Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351-352-353-354-355-356-357-358-359-360
Chương 351: Chia ra đánh
Chúng tôi bắt xe đưa Ôn Hân về nhà trước, sau đó mới về khách sạn. Vì đã muộn, nên chúng tôi đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, tôi vẫn chưa thể yên tâm, nên lại lấy điện thoại gọi cho nhóm Bansha, nhưng điện thoại của ông ta vẫn không có tín hiệu.
Vì trước đó, tôi đã gửi cho ông ta một tin nhắn, nhưng không thấy ai trả lời, giờ gọi thì cũng không có tín hiệu, chắc bọn họ vẫn đang ở trên máy bay, vì thế tôi không nghĩ ngợi gì nữa.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa thì thấy cô hoa khôi cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị Tề Vũ Manh đi vào nói: “Phương Dương, chúng tôi có tin của Lương Thành rồi”.
Tôi vốn đang thấy buồn ngủ, nhưng vừa nghe thấy tin tức này, đã lập tức tỉnh như sáo, vội hỏi: “Lương Thành? Tin gì vậy?”
Lương Thành chính là tên cầm đầu tổ chức mà Tề Vũ Manh đã cử người đi theo dõi, vì nhóm ba tên đầu cua đã về thế giới bên kia, nên Lương Thành chính là hi vọng cuối cùng của chúng tôi.
Tôi cứ tưởng sẽ phải chờ lâu lắm, nào ngờ bây giờ, người cảnh sát nằm vùng đó đã truyền tin về, điều này sao có thể không khiến người ta phấn khởi cho được?
“Người cảnh sát nằm vùng của chúng tôi nói, hôm nay Lương Thành giả vờ về nhà, nhưng thật ra gã chỉ ở nhà đến mười hai giờ là đi. Dáng vẻ trước khi đi rất vội vã, quan sát phương hướng thì giống như gã đang đi đến một hộp đêm”.
Bây giờ, tôi mới chú ý thấy Tề Vũ Manh vẫn đang mặc bộ đồng phục cảnh sát. Có lẽ sau khi đưa đám người mà Cung Chính Vinh sai đến quán bar làm loạn đi, cô ấy vẫn luôn bận rộn thẩm vấn, chưa có cơ hội về nhà.
Tôi mềm lòng nói: “Cảnh sát Tề, bây giờ đã mười hai giờ đêm rồi, hay cô đi ngủ một giấc đi, để tôi và Triệu Thư Hằng qua đó”.
Vì hôm nay, tạm thời chúng tôi không cần phải lo lắng đến sự uy hiếp của nhà họ Cung nữa, nên Triệu Thư Hằng đi về phòng của mình, chứ không ngủ cùng phòng với tôi nữa.
Tề Vũ Manh lắc đầu nói: “Nếu bây giờ tôi không xuất phát, lát nữa có lẽ sẽ mất tin của Lương Thành. Điều quan trọng hơn đây là một cơ hội hiếm có, chỉ cần chúng ta bắt được người liên lạc với Lương Thành thì kiểu gì cũng có thể tra rõ ngọn ngành và tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Nếu thế lực thứ ba sa lưới, ngày cứu La Nhất Chính ra sẽ không còn xa nữa”.
Dù trong ánh mắt của Tề Vũ Manh có đầy vẻ hăng hái, nhưng gương mặt cô ấy thì hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy Tề Vũ Manh kiên quyết như vậy, tôi đành phải đồng ý, để cô ấy đi gọi Triệu Thư Hằng trước, còn tôi nhanh chóng thay đồ để có thể xuất phát được ngay.
Triệu Thư Hằng vốn là cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ, nên chưa quen với tình huống đêm hôm đang ngủ ngon thì bị gọi dậy. Cửa còn chưa mở, nhưng chúng tôi đã nghe thấy tiếng mẳng chửi của anh ta truyền tới. Tôi cạn lời, gõ cửa nói: “Triệu Thư Hằng, là tôi, Phương Dương đây! Mau mở cửa ra, có chuyện rồi”.
Nghe thấy giọng tôi, tiếng nói trong phòng mới ngừng lại. Chẳng mấy chốc, Triệu Thư Hằng đã mặc đồ, ra mở cửa. Trông thấy Tề Vũ Manh cũng ở đây, anh ta ngẩn ra một lúc mới nói: “Hai người đều ở đây à?”
Dứt lời, dường như anh ta đã ý thức ra được tầm quan trọng của vấn đề, nhìn sang hai bên nói: “Vào trong đã!”
Nói rồi, anh ta mở cửa, ra hiệu cho chúng tôi đi vào, nhưng tôi nói: “Không cần, nếu anh đã sửa soạn xong, chúng ta đi luôn thôi, đừng lãng phí thời gian. Còn tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa trên đường đi, tôi sẽ nói cho anh biết”.
Tôi vừa nói dứt câu, điện thoại chợt đổ chuông. Tiếng chuông êm tai vang lên ở hành lang yên tĩnh rõ ràng rất khác thường, tôi thấy da đầu mình tê dại.
Tôi lấy điện thoại ra xem thì thấy là Trịnh Cường gọi đến, tôi vội nghe máy.
“Cậu em Phương Dương, chúng tôi đã tra ra vị trí cụ thể của La Nhất Chính rồi!”
Tôi vừa nghe máy, một giọng nói kích động đã vang lên. Còn khi nghe thấy câu nói này, lòng tôi không thể bình tĩnh được.
Tôi hỏi: “Anh nói thật ư? La Nhất Chính đang ở đâu?”
Trịnh Cường bật cười ha ha: “Cậu ta đang ở trong một vườn rau, tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ, tôi phải xử mấy thằng khốn này đã”.
Dứt lời, phía đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng kêu rên đau đớn thảm khốc. Sau đó, Trịnh Cường nói cho tôi một địa chỉ, bảo tôi đến đó đón anh ta, hai bên gặp nhau rồi cùng đi cứu La Nhất Chính.
Tôi cũng đầy kích động, dù mục đích Trịnh Cường bảo tôi đến đó rất đơn giản, chính là vì lời tôi đã nói lúc đầu, nếu hắn cứu được La Nhất Chính thì tiền thưởng sẽ nhân đôi.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, muốn lấy được tiền thì chỉ còn cách cứu La Nhất Chính ra. Hiển nhiên hắn kéo tôi cùng tham gia là vừa có thể mượn lực lượng cảnh sát, vừa kiếm được một khoản tiền lớn, thể chẳng hời quá còn gì?
Nhưng bây giờ, ngoài cười khổ ra thì tôi không biết phải làm gì khác. Dù chúng tôi sắp biết được vị trí của La Nhất Chính rồi, nhưng lực lượng cảnh sát hiện giờ đã dồn hết về phía Lương Thành, điều này có nghĩa là…
Tôi trả lời Trịnh Cường, rồi ngắt máy trầm ngâm nói: “Phía Trịnh Cường đã có tin của La Nhất Chính rồi. Nói tóm là chúng ta chia quân ra hành động. Cảnh sát Tề, cô tiếp tục dẫn người đi theo dõi Lương Thành, tôi và Triệu Thư Hằng sẽ cùng đi cứu La Nhất Chính. Còn những chuyện về sau thì chỉ có thể đến đâu tính đến đó. Ngoài ra, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi vị trí cho cô. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cảnh sát Tề phải nhớ địa điểm đó đấy”.
Tôi suy nghĩ, sự việc cơ bản đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi lại hỏi: “Cảnh sát Tề, nếu cô và Triệu Thư Hằng không có ý kiến gì thì chúng ta theo đó mà hành động đi thôi”.
Tề Vũ Manh cũng không phải là người dông dài, nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy lập tức hiểu tầm quan trọng của sự việc. Bất kể là Lương Thành hay La Nhất Chính, đều là nhân vật mấu chốt của chuyện này cả.
Nếu lực lượng của chúng tôi không đủ thì chỉ có thể chia quân ra hành động thôi.
Tề Vũ Manh dứt khoát đồng ý, đồng thời dặn tôi phải cẩn thận. Nếu tôi không xử lý được thì chờ cô ấy cử cảnh sát đến chi viện, tuyệt đối không được mạo hiểm.
Cô ấy còn nói khi ở Yến Kinh lần trước, nếu tôi có thể bình tĩnh thì đã không gây ra cục diện nguy hiểm đến tính mạng và đẩy mình vào thế cô lập.
Nếu đã quyết định xong xuôi, Triệu Thư Hằng đương nhiên cũng có ý phản đối. Chúng tôi đi xuống dưới tầng, Tề Vũ Manh lái xe phóng thẳng đến đồn công an, còn tôi và Triệu Thư Hằng thì bắt taxi. Tôi nói cho tài xế biết địa chỉ mà Trịnh Cường nói với tôi, chiếc xe lập tức khởi động, rời khỏi khách sạn.
Có lẽ vì chỗ của La Nhất Chính cách nội thành hơi xa, chúng tôi phát hiện sau khi đến nơi đã là vùng ngoại ô. Bên đường chỉ có một trạm xe bus, hai bên đều là đồng ruộng xanh mướt.
Nhưng tôi nhớ tới lời mà Trịnh Cường vừa nói, hắn bảo La Nhất Chính đang ở trong một ruộng rau, điều này chứng tỏ chí ít thì chúng tôi không đi sai hướng.
Dẫu sao ở một nơi tấc đất tấc vàng như Thịnh Hải, không thể có ai xây một ruộng rau trong nội thành được.
Chúng tôi trả tiền xe xong, tài xế lập tức lái xe đi ngay. Ngay sau đó, trên con đường vắng tanh chỉ còn lại tôi và Triệu Thư Hằng. Tôi cau mày, Triệu Thư Hằng thì nghi hoặc nói: “Phương Dương, chỗ anh nói là ở đây à?”
“Nếu Trịnh Cường nói không sai thì hắn bảo tôi chờ ở đây, chắc lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã cảm thấy Triệu Thư Hằng đứng sát lại gần mình. Tôi nhìn sang thì thấy anh ta cứ liếc nhìn về một phía nào đó, tôi lập tức rùng mình.
Chương 352: Cứu người quan trọng hơn
Sau đó giọng nói của Triệu Thư Hằng đã khẽ vang lên bên tai tôi: “Có người!”
Cùng với lời nói của anh ta, tôi cảm giác cơ thể anh ta đã căng lên như cái lò xo, có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Tôi giả vờ không phát hiện ra cảnh tượng sau lưng mình, nói: “Tên khốn Trịnh Cường này lại lừa tôi”.
Vừa nói tôi vừa chú ý đến tình hình ở phía sau, không ngờ vẫn chẳng có động tĩnh gì, lòng tôi chợt trùng xuống.
Nếu là người của Trịnh Cường, nghe thấy tôi nói nhiều như vậy đã phản ứng lại ngay rồi, không thể đến giờ vẫn không ra mặt được.
Lẽ nào là người của nhà họ Cung hay thế lực thứ ba?
Một lát sau, tôi nói: “Triệu Thư Hằng, nếu không có ai thì chúng ta cứ chờ tiếp đi”.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, nói: “Ok, nhưng nói ra thì anh cũng hay thật đấy. Nếu là tôi nhớ, đứa nào bắt cóc bạn tôi thì tôi sẽ bỏ nó vào nồi ninh luôn rồi”.
Anh ta vừa nói dứt câu, sau lưng tôi chợt có tiếng gió. Tôi ngoảnh nhanh lại thì thấy một người đàn ông cao gầy đang chạy về phía chúng tôi. Tôi và Triệu Thư Hằng vốn đã vào thế sẵn sàng hành động, tôi đá, Triệu Thư Hằng đấm, sắp đánh trúng người tên đó, mặt cậu ta cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Tôi chợt hét lên: “Khoan đã!”
Vừa nói tôi vừa khống chế sức mạnh, chuyển hướng, đánh sang bên khác.
Người đàn ông cao gầy đó ngẩn ra tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, cậu ta trợn tròn mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào nắm đấm đã ở ngay trước trán mình.
Triệu Thư Hằng hỏi: “Sao thế?”
“Cậu ta là người của Trịnh Cường”.
Tôi cau mày nói: “Cậu là người ở trong quán bar đúng không?”
Chính xác, người đàn ông cao gầy này chính là cậu đàn em lanh lợi mà chúng tôi đã gặp lúc chờ trong quán bar. Chắc Trịnh Cường nghĩ chúng tôi đã gặp cậu ta, và cậu ta cũng đã từng gặp chúng tôi, nên mới sai cậu ta tới đón tôi và Triệu Thư Hằng.
Không ngờ mắt mũi của tên này lại kém như thế, mãi không chịu ló đầu ra. Mãi đến khi chúng tôi tưởng cậu ta là người ngoài thì bấy giờ mới lao ra, suýt nữa còn bị ăn đòn.
Nghe tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng không vui nói: “Nếu cậu đã là người của Trịnh Cường, sao vừa nãy không đi ra?”
Cậu đàn em cao gầy đó run cầm cập, hắng giọng mấy lần, mới run rẩy đáp: “Hai anh… hai đại ca. Tại bây giờ, bây giờ tối quá, tôi nhìn không rõ. Vừa nãy lại nghe thấy các anh lẩm bẩm, nhưng không biết nói gì nên tôi không dám đi ra. Về sau có ánh trăng chiếu, tôi mới nhìn thấy anh là anh Phương Dương…”
Tôi bó tay nói: “Cậu là người Trịnh Cường sai tới đón chúng tôi à?”
Cậu đàn em cao gầy cuối cùng đã bình tĩnh lại, nuốt nước miếng nói: “Vâng, anh Cường bảo tôi chờ các anh ở đây. Anh ấy bảo nếu lát nữa có người đi taxi, rồi xuống xe ở đây thì khả năng cao là các anh. Nhưng anh ấy vẫn bắt tôi phải xác nhận trước, nên, nên mới có chuyện như ban nãy…”
Tôi nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì cậu đừng lề mề nữa, mau dẫn chúng tôi đi gặp Trịnh Cường, cứu anh em của tôi ra quan trọng hơn”.
“Vâng vâng, đi phía này ạ!”
Cậu em cao gầy lập tức đồng ý, bảo chúng tôi đi về một phía, còn có vẻ hâm mộ nói: “Anh Phương Dương, làm anh em của anh sướng thật đấy”.
Tôi chỉ cười khan nói: “Nếu La Nhất Chính không phải là anh em của tôi thì đã không bị bắt cóc rồi”.
Cậu đàn em đó rõ ràng không hiểu ý tôi, nhưng cậu ta cũng không bận tâm, vừa dẫn đường vừa xoa đầu cười ngốc nghếch.
Triệu Thư Hằng đi sau tôi, còn tôi thì bám sát theo cậu em gầy gò đó. Đáng lẽ đi trong đêm tối rất dễ bị lạc đường, đặc biệt là một nơi hoang vu như đồng ruộng. Không ngờ cậu em này dẫn chúng tôi đi lòng vòng một hồi, một lát sau đã tới một con đường lớn khác.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Không lẽ lúc nãy vừa đi là các cậu đã đuổi xa thế này à?”
Cậu em gầy gò đó đắc ý đáp: “Lại còn không à? Chúng tôi vừa đuổi đến đây, trông thấy có mấy thằng lén la lén lút tìm thứ gì đó ở xung quanh, chúng tôi lập tức cảm thấy có vấn đề. Anh Cường bảo chúng tôi xông lên, mười mấy người chúng tôi cùng xông lên ngay, đánh cho đám ấy chạy bán sống bán chết”.
Cậu em gầy gò đó ho khan rồi nói tiếp: “Sau đó bọn chúng đã bị chúng tôi bắt lại, ai cũng thấy chúng có điểm đáng ngờ nên muốn tra hỏi. Không ngờ bọn chúng thà chết cũng không chịu nói, anh Cường nói mấy câu gì đó bên tai chúng, mấy thằng cha đó lập tức khai ngay, he he”.
Thấy cậu ta nói vậy, tôi chợt nhớ ra khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Cường lúc trước, tôi có nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng kêu gào thảm khốc. Bấy giờ tôi mới hiểu, thì ra không phải Trịnh Cường tìm được vị trí cụ thể, mà chỉ biết sơ sơ thôi. Vì sợ kéo dài thời gian, mấy tên này không về, chuyện bị phát hiện thì những tên khác sẽ chuyển La Nhất Chính đi nơi khác, nên hắn mới gọi tôi ngay trong đêm, chuẩn bị cùng xuất phát. Như vậy thì mới có thể hốt được hết cả mớ tiền thưởng.
Tôi không khỏi thầm cảm thán, Trịnh Cường này đúng là suy nghĩ thấu đáo. Nếu là việc hắn muốn làm, nhất định sẽ sắp xếp thật ổn thỏa, hắn cho tôi cảm giác khá giống Chu Công Cẩn ở thời cổ đại.
Đi xuyên qua cánh đồng này, trước mắt tôi chợt bừng sáng, phía trước là một khe núi nhỏ. Tôi thấy hơi áp lực, ở vùng ngoại ô của Thịnh Hải lại có một nơi như chốn bồng lai tiên cảnh thế này.
Nhưng sau khi quan sát bốn bề xung quanh, tôi lại cảm thấy cách gọi này không phù hợp cho lắm. Phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ, có mấy người đang đứng bên ngoài. Trông thấy chúng tôi đi đến, họ vội vàng chạy ra đón.
Trong ngôi nhà gỗ sáng đèn, còn có bóng người đi qua đi lại và tiếng quát mắng.
Ba mặt bao quanh căn nhà gỗ đều là núi, chỉ có phía chúng tôi đi đến là có một con đường, nơi đây giống như bị bỏ quên vậy.
Tôi bước nhanh tới, hỏi: “Trịnh Cường đâu? Tôi là Phương Dương”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã có giọng nói mừng rỡ ở bên trong vọng ra: “Cậu em Phương Dương đấy à? Đến rồi hả? Tốt quá rồi, mau vào đây đi”.
Trịnh Cường vui vẻ đi ra, sau đó kéo tôi vào nhà.
Quả nhiên căn nhà gỗ này không lớn, nhưng hiện giờ đang có mấy người thanh niên hình như đã bất tỉnh nằm bên trong. Trông mặt mũi ai nấy đều bình thường, sắc mặt thì tái nhợt, đây cũng là hiện trạng của đại đa số những tên đàn em cấp thấp của băng nhóm xã hội đen.
Tôi nói: “Đã hỏi ra được chuyện gì chưa?”
Trịnh Cường cười ha ha: “Đương nhiên, đây là nơi tập trung tạm thời của chúng nó. Ngày nào cũng sẽ có người đến đây canh gác, còn cậu em La Nhất Chính thì bị giam ở một chỗ khác. Từ lời khai của chúng, tôi đã biết nơi đó là một ruộng rau. Nhưng vì là ở vùng ngoại ô, gần đây thì đâu đâu cũng có ruộng rau, mà chúng tôi chỉ có mười người, lực lượng chắc chắn không đủ. Tôi không thể để anh em của mình đi mạo hiểm được”.
Nói rồi, Trịnh Cường nhìn ra phía sau tôi, hỏi: “Sao chỉ có hai người các cậu tới? Không có cảnh sát đi cùng à?”
Tôi thấy khó hiểu nói: “Trịnh Cường, anh là người lăn lộn trong giới xã hội đen, không sợ cảnh sát cũng không sao, giờ còn mong mỏi họ đến để quét sạch băng nhóm của các anh đi à?”
Trịnh Cường cười he he nói: “Không không, người đông thì lực mạnh mà. Nếu các cậu đã đến thì tốt rồi. Cậu em Phương Dương này, cậu ra đây, tôi cho cậu xem bản đồ”.
Nói rồi, Trịnh Cường lấy một cái bản đồ ở phía sau ra: “Đây là địa hình gần đây, chúng tôi vừa vẽ cấp tốc ra đấy. Trông hơi xấu nhưng kệ đi, có mà dùng là tốt rồi”.
Chương 353: Chuẩn bị hành động
“Những chấm màu đỏ này là các ruộng rau ở quanh đây”.
Giọng nói của Trịnh Cường không còn vẻ kích động như lúc mới đầu nữa, mà dần bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy tấm bản đồ trên bàn, lòng tôi lập tức trào dâng kích động, tôi cảm thấy đang có hàng trăm suy nghĩ lướt qua đầu mình.
Chưa nói đến bản vẽ này quá cẩu thả, bởi dẫu sao đám Trịnh Cường cũng là người thô kệch, mong họ vẽ ra một tấm bản đồ chuyên nghiệp thì quả là chuyện không thể.
Nội dung của tấm bản đồ này rất đơn giản, lấy căn nhà gỗ mà chúng tôi đang ở bây giờ làm trung tâm, đánh một dấu màu đen thật to, còn các chấm nhỏ xung quanh chính là các ruộng rau.
Nhìn như vậy thì không có vấn đề gì, nhưng khi tôi đếm sơ qua thì lập tức hít một hơi lạnh. Vấn đề nằm ở chỗ xung quanh chúng tôi có quá nhiều ruộng rau, ít nhất phải có đến hai mươi cái.
Chắc chắn gần các ruộng rau này đều được cài cắm tai mắt, nếu chúng tôi có hành động lạ thường làm kinh động tới bọn chúng, có lẽ còn chưa tìm được La Nhất Chính thì thế lực thứ ba đã đưa cậu ta đến nơi khác rồi.
Mẹ kiếp!
Tôi chửi thầm một câu, quả nhiên chỉ có người tiến hành vây quét mới biết cách phản vây quét, ví dụ như anh trai Tiểu Nguyệt chẳng hạn. Càng nghĩ tôi càng thấy bực bội, phương hướng của các chấm đỏ thì đều cận kề nhau, nhưng chẳng khác nào phong hỏa đài của thời cổ đại. Nếu một ruộng rau xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ, người ở các ruộng rau khác sẽ biết tin nhanh chóng.
Trông thấy tấm bản đồ này, Triệu Thư Hằng cũng đầy vẻ mù mờ, anh ta trân trối nói: “Không lẽ vừa bắt đầu, chúng đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi sao?”
Trịnh Cường sờ mũi đáp: “Chính vì có quá nhiều ruộng rau, tôi lại không dám manh động, nên mới gọi hai cậu tới đây. Tôi vốn còn mong các cậu dẫn thêm vài người tới, ai dè chỉ có mỗi hai người”.
“Nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, thời gian không chờ đợi ai cả. Nếu chúng ta còn không ra tay, người khác phát hiện mấy tên này mất tích, kiểu gì cũng sẽ phát giác ra chuyện gì đó, thậm chí còn mang La Nhất Chính đi giấu trước. Thế thì chuyện tối nay của chúng ta thành công cốc rồi”.
Giọng nói của Trịnh Cường có vẻ bất đắc dĩ.
Tôi trầm ngâm nói: “Anh đã hỏi mấy tên kia xem La Nhất Chính bị nhốt ở ruộng rau nào chưa?”
Trịnh Cường gật đầu đáp: “Đương nhiên là rồi, tôi hỏi ngay từ đầu ý. Nhưng mấy thằng này cứng miệng quá, kiểu gì cũng không chịu nói. Ban đầu, chúng nó còn không mở miệng nói một câu cơ, tôi phải lấy người nhà chúng nó ra uy hiếp, bọn nó mới chịu nói là trong ruộng rau đấy. Vốn tôi còn thấy vui lắm, sai người đi kiếm một cái bản đồ về đây, ai ngờ tra xong mới phát hiện xung quanh đây có biết bao nhiêu là ruộng rau”.
“Ban nãy, bất kể chúng tôi dùng cách gì, mấy thằng này cũng không chịu hé răng nửa lời, tôi cũng phải bó tay toàn tập. Phải trách tôi thường ngày tạo dựng tên tuổi không tốt, nên bây giờ chúng nó mới không sợ mình”.
Trịnh Cường khoanh tay, bất đắc dĩ nói.
Tôi giật khóe miệng: “Nếu anh mà cướp của lừa gạt, giết người đốt nhà thì bây giờ không ở đây giao dịch với tôi đâu, mà đang ngồi trong tù suy nghĩ về cuộc đời rồi”.
Trịnh Cường điềm nhiên nhún vai nói: “Nói tóm lại là tôi đã thử hết cách rồi, nhưng chẳng moi được thông tin gì hữu ích từ chúng nó cả, tiếp theo phải làm sao đây?”
