là như vậy, nhưng khi đó tôi không ngờ rằng Cung Chính Văn cũng ở đây, đồng thời còn chỉ đạo một âm mưu lớn.
Cung Chính Văn đi đầu, chống một cây ba-toong, dáng đi cà nhắc cà nhắc rất rõ ràng.
Hiển nhiên, lần mà Bansha gọi người đánh hắn ta gần như đã hủy hoại một bên chân của hắn ta.
Ba người bước tới bên cạnh xe của tôi, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình dừng bước, nhưng Cung Chính Văn thì ra hiệu cho gã trọc đầu nhường chỗ, còn bản thân hắn ta ghé tới trước cửa sổ xe của tôi, nheo mắt nhìn tôi qua lớp kính chống đạn.
Sau khi thấy gã trọc đầu đã lùi ra vài bước, một lần nữa, tôi hạ kính xe xuống một chút, nhanh chóng hét lên: “Tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không sẽ không xuống xe, chiếc xe này chống được đạn, đạn bắn không xuyên qua nổi, dùng búa đập cũng không nát đâu”.
Nói xong, tôi lại kéo kính lên.
Ba chú cháu nhà họ Cung dường như bị động tác lóng ngóng và giọng điệu tràn đầy hốt hoảng của tôi chọc cười, ba kẻ đó ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó đến lượt gã trọc đầu và những vệ sĩ khác cũng cười ha hả.
Tôi nghiến răng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào chúng qua một lớp cửa kính.
Thực ra, tôi chỉ đang kéo dài thời gian thôi.
Ban nãy chiếc xe lái về phía Đông chừng 5 phút với tốc độ khoảng 40 ki-lô-mét trêи giờ, cũng có nghĩa là đã đi quãng đường khoảng 3,5 ki-lô-mét, sau đó rẽ về phía Bắc ở giao lộ Dongcha với vận tốc khoảng 20 ki-lô-mét trêи giờ, đi khoảng 8 phút, vậy là chừng 2 ki-lô-mét.
Bây giờ, có lẽ Roga cách chỗ này khoảng 3 ki-lô-mét, tốc độ đi bộ của người trưởng thành rơi vào khoảng 4,5 ki-lô-mét mỗi giờ, nhưng đi đường núi trong đêm tối chắc chắn không thể đi nhanh được, cho dù y quen đường quen lối, cầm đèn pin chạy tới đây, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút, vả lại khi đến gần rồi không thể dùng đèn pin được nữa, nếu không sẽ bị đối phương phát hiện.
Sau khi cười ha hả xong, Cung Chính Văn lại gõ cửa xe, ra hiệu cho tôi hạ cửa xe xuống.
Tôi hạ cửa kính xe xuống một tí xíu, sau đó nhìn hắn ta và gã trọc đầu phía sau với vẻ căng thẳng.
Cung Chính Văn cười khinh miệt: “Phương Dương, hai đứa trẻ kia chưa chết! Xuống đây đi, mày không chạy nổi đâu, cho dù trốn trong xe chống đạn cũng không thoát được đâu. Tao mà bảo chúng nó bắn hết đạn cũng có thể bắn nát cửa kính chống đạn của mày đấy!”
Tôi lắc đầu: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không tôi sẽ không xuống xe”.
——————–
Chương 242: Ra tay
Chương 242: Ra tay
Nói xong, một lần nữa, tôi lại nâng cửa kính xe lên.
Lần này Cung Chính Văn không hề cười, mà tỏ ra khá tức giận, hắn ta giơ cây ba-toong bằng kim loại của mình lên gõ mạnh một cái vào cửa kính chống đạn.
Sau khi thấy cây gậy bật ngược lại khiến hắn ta suýt bật ngửa ra phía sau, Cung Chính Văn thẹn quá hóa giận, vẫy tay gọi gã trọc đầu tới gần.
Gã trọc đầu nở nụ cười nham hiểm, giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm đúng vào tôi qua lớp kính dày cộp.
Tôi giả bộ sợ hãi, ôm đầu cúi rạp xuống vô lăng, nhưng hai mắt thì nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe ở phía đối diện.
Một tiếng “pằng” trầm đục vang lên bên tai, tôi không nhìn kính chống đạn mà vẫn chăm chú nhìn vào ba chiếc xe kia.
Thế nhưng, khi tiếng súng vang lên, ba chiếc xe kia không hề có động tĩnh gì.
Có thể thấy rõ, hai đứa trẻ không ở trong xe, nếu không sau khi nghe thấy tiếng súng, chắc chắn chúng sẽ hét lên vì sợ và vùng vẫy, qua lớp cửa kính chắn gió có thể nhìn thấy bóng người, hoặc có thể nhìn thấy chiếc xe lay động.
Xem ra, Cung Chính Văn giấu chúng ở Chiêng Ray rồi.
“Anh Dương, ban nãy có phải tiếng súng không? Anh Dương, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Giọng nói của Roga vọng ra từ chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót làm mát.
Tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn khung cửa sổ bên ngoài, thấy một viên đạn khảm lên cửa kính, xung quanh nứt thành những đường vân chi chít, đồng thời lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu vẫn nở nụ cười nham hiểm, ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì kinh ngạc ghé tới gần, chăm chú quan sát viên đạn và vết nứt trêи cửa kính chống đạn.
Tôi giả vờ sợ hãi đến độ co cụm lại, trả lời chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót: “Roga, tôi không sao, tôi lái một chiếc xe chống đạn, chúng đang dùng súng bắn vào cửa sổ xe, cửa sổ vẫn chưa bị đạn xuyên thủng, trông có vẻ vẫn chịu được vài phát súng nữa”.
“Anh Dương, anh nghĩ cách nào kéo dài thời gian với bọn chúng thêm một lát, câu giờ thêm chút nữa, có khả năng tôi cần mười phút nữa mới tới nơi, những người khác cũng vào khoảng đó, có hai người anh em đã đến rất gần chỗ đó rồi. Khi nào thực sự không được nữa thì anh nói với tôi, tôi bảo chúng nó ra tay trước”.
“Yên tâm đi, tôi có thể gắng gượng được thêm lát nữa. À phải rồi, lần này có bao nhiêu anh em đến đây?”
“Tính cả tôi là mười hai người, các anh em khác đang tìm người ở nội thành Chiêng Ray”.
“Ừm, đối phương có mười bốn người, ba trong số đó có thể lược bỏ không tính, trong mười một gã còn lại, đa số rất giống lính đánh thuê, chỉ có hai ba người là vệ sĩ thông thường, hơi rắc rối đấy!”
“Không sao, đợi chúng tôi đến, đánh úp bất ngờ là được!”
Bên ngoài cửa sổ xe, sau khi ba chú cháu nhà họ Cung hóng chuyện vui xong xuôi, chúng cười hỉ hả rồi lùi ra sau, để gã trọc đầu tiếp tục bắn.
Thêm một tiếng súng nữa, nhưng âm thanh lần này nghe rõ hơn, vả lại tôi phát hiện ra viên đạn khảm vào cửa kính chống đạn lún vào bên trong sâu hơn, vết nứt cũng khuếch tán rộng hơn.
Gã trọc đầu đã bắn phát đạn thứ hai vào đúng vị trí của phát đạn thứ nhất.
Nhưng cùng lúc tiếng súng vang lên, tôi phát hiện ra một tên lính đánh thuê người da trắng bên cạnh xe của mình đột nhiên ngả ra sau, nhanh chóng ngã vật xuống đất.
Mấy gã đánh thuê xung quanh sợ hết hồn, bao gồm cả gã trọc đầu.
Ba chú cháu nhà họ Cung sợ đến mức lùi về sau mấy bước, nhìn người da trắng nằm trêи nền đất với vẻ nghi hoặc.
Chốc lát sau, đám người kia mới nhận ra, gã trọc đầu vội vàng hô lên rồi xông tới, quỳ trêи nền đất, đồng thời dùng tay ấn vùng bụng của người kia.
Tôi cũng đã kịp hiểu ra.
Phát súng của gã trọc đầu tạo ra hiện tượng đạn nảy, lại còn nảy trúng tên xui xẻo đứng ở đầu xe.
Tôi không thấy rõ người kia trúng đạn ở vị trí nào, nhưng tình hình có vẻ không quá lạc quan.
Sau một hồi la lối ồn ào, một tên lính đánh thuê đi lấy xe, mấy tên khác thì lúng ta lúng túng khiêng tên xui xẻo lên, nhét gã vào trong xe rồi ngồi luôn vào bên trong, ngay sau đó, chiếc xe kia đi ngang qua xe tôi, phóng như bay về đường 122.
Hiển nhiên, chúng muốn đưa đồng bọn của mình vào bệnh viện cấp cứu.
Chúng vốn có mười bốn người, chỉ trong nháy mắt đã hụt mất ba người, chỉ còn lại mười một người.
Có được cục diện này phải cảm ơn gã trọc đầu, phát súng của gã đã khiến đội của mình hụt mất ba người còn khả năng chiến đấu.
Nếu trừ thêm ba chú cháu nhà họ Cung thì đối phương chỉ còn tám người thôi.
Nhưng sáu gã lính đánh thuê này có khả năng đều từng trải qua mưa bom bão đạn và sinh tử, vớ đại một gã nào trong số đó cũng có thể dễ dàng hạ gục tôi, nhất là về phương diện kỹ thuật bắn súng.
Gã trọc đầu có thể bắn trúng viên đạn thứ nhất, đủ để chứng minh khả năng ngắm bắn của gã rất chuẩn.
Tôi cố trấn tĩnh rồi báo với Roga qua điện thoại về chuyện vừa xảy ra.
Sau khi biết đối phương giảm bớt ba người, Roga có vẻ phấn chấn, nói rằng cậu ta chỉ cần chưa đầy mười phút nữa là có thể tới nơi.
Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu mũi khoằm hiển nhiên rất tức giận, sải bước về phía tôi, điên cuồng mắng tôi qua lớp cửa kính, đồng thời dùng bàn tay dính đầy máu tươi vỗ mạnh lên cửa kính chống đạn, để lại dấu vân tay đầm đìa máu trêи đó.
Cung Chính Văn bước tới, nói vài câu với gã trọc đầu, sau đó gã trọc đầu căm hận lùi về sau mấy bước.
Sắc mặt Cung Chính Văn khá khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn tôi trong chốc lát rồi gõ vào kính xe.
Tôi hạ bớt cửa kính xe xuống, vẫn lặp lại câu nói kia: “Nếu không được thấy hai đứa trẻ thì tôi sẽ không xuống xe!”
Nhưng lần này, tôi không vội nâng cửa kính lên.
Cung Chính Văn nghiến răng nghiến lợi: “Chúng không ở đây, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn xuống xe, như thế thì tao chỉ đánh gãy hai chân mày thôi. Nếu không… tao sẽ bảo chúng nó đập nát chiếc xe này, rồi dùng dao xẻo thịt mày”.
Tôi do dự trong chốc lát rồi đáp: “Cho dù không thể thấy người thật thì gọi video call cũng được. Tôi nhất định phải xác định chúng vẫn còn sống. Nếu không cho dù chết tôi cũng phải lôi đám người kia làm đệm lót lưng, huống hồ, các anh không thể nào đuổi kịp chiếc xe này nếu đi đường núi, cho dù đuổi kịp cũng không làm được gì tôi”.
“Video call thì được thôi!”, Cung Chính Văn nhún vai, nhưng lập tức nở nụ cười nham hiểm: “Biết cái xe này của mày đỉnh rồi, nhưng nếu mày dám chạy thì bọn nó cũng sẽ mất mạng đấy!”
Nói xong, Cung Chính Văn lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái trêи màn hình.
