• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU (4 Viewers)

  • Chương 1: Quay Trở Lại

Chuyển ngữ: Sunny (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trước khi chết, Khương Vũ nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình.

Bi kịch lớn nhất trong cuộc đời cô không phải là gia cảnh nghèo khó.

Mà là vì xuất thân nghèo hèn mà phải gả cho tên nhà giàu cặn bã chỉ coi cô là thế thân.

Sau khi hai người kết hôn, nữ thần trong lòng hắn ta trở về, cô bị tra tấn, bị hạ nhục không biết bao nhiêu lần.

Đây có lẽ là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời cô.

Sau đó, cô không may bỏ mạng, ánh mắt khép lại rồi mở ra, một lần nữa quay trở về năm mười bảy tuổi chỉ toàn thất vọng và chán nản.

Không phải ai cũng được trao cơ hội trở về với quá khứ như vậy.

Giờ phút này, Khương Vũ đang đứng trước cửa nhà mình.

Khu nhà tập thể nằm trong ngõ nhỏ, kiến trúc cũ kĩ của những năm tám mươi, cũng không lâu nữa nơi này sẽ phải giải tỏa.
Nhưng mà, Khương Vũ lại không có số giàu lên nhờ đất đai.

Bởi vì ngày hôm nay, dì út tới nhà cô và dùng năm nghìn tệ lừa gạt người mẹ không có trình độ của cô ký vào hợp đồng cho vay thế chấp nhà.

Trước cửa nhà, không ít hàng xóm tò mò hóng chuyện đang vây xem.

“Nhìn cái gì nữa, mau kí tên đi dù sao thì chị cũng không được học đại học, có xem cũng không hiểu đâu.”
Dì út mặc một chiếc váy xẻ tà cổ chữ V dài qua đầu gối, tà váy thêu một bông hoa trông rất thời thượng.

Bà ta nói thẳng thừng: “Đừng suy nghĩ làm gì nữa, học phí kì sau của con bé nhà chị chẳng phải còn thiếu năm nghìn nữa hay sao, nếu không nể tình chị em, em đã chẳng vội vàng đưa tiền cho chị.”
Trên mặt mẹ của Khương Vũ thoáng do dự, bèn nói: “Cô vội cái gì, chị xem kĩ một chút không được hay sao, dù gì thì thế chấp nhà cũng là chuyện lớn.”
“Ơ hay, các vị hàng xóm, các người phán một câu phân xử giúp tôi.

Tôi đây là đang mang tiền đến cho nhà bọn họ, thế mà chị ta lại còn chặn họng tôi như vậy.

Cứ làm như tôi đang bắt nạt mẹ góa con côi vậy.

Được rồi được rồi, tôi ấy à, không đóng vai ác nữa, tôi đi, tôi đi được chưa nào.”
Dứt lời, dì út cầm lấy hợp đồng đầu tư trong tay mẹ Khương Vũ rồi xoay người làm bộ chuẩn bị muốn đi khỏi.

Mẹ Khương Vũ mắt thấy học phí chuẩn bị bay mất, đang định cất lời gọi bà ta lại.

Nhưng Khương Vũ kịp thời bước vào kéo mẹ lại: “Mẹ đừng vội.”
Dì út vốn tưởng rằng chị gái mình nhất định sẽ ngăn bà ta lại.


Dù sao thì một phân tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán.

Nếu như không có năm nghìn này, sáu tháng cuối năm Khương Vũ sẽ rơi vào tình cảnh sắp bị đuổi học.

Nhưng bà ta sắp bước ra khỏi cửa đến nơi rồi mà hai mẹ con vẫn đứng im như tượng.

Dì út có phần chần chừ quay người lại liếc nhìn hai người.

Thấy hai mẹ con thật sự không thay đổi quyết định, bà ta tỏ ra ngại ngùng, rốt cục cũng quay trở lại: “Ôi chao đều là người một nhà, sao lại chẳng có chút tín nhiệm gì với nhau thế hả.”
Khương Vũ cười một cách lạnh lùng: “Sao vậy, dì út không đi à?”
Dì út lúng túng nói: “Nếu không phải vì dì thấy mày chẳng có đồng nào đóng học phí, nên dì mới phải đeo cái mặt mo này đến nhà mày hay sao.