Triệu Thư Hằng chen lời nói: “Còn làm sao nữa? Chúng ta chỉ có hai con đường thôi, một là đi đến từng ruộng hoa tìm kiếm, hai là chờ ở đây”.
Tôi cười khổ nói: “Bây giờ, chúng ta không còn chi viện nữa rồi, người của cảnh sát đã đi sang một phía khác, cũng đều là chuyện quan trọng cả”.
Tôi không nói cho Trịnh Cường biết chuyện của Lương Thành, dẫu sao hai người họ cũng thuộc giới xã hội đen, nhưng Triệu Thư Hằng thì biết.
Tôi suy nghĩ nói: “Trịnh Cường, anh tập trung các anh em lại, đầu tiên trói chặt mấy thằng này lại, đừng để chúng nó chạy thoát. Bây giờ, chúng ta chia nhau ra, hai người một nhóm, mỗi nhóm tìm kiếm hai ruộng. Nếu chúng ta phản ứng đủ nhanh, vẫn có hi vọng cứu được La Nhất Chính”.
Dứt lời, tôi thầm tự nói, La Nhất Chính à, vì cứu cậu mà tôi đây đã đánh cược cả tính mạng của mình rồi đấy. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết một nhóm hai người đi tìm, nếu không gặp phải người của tổ chức đó thì dù an toàn, nhưng chắc chắn sẽ phải thất vọng.
Còn nếu gặp thì lực chiến đấu của hai người sao có thể cầm cự với người ta khi họ có quy mô lên đến hàng chục người được?
Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đi gấp, không mang theo vũ khí gì cả. Trải qua chuyện ở Yến Kinh lần trước, càng ngày tôi càng thấy mông lung với giới xã hội đen, không biết khi nào họ sẽ rút một khẩu súng ra và lấy mạng của mình.
“Tôi không thể lấy tính mạng của anh em ra làm trò đùa được”.
Trịnh Cường do dự nói, tôi không thèm ngoảnh đầu lại nói: “Anh yên tâm, nếu có anh em nào gặp chuyện không may, mỗi người tôi đền 300 nghìn. Mọi người yên tâm rồi chứ?”
Thấy Trịnh Cường vẫn chưa có ý định ra tay, tôi cau mày, dứt khoát xin số tài khoản của Trịnh Cường, gửi luôn cho hắn 200 nghìn tiền hắn đã cung cấp manh mối về La Nhất Chính vào tối nay.
Tiện thể tôi còn cho hắn xem số dư trong tài khoản của mình, rồi nói: “Trịnh Cường, anh là dân xã hội, còn tôi miễn cưỡng cũng có chút máu mặt. Chúng ta hợp tác vui vẻ, nước sông không phạm nước giếng, nếu anh không muốn hợp tác…”
Tôi không nói hết câu phía sau, nhưng tôi tin với trình độ của Trịnh Cường, chắc hắn có thể hiểu được ý của mình.
Nếu Trịnh Cường gây bất lợi cho chúng tôi, chỉ cần không giữ chúng tôi lại thì thứ đang chờ đợi hắn chính là ngày tàn. Bây giờ, tôi đang có lực lượng của cảnh sát, và hắn cũng biết điều đó.
Còn nếu tôi vui vẻ hợp tác với hắn, với uy danh có thể đếm trên đầu ngón tay của hắn trong giới xã hội đen ở Thịnh Hải, chắc tôi cũng khó mà ăn quỵt được.
Dù trong giọng nói của tôi mang vẻ uy hiếp, nhưng Trịnh Cường không hề bận tâm, ngược lại hắn lập tức phấn chấn như được lên dây cót, nói: “Được, các anh em đâu, tập trung”.
Hắn vừa nói dứt lời, ngoài hai người đứng canh gác bên ngoài ra, đám đàn em của hắn đều lũ lượt chui vào trong nhà gỗ.
Trịnh Cường nghiêm nghị nói: “Các anh em nghe đây, hôm nay chúng ta đã đi đến bước này rồi, có thể từ bỏ được hay không? Cậu em Phương Dương đây đã chuyển tiền tìm được tung tích của La Nhất Chính trong tối nay sang cho chúng ta, số tiền là 200 nghìn. Nếu làm xong vụ này thì chúng ta lại có tiền tiếp”.
Trịnh Cường nói dứt câu, trong ánh mắt của đám đàn em hắn bừng bừng lửa cháy. Trịnh Cường hắng giọng nói: “Nhưng việc chúng ta sắp làm tiếp theo đây rất nguy hiểm, có lẽ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng cậu em Phương Dương đã nói, nếu có ai trong chúng ta gặp chuyện chẳng may, cậu ấy sẽ đền cho mỗi người 300 nghìn”.
Trịnh Cường nói xong, tôi cũng chen lời: “Các anh em nào mà tham gia vào vụ tiếp theo đây, bất kể có thuận lợi hay không đều sẽ nhận được 5 nghìn. Còn số tiền 300 nghìn thì là chuyện khác”.
Tôi không nói hết câu, bởi nếu là người bình thường thì kiểu gì cũng sẽ hiểu.
Đó là tiền hậu sự.
Thấy mọi người đã bị kích động, Trịnh Cường nói tiếp: “Các anh em có đồng ý làm vụ này với tôi không?”
Mắt của đám đàn em phía dưới sáng lên, nhìn tôi như nhìn thần tài, rồi đồng loạt hô đồng ý. Tôi cười ha ha nói: “Tốt, nếu đã vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi”.
Nói xong, tôi sắp xếp lại sự việc một chút, mấy tên dưới đất đã hoàn toàn bị đánh ngất và bị trói chặt bằng dây thừng. Sau khi chắc chắn chúng không thể rời đi, tôi chia những người khác thành bảy nhóm, chỉ còn chừa lại Trịnh Cường, tôi và Triệu Thư Hằng.
Trịnh Cường cười ha ha nói: “Vậy là còn thừa hai nhóm. Phương Dương, cậu với cậu bạn này một nhóm, nhóm cuối cùng sẽ là tôi và một người khác”.
Chương 354: Có manh mối
Gộp cả anh em đứng canh gác bên ngoài là Trịnh Cường có tổng cộng là mười bốn gã đàn em, chia làm bảy nhóm. Tôi và Triệu Thư Hằng một nhóm, còn hắn thì nhất quyết đòi một mình một nhóm. Hắn vừa nói vậy, đám đàn em lập tức không đồng ý, nhao lên khuyên nhủ nói để họ lập nhóm một người cho.
Có lẽ những tên này vốn không biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi tôi và Trịnh Cường thay phiên nhau giải thích, cuối cùng họ đã hiểu, lần hành động này có lẽ sẽ có người chết.
Nhưng họ vẫn có dũng khí như vậy, đây cũng là điểm khiến tôi khâm phục Trịnh Cường. Hắn là thủ lĩnh của giới xã hội đen, nhưng lại có khả năng tập trung và hô hào anh em như vậy, đúng là khiến tôi thấy khó tin.
Tôi từng tưởng rằng đàn em trong giới xã hội đen luôn ấp ủ mong muốn trừ khử đại cả của mình, để ngồi vào vị trí đó.
Trịnh Cường không nhiều lời, bất kể người khác có nói gì, hắn vẫn kiên quyết lập nhóm đơn. Trong tình huống bất đắc dĩ, thời gian thì gấp rút, chúng tôi đành phải đồng ý.
Nhưng sau khi chia nhóm xong, không biết Trịnh Cường lấy đâu ra một cái dùi cui điện, cười he he nói: “Đây là cái dùi cui điện mà tôi cố tình bảo bọn đàn em mang từ trong nội thành ra cho. Có cái này rồi thì dù tôi có đi một mình, cũng an toàn hơn mọi người nhiều”.
Tôi lại nhìn vào tấm bản đồ, phân tích các vị trí mà có khả năng La Nhất Chính đang bị giam giữ ở đó. Tôi khoanh vài vị trí có khả năng cao nhất lại, sau đó phân công cho các nhóm có khả năng đánh đấm khá khẩm nhất.
Thời gian chia việc mất mười phút, chúng tôi đã tản ra tứ phía.
Trong đêm tối, chúng tôi không tìm được vị trí cụ thể, nhưng đại khái cũng có thể tìn rõ phương hướng. Vì thế, tôi và Triệu Thư Hằng lần mò đi tới hai ruộng rau mà chúng tôi được phân công trong đêm tối đen như mực.
Dù là ngoại ô, nhưng vì nơi đây vốn vẫn gần Thịnh Hải, nên cũng không có rừng cây quá rộng lớn, đường cũng khá dễ đi. Nhưng vì sắp đến giữa hè, nên có rất nhiều muỗi, tiếng muỗi vo ve làm người ta nhức đầu.
Bẹp!
Triệu Thư Hằng lại tự đập vào mặt mình thêm một phát, sau đó ném một con muỗi chết đi, nhỏ giọng nói: “Phương Dương, anh nói xem rốt cuộc chú Đồng nghĩ gì nhỉ?”
Thấy anh ta đứng lại, tôi cũng dừng bước: “Cái gì mà nghĩ gì?”
“Anh nói xem, tôi đường đường là phó tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, chú Đồng không cho tôi ở Yến Kinh, lại bắt tôi đi theo anh đến cái đất Thịnh Hải tồi tàn này. Vốn tôi còn nghĩ đến đây du ngoạn, nào ngờ chưa nói đến chuyện ngày nào cũng đánh nhau, bây giờ còn bị lũ muỗi này ức hiếp nữa”.
Triệu Thư Hằng có vẻ hơi nhụt chí, anh ta nhìn ngó xung quanh, rồi ngồi phịch xuống đất nói.
Tôi biết tên này đang bất mãn, nhưng cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thế này nhé, nếu anh thấy lần hành động này quá nguy hiểm, không dám đi cùng tôi thì tìm một chỗ nào có tầm nhìn tốt ở gần đây rồi ngồi chờ đi, cứ chuẩn bị tinh thần liên lạc với cảnh sát bất cứ lúc nào là được”.
“Nguy hiểm gì? Ai không dám?”
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức kích động đứng bật dậy, căm hận nhìn tôi. Nếu không phải vì bây giờ trời quá tối, tôi tin chắc anh ta sẽ bị tôi kích cho đỏ mặt.
Nói tới điện thoại, tôi chợt nhớ lại mấy bài học lần trước, lập tức tìm một chỗ kín, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tránh lát nữa bị phát hiện.
Dù đường đêm khó đi, nhưng tôi và Triệu Thư Hằng vẫn nhìn thấy vị trí của ruộng rau thứ nhất sau hai mươi phút.
Ruộng rau ở ngay trước mặt chúng tôi, xung quanh được rào bằng hàng rào tre, giữa ruộng cho một ngôi nhà hai tầng nho nhỏ, tầng nào tầng nấy đều tắt hết đèn. Chúng tôi không chắc có ai đang quan sát trong bóng tối hay không, nên cũng không dám tùy tiện hành động, mà âm thầm đi sang hai bên.
Tôi quan sát kỹ tình hình xung quanh, những chỗ có thể có người trốn thì hầu như là không có. Tôi lại nhìn mấy chiếc cửa sổ của nhà nhà nhỏ đó, nhưng cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Tôi nhìn sang phía đối diện, Triệu Thư Hằng cũng đang tìm kiếm gì đó rồi nhìn tôi. Tôi ra dấu ok, hai chúng tôi chia nhau mỗi người một bên, lẳng lặng đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Khi đi đến cửa nhà, tôi dừng bước, cảm thấy trong nhà không có tiếng động gì, Triệu Thư Hằng cũng gật đầu với tôi từ mặt tường ở phía bên kia, tôi chỉ lên tầng trên.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, chúng tôi gần như đẩy cửa đi vào cùng một lúc!
Tiếng động không lớn, nhưng vô cùng nhanh chóng. Tôi tin nếu trong nhà có người, chắc chắn sẽ bị chúng tôi dọa cho giật mình.
Đáng tiếc là trong nhà không có ai, tôi và Triệu Thư Hằng đi lên tầng trên, cũng chẳng thấy bóng dáng một người nào.
Tôi dùng đèn của điện thoại soi xung quanh nhà, phát hiện bên trong đầy bụi bẩn, bấy giờ mới yên tâm nói: “Đi thôi, tới ruộng rau tiếp theo, ở đây không có ai”.
Triệu Thư Hằng cũng gật đầu: “Xem ra, dăm bữa nửa tháng chưa có ai ở đây rồi”.
Tôi xem giờ, chúng tôi lục lọi căn nhà này mất nửa tiếng, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Tôi nhìn Triệu Thư Hằng, anh ta cũng bất đắc dĩ khoanh tay: “Nếu chúng ta không tìm thấy chỗ nhốt La Nhất Chính, chắc anh ngủ cũng không ngon giấc đâu nhỉ?”
Không thể không nói, mồm Triệu Thư Hằng đúng là thối thật, câu này của anh ta đã nói trúng tim đen tôi.
Chúng tôi vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới ruộng rau tiếp theo.
Vị trí của hai ruộng rau cách nhau không xa, mười phút sau đã có một ngôi nhà nhỏ khác xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, nhìn thì nó cũng có phong cách kiến trúc như căn nhà ban nãy, nhưng khác ở chỗ là ngôi nhà trong ruộng rau này lờ mờ có ánh đèn.
Tiếng chuông báo động vang lên mãnh liệt trong đầu tôi, tôi vội vàng kéo Triệu Thư Hằng trốn sau một cái cây, nói: “Chắc là chỗ này, trong ngôi nhà đó có người”.
Triệu Thư Hằng cũng kích động lên: “Mẹ kiếp, tốn bao công tìm kiếm cuối cùng cũng thấy rồi. Phương Dương, anh còn chờ gì nữa? Chúng ta mau qua đó thôi, xử đám cặn bã ấy, cứu La Nhất Chính ra”.
Tôi cau mày nói: “Không đơn giản thế đâu, chúng ta phải xác định rõ tình hình đã. Chỉ cần xác định đúng là chỗ này thì tốt rồi, một khi chúng không đổi vị trí trong đêm thì chúng ta có cơ hội rồi”.
Triệu Thư Hằng không hiểu nói: “Thế này còn chưa rõ ràng à? La Nhất Chính nhất định đang bị nhốt ở đây, anh không nhìn thấy trong căn nhà này có ánh đèn à? Chứ ai lại sống ở cái nơi đồng không mông quạnh này?”
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Anh đừng nghĩ đơn giản thế, đây là vùng ngoại ô Thịnh Hải, giá đất rẻ hơn nội thành nhiều, vì thế có rất nhiều người nông dân thuê đất ở đây để trồng rau hoặc lương thực. Vùng ngoại ô mà chúng ta đang đứng đây chính là vậy, nhiều ruộng rau thế này kiểu gì cũng có chủ. Nếu thật sự là chủ của ruộng rau, chứ không phải là người của phe thứ ba, nửa đêm nửa hôm chúng ta xông vào nhà người ta như vậy là có chuyện vui đấy”.
Triệu Thư Hằng cau mày: “Thế thì chúng ta phải kiểm tra trước đã”.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi suy nghĩ của tôi và vị trí của nơi này cho Tề Vũ Manh, rồi mới nói: “Yên tâm, tôi đã gửi vị trí cho cảnh sát Tề rồi. Nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, cảnh sát Tề sẽ dẫn người tới cứu chúng ta ngay”.
Triệu Thư Hằng không nói gì nữa, chúng tôi vẫn chia nhau đi sang hai bên như lúc trước.
Chương 355: Chiến đấu quyết liệt
Tôi vốn còn đang lo lắng trong lòng, ngộ nhỡ đây là nơi chủ ruộng rau ngủ, bọn tôi cứ cố xông vào sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ bọn tôi vừa tới đã phát hiện sự việc không ổn.
Tôi và Triệu Thư Hằng chia ra nấp ở hai bên cách căn nhà nhỏ không xa. Vừa đến nơi, cửa nhà đột nhiên bật mở, một người đàn ông gầy gò mặc áo thun đi từ bên trong ra, có lẽ là cảm nhận được sự lạnh lẽo của buổi đêm nên rùng mình một cái.
Người nọ mắng chửi mấy câu, đưa mắt nhìn quanh, dường như không phát hiện ra điều gì, sau đó đi về phía tôi.
Tôi vội vàng rụt đầu lại, người cũng căng lên theo, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là khi người đó đi tới lại không hề quan sát kĩ tình hình xung quanh. Tôi nấp dưới một bao đất nhỏ ở sau bức tường, gã vừa khéo xoay lưng lại với tôi.
Trong khi tôi đang do dự có nên xông ra xử lý gã hay không, bên tai chợt truyền đến một chuỗi âm thanh xì xì sột sột.
Tôi mừng thầm, hóa ra gã ra ngoài đi tiểu!
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, Triệu Thư Hằng ở phía đối diện căng thẳng nhìn tôi, còn người đàn ông cao gầy trước mắt xoay lưng về phía tôi, thở khà một tiếng sảng khoái, như đang hưởng thụ.
Tôi di chuyển thật khẽ, không do dự thêm nữa, lặng lẽ đi đến sau lưng gã.
Đợi khi tôi đi đến sau lưng gã, người đàn ông cao gầy đã giải quyết nỗi buồn xong, đang buộc thắt lưng.
Thời cơ hiếm có, không thể vụt mất!
Tôi chợt dùng sức, giơ tay chém vào gáy gã. Vì trước kia đã có kinh nghiệm ở trong tù, cho nên tôi biết rõ vị trí nào có thể khiến người ta bất tỉnh nhưng lại không gây tổn thương quá lớn.
Binh!
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, người đàn ông cao gầy còn chưa buộc xong thắt lưng quần đã ngã thẳng về phía trước. Tôi vội vàng đỡ lấy gã, chậm rãi đặt gã nằm xuống đất.
Vừa rồi tiếng đánh vào sau gáy gã không lớn, nhưng nếu như gã ngã xuống đất thì âm thanh ấy chắc chắn sẽ không nhỏ.
Lúc này, trong phòng còn có âm thanh rất khẽ vọng ra, chắc hẳn vẫn còn người khác chưa ngủ. Nếu bị phát hiện, tối nay tôi và Triệu Thư Hằng sẽ khó sống.
Thấy người đàn ông cao gầy bị tôi giải quyết một cách lặng lẽ, Triệu Thư Hằng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi chỉ vào căn phòng, sau đó ra dấu cắt cổ bằng tay.
Triệu Thư Hằng phối hợp với tôi cũng không phải chỉ mới một hai ngày, anh ta đã có thể hiểu được ý của tôi. Anh ta gật đầu, sau đó đứng dậy, hai người chúng tôi đồng thời lần mò tiến về cửa chính của căn nhà nhỏ từ hai bên.
Lúc chúng tôi sắp đi đến cửa, bên trong đột nhiên có tiếng đẩy ghế vang lên, còn có một giọng nói khàn khàn: “Mẹ nó, Lão Cửu chó chết sao còn chưa về nhỉ, chẳng lẽ lại đi nặng luôn rồi! Mẹ!”
Sau đó là tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, có lẽ là đang đi về phía cửa, tôi và Triệu Thư Hằng cùng thấy thấp thỏm.
Tôi gật đầu với Triệu Thư Hằng, anh ta hơi khom người xuống giống như một con báo, thủ thế tấn công, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Rầm!
Người nọ vừa ra khỏi cửa, thậm chí còn chưa nhìn rõ cảnh vật ở bên ngoài đã bị chúng tôi tập kích. Tên đó mới “a” lên được một tiếng, đã ngã bụp xuống đất.
Bởi vì đang ở trong phòng nên tiếng động vang to rõ rệt. Tôi và Triệu Thư Hằng liếc nhìn nhau, mặc kệ người nằm trên mặt đất, bất chấp tất cả xông thẳng lên tầng trên.
Gần như là cùng lúc, trên lầu cũng vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôi thấp giọng hét lên một câu: “Tôi bên trái, anh bên phải”.
Triệu Thư Hằng gật đầu. Lúc này, chúng tôi đã không còn thời gian để sắp xếp một cách chi tiết nữa, bên trên chắc chắn có không ít người. Nếu chúng tôi phản ứng chậm, điều chờ đợi chúng tôi có lẽ sẽ là cả hai bị bắt, thậm chí là mất mạng ngay tại đây.
Chúng tôi chạy lên cầu thang, tôi xông thẳng về phía bên trái. Ba tên đàn em ở bên kia đang cuống cuồng mặc quần áo, nhìn thấy tôi chạy lên thì không quan tâm đến quần áo nữa, mà cầm con dao ở cạnh giường lên đâm về phía tôi.
Tôi né sang một bên, tránh được dao này, thuận thế húc vai một cái. Tên đàn em kia không chịu nổi, vừa bò từ giường dậy đã lại ngã xuống.
Bấy giờ, hai gã khác cũng đã lao tới, một người trong đó còn đang mặc quần, nhưng không mặc nữa, mà dùng thắt lưng quất thẳng về phía tôi mang theo tiếng gió vù vù.
Người cuối cùng thì phản ứng nhanh hơn nhiều, hắn đã cầm một cây gậy gỗ không biết giấu ở đâu lên từ lâu, rồi đập mạnh về phía đầu tôi.
Trong lòng tôi chợt lạnh đi, xem ra những kẻ này thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không nương tay nữa. Tôi nhanh chóng lăn sang một bên, né đợt tấn công của bọn chúng. Hai người đó hiển nhiên bị bất ngờ, nhưng phản ứng cũng không chậm, thắt lưng và gậy gỗ lại đuổi sát theo sau.
Tôi không lùi mà tiến, nghiêng người tiếp tục tránh khỏi cây gậy gỗ. Tên kia thu tay không kịp, bị tôi đấm một phát vào mặt, lập tức phun một ngụm máu kèm theo mấy cái răng ra.
Dây thắt lưng của kẻ còn lại thì tôi không thể tránh được, nó đã đánh trúng lưng tôi. Tôi gắng gượng chịu một đòn này, chỉ cảm thấy sau lưng mình đau rát.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng đang đánh nhau với người ở phía bên phải, nhưng bên đó có những năm người. Triệu Thư Hằng hầu như bị đánh áp sát, thỉnh thoảng còn trúng một đòn. Tôi không có thời gian kiểm tra vết thương ở sau lưng thế nào, lập tức xoay người đạp một cú, vừa khéo trúng ngực tên còn lại. Sắc mặt tên đó nhanh chóng thay đổi, hắn ta ngã xuống đất kêu khóc đau đớn.
Lúc này, ba tên ở bên trái cầu thang đã ngã xuống hết. Tên đầu tiên giãy giụa muốn đứng dậy, thấy vậy, tôi bèn tiến lên đạp thêm một cú nữa, tên đó á lên một tiếng, tiếp tục ngã xuống đất.
Giờ này, tình hình của Triệu Thư Hằng lại cực kì không ổn, một địch năm vốn đã bị dồn đánh hoàn toàn, đánh nhau lâu như vậy, thể lực của anh ta hẳn cũng sắp cạn rồi. Tôi vội vàng chạy như bay sang đó, gia nhập cuộc chiến.
Năm người đều đang toàn tâm toàn ý đối phó Triệu Thư Hằng, hoàn toàn không có ai chú ý đến tôi, thậm chí bọn họ còn không phát giác ra ba tên kia đã ngã ngục hết.
Thấy Triệu Thư Hằng bị một con dao bổ dưa chém tới, tôi nắm lấy cơ hội, bật người lên đá vào lưng của kẻ cầm dao ấy. Tên đó không kịp phòng bị, lập tức ngã nhào về phía trước. Triệu Thư Hằng vội vàng né đi, nhưng lại bị con dao pha trong tay một tên khác chém xéo qua, trên cánh tay anh ta lập tức xuất hiện một vết thương dài hẹp.
Tôi cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, dùng cả tay và chân tiếp tục đánh nhau. Bốn tên còn lại thấy tôi gia nhập lại đồng loạt quay sang đối phó tôi. Triệu Thư Hằng thì nhân cơ hội đó tránh sang một bên, thở dốc hổn hển, đồng thời xé một miếng vải băng bó qua vết thương trên cánh tay.
Thể lực của tôi vốn dĩ tương đối tốt, nhưng liên tục đánh bại bốn tên lúc trước cũng khiến tôi mệt rồi. Tuy nhiên, giờ phút này rơi vào bước đường cùng, không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, tôi thực sự chống chọi được sự tấn công của bốn tên.
Thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi lớn tiếng mắng: “Triệu Thư Hằng, tên chết tiệt kia! Còn không mau tới giúp tôi, tôi mà chết thì anh cũng đừng hòng chạy thoát được!”
Triệu Thư Hằng vừa băng bó vết thương xong, nghe tiếng tôi mắng, anh ta cũng giận dữ hét lên ngay: “Ông đây có bảo anh sang giúp không hả?”
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Thư Hằng vẫn xông qua.
Chương 356: Cuối cùng cũng được gặp
Tuy chỉ còn lại bốn người nhưng bốn người này như những con thú dữ đang tranh đấu trong lồng nhốt, ngược lại còn kích thích sức mạnh to lớn hơn. Tôi và Triệu Thư Hằng cũng là nỏ mạnh hết đà, nhiều lần bị thương, may là kỹ năng của chúng tôi còn cao hơn chúng không biết bao nhiêu lần, rất nhanh sau đó bốn tên đàn em đã ngã trên mặt đất.
Tôi và Triệu Thư Hằng thì ngồi xuống thở hổn hển.
Tôi nói: “Chúng ta đừng nghỉ ngơi vội, không thể lãng phí công sức một cách vô ích được, đi tìm La Nhất Chính cái đã. Tôi thấy căn phòng này không có chỗ nào có thể giấu người được. Nếu chỗ này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì thiết nghĩ La Nhất Chính ở cách đây không xa”.
Triệu Thư Hằng gật đầu, vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy: “Mẹ kiếp, nếu không phải anh cứu tôi…”
Tuy giọng anh ta khá nhỏ nhưng giờ trong tòa nhà chỉ có giọng của hai chúng tôi và cả tiếng rên rỉ thảm thiết của mấy tên đàn em, giọng lầm bầm của anh ta vẫn chui tọt vào tai tôi
Tôi cười: “Làm xong chuyện này cái đã, anh muốn làm gì thì bàn sau”.
Triệu Thư Hằng đứng dậy tìm kiếm ở dưới tầng, tôi thì xem xét ở tầng trên. Tòa nhà bé nhỏ này mà có tận mười tên bảo vệ, nếu nói ở đây không có gì mờ ám thì tôi không tin.
Nếu không thì phe thứ ba đã bị tổn thất khá nghiêm trọng, vốn mấy tên lâu la tiểu tốt này đã không còn lại nhiều lắm, giờ còn tới bảo vệ nơi này?
Nhưng chúng tôi không ngờ được, cho dù chúng tôi tìm kiếm thế nào thì đây cũng chỉ là một tòa nhà nhỏ bé bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Tôi nhíu mày đi lên tầng, túm lấy một tên đàn em vẫn còn ý thức để hỏi: “La Nhất Chính bị các người giấu ở đâu?”
Tên đàn em đó căm thù nhìn tôi rồi quay đầu đi, không hề có ý trả lời tôi.
Có thể là do quá lo lắng cho an nguy của La Nhất Chính, hoặc cũng có thể là do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi không thể nào thả lỏng được, không biết nên làm thế nào để phát tiết ra sự giận dữ trong lòng.
Tôi chửi một câu “fuck”, sau đó giẫm mạnh lên ngực tên đàn em đó.
Tên đó khàn giọng kêu lên, nhưng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được. Hai mắt hắn ta mở to, hai tay giữ chặt chân tôi.
Tôi lạnh lùng hỏi: “La Nhất Chính đâu? Nếu không nói thì các người sẽ chết hết ở đây. Dù sao thì đây cũng là nơi ngoại ô hẻo lánh, các người chết cũng không ai biết”.
Nhưng có lẽ là do tôi dùng lực mạnh quá gây khó thở nên hai mắt tên đó nổi đầy tơ máu, miệng vô lực mở ra, dường như muốn hít thở. Cảm thấy hai tay hắn ta yếu dần, tôi cũng hơi thả lỏng ra.
Tên đàn em đó lập tức há to mồm hít thở.
Tôi híp mắt hỏi: “Lần cuối cùng, La Nhất Chính đang ở đâu?”
Mà tên đàn em đó chỉ lo hít thở, dường như không hề có ý trả lời tôi. Tôi lại giơ chân ra dáng định đạp, tên đàn em đó không biết lấy sức ở đâu ra lùi mạnh về phía sau. Sau đó hắn ta sợ hãi nhìn tôi, lắp bắp: “Ở…ở hầm ngầm dưới tầng. Dưới bàn thờ của căn phòng có một hầm ngầm, chúng tôi…chúng tôi sẽ đưa cơm tới theo giờ…”
Triệu Thư Hằng cũng rất tự giác chạy xuống dưới tìm cái gọi là hầm ngầm, tôi nhìn chằm chằm vào mắt tên đàn em đó, muốn nhìn xem hắn ta có nói dối hay không.
Tôi nhìn xung quanh, những tên đàn em còn lại tên thì ngất, tên thì kêu, tên đàn em này cuối cùng cũng hồi phục lại, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Là..là thật”.
Tôi không nói gì, chỉ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Tôi nhận ra sau khi căng thẳng suốt cả ngày hôm nay, tôi rất dễ tức giận. Tôi tin rằng nếu vừa nãy tên đàn em nãy vẫn cứng miệng thì tôi sẽ tăng thêm lực không hề do dự, mãi đến khi hắn ta tắt thở mà chết.
Rất nhiều người đều biết, để khiến người ta tắt thở thì trừ việc dùng nước dìm và bóp cổ thì dùng ngoại lực đè lên lồng ngực cũng có thể đạt được kết quả tương tự.
Vì lồng ngực bao lấy tim, nên ngạt thở sẽ đi cùng với chóng mặt. Tất nhiên là nếu ngất đi thì e là không thể tỉnh lại được nữa.
Tôi hít sâu một hơi, tìm một cái dây thừng rồi trói chúng lại dựa vào góc tường.
Lúc này ở dưới tầng cũng có giọng nói mừng rỡ của Triệu Thư Hằng: “Phương Dương, ở dưới này quả thực có một người!”
“Anh…Phương Dương? Dương Tử, các anh đến cứu em sao?”
Anh ta nói xong thì trong hầm ngầm có một giọng nói cực kỳ trầm vang lên, nhưng giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, không phải La Nhất Chính thì còn ai?”
Tôi cực kỳ mừng rỡ, vừa chạy xuống dưới vừa nhắn tin cho Trịnh Cường báo cho hắn vị trí của chúng tôi, để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường, dặnđể khi hắn qua đây thì cẩn thận chút để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường..
Tôi phi mấy bước đã đến hầm ngầm. Tôi bảo Triệu Thư Hằng đi lên trên để xem mấy người kia, thuận tiên quan sát tình hình xung quanh giúp tôi luôn, nhỡ đâu mấy tên này còn có chi viện chưa biết chừng.
Không chừng chúng còn có cách liên lạc nội bộ khác, cách một khoảng thời gian lại liên lạc một lần để chắc chắn bảo đảm an toàn.
Nếu quả thực như vậy thì to chuyện.
Tôi nhìn xuống hầm ngầm, hỏi: “La Nhất Chính? Cậu ở dưới đó sao?”
Tôi vừa dứt lời thì bên trong vang lên một giọng nói kích động: “Dương Tử? Dương Tử, anh đến rồi sao? Em ở dưới này”.
Nghe thấy vậy, tôi cũng không còn quan tâm những cái khác nữa, nhanh chóng đi xuống theo tay vịn cầu thang đi xuống, sau đó dùng điện thoại để chiếu sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò, không phải La Nhất Chính thì là ai?
Mà thấy cậu ta như vậy, trong lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả. Lần trước khi hai chúng tôi uống rượu ở Thịnh Hải, khuôn mặt La Nhất Chính vẫn vô cùng hồng hào, tuy không hẳm là béo lắm nhưng cũng tuyệt đối không gầy gò như thế này, càng không trắng bệch như thế này.
Tôi thầm thề, nếu để tôi bắt được kẻ sai khiến đứng đằng sau, cho dù hắn ta là ai tôi cũng nhất định bắt hắn ta nợ máu trả bằng máu!
Nghĩ đến tình cảnh hiện nay, tôi nói: “Giờ cậu có thể đi lại không?”
Nói rồi tôi đỡ La Nhất Chính dậy, cậu ta cười nói: “Thật là coi thường người ta quá mà, anh đây vẫn còn khỏe mạnh lắm”.
Kết quả còn chưa nói xong, La Nhất Chính đã suýt nữa ngã trên mặt đất.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi chỉ đành cõng cậu ta sau lưng sau đó bò lên theo tay vịn cầu thang, nếu không với tình hình của La Nhất Chính hiện giờ thì e là ngay cả níu l cổ của tôi cũng khá khó khăn.
Sau khi đi lên nhờ ánh đèn tôi mới chú ý đến bộ quần áo La Nhất Chính mặc hơi quen, dường như là bộ lần trước của cậu ta, nhưng giờ đã rách rát, còn có mùi thối.
Mà chính cậu ta thì còn tả tơi hơn, sắc mặt thì trắng bệch, cơ thể cực kỳ tiều tụy.
Tôi cắn răng nói: “Đám người đó đã làm gì với cậu?”
La Nhất Chính cười lộ da hàm răng trắng bóc: “Chẳng có gì, anh đây chỉ là không được ăn cơm tử tế thôi, cơ thể tôi rất tốt, chịu được.”
Tuy nói vậy nhưng không thể nào che giấu được sư yếu ớt mạnh liệt trong giọng nói của cậu ta.
Tôi bảo Triệu Thư Hằng xuống dưới trông La Nhất Chính, còn tôi thì đi lên tầng hai.
Thấy tôi đi lên, khuôn mặt mấy người chưa ngất đi hiện lên sự sợ hãi, tôi lạnh nhạt hỏi: “Ai phụ trách trông coi La Nhất Chính?”
Chương 357: Báo thù
Giọng của tôi không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi tôi nói ra câu đó cơ thể mấy tên đàn em đều bất giác run lẩy bẩy, đặc biệt là lúc này chúng đã bị tôi dùng dây thừng trói chặt, không thể nào động đậy.
Tôi nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chuyện này do ai làm, là đàn ông đích thực thì hãy tự thừa nhận, đừng có liên lụy người khác”.
Nói rồi tôi cầm một cây gậy gỗ trên mặt đất lên, chạm chạm vào tay, cảm giác khá tốt, khó trách bây giờ thế lực ngầm đều thích dùng gậy. Vừa không phạm pháp lại không dễ dàng gây ra ngoại thương, quả thực là sự lựa chọn tuyệt vời.
Mấy người bọn chúng đều nuốt nước bọt, nhưng vẫn không có ai trả lời. Tôi híp mắt, quét mắt qua từng người, muốn phát hiện ra chút manh mối. Nhưng đáng tiếc là khi tôi quét mắt qua, ai cũng cúi đầu xuống.
Tôi nói: “Không ai chịu thừa nhận đúng không? Nếu có ai thừa nhận thì tôi sẽ chỉ đánh gãy chân của tên đó thôi. Nhưng nếu các người không ai thừa nhận thì mỗi người phải trả giá bằng một cái chân của mình”.
Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh phía dưới tầng. Triệu Thư Hằng sốt ruột gọi to: “Không ổn rồi Phương Dương, bên ngoài có người tới!”
Tôi không trả lời. Đã có người tới rồi, còn nhanh như vậy, vậy khả năng cao không phải là người của Trịnh Cường. Còn về phía cảnh sát thì khỏi nói đi, họ chưa bao giờ nhanh như vậy cả.
Nếu đều không phải thì chỉ còn một khả năng duy nhất, đây là lực lượng chi viện cho mười tên này.
Nhưng cho dù như vậy thì tôi cũng không hề hoang mang, chỉ bởi bây giờ lòng tôi lạnh lẽo như sắt.
Tôi quát to: “Triệu Thư Hằng, anh khóa chặt cửa vào”.
Nói xong tôi tiếp tục kèm chặt mấy tên này, chợt tôi phát hiện có ba tên có đôi mắt tràn ngập sự thả lỏng và sự vui sướng khi người gặp họa, tôi thầm cười lạnh, tiếp tục quan sát, hai tên còn lại thì tràn ngập tuyệt vọng.
Trong lòng tôi đã có quyết định, lạnh giọng nói: “Lần cuối cùng, nếu không có ai thừa nhận thì tám người các người mỗi người sẽ dùng một cái chân để tế người anh em của tôi. À phải rồi, còn cả hai người dưới tầng nữa”.
Nhưng lời nói của tôi vẫn tựa như đá chìm vào biển rộng, không có bất cứ hồi đáp nào. Tôi cười lạnh đi tới, bước chân rất chậm, nhưng đối với mấy tên này thì áp lực vô cùng lớn, vì tôi để ý thấy trên đầu mấy tên này bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Tôi nhìn tên đầu tiên, rồi lại quét qua tên thứ hai, muốn tìm ra sơ hở trong mắt chúng.
“Phương Dương, nhanh lên! Bọn họ sắp tới rồi! Nếu giờ không đi thì không kịp nữa!”
Lúc này Triệu Thư Hằng ở dưới tầng gào to.
Tôi tiếp tục nói với mấy tên đó: “Các người cũng nghe thấy rồi đấy, giờ tôi không có nhiều thời gian, vậy các người lần lượt tới đi!”
Còn chưa dứt lời tôi đã giơ gậy gỗ trong tay lên, đập mạnh vào chân một tên trong đó. Nếu một gậy này đập xuống thật thì nhất định sẽ gãy chân.
“Đợi đã!”
Ngay lúc cây gậy sắp đập xuống, một tên trong đó chợt nhắm mắt lại hét to. Tôi nhìn qua, thấy hắn ta tiếp tục nói: “Là, là tôi trông coi La Nhất Chính”.
Mà hắn ta vừa dứt lời, biểu cảm trên khuôn mặt của mấy tên còn lại không giống nhau, có mừng thầm, có kinh ngạc, và cả tức giận…
“À, là mày hả…”
Tôi quay người đi tới chỗ hắn ta. Tên đàn em vừa nói đã nhắm mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
……
Rầm!
Răng rắc!
“A! Mẹ kiếp…”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng không phải là tên đàn em trước mắt tôi mà là tên vừa mới mừng thầm, đang lén cười. Lúc này trên trán gã mồ hôi chảy xuống như mưa, hai mắt trợn tròn, hai tay muốn ôm đùi nhưng vì bị trói chặt bởi dây thừng nên hoàn toàn không với tới.
Tôi nói: “Người trông coi La Nhất Chính là mày phải không?”
Gã đó tiếp tục kêu lên thảm thiết, không nói gì cả.
Tôi nhìn tên đàn em vừa nói chuyện, không nói gì thêm nữa mà trực tiếp đi thẳng xuống dưới tầng.
Vốn tôi nghe thấy La Nhất Chính nói mấy ngày nay đám người này không cho cậu ta ăn cơm, đang cực kỳ phẫn nộ, vốn định đánh gãy chân của tất cả bọn chúng, không ngờ tên đàn em kia lại dám chịu trách nhiệm, thực sự dám đứng ra. Mà lúc này tình thế dưới tầng vô cùng nguy cấp, tất nhiên tôi không thể lãng phí thời gian vào chuyện này.
Đây cũng là lý do vì sao tôi không ra tay với những người còn lại. Oan có đầu, nợ có chủ.
Bỏ lại những tên còn lại mắt trợn tròn mồm há hốc và một tên đang kêu gào thảm thiết, tôi xuống tầng, Triệu Thư Hằng đã sốt ruột đi qua: “Phương Dương, cuối cùng anh cũng đi xuống rồi, đám người bên ngoài đã tới rồi”.
Nói rồi tôi nhìn xuyên qua kẽ hở của cửa sổ, một đám người ngoài sân đang chạy tới bên này, người đi đầu đã tới bên ngoài căn nhà.
Tôi không hề do dự, cõng La Nhất Chính lên rồi gọi Triệu Thư Hằng: “Đi theo tôi, nhanh lên”.
Vừa nói tôi vừa đi ra sau căn nhà. Quả nhiên luôn có một cửa hông đằng sau những căn nhà kiểu thế này, chỉ là sau này đã bị chủ nhà dùng đất đắp lại, bên ngoài còn lấp một đống củi lên.
La Nhất Chính nằm trên lưng tôi, yếu ớt nói: “Dương Tử, anh bỏ em xuống đi, mau chạy đi. Anh có lòng là em đây đã thỏa mãn lắm rồi, em có một người anh em như anh đời này cũng đủ rồi”.
Tôi nói: “Im lặng đi!”
“Dương Tử, mau bỏ em xuống, cõng em nhất định sẽ bị đuổi kịp”.
La Nhất Chính vẫn rất kiên trì, tôi không kìm được mà mắng: “Con mẹ nó La Nhất Chính, sao cậu lại lằng nhằng như vậy? Ông đây cực khổ cứu cậu ra để vứt cậu ở đây hả? Là đàn ông thì đừng có dông dài nữa”.
Nói xong tôi nhìn bức tường, nói với Triệu Thư Hằng: “Đạp mạnh vào! Nhanh lên!”
Tôi quay đầu nhìn cửa chính, đèn pin của người đến đã chiếu trên cửa sổ, ánh sáng cực chói đó khiến tôi nhất thời không thể thích ứng.
Triệu Thư Hằng cũng không hề do dự, anh ta đạp mạnh lên, ầm một tiếng, mảng tường do đất đắp thành sụp xuống, tôi cõng La Nhất Chính chạy vù ra ngoài.
Mà ngay sau khi tôi dứt lời thì La Nhất Chính quả nhiên cũng không nói những lời như thả cậu ta xuống nữa.
Chúng tôi xông ra khỏi bức tường đất, vốn cho rằng đằng sau cũng bị người ta bao vây, không ngờ đằng sau trống không, có là chưa kịp đến bao vây chúng tôi từ phía sau.
Tôi nói: “Đi theo tôi”.
Nói rồi tôi bò xuống một hầm đất không bắt mắt bên cạnh căn nhà, Triệu Thư Hằng cũng vội vàng làm theo, bò xuống bên cạnh tôi.
Mà giờ tình thế khẩn cấp, chúng tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, vì thế tuy Triệu Thư Hằng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi.
Ngay sau đó cửa chính của căn nhà có âm thanh phá hoại, rất nhanh sau đó bên cạnh tường đất đã xuất hiện mấy bóng người, tên đầu tiên gào to: “Fuck! Bọn chúng chạy rồi!”
Nói rồi nhìn về phía sau: “Mấy tên chúng mày đi tìm ở phía trước. Phía trước có một rừng cây, khả năng cao là bọn chúng trốn trong đó. Muốn chơi trò đuổi bắt hả, đợi phần lớn còn lại đến thì sẽ băm chúng ra cho chó ăn”.
Vừa nói xong thì gã lại quay về chỉ vào vài tên rồi nói: “Chúng mày trông ở đây, có tin tức gì thì kịp thời báo cho bọn tao. Ngoài ra trên tầng có mấy thằng phế vật thì đừng có đánh chúng nó, lần này mải chơi quên chức trách, dám để scổng mất người lão đại ca cực kỳ chú ý. Cho dù tên Phương Dương kia không đánh gãy chân chúng thì ông đây cũng phải mạnh tay xử lý bọn chúng”.
Chương 358: Trực giác đã cứu mạng tôi
“Trước khi tới cậu ba đã dặn dò tao không được để xổng mất chúng, không ngờ chuyện lại hỏng bởi mấy tên ranh con này, xem ông đây trở về rồi đập chết chúng thế nào!”
Sau khi buông mấy lời độc ác xong, gã cầm đầu đưa đám người đi tới rừng cây trải dài trước mặt.
Mà trong suốt quá trình đó ba người chúng tôi đều bò trong hầm đất đó không dám phát ra một tiếng động nào, chỉ sợ thở mạnh một cái thôi là bị phát hiện.
Mãi tới khi gã cầm đầu kia dẫn đám người rời đi, chỉ còn lại mấy tên trong căn nhà, chúng tôi mới hơi thở phào.
Tôi thầm tính toán trong lòng. Lần này có mười ba tên tới chi viện, ba tên đi theo tên đi đầu đuổi về phía trước, mà bốn tên còn lại thì canh giữ trong căn nhà.
Khi đã yên tĩnh trở lại, Triệu Thư Hằng vỗ vai tôi rồi nhìn hướng căn nhà.
Lúc này có một tên đang đứng chỗ cửa hông có tường đất, một tên đứng chỗ cửa chính, hai tên còn lại có lẽ ở trong căn nhà. Tôi hiểu ý Triệu Thư Hằng, là bảo chúng tôi xử lý bốn tên kia sau đó thì đi tụ tập với đám Trịnh Cường.
Đến lúc đó thì lật ngược thế cờ, diệt gọn đám người này, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cách hỏi ra tin tức của kẻ sai khiến đứng đằng sau.
Thực ra tôi cũng có cách nghĩ như Triệu Thư Hằng. Dù sao thì nếu chúng tôi không chủ động ra tay mà cứ chui rúc ở đây thì rồi cũng sẽ bị bắt. Chúng tôi phải ra tay mới có thể giải quyết dứt khoát.
Nhưng tôi cứ cảm thấy dường như nơi này có gì đó không đúng lắm, vì thế cho dù Triệu Thư Hằng cứ liên tục thúc giục nhưng tôi vẫn kìm chế, để anh ta ổn định lại đừng sốt ruột.
Triệu Thư Hằng hơi bực tức, nói với giọng chỉ có ba chúng tôi nghe thấy: “Phương Dương, anh bị ngu à? Giờ mà còn không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa? Lát nữa đám người kia phát hiện ra mình bị lừa nhất định sẽ quay lại đây tìm chúng ta, đến lúc đó cho dù có mọc cánh cũng không thoát nổi”.
Tôi thở dài, nói: “Thực ra cách nghĩ này của anh cũng khá hay ho đấy, nhưng tôi cứ cảm giác chỗ này không đúng lắm, cứ như chúng ta đã bỏ qua cái gì đó vậy. Chúng ta đợi thêm chút nữa, anh nghe tôi đi”.
Triệu Thư Hằng tức tối quay đầu đi. Tôi cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.
Vì địa thế của cái hầm đất chúng tôi đang trốn khá tốt nên nếu có người đi từ căn nhà ra thì hoàn toàn không chú ý tới. Hơn nữa trong chỗ này ba mặt đều là đất, trừ phía sau, nhưng phía sau là một vườn rau nên nếu không tìm kỹ thì không ai ngờ được chúng tôi lại trốn ở đây.
Quả nhiên mấy phút sau, vốn phía sau căn nhà đang khá yên tĩnh lại đột nhiên ồn ào hẳn lên. Không phải nguyên nhân nào khác mà là đám người vừa rời đi lúc nãy.
Đằng sau gã cầm đầu kia có một đám đàn em không rõ đột nhiên xuất hiện phía không xa căn nhà. Chúng thấy không có gì bất thường thì tức đến nỗi giậm chân quát to: “Fuck! Đám ranh này chạy thật rồi! Mẹ kiếp, đi đuổi cho tao!”
Triệu Thư Hằng kinh ngạc nhìn tôi, dùng khẩu hình nói: “Ngầu đấy!’
Tôi cũng cảm thấy sau lưng đang toát mồ hôi lạnh, may mà tôi nghe theo trực giác, mà trực giác của tôi chưa đánh lừa tôi bao giờ, nếu không giờ chúng tôi đã toi rồi.
Gã cầm đầu không cam lòng nhìn xung quanh, đang định rời đi thì đột nhiên một tên đàn em đi đến ghé sát bên tai gã nói gì đó, mắt gã cầm đầu đột nhiên sáng rực lên, ánh mắt gã bắn về phía chúng tôi.
Chết rồi!
Tôi thầm kêu không ổn, nhìn Triệu Thư Hằng, mặt anh ta cũng rất căng thẳng.
Lúc này gã cầm đầu dẫn đám tiểu đệ đi qua đây với vẻ cảnh giác, người Triệu Thư Hằng cong lên, dường như đang tích trữ lực lượng, để khi đám người đó tới trước mặt chúng tôi thì có thể ra tay với chúng bất cứ lúc nào.