Tiếc rằng chiếc điện thoại này quay lưng lại với tôi nên không thể nào thấy được dãy số, nếu không chỉ cần nhớ được dãy số rồi báo cho Roga biết, họ dễ dàng tra ra được vị trí của số điện thoại kia.
Cung Chính Văn nhanh chóng nói vài câu với điện thoại rồi đưa màn hình tới trước mặt tôi.
Qua phần kính xe chưa bị nứt vỡ, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang co rúm người trong một góc nào đó, run lẩy bẩy, một đứa là Đỗ Thành Khang, một đứa là Đỗ Tiểu Tây, hai đứa con, một trai một gái của Đỗ Minh Cường. Tôi từng gặp hai đứa nên không thể nào nhận nhầm được.
“Tiểu Tây, Khang Khang, có nhớ chú không?”, tôi vẫy tay với màn hình.
Khang Khang mới tám tuổi nên vẫn cuộn người lại, nhưng Tiểu Tây nghe được giọng nói của tôi thì ngẩng đầu lên chăm chú quan sát, xác nhận là tôi mới “òa” một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa hô lên: “Chú Phương, mau cứu bọn cháu!”
——————–
Chương 243: Chịu đựng được
Chương 243: Chịu đựng được
Nghe thấy giọng nói của cô bé kia là trái tim tôi như bị thứ gì đó chạm phải, tôi vội vàng dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Tây, đừng sợ, một lát nữa chú và bố cháu sẽ đưa bọn cháu về nhà! Đừng sợ, cháu là chị, phải chăm sóc em trai mà, đúng không?”
“Vâng!”, Tiểu Tây lau nước mắt, mím môi gật đầu thật thà.
Khi tôi đang định nói gì đó thì Cung Chính Văn đột nhiên ngắt cuộc gọi video.
“Mày đã nhìn thấy bọn nó rồi, cũng đã xác nhận tụi nó còn sống thì xuống xe đi!”
Tôi lắc đầu: “Có thể dùng cách khác để giải quyết không? Ví dụ như tiền, anh cần bao nhiêu tiền cũng được, Đỗ Minh Cường có tiền”.
“Ha ha ha…Phương Dương, mày nghĩ tao thiếu tiền sao?”, Cung Chính Văn ngẩng đầu cười lớn: “Nói thật cho mày biết vậy, trong khoảng thời gian này, tao đã tiêu hết hơn hai mươi triệu tệ: đưa mày tám triệu, mấy tên lính đánh thuê này cũng ngốn hết mười triệu. Tiêu hết nhiều tiền như vậy rồi, tao chỉ muốn đánh cho mày tàn phế, sau đó giết chết Bansha mà thôi, mày thấy tao sẽ vì tiền mà bỏ qua cho mày sao?”
“Đỗ Minh Hào thì không tốn tiền sao?”, để kéo dài thời gian nên tôi cố ý tiếp lời về chủ đề này.
Cung Chính Văn lắc đầu: “Tao giúp gã bắt cóc con của Đỗ Minh Cường, gã cảm ơn tao còn không kịp ấy chứ, dám đòi tiền tao nữa à!”
Tôi chau mày: “Nói cách khác, anh trai của anh nhờ Đỗ Minh Hào cử người tới đảo Phuki giết tôi là chuyện đã âm mưu từ trước à? Mấy người cố ý để tôi chạy thoát, đồng thời khiến hai người kia bị bắt, sau đó lại để tôi tìm người bắt anh trai của anh, cuối cùng dụ tôi tới đây, tất cả những điều này đã được tính toán ngay từ đầu rồi đúng không?”
“Không không không!”, Cung Chính Văn lắc đầu: “Không phức tạp đến vậy, tao vốn chỉ nhờ người của Đỗ Minh Hào vứt mày xuống biển ở đảo Phuki thôi, không ngờ mày lại trốn được, bất đắc dĩ tao mới phải bắt cóc con của Đỗ Minh Cường”.
Tôi chỉ vào gã trọc đầu: “Người ở đây đều là lính đánh thuê sao? Là bọn họ ra tay bắt cóc hai đứa trẻ à?”
“Ngoài hai người do tao đích thân đưa tới thì những người khác đều là lính đánh thuê”.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Đi từ trong nước qua đây mà anh chỉ dẫn theo có hai người? Không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, bọn họ mặc kệ anh rồi sao? Thậm chí… Không sợ bọn họ bắt cóc anh rồi đòi tiền chuộc từ nhà họ Cung à?”
“Hừ! Người tao đưa tới đương nhiên không chỉ có hai người này, những người khác đang canh chừng hai đứa nhỏ, chỉ có…”
Nói tới đây, Cung Chính Văn đột nhiên chau mày, tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp, mày lảm nhảm nhiều vậy làm gì? Mau xuống xe, nếu không tao sẽ đập nát cái xe, để mày cảm nhận mùi vị sống không bằng chết một lần nữa”.
Tôi lắc đầu: “Không, tôi vẫn còn phải làm rõ một vài việc, anh trả lời thêm vài câu hỏi nữa của tôi đi! Thứ nhất là, anh định đối phó với Bansha như thế nào? Còn nữa, chẳng phải các người đã hứa với nhà họ Bạch là không truy cứu chuyện trước đây rồi sao? Giờ lại làm lớn chuyện như thế này, tới lúc đó nhà anh phải ăn nói thế nào với nhà họ Bạch?”
Cung Chính Văn không trả lời mà tức giận nhìn tôi với vẻ hung dữ.
Một lúc sau, Cung Chính Văn đột nhiên quay người bỏ đi, nói vài câu tiếng Anh với gã trọc đầu.
Sắc mặt gã trọc đầu đột nhiên trở nên dữ tợn. Gã nhìn tôi với vẻ âm hiểm, sau đó đi về phía chiếc xe đang đậu ở phía trước.
Tôi không biết gã định làm gì chỉ biết vội vàng đóng cửa chống đạn, đồng thời hỏi qua điện thoại: “Roga, sắp tới chưa?”
“Anh Dương, đợi thêm một lát, vừa nãy bọn tôi đụng phải hai kẻ tuần tra bên ngoài của lũ khốn này, giải quyết bọn chúng tốn chút thời gian, giờ đang tới, cùng lắm là năm phút nữa thôi”.
“Được, tôi kéo dài thêm lúc nữa vậy!”
Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy gã trọc đầu xách một cái búa đi tới.
Gã nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, giơ búa lên, đập mạnh vào vị trí đã bị đạn ghim trêи kính chống đạn.
Tiếng “ầm” vang lên, lớp kính vốn đã có nhiều vết nứt giờ lại càng nhiều vết chằng chịt hơn.
Khuôn mặt gã trọc đầu lộ vẻ hào hứng đầy biến thái, gã tiếp tục giơ búa giáng xuống liên tiếp.
Tôi thầm nhủ xong rồi, mặc dù đạn không thể xuyên qua kính chống đạn nhưng khi lực đánh của búa đủ mạnh thì có thể sẽ vỡ kính, nhất là vị trí vốn đã có vết nứt thì càng dễ bị đập nát vụn.
Với tình hình hiện tại, gã trọc đầu chỉ cần tiếp tục đập, không tới năm phút, có lẽ là chỉ tốn một phút thôi là lớp kính sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.
“Anh Dương, chuyện gì vậy?”, có lẽ nghe thấy âm thanh lớn nên Roga hỏi qua điện thoại.
“Bọn chúng đang dùng búa đập xe”.
“Chịu được không?”
“Không chịu được bao lâu, tôi phải thay đổi kế hoạch thôi, hiện tại các anh ở hướng nào?”
“Ở phía Tây Bắc của anh, khi tôi tới sẽ lao từ sườn núi xuống”.
Tôi nhìn phương hướng, phía dưới sườn núi Tây Bắc là một cùng cỏ hoang bằng phẳng, có lẽ xe việt dã có thể chạy vào trong đó.
“Roga, lát nữa tôi sẽ nghĩ cách dụ người của nhà họ Cung tới chỗ anh, tới lúc đó anh phải chú ý tới bọn chúng, dù đám lính đánh thuê có chạy mất thì nhất định không được để người nhà họ Cung chạy, bởi vì Khang Khang và Tiểu Tây đang nằm trong tay người của hắn ta. Lính đánh thuê chưa chắc đã có số điện thoại của bọn họ, nhưng chỉ cần người của nhà họ Cung gọi điện thì Khang Khang và Tiểu Tây sẽ gặp nguy hiểm”.
“Tôi nhớ rồi, anh Dương, anh phải cẩn thận, thật sự không ổn thì anh lái xe chạy trước, bọn tôi sẽ nghĩ cách xử lý bọn chúng!”
“Ừ”.
Đang nói chuyện thì vết nứt trêи kính chống đạn đã lan rộng, hơn nữa đã bị lõm vào trong, có lẽ chỉ cần vài phát đập nữa là sẽ vỡ thành một cái lỗ.
Vẻ mặt của gã trọc đầu cũng càng lúc càng hung hăng, có hai tên lính đánh thuê cũng đang cầm súng đi về phía cửa sổ xe. Đám lính đứng phía trước đều tản ra, có lẽ là để đề phòng việc tôi đột ngột lái xe đâm vào bọn chúng.
Khi gã trọc đầu nện xuống thêm một phát nữa, tôi quyết định đạp mạnh chân ga, lao về một hướng, chiếc xe Jeep phát ra âm thanh chói tai, lao tới, tông vào một tên lính đánh thuê ở đầu xe phía bên trái.
Mặt tên này biến sắc, vội vàng né qua một bên nhưng vẫn bị xe đụng phải, ngã lăn ra vệ đường giống như một bao cát bị bục.
Chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn đứng bên trái chiếc xe, thấy tôi lái xe lao tới thì vừa vội càng lùi lại để tránh, vừa tức giận chỉ huy đám lính đánh thuê nổ súng.
Tôi giẫm chân ga, bẻ lái, rồi lại đạp mạnh chân ga, lùi xe lại phía sau.
Bởi vì hướng Tây Bắc ở phía trước, bên trái của tôi, đám người Cung Chính Văn trốn ở hướng Tây Nam, tôi phải ép chúng tới trước, chạy đua với chúng về hướng Tây Bắc.
Nhưng có một chiếc SUV đang đỗ ở đó, tôi không có cách nào quay xe để chặn được đường rút lui của đám Cung Chính Văn nên chỉ phải thử tông vào chiếc xe kia trước.
Tôi vừa quay xe, đám lính đánh thuê bèn đồng loạt giơ súng, gần như đồng loạt bóp cò về phía tôi.
Trong nháy mắt, tiếng đoàng đoàng từ xe vang lên. Tôi ngồi bên trong, nghe thấy âm thanh liên hồi này thì tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi sợ có viên đạn nào đó lọt qua tấm kính chống đạn ghim thẳng vào người tôi.
——————–
Chương 244: Dìm xuống sông
Chương 244: Dìm xuống sông
May mắn là, chiếc xe này của Bangsue rất chắc chắn, kính chắn gió và cửa sổ xe bỗng xuất hiện vài vết nứt, giống như pháo hoa đột nhiên nở rộ vậy.
Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác đau đớn nào, hay nói cách khác, không có viên đạn nào xuyên được vào đây.
Nhưng, gã trọc đầu kia lại nhắm vào tấm kính đã bị hắn bắn sắp vỡ ở ô cửa bên trái, sau khi bắn hai phát súng, đã có mảnh vỡ thủy tinh từ mặt trong rơi ra.
Kính chống đạn có hai lớp, lớp bên trong cũng bắt đầu vỡ.
Tôi bất chấp hết, tiếp tục nhấn mạnh chân ga, điều chỉnh phương hướng, lái nghiêng về phía sau.
“Bụp” Một tiếng va chạm lớn vang lên, đuôi chiếc xe Jeep đâm mạnh vào đầu chiếc SUV đang ở phía sau kia.