Thật là…thời buổi này người cho vay còn phải nhìn sắc mặt của người đi vay nữa chứ, các bác hàng xóm, các bác nói mấy câu phân xử giúp tôi.”
Đám đông quần chúng tọc mạch không rõ sự tình cũng bắt đầu ồn ào theo…
“Phải đó, người ta đã mang tiền tài đến cho hai người, đây là chuyện tốt đấy chứ.”
“Người nhà có tâm đến như vậy, chúng tôi cầu còn không được đây.”
“Mau kí tên đi, đừng dài dòng nữa, tiền từ trên trời rơi xuống còn không muốn vơ lấy.”

Khương Vũ liếc mắt nhìn những người hàng xóm nhiều chuyện đang hóng drama, cười mỉa mai: “Các người hâm mộ đến như thế, vậy thì cơ hội từ trên trời rơi xuống tốt thế này nhường hết cho mấy người.

Đem sổ hồng ra thế chấp như mình đang đầu tư dự án đi, tôi cũng không cản đâu.”
Mấy bà hàng xóm đối mặt nhìn nhau, không nói câu gì.

“Con nhóc này, nói năng kiểu gì vậy, chẳng phải do dì thấy các người mẹ góa con côi nên mới giúp đỡ đấy sao!”
Dì út kéo tay mẹ Khương Vũ, ba hoa khoác lác cơ hội đầu tư lần này tốt đến mức nào, kiếm được tiền thì ít nhiều cũng phải chia cho bà ta…
“Em từng là sinh viên, sao em lại lừa chị được, chị không am hiểu về đầu tư cứ giao cho em là đúng rồi.”
Dì út đã từng học trung cấp nghề nhưng cứ tự cho mình là sinh viên, đây cũng là chuyện mà bà ta tỏ ra kiêu ngạo nhất với mẹ Khương Vũ.

Mẹ cô là chị cả trong gia đình nên dù là thành tích của bà có ưu tú đi chăng nữa thì từ nhỏ tính tình dì út hay khóc lóc dỗi hờn, được cả nhà cưng chiều hơn nên người lớn trong nhà ép người làm chị như bà phải nhường cho em gái.
Vì thế nên bà đành phải nhường lại cơ hội được đến trường cho cô em mình, bản thân thì phải ra ngoài bươn trải lao động từ sớm.

Bởi vì có ngoại hình xinh xắn nên có một khoảng thời gian rất dài bà làm nhân viên quán bar, cuộc sống rất vất vả.

Mà dì út mặc dù được trao cơ hội học hành nhưng cũng không học tới nơi tới chốn, chỉ học đến trung cấp nghề.

Sau này lại gả cho một ông chồng làm kinh doanh.

Tuy rằng trong nhà có chút của cải nhưng lúc nào cũng nhăm nhe căn nhà của Khương Vũ.
Dù sao thì người lớn tuổi hơn phải ưu tiên người nhỏ tuổi, đây là đạo lí mà từ bé cha mẹ đã dạy bảo.

Bởi vậy, những năm qua dì út đã cuỗm không biết bao nhiêu tiền của mẹ cô, hiện giờ lại còn nhăm nhe căn nhà duy nhất mà hai mẹ con vất vả mới có được.

Khương Vũ sẽ không để cho bà ta thực hiện được mục đích của mình.

Mấy lời đường mật bánh vẽ của dì út cô chẳng thèm tin, cô chỉ nhìn lướt qua cái gọi là hợp đồng đầu tư kia, sau đó dùng sức đập mạnh vào bản hợp đồng trên bàn.

“Nực cười.”
Một âm thanh nặng nề vang lên, khiến tất cả mọi người đều phải giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía Khương Vũ.

“Khương Vũ, con có ý gì?”
Khương Vũ hất cằm lên, lạnh nhạt nói: “Dì út, dì làm như mẹ tôi thiếu hiểu biết lắm vậy, tùy tiện tải hợp đồng đầu tư mẫu ở trên mạng xuống là có thể lừa gạt được căn nhà của mẹ tôi hay sao.”
Dì út lo lắng đến mức đỏ cả mắt: “Con nói bậy bạ cái gì đấy hả, ai bảo đây là hợp đồng trên mạng.