Mà bây giờ tôi cũng ổn định hơi thở, ra hiệu với Triệu Thư Hằng, khi nào đám người đó tới trước mặt chúng tôi thì hai chúng tôi cùng ra tay, loại trừ bớt một tên cái đã.
Mà giờ chúng tôi gần như có thể nói là rơi vào tuyệt cảnh, trừ khi tôi có thể giải quyết tám tên trước mắt trước khi bốn tên khác và mấy tên còn lại xuống dưới, nếu không chúng tôi hoàn toàn không thể thoát được.
Nhưng phải giải quyết chúng một cách gọn lẹ, chuyện này đâu có dễ dàng đến vậy?
Cho dù là Roga, Ốc Trắng cũng không chắc chắn có thể làm được, huống hồ là Triệu Thư Hằng giờ còn đang bị thương ở cánh tay.
Thấy tên đứng đằng trước nhất đã sắp đến trước mặt chúng tôi. Khi hắn ta đi qua thì sẽ phát hiện trong cái hầm đất bé nhỏ này có ba người đang trốn trong đó.
Mà chúng tôi từ từ điều chỉnh hơi thở để có thể ra tay bất cứ lúc nào, xử lý tên đằng trước này cái đã.
Không ngờ ngay sau đó có một giọng nói hoảng hốt kêu lên phía cửa chính: “Không ổn rồi, anh Hoa, bên ngoài có người tới!”
Cùng với giọng nói đó vang lên là một tên đàn em chạy ra từ chỗ cửa hông suýt nữa đã bị đá vụn của tường đất làm vấp ngã lăn quay.
Mà giọng nói đó vang lên vào lúc nào cũng khiến chúng giật mình, mà chúng tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Trong lúc căng thẳng, Triệu Thư Hằng suýt nữa đã vọt ra, may mà tôi kịp thời giữ anh ta lại.
Gã cầm đầu, cũng chính là anh Hoa tát bốp một cái lên mặt tên đàn em kia: “Con mẹ mày, kêu cái gì mà kêu? Làm ông đây giật cả mình! Nói, có chuyện gì?”
Tên đàn em kia bị đánh cũng không dám tức giận, ôm mặt nói: “Bên ngoài, bên ngoài có một đám đông người đến, nhìn có vẻ không có ý tốt, không phải là người của chúng ta”.
Anh Hoa nhíu mày chửi: “Fuck, mày không dùng cái óc lợn của mày mà nghĩ đi à, sao có thể là người của chúng ta được? Kệ đi, tên La Nhất Chính kia bị cướp đi rồi, giờ chúng ta trở về cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, thế thì giờ xử lý luôn đám chuột nhắt bản địa này cho xong, trở về lấy công chuộc tội”.
Nói rồi anh Hoa xắn tay áo lộ ra nửa người toàn hình xăm, gã gào lên: “Các anh em, theo tao lên cửa trước. Phải rồi, bảo người gọi mấy thằng phế vật trên tầng xuống”.
Anh Hoa vừa nói dứt lời thì tên đàn em đã đến trước mặt chúng tôi “ồ” một tiếng rồi quay người trở về.
Anh Hoa vừa giải thích xong thì khuôn mặt bọn chúng đều trở nên vô cùng nghiêm trọng. Còn tôi thì mừng thầm, xuất hiện vào lúc này không phải Trịnh Cường thì là ai?
Tuy họ chỉ còn lại mười lăm người nhưng nếu đối phó với đám này cũng sẽ không thua quá thảm hại.
Chỉ cần chúng tôi nhân lúc họ đang đánh đấm ác liệt rồi ra tay từ phía sau thì đám người này sẽ dễ dàng thất bại.
Lúc này tôi cũng nhớ tới lời Trịnh Cường, tổ chức bắt cóc La Nhất Chính không phải là tổ chức bản địa, bởi những tổ chức ở nơi này Trịnh Cường đều biết hết.
Mà những lời của anh Hoa cũng vừa hay nói lên điều này. Nếu đám anh Hoa là người bản địa Thịnh Hải thì không thể nào chưa nghe nói đến băng nhóm Thiên Địa của Trịnh Cường, càng không thể không biết, vì thế đám người này nhất định không phải là người nơi đây.
Kẻ sai khiến đứng đằng sau đối phó tôi cũng là người ngoài vùng, đám người này cũng không phải người Thịnh Hải. Lòng tôi càng ngày càng loạn, dường như có một tia sáng lóe qua nhưng thoắt cái đã biến mất, lại không nhớ nổi là cái gì.
Khi tất cả mấy tên đàn em đã chạy đến cửa trước, tôi giơ tay ra hiệu với Triệu Thư Hằng, tôi nói: “La Nhất Chính, cậu ở đây đã, chúng tôi ra phía trước xem tình hình”.
Chương 359: Tập kích ngược
La Nhất Chính ừm một tiếng, tôi khẽ đặt cậu ta xuống đất, may sao bây giờ là tháng bảy, ban đêm ở Thịnh Hải không lạnh.
Tôi và Triệu Thư Hằng khẽ mon men đến sát vách tường của căn nhà, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại ở phía trước.
“Chúng mày là lũ từ nơi khác đến đã bắt cóc cậu em La Nhất Chính đúng không? Dám làm xằng làm bậy ở địa bàn của ông đây, đã hỏi ý kiến tao chưa hả?”
Đây là giọng của Trịnh Cường, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi và Triệu Thư Hằng lập tức thấy kích động.
Sau đó là giọng của anh Hoa: “Mày là cái thá gì? Lúc ông đây lăn lộn ở Thịnh Hải, mày còn chưa ra đời đâu con!”
Trịnh Cường do dự một lát, hỏi: “Mày là người ở đâu? Tao là Trịnh Cường, đại ca của băng nhóm Thiên Địa”.
Dù câu nói này của Trịnh Cường hơi có vẻ nhún nhường, nhưng tôi vẫn cảm thấy đầy khí thế.
Anh Hoa đó càng cười điên cuồng hơn: “Băng nhóm Thiên Địa? Chính là cái tổ chức có biệt danh là “ngu ngốc” ấy hả? Nghe nói chúng mày không dính dáng tới mại dâm, ma túy và cờ bạc, không bao giờ làm chuyện xấu. Mẹ kiếp, thế mà cũng đòi là xã hội đen à? Sao chúng mày không đi làm cảnh sát luôn đi? Còn định hỏi gốc gác của ông đây nữa, biến mẹ về nhà mà chơi đi!”
Anh Hoa nói xong, Trịnh Cường cuối cùng đã không nhịn được nữa, bắt đầu chửi mắng: “Các anh em đâu, đập chết thằng này!”
Anh Hoa cũng gào lên: “Các anh em, cho lũ ngu này biết ở cái đất Thịnh Hải này, ông trời có đến đây cũng phải nhượng bộ chúng ta đi!”
Dứt lời, người của hai phe đã xông lên, tiếng ồn ào, tiếng kêu than, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, không cần nhìn cũng biết nhất định bên trong đang rất hỗn loạn.
Tôi nói nhỏ: “Lát nữa, chúng ta sẽ xông ra từ phía sau, chặn đường lui của lũ khốn này. Chỉ cần bắt được chúng nó, phe thứ ba sẽ không còn uy hiếp gì với chúng ta nữa”.
Triệu Thư Hằng đồng ý, anh ta biết võ, nhưng lúc trước đã bị năm người dồn ép, rồi lại bị tôi kéo đi, không cho ra tay, chắc bây giờ đã ngứa tay lắm rồi, trong lòng buồn bực cũng không thể nói ra.
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức xắn tay áo, bây giờ chính là đánh nhau đao thật súng thật rồi.
Tôi chỉ vào ruộng rau ở phía sau, nói: “Tôi sẽ ra phía sau ngồi chờ trước, còn anh đi sang phía cửa bên chờ. Lát nữa khi nào có cơ hội, tôi sẽ nói cho anh biết, sau đó anh xông lên từ phía sau, còn tôi sẽ chạy từ chỗ này sang”.
Triệu Thư Hằng đồng ý ngay, rồi cũng men theo chân tường, đi chầm chậm ra ruộng rau.
Vì đang là nửa đêm, mà trong ruộng rau lại có rất nhiều rau bắp cải trắng, vì thế tôi khom người xuống lẻn đi không hề bị phát hiện.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra, sau vài ngày cùng tôi điều tra, tính cách của Triệu Thư Hằng vô hình trung đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu, anh ta rất hống hách, chẳng coi ai ra gì, với tôi thì lại càng căm ghét. Nhưng bây giờ, tôi nói gì anh ta nghe nấy, thậm chí còn tin tưởng lời tôi nói một cách vô điều kiện.
Không biết là do sự cực khổ của mấy ngày nay đã thay đổi con người anh ta, hay do sức hút của tôi đã làm anh ta cảm động nữa. Tóm lại, nếu anh ta đã thay đổi, tôi nghĩ đây chính là lý do mà Đồng An Chi bắt anh ta phải đi theo tôi, đồng thời phải nghe theo tôi mọi chuyện.
Nếu Triệu Thư Hằng vẫn giữ cái tính cách ban đầu, e rằng sau này anh ta sẽ gặp vấn đề khi quản lý bất động sản An Sơn.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài, đúng là gừng càng già càng cay, con mắt nhìn người của Đồng An Chi ghê gớm thật.
Tôi đã di chuyển đến vị trí thích hợp để ẩn núp, từ tầm nhìn của tôi vừa hay có thể nhìn thấy trận hỗn chiến của hai phe, cũng có thể nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang mon men ở cửa hông, rồi thò đầu vào trong nhòm ngó.
Lúc này, Trịnh Cường và người đàn ông tên là anh Hoa đó đã đánh nhau, giống như hai đội quân đấu chọi ở thời cổ đại, vua đấu với vua, tướng đấu với tướng, những tên đàn em còn lại thì đánh với nhau. Một người vừa đạp người khác một phát, sau lưng không biết đã bị ai chém cho một dao.
Còn sức chiến đấu của Trịnh Cường đúng là đáng nể, dù tôi chỉ luyện võ theo bản năng, nhưng cũng biết chiêu thức của Trịnh Cường rất thoáng, sức của hắn lại khỏe. Hắn giơ cái dùi cui không biết lấy từ đâu lên, mỗi cú đập của hắn vào con dao trong tay anh Hoa đều khiến gang bàn tay của cả hai phải tê rần.
Nếu một trong hai người đuối sức hơn, chắc chắn sẽ ngã xuống trước.
Song anh Hoa đó cũng không hề yếu thế, ngoài vài hình xăm trên người khiến gã trông dữ tợn hẳn ra, tài đánh đấm của gã cũng rất khá. Tuy sức gã hơi yếu hơn Trịnh Cường, nhưng tác phong lại linh hoạt hơn. Mỗi đòn tấn công của Trịnh Cường đều bị gã chặn lại kịp thời.
Trịnh Cường và anh Hoa đánh nhau, khó phân thắng bại. Dưới ánh đèn chiếu rọi, những người khác cũng đang chiến đấu kịch liệt. Nhìn cảnh tượng này, tôi cảm thấy hình như trong lòng mình đang có một dòng máu nóng sôi sục.
Năm xưa, tôi và La Nhất Chính đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong tù với cảnh tượng đánh đấm hiện giờ có gì khác nhau đâu?
Điểm khác biệt duy nhất chính là năm xưa, hai thằng chúng tôi đánh với một đám người, hoặc có thể nói là bị đánh.
Còn bây giờ, thực lực hai bên không chênh nhau bao nhiêu, nên trong một khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Người của anh Hoa hơi yếu thế hơn một chút, dẫu sao có mấy người trong số đó vừa mới bị tôi và Triệu Thư Hằng nắn gân, nên vẫn còn đang bị thương.
Nhìn tình thế, tôi thầm nghĩ đến lúc rồi!
Tôi lập tức đứng dậy, ra dấu với Triệu Thư Hằng, sau đó hét lên: “Trịnh Cường, tôi là Phương Dương, chúng tôi đến giúp anh đây!”
Vốn hai phe đều không có tâm tư để quan tâm đến chuyện gì ngoài cuộc chiến, nhưng bây giờ tôi vừa nói vậy, tay của anh Hoa lập tức run lên, con dao bị Trịnh Cường đập rơi xuống đất.
Thoáng cái tình thế đã thay đổi hẳn, mấy tên đàn em của anh Hoa từng đánh nhau với tôi vừa nghe thấy giọng tôi đã lập tức nghiêng đầu sang nhìn. Trông thấy quả nhiên là tôi, cơ thể họ bất giác cử động chậm lại. Ngay sau đó, người của anh Hoa đang ở thế cân bằng lập tức rơi xuống thế hạ phong. Trong tay anh Hoa không còn vũ khí, gã đang bị Trịnh Cường cầm dùi cui đuổi đánh.
“Thằng khốn, chính mày thả La Nhất Chính ra đúng không?”
Anh Hoa vừa né đòn của Trịnh Cường, vừa nghiến răng hỏi tôi.
“Đương nhiên!”
“Mẹ kiếp, ông đây đập chết mày!”
Nói rồi, anh Hoa lao về phía tôi, nhưng vì đã mất vũ khí nên gã hoàn toàn không còn là đối thủ của Trịnh Cường nữa. Dường như ngay sau đó, gã đã lại bị Trịnh Cường kéo về trận chiến.
“Lo cho thân mình trước đi!”
Trịnh Cường cười ha ha: “Cậu em Phương Dương, các cậu không sao là ngon rồi. Chúng ta cùng xử lũ chó má này, chúng nó không nghe ngóng xem ở cái đất Thịnh Hải này, đã có ai dám đắc tội với người của băng nhóm Thiên Địa chúng tôi chưa!”
Tôi chạy thật nhanh, bây giờ đã ở bên ngoài đám người, tôi gào lên: “Được, chờ xử bọn này xong, tôi sẽ không thiếu các anh một xu!”
Tôi vừa gào thét vừa nhấc chân đạp một tên đàn em của anh Hoa, tên đó nhìn thấy tôi xuất hiện bất ngờ, không phản ứng kịp nên bị tôi đạp cho một phát, rồi lại bị đàn em của Trịnh Cường nện cho một gậy vào lưng. Y lập tức ngã vật ra đất, không rõ sống chết.
Bây giờ, Triệu Thư Hằng cũng đã xông từ cửa hông ra cửa trước. Anh ta nhìn thấy một cây gậy ở trong nhà, lập tức hét lên xông về phía đám người. Xung quanh anh ta đều là người của anh Hoa, vì thế anh ta lấy cây gậy làm lôi chùy, xoay tròn, mấy tên ở bên cạnh lập tức không né kịp, bị đập trúng eo, kêu rên ngã xuống đất.
Có thêm hai người chúng tôi, đám đàn em của anh Hoa lập tức xuất hiện dấu hiệu tan tác. Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn rất nhiều, Trịnh Cường tiếp tục giữ chân anh Hoa chỉ còn có thể chửi bới, còn chúng tôi thì nhanh chóng quật ngã hết đám đàn em của gã xuống đất.
Thấy thế, anh Hoa và Trịnh Cường đều dừng lại. Anh Hoa chửi mắng chúng tôi một trận, tôi vờ như không nghe thấy, hỏi: “Anh Hoa, ai sai các người đến đây?”
Chương 360: Thà chết cũng không chịu khuất phục
Bây giờ, cục diện đã được Trịnh Cường và người của hắn khống chế. Triệu Thư Hằng cũng vội vã chạy tới, đứng giữa đám đàn em tan tác của anh Hoa, anh ta cầm cây gậy trong tay, trông cực kỳ oai phong.
Còn Trịnh Cường cũng đã hoàn toàn khống chế được anh Hoa, vì không có vũ khí trong tay, nên anh Hoa không thể chống trả được.
Thấy hai bên đã dừng tay, tôi hỏi: “Anh Hoa, ai sai anh tới?”
Anh Hoa cười lạnh nói: “Thằng oắt con, lúc tao tung hoành thiên hạ, mày còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, giờ còn dám ăn nói với tao như thế à?”
Tôi cười nói: “Anh Hoa, tôi khuyên anh nên nhìn nhận rõ tình hình hiện giờ của mình. Giờ anh thua rồi, còn ăn nói khó nghe, u mê không chịu tỉnh ngộ là chúng tôi sẽ giết anh đấy, cũng không ai biết được đâu. Còn cảnh sát, chắc anh cũng biết chuyện này dính dáng đến họ từ lâu, họ né còn không kịp thì sao quan tâm được?”
Trịnh Cường cũng nói: “Đúng đấy, tao không cần biết trước kia mày làm gì. Nhưng đến địa bàn của ông đây thì phải ngoan ngoãn biết điều”.
“Mẹ hai thằng khốn chúng mày! Ông đây có chết cũng không nói cho chúng mày biết đâu!”
Dứt lời, trong mắt anh Hoa lóe lên tia tàn ác, gã nhặt con dao bổ dưa rơi dưới đất lên, chém thẳng về phía tôi.
Mẹ kiếp!
Chúng tôi vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, anh Hoa này đã không còn sức làm gì nữa, ai dè gã vẫn chưa từ bỏ.
Tôi vừa chửi mắng, vừa lộn người sang một bên tránh đi, trong mắt tôi lúc này đầy ắp lửa giận: “Mẹ cái lão khốn kiếp này! Xem ra chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ rồi!”
Trịnh Cường đã lập tức phản ứng lại, anh Hoa chém hụt một dao, cây gậy của Trịnh Cường đã đập trúng cánh tay gã. Hắn chỉ hơi dùng sức một chút, con dao trong tay anh Hoa đã tuột khỏi tay.
Tôi nói: “Trịnh Cường, phế gã đi!”
Trịnh Cường không chút do dự, hắn dễ dàng điều khiển cái gậy trong tay, thiên biến vạn hóa, tiếp tục đập bụp một cái, cây gậy đập thẳng từ cánh tay lên mặt anh Hoa.
Anh Hoa phun vài cái răng kèm máu ra, ngã xuống đất, ho khù khụ.
Trịnh Cường còn định ra tay tiếp, nhưng tôi vội hô lên: “Khoan! Đừng vội, xem gã nói gì đã”.
Bấy giờ, Trịnh Cường mới lùi lại, còn đám đàn em của hắn cũng bao vây anh Hoa lại.
Chờ gã ho một lúc xong, tôi hỏi: “Tên chó má kia, khai mau, ai sai mày đến?”
Anh Hoa ho một lúc, rồi lại phun một ngụm nước miếng kèm máu ra. Gã quan sát xung quanh, đôi mắt chợt đỏ ngầu: “Lũ chúng mày dám đánh anh em của tao! Giờ còn định moi tin từ tao nữa à? Chờ kiếp sau đi!”
Nói rồi, anh Hoa vùng vẫy định đứng dậy. Gã vừa gào thét, vừa xông về phía tôi, nhưng đàn em của Trịnh Cường đương nhiên cũng không phải lũ ăn hại, lập tức đạp gã mấy phát về vị trí cũ.
Trong lòng tôi cũng nổi giận, anh Hoa này không biết lấy đâu ra dũng khí, đã bị bắt rồi mà vẫn còn ăn nói ngông cuồng như vậy.
Tôi lạnh lùng nhặt cây gậy lên, đi tới cạnh anh Hoa. Gã vất vả ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt như đang cười nhạo. Dù đã mất vài cái răng, nhưng gã vẫn cất giọng nói hơi khó nghe lên, nói: “Thằng oắt con nhà mày, có giỏi thì mày…”
Tôi híp mắt lại, trầm giọng nói: “Anh Hoa!”
Gã chợt lấy sức, cười gằn đáp: “Ông nội mày đây!”
Bụp! Bụp!
Rắc!
Ngay sau đó, tôi đã nhanh chóng đập cây gậy trong tay xuống hai chân gã, thậm chí do ra tay quá nhanh, anh Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, hai bắp đùi đã cong xuống đất theo một biên độ kỳ lạ.
Mặt gã thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc. Gã nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, sắc mặt thì vừa có vẻ dữ tợn vừa có vẻ đau đớn.
Nhưng anh Hoa không hề hé răng nửa lời, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt chứa đầy vẻ hung ác, hệt như đang muốn ghi nhớ dáng vẻ của tôi.
Tôi nói: “Giỏi, tôi đập gãy hai chân của anh, mà anh không kêu rên nửa lời, đúng là một trang nam tử, tôi phục. Nhưng tôi không thể tha cho anh như vậy được”.
Nói rồi, tôi đứng dậy, nhớ lại tất cả mọi chuyện mà phe thứ ba gây ra trong mấy ngày qua. Thậm chí có thể nói mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung gần như đã bị phe thứ ba dùng La Nhất Chính tiếp tục nhóm lên.
Lòng hận thù của tôi với bọn họ chẳng kém gì so với nhà họ Cung. Còn bây giờ, anh Hoa này là thủ lĩnh của chừng mười tên đàn em, chắc chắn gã biết nhiều thông tin hơn, nên tôi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được.
“Tôi tin nếu tôi rơi vào tay của các người, để tôi chết một cách nhẹ nhàng có lẽ là cách chết dễ chịu nhất”.
Nói rồi, trong đầu tôi hiện lên cảnh đám người anh Hoa đi rồi quay lại. Nói cách khác là bọn họ không hề đi xa, mà chỉ ngồi canh chừng, chờ chúng tôi tự sa vào lưới.
Có lẽ bây giờ, anh Hoa cũng đang hoài nghi, chúng tôi vốn không đi được quá xa, vì tình trạng của La Nhất Chính rất tệ.
Vì thế có thể thấy anh Hoa này là một người có suy nghĩ cực kỳ thấu đáo. Nếu cho gã cơ hội phát triển, khéo còn khó đối phó hơn cả nhà họ Cung.
Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cùng một nguyên tắc, bây giờ anh đã rơi vào tay tôi, nên đừng mong được sống thoải mái. Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, nói, ai đứng sau chỉ huy anh?”
Anh Hoa im lặng, chỉ tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác. Tôi cau mày, chỉ cây gậy trong tay vào bả vai gã: “Hai chân của anh đã bị tôi đập gãy rồi, nhưng anh vẫn còn hai tay đấy”.
Anh Hoa như dùng hết sức, nói một câu: “Cút mẹ mày đi!”
Tôi nhìn gã chăm chú, còn gã thì không chút sợ sệt, tiếp tục đối mắt với tôi. Một lúc lâu sau, tôi thở dài một hơi: “Được, anh thắng rồi, Phương Dương tôi kính trọng anh là một trang nam tử, tha cho anh một mạng”.
Dứt lời, tôi nói với Trịnh Cường: “Trịnh Cường, tôi đã liên lạc với người của cảnh sát rồi. Anh mau bảo người của anh thu dọn hết lũ này đi, không lát nữa khó giải thích”.
Lúc này, những tên đàn em bị thương của Trịnh Cường đều được đỡ dậy, ngoài một người bị thương nặng đến mức ngất xỉu ra, những người khác đều có vẻ thoải mái và nhiệt huyết.
Tôi chỉ liếc mắt một cái là biết họ đang mong chờ vào số tiền thưởng sắp tới, hơn nữa, sau một ngày cực nhọc vất vả, cuối cùng thì sự việc cũng kết thúc một cách nhẹ nhàng rồi.
Trước kia, anh Hoa xuất quỷ nhập thần như âm hồn ở Thịnh Hải, bây giờ cuối cùng đã bị tóm rồi.
Trịnh Cường nhìn cậu đàn em đó của mình, nói: “Mấy người các cậu đưa cậu ta đến bệnh viện trước đi, tôi còn phải ở đây chờ cảnh sát đến với Phương Dương, ngoài ra còn phải trông chừng đám đàn em của lão Hoa chó chết này nữa”.
Tôi cười nói: “Trịnh Cường, đến lúc này rồi mà anh vẫn không tin tôi à?”
Nói rồi, tôi chuyển ngay cho Trịnh Cường 500 nghìn. Bây giờ, La Nhất Chính miễn cưỡng có thể coi là được tìm thấy một cách bình an, sự việc căn bản cũng êm xuôi rồi.
Nhưng sau khi xem điện thoại, Trịnh Cường lại ngạc nhiên hỏi: “Sao nhiều thế?”
Tôi cười đáp: “Cho cậu em bị thương nặng của anh thêm, đừng để người ta thất vọng”.