Bởi vì va chạm theo hướng nghiêng, hơn nữa mã lực của chiếc xe việt dã rất lớn, sức nặng cũng hơn chiếc xe SUV kia rất nhiều, chiếc SUV kia đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đánh tay lái sang ngang khiến cả xe nằm ngang giữa đường.
Đây là một con đường nhỏ trêи núi chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua, sau khi chiếc SUV nằm ngang như vậy, khiến cho cả con đường đều bị chặn lại, hai bên đường đều là bụi gai rậm rạp, con đường này đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn dĩ đang chạy ở ngay phía sau, đột ngột xảy ra cú va chạm này, suýt chút nữa bọn họ bị phần đuôi chiếc SUV đang tạt ngang kia quật trúng, khiến bọ họ sợ hãi nhảy về phía trước vài mét giống như những con thỏ, quay trở về mép trái chiếc xe việt dã chỗ chúng tôi.
Trêи thân chiếc xe việt dã vẫn còn vang lên tiếng ‘pằng pằng’ không ngừng, kính chắn gió đã mờ hết rồi, dường như không còn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nữa, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng và tầm nhìn bị hạn chế của mình, tôi đánh tay lái về phía bên phải, sau đó lái về phía trước vài mét, rồi lại gài số lùi về phía sau, đâm về phía đám người Cung Chính Văn.
Đường lui của bọn họ đã bị chặn hết, ba chú cháu Cung Chính Văn đành phải lo sợ hốt hoảng mà chạy về phía trước tránh né, bọn họ chạy dọc theo mép trái của xe tôi đi về hướng Tây Bắc, muốn rời khỏi con đường này, để tránh khỏi việc bị tôi đâm chết.
Tôi dừng xe, sang số và tiếp tục chạy về phía bọn họ.
Lúc này, cửa xe bên trái đã bị thủng một lỗ, một viên đạn từ phía sau bắn tới, xoẹt ngang bên tai tôi, để lại trêи mặt tôi cảm giác nóng hừng hực.
Tôi cắn răng một cái, đạp chân ga, né góc bắn của gã trọc đầu.
Ba chú cháu Cung Chính Văn đã chạy ra khỏi con đường này từ chỗ có khá ít bụi gai, chạy theo hướng Tây Bắc về phía bãi cỏ hoang kia, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ, chắc là người mà bọn họ dẫn từ trong nước sang.
Tôi lái chiếc xe việt dã lao ra khỏi con đường, sau khi xe lắc lư dữ dội vài cái, cuối cùng cũng đi qua được kênh mương thấp bé bên đường, rồi tiếp tục đuổi theo đám người Cung Chính Văn.
Nhưng tôi chưa tăng ga đến mức bạt mạng, mà vẫn khống chế được tốc độ, để tránh việc truy cản ráo riết quá khiến đám người Cung Chính Văn lại đổi hướng chạy.
Chỉ cần đuổi rồi dồn bọn họ đến sườn núi phía Tây Bắc thì kế hoạch coi như đã thành công một nửa rồi.
Bọn họ chắc chắn sẽ chạy tiếp, bởi vì nếu ở lại khu đất trống không có vật che chắn thế này chỉ có thể bị tôi đâm chết mà thôi, bọn họ chắc chắn sẽ trốn ở nơi đất cao mà chiếc xe không đi lên được.
Sự thật đúng là như vậy, đồng cỏ hoang này chỉ cách sườn núi hai mươi, ba mươi mét mà thôi, đám người Cung Chính Văn chạy thất tha thất thểu đến chân núi, rồi bắt đầu bò lên.
Tôi tăng tốc, chiếc xe ầm ầm lao về phía trước, sau khi đâm vào một thân cây, tôi vội vàng kéo chặt cần phanh, đồng thời mở cửa xe, lao nhanh ra ngoài.
Phía sau cũng vang tới vài tiếng súng nổ, gã trọc đầu và vài tên lính đánh thuê vừa nổ súng đã đuổi tới đây, chỉ còn cách khoảng hai mươi mét mà thôi.
Súng bắn dữ dội vào thân cây và cành cây ở gần chỗ tôi, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy âm thanh xé gió khi viên đạn vụt qua bên người mình.
Tôi vội vàng xông tới trước đầu xe, rút một khẩu Glock G17 ra, tôi cầm khẩu súng, nấp sau chiếc xe việt dã ngắm về phía đám người Cung Chính Văn.
Hai gã vệ sĩ bên cạnh Cung Chính Văn bỗng nhiên xoay người cũng chĩa súng về phía tôi.
Tôi vội vàng nấp sau một cây đại thụ, ngay sau đó nghe thấy tiếng súng pằng pằng ở thân cây.
Chắc bọn họ đã ngắm đúng được vị trí của tôi, phía sau cũng có vài tên lính đang đuổi tới, dường như tôi đang bị rơi vào tình thế không lối thoát.
Trong bóng đêm, thậm chí tôi đã nhìn thấy một bóng dáng đang đuổi tới từ phía sau chiếc xe việt dã.
Tôi không hề do dự, giơ khẩu Glock của mình lên hướng về phía bóng người đang đuổi tới kia, bóp cò.
Một tiếng súng vang lên, bóng người kia ngã xuống, tiếp theo đó là tiếng kêu rêи thảm thiết.
Tôi híp mắt lại, nắm chặt khẩu Glock trong tay, nhìn chằm chằm vào chỗ chiếc xe việt dã, gã trọc đầu và đám người của gã đang ở phía sau xe.
Chỉ cần có thể kéo dài thêm một chút thời gian, đợi đám người Roga ở sườn núi giết chết ba chú cháu Cung Chính Văn thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi.
Ngoại trừ tiếng kêu rêи thảm thương kia ra thì xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nào, không một tiếng nói, không có ai bước sau từ sau chiếc xe việt dã, hai kẻ địch ở phía sau tôi cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng tôi biết, bọn chúng chắc chắn đang cầm súng nhắm về phía thân cây này, chỉ cần tôi vừa ló đầu ra ngoài là bọn chúng sẽ nổ súng.
Tuy rằng đã có áo chống đạn nhưng tôi cũng không thể mạo hiểm, áo chống đạn lại không thể bảo vệ được phần đầu của tôi.
Sự yên tĩnh đến kỳ lạ này tiếp tục kéo dài trong vòng vài phút, ở sườn núi phía sau đột nhiên truyền đến giọng gào thét của Cung Chính Văn: “Phương Dương, con mẹ nhà mày, hôm nay nhất định tao phải giết chết mày! Hai đứa nhỏ kia cũng đừng hòng sống sót, bây giờ, tao sẽ gọi điện cho người đến đây, dìm bọn nó xuống sông”.
Tôi vội vàng hét lớn: “Đừng, đừng gọi điện, chỉ cần anh chịu tha cho mấy đứa nhỏ, tôi chấp nhận đầu hàng, muốn chém muốn giết thế nào tùy các anh!”
“Hừ! Mày nghĩ là tao sẽ tin mày sao? Mẹ kiếp, mày chỉ đang kéo dài thời gian, đừng tưởng bọn tao không biết mày vẫn còn người ở Chiêng Ray, bọn chúng đang lùng sục khắp Chiêng Ray tìm hai đứa trẻ kia, tao nói không sai chứ?”
Trong lòng tôi chùng xuống, đám người mà Đỗ Minh Cường âm thầm đào tạo đã bị phát hiện rồi.
Vừa mới nãy, Roga nói, bọn họ giải quyết được hai tên đang tuần tra gần đây, có lẽ là đám người mà Cung Chính Văn đã sai đi thăm dò gần đây vì để đề phòng sẽ có người từ Chiêng Ray đến chi viện cho tôi.
Nhưng, hắn ta đã đánh giá thấp đám người mà Đỗ Minh Cường bồi dưỡng rồi, cũng có thể là do chỗ hắn ta không đủ người nên mới sắp xếp hai kẻ đi tuần tra, và bị đám người Roga giải quyết một cách nhanh gọn để không ai phát hiện
Cho dù là người ở Chiêng Ray đã bị phát hiện cũng không quan trọng, quan trọng chính là chúng tôi phải bắt được ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình.
Rồi buộc bọn chúng nói ra chỗ giam giữ Khang Khang và Tiểu Tây, hoặc trực tiếp bắt bọn chúng phải thả người mới được.
Tính toán thời gian, đám người Roga cũng sắp đến rồi.
Tôi cố ý nói với giọng điệu bất lực: “Cung Chính Văn, anh thắng rồi, bảo người của anh đừng nổ súng trước đã, tôi sẽ gọi điện cho người của tôi kêu bọn họ không tìm nữa, anh thả hai đứa nhỏ ra đi”.
“Ha ha ha, mày đang đùa tao đấy à? Tại sao tao phải thả người trước? Mày bỏ súng xuống trước, ngoan ngoãn đi ra để tao giết chết mày rồi tao tự khắc sẽ thả người”.
“Không được, ngộ nhỡ anh nuốt lời, sau khi giết tôi xong, còn ra tay tàn ác với chúng thì sao?”
“Hừ! Mày cũng có tư cách ra điều kiện với tao hả?”
Tôi do dự một lúc, lúc vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện có hai bóng người một trái, một phải xuất hiện ở phía sau chiếc xe việt dã.
Không chần chừ chút nào, tôi hướng về phía bóng người bên trái, bóp cò súng.
——————–
Chương 245: Không chịu nổi
Chương 245: Không chịu nổi
Khoảng thời gian vừa rồi gần như ngày nào tôi cũng luyện súng không ngừng nghỉ, việc này đã khiến tôi có được kỹ thuật bắn súng dễ dàng bắn trúng mục tiêu trong khoảng cách 200 mét.
Sau khi tiếng súng vang lên, bóng người phía bên trái kia ngã xuống.
Nhưng dường như cùng lúc đó, phía bên phải lại vang lên một tiếng súng, tiếp đến là một tiếng vang trầm thấp. Đột nhiên một lực va chạm cực lớn đập vào ngực tôi, giống như một cái búa đập mạnh vào vậy. Cùng lúc cơn đau dữ dội ập tới, thì tôi cũng bị hất ngã xuống bãi cỏ.
Trêи sườn núi phía sau cũng vang lên hai tiếng súng, một viên đạn ghim vào thân cây tôi vừa mới nấp, viên đạn còn lại thì sượt qua cạnh người tôi.
Tôi ngã sõng soài xuống đất, cố chịu đựng cơn đau ở ngực rồi lăn mình vài vòng tới một chỗ vừa thấp lại có cây cối che chắn. Sau đó tôi nằm trêи mặt đất, giơ tay lên kéo cò về phía sườn núi, đồng thời dùng tay trái rút ra một khẩu Glock thật nhanh rồi bắn tới chiếc xe việt dã.
Giữa rừng núi lập tức vang lên tiếng súng rền rĩ.
Tôi nằm trong bụi cỏ thì chỉ nhìn thấy cây cỏ trước mặt và xung quanh bay tứ tung trong không trung, còn đống bùn đất gần bên cạnh thì bắn tung toé, chứ cũng không biết có bao nhiêu viên đạn bắn vào xung quanh đây.
Để tránh thương vong, bên kia không dám tấn công quá gần, cũng không cần thiết phải làm vậy, chỉ cần bắn tôi te tua từ xa là được.
May mà vị trí tôi nằm khá thấp, bên cạnh lại có một cây đại thụ che chắn, góc bắn của đối thủ lại cực nhỏ nên cũng khó mà bắn trúng tôi được.
Nhưng bọn chúng quá đông, dù có bắn lung tung thì cũng không tránh khỏi việc bị trúng đạn.
Tốc độ bắn của khẩu Glock cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã bắn hết hai băng đạn.
Lúc lấy băng đạn ra, tay trái của tôi chợt đau nhói, khẩu Glock cũng rơi xuống.