Đây là hợp đồng đầu tư của dì, bên A kí rồi! Dì cũng kí rồi!”
Khương Vũ thong thả cầm hợp đồng lên đi tới trước mặt dì út, chỉ chỉ vào dấu chìm góc bên phải của hợp đồng: “Dì út lần sau dùng hợp đồng giả để lừa người khác, nhớ là phải xóa dấu chìm trước đã.

Chúng ta là người nhà thì không sao, nhưng nếu đến tay người khác thì không thể bao che được đâu.”
Dì út nghe thấy vậy giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

Trình độ học vấn của bà ta ở thập niên 80 90 cũng không tệ, bà ta vẫn lấy đó làm niềm kiêu ngạo trước mặt chị gái, không ngờ con bé Khương Vũ này coi thường đến vậy.

Bà ta không dám tin nhìn Khương Vũ, chẳng ngờ rằng cô cháu gái ngày thường vẫn khép nép dễ bảo… Hình như, hình như hôm nay đổi tính đổi nết, đã vậy còn lanh miệng.

Không chỉ có bà ta mà ngay cả hàng xóm cũng cảm thấy khó có thể tin được.

Con bé Khương Vũ này là đứa hướng nội tự ti, cho dù có chịu nhiều thua thiệt cũng đành cắn răng chịu đựng, lén lau nước mắt chứ đứng nói là cãi nhau tay đôi với người khác, lại còn cãi hùng hồn đầy lý lẽ nữa chứ.
Dì út bị Khương Vũ dùng lời lẽ đanh thép vạch trần, thẹn quá hóa giận, lấy lại năm nghìn tệ trên bàn rồi nói: “Không có tiền vậy thì mày đợi đến lúc bị nhà trường đuổi học đi.”
Mẹ Khương Vũ cũng nổi giận nói với cô: “Năm nghìn mà muốn đổi lấy căn nhà nhỏ của tao để thế chấp cho vay.

Mày tính toán cũng giỏi đấy nhỉ.

Mau cút đi!”
Dì út tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lớp phấn dầy bịch bởi vì cơ mặt co rút mà rơi xuống: “Tôi chẳng cần phải giải thích với chị làm gì! Đồ thiếu văn hóa, chờ tôi kiếm được bộn tiền thì đừng hòng tôi chia cho mẹ con các người một xu nhé!”
Nói xong bà ta quay người rời đi.

Nhưng ngay lúc bà ta định bước ra khỏi cửa, hai đồng chí cảnh sát nhân dân mặc đồng phục bước tới chặn mất đường đi của bà.

“Chúng tôi nhận được tin báo của người dân bảo ở đây có đối tượng lừa đảo.”
Dì út nhác thấy đồng chí cảnh sát, sợ đến nỗi bất động nửa người.

Bà ta vịn vào tường, giọng run run nói: “Ai vậy… ai lừa đảo vậy? Tôi và chị tôi đang nói chuyện làm ăn.

Rốt cục là ai đã báo cảnh sát?”
Khương Vũ bình tĩnh trả lời: “Là tôi báo cảnh sát đấy, bà ta định dùng hợp đồng giả lừa mẹ tôi kí thế chấp nhà đất để cho vay.

Tình hình cụ thể như thế nào thì xin mời các chú cảnh sát đưa bà ta về thẩm vấn sẽ rõ.”
Đồng chí cảnh sát đưa bà ta đi, dì út ra sức kêu gào giãy dụa, giọng the thé la lên: “Không phải! Tôi không làm! Tôi không lừa đảo!”
Cảnh sát thấy bà ta chống cự quyết liệt, lập tức còng tay bà ta lại, áp giải lên xe cảnh sát ở ngay trước mắt bao nhiêu người.

Tuy rằng chưa đến mức phải báo cảnh sát nhưng Khương Vũ cần phải cho dì út một bài học, để cho bà ta biết rõ rằng mình và mẹ từ nay trở đi sẽ không dễ dàng để bà ta bắt nạt nữa.


Hàng xóm láng tỏi cũng đã tản đi hết rồi, mẹ cô sợ hãi ngồi phịch xuống, ôm ngực thở dài một tiếng.

Suýt chút nữa thì bị đứa em thiếu lương tâm lừa mất nhà ở.

