-
Chương 11: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (11)
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh không nghĩ tới hôm nay Lục Triệt sẽ xuất hiện ở Hòa Cư Đường.
Từ trước đến nay cô chỉ gặp được Lục Từ ở Hòa Cư Đường, Lục Triệt ngoại trừ những lúc bị An Nam hầu phu nhân gọi đến mắng chửi thì chưa từng đến đây thỉnh an lần nào.
"Triệt nhi, " thấy Lục Triệt đích thân đứng ra bảo vệ Vân Thanh Thanh, nụ cười trên mặt An Nam hầu phu nhân trở nên cứng nhắc, "Vì sao ngươi lại đích thân đến đây? Con dâu, ngươi như vậy thật là không hiểu chuyện rồi, không chỉ đả thương nha hoàn ta hảo tâm tặng ngươi, còn bức ép Triệt nhi đứng ra thay ngươi chịu trách nhiệm, lời này nếu truyền ra ngoài, cái danh ôn nhu hiền thục của ngươi liền bị hủy."
An Nam hầu phu nhân dăm ba câu liền nói Vân Thanh Thanh ngược đãi nha hoàn, quăng nồi cho phu quân chịu tội thay.
Nói xong, bà ta còn ôm ngực, làm ra cái bộ dạng ta rất thất vọng về ngươi.
Lúc này, ở Hòa Cư Đường còn có đám dòng bên của An Nam hầu phủ, nghe An Nam hầu phu nhân phê phán Vân Thanh Thanh như thế, một tên trong đám nữ quyến chân chó nói: "Cháu dâu à, đây là ngươi không đúng rồi, bà bà ngươi hảo tâm tặng nha hoàn cho ngươi(*), sao ngươi lại phụ tâm ý của bà bà ngươi như vậy chứ?"
(*) bà bà: mẹ chồng
Vân Thanh Thanh xem thường trong lòng một cái.
Tiểu hệ thống bên cạnh cô cổ vũ: "Ký chủ! Xông lên! Bảo vệ nhân vật phản diện, đả đảo lão yêu bà!"
Vân Thanh Thanh không nói nên lời, tình huống này rõ ràng phải là Lục Triệt đến bảo vệ cô mới phải.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cô ở trong tay áo lặng lẽ nắm tay lại, hôm nay cô phải tự vả mặt mình để thể hiện lòng trung thành của cô với Lục Triệt.
Xoát độ hảo cảm của nhân vật phản diện thật tốt, là thành hay là bại đều phụ thuộc vào lúc này!
Vân Thanh Thanh xoay người đỡ lấy Lục Triệt, mặt lộ vẻ ưu sầu nói: "Bà bà, phu quân ta đi đứng không tiện, người có gì muốn trách đứa con dâu này cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể không chú ý đến phu quân ta nha, phu quân ta vẫn còn đang đứng đấy, vợ hắn đau lòng hắn, người không đau lòng hắn sao? Lời này nếu truyền ra ngoài, hiền danh yêu quý con riêng của người sẽ bị tổn hại."
". . . . . . Ngươi!" An Nam hầu phu nhân hít một hơi.
Không ngờ tới miệng mồm Vân Thanh Thanh lại sắc bén như vậy, căn bản không để ý đến tôn ti thể diện, bà ta tức đến trợn trừng mắt, thiếu chút nữa ném chung trà trong tay.
Đám nữ quyến ngây ngẩn cả người, Vân Thanh Thanh nói đúng, Lục Triệt còn đang bị thương, An Nam hầu phu nhân lại trách móc nương tử của người ta, quả thực không cãi lại được.
An Nam hầu phu nhân cười cứng nhắc.
Hiện giờ không thể xé hết mặt mũi được, bà ta còn phải làm bộ mỉm cười để tránh làm mất thân phận chủ mẫu hầu phủ.
Thời điểm vừa rồi Lục Triệt được hạ nhân dìu vào, là bà ta cố tình không truyền cho hắn ngồi, bà ta còn ước gì Lục Triệt đứng không vững rồi ngã xuống, lại gãy chân thêm lần nữa.
Khi Lục Triệt còn bé, bà ta từng phái hạ nhân đẩy Lục Triệt từ trên hòn non bộ xuống, đáng tiếc lần đó chân hắn không bị gãy, chỉ bị một vết thương nhẹ. Lần này Lục Triệt bị gãy chân ở khu vực săn bắn, thế nhưng hắn vẫn còn chưa biến thành một phế nhân.