Một viên đạn đã bắn xuyên qua cẳng tay tôi.
Tôi cắn răng nhịn đau rồi đổi súng sang tay phải, đồng thời bắn về phía có ánh lửa nòng súng.
Còn chưa bắn hết một băng đạn thì chỗ xương sườn của tôi lại bị trúng một phát đạn.
Áo chống đạn cũng không thể ngăn cản hoàn toàn độ sát thương của viên đạn. Lực va chạm cực lớn đó lại khiến tôi cảm nhận được cơn đau dữ dội, xương sườn của tôi có lẽ đã gãy rồi.
May là thứ đối phương dùng chỉ là súng ngắn, lực va chạm của viên đạn có vận tốc chậm không thể nào xuyên thủng áo chống đạn. Nhưng nếu như thứ đối phương dùng là súng trường, viên đạn có uy lực lớn có thể làm vỡ xương, thậm chí chấn thương lục phủ ngũ tạng mà dẫn đến xuất huyết trong.
Nếu như gặp phải súng bắn tỉa, thì căn bản một phát súng là đã có thể xuyên thủng áo chống đạn không có thêm tấm chắn. Mà cho dù có thêm tấm chắn thì cũng có thể sẽ chết do lực va chạm quá mạnh.
Cơn đau ở chỗ xương sườn khiến sức lực của tôi tuột dốc không phanh. Tôi không thể nhắm chuẩn được nữa, chỉ đành giơ tay phải lên rồi bắn bừa vào khắp bốn phía.
Tôi có linh cảm, rất có thể mình sẽ chết ở đây.
Nhưng tôi không hối hận!
Hơn nữa, trước khi đến lúc đó tôi sẽ kéo thêm mấy tên nữa chết cùng.
Bắn hết một băng đạn, tôi đành nhịn đau để đổi lấy một băng đạn khác, tiếp tục giơ tay lên rồi bắn.
Lúc này, đột nhiên tiếng súng trở nên vang rền, hơn nữa phần lớn tiếng súng là được truyền đến từ phía sườn núi, chỗ xe Jeep cũng vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.
Một lúc sau, cảnh tượng cây cỏ bay tứ tung và bùn đất văng tung tóe xung quanh tôi dần ngừng lại, chỗ tôi cũng không còn đạn bắn tới nữa.
Đám người Roga đến rồi.
Đầu óc căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, cánh tay thì mềm nhũn. Tôi mệt mỏi nằm trêи đất mà há mồm thở dốc.
Chẳng bao lâu sau, tiếng súng dần dần trở nên thưa thớt, đến cuối cùng thì không còn tiếng súng nữa. Chỉ có tiếng hét phẫn nộ, tiếng van xin sợ hãi và tiếng kêu rêи xé lòng.
Trong đó, tôi nghe thấy có người nói những câu kiểu “Cố chịu một chút, đừng nhắm mắt…”.
“Anh Dương, anh Dương anh ở đâu vậy?”, cách đó không xa vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Roga.
“Tôi ở đây”, tôi cố gắng kêu lên một tiếng.
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc tôi đã nhìn thấy một bóng người to lớn nhanh chân chạy tới.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”, người đó ngồi xổm xuống rồi hỏi tôi với vẻ sốt sắng.
“Anh là là Roga?”
“Vâng”, anh ta gật gật đầu: “Tôi là Roga, anh Dương bị thương ở đâu rồi?”
“Tay trái, với lại chỗ này”, tôi dùng tay phải chưa bị thương chỉ vào ngực với chỗ xương sườn bên phải: “Đúng rồi, tình hình thế nào rồi?”
“Đều giải quyết xong rồi, đã tóm được ba người của nhà họ Cung, người của bọn nó chết sáu, còn hai người thì bỏ súng xuống đầu hàng”, Roga vừa nói vừa cởi áo chống đạn giúp tôi.
“Người của anh thì sao? Có thương vong không?”
“Có hai người bị trúng đạn, Tiểu Phương đang xử lý giúp họ, lát nữa sẽ đưa đến bệnh viện xem sao!”
“Bị thương nặng không?”
“Có một người khả năng là… Không chịu nổi!”
Tôi cau mày: “Mau dẫn tôi đi xem xem!”
“Được”, Roga dìu tôi ngồi dậy, sau khi cởi áo chống đạn giúp tôi thì kéo tôi đứng lên.
Tôi cảm thấy chỗ xương sườn vẫn rất đau, cũng không biết đã gãy mấy cái. Mặc dù ngực cũng đau, nhưng không nghiêm trọng như vậy, có lẽ xương không sao.
Tôi nhịn lấy cơn đau, từng bước từng bước một đi lên sườn núi dưới sự dìu đỡ của Roga.
Cách đó không xa có mấy người đang tụm lại một chỗ, trong đó còn có người liên tục kêu lên những câu kiểu như “Đừng nhắm mắt”.
Đi tới gần đó, nhờ sự chiếu rọi của đèn xe việt dã và đèn pin cầm tay, tôi cũng thấy được tình hình bên trong.
Một người con trai hơn hai mươi tuổi có sắc mặt trắng bệch nằm trêи đất, liên tục ho ra bọt máu.
Một người đàn ông khác quỳ trêи mặt đất, hai tay đè chặt vào ngực phải của anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn được máu tươi chảy ra ngoài.
Người bên cạnh thì tay chân luống cuống mà hô loạn lên.
Từ tiếng kêu gào của họ, tôi biết họ đang gọi A Cường, là chữ Cường trong Đỗ Minh Cường.
Không lâu sau, anh ta co giật mấy lần, hai mắt lồi ra ngoài, đồng tử dần giãn ra…
Cứ như thế, sự co giật của anh ta càng ngày càng vô lực, việc hít thở cũng yếu dần.
Cuối cùng, anh ta ngừng co giật, cơ thể trở nên mềm nhũn và ngưng thở.
Người đàn ông vốn lúc đầu đè chặt lấy ngực của anh ta thì bây giờ đang hồi sức tim phổi cho anh ta hết lần này đến lần khác.
Một người đàn ông khác khoảng chừng hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh thì vừa gào khóc vừa vỗ liên tục vào khuôn mặt đầy máu tươi của anh ta.
Roga gầm nhẹ một tiếng đầy căm phẫn và đau khổ, đột nhiên y kéo cò súng về phía người da trắng đang rêи rỉ nằm cách đó không xa, bắn sạch toàn bộ đạn trong băng đạn.
Sau đó, y ngồi xổm trêи mặt đất với vẻ bất lực, hai tay kéo mạnh lấy mái tóc của mình.
Tôi thở dài một hơi, đồng thời lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi đưa cho Roga.
Roga lặng lẽ nhận lấy điếu thuốc, hít mạnh một hơi.
Tôi cũng châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nhìn lướt xung quanh thì thấy Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đang ngồi xổm trêи mặt đất hai tay ôm đầu.
Dường như bọn họ chẳng hề hấn gì, có lẽ Đỗ Minh Cường đã bàn giao cho đám người Roga. Trước tiên vẫn chưa cần giết chết ba người này, bởi vì còn phải hỏi ra được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chỗ bọn họ.
Tôi hít một hơi thuốc rồi nhấc chân đi về phía bọn họ.
Cung Chính Văn vốn dĩ ngông cuồng tự đại, giờ đây lại run lẩy bẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Mày biết mày đã hại chết bao nhiêu người rồi không?”, tôi đi tới trước mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi.
Cung Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút, lại vội vàng cúi đầu: “Phương Dương, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi sẽ không…”
Tôi không nhịn được mà đá vào mặt hắn ta một phát, đá hắn ngã lăn trêи mặt đất rồi tiến tới đạp lên yết hầu của hắn ta.
——————–
Chương 246: Điều kiện gì
Chương 246: Điều kiện gì
Cung Chính Văn phát ra tiếng “hồng hộc” khó thở, mặt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì biến sắc. Họ vừa định lên tiếng đã bị Roga đạp cho mỗi chú cháu một cú, hai người họ kêu lên, đau đớn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
“Các người đã biết ai sẽ chết chưa?”
Đôi mắt Roga đỏ ngầu, y vừa nói vừa rút một khẩu súng trường tự động ở đằng sau ra.
Tôi cố nhịn cơn kϊƈɦ động sắp ho ra máu, sau đó nhấc chân đạp một cú thật mạnh vào cái chân què đã lành vết thương của Cung Chính Văn. Nhưng hắn ta chỉ mở to mắt, sợ hãi nhìn Roga ở phía sau tôi.
Roga thành thạo mở chốt an toàn, sau đó châm một điếu thuốc, đi đến gần ba người họ. Trong mắt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đầy vẻ hoảng loạn, họ vội nói: “Đừng, nếu giết chúng tôi, chắc chắn các người sẽ phải hối hận”.
“Nếu không có lời dặn của anh Cường thì tao đảm bảo ba chú cháu bọn mày bây giờ đã thành đống thịt vụn rồi, mẹ kiếp!”
Roga hít sâu một hơi, đột nhiên nổi giận, đập thẳng báng súng lên mặt của Cung Chính Vinh. Bụp một tiếng, sống mũi của hắn rõ ràng đã bị lõm xuống, hắn đau đớn bịt mặt, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng.
Toàn thân Cung Chính Văn và Cung Thiệu Bình liên tục run rẩy: “Đừng, đừng giết chúng tôi”.
Tôi cản Roga lại, bảo y hỏi vị trí của Khang Khang và Tiểu Tây, còn mình thì gắng sức gọi điện cho Đỗ Minh Cường. Tôi không dông dài mà nói ngay là ba chú cháu Cung Chính Vinh đã bị chúng tôi bắt, những tưởng phối hợp với người mà Đỗ Minh Cường sắp xếp ở Chiêng Ray thì trận chiến này thắng thua thế nào vẫn chưa biết được. Nhưng không ngờ Đỗ Minh Cường lại nói nội ứng của ông ta ở Chiêng Ray đã bị Đỗ Minh Hào phát hiện ra từ lâu, bây giờ, họ đang rơi vào cục diện chiến đấu gian khổ.
Tôi trầm mặc một lát, giọng nói của Đỗ Minh Cường tiếp tục vang lên ở đầu dây bên kia: “Nhưng bây giờ, nếu đã bắt được ba chú cháu Cung Chính Vinh, không chỉ có thể biết được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chúng, mà còn có thể dùng tính mạng của chúng để tranh thủ chút thời gian với Đỗ Minh Hào. Dù Đỗ Minh Hào mất hết tính người, nhưng ít nhiều nó vẫn phải để tâm đến nhà họ Cung”.
“Được, tôi biết rồi. Giờ bọn tôi sẽ xuất phát đến Chiêng Ray ngay”.
Tôi không nhiều lời, lập tức ngắt máy. Như Roga đã nói, Đỗ Minh Cường không phải kẻ trói gà không chặt, khắp nơi trêи đất Xiêng La đều có người mà nhà họ Đỗ của ông ta bí mật bồi dưỡng, bây giờ cũng là lúc họ phát huy tác dụng.
Sau khi cúp máy, tôi thấy A Cường đã được đắp một tấm vải trắng lên người, hai người khác đang có vẻ bi thương bê xác của cậu ta vào trong buồng xe.
Trông thấy vậy, tôi lại gọi cho Natcha. Điện thoại vừa kết nối, tôi đã nghe thấy giọng của ông ta: “Cậu Dương, tôi nghe nói bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, có cần tôi dẫn người đến giúp không?”
Tôi cười thầm trong bụng, ông ta chỉ đang nói miệng. Nếu thật sự chờ đến khi Natcha dẫn người tới, chắc ông ta chỉ cần hốt xác tôi thôi. Nhưng tôi cũng có thể hiểu, dẫu sao ông ta cũng chỉ là một cảnh sát trưởng, còn tôi thì đang đại diện cho Đỗ Minh Cường, đối thủ là Đỗ Minh Hào. Bất kể là phe nào, ông ta đều không thể chọc vào. Cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi han tôi vài câu qua điện thoại thôi.