Chúng tôi bắt xe đưa Ôn Hân về nhà trước, sau đó mới về khách sạn. Vì đã muộn, nên chúng tôi đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, tôi vẫn chưa thể yên tâm, nên lại lấy điện thoại gọi cho nhóm Bansha, nhưng điện thoại của ông ta vẫn không có tín hiệu.
Vì trước đó, tôi đã gửi cho ông ta một tin nhắn, nhưng không thấy ai trả lời, giờ gọi thì cũng không có tín hiệu, chắc bọn họ vẫn đang ở trên máy bay, vì thế tôi không nghĩ ngợi gì nữa.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa thì thấy cô hoa khôi cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị Tề Vũ Manh đi vào nói: “Phương Dương, chúng tôi có tin của Lương Thành rồi”.
Tôi vốn đang thấy buồn ngủ, nhưng vừa nghe thấy tin tức này, đã lập tức tỉnh như sáo, vội hỏi: “Lương Thành? Tin gì vậy?”
Lương Thành chính là tên cầm đầu tổ chức mà Tề Vũ Manh đã cử người đi theo dõi, vì nhóm ba tên đầu cua đã về thế giới bên kia, nên Lương Thành chính là hi vọng cuối cùng của chúng tôi.
Tôi cứ tưởng sẽ phải chờ lâu lắm, nào ngờ bây giờ, người cảnh sát nằm vùng đó đã truyền tin về, điều này sao có thể không khiến người ta phấn khởi cho được?
“Người cảnh sát nằm vùng của chúng tôi nói, hôm nay Lương Thành giả vờ về nhà, nhưng thật ra gã chỉ ở nhà đến mười hai giờ là đi. Dáng vẻ trước khi đi rất vội vã, quan sát phương hướng thì giống như gã đang đi đến một hộp đêm”.
Bây giờ, tôi mới chú ý thấy Tề Vũ Manh vẫn đang mặc bộ đồng phục cảnh sát. Có lẽ sau khi đưa đám người mà Cung Chính Vinh sai đến quán bar làm loạn đi, cô ấy vẫn luôn bận rộn thẩm vấn, chưa có cơ hội về nhà.
Tôi mềm lòng nói: “Cảnh sát Tề, bây giờ đã mười hai giờ đêm rồi, hay cô đi ngủ một giấc đi, để tôi và Triệu Thư Hằng qua đó”.
Vì hôm nay, tạm thời chúng tôi không cần phải lo lắng đến sự uy hiếp của nhà họ Cung nữa, nên Triệu Thư Hằng đi về phòng của mình, chứ không ngủ cùng phòng với tôi nữa.
Tề Vũ Manh lắc đầu nói: “Nếu bây giờ tôi không xuất phát, lát nữa có lẽ sẽ mất tin của Lương Thành. Điều quan trọng hơn đây là một cơ hội hiếm có, chỉ cần chúng ta bắt được người liên lạc với Lương Thành thì kiểu gì cũng có thể tra rõ ngọn ngành và tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Nếu thế lực thứ ba sa lưới, ngày cứu La Nhất Chính ra sẽ không còn xa nữa”.
Dù trong ánh mắt của Tề Vũ Manh có đầy vẻ hăng hái, nhưng gương mặt cô ấy thì hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy Tề Vũ Manh kiên quyết như vậy, tôi đành phải đồng ý, để cô ấy đi gọi Triệu Thư Hằng trước, còn tôi nhanh chóng thay đồ để có thể xuất phát được ngay.
Triệu Thư Hằng vốn là cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ, nên chưa quen với tình huống đêm hôm đang ngủ ngon thì bị gọi dậy. Cửa còn chưa mở, nhưng chúng tôi đã nghe thấy tiếng mẳng chửi của anh ta truyền tới. Tôi cạn lời, gõ cửa nói: “Triệu Thư Hằng, là tôi, Phương Dương đây! Mau mở cửa ra, có chuyện rồi”.
Nghe thấy giọng tôi, tiếng nói trong phòng mới ngừng lại. Chẳng mấy chốc, Triệu Thư Hằng đã mặc đồ, ra mở cửa. Trông thấy Tề Vũ Manh cũng ở đây, anh ta ngẩn ra một lúc mới nói: “Hai người đều ở đây à?”
Dứt lời, dường như anh ta đã ý thức ra được tầm quan trọng của vấn đề, nhìn sang hai bên nói: “Vào trong đã!”
Nói rồi, anh ta mở cửa, ra hiệu cho chúng tôi đi vào, nhưng tôi nói: “Không cần, nếu anh đã sửa soạn xong, chúng ta đi luôn thôi, đừng lãng phí thời gian. Còn tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa trên đường đi, tôi sẽ nói cho anh biết”.
Tôi vừa nói dứt câu, điện thoại chợt đổ chuông. Tiếng chuông êm tai vang lên ở hành lang yên tĩnh rõ ràng rất khác thường, tôi thấy da đầu mình tê dại.
Tôi lấy điện thoại ra xem thì thấy là Trịnh Cường gọi đến, tôi vội nghe máy.
“Cậu em Phương Dương, chúng tôi đã tra ra vị trí cụ thể của La Nhất Chính rồi!”
Tôi vừa nghe máy, một giọng nói kích động đã vang lên. Còn khi nghe thấy câu nói này, lòng tôi không thể bình tĩnh được.
Tôi hỏi: “Anh nói thật ư? La Nhất Chính đang ở đâu?”
Trịnh Cường bật cười ha ha: “Cậu ta đang ở trong một vườn rau, tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ, tôi phải xử mấy thằng khốn này đã”.
Dứt lời, phía đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng kêu rên đau đớn thảm khốc. Sau đó, Trịnh Cường nói cho tôi một địa chỉ, bảo tôi đến đó đón anh ta, hai bên gặp nhau rồi cùng đi cứu La Nhất Chính.
Tôi cũng đầy kích động, dù mục đích Trịnh Cường bảo tôi đến đó rất đơn giản, chính là vì lời tôi đã nói lúc đầu, nếu hắn cứu được La Nhất Chính thì tiền thưởng sẽ nhân đôi.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, muốn lấy được tiền thì chỉ còn cách cứu La Nhất Chính ra. Hiển nhiên hắn kéo tôi cùng tham gia là vừa có thể mượn lực lượng cảnh sát, vừa kiếm được một khoản tiền lớn, thể chẳng hời quá còn gì?
Nhưng bây giờ, ngoài cười khổ ra thì tôi không biết phải làm gì khác. Dù chúng tôi sắp biết được vị trí của La Nhất Chính rồi, nhưng lực lượng cảnh sát hiện giờ đã dồn hết về phía Lương Thành, điều này có nghĩa là…
Tôi trả lời Trịnh Cường, rồi ngắt máy trầm ngâm nói: “Phía Trịnh Cường đã có tin của La Nhất Chính rồi. Nói tóm là chúng ta chia quân ra hành động. Cảnh sát Tề, cô tiếp tục dẫn người đi theo dõi Lương Thành, tôi và Triệu Thư Hằng sẽ cùng đi cứu La Nhất Chính. Còn những chuyện về sau thì chỉ có thể đến đâu tính đến đó. Ngoài ra, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi vị trí cho cô. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cảnh sát Tề phải nhớ địa điểm đó đấy”.
Tôi suy nghĩ, sự việc cơ bản đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi lại hỏi: “Cảnh sát Tề, nếu cô và Triệu Thư Hằng không có ý kiến gì thì chúng ta theo đó mà hành động đi thôi”.
Tề Vũ Manh cũng không phải là người dông dài, nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy lập tức hiểu tầm quan trọng của sự việc. Bất kể là Lương Thành hay La Nhất Chính, đều là nhân vật mấu chốt của chuyện này cả.
Nếu lực lượng của chúng tôi không đủ thì chỉ có thể chia quân ra hành động thôi.
Tề Vũ Manh dứt khoát đồng ý, đồng thời dặn tôi phải cẩn thận. Nếu tôi không xử lý được thì chờ cô ấy cử cảnh sát đến chi viện, tuyệt đối không được mạo hiểm.
Cô ấy còn nói khi ở Yến Kinh lần trước, nếu tôi có thể bình tĩnh thì đã không gây ra cục diện nguy hiểm đến tính mạng và đẩy mình vào thế cô lập.
Nếu đã quyết định xong xuôi, Triệu Thư Hằng đương nhiên cũng có ý phản đối. Chúng tôi đi xuống dưới tầng, Tề Vũ Manh lái xe phóng thẳng đến đồn công an, còn tôi và Triệu Thư Hằng thì bắt taxi. Tôi nói cho tài xế biết địa chỉ mà Trịnh Cường nói với tôi, chiếc xe lập tức khởi động, rời khỏi khách sạn.
Có lẽ vì chỗ của La Nhất Chính cách nội thành hơi xa, chúng tôi phát hiện sau khi đến nơi đã là vùng ngoại ô. Bên đường chỉ có một trạm xe bus, hai bên đều là đồng ruộng xanh mướt.
Nhưng tôi nhớ tới lời mà Trịnh Cường vừa nói, hắn bảo La Nhất Chính đang ở trong một ruộng rau, điều này chứng tỏ chí ít thì chúng tôi không đi sai hướng.
Dẫu sao ở một nơi tấc đất tấc vàng như Thịnh Hải, không thể có ai xây một ruộng rau trong nội thành được.
Chúng tôi trả tiền xe xong, tài xế lập tức lái xe đi ngay. Ngay sau đó, trên con đường vắng tanh chỉ còn lại tôi và Triệu Thư Hằng. Tôi cau mày, Triệu Thư Hằng thì nghi hoặc nói: “Phương Dương, chỗ anh nói là ở đây à?”
“Nếu Trịnh Cường nói không sai thì hắn bảo tôi chờ ở đây, chắc lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã cảm thấy Triệu Thư Hằng đứng sát lại gần mình. Tôi nhìn sang thì thấy anh ta cứ liếc nhìn về một phía nào đó, tôi lập tức rùng mình.
Chương 352: Cứu người quan trọng hơn
Sau đó giọng nói của Triệu Thư Hằng đã khẽ vang lên bên tai tôi: “Có người!”
Cùng với lời nói của anh ta, tôi cảm giác cơ thể anh ta đã căng lên như cái lò xo, có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Tôi giả vờ không phát hiện ra cảnh tượng sau lưng mình, nói: “Tên khốn Trịnh Cường này lại lừa tôi”.
Vừa nói tôi vừa chú ý đến tình hình ở phía sau, không ngờ vẫn chẳng có động tĩnh gì, lòng tôi chợt trùng xuống.
Nếu là người của Trịnh Cường, nghe thấy tôi nói nhiều như vậy đã phản ứng lại ngay rồi, không thể đến giờ vẫn không ra mặt được.
Lẽ nào là người của nhà họ Cung hay thế lực thứ ba?
Một lát sau, tôi nói: “Triệu Thư Hằng, nếu không có ai thì chúng ta cứ chờ tiếp đi”.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, nói: “Ok, nhưng nói ra thì anh cũng hay thật đấy. Nếu là tôi nhớ, đứa nào bắt cóc bạn tôi thì tôi sẽ bỏ nó vào nồi ninh luôn rồi”.
Anh ta vừa nói dứt câu, sau lưng tôi chợt có tiếng gió. Tôi ngoảnh nhanh lại thì thấy một người đàn ông cao gầy đang chạy về phía chúng tôi. Tôi và Triệu Thư Hằng vốn đã vào thế sẵn sàng hành động, tôi đá, Triệu Thư Hằng đấm, sắp đánh trúng người tên đó, mặt cậu ta cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Tôi chợt hét lên: “Khoan đã!”
Vừa nói tôi vừa khống chế sức mạnh, chuyển hướng, đánh sang bên khác.
Người đàn ông cao gầy đó ngẩn ra tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, cậu ta trợn tròn mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào nắm đấm đã ở ngay trước trán mình.
Triệu Thư Hằng hỏi: “Sao thế?”
“Cậu ta là người của Trịnh Cường”.
Tôi cau mày nói: “Cậu là người ở trong quán bar đúng không?”
Chính xác, người đàn ông cao gầy này chính là cậu đàn em lanh lợi mà chúng tôi đã gặp lúc chờ trong quán bar. Chắc Trịnh Cường nghĩ chúng tôi đã gặp cậu ta, và cậu ta cũng đã từng gặp chúng tôi, nên mới sai cậu ta tới đón tôi và Triệu Thư Hằng.
Không ngờ mắt mũi của tên này lại kém như thế, mãi không chịu ló đầu ra. Mãi đến khi chúng tôi tưởng cậu ta là người ngoài thì bấy giờ mới lao ra, suýt nữa còn bị ăn đòn.
Nghe tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng không vui nói: “Nếu cậu đã là người của Trịnh Cường, sao vừa nãy không đi ra?”
Cậu đàn em cao gầy đó run cầm cập, hắng giọng mấy lần, mới run rẩy đáp: “Hai anh… hai đại ca. Tại bây giờ, bây giờ tối quá, tôi nhìn không rõ. Vừa nãy lại nghe thấy các anh lẩm bẩm, nhưng không biết nói gì nên tôi không dám đi ra. Về sau có ánh trăng chiếu, tôi mới nhìn thấy anh là anh Phương Dương…”
Tôi bó tay nói: “Cậu là người Trịnh Cường sai tới đón chúng tôi à?”
Cậu đàn em cao gầy cuối cùng đã bình tĩnh lại, nuốt nước miếng nói: “Vâng, anh Cường bảo tôi chờ các anh ở đây. Anh ấy bảo nếu lát nữa có người đi taxi, rồi xuống xe ở đây thì khả năng cao là các anh. Nhưng anh ấy vẫn bắt tôi phải xác nhận trước, nên, nên mới có chuyện như ban nãy…”
Tôi nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì cậu đừng lề mề nữa, mau dẫn chúng tôi đi gặp Trịnh Cường, cứu anh em của tôi ra quan trọng hơn”.
“Vâng vâng, đi phía này ạ!”
Cậu em cao gầy lập tức đồng ý, bảo chúng tôi đi về một phía, còn có vẻ hâm mộ nói: “Anh Phương Dương, làm anh em của anh sướng thật đấy”.
Tôi chỉ cười khan nói: “Nếu La Nhất Chính không phải là anh em của tôi thì đã không bị bắt cóc rồi”.
Cậu đàn em đó rõ ràng không hiểu ý tôi, nhưng cậu ta cũng không bận tâm, vừa dẫn đường vừa xoa đầu cười ngốc nghếch.
Triệu Thư Hằng đi sau tôi, còn tôi thì bám sát theo cậu em gầy gò đó. Đáng lẽ đi trong đêm tối rất dễ bị lạc đường, đặc biệt là một nơi hoang vu như đồng ruộng. Không ngờ cậu em này dẫn chúng tôi đi lòng vòng một hồi, một lát sau đã tới một con đường lớn khác.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Không lẽ lúc nãy vừa đi là các cậu đã đuổi xa thế này à?”
Cậu em gầy gò đó đắc ý đáp: “Lại còn không à? Chúng tôi vừa đuổi đến đây, trông thấy có mấy thằng lén la lén lút tìm thứ gì đó ở xung quanh, chúng tôi lập tức cảm thấy có vấn đề. Anh Cường bảo chúng tôi xông lên, mười mấy người chúng tôi cùng xông lên ngay, đánh cho đám ấy chạy bán sống bán chết”.
Cậu em gầy gò đó ho khan rồi nói tiếp: “Sau đó bọn chúng đã bị chúng tôi bắt lại, ai cũng thấy chúng có điểm đáng ngờ nên muốn tra hỏi. Không ngờ bọn chúng thà chết cũng không chịu nói, anh Cường nói mấy câu gì đó bên tai chúng, mấy thằng cha đó lập tức khai ngay, he he”.
Thấy cậu ta nói vậy, tôi chợt nhớ ra khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Cường lúc trước, tôi có nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng kêu gào thảm khốc. Bấy giờ tôi mới hiểu, thì ra không phải Trịnh Cường tìm được vị trí cụ thể, mà chỉ biết sơ sơ thôi. Vì sợ kéo dài thời gian, mấy tên này không về, chuyện bị phát hiện thì những tên khác sẽ chuyển La Nhất Chính đi nơi khác, nên hắn mới gọi tôi ngay trong đêm, chuẩn bị cùng xuất phát. Như vậy thì mới có thể hốt được hết cả mớ tiền thưởng.
Tôi không khỏi thầm cảm thán, Trịnh Cường này đúng là suy nghĩ thấu đáo. Nếu là việc hắn muốn làm, nhất định sẽ sắp xếp thật ổn thỏa, hắn cho tôi cảm giác khá giống Chu Công Cẩn ở thời cổ đại.
Đi xuyên qua cánh đồng này, trước mắt tôi chợt bừng sáng, phía trước là một khe núi nhỏ. Tôi thấy hơi áp lực, ở vùng ngoại ô của Thịnh Hải lại có một nơi như chốn bồng lai tiên cảnh thế này.
Nhưng sau khi quan sát bốn bề xung quanh, tôi lại cảm thấy cách gọi này không phù hợp cho lắm. Phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ, có mấy người đang đứng bên ngoài. Trông thấy chúng tôi đi đến, họ vội vàng chạy ra đón.
Trong ngôi nhà gỗ sáng đèn, còn có bóng người đi qua đi lại và tiếng quát mắng.
Ba mặt bao quanh căn nhà gỗ đều là núi, chỉ có phía chúng tôi đi đến là có một con đường, nơi đây giống như bị bỏ quên vậy.
Tôi bước nhanh tới, hỏi: “Trịnh Cường đâu? Tôi là Phương Dương”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã có giọng nói mừng rỡ ở bên trong vọng ra: “Cậu em Phương Dương đấy à? Đến rồi hả? Tốt quá rồi, mau vào đây đi”.
Trịnh Cường vui vẻ đi ra, sau đó kéo tôi vào nhà.
Quả nhiên căn nhà gỗ này không lớn, nhưng hiện giờ đang có mấy người thanh niên hình như đã bất tỉnh nằm bên trong. Trông mặt mũi ai nấy đều bình thường, sắc mặt thì tái nhợt, đây cũng là hiện trạng của đại đa số những tên đàn em cấp thấp của băng nhóm xã hội đen.
Tôi nói: “Đã hỏi ra được chuyện gì chưa?”
Trịnh Cường cười ha ha: “Đương nhiên, đây là nơi tập trung tạm thời của chúng nó. Ngày nào cũng sẽ có người đến đây canh gác, còn cậu em La Nhất Chính thì bị giam ở một chỗ khác. Từ lời khai của chúng, tôi đã biết nơi đó là một ruộng rau. Nhưng vì là ở vùng ngoại ô, gần đây thì đâu đâu cũng có ruộng rau, mà chúng tôi chỉ có mười người, lực lượng chắc chắn không đủ. Tôi không thể để anh em của mình đi mạo hiểm được”.
Nói rồi, Trịnh Cường nhìn ra phía sau tôi, hỏi: “Sao chỉ có hai người các cậu tới? Không có cảnh sát đi cùng à?”
Tôi thấy khó hiểu nói: “Trịnh Cường, anh là người lăn lộn trong giới xã hội đen, không sợ cảnh sát cũng không sao, giờ còn mong mỏi họ đến để quét sạch băng nhóm của các anh đi à?”
Trịnh Cường cười he he nói: “Không không, người đông thì lực mạnh mà. Nếu các cậu đã đến thì tốt rồi. Cậu em Phương Dương này, cậu ra đây, tôi cho cậu xem bản đồ”.
Nói rồi, Trịnh Cường lấy một cái bản đồ ở phía sau ra: “Đây là địa hình gần đây, chúng tôi vừa vẽ cấp tốc ra đấy. Trông hơi xấu nhưng kệ đi, có mà dùng là tốt rồi”.
Chương 353: Chuẩn bị hành động
“Những chấm màu đỏ này là các ruộng rau ở quanh đây”.
Giọng nói của Trịnh Cường không còn vẻ kích động như lúc mới đầu nữa, mà dần bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy tấm bản đồ trên bàn, lòng tôi lập tức trào dâng kích động, tôi cảm thấy đang có hàng trăm suy nghĩ lướt qua đầu mình.
Chưa nói đến bản vẽ này quá cẩu thả, bởi dẫu sao đám Trịnh Cường cũng là người thô kệch, mong họ vẽ ra một tấm bản đồ chuyên nghiệp thì quả là chuyện không thể.
Nội dung của tấm bản đồ này rất đơn giản, lấy căn nhà gỗ mà chúng tôi đang ở bây giờ làm trung tâm, đánh một dấu màu đen thật to, còn các chấm nhỏ xung quanh chính là các ruộng rau.
Nhìn như vậy thì không có vấn đề gì, nhưng khi tôi đếm sơ qua thì lập tức hít một hơi lạnh. Vấn đề nằm ở chỗ xung quanh chúng tôi có quá nhiều ruộng rau, ít nhất phải có đến hai mươi cái.
Chắc chắn gần các ruộng rau này đều được cài cắm tai mắt, nếu chúng tôi có hành động lạ thường làm kinh động tới bọn chúng, có lẽ còn chưa tìm được La Nhất Chính thì thế lực thứ ba đã đưa cậu ta đến nơi khác rồi.
Mẹ kiếp!
Tôi chửi thầm một câu, quả nhiên chỉ có người tiến hành vây quét mới biết cách phản vây quét, ví dụ như anh trai Tiểu Nguyệt chẳng hạn. Càng nghĩ tôi càng thấy bực bội, phương hướng của các chấm đỏ thì đều cận kề nhau, nhưng chẳng khác nào phong hỏa đài của thời cổ đại. Nếu một ruộng rau xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ, người ở các ruộng rau khác sẽ biết tin nhanh chóng.
Trông thấy tấm bản đồ này, Triệu Thư Hằng cũng đầy vẻ mù mờ, anh ta trân trối nói: “Không lẽ vừa bắt đầu, chúng đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi sao?”
Trịnh Cường sờ mũi đáp: “Chính vì có quá nhiều ruộng rau, tôi lại không dám manh động, nên mới gọi hai cậu tới đây. Tôi vốn còn mong các cậu dẫn thêm vài người tới, ai dè chỉ có mỗi hai người”.
“Nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, thời gian không chờ đợi ai cả. Nếu chúng ta còn không ra tay, người khác phát hiện mấy tên này mất tích, kiểu gì cũng sẽ phát giác ra chuyện gì đó, thậm chí còn mang La Nhất Chính đi giấu trước. Thế thì chuyện tối nay của chúng ta thành công cốc rồi”.
Giọng nói của Trịnh Cường có vẻ bất đắc dĩ.
Tôi trầm ngâm nói: “Anh đã hỏi mấy tên kia xem La Nhất Chính bị nhốt ở ruộng rau nào chưa?”
Trịnh Cường gật đầu đáp: “Đương nhiên là rồi, tôi hỏi ngay từ đầu ý. Nhưng mấy thằng này cứng miệng quá, kiểu gì cũng không chịu nói. Ban đầu, chúng nó còn không mở miệng nói một câu cơ, tôi phải lấy người nhà chúng nó ra uy hiếp, bọn nó mới chịu nói là trong ruộng rau đấy. Vốn tôi còn thấy vui lắm, sai người đi kiếm một cái bản đồ về đây, ai ngờ tra xong mới phát hiện xung quanh đây có biết bao nhiêu là ruộng rau”.
“Ban nãy, bất kể chúng tôi dùng cách gì, mấy thằng này cũng không chịu hé răng nửa lời, tôi cũng phải bó tay toàn tập. Phải trách tôi thường ngày tạo dựng tên tuổi không tốt, nên bây giờ chúng nó mới không sợ mình”.
Trịnh Cường khoanh tay, bất đắc dĩ nói.
Tôi giật khóe miệng: “Nếu anh mà cướp của lừa gạt, giết người đốt nhà thì bây giờ không ở đây giao dịch với tôi đâu, mà đang ngồi trong tù suy nghĩ về cuộc đời rồi”.
Trịnh Cường điềm nhiên nhún vai nói: “Nói tóm lại là tôi đã thử hết cách rồi, nhưng chẳng moi được thông tin gì hữu ích từ chúng nó cả, tiếp theo phải làm sao đây?”