Nghĩ đến việc này, An Nam hầu phu nhân không khỏi thầm hận mệnh của đứa con riêng này quá tốt, từ nhỏ đến lớn, bà ta không biết là đã phái người đi giết hắn bao nhiêu lần rồi, đáng tiếc mỗi lần hắn đều may mắn thoát được.
Vốn tưởng rằng Vân Thanh Thanh sẽ đứng về phía bà ta, nhưng ai mà ngờ được đứa con dâu này không chỉ trở mặt với bà ta, mà còn biến thành giúp đỡ Lục Triệt.
"Con dâu sao lại nói như thế chứ. Ta già rồi mắt không còn tốt nữa, còn tưởng rằng chân của Triệt nhi đã khỏi hẳn rồi." An Nam hầu phu nhân sau khi nghiến răng nghiến lợi nói, quay đầu lại quát đám hạ nhân: "Các ngươi không có mắt nhìn sao? ! Còn không mau đem ghế lên cho Đại thiếu gia!"
Lục Triệt ngay cả đi đường cũng phải có người dìu hắn, chỉ có người mù mới không nhìn ra chân hắn bị thương, Vân Thanh Thanh nghĩ thầm trong lòng.
Đám tay chân bên người An Nam hầu phu nhân vừa bị quở mắng, liền chạy nhanh đi lấy bàn ghế lại cho Lục Triệt.
Lục Triệt được Vân Thanh Thanh đỡ, ngồi xuống ghế, sau đó ngẩng đầu, cảm thấy thú vị mà nhìn cô.
Thoạt nhìn, có vẻ như xem Vân Thanh Thanh đối chọi với An Nam hầu phu nhân thú vị hơn nhiều so với trực tiếp đem bà ta đi ngũ mã phân thay.
Hắn vốn dĩ là định đến đây làm chỗ dựa cho nàng, hiện giờ xem ra, hắn lại đây là xem nàng làm trò khỉ.
Vân Thanh Thanh mặt đầy tươi cười nói: "Đa tạ bà bà thưởng tọa! Thì ra bà bà lại yêu quý phu quân đến vậy!"
An Nam hầu phu nhân tức nghẹn một búng máu trong cổ họng, nhưng vì để duy trì phong độ, bà ta vẫn phải tiếp tục cười: "Con dâu à, ngươi cũng thật là xảo miệng. Thế nhưng đúng thật là ngươi đã đả thương nha hoàn của ta, việc này ngươi phải cho ta một câu trả lời đàng hoàng."
Lục Triệt không đành lòng nhìn Vân Thanh Thanh chịu ủy khuất, ho nhẹ một tiếng, ai biết được đang muốn mở miệng, nàng lại đè tay hắn, sau đó bước lên phía trước ba bước.
Vân Thanh Thanh rút ra một cái khăn tay từ trong tay áo, lau đi mấy giọt nước mắt không tồn tại, quay người nói với đám nữ quyến: "Việc này đích thật là lỗi của ta, là ta đối xử không tốt với người bà bà đưa tới, các vị thẩm thẩm, các vị tẩu tử, mọi người cứ phân xử công bằng, là ta không đúng, nên phạt."
Vân Thanh Thanh đột nhiên nói trở mặt là trở mặt, đám nữ quyến có chút mộng bức, có người lộ ra ánh mắt xem kịch vui, cười nói: "Vậy ngươi nói, nên phạt ngươi thế nào đây?"
"Đương nhiên là sai như thế nào, phạt như thế ấy!" Vân Thanh Thanh hợp tình hợp lý nghiêm túc nói.
"Được." Đám nữ quyến đều gật đầu, cười cười nhìn Vân Thanh Thanh.
"Bà bà hảo tâm đưa hạ nhân tới cho ta, hầu hạ ta, chiếu cố ta, thế nhưng ta lại không đối xử tử tốt với hạ nhân, cô phụ tâm ý của bà bà, cho nên hẳn là phải phạt ta thật nặng, không cần phái hạ nhân hầu hạ ta, chiếu cố ta nữa. Cho nên, ta nguyện ý đem hạ nhân mà hầu phủ phái tới trả lại cho bà bà! Để ta hảo hảo mà chịu khổ!"