“Không cần đâu. Tôi gọi là muốn hỏi lại đang có một cơ hội lập công, ông có làm không?”
Natcha ngẩn ra một lúc, sau đó vui vẻ hỏi lại: “Cơ hội gì thế?”
Tôi liếc nhìn đám lính đánh thuê đang giơ tay lên ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, đáp: “Lúc đi qua quốc lộ 118 trêи đường đến Chiêng Ray, tôi phát hiện có mấy phần tử phạm tội cầm súng. Trông chúng khá giống bọn lính đánh thuê chạy trốn đến các nước đã bị tố cáo một khoảng thời gian trước. May sao, chúng lại bị tai nạn xe, giờ thì bị tôi bắt hết lại, trói vào rồi”.
Tôi còn chưa nói hết câu, Natcha lập tức đã hiểu ý tôi, kϊƈɦ động nói: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Loại người như Natcha không có lợi ích sẽ không làm. Tôi và ông ta vốn chẳng có giao tình gì, vì mối quan hệ của Sangsu nên mới có cục diện như hiện giờ. Nếu chúng tôi đã bắt được đám lính đánh thuê này, nhưng không thể xử lý được thì cứ đơn giản tặng cho ông ta một ân huệ thôi.
Còn ba chú cháu Cung Chính Vinh đương nhiên phải do chúng tôi đưa đi.
Tôi nhìn quanh một vòng, tìm thấy tên đàn ông da trắng đã đập vỡ cửa kính xe của tôi lúc đầu. Lúc này, hắn cũng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm ánh mắt tôi. Hắn không chút sợ hãi, ngược lại còn cười đùa nói: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Nghĩ đến thi thể lạnh ngắt của A Cường, tôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại, nói: “Mong là chúng mày vào tù ở Xiêng La rồi vẫn có thể thong dong thế này”.
“Ba thằng hèn nhát này, tôi còn chưa hỏi mà chúng đã tự khai rồi”.
Lúc này, Roga bước tới: “Tiểu Tây và Khang Khang bị chúng giấu ở một nơi tên là nhà thờ Ruben trong thành phố Chiêng Ray. Nơi đó vốn là một sòng bạc của Đỗ Minh Hào, sau này bị người ta tố cáo nên đã ngừng kinh doanh để sửa chữa thành một nơi gã chuyên dùng để nhốt người”.
Roga đã sai người trói ba chú cháu Cung Chính Văn lại, tống lên một chiếc xe đi theo khác. Rõ ràng chiếc xe này cũng đã được cải tạo, nhìn bề ngoài trông không khác gì những chiếc Jeep bình thường, nhưng từ ánh sáng lộ ra ở cửa kính xe có thể thấy chiếc xe này cũng dùng kính chống đạn. Không chỉ có vậy, những bộ phận được cải tạo khác cũng chẳng kém gì chiếc xe mà tôi ngồi lúc đến đây. Chỉ có điều, động cơ của chiếc xe đó đã bị bắn thủng, dù may không bị nổ tung tại chỗ, nhưng cũng không lái được nữa.
Tôi và Roga cùng hai anh em khác leo lên xe, tôi ngồi ở ghế lái phụ(Tôi không quen lái làn bên phải), những người khác cũng nhanh chóng leo lên theo. Chỉ có bốn, năm người trang bị đầy đủ ở lại để canh chừng sáu, bảy tên lính đánh thuê còn sót lại.
Chiếc xe vừa khởi động, Cung Chính Văn đã hỏi: “Các người định đưa chúng tôi đi đâu?”
Tôi cười lạnh nói qua kính chiếu hậu: “Bao giờ đến thì chúng mày sẽ biết. Tao đã nói rồi, nếu nhà họ Cung chúng mày muốn trà thù thì cứ tới, nhưng hậu quả thì chúng mày không đỡ nổi đâu”.
Cung Chính Vinh nghiến răng không nói gì, còn Cung Thiệu Bình thì trấn tĩnh lại, như đã biết tạm thời chúng tôi sẽ không giết họ, ông ta nói: “Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy thả chúng tôi đi, không thì nhất định các cậu sẽ phải hối hận”.
Roga vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: “Khí thế ở đâu ra đấy? Nói theo cách của người Hoa Hạ chúng mày thì bây giờ, bọn mày đang là tù nhân, còn điều kiện gì đáng để bàn bạc nữa?”
Cung Thiệu Bình cau mày như định nói gì đó, nhưng kìm lại, tôi nói: “Cung Thiệu Bình, ông còn nhớ hai vệ sĩ lúc trước của tôi không?”
Người tôi nhắc đến là A Việt và anh Thái. Lần đầu tiên bắt được Cung Chính Vinh, họ đã đề nghị với tôi một chuyện hay là chôn mấy người này ở một vùng quê hẻo lánh nào đó. Nhưng lúc đó sợ ảnh hưởng nên tôi đã từ chối, nhưng bây giờ, chính mắt tôi nhìn thấy một người anh em của Roga bị giết. Dù bình thường chúng tôi không tiếp xúc gì nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất chấn động. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là đánh rắn không chết, hậu họa khó lường.
“Vệ sĩ nào?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Nhanh quên thế à? Quả nhiên ông là người hay quên. Người Hoa Hạ chúng ta rất coi trọng đạo lý lá rụng về cội. Không biết nếu ba chú cháu ông mất tích một cách “bí mật” ở đây thì còn có thể về cội được nữa không nhỉ?”
——————–
Chương 247: 8 triệu
Chương 247: 8 triệu
Tôi vừa nói dứt câu, mặt của ba chú cháu Cung Chính Văn trong gương chiếu hậu đã biến sắc, Cung Chính Vinh gào lên: “Không, Phương Dương. Mày không thể giết bọn tao, nếu mày dám thì hai đứa con của Đỗ Minh Cường sẽ chết ngay!”
“Đúng vậy, chúng tao đã bàn bạc xong với những người khác rồi. Nếu trong ba tiếng đồng hồ, họ không nhận được tin tức gì của bọn tao thì sẽ giết con tin ngay. Nếu chúng mày còn muốn hai đứa chúng nó sống thì nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho chúng tao”.
Cung Chính Văn như con mèo bị dẫm phải đuôi, mặt đã biến thành màu gan lợn.
Ngay sau đó, chiếc xe chợt dừng lại, Roga đỏ mắt ngoảnh lại: “Tin mà bọn tao nhận được chỉ là bảo toàn mạng sống cho chúng mày, chứ không phải bảo đảm cho thân thể nguyên vẹn”.
Ý cười trêи mặt ba chú cháu Cung Chính Văn chợt tắt, khôi phục lại vẻ tái nhợt. Hai người anh em ngồi đằng sau cũng không chút khách sáo, vừa chửi bới vừa đấm đá, chẳng mấy chốc đầu của ba chú cháu nhà họ đã sưng to như cái đầu lợn.
Tôi và Roga trao đổi ánh mắt, đang suy nghĩ xem nên đối phó với ba tiếng đồng hồ mà Cung Chính Vinh nói đến thế nào. Trêи đường lớn vang lên tiếng còi xe cảnh sát chói tai, Roga không hề giảm tốc độ mà phóng vụt qua. Còn tôi vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kϊƈɦ động của cảnh sát trưởng Natcha qua cửa kính. Nhưng ông ta không hề để ý tới chúng tôi, hay nói cách khác là giả vờ không chú ý tới. Dẫu sao tôi vừa gọi cho ông ta, còn ông ta cũng coi như khá hiểu về phong cách làm việc của tôi rồi.
Chờ xe cảnh sát đi xa, tôi và Roga cùng gọi điện thoại. Roga gọi bảo mấy anh em vẫn đang canh chừng ở đó rời đi, còn tôi thì lại gọi cho cảnh sát trưởng Natcha, thông báo cho ông ta vị trí cụ thể.
Có thể dự đoán được là dạo này, cảnh sát trưởng Natcha liên tục lập công, nếu bên trêи có người dìu dắt thì ngày ông ta leo lên thêm một bậc nữa đã trong tầm tay với.
Ví dụ như Sangsu chẳng hạn.
Tôi cúp máy, nhìn ba chú cháu Cung Chính Văn ở phía sau: “Cung Chính Văn, mày còn điều gì muốn nói không?”
Thấy tôi gọi, Cung Chính Văn mỉm cười đáp: “Không, không có”.
Nói rồi, hắn ta cố gắng nép người về phía Cung Chính Vinh.
Tôi thở dài: “Lúc trước, ba chú cháu mày còn ăn nói ngông cuồng lắm. Đáng tiếc chưa được bao lâu, giờ đã trở thành tù nhân của tao rồi. Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh, còn ông nữa, Cung Thiệu Bình. Tôi cho các người thêm một cơ hội, cố mà nắm lấy”.
“Hừ, Phương Dương, mày bớt lời đi. Từ đây đến Chiêng Ray phải mất hơn nửa tiếng, vào thành phố rồi thì đi nửa bước cũng khó. Mày muốn bắt bọn tao gọi điện đi báo bình an để giữ lại mạng cho hai đứa trẻ con chứ gì. Chính Văn, Chính Vinh, đừng có nghe mấy lời vớ vẩn của nó! Chỉ cần chúng ta vẫn giữ con át chủ bài là hai đứa con của Đỗ Minh Cường trong tay, thằng Phương Dương này không dám làm gì chúng ta đâu”.
Cung Thiệu Bình không hổ là chú của hai anh em Cung Thị. Lúc này rồi mà ông ta vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thoáng cái đã hiểu được ý của tôi và nhắc nhở hai anh em Cung Chính Văn.
Tôi ngẩn ra: “Cung Thiệu Bình, đầu ông làm bằng đất à? Roga vừa nhắc các người là anh Cường nói chỉ cần đảm bảo tính mạng cho các người thôi, huống hồ thứ có giá trị nhất từ miệng các người đã bị chúng tôi khai thác được rồi. Ông tưởng nếu bây giờ, tôi giết mấy chú cháu các người thì anh Cường sẽ làm gì tôi sao?”
“Roga, dừng xe”.
Nói rồi, tôi mở cửa xe ra, ba chú cháu Cung Chính Văn bị hai người anh em kia lôi xuống, đẩy xuống đất ngã xấp ngã ngửa. Dù bây giờ đang ở trêи đường lớn, nhưng tôi đang rất tức giận nên mặc kệ tất thảy.
Tôi nhìn ngó xung quanh, sau đó nhặt một cây gậy to cỡ cánh tay lên, chĩa vào Cung Thiệu Bình nói: “Ông vừa nói gì?”
Cung Thiệu Bình ngẩn người, cúi đầu im lặng.
Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, Cung Chính Vinh vẫn có thể miễn cưỡng mỉm cười, còn Cung Chính Văn vì lúc trước đã bị què một chân, nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta hoảng sợ, không ngừng lùi người về phía sau.
“Tôi đã nói chuyện của tôi và nhà họ Cung, bệnh viện không thể dễ dàng biết được, tám triệu? Các người quá xem trọng sức hút của chút tiền này rồi đấy. Huống hồ, vừa nãy, các người còn định lấy mạng tôi!”
Tôi mỉm cười, lúc nói chuyện, bất thình lình đập vào tay của Cung Thiệu Bình. Rắc, tiếng xương gãy vang lên, còn lực phản lại cũng khiến gan bàn tay tôi tê dại.
Cung Thiệu Bình kêu “a” lên một tiếng rồi im bặt, vì đã bị một cậu đàn em thành thục bịt miệng, mắt ông ta trợn trừng.
Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh càng sợ hãi hơn, hai người đều ngẩn ra, sau đó quỳ dưới đất gào lên đừng đừng.