Triệu Thư Hằng chen lời nói: “Còn làm sao nữa? Chúng ta chỉ có hai con đường thôi, một là đi đến từng ruộng hoa tìm kiếm, hai là chờ ở đây”.
Tôi cười khổ nói: “Bây giờ, chúng ta không còn chi viện nữa rồi, người của cảnh sát đã đi sang một phía khác, cũng đều là chuyện quan trọng cả”.
Tôi không nói cho Trịnh Cường biết chuyện của Lương Thành, dẫu sao hai người họ cũng thuộc giới xã hội đen, nhưng Triệu Thư Hằng thì biết.
Tôi suy nghĩ nói: “Trịnh Cường, anh tập trung các anh em lại, đầu tiên trói chặt mấy thằng này lại, đừng để chúng nó chạy thoát. Bây giờ, chúng ta chia nhau ra, hai người một nhóm, mỗi nhóm tìm kiếm hai ruộng. Nếu chúng ta phản ứng đủ nhanh, vẫn có hi vọng cứu được La Nhất Chính”.
Dứt lời, tôi thầm tự nói, La Nhất Chính à, vì cứu cậu mà tôi đây đã đánh cược cả tính mạng của mình rồi đấy. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết một nhóm hai người đi tìm, nếu không gặp phải người của tổ chức đó thì dù an toàn, nhưng chắc chắn sẽ phải thất vọng.
Còn nếu gặp thì lực chiến đấu của hai người sao có thể cầm cự với người ta khi họ có quy mô lên đến hàng chục người được?
Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đi gấp, không mang theo vũ khí gì cả. Trải qua chuyện ở Yến Kinh lần trước, càng ngày tôi càng thấy mông lung với giới xã hội đen, không biết khi nào họ sẽ rút một khẩu súng ra và lấy mạng của mình.
“Tôi không thể lấy tính mạng của anh em ra làm trò đùa được”.
Trịnh Cường do dự nói, tôi không thèm ngoảnh đầu lại nói: “Anh yên tâm, nếu có anh em nào gặp chuyện không may, mỗi người tôi đền 300 nghìn. Mọi người yên tâm rồi chứ?”
Thấy Trịnh Cường vẫn chưa có ý định ra tay, tôi cau mày, dứt khoát xin số tài khoản của Trịnh Cường, gửi luôn cho hắn 200 nghìn tiền hắn đã cung cấp manh mối về La Nhất Chính vào tối nay.
Tiện thể tôi còn cho hắn xem số dư trong tài khoản của mình, rồi nói: “Trịnh Cường, anh là dân xã hội, còn tôi miễn cưỡng cũng có chút máu mặt. Chúng ta hợp tác vui vẻ, nước sông không phạm nước giếng, nếu anh không muốn hợp tác…”
Tôi không nói hết câu phía sau, nhưng tôi tin với trình độ của Trịnh Cường, chắc hắn có thể hiểu được ý của mình.
Nếu Trịnh Cường gây bất lợi cho chúng tôi, chỉ cần không giữ chúng tôi lại thì thứ đang chờ đợi hắn chính là ngày tàn. Bây giờ, tôi đang có lực lượng của cảnh sát, và hắn cũng biết điều đó.
Còn nếu tôi vui vẻ hợp tác với hắn, với uy danh có thể đếm trên đầu ngón tay của hắn trong giới xã hội đen ở Thịnh Hải, chắc tôi cũng khó mà ăn quỵt được.
Dù trong giọng nói của tôi mang vẻ uy hiếp, nhưng Trịnh Cường không hề bận tâm, ngược lại hắn lập tức phấn chấn như được lên dây cót, nói: “Được, các anh em đâu, tập trung”.
Hắn vừa nói dứt lời, ngoài hai người đứng canh gác bên ngoài ra, đám đàn em của hắn đều lũ lượt chui vào trong nhà gỗ.
Trịnh Cường nghiêm nghị nói: “Các anh em nghe đây, hôm nay chúng ta đã đi đến bước này rồi, có thể từ bỏ được hay không? Cậu em Phương Dương đây đã chuyển tiền tìm được tung tích của La Nhất Chính trong tối nay sang cho chúng ta, số tiền là 200 nghìn. Nếu làm xong vụ này thì chúng ta lại có tiền tiếp”.
Trịnh Cường nói dứt câu, trong ánh mắt của đám đàn em hắn bừng bừng lửa cháy. Trịnh Cường hắng giọng nói: “Nhưng việc chúng ta sắp làm tiếp theo đây rất nguy hiểm, có lẽ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng cậu em Phương Dương đã nói, nếu có ai trong chúng ta gặp chuyện chẳng may, cậu ấy sẽ đền cho mỗi người 300 nghìn”.
Trịnh Cường nói xong, tôi cũng chen lời: “Các anh em nào mà tham gia vào vụ tiếp theo đây, bất kể có thuận lợi hay không đều sẽ nhận được 5 nghìn. Còn số tiền 300 nghìn thì là chuyện khác”.
Tôi không nói hết câu, bởi nếu là người bình thường thì kiểu gì cũng sẽ hiểu.
Đó là tiền hậu sự.
Thấy mọi người đã bị kích động, Trịnh Cường nói tiếp: “Các anh em có đồng ý làm vụ này với tôi không?”
Mắt của đám đàn em phía dưới sáng lên, nhìn tôi như nhìn thần tài, rồi đồng loạt hô đồng ý. Tôi cười ha ha nói: “Tốt, nếu đã vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi”.
Nói xong, tôi sắp xếp lại sự việc một chút, mấy tên dưới đất đã hoàn toàn bị đánh ngất và bị trói chặt bằng dây thừng. Sau khi chắc chắn chúng không thể rời đi, tôi chia những người khác thành bảy nhóm, chỉ còn chừa lại Trịnh Cường, tôi và Triệu Thư Hằng.
Trịnh Cường cười ha ha nói: “Vậy là còn thừa hai nhóm. Phương Dương, cậu với cậu bạn này một nhóm, nhóm cuối cùng sẽ là tôi và một người khác”.
Chương 354: Có manh mối
Gộp cả anh em đứng canh gác bên ngoài là Trịnh Cường có tổng cộng là mười bốn gã đàn em, chia làm bảy nhóm. Tôi và Triệu Thư Hằng một nhóm, còn hắn thì nhất quyết đòi một mình một nhóm. Hắn vừa nói vậy, đám đàn em lập tức không đồng ý, nhao lên khuyên nhủ nói để họ lập nhóm một người cho.
Có lẽ những tên này vốn không biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi tôi và Trịnh Cường thay phiên nhau giải thích, cuối cùng họ đã hiểu, lần hành động này có lẽ sẽ có người chết.
Nhưng họ vẫn có dũng khí như vậy, đây cũng là điểm khiến tôi khâm phục Trịnh Cường. Hắn là thủ lĩnh của giới xã hội đen, nhưng lại có khả năng tập trung và hô hào anh em như vậy, đúng là khiến tôi thấy khó tin.
Tôi từng tưởng rằng đàn em trong giới xã hội đen luôn ấp ủ mong muốn trừ khử đại cả của mình, để ngồi vào vị trí đó.
Trịnh Cường không nhiều lời, bất kể người khác có nói gì, hắn vẫn kiên quyết lập nhóm đơn. Trong tình huống bất đắc dĩ, thời gian thì gấp rút, chúng tôi đành phải đồng ý.
Nhưng sau khi chia nhóm xong, không biết Trịnh Cường lấy đâu ra một cái dùi cui điện, cười he he nói: “Đây là cái dùi cui điện mà tôi cố tình bảo bọn đàn em mang từ trong nội thành ra cho. Có cái này rồi thì dù tôi có đi một mình, cũng an toàn hơn mọi người nhiều”.
Tôi lại nhìn vào tấm bản đồ, phân tích các vị trí mà có khả năng La Nhất Chính đang bị giam giữ ở đó. Tôi khoanh vài vị trí có khả năng cao nhất lại, sau đó phân công cho các nhóm có khả năng đánh đấm khá khẩm nhất.
Thời gian chia việc mất mười phút, chúng tôi đã tản ra tứ phía.
Trong đêm tối, chúng tôi không tìm được vị trí cụ thể, nhưng đại khái cũng có thể tìn rõ phương hướng. Vì thế, tôi và Triệu Thư Hằng lần mò đi tới hai ruộng rau mà chúng tôi được phân công trong đêm tối đen như mực.
Dù là ngoại ô, nhưng vì nơi đây vốn vẫn gần Thịnh Hải, nên cũng không có rừng cây quá rộng lớn, đường cũng khá dễ đi. Nhưng vì sắp đến giữa hè, nên có rất nhiều muỗi, tiếng muỗi vo ve làm người ta nhức đầu.
Bẹp!
Triệu Thư Hằng lại tự đập vào mặt mình thêm một phát, sau đó ném một con muỗi chết đi, nhỏ giọng nói: “Phương Dương, anh nói xem rốt cuộc chú Đồng nghĩ gì nhỉ?”
Thấy anh ta đứng lại, tôi cũng dừng bước: “Cái gì mà nghĩ gì?”
“Anh nói xem, tôi đường đường là phó tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, chú Đồng không cho tôi ở Yến Kinh, lại bắt tôi đi theo anh đến cái đất Thịnh Hải tồi tàn này. Vốn tôi còn nghĩ đến đây du ngoạn, nào ngờ chưa nói đến chuyện ngày nào cũng đánh nhau, bây giờ còn bị lũ muỗi này ức hiếp nữa”.
Triệu Thư Hằng có vẻ hơi nhụt chí, anh ta nhìn ngó xung quanh, rồi ngồi phịch xuống đất nói.
Tôi biết tên này đang bất mãn, nhưng cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thế này nhé, nếu anh thấy lần hành động này quá nguy hiểm, không dám đi cùng tôi thì tìm một chỗ nào có tầm nhìn tốt ở gần đây rồi ngồi chờ đi, cứ chuẩn bị tinh thần liên lạc với cảnh sát bất cứ lúc nào là được”.
“Nguy hiểm gì? Ai không dám?”
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức kích động đứng bật dậy, căm hận nhìn tôi. Nếu không phải vì bây giờ trời quá tối, tôi tin chắc anh ta sẽ bị tôi kích cho đỏ mặt.
Nói tới điện thoại, tôi chợt nhớ lại mấy bài học lần trước, lập tức tìm một chỗ kín, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tránh lát nữa bị phát hiện.
Dù đường đêm khó đi, nhưng tôi và Triệu Thư Hằng vẫn nhìn thấy vị trí của ruộng rau thứ nhất sau hai mươi phút.
Ruộng rau ở ngay trước mặt chúng tôi, xung quanh được rào bằng hàng rào tre, giữa ruộng cho một ngôi nhà hai tầng nho nhỏ, tầng nào tầng nấy đều tắt hết đèn. Chúng tôi không chắc có ai đang quan sát trong bóng tối hay không, nên cũng không dám tùy tiện hành động, mà âm thầm đi sang hai bên.
Tôi quan sát kỹ tình hình xung quanh, những chỗ có thể có người trốn thì hầu như là không có. Tôi lại nhìn mấy chiếc cửa sổ của nhà nhà nhỏ đó, nhưng cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Tôi nhìn sang phía đối diện, Triệu Thư Hằng cũng đang tìm kiếm gì đó rồi nhìn tôi. Tôi ra dấu ok, hai chúng tôi chia nhau mỗi người một bên, lẳng lặng đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Khi đi đến cửa nhà, tôi dừng bước, cảm thấy trong nhà không có tiếng động gì, Triệu Thư Hằng cũng gật đầu với tôi từ mặt tường ở phía bên kia, tôi chỉ lên tầng trên.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, chúng tôi gần như đẩy cửa đi vào cùng một lúc!
Tiếng động không lớn, nhưng vô cùng nhanh chóng. Tôi tin nếu trong nhà có người, chắc chắn sẽ bị chúng tôi dọa cho giật mình.
Đáng tiếc là trong nhà không có ai, tôi và Triệu Thư Hằng đi lên tầng trên, cũng chẳng thấy bóng dáng một người nào.
Tôi dùng đèn của điện thoại soi xung quanh nhà, phát hiện bên trong đầy bụi bẩn, bấy giờ mới yên tâm nói: “Đi thôi, tới ruộng rau tiếp theo, ở đây không có ai”.
Triệu Thư Hằng cũng gật đầu: “Xem ra, dăm bữa nửa tháng chưa có ai ở đây rồi”.
Tôi xem giờ, chúng tôi lục lọi căn nhà này mất nửa tiếng, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Tôi nhìn Triệu Thư Hằng, anh ta cũng bất đắc dĩ khoanh tay: “Nếu chúng ta không tìm thấy chỗ nhốt La Nhất Chính, chắc anh ngủ cũng không ngon giấc đâu nhỉ?”
Không thể không nói, mồm Triệu Thư Hằng đúng là thối thật, câu này của anh ta đã nói trúng tim đen tôi.
Chúng tôi vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới ruộng rau tiếp theo.
Vị trí của hai ruộng rau cách nhau không xa, mười phút sau đã có một ngôi nhà nhỏ khác xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, nhìn thì nó cũng có phong cách kiến trúc như căn nhà ban nãy, nhưng khác ở chỗ là ngôi nhà trong ruộng rau này lờ mờ có ánh đèn.
Tiếng chuông báo động vang lên mãnh liệt trong đầu tôi, tôi vội vàng kéo Triệu Thư Hằng trốn sau một cái cây, nói: “Chắc là chỗ này, trong ngôi nhà đó có người”.
Triệu Thư Hằng cũng kích động lên: “Mẹ kiếp, tốn bao công tìm kiếm cuối cùng cũng thấy rồi. Phương Dương, anh còn chờ gì nữa? Chúng ta mau qua đó thôi, xử đám cặn bã ấy, cứu La Nhất Chính ra”.
Tôi cau mày nói: “Không đơn giản thế đâu, chúng ta phải xác định rõ tình hình đã. Chỉ cần xác định đúng là chỗ này thì tốt rồi, một khi chúng không đổi vị trí trong đêm thì chúng ta có cơ hội rồi”.
Triệu Thư Hằng không hiểu nói: “Thế này còn chưa rõ ràng à? La Nhất Chính nhất định đang bị nhốt ở đây, anh không nhìn thấy trong căn nhà này có ánh đèn à? Chứ ai lại sống ở cái nơi đồng không mông quạnh này?”
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Anh đừng nghĩ đơn giản thế, đây là vùng ngoại ô Thịnh Hải, giá đất rẻ hơn nội thành nhiều, vì thế có rất nhiều người nông dân thuê đất ở đây để trồng rau hoặc lương thực. Vùng ngoại ô mà chúng ta đang đứng đây chính là vậy, nhiều ruộng rau thế này kiểu gì cũng có chủ. Nếu thật sự là chủ của ruộng rau, chứ không phải là người của phe thứ ba, nửa đêm nửa hôm chúng ta xông vào nhà người ta như vậy là có chuyện vui đấy”.
Triệu Thư Hằng cau mày: “Thế thì chúng ta phải kiểm tra trước đã”.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi suy nghĩ của tôi và vị trí của nơi này cho Tề Vũ Manh, rồi mới nói: “Yên tâm, tôi đã gửi vị trí cho cảnh sát Tề rồi. Nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, cảnh sát Tề sẽ dẫn người tới cứu chúng ta ngay”.
Triệu Thư Hằng không nói gì nữa, chúng tôi vẫn chia nhau đi sang hai bên như lúc trước.
Chương 355: Chiến đấu quyết liệt
Tôi vốn còn đang lo lắng trong lòng, ngộ nhỡ đây là nơi chủ ruộng rau ngủ, bọn tôi cứ cố xông vào sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ bọn tôi vừa tới đã phát hiện sự việc không ổn.
Tôi và Triệu Thư Hằng chia ra nấp ở hai bên cách căn nhà nhỏ không xa. Vừa đến nơi, cửa nhà đột nhiên bật mở, một người đàn ông gầy gò mặc áo thun đi từ bên trong ra, có lẽ là cảm nhận được sự lạnh lẽo của buổi đêm nên rùng mình một cái.
Người nọ mắng chửi mấy câu, đưa mắt nhìn quanh, dường như không phát hiện ra điều gì, sau đó đi về phía tôi.
Tôi vội vàng rụt đầu lại, người cũng căng lên theo, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là khi người đó đi tới lại không hề quan sát kĩ tình hình xung quanh. Tôi nấp dưới một bao đất nhỏ ở sau bức tường, gã vừa khéo xoay lưng lại với tôi.
Trong khi tôi đang do dự có nên xông ra xử lý gã hay không, bên tai chợt truyền đến một chuỗi âm thanh xì xì sột sột.
Tôi mừng thầm, hóa ra gã ra ngoài đi tiểu!
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, Triệu Thư Hằng ở phía đối diện căng thẳng nhìn tôi, còn người đàn ông cao gầy trước mắt xoay lưng về phía tôi, thở khà một tiếng sảng khoái, như đang hưởng thụ.
Tôi di chuyển thật khẽ, không do dự thêm nữa, lặng lẽ đi đến sau lưng gã.
Đợi khi tôi đi đến sau lưng gã, người đàn ông cao gầy đã giải quyết nỗi buồn xong, đang buộc thắt lưng.
Thời cơ hiếm có, không thể vụt mất!
Tôi chợt dùng sức, giơ tay chém vào gáy gã. Vì trước kia đã có kinh nghiệm ở trong tù, cho nên tôi biết rõ vị trí nào có thể khiến người ta bất tỉnh nhưng lại không gây tổn thương quá lớn.
Binh!
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, người đàn ông cao gầy còn chưa buộc xong thắt lưng quần đã ngã thẳng về phía trước. Tôi vội vàng đỡ lấy gã, chậm rãi đặt gã nằm xuống đất.
Vừa rồi tiếng đánh vào sau gáy gã không lớn, nhưng nếu như gã ngã xuống đất thì âm thanh ấy chắc chắn sẽ không nhỏ.
Lúc này, trong phòng còn có âm thanh rất khẽ vọng ra, chắc hẳn vẫn còn người khác chưa ngủ. Nếu bị phát hiện, tối nay tôi và Triệu Thư Hằng sẽ khó sống.
Thấy người đàn ông cao gầy bị tôi giải quyết một cách lặng lẽ, Triệu Thư Hằng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi chỉ vào căn phòng, sau đó ra dấu cắt cổ bằng tay.
Triệu Thư Hằng phối hợp với tôi cũng không phải chỉ mới một hai ngày, anh ta đã có thể hiểu được ý của tôi. Anh ta gật đầu, sau đó đứng dậy, hai người chúng tôi đồng thời lần mò tiến về cửa chính của căn nhà nhỏ từ hai bên.
Lúc chúng tôi sắp đi đến cửa, bên trong đột nhiên có tiếng đẩy ghế vang lên, còn có một giọng nói khàn khàn: “Mẹ nó, Lão Cửu chó chết sao còn chưa về nhỉ, chẳng lẽ lại đi nặng luôn rồi! Mẹ!”
Sau đó là tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, có lẽ là đang đi về phía cửa, tôi và Triệu Thư Hằng cùng thấy thấp thỏm.
Tôi gật đầu với Triệu Thư Hằng, anh ta hơi khom người xuống giống như một con báo, thủ thế tấn công, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Rầm!
Người nọ vừa ra khỏi cửa, thậm chí còn chưa nhìn rõ cảnh vật ở bên ngoài đã bị chúng tôi tập kích. Tên đó mới “a” lên được một tiếng, đã ngã bụp xuống đất.
Bởi vì đang ở trong phòng nên tiếng động vang to rõ rệt. Tôi và Triệu Thư Hằng liếc nhìn nhau, mặc kệ người nằm trên mặt đất, bất chấp tất cả xông thẳng lên tầng trên.
Gần như là cùng lúc, trên lầu cũng vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôi thấp giọng hét lên một câu: “Tôi bên trái, anh bên phải”.
Triệu Thư Hằng gật đầu. Lúc này, chúng tôi đã không còn thời gian để sắp xếp một cách chi tiết nữa, bên trên chắc chắn có không ít người. Nếu chúng tôi phản ứng chậm, điều chờ đợi chúng tôi có lẽ sẽ là cả hai bị bắt, thậm chí là mất mạng ngay tại đây.
Chúng tôi chạy lên cầu thang, tôi xông thẳng về phía bên trái. Ba tên đàn em ở bên kia đang cuống cuồng mặc quần áo, nhìn thấy tôi chạy lên thì không quan tâm đến quần áo nữa, mà cầm con dao ở cạnh giường lên đâm về phía tôi.
Tôi né sang một bên, tránh được dao này, thuận thế húc vai một cái. Tên đàn em kia không chịu nổi, vừa bò từ giường dậy đã lại ngã xuống.
Bấy giờ, hai gã khác cũng đã lao tới, một người trong đó còn đang mặc quần, nhưng không mặc nữa, mà dùng thắt lưng quất thẳng về phía tôi mang theo tiếng gió vù vù.
Người cuối cùng thì phản ứng nhanh hơn nhiều, hắn đã cầm một cây gậy gỗ không biết giấu ở đâu lên từ lâu, rồi đập mạnh về phía đầu tôi.
Trong lòng tôi chợt lạnh đi, xem ra những kẻ này thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không nương tay nữa. Tôi nhanh chóng lăn sang một bên, né đợt tấn công của bọn chúng. Hai người đó hiển nhiên bị bất ngờ, nhưng phản ứng cũng không chậm, thắt lưng và gậy gỗ lại đuổi sát theo sau.
Tôi không lùi mà tiến, nghiêng người tiếp tục tránh khỏi cây gậy gỗ. Tên kia thu tay không kịp, bị tôi đấm một phát vào mặt, lập tức phun một ngụm máu kèm theo mấy cái răng ra.
Dây thắt lưng của kẻ còn lại thì tôi không thể tránh được, nó đã đánh trúng lưng tôi. Tôi gắng gượng chịu một đòn này, chỉ cảm thấy sau lưng mình đau rát.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng đang đánh nhau với người ở phía bên phải, nhưng bên đó có những năm người. Triệu Thư Hằng hầu như bị đánh áp sát, thỉnh thoảng còn trúng một đòn. Tôi không có thời gian kiểm tra vết thương ở sau lưng thế nào, lập tức xoay người đạp một cú, vừa khéo trúng ngực tên còn lại. Sắc mặt tên đó nhanh chóng thay đổi, hắn ta ngã xuống đất kêu khóc đau đớn.
Lúc này, ba tên ở bên trái cầu thang đã ngã xuống hết. Tên đầu tiên giãy giụa muốn đứng dậy, thấy vậy, tôi bèn tiến lên đạp thêm một cú nữa, tên đó á lên một tiếng, tiếp tục ngã xuống đất.
Giờ này, tình hình của Triệu Thư Hằng lại cực kì không ổn, một địch năm vốn đã bị dồn đánh hoàn toàn, đánh nhau lâu như vậy, thể lực của anh ta hẳn cũng sắp cạn rồi. Tôi vội vàng chạy như bay sang đó, gia nhập cuộc chiến.
Năm người đều đang toàn tâm toàn ý đối phó Triệu Thư Hằng, hoàn toàn không có ai chú ý đến tôi, thậm chí bọn họ còn không phát giác ra ba tên kia đã ngã ngục hết.
Thấy Triệu Thư Hằng bị một con dao bổ dưa chém tới, tôi nắm lấy cơ hội, bật người lên đá vào lưng của kẻ cầm dao ấy. Tên đó không kịp phòng bị, lập tức ngã nhào về phía trước. Triệu Thư Hằng vội vàng né đi, nhưng lại bị con dao pha trong tay một tên khác chém xéo qua, trên cánh tay anh ta lập tức xuất hiện một vết thương dài hẹp.
Tôi cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, dùng cả tay và chân tiếp tục đánh nhau. Bốn tên còn lại thấy tôi gia nhập lại đồng loạt quay sang đối phó tôi. Triệu Thư Hằng thì nhân cơ hội đó tránh sang một bên, thở dốc hổn hển, đồng thời xé một miếng vải băng bó qua vết thương trên cánh tay.
Thể lực của tôi vốn dĩ tương đối tốt, nhưng liên tục đánh bại bốn tên lúc trước cũng khiến tôi mệt rồi. Tuy nhiên, giờ phút này rơi vào bước đường cùng, không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, tôi thực sự chống chọi được sự tấn công của bốn tên.
Thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi lớn tiếng mắng: “Triệu Thư Hằng, tên chết tiệt kia! Còn không mau tới giúp tôi, tôi mà chết thì anh cũng đừng hòng chạy thoát được!”
Triệu Thư Hằng vừa băng bó vết thương xong, nghe tiếng tôi mắng, anh ta cũng giận dữ hét lên ngay: “Ông đây có bảo anh sang giúp không hả?”
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Thư Hằng vẫn xông qua.
Chương 356: Cuối cùng cũng được gặp
Tuy chỉ còn lại bốn người nhưng bốn người này như những con thú dữ đang tranh đấu trong lồng nhốt, ngược lại còn kích thích sức mạnh to lớn hơn. Tôi và Triệu Thư Hằng cũng là nỏ mạnh hết đà, nhiều lần bị thương, may là kỹ năng của chúng tôi còn cao hơn chúng không biết bao nhiêu lần, rất nhanh sau đó bốn tên đàn em đã ngã trên mặt đất.
Tôi và Triệu Thư Hằng thì ngồi xuống thở hổn hển.
Tôi nói: “Chúng ta đừng nghỉ ngơi vội, không thể lãng phí công sức một cách vô ích được, đi tìm La Nhất Chính cái đã. Tôi thấy căn phòng này không có chỗ nào có thể giấu người được. Nếu chỗ này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì thiết nghĩ La Nhất Chính ở cách đây không xa”.
Triệu Thư Hằng gật đầu, vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy: “Mẹ kiếp, nếu không phải anh cứu tôi…”
Tuy giọng anh ta khá nhỏ nhưng giờ trong tòa nhà chỉ có giọng của hai chúng tôi và cả tiếng rên rỉ thảm thiết của mấy tên đàn em, giọng lầm bầm của anh ta vẫn chui tọt vào tai tôi
Tôi cười: “Làm xong chuyện này cái đã, anh muốn làm gì thì bàn sau”.
Triệu Thư Hằng đứng dậy tìm kiếm ở dưới tầng, tôi thì xem xét ở tầng trên. Tòa nhà bé nhỏ này mà có tận mười tên bảo vệ, nếu nói ở đây không có gì mờ ám thì tôi không tin.
Nếu không thì phe thứ ba đã bị tổn thất khá nghiêm trọng, vốn mấy tên lâu la tiểu tốt này đã không còn lại nhiều lắm, giờ còn tới bảo vệ nơi này?
Nhưng chúng tôi không ngờ được, cho dù chúng tôi tìm kiếm thế nào thì đây cũng chỉ là một tòa nhà nhỏ bé bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Tôi nhíu mày đi lên tầng, túm lấy một tên đàn em vẫn còn ý thức để hỏi: “La Nhất Chính bị các người giấu ở đâu?”
Tên đàn em đó căm thù nhìn tôi rồi quay đầu đi, không hề có ý trả lời tôi.
Có thể là do quá lo lắng cho an nguy của La Nhất Chính, hoặc cũng có thể là do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi không thể nào thả lỏng được, không biết nên làm thế nào để phát tiết ra sự giận dữ trong lòng.
Tôi chửi một câu “fuck”, sau đó giẫm mạnh lên ngực tên đàn em đó.
Tên đó khàn giọng kêu lên, nhưng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được. Hai mắt hắn ta mở to, hai tay giữ chặt chân tôi.
Tôi lạnh lùng hỏi: “La Nhất Chính đâu? Nếu không nói thì các người sẽ chết hết ở đây. Dù sao thì đây cũng là nơi ngoại ô hẻo lánh, các người chết cũng không ai biết”.
Nhưng có lẽ là do tôi dùng lực mạnh quá gây khó thở nên hai mắt tên đó nổi đầy tơ máu, miệng vô lực mở ra, dường như muốn hít thở. Cảm thấy hai tay hắn ta yếu dần, tôi cũng hơi thả lỏng ra.
Tên đàn em đó lập tức há to mồm hít thở.
Tôi híp mắt hỏi: “Lần cuối cùng, La Nhất Chính đang ở đâu?”
Mà tên đàn em đó chỉ lo hít thở, dường như không hề có ý trả lời tôi. Tôi lại giơ chân ra dáng định đạp, tên đàn em đó không biết lấy sức ở đâu ra lùi mạnh về phía sau. Sau đó hắn ta sợ hãi nhìn tôi, lắp bắp: “Ở…ở hầm ngầm dưới tầng. Dưới bàn thờ của căn phòng có một hầm ngầm, chúng tôi…chúng tôi sẽ đưa cơm tới theo giờ…”
Triệu Thư Hằng cũng rất tự giác chạy xuống dưới tìm cái gọi là hầm ngầm, tôi nhìn chằm chằm vào mắt tên đàn em đó, muốn nhìn xem hắn ta có nói dối hay không.
Tôi nhìn xung quanh, những tên đàn em còn lại tên thì ngất, tên thì kêu, tên đàn em này cuối cùng cũng hồi phục lại, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Là..là thật”.
Tôi không nói gì, chỉ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Tôi nhận ra sau khi căng thẳng suốt cả ngày hôm nay, tôi rất dễ tức giận. Tôi tin rằng nếu vừa nãy tên đàn em nãy vẫn cứng miệng thì tôi sẽ tăng thêm lực không hề do dự, mãi đến khi hắn ta tắt thở mà chết.
Rất nhiều người đều biết, để khiến người ta tắt thở thì trừ việc dùng nước dìm và bóp cổ thì dùng ngoại lực đè lên lồng ngực cũng có thể đạt được kết quả tương tự.
Vì lồng ngực bao lấy tim, nên ngạt thở sẽ đi cùng với chóng mặt. Tất nhiên là nếu ngất đi thì e là không thể tỉnh lại được nữa.
Tôi hít sâu một hơi, tìm một cái dây thừng rồi trói chúng lại dựa vào góc tường.
Lúc này ở dưới tầng cũng có giọng nói mừng rỡ của Triệu Thư Hằng: “Phương Dương, ở dưới này quả thực có một người!”
“Anh…Phương Dương? Dương Tử, các anh đến cứu em sao?”
Anh ta nói xong thì trong hầm ngầm có một giọng nói cực kỳ trầm vang lên, nhưng giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, không phải La Nhất Chính thì còn ai?”
Tôi cực kỳ mừng rỡ, vừa chạy xuống dưới vừa nhắn tin cho Trịnh Cường báo cho hắn vị trí của chúng tôi, để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường, dặnđể khi hắn qua đây thì cẩn thận chút để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường..
Tôi phi mấy bước đã đến hầm ngầm. Tôi bảo Triệu Thư Hằng đi lên trên để xem mấy người kia, thuận tiên quan sát tình hình xung quanh giúp tôi luôn, nhỡ đâu mấy tên này còn có chi viện chưa biết chừng.
Không chừng chúng còn có cách liên lạc nội bộ khác, cách một khoảng thời gian lại liên lạc một lần để chắc chắn bảo đảm an toàn.
Nếu quả thực như vậy thì to chuyện.
Tôi nhìn xuống hầm ngầm, hỏi: “La Nhất Chính? Cậu ở dưới đó sao?”
Tôi vừa dứt lời thì bên trong vang lên một giọng nói kích động: “Dương Tử? Dương Tử, anh đến rồi sao? Em ở dưới này”.
Nghe thấy vậy, tôi cũng không còn quan tâm những cái khác nữa, nhanh chóng đi xuống theo tay vịn cầu thang đi xuống, sau đó dùng điện thoại để chiếu sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò, không phải La Nhất Chính thì là ai?
Mà thấy cậu ta như vậy, trong lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả. Lần trước khi hai chúng tôi uống rượu ở Thịnh Hải, khuôn mặt La Nhất Chính vẫn vô cùng hồng hào, tuy không hẳm là béo lắm nhưng cũng tuyệt đối không gầy gò như thế này, càng không trắng bệch như thế này.
Tôi thầm thề, nếu để tôi bắt được kẻ sai khiến đứng đằng sau, cho dù hắn ta là ai tôi cũng nhất định bắt hắn ta nợ máu trả bằng máu!
Nghĩ đến tình cảnh hiện nay, tôi nói: “Giờ cậu có thể đi lại không?”
Nói rồi tôi đỡ La Nhất Chính dậy, cậu ta cười nói: “Thật là coi thường người ta quá mà, anh đây vẫn còn khỏe mạnh lắm”.
Kết quả còn chưa nói xong, La Nhất Chính đã suýt nữa ngã trên mặt đất.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi chỉ đành cõng cậu ta sau lưng sau đó bò lên theo tay vịn cầu thang, nếu không với tình hình của La Nhất Chính hiện giờ thì e là ngay cả níu l cổ của tôi cũng khá khó khăn.
Sau khi đi lên nhờ ánh đèn tôi mới chú ý đến bộ quần áo La Nhất Chính mặc hơi quen, dường như là bộ lần trước của cậu ta, nhưng giờ đã rách rát, còn có mùi thối.
Mà chính cậu ta thì còn tả tơi hơn, sắc mặt thì trắng bệch, cơ thể cực kỳ tiều tụy.
Tôi cắn răng nói: “Đám người đó đã làm gì với cậu?”
La Nhất Chính cười lộ da hàm răng trắng bóc: “Chẳng có gì, anh đây chỉ là không được ăn cơm tử tế thôi, cơ thể tôi rất tốt, chịu được.”
Tuy nói vậy nhưng không thể nào che giấu được sư yếu ớt mạnh liệt trong giọng nói của cậu ta.
Tôi bảo Triệu Thư Hằng xuống dưới trông La Nhất Chính, còn tôi thì đi lên tầng hai.
Thấy tôi đi lên, khuôn mặt mấy người chưa ngất đi hiện lên sự sợ hãi, tôi lạnh nhạt hỏi: “Ai phụ trách trông coi La Nhất Chính?”
Chương 357: Báo thù
Giọng của tôi không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi tôi nói ra câu đó cơ thể mấy tên đàn em đều bất giác run lẩy bẩy, đặc biệt là lúc này chúng đã bị tôi dùng dây thừng trói chặt, không thể nào động đậy.
Tôi nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chuyện này do ai làm, là đàn ông đích thực thì hãy tự thừa nhận, đừng có liên lụy người khác”.
Nói rồi tôi cầm một cây gậy gỗ trên mặt đất lên, chạm chạm vào tay, cảm giác khá tốt, khó trách bây giờ thế lực ngầm đều thích dùng gậy. Vừa không phạm pháp lại không dễ dàng gây ra ngoại thương, quả thực là sự lựa chọn tuyệt vời.
Mấy người bọn chúng đều nuốt nước bọt, nhưng vẫn không có ai trả lời. Tôi híp mắt, quét mắt qua từng người, muốn phát hiện ra chút manh mối. Nhưng đáng tiếc là khi tôi quét mắt qua, ai cũng cúi đầu xuống.
Tôi nói: “Không ai chịu thừa nhận đúng không? Nếu có ai thừa nhận thì tôi sẽ chỉ đánh gãy chân của tên đó thôi. Nhưng nếu các người không ai thừa nhận thì mỗi người phải trả giá bằng một cái chân của mình”.
Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh phía dưới tầng. Triệu Thư Hằng sốt ruột gọi to: “Không ổn rồi Phương Dương, bên ngoài có người tới!”
Tôi không trả lời. Đã có người tới rồi, còn nhanh như vậy, vậy khả năng cao không phải là người của Trịnh Cường. Còn về phía cảnh sát thì khỏi nói đi, họ chưa bao giờ nhanh như vậy cả.
Nếu đều không phải thì chỉ còn một khả năng duy nhất, đây là lực lượng chi viện cho mười tên này.
Nhưng cho dù như vậy thì tôi cũng không hề hoang mang, chỉ bởi bây giờ lòng tôi lạnh lẽo như sắt.
Tôi quát to: “Triệu Thư Hằng, anh khóa chặt cửa vào”.
Nói xong tôi tiếp tục kèm chặt mấy tên này, chợt tôi phát hiện có ba tên có đôi mắt tràn ngập sự thả lỏng và sự vui sướng khi người gặp họa, tôi thầm cười lạnh, tiếp tục quan sát, hai tên còn lại thì tràn ngập tuyệt vọng.
Trong lòng tôi đã có quyết định, lạnh giọng nói: “Lần cuối cùng, nếu không có ai thừa nhận thì tám người các người mỗi người sẽ dùng một cái chân để tế người anh em của tôi. À phải rồi, còn cả hai người dưới tầng nữa”.
Nhưng lời nói của tôi vẫn tựa như đá chìm vào biển rộng, không có bất cứ hồi đáp nào. Tôi cười lạnh đi tới, bước chân rất chậm, nhưng đối với mấy tên này thì áp lực vô cùng lớn, vì tôi để ý thấy trên đầu mấy tên này bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Tôi nhìn tên đầu tiên, rồi lại quét qua tên thứ hai, muốn tìm ra sơ hở trong mắt chúng.
“Phương Dương, nhanh lên! Bọn họ sắp tới rồi! Nếu giờ không đi thì không kịp nữa!”
Lúc này Triệu Thư Hằng ở dưới tầng gào to.
Tôi tiếp tục nói với mấy tên đó: “Các người cũng nghe thấy rồi đấy, giờ tôi không có nhiều thời gian, vậy các người lần lượt tới đi!”
Còn chưa dứt lời tôi đã giơ gậy gỗ trong tay lên, đập mạnh vào chân một tên trong đó. Nếu một gậy này đập xuống thật thì nhất định sẽ gãy chân.
“Đợi đã!”
Ngay lúc cây gậy sắp đập xuống, một tên trong đó chợt nhắm mắt lại hét to. Tôi nhìn qua, thấy hắn ta tiếp tục nói: “Là, là tôi trông coi La Nhất Chính”.
Mà hắn ta vừa dứt lời, biểu cảm trên khuôn mặt của mấy tên còn lại không giống nhau, có mừng thầm, có kinh ngạc, và cả tức giận…
“À, là mày hả…”
Tôi quay người đi tới chỗ hắn ta. Tên đàn em vừa nói đã nhắm mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
……
Rầm!
Răng rắc!
“A! Mẹ kiếp…”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng không phải là tên đàn em trước mắt tôi mà là tên vừa mới mừng thầm, đang lén cười. Lúc này trên trán gã mồ hôi chảy xuống như mưa, hai mắt trợn tròn, hai tay muốn ôm đùi nhưng vì bị trói chặt bởi dây thừng nên hoàn toàn không với tới.
Tôi nói: “Người trông coi La Nhất Chính là mày phải không?”
Gã đó tiếp tục kêu lên thảm thiết, không nói gì cả.
Tôi nhìn tên đàn em vừa nói chuyện, không nói gì thêm nữa mà trực tiếp đi thẳng xuống dưới tầng.
Vốn tôi nghe thấy La Nhất Chính nói mấy ngày nay đám người này không cho cậu ta ăn cơm, đang cực kỳ phẫn nộ, vốn định đánh gãy chân của tất cả bọn chúng, không ngờ tên đàn em kia lại dám chịu trách nhiệm, thực sự dám đứng ra. Mà lúc này tình thế dưới tầng vô cùng nguy cấp, tất nhiên tôi không thể lãng phí thời gian vào chuyện này.
Đây cũng là lý do vì sao tôi không ra tay với những người còn lại. Oan có đầu, nợ có chủ.
Bỏ lại những tên còn lại mắt trợn tròn mồm há hốc và một tên đang kêu gào thảm thiết, tôi xuống tầng, Triệu Thư Hằng đã sốt ruột đi qua: “Phương Dương, cuối cùng anh cũng đi xuống rồi, đám người bên ngoài đã tới rồi”.
Nói rồi tôi nhìn xuyên qua kẽ hở của cửa sổ, một đám người ngoài sân đang chạy tới bên này, người đi đầu đã tới bên ngoài căn nhà.
Tôi không hề do dự, cõng La Nhất Chính lên rồi gọi Triệu Thư Hằng: “Đi theo tôi, nhanh lên”.
Vừa nói tôi vừa đi ra sau căn nhà. Quả nhiên luôn có một cửa hông đằng sau những căn nhà kiểu thế này, chỉ là sau này đã bị chủ nhà dùng đất đắp lại, bên ngoài còn lấp một đống củi lên.
La Nhất Chính nằm trên lưng tôi, yếu ớt nói: “Dương Tử, anh bỏ em xuống đi, mau chạy đi. Anh có lòng là em đây đã thỏa mãn lắm rồi, em có một người anh em như anh đời này cũng đủ rồi”.
Tôi nói: “Im lặng đi!”
“Dương Tử, mau bỏ em xuống, cõng em nhất định sẽ bị đuổi kịp”.
La Nhất Chính vẫn rất kiên trì, tôi không kìm được mà mắng: “Con mẹ nó La Nhất Chính, sao cậu lại lằng nhằng như vậy? Ông đây cực khổ cứu cậu ra để vứt cậu ở đây hả? Là đàn ông thì đừng có dông dài nữa”.
Nói xong tôi nhìn bức tường, nói với Triệu Thư Hằng: “Đạp mạnh vào! Nhanh lên!”
Tôi quay đầu nhìn cửa chính, đèn pin của người đến đã chiếu trên cửa sổ, ánh sáng cực chói đó khiến tôi nhất thời không thể thích ứng.
Triệu Thư Hằng cũng không hề do dự, anh ta đạp mạnh lên, ầm một tiếng, mảng tường do đất đắp thành sụp xuống, tôi cõng La Nhất Chính chạy vù ra ngoài.
Mà ngay sau khi tôi dứt lời thì La Nhất Chính quả nhiên cũng không nói những lời như thả cậu ta xuống nữa.
Chúng tôi xông ra khỏi bức tường đất, vốn cho rằng đằng sau cũng bị người ta bao vây, không ngờ đằng sau trống không, có là chưa kịp đến bao vây chúng tôi từ phía sau.
Tôi nói: “Đi theo tôi”.
Nói rồi tôi bò xuống một hầm đất không bắt mắt bên cạnh căn nhà, Triệu Thư Hằng cũng vội vàng làm theo, bò xuống bên cạnh tôi.
Mà giờ tình thế khẩn cấp, chúng tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, vì thế tuy Triệu Thư Hằng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi.
Ngay sau đó cửa chính của căn nhà có âm thanh phá hoại, rất nhanh sau đó bên cạnh tường đất đã xuất hiện mấy bóng người, tên đầu tiên gào to: “Fuck! Bọn chúng chạy rồi!”
Nói rồi nhìn về phía sau: “Mấy tên chúng mày đi tìm ở phía trước. Phía trước có một rừng cây, khả năng cao là bọn chúng trốn trong đó. Muốn chơi trò đuổi bắt hả, đợi phần lớn còn lại đến thì sẽ băm chúng ra cho chó ăn”.
Vừa nói xong thì gã lại quay về chỉ vào vài tên rồi nói: “Chúng mày trông ở đây, có tin tức gì thì kịp thời báo cho bọn tao. Ngoài ra trên tầng có mấy thằng phế vật thì đừng có đánh chúng nó, lần này mải chơi quên chức trách, dám để scổng mất người lão đại ca cực kỳ chú ý. Cho dù tên Phương Dương kia không đánh gãy chân chúng thì ông đây cũng phải mạnh tay xử lý bọn chúng”.
Chương 358: Trực giác đã cứu mạng tôi
“Trước khi tới cậu ba đã dặn dò tao không được để xổng mất chúng, không ngờ chuyện lại hỏng bởi mấy tên ranh con này, xem ông đây trở về rồi đập chết chúng thế nào!”
Sau khi buông mấy lời độc ác xong, gã cầm đầu đưa đám người đi tới rừng cây trải dài trước mặt.
Mà trong suốt quá trình đó ba người chúng tôi đều bò trong hầm đất đó không dám phát ra một tiếng động nào, chỉ sợ thở mạnh một cái thôi là bị phát hiện.
Mãi tới khi gã cầm đầu kia dẫn đám người rời đi, chỉ còn lại mấy tên trong căn nhà, chúng tôi mới hơi thở phào.
Tôi thầm tính toán trong lòng. Lần này có mười ba tên tới chi viện, ba tên đi theo tên đi đầu đuổi về phía trước, mà bốn tên còn lại thì canh giữ trong căn nhà.
Khi đã yên tĩnh trở lại, Triệu Thư Hằng vỗ vai tôi rồi nhìn hướng căn nhà.
Lúc này có một tên đang đứng chỗ cửa hông có tường đất, một tên đứng chỗ cửa chính, hai tên còn lại có lẽ ở trong căn nhà. Tôi hiểu ý Triệu Thư Hằng, là bảo chúng tôi xử lý bốn tên kia sau đó thì đi tụ tập với đám Trịnh Cường.
Đến lúc đó thì lật ngược thế cờ, diệt gọn đám người này, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cách hỏi ra tin tức của kẻ sai khiến đứng đằng sau.
Thực ra tôi cũng có cách nghĩ như Triệu Thư Hằng. Dù sao thì nếu chúng tôi không chủ động ra tay mà cứ chui rúc ở đây thì rồi cũng sẽ bị bắt. Chúng tôi phải ra tay mới có thể giải quyết dứt khoát.
Nhưng tôi cứ cảm thấy dường như nơi này có gì đó không đúng lắm, vì thế cho dù Triệu Thư Hằng cứ liên tục thúc giục nhưng tôi vẫn kìm chế, để anh ta ổn định lại đừng sốt ruột.
Triệu Thư Hằng hơi bực tức, nói với giọng chỉ có ba chúng tôi nghe thấy: “Phương Dương, anh bị ngu à? Giờ mà còn không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa? Lát nữa đám người kia phát hiện ra mình bị lừa nhất định sẽ quay lại đây tìm chúng ta, đến lúc đó cho dù có mọc cánh cũng không thoát nổi”.
Tôi thở dài, nói: “Thực ra cách nghĩ này của anh cũng khá hay ho đấy, nhưng tôi cứ cảm giác chỗ này không đúng lắm, cứ như chúng ta đã bỏ qua cái gì đó vậy. Chúng ta đợi thêm chút nữa, anh nghe tôi đi”.
Triệu Thư Hằng tức tối quay đầu đi. Tôi cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.
Vì địa thế của cái hầm đất chúng tôi đang trốn khá tốt nên nếu có người đi từ căn nhà ra thì hoàn toàn không chú ý tới. Hơn nữa trong chỗ này ba mặt đều là đất, trừ phía sau, nhưng phía sau là một vườn rau nên nếu không tìm kỹ thì không ai ngờ được chúng tôi lại trốn ở đây.
Quả nhiên mấy phút sau, vốn phía sau căn nhà đang khá yên tĩnh lại đột nhiên ồn ào hẳn lên. Không phải nguyên nhân nào khác mà là đám người vừa rời đi lúc nãy.
Đằng sau gã cầm đầu kia có một đám đàn em không rõ đột nhiên xuất hiện phía không xa căn nhà. Chúng thấy không có gì bất thường thì tức đến nỗi giậm chân quát to: “Fuck! Đám ranh này chạy thật rồi! Mẹ kiếp, đi đuổi cho tao!”
Triệu Thư Hằng kinh ngạc nhìn tôi, dùng khẩu hình nói: “Ngầu đấy!’
Tôi cũng cảm thấy sau lưng đang toát mồ hôi lạnh, may mà tôi nghe theo trực giác, mà trực giác của tôi chưa đánh lừa tôi bao giờ, nếu không giờ chúng tôi đã toi rồi.
Gã cầm đầu không cam lòng nhìn xung quanh, đang định rời đi thì đột nhiên một tên đàn em đi đến ghé sát bên tai gã nói gì đó, mắt gã cầm đầu đột nhiên sáng rực lên, ánh mắt gã bắn về phía chúng tôi.
Chết rồi!
Tôi thầm kêu không ổn, nhìn Triệu Thư Hằng, mặt anh ta cũng rất căng thẳng.
Lúc này gã cầm đầu dẫn đám tiểu đệ đi qua đây với vẻ cảnh giác, người Triệu Thư Hằng cong lên, dường như đang tích trữ lực lượng, để khi đám người đó tới trước mặt chúng tôi thì có thể ra tay với chúng bất cứ lúc nào.