Vân Thanh Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, thập phần tiếc hận nói, "Đồng thời, để biểu đạt tâm ý ta ăn năn hối cải, ta sẽ trả lại nguyên xi mấy hạ nhân đó cho bà bà, để bọn họ tận tâm tận sức hầu hạ bà bà. Mặt khác, ta còn nguyện cho mỗi một người trong các vị thẩm thẩm, tẩu tẩu mười nha hoàn, lấy đó biểu đạt tâm ý của vãn bối."
Hậu viện của cô và Lục Triệt đều bị An Nam hầu phu nhân phái nội gián trà trộn vào, Vân Thanh Thanh muốn nhân cơ hội này đóng gói toàn bộ đám người này lại, trả cho An Nam hầu phu.
Đám nữ quyến vỗn dĩ muốn xem trò hay, thấy lợi lộc trước mắt, ánh mắt đều hiện ra tinh quang.
Đám dòng bên dựa vào An Nam hầu phu nhân này vốn là không có bản lĩnh gì, bình thường cũng không kiếm được bao nhiêu bạc từ An Nam hầu phu nhân, hiện tại Vân Thanh Thanh lại hào phóng như vậy, ngay tức khắc liền có người nhảy ra nói tốt cho cô: "Ta xem cháu dâu là thật lòng nhận sai, lòng hiếu thảo này ta liền nhận lấy."
Có mấy người cũng cố tình nói hùa theo, buộc An Nam hầu phu nhân phải chấp nhận: "An Nam hầu phu nhân của chúng ta là người hiền lành, tốt bụng nhất, chắc chắn sẽ tha thứ cho cháu dâu. "
"Đúng vậy, đúng vậy, cháu dâu cũng không phải là cố ý." Càng nhiều người phụ họa, dần dần vách ngăn cố kỵ càng bị mọi người đẩy xuống.
An Nam hầu phu nhân đột nhiên có chút chống đỡ không được độ vô sỉ của Vân Thanh Thanh, trong cổ họng bà ta nghẹn một búng máu, muốn phun ra cũng không được, không phun ra cũng không xong.
Thấy mọi người đều đứng ra giúp Vân Thanh Thanh nói chuyện, An Nam hầu phu nhân không có cách nào đành phải cầm lấy khăn lau lau khóe miệng, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, đáp ứng Vân Thanh Thanh.
Tuy vậy, An Nam hầu phu nhân dù sao thì cũng đã làm người xấu lâu đến vậy, làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này, bà ta lại nảy ra một độc kế, mỉa mai nói: "Con dâu à, việc này mặc dù đã phân xử như vậy, nhưng dù sao ngươi vẫn là đả thương nha hoàn của ta, vì thanh danh của ngươi, dạo gần đây ngươi liền ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió đi, không cần theo ta đi yến hội gặp mặt mấy phu nhân khác."
"Ai, cũng không phải ta không muốn mang ngươi xuất môn giao thiệp, kỳ thực là Triệt nhi không có chức quan. . . . . . Chờ sau khi chân của Triệt nhi khỏi hẳn, ta liền xin Hầu gia cho hắn làm một cái gì đó." An Nam hầu phu nhân nói là nói cho Vân Thanh Thanh nghe nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Triệt.
Bà ta cầm lấy khăn tay che khuất khóe miệng hơi nhếch lên, rơi một giọt nước mắt cá sấu.
An Nam hầu phu nhân biết, thân thể Lục Triệt từ nhỏ không tốt, thầy thuốc từng nói với bà ta là Lục Triệt bị trầm cảm, dễ tức giận, dễ ưu tư, không chịu được bị người ta nhục nhã, kéo dài mãi có thể sẽ chết sớm.
Hiện tại Lục Triệt để ý đến Vân Thanh Thanh, bà ta liền lấy Vân Thanh Thanh khích hắn, chọc đến chỗ đau của hắn.
Đám nữ quyến thấy An Nam hầu phu nhân "Thiệt tình" quan tâm Lục Triệt, phụ họa khuyên nhủ: "Hầu phu nhân đừng vội, Đại thiếu gia là người có phúc, sau này nhất định sẽ có sự nghiệp vẻ vang."
Vân Thanh Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới, chiến hỏa cô cất công dập tắt, lại lần nữa bị đốt lên.
Kỳ thật, cô không tham gia tụ hội cũng không sao cả, xuất môn xã giao nói thật rất là mệt.
Vân Thanh Thanh liền quay đầu lại, nhìn sắc mặt của hắn.