“Ban đầu, tôi cứ tưởng các người hùng hổ thế là định giết tôi, nhưng không ngờ chỉ định đánh tôi tàn phế thôi. Nếu đã vậy, tạm thời, tôi cũng sẽ giữ lại mạng cho các người”.
Thấy bọn họ có dáng vẻ như vậy, tôi thoải mái thở ra một hơi, còn Roga và mấy người bên cạnh cũng có vẻ nhẹ nhõm trong ánh mắt.
Tôi cũng biết mâu thuẫn giữa mình và nhà họ Cung sẽ không bao giờ hòa giải được, không phải họ chết thì là tôi.
“Cung Thiệu Bình, nói đúng ra tôi nên gọi ông một tiếng là chú”.
Dứt lời, tôi ném cái gậy đi, đỡ Cung Thiệu Bình lên xe: “Ay da, chú Cung, chú xem tay chú bị làm sao thế này. Cái đất Xiêng La này cũng vắng vẻ quá đi, cả một con đường lớn thế này mà chẳng có một cái camera giám sát nào. Trêи đường còn chẳng có một bóng người qua lại, sao chú lại ngã thành ra thế này, đúng là chẳng cẩn thận gì cả”.
Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh bấy giờ càng rợn tóc gáy hơn, tôi nói: “Các người tự lên xe hay để tôi đưa lên?”
Hai người họ vội vàng chui tọt vào ghế sau, như sợ tôi lại cầm cây gậy lên đập cho mỗi người một phát.
Roga khởi động xe, tôi nói: “Lại phí mất mấy phút rồi, Roga, tăng tốc”.
Dứt lời, tôi nhìn vào gương chiếu hậu thấy mặt Cung Thiệu Bình tái nhợt, không ngừng đổ mồ hôi hột, tôi cười he he: “Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, tôi cho các người một cơ hội”.
“Tôi đồng ý”.
“Tôi đồng ý”.
Tôi vừa dứt lời, hai anh em Cung Chính Văn đã tranh nhau trả lời.
“Thế tôi không phải nói nhiều nữa. Nếu đã đồng ý thì giờ ai trong hai người sẽ gọi điện bảo họ thả người đây?”
“Thả người thì không được, ở đó không chỉ có người của chúng tôi, mà còn có người của Đỗ Minh Hào nữa…”
Cung Chính Vinh khẽ đáp, tôi cau mày: “Roga, dừng…”
Tôi còn chưa nói hết câu, hai anh em họ đã ngắt lời tôi nói để họ thử xem sao.
Tôi đưa điện thoại cho Cung Chính Văn, lúc trước, luôn là hắn ta nói chuyện với tôi nên đương nhiên bây giờ, cũng là hắn ta gọi đi là tương đối đáng tin.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói của Cung Chính Văn hơi mất tự nhiên, hắn ta nói: “Tôi là Cung Chính Văn”.
Tôi nói bằng khẩu hình miệng: “Mở loa ngoài”.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói, nhưng nghe không rõ, Cung Chính Văn lại lên tiếng: “Tôi vẫn ổn, Phương Dương đã… bị chúng tôi bắt rồi. Các người cứ thả bọn trẻ ra đi”.
“Thả đi?… Mẹ kiếp. Cung Chính Văn, có phải các người bị bắt rồi không? Đúng là ba thằng ăn hại, ông cho chúng mày mười mấy tên lính đánh thuê mà lại để một mình thằng Phương Dương tóm được!”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói oanh tạc như tiếng sấm, tôi lập tức nghe ra đây là giọng của Đỗ Minh Hào.
Lòng tôi chìm xuống, trực tiếp cầm điện thoại cúp máy. Cung Chính Văn nhìn tôi nuốt nước bọt: “Tôi đã nói rồi không thể thả người được đâu, bây giờ, họ đã phát hiện ra điểm không đúng rồi, thậm chí…”
“Thậm chí cái gì?”
“Thậm chí có thể sẽ giết con tin trước”.
Tôi nói: “Được, nếu chúng giết con tin trước, ba chú cháu các người cũng khỏi phải sống nữa”.
——————–
Chương 248: Nói vớ vẩn
Chương 248: Nói vớ vẩn
Nghe tôi nói xong, toàn thân hai anh em Cung Chính Văn run lẩy bẩy. Tôi cười lạnh trong lòng, thái độ phách lối của họ lúc trước đi đâu hết cả rồi.
Cung Thiệu Bình nghiến chặt hàm răng: “Phương Dương, bây giờ, cậu hãy thả chúng tôi đi”.
Tôi bật cười: “Thả các người đi? Tôi chưa ngu đến mức ấy đâu, nhưng chú cháu các người có thể tranh thủ thời gian mà nhanh chóng tìm một nơi chôn cất tốt dần đi là vừa. Yêu cầu này thì tôi có thể đáp ứng được, coi như là tình hữu nghị giữa người Hoa Hạ với nhau”.
Roga nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, lời này đương nhiên là giả. Với đám người này, chết như vậy quả là quá hời cho họ. Không đập nát khúc xương cuối cùng, hút cạn từng giọt máu của họ, tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn với những lần mình suýt nữa chết dưới họng súng.
Lúc này, chiếc điện thoại tôi vừa cất đi lại rung lên, tôi lấy ra xem thì thấy là Bạch Vi gọi đến. Tôi ấn nút nghe, chỉ thấy cô ấy nói: “Phương Dương, các anh đang ở đâu? Anh đừng đi! Ban nãy, người nhà tôi đã liên lạc với nhà họ Cung rồi. Họ đảm bảo với người nhà tôi rằng chỉ cần sau này anh không chủ động chọc vào họ, nhất định họ với anh sẽ nước sông không phạm nước giếng”.
Giọng nói của Bạch Vi rất sốt sắng, trong ngữ điệu cũng có vẻ sốt ruột, quan tâm và một chút nhẹ nhõm.
Có lẽ vì bình thường tôi hay mở loa điện thoại lớn, hơn nữa đoạn đường quốc lộ này lại khá yên tĩnh, nên trong xe rất yên lặng. Cung Chính Văn lập tức nhận ra giọng nói trong điện thoại, hắn ta mặc kệ hai người ngồi phía sau, cố đứng dậy vươn người về phía chiếc điện thoại trong tay tôi hét lớn lên: “Giám đốc Bạch, giám đốc Bạch, cứu tôi với! Tôi là Cung Chính Văn! Giám đốc Bạch cứu tôi với”.
Tôi bịt mic điện thoại lại, quay đầu nhìn Cung Chính Văn chừng chừng, nói: “Bây giờ, đến ông trời cũng không cứu được các người đâu!”
Nhưng Cung Chính Văn không hề phát hiện ra mặt của Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh đã biến sắc. Dù đang thấy đầy sợ hãi, nhưng khi Cung Chính Văn gào lên mấy câu như vậy, bọn họ đã biết kết cục duy nhất của mình chính là chôn xương nơi đất khách quê người.
Còn lúc này, thấy trong xe yên lặng, cuối cùng Cung Chính Văn cũng phản ứng lại, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn ta ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Tôi… tôi đã nói gì vậy…”
Tôi cầm điện thoại, chỉ nghe thấy Bạch Vi căng thẳng hỏi: “Sao tôi lại nghe thấy giọng của Cung Chính Văn? Phương Dương, anh đừng làm bậy, người nhà họ Cung đã đồng ý hòa giải với anh rồi”.
“Làm bậy? Thế nào là làm bậy? Lúc tôi đến đã nói với cô là hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình muốn giết tôi, nếu đã vậy thì tôi cần gì khách sáo với họ nữa?”
Giọng nói của Bạch Vi đã mang theo một chút vẻ cầu xin và nức nở: “Đừng Phương Dương, anh hãy nghe tôi một lần, đừng làm bậy. Chúng tôi đã nói chuyện rõ ràng với nhà họ Cung rồi, chỉ cần sau này anh không tìm họ gây sự, bọn họ nhất định không chĩa mũi nhọn vào anh nữa…”
Đúng là người phụ nữ ngu ngốc!
Tôi đột nhiên nổi nóng, đã đến lúc này rồi, tại sao Bạch Vi vẫn muốn bảo vệ cho nhà họ Cung, tôi nói: “Giám đốc Bạch, lúc trước, họ cũng nói như vậy, nhưng chớp mắt một cái hai đứa con của Đỗ Minh Cường đã bị bắt cóc, nói chuyện giữ chữ tín với loại người này chẳng khác nào nói vớ vẩn”.
“Phương Dương, anh đang ở đâu? Anh chờ tôi, tôi đến tìm anh”.
Trầm mặc một lát, Bạch Vi nói.
Tôi nhìn con đường hai bên, Chiêng Ray cách đây đã không còn bao xa, tôi đáp: “Xin lỗi”.
Dứt lời là tôi cúp máy, sau đó Bạch Vi lập tức lại gọi tới, nhưng tôi nhất quyết không nghe.
Tôi vốn định tắt nguồn, nhưng sợ Đỗ Minh Cường và Bansha không liên lạc với mình được nên lại thôi.
Mặt Cung Chính Văn xám như tro tàn.
“…”
Còn Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình cuối cùng đã không nhịn được nữa, chửi chúng tôi ầm ĩ một trận. Đầu tiên họ chửi tôi, sau đó đến Cung Chính Văn, lát sau thì họ lại mắng Đỗ Minh Hào là thằng ăn hại, đến Đỗ Minh Cường cũng bị vạ lây, chỉ có Cung Chính Văn là hồn bay phách tán nhìn lên trần xe.
Roga nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó đưa cho tôi một điếu thuốc, nói: “Anh Dương, cách phía trước không xa chính là Chiêng Ray rồi, người mà anh Cường sắp xếp đang ở bên trong, chắc bây giờ đang đối đầu với Đỗ Minh Hào và người nhà họ Cung”.
Tôi liếc nhìn ra phía sau, nói với hai tên đàn em kia bằng tiếng Xiêng La: “Nếu lát nữa chúng tôi gặp nguy hiểm, các cậu cứ ném thẳng ba chú cháu chúng nó ra ngoài”.
Trêи đường từ Chiêng May đến Chiêng Ray không có nhiều xe cộ, hôm nay thì lại càng ít. Vì vậy, xe của Roga mới có thể phóng như bay. Nếu bị ném từ cửa kính xe ra ngoài, ba chú cháu Cung Chính Văn không chết thì cũng bị thương nặng.
Tôi thở dài một hơi, Bạch Vi.
Đang lúc thất thần, sau lưng tôi chợt vang lên tiếng chuông, chúng tôi đều ngoảnh lại thì thấy trước ngực Cung Thiệu Bình bị gãy tay đang có ánh sáng lập lòe. Một người đàn em ngồi cạnh lập tức hiểu ý, lôi chiếc điện thoại từ trong ngực ông ta ra, hỏi tôi phải làm thế nào.
Tôi bảo đưa cho ông ta nghe.
Người đàn em đó đưa điện thoại lên tai Cung Thiệu Bình, mở loa ngoài, môi Cung Thiệu Bình tái nhợt, ông ta nói: “Tôi là Cung Thiệu Bình”.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi, trong ngữ điệu có đầy vẻ không cam tâm và phẫn nộ: “Thiệu Bình, thằng nhãi đó chết chưa? Chú bảo với Chính Văn và Chính Vinh là nếu nó chưa chết thì cứ tha cho nó đã”.
Môi Cung Thiệu Bình mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vì thế trong điện thoại chợt im lặng.
“Thiệu Bình, sao thế? Đến giọng của tôi mà cũng không nhận ra à?”
Cơn giận dữ của người phụ nữ đó dường như ngày một lớn hơn, thậm chí có vẻ bà ta còn sắp bắt đầu mắng chửi.