Đây là công sức bao nhiêu năm lao động của bà, mỗi một đồng tiền đều phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được.

Bà chọc vào đầu Khương Vũ: “Con nhóc này, thường ngày có cậy mồm cũng không nói ra được cái gì, sao hôm nay cứ như biến thành người khác vậy?”
Nhưng Khương Vũ lại ôm chầm lấy mẹ mình, tâm trạng có phần thiếu kiểm soát: “Mẹ! Được nhìn thấy mẹ thật sự là tốt quá! Thật tốt quá!”
Mẹ cô tất nhiên là tay chân có phần luống cuống, vội vàng đẩy cô ra, mấy lời buồn nôn này khiến bà nổi da gà khắp người: “Cái con nhóc này, uống nhầm thuốc rồi à?”
Khương Vũ nở nụ cười nắm lấy tay bà nũng nịu nói: “Mẹ, con đói, con muốn ăn mì mẹ nấu.”
Mẹ cô cảm thấy bối rối, miệng thốt ra lại là những lời trách móc: “Cái con cún con này ăn mãi không đủ, cái thân già này kiếm bao nhiêu tiền thì cũng đổ hết vào cái mồm con.”
Mặc dù mắng như thế nhưng bà lấp tức xuống bếp nấu một bát mì cho Khương Vũ.

Thực ra trước khi tái sinh, quan hệ giữa Khương Vũ vf mẹ không được tốt lắm.

Mẹ cô tên là Khương Mạn Y, người cũng như tên rất tao nhã lịch sự, Từ nhỏ bà đã là một cô gái rất lãng mạn.

Mặc dù cuộc sống có biết bao gập ghềnh gian khó nhưng bà cũng chưa từng đánh mất sự hồn nhiên vui vẻ.

Suốt một đời buôn chải kiếm sống.

Lúc trước thì là nhân viên phục vụ quán bar, còn hiện giờ đang công tác ở một tiệm massage, thường thì tối muộn hay khuya lơ khuya lắc mới được về nhà, khó tránh khỏi những lời dị nghị của người khác.

Khương Vũ vẫn luôn tự ti với công việc của mẹ vì những lời chế nhạo của bạn bè và lời đàm tiếu từ hàng xóm.

Cộng thêm ngoại hình của mẹ rất xinh đẹp, tính cách lại đơn thuần ngay thẳng.

Dù sao thì ngày thường bà cũng là người thân thiện với mọi người nên đôi khi có mấy ông hay trêu ghẹo bà.

Khương Vũ lúc trẻ vẫn còn nông cạn không hiểu chuyện cứ nghĩ mẹ là một người phụ nữ lẳng lơ vô tâm vô tính.

Bởi vậy nên mối quan hệ giữa hai mẹ con rất căng thẳng, hơi một chút là lại cãi nhau.

Bà thậm chí còn dùng những ngôn từ gay gắt ác độc nhất để chửi mắng cô.

Cho đến sau này, khi Khương Vũ trưởng thành mới từ từ hiểu được mẹ đã phải nhẫn nhục đến thế nào.

Nếu không vì cuộc sống ép buộc, mẹ sẽ không… đến nỗi như thế này.

Sau này mẹ vì bệnh tật mà rời xa nhân thế, điều này trở thành tổn thương lớn nhất trong lòng Khương Vũ.

Khương Vũ của kiếp trước thực sự là quá hồ đồ rồi.

Hiện giờ, cô sẽ không hiểu lầm mẹ nữa, cô muốn bảo vệ thật chu đáo cho người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Khương Mạn Y làm một bát mì cho Khương Vũ, Khương Vũ vội vàng gắp từng miếng một, ăn một cách ngon lành.

Khương Mạn Y thấy vậy không đành lòng, bèn nói: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với con cả.”
“Con đói quá mà.”
“Thèm ăn đến như vậy, còn nhảy với múa ba lê cái gì, con thiên nga mập thì không bay nổi đâu, tốt nhất đừng múa nữa con ạ.

Cứ học hành thật tốt rồi bước vào đại học, không cần phải ăn uống điều độ, hằng ngày muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy có phải tốt hơn không.”
Bà vừa nói xong, Khương Vũ đã buông đũa xuống.