Mà bây giờ tôi cũng ổn định hơi thở, ra hiệu với Triệu Thư Hằng, khi nào đám người đó tới trước mặt chúng tôi thì hai chúng tôi cùng ra tay, loại trừ bớt một tên cái đã.
Mà giờ chúng tôi gần như có thể nói là rơi vào tuyệt cảnh, trừ khi tôi có thể giải quyết tám tên trước mắt trước khi bốn tên khác và mấy tên còn lại xuống dưới, nếu không chúng tôi hoàn toàn không thể thoát được.
Nhưng phải giải quyết chúng một cách gọn lẹ, chuyện này đâu có dễ dàng đến vậy?
Cho dù là Roga, Ốc Trắng cũng không chắc chắn có thể làm được, huống hồ là Triệu Thư Hằng giờ còn đang bị thương ở cánh tay.
Thấy tên đứng đằng trước nhất đã sắp đến trước mặt chúng tôi. Khi hắn ta đi qua thì sẽ phát hiện trong cái hầm đất bé nhỏ này có ba người đang trốn trong đó.
Mà chúng tôi từ từ điều chỉnh hơi thở để có thể ra tay bất cứ lúc nào, xử lý tên đằng trước này cái đã.
Không ngờ ngay sau đó có một giọng nói hoảng hốt kêu lên phía cửa chính: “Không ổn rồi, anh Hoa, bên ngoài có người tới!”
Cùng với giọng nói đó vang lên là một tên đàn em chạy ra từ chỗ cửa hông suýt nữa đã bị đá vụn của tường đất làm vấp ngã lăn quay.
Mà giọng nói đó vang lên vào lúc nào cũng khiến chúng giật mình, mà chúng tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Trong lúc căng thẳng, Triệu Thư Hằng suýt nữa đã vọt ra, may mà tôi kịp thời giữ anh ta lại.
Gã cầm đầu, cũng chính là anh Hoa tát bốp một cái lên mặt tên đàn em kia: “Con mẹ mày, kêu cái gì mà kêu? Làm ông đây giật cả mình! Nói, có chuyện gì?”
Tên đàn em kia bị đánh cũng không dám tức giận, ôm mặt nói: “Bên ngoài, bên ngoài có một đám đông người đến, nhìn có vẻ không có ý tốt, không phải là người của chúng ta”.
Anh Hoa nhíu mày chửi: “Fuck, mày không dùng cái óc lợn của mày mà nghĩ đi à, sao có thể là người của chúng ta được? Kệ đi, tên La Nhất Chính kia bị cướp đi rồi, giờ chúng ta trở về cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, thế thì giờ xử lý luôn đám chuột nhắt bản địa này cho xong, trở về lấy công chuộc tội”.
Nói rồi anh Hoa xắn tay áo lộ ra nửa người toàn hình xăm, gã gào lên: “Các anh em, theo tao lên cửa trước. Phải rồi, bảo người gọi mấy thằng phế vật trên tầng xuống”.
Anh Hoa vừa nói dứt lời thì tên đàn em đã đến trước mặt chúng tôi “ồ” một tiếng rồi quay người trở về.
Anh Hoa vừa giải thích xong thì khuôn mặt bọn chúng đều trở nên vô cùng nghiêm trọng. Còn tôi thì mừng thầm, xuất hiện vào lúc này không phải Trịnh Cường thì là ai?
Tuy họ chỉ còn lại mười lăm người nhưng nếu đối phó với đám này cũng sẽ không thua quá thảm hại.
Chỉ cần chúng tôi nhân lúc họ đang đánh đấm ác liệt rồi ra tay từ phía sau thì đám người này sẽ dễ dàng thất bại.
Lúc này tôi cũng nhớ tới lời Trịnh Cường, tổ chức bắt cóc La Nhất Chính không phải là tổ chức bản địa, bởi những tổ chức ở nơi này Trịnh Cường đều biết hết.
Mà những lời của anh Hoa cũng vừa hay nói lên điều này. Nếu đám anh Hoa là người bản địa Thịnh Hải thì không thể nào chưa nghe nói đến băng nhóm Thiên Địa của Trịnh Cường, càng không thể không biết, vì thế đám người này nhất định không phải là người nơi đây.
Kẻ sai khiến đứng đằng sau đối phó tôi cũng là người ngoài vùng, đám người này cũng không phải người Thịnh Hải. Lòng tôi càng ngày càng loạn, dường như có một tia sáng lóe qua nhưng thoắt cái đã biến mất, lại không nhớ nổi là cái gì.
Khi tất cả mấy tên đàn em đã chạy đến cửa trước, tôi giơ tay ra hiệu với Triệu Thư Hằng, tôi nói: “La Nhất Chính, cậu ở đây đã, chúng tôi ra phía trước xem tình hình”.
Chương 359: Tập kích ngược
La Nhất Chính ừm một tiếng, tôi khẽ đặt cậu ta xuống đất, may sao bây giờ là tháng bảy, ban đêm ở Thịnh Hải không lạnh.
Tôi và Triệu Thư Hằng khẽ mon men đến sát vách tường của căn nhà, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại ở phía trước.
“Chúng mày là lũ từ nơi khác đến đã bắt cóc cậu em La Nhất Chính đúng không? Dám làm xằng làm bậy ở địa bàn của ông đây, đã hỏi ý kiến tao chưa hả?”
Đây là giọng của Trịnh Cường, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi và Triệu Thư Hằng lập tức thấy kích động.
Sau đó là giọng của anh Hoa: “Mày là cái thá gì? Lúc ông đây lăn lộn ở Thịnh Hải, mày còn chưa ra đời đâu con!”
Trịnh Cường do dự một lát, hỏi: “Mày là người ở đâu? Tao là Trịnh Cường, đại ca của băng nhóm Thiên Địa”.
Dù câu nói này của Trịnh Cường hơi có vẻ nhún nhường, nhưng tôi vẫn cảm thấy đầy khí thế.
Anh Hoa đó càng cười điên cuồng hơn: “Băng nhóm Thiên Địa? Chính là cái tổ chức có biệt danh là “ngu ngốc” ấy hả? Nghe nói chúng mày không dính dáng tới mại dâm, ma túy và cờ bạc, không bao giờ làm chuyện xấu. Mẹ kiếp, thế mà cũng đòi là xã hội đen à? Sao chúng mày không đi làm cảnh sát luôn đi? Còn định hỏi gốc gác của ông đây nữa, biến mẹ về nhà mà chơi đi!”
Anh Hoa nói xong, Trịnh Cường cuối cùng đã không nhịn được nữa, bắt đầu chửi mắng: “Các anh em đâu, đập chết thằng này!”
Anh Hoa cũng gào lên: “Các anh em, cho lũ ngu này biết ở cái đất Thịnh Hải này, ông trời có đến đây cũng phải nhượng bộ chúng ta đi!”
Dứt lời, người của hai phe đã xông lên, tiếng ồn ào, tiếng kêu than, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, không cần nhìn cũng biết nhất định bên trong đang rất hỗn loạn.
Tôi nói nhỏ: “Lát nữa, chúng ta sẽ xông ra từ phía sau, chặn đường lui của lũ khốn này. Chỉ cần bắt được chúng nó, phe thứ ba sẽ không còn uy hiếp gì với chúng ta nữa”.
Triệu Thư Hằng đồng ý, anh ta biết võ, nhưng lúc trước đã bị năm người dồn ép, rồi lại bị tôi kéo đi, không cho ra tay, chắc bây giờ đã ngứa tay lắm rồi, trong lòng buồn bực cũng không thể nói ra.
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức xắn tay áo, bây giờ chính là đánh nhau đao thật súng thật rồi.
Tôi chỉ vào ruộng rau ở phía sau, nói: “Tôi sẽ ra phía sau ngồi chờ trước, còn anh đi sang phía cửa bên chờ. Lát nữa khi nào có cơ hội, tôi sẽ nói cho anh biết, sau đó anh xông lên từ phía sau, còn tôi sẽ chạy từ chỗ này sang”.
Triệu Thư Hằng đồng ý ngay, rồi cũng men theo chân tường, đi chầm chậm ra ruộng rau.
Vì đang là nửa đêm, mà trong ruộng rau lại có rất nhiều rau bắp cải trắng, vì thế tôi khom người xuống lẻn đi không hề bị phát hiện.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra, sau vài ngày cùng tôi điều tra, tính cách của Triệu Thư Hằng vô hình trung đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu, anh ta rất hống hách, chẳng coi ai ra gì, với tôi thì lại càng căm ghét. Nhưng bây giờ, tôi nói gì anh ta nghe nấy, thậm chí còn tin tưởng lời tôi nói một cách vô điều kiện.
Không biết là do sự cực khổ của mấy ngày nay đã thay đổi con người anh ta, hay do sức hút của tôi đã làm anh ta cảm động nữa. Tóm lại, nếu anh ta đã thay đổi, tôi nghĩ đây chính là lý do mà Đồng An Chi bắt anh ta phải đi theo tôi, đồng thời phải nghe theo tôi mọi chuyện.
Nếu Triệu Thư Hằng vẫn giữ cái tính cách ban đầu, e rằng sau này anh ta sẽ gặp vấn đề khi quản lý bất động sản An Sơn.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài, đúng là gừng càng già càng cay, con mắt nhìn người của Đồng An Chi ghê gớm thật.
Tôi đã di chuyển đến vị trí thích hợp để ẩn núp, từ tầm nhìn của tôi vừa hay có thể nhìn thấy trận hỗn chiến của hai phe, cũng có thể nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang mon men ở cửa hông, rồi thò đầu vào trong nhòm ngó.
Lúc này, Trịnh Cường và người đàn ông tên là anh Hoa đó đã đánh nhau, giống như hai đội quân đấu chọi ở thời cổ đại, vua đấu với vua, tướng đấu với tướng, những tên đàn em còn lại thì đánh với nhau. Một người vừa đạp người khác một phát, sau lưng không biết đã bị ai chém cho một dao.
Còn sức chiến đấu của Trịnh Cường đúng là đáng nể, dù tôi chỉ luyện võ theo bản năng, nhưng cũng biết chiêu thức của Trịnh Cường rất thoáng, sức của hắn lại khỏe. Hắn giơ cái dùi cui không biết lấy từ đâu lên, mỗi cú đập của hắn vào con dao trong tay anh Hoa đều khiến gang bàn tay của cả hai phải tê rần.
Nếu một trong hai người đuối sức hơn, chắc chắn sẽ ngã xuống trước.
Song anh Hoa đó cũng không hề yếu thế, ngoài vài hình xăm trên người khiến gã trông dữ tợn hẳn ra, tài đánh đấm của gã cũng rất khá. Tuy sức gã hơi yếu hơn Trịnh Cường, nhưng tác phong lại linh hoạt hơn. Mỗi đòn tấn công của Trịnh Cường đều bị gã chặn lại kịp thời.
Trịnh Cường và anh Hoa đánh nhau, khó phân thắng bại. Dưới ánh đèn chiếu rọi, những người khác cũng đang chiến đấu kịch liệt. Nhìn cảnh tượng này, tôi cảm thấy hình như trong lòng mình đang có một dòng máu nóng sôi sục.
Năm xưa, tôi và La Nhất Chính đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong tù với cảnh tượng đánh đấm hiện giờ có gì khác nhau đâu?
Điểm khác biệt duy nhất chính là năm xưa, hai thằng chúng tôi đánh với một đám người, hoặc có thể nói là bị đánh.
Còn bây giờ, thực lực hai bên không chênh nhau bao nhiêu, nên trong một khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Người của anh Hoa hơi yếu thế hơn một chút, dẫu sao có mấy người trong số đó vừa mới bị tôi và Triệu Thư Hằng nắn gân, nên vẫn còn đang bị thương.
Nhìn tình thế, tôi thầm nghĩ đến lúc rồi!
Tôi lập tức đứng dậy, ra dấu với Triệu Thư Hằng, sau đó hét lên: “Trịnh Cường, tôi là Phương Dương, chúng tôi đến giúp anh đây!”
Vốn hai phe đều không có tâm tư để quan tâm đến chuyện gì ngoài cuộc chiến, nhưng bây giờ tôi vừa nói vậy, tay của anh Hoa lập tức run lên, con dao bị Trịnh Cường đập rơi xuống đất.
Thoáng cái tình thế đã thay đổi hẳn, mấy tên đàn em của anh Hoa từng đánh nhau với tôi vừa nghe thấy giọng tôi đã lập tức nghiêng đầu sang nhìn. Trông thấy quả nhiên là tôi, cơ thể họ bất giác cử động chậm lại. Ngay sau đó, người của anh Hoa đang ở thế cân bằng lập tức rơi xuống thế hạ phong. Trong tay anh Hoa không còn vũ khí, gã đang bị Trịnh Cường cầm dùi cui đuổi đánh.
“Thằng khốn, chính mày thả La Nhất Chính ra đúng không?”
Anh Hoa vừa né đòn của Trịnh Cường, vừa nghiến răng hỏi tôi.
“Đương nhiên!”
“Mẹ kiếp, ông đây đập chết mày!”
Nói rồi, anh Hoa lao về phía tôi, nhưng vì đã mất vũ khí nên gã hoàn toàn không còn là đối thủ của Trịnh Cường nữa. Dường như ngay sau đó, gã đã lại bị Trịnh Cường kéo về trận chiến.
“Lo cho thân mình trước đi!”
Trịnh Cường cười ha ha: “Cậu em Phương Dương, các cậu không sao là ngon rồi. Chúng ta cùng xử lũ chó má này, chúng nó không nghe ngóng xem ở cái đất Thịnh Hải này, đã có ai dám đắc tội với người của băng nhóm Thiên Địa chúng tôi chưa!”
Tôi chạy thật nhanh, bây giờ đã ở bên ngoài đám người, tôi gào lên: “Được, chờ xử bọn này xong, tôi sẽ không thiếu các anh một xu!”
Tôi vừa gào thét vừa nhấc chân đạp một tên đàn em của anh Hoa, tên đó nhìn thấy tôi xuất hiện bất ngờ, không phản ứng kịp nên bị tôi đạp cho một phát, rồi lại bị đàn em của Trịnh Cường nện cho một gậy vào lưng. Y lập tức ngã vật ra đất, không rõ sống chết.
Bây giờ, Triệu Thư Hằng cũng đã xông từ cửa hông ra cửa trước. Anh ta nhìn thấy một cây gậy ở trong nhà, lập tức hét lên xông về phía đám người. Xung quanh anh ta đều là người của anh Hoa, vì thế anh ta lấy cây gậy làm lôi chùy, xoay tròn, mấy tên ở bên cạnh lập tức không né kịp, bị đập trúng eo, kêu rên ngã xuống đất.
Có thêm hai người chúng tôi, đám đàn em của anh Hoa lập tức xuất hiện dấu hiệu tan tác. Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn rất nhiều, Trịnh Cường tiếp tục giữ chân anh Hoa chỉ còn có thể chửi bới, còn chúng tôi thì nhanh chóng quật ngã hết đám đàn em của gã xuống đất.
Thấy thế, anh Hoa và Trịnh Cường đều dừng lại. Anh Hoa chửi mắng chúng tôi một trận, tôi vờ như không nghe thấy, hỏi: “Anh Hoa, ai sai các người đến đây?”
Chương 360: Thà chết cũng không chịu khuất phục
Bây giờ, cục diện đã được Trịnh Cường và người của hắn khống chế. Triệu Thư Hằng cũng vội vã chạy tới, đứng giữa đám đàn em tan tác của anh Hoa, anh ta cầm cây gậy trong tay, trông cực kỳ oai phong.
Còn Trịnh Cường cũng đã hoàn toàn khống chế được anh Hoa, vì không có vũ khí trong tay, nên anh Hoa không thể chống trả được.
Thấy hai bên đã dừng tay, tôi hỏi: “Anh Hoa, ai sai anh tới?”
Anh Hoa cười lạnh nói: “Thằng oắt con, lúc tao tung hoành thiên hạ, mày còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, giờ còn dám ăn nói với tao như thế à?”
Tôi cười nói: “Anh Hoa, tôi khuyên anh nên nhìn nhận rõ tình hình hiện giờ của mình. Giờ anh thua rồi, còn ăn nói khó nghe, u mê không chịu tỉnh ngộ là chúng tôi sẽ giết anh đấy, cũng không ai biết được đâu. Còn cảnh sát, chắc anh cũng biết chuyện này dính dáng đến họ từ lâu, họ né còn không kịp thì sao quan tâm được?”
Trịnh Cường cũng nói: “Đúng đấy, tao không cần biết trước kia mày làm gì. Nhưng đến địa bàn của ông đây thì phải ngoan ngoãn biết điều”.
“Mẹ hai thằng khốn chúng mày! Ông đây có chết cũng không nói cho chúng mày biết đâu!”
Dứt lời, trong mắt anh Hoa lóe lên tia tàn ác, gã nhặt con dao bổ dưa rơi dưới đất lên, chém thẳng về phía tôi.
Mẹ kiếp!
Chúng tôi vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, anh Hoa này đã không còn sức làm gì nữa, ai dè gã vẫn chưa từ bỏ.
Tôi vừa chửi mắng, vừa lộn người sang một bên tránh đi, trong mắt tôi lúc này đầy ắp lửa giận: “Mẹ cái lão khốn kiếp này! Xem ra chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ rồi!”
Trịnh Cường đã lập tức phản ứng lại, anh Hoa chém hụt một dao, cây gậy của Trịnh Cường đã đập trúng cánh tay gã. Hắn chỉ hơi dùng sức một chút, con dao trong tay anh Hoa đã tuột khỏi tay.
Tôi nói: “Trịnh Cường, phế gã đi!”
Trịnh Cường không chút do dự, hắn dễ dàng điều khiển cái gậy trong tay, thiên biến vạn hóa, tiếp tục đập bụp một cái, cây gậy đập thẳng từ cánh tay lên mặt anh Hoa.
Anh Hoa phun vài cái răng kèm máu ra, ngã xuống đất, ho khù khụ.
Trịnh Cường còn định ra tay tiếp, nhưng tôi vội hô lên: “Khoan! Đừng vội, xem gã nói gì đã”.
Bấy giờ, Trịnh Cường mới lùi lại, còn đám đàn em của hắn cũng bao vây anh Hoa lại.
Chờ gã ho một lúc xong, tôi hỏi: “Tên chó má kia, khai mau, ai sai mày đến?”
Anh Hoa ho một lúc, rồi lại phun một ngụm nước miếng kèm máu ra. Gã quan sát xung quanh, đôi mắt chợt đỏ ngầu: “Lũ chúng mày dám đánh anh em của tao! Giờ còn định moi tin từ tao nữa à? Chờ kiếp sau đi!”
Nói rồi, anh Hoa vùng vẫy định đứng dậy. Gã vừa gào thét, vừa xông về phía tôi, nhưng đàn em của Trịnh Cường đương nhiên cũng không phải lũ ăn hại, lập tức đạp gã mấy phát về vị trí cũ.
Trong lòng tôi cũng nổi giận, anh Hoa này không biết lấy đâu ra dũng khí, đã bị bắt rồi mà vẫn còn ăn nói ngông cuồng như vậy.
Tôi lạnh lùng nhặt cây gậy lên, đi tới cạnh anh Hoa. Gã vất vả ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt như đang cười nhạo. Dù đã mất vài cái răng, nhưng gã vẫn cất giọng nói hơi khó nghe lên, nói: “Thằng oắt con nhà mày, có giỏi thì mày…”
Tôi híp mắt lại, trầm giọng nói: “Anh Hoa!”
Gã chợt lấy sức, cười gằn đáp: “Ông nội mày đây!”
Bụp! Bụp!
Rắc!
Ngay sau đó, tôi đã nhanh chóng đập cây gậy trong tay xuống hai chân gã, thậm chí do ra tay quá nhanh, anh Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, hai bắp đùi đã cong xuống đất theo một biên độ kỳ lạ.
Mặt gã thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc. Gã nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, sắc mặt thì vừa có vẻ dữ tợn vừa có vẻ đau đớn.
Nhưng anh Hoa không hề hé răng nửa lời, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt chứa đầy vẻ hung ác, hệt như đang muốn ghi nhớ dáng vẻ của tôi.
Tôi nói: “Giỏi, tôi đập gãy hai chân của anh, mà anh không kêu rên nửa lời, đúng là một trang nam tử, tôi phục. Nhưng tôi không thể tha cho anh như vậy được”.
Nói rồi, tôi đứng dậy, nhớ lại tất cả mọi chuyện mà phe thứ ba gây ra trong mấy ngày qua. Thậm chí có thể nói mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung gần như đã bị phe thứ ba dùng La Nhất Chính tiếp tục nhóm lên.
Lòng hận thù của tôi với bọn họ chẳng kém gì so với nhà họ Cung. Còn bây giờ, anh Hoa này là thủ lĩnh của chừng mười tên đàn em, chắc chắn gã biết nhiều thông tin hơn, nên tôi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được.
“Tôi tin nếu tôi rơi vào tay của các người, để tôi chết một cách nhẹ nhàng có lẽ là cách chết dễ chịu nhất”.
Nói rồi, trong đầu tôi hiện lên cảnh đám người anh Hoa đi rồi quay lại. Nói cách khác là bọn họ không hề đi xa, mà chỉ ngồi canh chừng, chờ chúng tôi tự sa vào lưới.
Có lẽ bây giờ, anh Hoa cũng đang hoài nghi, chúng tôi vốn không đi được quá xa, vì tình trạng của La Nhất Chính rất tệ.
Vì thế có thể thấy anh Hoa này là một người có suy nghĩ cực kỳ thấu đáo. Nếu cho gã cơ hội phát triển, khéo còn khó đối phó hơn cả nhà họ Cung.
Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cùng một nguyên tắc, bây giờ anh đã rơi vào tay tôi, nên đừng mong được sống thoải mái. Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, nói, ai đứng sau chỉ huy anh?”
Anh Hoa im lặng, chỉ tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác. Tôi cau mày, chỉ cây gậy trong tay vào bả vai gã: “Hai chân của anh đã bị tôi đập gãy rồi, nhưng anh vẫn còn hai tay đấy”.
Anh Hoa như dùng hết sức, nói một câu: “Cút mẹ mày đi!”
Tôi nhìn gã chăm chú, còn gã thì không chút sợ sệt, tiếp tục đối mắt với tôi. Một lúc lâu sau, tôi thở dài một hơi: “Được, anh thắng rồi, Phương Dương tôi kính trọng anh là một trang nam tử, tha cho anh một mạng”.
Dứt lời, tôi nói với Trịnh Cường: “Trịnh Cường, tôi đã liên lạc với người của cảnh sát rồi. Anh mau bảo người của anh thu dọn hết lũ này đi, không lát nữa khó giải thích”.
Lúc này, những tên đàn em bị thương của Trịnh Cường đều được đỡ dậy, ngoài một người bị thương nặng đến mức ngất xỉu ra, những người khác đều có vẻ thoải mái và nhiệt huyết.
Tôi chỉ liếc mắt một cái là biết họ đang mong chờ vào số tiền thưởng sắp tới, hơn nữa, sau một ngày cực nhọc vất vả, cuối cùng thì sự việc cũng kết thúc một cách nhẹ nhàng rồi.
Trước kia, anh Hoa xuất quỷ nhập thần như âm hồn ở Thịnh Hải, bây giờ cuối cùng đã bị tóm rồi.
Trịnh Cường nhìn cậu đàn em đó của mình, nói: “Mấy người các cậu đưa cậu ta đến bệnh viện trước đi, tôi còn phải ở đây chờ cảnh sát đến với Phương Dương, ngoài ra còn phải trông chừng đám đàn em của lão Hoa chó chết này nữa”.
Tôi cười nói: “Trịnh Cường, đến lúc này rồi mà anh vẫn không tin tôi à?”
Nói rồi, tôi chuyển ngay cho Trịnh Cường 500 nghìn. Bây giờ, La Nhất Chính miễn cưỡng có thể coi là được tìm thấy một cách bình an, sự việc căn bản cũng êm xuôi rồi.
Nhưng sau khi xem điện thoại, Trịnh Cường lại ngạc nhiên hỏi: “Sao nhiều thế?”
Tôi cười đáp: “Cho cậu em bị thương nặng của anh thêm, đừng để người ta thất vọng”.
Bình luận facebook