Tôi thầm cười nhạo, đây chắc chắn là mẹ của Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh. Chắc họ cũng đã nhận được áp lực từ nhà họ Bạch, nên bây giờ mới phải gọi điện tới. Nhưng nếu Bạch Vi đã thông báo cho tôi từ trước, chắc chắn người phụ nữ đó cố ý kéo dài thời gian, định thông qua chuyện đã rồi để bịt miệng nhà họ Bạch.
Như vậy thì Bạch Vi sẽ không phải áy náy với tôi, còn nhà họ Cung thì cũng nhổ được cái gai trong mắt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu tình thế hiện giờ của tôi và ba chú cháu nhà họ Cung đã hoàn toàn đảo ngược, bây giờ người đưa ra quyết định là tôi.
Cung Thiệu Bình hít sâu một hơi, đáp lại: “Chúng em bị Phương Dương bắt rồi, nếu ba chú cháu chết, chị nhất định phải trả thù cho chúng em. À, nếu em nhớ không nhầm thì quê bố mẹ Phương Dương ở Quế Ninh”.
“Mẹ kiếp!”
“Cung Thiệu Bình, nếu bố mẹ tôi mà thiếu một sợi lông nào, ông đây thề nhất định sẽ cho cả nhà họ Cung các người phải chôn theo!”
Ông ta còn chưa nói dứt câu đã ăn một cú đấm mạnh của tôi, điện thoại bị văng sang một bên, thoáng cái tắt tiếng. Nhưng tôi tin, người phụ nữ kia chắc chắn có thể nghe thấy câu nói của tôi.
Dứt lời, tôi cầm lấy khẩu súng trường tự động bên cạnh Roga, giơ báng súng ra sau, dùng sức lại đập mạnh một cú, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, bắp chân của Cung Thiệu Bình cũng bị tôi đập gãy trong cơn tức giận.
Cung Thiệu Bình kêu lên một tiếng, gào thét: “Thằng chó Phương Dương, có giỏi thì mày giết tao đi, không thì nhất định tao sẽ giết cả nhà mày!”
Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, nhưng hai anh em họ liên lục lùi về sau, cố gắng trấn tĩnh nói: “Là chú tôi nói, không liên quan đến chúng tôi…”
Tôi không để ý đến hai anh em họ nữa, mà nhìn sang Cung Thiệu Bình: “Yên tâm, ngày chết của ông không còn xa nữa đâu”.
——————–
Chương 249: Bị hại rồi
Chương 249: Bị hại rồi
Tôi đang nói thì chiếc xe chợt giảm tốc, tôi vội nhìn lên con đường phía trước.
Có một đám người đứng trước xe chúng tôi, kẻ đầu trọc người cởi trần, trong tay họ đều cầm các loại vũ khí như gậy sắt, dao găm, thậm chí trêи tay của một người trong số đó còn lóe lên ánh sáng kim loại mờ ảo.
Từ đây đã có thể lờ mờ nhìn thấy thành lũy của Chiêng Ray, tôi nghiến răng nói: “Xông qua!”
Rõ ràng đám người này không phải là những người mà Đỗ Minh Cường tự bồi dưỡng bên ngoài, chúng là thuộc hạ của Đỗ Minh Hào, không thì sẽ không chặn chúng tôi ở đây một cách chính xác như vậy.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, ba chiếc xe phía sau cũng chợt tăng tốc giống chúng tôi. Đám thuộc hạ của Đỗ Minh Hào cũng bị dọa sợ hết hồn, rõ ràng là chúng không ngờ đến gần Chiêng Ray thế này rồi, mà chúng tôi còn dám ngông cuồng như vậy, nên chúng vội vàng chạy sang hai bên đường. Tên cầm đầu lăn sang ven đường, giơ khẩu súng trong tay lên, bắn một phát vào cửa kính xe của chúng tôi.
Khẩu súng của gã được lắp thiết bị giảm thanh nên tiếng rất nhỏ, viên đạn bắn lên kính xe của chúng tôi kêu lên bụp một tiếng, nhưng kính không hề bị vỡ, chỉ xuất hiện vài vết nứt, dẫu sao uy lực của súng lục và súng trường tự động cũng có sự chênh lệch rất lớn.
Tôi cố kiềm chế cơn giận trong lòng, nói: “Roga, kệ chúng nó, việc quan trọng nhất bây giờ là vào thành phố Chiêng Ray để cứu Tiểu Tây và Khang Khang trước”.
Roga gật đầu, chiếc xe tiếp tục tăng tốc, nhưng vừa thoát khỏi vòng vây, qua gương chiếu hậu, tôi đã nhìn thấy trong ba chiếc xe của chúng tôi ở phía sau đã có hai xe bị chặn lại. Đám người của Đỗ Minh Hào như lũ giòi trong xương, nhanh chóng chặn xe lại, thậm chí có tên còn dùng gậy sắt đập thẳng vào cửa kính xe.
Nếu không nhờ được cải tạo đặc biệt, có lẽ cửa kính xe của chúng tôi đã vỡ tan tành rồi. Nhưng đám đàn em của Đỗ Minh Cường không hề tỏ ra yếu thế chút nào, họ lập tức lấy vũ khí của mình ở dưới ghế ra bắt đầu đánh trả.
“Mẹ kiếp! Roga, quay lại!”
Rõ ràng Roga cũng đã hiểu ý của tôi, y đánh mạnh tay lái, chiếc xe nhanh chóng quay đầu trêи đường. Chúng tôi thì không sao, nhưng Cung Thiệu Bình đang bị thương ngồi ở ghế sau thì bị động đến xương cốt, ông ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Chúng tôi không kịp để ý tới họ, chiếc xe lập tức xông về phía đám người của Đỗ Minh Hào. Tên cầm đầu đã nhắm khẩu súng lục vào vị trí lái của chiếc xe thứ hai, một người đàn em phe tôi ngồi ở đó vừa nhảy ra ngoài, xách một con dao phay chém về phía một người khác.
Roga chửi bới một câu, chiếc xe tăng tốc lao về phía tên cầm đầu đó. Nếu tên đó còn tiếp tục nổ súng, chắc chắn sẽ bị đâm bay người ngay.
Tên cầm đầu quả nhiên ngẩn người, sau đó nhanh chóng lùi lại, lăn người sang một bên, gã chĩa khẩu súng trong tay về phía xe của chúng tôi và không ngừng nã đạn. Chẳng mấy chốc, kính xe của chúng tôi đã xuất hiện chi tít các vết nứt như mạng nhện.
Chiếc xe vừa dừng lại, tôi lập tức đẩy cửa xe đấm một người của Đỗ Minh Hào ở cạnh tôi một cú. Người đó kêu lên một tiếng rồi lùi lại, còn tôi thì nhanh chóng đuổi theo.
Tôi đạp hắn một cú thật mạnh ngã xuống đất, sau đó đấm liên tục lên mặt hắn, đồng thời hô lên: “Các anh em đừng dùng súng vội, súng của chúng ta không có thiết bị giảm thanh. Ở đây quá gần Chiêng Ray rồi, nếu có tiếng súng vang lên thì sẽ rất phiền phức”.
Tên bị tôi đè dưới đất rất nhanh đã bị tôi đánh ngất, tôi đang định đứng dậy thì đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau ập tới, làm tôi ngã xuống vệ đường, ngoảnh lại thì thấy là Roga: “Anh Dương cẩn thận, súng của bọn này được lắp thiết bị giảm thanh, chúng ta phải hạ chúng trước mới được!”
Tôi định thần lại, trong lòng thấy vừa bực bội vừa hối hận. Dù phát súng của tên cầm đầu không bắn trúng tôi, nhưng vì cứu tôi mà cánh tay của Roga đã bị bắn xượt qua. Uy lực đạn của súng lục không lớn, nhưng một khi hình thành vết thương xuyên thấu, rất có thể sẽ gây chảy máu.
Trong lòng tôi cũng dâng lên một luồng kϊƈɦ động, muốn lấy khẩu súng trường tự động ra bắn chết hết lũ khốn kiếp này. Nhưng nhìn thấy bức tường Chiêng Ray ở phía không xa, tôi lại áp chế cái suy nghĩ này lại.
Bây giờ, chúng tôi vẫn chưa có tiếng súng, nên đây có thể nhận định là một vụ ẩu đả. Nhưng nếu bị người Chiêng Ray nghe thấy tiếng súng thì đây không chỉ là một vụ ẩu đả bình thường nữa.
Dù tôi có chút quan hệ với Sangsu và Suchat, nhưng tính đặc biệt của chính phủ đa đảng của Xiêng La đang được thể hiện ra vào lúc này.
Tôi thầm chửi bới một tiếng mẹ kiếp, sau đó hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao”.
Roga xé áo, nhanh chóng lấy một mảnh vải bó vết thương trêи cánh tay một cách cẩn thận, động tác rất thành thạo.
Tôi nhìn ngó xung quanh, người trêи ba chiếc xe phía sau chúng tôi đều đã xuống xe, có khoảng mười mấy người. Nhưng người của Đỗ Minh Hào phải có đến hơn hai chục tên, họ chờ chúng tôi mệt rồi mới tấn công, hơn nữa còn có một khẩu súng lục.
Điều quan trọng là tên cầm đầu có súng khiến các anh em phía sau của chúng tôi phải e ngại, lúc nào họ cũng phải đề phòng súng giảm thanh bắn từ phía đó đến. May sao dù tên cầm đầu đó có súng, nhưng gã bắn không chuẩn, dù có rất nhiều người bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cơ hội đến rồi!
Đúng lúc này, cuối cùng tên cầm đầu đã bắn hết đạn, gã vừa lùi lại vừa thay băng đạn.
Tôi chạy từ cạnh xe đến, né đòn tấn công của một người, sau đó đá gã một cú ngã xuống đất, khẩu súng lục cũng bay sang một bên.
Rõ ràng gã không hề nghĩ rằng tôi lại dám phản kϊƈɦ khi gã đang có súng trong tay.
“Mau! Giết người Hoa Hạ này”.
Tên cầm đầu vừa hét lên vừa chộp tay ra sau. Sao tôi có thể để gã được như ý, tôi lại tung một cú đấm thật mạnh vào mũi gã. Tên cầm đầu đó bị tôi đánh cho ngu người, khi định thần lại thì khẩu súng của gã đã nằm trong tay tôi rồi.
Tôi khẽ thở phào một hơi, móc băng đạn ở hông gã ra, thành thạo thay đạn chĩa súng ra xung quanh, mấy tên đàn em của gã nghe thấy tiếng định chạy sang giúp một tay đều phải dừng bước.
Tôi nói bằng tiếng Xiêng La: “Muốn sống thì ngồi xuống hết cho tao!”
Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau, nhưng tên cầm đầu lại hét lên: “Chúng mày còn chần chừ gì nữa, nó chỉ có một khẩu súng thôi! Chúng mày mau xông hết lên, hạ thằng Hoa Hạ chết bằm đó đi!”
Mấy người đó vừa định xông lên, pằng pằng, tôi đã bắn hai phát vào hai bên đùi của tên cầm đầu. Hai dòng máu tuôn ra, mấy người đó lập tức dừng bước, chầm chậm ngồi xuống.
Khi nhìn thấy tình hình của tôi ở bên này, đám Roga cũng bắt đầu gào lên bảo chúng muốn sống thì ngồi xuống!
Thấy người của Đỗ Minh Hào đã bị khống chế, tôi thở phào một hơi. Tôi cất súng đi, đang định rời đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng súng lắp thiết bị giảm thanh vang lên, tôi ngẩn người.
“Mẹ chúng mày! Muỗi!”
Chỉ nghe thấy Roga gào lớn lên, sau đó tôi vội vàng chạy qua.