Lúc này, Lục Triệt thoạt nhìn rất bình tĩnh, đôi mắt đen như mực khẽ rũ xuống.
Một lát sau, hắn hơi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Hẳn là. . . . . . Không thực sự tức giận. . . . . . Đi. . . . . .
Chỉ là một cái yến hội gặp mặt mà thôi, hắn không thèm để ý đến, sau này hắn sẽ là chủ soái dưới trướng phản vương, tất cả mọi người trong thiên hạ sẽ phải tới lấy lòng hắn.
"Giá trị hắc hóa tăng mạnh, sắp đạt tới 99 rồi." Tiểu hệ thống run rẩy nhắc nhở, cắt ngang mộng đẹp của Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh sợ tới mức suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
Lục Triệt một tay vuốt ve tay vịn của cái ghế, trong ánh mắt trà đầy ý cười, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Mẫu thân, thế ngươi có biết, ta ở khu vực săn bắn gặp phải ám sát không?"
"Cái gì? Lại có người ám sát ngươi!" An Nam hầu phu nhân che miệng kinh hô.
Ngoài mặt bà ta làm bộ như lo lắng, trong lòng lại đang lo lắng trập trùng.
Lúc này mà Lục Triệt lại đề cập đến vụ ám sát, rốt cuộc là có ý gì?
"Đáng tiếc." Thấy An Nam hầu phu nhân lộ ra vẻ nghi hoặc, Lục Triệt càng cười lớn hơn, ánh mắt như là rắn độc, hắn ôn nhu nói: "Ta bắt sống được một tên."
Nghe lời này, tay phải An Nam hầu phu nhân rõ ràng run lên, chung trà nóng cứ thế đổ trên váy bà ta.
Vân Thanh Thanh có chút đồng tình nhìn bà ta, cho tới bây giờ, An Nam hầu phu nhân vẫn còn sống trong mộng, Lục Triệt, hắn đã sớm không còn là đứa nhỏ yếu ớt đáng thương bất lực năm đó nữa, hiện tại đối mặt với An Nam hầu phu nhân, chính là một con sói đói âm tàng hung ác!
"Không bằng mẫu thân nói cho ta biết, ta nên giao người cho kinh đô tri phủ, hay là nên giao cho hình bộ đây?" Thanh âm Lục Triệt dần dần lạnh đi, như gió lạnh mùa đông rét đến tận xương tủy, thổi mạnh vào mặt An Nam hầu phu nhân.
Sắc mặt An Nam hầu phu nhân trắng bệch, bà ta run rẩy đứng lên, khàn giọng nói: "Sao, sao lại có chuyện như vậy, ta nhất định sẽ giúp ngươi hảo hảo điều tra việc này, xem là ai muốn hãm hại ngươi!"
Diễn tròn vai mẹ già xong, An Nam hầu phu nhân nói rằng bản thân bị dọa cho sợ hãi, lệnh cho hạ nhân đỡ bà ta về phòng nghỉ ngơi.
Trở về phòng yên tĩnh, chân An Nam hầu phu nhân như muốn nhũn ra, ôm ngực ngã ngồi trên ghế, sau đó điên cuồng la lên: "Lý mama, mau, mau phái người đi tra! Xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra! Vì sao tử sĩ lại bị bắt trong tay hắn? !"
Rốt cuộc thì buổi sáng gió giục mây vần(*) cũng đã qua, Vân Thanh Thanh đỡ Lục Triệt về lại phòng mình.
(*) Gió giục mây vần: ý nói ào ào như vũ bão
Đã không còn gian tế của An Nam hầu phu nhân, cả viện tử đều tràn ngập hương vị nhẹ nhàng sảng khoái.
Vân Thanh Thanh cười cười ngồi xuống, nhịn không được hỏi: "Ngươi thật sự bắt được tử sĩ của An Nam hầu phu nhân sao?"
Lục Triệt dựa trên ghế, một tay chống cằm, câu môi cười: "Ngươi nói xem?"
Vân Thanh Thanh nhất thời trợn mắt há mồm.
"Ngươi. . . . . . Không bắt được người?"
Lục Triệt hơi hơi vuốt cằm.
Cằm Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa cắm xuống đất.
Cho nên nói. . . . . . Những lời vừa nãy của hắn, toàn bộ là đang lừa An Nam hầu phu nhân? !
Sao có thể như vậy được!