Trước đây nếu nghe bà nói như vậy, nhất định là Khương Vũ sẽ cãi nhau một trận tơi bời với mẹ.

Cô luôn cảm thấy mẹ đang châm chọc, coi thường sự tôn nghiêm của cô.

Ở kiếp trước, khi cô thật sự từ bỏ giấc mơ khiêu vũ của bản thân, sống như sợi dây tơ hồng phụ thuộc vào người chồng giàu có nhờ được thừa kế tài sản…
Mãi sau này cô mới nhận ra rằng, nếu không dựa vào bản lĩnh và khả năng sinh tồn, cô không xứng đáng được nhắc đến hai từ tôn nghiêm.

Khương Vũ gắp rau trong bát lên ăn.

Cô học múa từ nhỏ, vóc dáng rất chuẩn, nhất là đôi chân thon dài trắng muốt.

Cô được giáo viên dạy múa khen: mấy chục năm bà dạy múa đến giờ mới thấy được một đôi chân hoàn mỹ đến như vậy.

Khương Vũ sinh ra để làm một chú thiên nga trắng sải đôi cánh của mình trên sân khấu.

***
Trong lúc ăn cơm, Khương Mạn Y bắt đầu lo lắng về số tiền học phí của con gái trong học kì tới.

Nếu như không có năm nghìn tệ kia, tất nhiên Khương Vũ sẽ bị đuổi học.

“Hay là con nghỉ lớp múa đi vậy, dùng tiền đào tạo để đóng học phí.”
“Không được đâu ạ.” Khương Vũ từ chối ngay lập tức: “Con phải múa!”
Đây là giấc mơ của cô.

“Học múa thì có ích lợi gì cơ chứ?” Khương Mạn Y nóng nảy thốt lên: “Học hành giỏi giang mới là chuyện nên làm.

Mẹ đã phải chịu thiệt thòi vì không được học hành đến nơi đến chốn.

Chẳng lẽ tương lai con cũng muốn giống như mẹ hay sao, vô học, chỉ có thể để cho người ta…”
Bà dừng lại, lo lắng mình sẽ thốt ra những lời lẽ là tổn thương con.

Nhưng Khương Vũ sẽ không tranh cãi với bà.

Sống lại một lần nữa, cô đã dần dần hiểu được tâm ý của mẹ.


Không được đi học đại học, là chuyện mà Khương Mạn Y vẫn canh cánh trong lòng từ trước tới giờ.

Vậy nên bà rất hy vọng Khương Vũ có thể thi vào một trường đại học lớn, tương lai có thể tìm một công việc như luật sư hoặc kế toán chẳng hạn, vừa có mặt mũi lại vừa có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân.

“Mẹ đừng lo, con sẽ nghĩ cách.” Khương Vũ an ủi mẹ: “Lớp múa con cũng muốn theo, học hành con cũng sẽ làm được.”
“Một đứa nhóc như con thì có cách gì.” Khương Mạn Y bất lực nói: “Tốt hơn hết là thế chấp căn nhà này để giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt đã.”
“Sau vài năm nữa khu này sẽ giải tỏa, giá đất ở Bắc thành sẽ tăng vọt, đến lúc đó tiền đền bù cao không tưởng.

Mẹ nhất định phải giữ căn nhà này lại.”
Khương Mạn Y chỉ cảm thấy Khương Vũ đang nằm mơ giữa ban ngày, vừa dọn chén đũa vừa nói: “Được được, con cứ chờ đến tết Công gô rồi thành triệu phú nhờ tiền đền bù.”
Khương Vũ một mình bước ra hành lang, lấy điện thoại di động của cô ra.

Cô sống lại một lần nữa, ngoại trừ việc trí nhớ những năm trước không bị mất đi.

Thứ còn lại duy nhất chính là chiếc điện thoại di động mà cô mang theo bên người.

Trên điện thoại di động có một ứng dụng tên là [Đã biết]
Giao diện của app [Đã biết] hơi giống phần mềm trò chuyện WeChat trên di động, ở bên kia tài khoản chính thức của app [Đã biết] gửi một tin nhắn thoại, nói cho cô biết…
“Thông qua chiếc điện thoại này, bạn có thể liên lạc với người của tương lai.”
“Nhiệm vụ của bạn, đó là giúp đỡ người của tương lai thay đổi lại những sai lầm nuối tiếc của họ trong đời.”
“Sau khi hoàn thành việc thay đổi, bạn sẽ nhận được thù lao tương ứng, xin mời hồi đáp: Tiếp nhận và mở ra nhiệm vụ mới.”
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Khương Vũ bật ra đó là: “Lừa đảo.”
Cô được sinh ra trong thời đại Internet, đã thấy rất nhiều hình thức lừa đảo trên mạng và điện thoại.