Tôi vừa chạy vòng qua xe thì nhìn thấy người đàn em vừa cao vừa gầy tên là Muỗi ngã xuống đất, còn người của Đỗ Minh Hào đang đầy vẻ lạnh lùng, lại chĩa khẩu súng trong tay về phía Roga.
Đôi đồng tử của tôi co rút lại: “Đó không phải là người của Đỗ Minh Hào, hắn là thuộc hạ của nhà họ Cung!”
Nhưng Roga đang trong lúc giận dữ đã xông về phía người đó như một con trâu điên. Tên đó mỉm cười nham hiểm, đang định bóp cò, nhưng cánh tay đã bị một cây gậy sắt bay từ phía khác đến đập trúng, khẩu súng rơi khỏi tay hắn.
Một người anh em khác ở phe tôi cũng xông lên, không chút lưu tình chém con dao phay vào lưng tên cầm súng đó. Hắn không kịp phòng bị nên đã ăn một nhát chém vào lưng, lập tức xuất hiện vết máu.
——————–
Chương 250: Bao vây
Chương 250: Bao vây
Roga nhặt một cây gậy sắt lên, đánh mạnh vào đầu của tên thuộc hạ nhà họ Cung, tay xạ thủ kia rêи lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Kiểm tra xem nó còn thở không, nếu còn thì phế toàn thân nó đi!”
Roga lại nhìn sang Muỗi. Tôi cũng đã chạy đến, nhưng chỉ nhìn thấy mắt Roga đỏ ngầu, dường như y muốn nói gì đó nhưng lại nén nhịn nuốt xuống.
Tôi châm một điếu thuốc cho y, vỗ vai y nói: “Gọi người đưa Muỗi về trước đi”.
Roga không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh Dương, vừa rồi anh nói tay súng kia là người của nhà họ Cung à?”
“Ừ, sao thế?”
“Hỏng rồi, mau ra xe xem anh em nhà họ Cung có còn đó không!”
Y vừa dứt lời, trong lòng tôi đánh bộp một tiếng. Vừa rồi lúc chúng tôi xuống xe, không ai còn lòng dạ nào quan tâm đến anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã tàn phế, mà trong lúc đánh nhau, quả thực chúng tôi cũng phát hiện ra sức chiến đấu của kẻ này không cao, thậm chí còn có cảm giác như đang kéo dài thời gian.
Tôi vội vàng chạy đến trước chiếc xe đã cải tạo, quả nhiên trong xe không có ai, anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã biến mất không còn dấu vết.
“Mẹ kiếp!”
Tôi đạp vào chiếc xe một cái, lại để ba tên chó má kia chạy mất, tôi khá hiểu đang có chuyện gì xảy ra rồi.
Đám người chặn đường chúng tôi có lẽ là từ Chiêng Ray đến. Đỗ Minh Hào vốn không định cử người đến chặn chúng tôi, nhưng không ngờ cuộc điện thoại trước kia của chúng tôi đã có tác dụng.
Có lẽ thế lực của Đỗ Minh Hào ở Đông Nam Á không nhỏ, nhưng nếu hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình thật sự chết ở đây, tất nhiên tôi sẽ là đối tượng trả thù đầu tiên của nhà họ Cung, song Đỗ Minh Hào cũng đừng mong yên ổn.
Đỗ Minh Hào đúng là một gã nhanh trí.
Để cứu đám ăn hại Cung Chính Văn mà hơn hai mươi người đàn em của gã đã phải bỏ mạng ở đây.
Tôi nói: “Phế bọn chúng trả thù cho Muỗi. Chúng ta đi trước, cứu Tiểu Tây và Khang Khang quan trọng hơn”.
Roga nói: “Tôi đã muốn làm vậy từ lâu!”
Nói xong, Roga đi ra phía sau xắp xếp, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Roga mau chóng quay lại, theo sau y còn có hai người đàn em lúc trước.
Lúc này, bọn họ có vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi anh Dương, anh Ga, bọn tôi không trông chừng kĩ ba tên khốn kia”.
Tôi cười nói: “Không sao, nếu đã có thể bắt được bọn họ một hai lần thì cũng sẽ bắt được lần thứ ba thứ tư. Lên xe trước đã, cứu người quan trọng hơn”.
Roga không lên tiếng, khởi động xe, sắp đến Chiêng Ray thì điện thoại di động của tôi vang lên, là Bansha gọi tới. Ông ta nói dù ông Suchat không thể tùy tiện hành động, nhưng ông ta đã dẫn người âm thầm mai phục ở Chiêng Ray.
Tôi mừng rỡ, hỏi bây giờ ông ta đang ở đâu và nói cho ông ta biết chỗ của Tiểu Tây và Khang Khang. Bansha càng thêm kϊƈɦ động, nói có thể làm việc cho tôi và ông Suchat thực sự là niềm vinh hạnh của ông ta.
Tôi nói tôi coi ông là bạn, mọi chuyện phải cẩn thận.
Sau khi tôi cúp máy, Roga nói với tôi, lúc nãy người do Đỗ Minh Cường bố trí đến Chiêng Ray đã gửi tin cho y, nhắn rằng bây giờ, bọn họ chỉ cách Tiểu Tây và Khang Khang mấy chục mét, không biết vì sao nửa tiếng trước người của Đỗ Minh Hào đột nhiên giảm hỏa lực đi rất nhiều.
Chiêng Ray là một thành phố có một vài cảnh đẹp. Ở Xiêng La, ngoại trừ đảo Phuki thì Chiêng Ray và Chiêng May là những điểm du lịch náo nhiệt nhất.
Nhà họ Đỗ có thể kinh doanh nhiều năm ở Chiêng Ray, có quan hệ với cả hai giới hắc bạch, tất nhiên nội tình cũng có, mà bây giờ người có quyền quyết định thật sự của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray là Đỗ Minh Hào.
Chỉ có điều không biết Đỗ Minh Hào có năng lực huy động những thế lực bí mật đó không.
Vì đang là ban ngày, nên người của Đỗ Minh Hào không phái người canh giữ lối vào thành phố một cách đường hoàng như trong phim được.
Vào trong thành phố rồi, chúng tôi phát hiện nơi đây cực kỳ vắng vẻ, kiến trúc mang phong cách nước ngoài ở hai bên không hề hấp dẫn chúng tôi, mà chúng tôi xe lái theo hướng đến địa chỉ đã hỏi được từ ba người Cung Chính Văn trước đó.
Chưa đi qua được bao nhiêu con đường, chúng tôi đã nghe thấy tiếng đánh nhau ngắt quãng, thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy tiếng súng giảm thanh.
Đỗ Minh Hào đã phô trương đến mức này, ban ngày cũng dám dùng súng.
Đồng thời, chúng tôi cũng biết rõ hơn về thế lực của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray, chẳng trách Đỗ Minh Hào không tiếc bất cứ giá nào cũng phải nắm giữ được nhà họ Đỗ trong tay.
Dù sao nguyên tắc ra ngoài lăn lộn không thể liên lụy đến người nhà thì mọi người đều hiểu.
Tôi nói xuống xe, Roga và hai người đàn em khác không hề do dự rút khẩu súng trường tự động từ dưới ghế ngồi ra, thành thạo lắp băng đạn, nhét vào trong áo quần, rồi bình thản xuống xe.
Thế nhưng, bọn họ vừa xuống xe, còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng pằng.
Một lát sau, mặt kính bên phải phía sau xe của chúng tôi nứt vỡ, mảnh thủy tinh văng ra vừa hay sượt qua vai của một trong hai người đàn em đó.
Vì bị đạn bắn trúng, mặt kính vỡ giống như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt cánh tay của người anh em nọ đã đẫm máu.
“Mẹ kiếp! Xakikoa, cậu sao rồi?”
Roga mắng chửi một câu, vội vàng kéo người anh em tên Xakikoa kia ra sau xe, lợi dụng chiếc xe để che chắn. Ngay lúc tôi và người anh em khác vội vàng ngồi xuống, lại một tiếng súng nữa vang lên, nhưng lần này, không ai trúng đạn.
“Bên phải đằng sau, cửa sổ thứ hai tầng ba.”
Gần như tôi và Roga cùng thấp giọng nói.
Tôi và Roga nhìn nhau, sau đó chia nhau thò nửa người ra hai bên xe, nhắm họng súng về phía đã đoán trước bắn ba phát đạn.
Không nhìn thấy ai, nhưng lúc tiếng súng vang lên, chúng tôi đã nhìn thấy có vài vết máu bắn ra từ cửa sổ.
Tôi thì không cần phải nói, thời gian trước, ngày nào, tôi cũng đến trường bắn luyện súng, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới tay súng thiện xạ trong truyền thuyết, nhưng so với nhiều người kỳ cựu thì đã không thua kém bao nhiêu.
Roga lại từng là vệ sĩ của Đỗ Minh Cường. Nhà họ Đỗ có hai người con trai, bất kể là ai, vệ sĩ được bố trí bên cạnh cũng sẽ không quá tệ. Đương nhiên, chuyện về sau cũng đã chứng minh điều này.
Roga nói: “Anh Dương, bây giờ chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Nơi đây đã bại lộ rồi, đợi người của Đỗ Minh Hào hoặc người của chính phủ tới chúng ta muốn đi cũng khó”.
Tôi chỉ vào một hành lang khác: “Bây giờ, chúng ta có muốn đi cũng không dễ đâu”.
Tình hình của Chiêng Ray hiện nay rất đơn giản, trông có vẻ như lực lượng ngang nhau, nhưng thực tế đã ngầm chuyển hướng.
Chiêng Ray là cứ địa của Đỗ Minh Hào, gã kinh doanh nhiều năm ở nơi này, thế lực lớn mạnh thế nào dùng ngón chân nghĩ cũng biết. Vậy mà lúc này lại bị mười mấy người của Đỗ Minh Cường phái đi giữ chân, chuyện này có vẻ không thực tế lắm.
Vừa rồi, ngay khi chúng tôi trở tay hạ tay súng bắn tỉa, cuối cùng tôi đã hiểu ra điều này.
Vì sao trước kia, người của Đỗ Minh Cường vẫn còn khổ sở chống đỡ, đợi đến khi Đỗ Minh Hào phát hiện chúng tôi bắt được ba người nhà họ Cung thì lập tức hình thành thế cân bằng?
Nguyên nhân rất đơn giản, Đỗ Minh Hào vốn đã bày thiên la địa võng, lợi dụng tính cách trọng tình nghĩa của Đỗ Minh Cường để tiêu diệt ông ta, sau đó cướp lấy nhà họ Đỗ.
Không ngờ ba chú cháu nhà họ Cung lại sinh thêm chuyện muốn đối phó tôi, nhưng bị chúng tôi bắt được, còn hỏi ra nơi nhốt mấy đứa nhỏ.
Đỗ Minh Hào biết chúng tôi nhất định sẽ đến Chiêng Ray, lập tức tương kế tựu kế, cử người đến giao lộ đường cái bên ngoài Chiêng Ray chặn chúng tôi, mục đích chỉ để cứu ba chú cháu nhà họ Cung.
Đương nhiên có thể trừ khử được chúng tôi là tốt nhất.
Như vậy thì chuyện một đám người xuất hiện ở phía trước và sau chúng tôi trở nên dễ hiểu rồi.
Vì vị trí xe dừng khá ổn, bên phải đằng sau chúng tôi là góc chết, vừa rồi cũng nhờ vậy mà tôi và Roga mới yên tâm đồng thời bắn súng.
Còn bây giờ, nó lại trở thành nhược điểm chí mạng của chúng tôi. Ban đầu, do chiếc xe chặn lối, chỉ có hai hướng trái phải là có thể rời đi, nhưng bây giờ hai phía đó đều có người đến, số lượng lại không ít.
Nói một cách đơn giản, chúng tôi bị bao vây rồi.
——————–
Bình luận facebook