Vân Thanh Thanh nhất thời ngây ngốc, hắn vậy mà học xấu cô!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh không nghĩ tới hôm nay Lục Triệt sẽ xuất hiện ở Hòa Cư Đường.
Từ trước đến nay cô chỉ gặp được Lục Từ ở Hòa Cư Đường, Lục Triệt ngoại trừ những lúc bị An Nam hầu phu nhân gọi đến mắng chửi thì chưa từng đến đây thỉnh an lần nào.
"Triệt nhi, " thấy Lục Triệt đích thân đứng ra bảo vệ Vân Thanh Thanh, nụ cười trên mặt An Nam hầu phu nhân trở nên cứng nhắc, "Vì sao ngươi lại đích thân đến đây? Con dâu, ngươi như vậy thật là không hiểu chuyện rồi, không chỉ đả thương nha hoàn ta hảo tâm tặng ngươi, còn bức ép Triệt nhi đứng ra thay ngươi chịu trách nhiệm, lời này nếu truyền ra ngoài, cái danh ôn nhu hiền thục của ngươi liền bị hủy."
An Nam hầu phu nhân dăm ba câu liền nói Vân Thanh Thanh ngược đãi nha hoàn, quăng nồi cho phu quân chịu tội thay.
Nói xong, bà ta còn ôm ngực, làm ra cái bộ dạng ta rất thất vọng về ngươi.
Lúc này, ở Hòa Cư Đường còn có đám dòng bên của An Nam hầu phủ, nghe An Nam hầu phu nhân phê phán Vân Thanh Thanh như thế, một tên trong đám nữ quyến chân chó nói: "Cháu dâu à, đây là ngươi không đúng rồi, bà bà ngươi hảo tâm tặng nha hoàn cho ngươi(*), sao ngươi lại phụ tâm ý của bà bà ngươi như vậy chứ?"
(*) bà bà: mẹ chồng
Vân Thanh Thanh xem thường trong lòng một cái.
Tiểu hệ thống bên cạnh cô cổ vũ: "Ký chủ! Xông lên! Bảo vệ nhân vật phản diện, đả đảo lão yêu bà!"
Vân Thanh Thanh không nói nên lời, tình huống này rõ ràng phải là Lục Triệt đến bảo vệ cô mới phải.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cô ở trong tay áo lặng lẽ nắm tay lại, hôm nay cô phải tự vả mặt mình để thể hiện lòng trung thành của cô với Lục Triệt.
Xoát độ hảo cảm của nhân vật phản diện thật tốt, là thành hay là bại đều phụ thuộc vào lúc này!
Vân Thanh Thanh xoay người đỡ lấy Lục Triệt, mặt lộ vẻ ưu sầu nói: "Bà bà, phu quân ta đi đứng không tiện, người có gì muốn trách đứa con dâu này cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể không chú ý đến phu quân ta nha, phu quân ta vẫn còn đang đứng đấy, vợ hắn đau lòng hắn, người không đau lòng hắn sao? Lời này nếu truyền ra ngoài, hiền danh yêu quý con riêng của người sẽ bị tổn hại."
". . . . . . Ngươi!" An Nam hầu phu nhân hít một hơi.
Không ngờ tới miệng mồm Vân Thanh Thanh lại sắc bén như vậy, căn bản không để ý đến tôn ti thể diện, bà ta tức đến trợn trừng mắt, thiếu chút nữa ném chung trà trong tay.
Đám nữ quyến ngây ngẩn cả người, Vân Thanh Thanh nói đúng, Lục Triệt còn đang bị thương, An Nam hầu phu nhân lại trách móc nương tử của người ta, quả thực không cãi lại được.
An Nam hầu phu nhân cười cứng nhắc.
Hiện giờ không thể xé hết mặt mũi được, bà ta còn phải làm bộ mỉm cười để tránh làm mất thân phận chủ mẫu hầu phủ.
Thời điểm vừa rồi Lục Triệt được hạ nhân dìu vào, là bà ta cố tình không truyền cho hắn ngồi, bà ta còn ước gì Lục Triệt đứng không vững rồi ngã xuống, lại gãy chân thêm lần nữa.
Khi Lục Triệt còn bé, bà ta từng phái hạ nhân đẩy Lục Triệt từ trên hòn non bộ xuống, đáng tiếc lần đó chân hắn không bị gãy, chỉ bị một vết thương nhẹ. Lần này Lục Triệt bị gãy chân ở khu vực săn bắn, thế nhưng hắn vẫn còn chưa biến thành một phế nhân.
Nghĩ đến việc này, An Nam hầu phu nhân không khỏi thầm hận mệnh của đứa con riêng này quá tốt, từ nhỏ đến lớn, bà ta không biết là đã phái người đi giết hắn bao nhiêu lần rồi, đáng tiếc mỗi lần hắn đều may mắn thoát được.
Vốn tưởng rằng Vân Thanh Thanh sẽ đứng về phía bà ta, nhưng ai mà ngờ được đứa con dâu này không chỉ trở mặt với bà ta, mà còn biến thành giúp đỡ Lục Triệt.
"Con dâu sao lại nói như thế chứ. Ta già rồi mắt không còn tốt nữa, còn tưởng rằng chân của Triệt nhi đã khỏi hẳn rồi." An Nam hầu phu nhân sau khi nghiến răng nghiến lợi nói, quay đầu lại quát đám hạ nhân: "Các ngươi không có mắt nhìn sao? ! Còn không mau đem ghế lên cho Đại thiếu gia!"
Lục Triệt ngay cả đi đường cũng phải có người dìu hắn, chỉ có người mù mới không nhìn ra chân hắn bị thương, Vân Thanh Thanh nghĩ thầm trong lòng.
Đám tay chân bên người An Nam hầu phu nhân vừa bị quở mắng, liền chạy nhanh đi lấy bàn ghế lại cho Lục Triệt.
Lục Triệt được Vân Thanh Thanh đỡ, ngồi xuống ghế, sau đó ngẩng đầu, cảm thấy thú vị mà nhìn cô.
Thoạt nhìn, có vẻ như xem Vân Thanh Thanh đối chọi với An Nam hầu phu nhân thú vị hơn nhiều so với trực tiếp đem bà ta đi ngũ mã phân thay.
Hắn vốn dĩ là định đến đây làm chỗ dựa cho nàng, hiện giờ xem ra, hắn lại đây là xem nàng làm trò khỉ.
Vân Thanh Thanh mặt đầy tươi cười nói: "Đa tạ bà bà thưởng tọa! Thì ra bà bà lại yêu quý phu quân đến vậy!"
An Nam hầu phu nhân tức nghẹn một búng máu trong cổ họng, nhưng vì để duy trì phong độ, bà ta vẫn phải tiếp tục cười: "Con dâu à, ngươi cũng thật là xảo miệng. Thế nhưng đúng thật là ngươi đã đả thương nha hoàn của ta, việc này ngươi phải cho ta một câu trả lời đàng hoàng."
Lục Triệt không đành lòng nhìn Vân Thanh Thanh chịu ủy khuất, ho nhẹ một tiếng, ai biết được đang muốn mở miệng, nàng lại đè tay hắn, sau đó bước lên phía trước ba bước.
Vân Thanh Thanh rút ra một cái khăn tay từ trong tay áo, lau đi mấy giọt nước mắt không tồn tại, quay người nói với đám nữ quyến: "Việc này đích thật là lỗi của ta, là ta đối xử không tốt với người bà bà đưa tới, các vị thẩm thẩm, các vị tẩu tử, mọi người cứ phân xử công bằng, là ta không đúng, nên phạt."
Vân Thanh Thanh đột nhiên nói trở mặt là trở mặt, đám nữ quyến có chút mộng bức, có người lộ ra ánh mắt xem kịch vui, cười nói: "Vậy ngươi nói, nên phạt ngươi thế nào đây?"
"Đương nhiên là sai như thế nào, phạt như thế ấy!" Vân Thanh Thanh hợp tình hợp lý nghiêm túc nói.
"Được." Đám nữ quyến đều gật đầu, cười cười nhìn Vân Thanh Thanh.
"Bà bà hảo tâm đưa hạ nhân tới cho ta, hầu hạ ta, chiếu cố ta, thế nhưng ta lại không đối xử tử tốt với hạ nhân, cô phụ tâm ý của bà bà, cho nên hẳn là phải phạt ta thật nặng, không cần phái hạ nhân hầu hạ ta, chiếu cố ta nữa. Cho nên, ta nguyện ý đem hạ nhân mà hầu phủ phái tới trả lại cho bà bà! Để ta hảo hảo mà chịu khổ!"
Vân Thanh Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, thập phần tiếc hận nói, "Đồng thời, để biểu đạt tâm ý ta ăn năn hối cải, ta sẽ trả lại nguyên xi mấy hạ nhân đó cho bà bà, để bọn họ tận tâm tận sức hầu hạ bà bà. Mặt khác, ta còn nguyện cho mỗi một người trong các vị thẩm thẩm, tẩu tẩu mười nha hoàn, lấy đó biểu đạt tâm ý của vãn bối."
Hậu viện của cô và Lục Triệt đều bị An Nam hầu phu nhân phái nội gián trà trộn vào, Vân Thanh Thanh muốn nhân cơ hội này đóng gói toàn bộ đám người này lại, trả cho An Nam hầu phu.
Đám nữ quyến vỗn dĩ muốn xem trò hay, thấy lợi lộc trước mắt, ánh mắt đều hiện ra tinh quang.
Đám dòng bên dựa vào An Nam hầu phu nhân này vốn là không có bản lĩnh gì, bình thường cũng không kiếm được bao nhiêu bạc từ An Nam hầu phu nhân, hiện tại Vân Thanh Thanh lại hào phóng như vậy, ngay tức khắc liền có người nhảy ra nói tốt cho cô: "Ta xem cháu dâu là thật lòng nhận sai, lòng hiếu thảo này ta liền nhận lấy."
Có mấy người cũng cố tình nói hùa theo, buộc An Nam hầu phu nhân phải chấp nhận: "An Nam hầu phu nhân của chúng ta là người hiền lành, tốt bụng nhất, chắc chắn sẽ tha thứ cho cháu dâu. "
"Đúng vậy, đúng vậy, cháu dâu cũng không phải là cố ý." Càng nhiều người phụ họa, dần dần vách ngăn cố kỵ càng bị mọi người đẩy xuống.
An Nam hầu phu nhân đột nhiên có chút chống đỡ không được độ vô sỉ của Vân Thanh Thanh, trong cổ họng bà ta nghẹn một búng máu, muốn phun ra cũng không được, không phun ra cũng không xong.
Thấy mọi người đều đứng ra giúp Vân Thanh Thanh nói chuyện, An Nam hầu phu nhân không có cách nào đành phải cầm lấy khăn lau lau khóe miệng, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, đáp ứng Vân Thanh Thanh.
Tuy vậy, An Nam hầu phu nhân dù sao thì cũng đã làm người xấu lâu đến vậy, làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này, bà ta lại nảy ra một độc kế, mỉa mai nói: "Con dâu à, việc này mặc dù đã phân xử như vậy, nhưng dù sao ngươi vẫn là đả thương nha hoàn của ta, vì thanh danh của ngươi, dạo gần đây ngươi liền ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió đi, không cần theo ta đi yến hội gặp mặt mấy phu nhân khác."
"Ai, cũng không phải ta không muốn mang ngươi xuất môn giao thiệp, kỳ thực là Triệt nhi không có chức quan. . . . . . Chờ sau khi chân của Triệt nhi khỏi hẳn, ta liền xin Hầu gia cho hắn làm một cái gì đó." An Nam hầu phu nhân nói là nói cho Vân Thanh Thanh nghe nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Triệt.
Bà ta cầm lấy khăn tay che khuất khóe miệng hơi nhếch lên, rơi một giọt nước mắt cá sấu.
An Nam hầu phu nhân biết, thân thể Lục Triệt từ nhỏ không tốt, thầy thuốc từng nói với bà ta là Lục Triệt bị trầm cảm, dễ tức giận, dễ ưu tư, không chịu được bị người ta nhục nhã, kéo dài mãi có thể sẽ chết sớm.
Hiện tại Lục Triệt để ý đến Vân Thanh Thanh, bà ta liền lấy Vân Thanh Thanh khích hắn, chọc đến chỗ đau của hắn.
Đám nữ quyến thấy An Nam hầu phu nhân "Thiệt tình" quan tâm Lục Triệt, phụ họa khuyên nhủ: "Hầu phu nhân đừng vội, Đại thiếu gia là người có phúc, sau này nhất định sẽ có sự nghiệp vẻ vang."
Vân Thanh Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới, chiến hỏa cô cất công dập tắt, lại lần nữa bị đốt lên.
Kỳ thật, cô không tham gia tụ hội cũng không sao cả, xuất môn xã giao nói thật rất là mệt.
Vân Thanh Thanh liền quay đầu lại, nhìn sắc mặt của hắn.
Lúc này, Lục Triệt thoạt nhìn rất bình tĩnh, đôi mắt đen như mực khẽ rũ xuống.
Một lát sau, hắn hơi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Hẳn là. . . . . . Không thực sự tức giận. . . . . . Đi. . . . . .
Chỉ là một cái yến hội gặp mặt mà thôi, hắn không thèm để ý đến, sau này hắn sẽ là chủ soái dưới trướng phản vương, tất cả mọi người trong thiên hạ sẽ phải tới lấy lòng hắn.
"Giá trị hắc hóa tăng mạnh, sắp đạt tới 99 rồi." Tiểu hệ thống run rẩy nhắc nhở, cắt ngang mộng đẹp của Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh sợ tới mức suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
Lục Triệt một tay vuốt ve tay vịn của cái ghế, trong ánh mắt trà đầy ý cười, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Mẫu thân, thế ngươi có biết, ta ở khu vực săn bắn gặp phải ám sát không?"
"Cái gì? Lại có người ám sát ngươi!" An Nam hầu phu nhân che miệng kinh hô.
Ngoài mặt bà ta làm bộ như lo lắng, trong lòng lại đang lo lắng trập trùng.
Lúc này mà Lục Triệt lại đề cập đến vụ ám sát, rốt cuộc là có ý gì?
"Đáng tiếc." Thấy An Nam hầu phu nhân lộ ra vẻ nghi hoặc, Lục Triệt càng cười lớn hơn, ánh mắt như là rắn độc, hắn ôn nhu nói: "Ta bắt sống được một tên."
Nghe lời này, tay phải An Nam hầu phu nhân rõ ràng run lên, chung trà nóng cứ thế đổ trên váy bà ta.
Vân Thanh Thanh có chút đồng tình nhìn bà ta, cho tới bây giờ, An Nam hầu phu nhân vẫn còn sống trong mộng, Lục Triệt, hắn đã sớm không còn là đứa nhỏ yếu ớt đáng thương bất lực năm đó nữa, hiện tại đối mặt với An Nam hầu phu nhân, chính là một con sói đói âm tàng hung ác!
"Không bằng mẫu thân nói cho ta biết, ta nên giao người cho kinh đô tri phủ, hay là nên giao cho hình bộ đây?" Thanh âm Lục Triệt dần dần lạnh đi, như gió lạnh mùa đông rét đến tận xương tủy, thổi mạnh vào mặt An Nam hầu phu nhân.
Sắc mặt An Nam hầu phu nhân trắng bệch, bà ta run rẩy đứng lên, khàn giọng nói: "Sao, sao lại có chuyện như vậy, ta nhất định sẽ giúp ngươi hảo hảo điều tra việc này, xem là ai muốn hãm hại ngươi!"
Diễn tròn vai mẹ già xong, An Nam hầu phu nhân nói rằng bản thân bị dọa cho sợ hãi, lệnh cho hạ nhân đỡ bà ta về phòng nghỉ ngơi.
Trở về phòng yên tĩnh, chân An Nam hầu phu nhân như muốn nhũn ra, ôm ngực ngã ngồi trên ghế, sau đó điên cuồng la lên: "Lý mama, mau, mau phái người đi tra! Xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra! Vì sao tử sĩ lại bị bắt trong tay hắn? !"
Rốt cuộc thì buổi sáng gió giục mây vần(*) cũng đã qua, Vân Thanh Thanh đỡ Lục Triệt về lại phòng mình.
(*) Gió giục mây vần: ý nói ào ào như vũ bão
Đã không còn gian tế của An Nam hầu phu nhân, cả viện tử đều tràn ngập hương vị nhẹ nhàng sảng khoái.
Vân Thanh Thanh cười cười ngồi xuống, nhịn không được hỏi: "Ngươi thật sự bắt được tử sĩ của An Nam hầu phu nhân sao?"
Lục Triệt dựa trên ghế, một tay chống cằm, câu môi cười: "Ngươi nói xem?"
Vân Thanh Thanh nhất thời trợn mắt há mồm.
"Ngươi. . . . . . Không bắt được người?"
Lục Triệt hơi hơi vuốt cằm.
Cằm Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa cắm xuống đất.
Cho nên nói. . . . . . Những lời vừa nãy của hắn, toàn bộ là đang lừa An Nam hầu phu nhân? !
Sao có thể như vậy được!
Vân Thanh Thanh nhất thời ngây ngốc, hắn vậy mà học xấu cô!
Bình luận facebook