Tất nhiên là cô sẽ chẳng tin cái app thiếu tin cậy này.

Nhưng cũng giống như tất cả những kẻ bị lừa dối, một khi con người ta bị dồn đến bước đường cùng.

Trước mắt có duy nhất cọng rơm cứu mạng, bạn có muốn bắt lấy nó không?
Đại đa số người được hỏi sẽ trả lời là có.

Khương Vũ cũng như vậy, năm nghìn tệ tiền học phí nếu như không nộp đủ cô cũng đành phải từ bỏ giấc mơ ba lê, và cuộc sống của cô sẽ có nhiều thay đổi.

Cô lựa chọn thử tin tưởng cái app này.

Cô gửi tin nhắn bằng giọng nói tới tài khoản chính thức của app [Đã biết] : “Tôi nhận nhiệm vụ.”
Bên dịch vụ số vẫn chưa phản hồi lại cô.

Khương Vũ thậm chí còn cảm thấy cách làm của mình thật ngu ngốc, sao lại tin tưởng chỗ đầm rồng hang hổ này cơ chứ.

Nhưng hai mươi phút sau một người tên là “Người sử dụng Mỹ Tử”, đã thêm Khương Vũ làm bạn bè.

Trong thanh trò chuyện của app, cô đã có người bạn đầu tiên… Mỹ Tử.

Mỹ Tử gửi tin nhắn đến cho cô: “Xin hỏi có phải cô thật sự đã tái sinh và quay về năm 2014?”
Khương Vũ cảm thấy hiếu kì bèn trả lời: “Đúng vậy.” Đồng thời chụp tờ lịch ngày 28/6/2014 trong nhà cho cô ấy.
Mỹ Tử dường như ôm một bầu tâm sự nói ra:
“Năm 2014 là năm đăng kí nguyện vọng thi đại học, tôi hi vọng cô có thể nhanh chóng giúp tôi, tìm được “Tôi” trước khi đăng kí nguyện vọng.

Hãy nói với bản thân “Tôi” là nhất định phải kiên trì theo đuổi giấc mơ văn học, đăng kí đại học Bắc thành.

Đừng vì được ở bên cạnh bạn trai mà tự hạ thấp điểm số của mình.

Lúc đăng kí căn bản tôi không hề hứng thú với tài chính và kế toán chút nào, sau này tôi phải hối hận cả đời.”
Khương Vũ cảm nhận được thái độ của Mỹ Tử rất chân thành.

Nếu thật sự nói dối vậy thì kĩ năng diễn xuất của cô ấy phải nói là quá xuất sắc.

Nhưng dù sao cô nhất định sẽ không đưa tiền cho đối phương, đối phương cũng không lừa gạt được cái gì của cô, cùng lắm chỉ là đi về tay không một chuyến.

Tạo sao lại không thử một chút nhỉ?
Khương Vũ: “Được, tôi tìm cô như thế nào?”
Mỹ Tử: “Tôi sẽ gửi thông tin của tôi cho cô.”
Rất nhanh sau đó, cô ấy đã gửi địa chỉ trường học, nơi ở và thông tin lớp học cho Khương Vũ.

Thậm chí còn cẩn thận gửi thêm một tấm ảnh chụp thời học sinh.

Mỹ Tử: “Theo như tính toán, 28/6/2014 chính là khoảng thời gian nhà trường yêu cầu đăng kí nguyện vọng, thời gian bên cô đang là mấy giờ?”
Khương Vũ nói: “Mười hai giờ ba mươi trưa.”
Mỹ Tử: “Xế chiều hôm nay tôi sẽ tới phòng ICT của trường để điền nguyện vọng, xin cô dù có thế nào cũng phải ngăn tôi lại!”
Khương Vũ sau khi nhận được tin nhắn, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng ra khỏi cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom