-
Chương 16: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (16)
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi hộ vệ ném An Nam hầu vào ôn tuyền xong thì liền nhanh chóng chạy đến tụ hợp với đám người Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh mặc dù rất muốn ở lại xem náo nhiệt nhưng cô sợ sẽ bị An Nam hầu phu nhân bắt được nên đành phải miễn cưỡng rời đi.
Không ngoài dự liệu của cô, trên dưới hầu phủ náo loạn hết cả một đêm.
Khi An Nam hầu phu nhân biết được là trượng phu cùng nha hoàn của mình thì tức giận, liền cho Hồng Đường một bạt tai, sau đó bức Hồng Đường tự sát.
Hồng Đường khổ sở ôm chân An Nam hầu mà van nài, nói rằng nàng ta thật sự vô tội, hy vọng Hầu gia thương đến nàng ta, cứu nàng ta một mạng.
An Nam hầu vốn cũng giống như Lục Từ, đều là tra nam với nhau cả, vừa thấy bộ dạng đáng thương của Hồng Đường thì hắn liền mạnh mẽ lưu nàng ta lại làm thiếp thất.
Hành động cương quyết của An Nam hầu trực tiếp khiến An Nam hầu phu nhân giận đến sinh bệnh.
Đêm đó, An Nam hầu phu nhân khóc cả đêm, miệng không ngừng mắng chửi Vân Thanh Thanh và Lục Triệt.
"Ta cứ nghĩ nàng ta là một đứa ngu ngốc, nhưng không ngờ tâm địa nàng lại độc ác đến vậy, để Hầu gia giả trang thành Lục Triệt tiến vào ôn tuyền!" An Nam hầu phu nhân khí giận đầy đầu, gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Sau khi Hồng Đường trở thành tiểu thiếp thì có rất nhiều thủ đoạn, đêm đó liền dụ dỗ An Nam hầu đến mức nàng ta nói gì hắn đều nghe đó.
Nghe nói ngày hôm sau khi nàng ta cùng An Nam hầu ra khỏi phòng, nét mặt hồng hào, ngay cả thắt lưng cũng đứng thẳng hơn không ít.
Vân Thanh Thanh tuyệt không hối hận vì những gì mình đã làm, An Nam hầu phu nhân cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào hậu viện của Lục Triệt, tìm cách nhét tiểu thiếp cho hắn, cái này gọi là "Gậy ông đập lưng ông".
Sau khi An Nam hầu phu nhân lâm bệnh, liên tiếp ốm hết ba ngày, phải nhờ thái y ra tay cứu giúp mới lấy được cái mạng nhỏ về.
Nhìn An Nam hầu phu nhân sống không được tốt, tâm tình Vân Thanh Thanh trở nên rất vui vẻ, mỗi ngày đi đường đều mang theo gió xuân.
"Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện đã giảm, hiện tại là 80." Tiểu hệ thống nhắc nhở, xem ra nỗ lực của Vân Thanh Thanh rất có hiệu quả.
Hôm nay, đang lúc Vân Thanh Thanh
vui vẻ chọn y phục thì Lục Triệt cho người đến truyền lời, nói là buổi tối mời cô đi ăn yến hội.
"Thiếu gia nói, hôm nay ngài ấy rất cao hứng, ngài ấy sẽ khao thiếu phu nhân một chầu." Nha hoàn cười hì hì nói.
Vân Thanh Thanh tự nhiên biết vì sao Lục Triệt lại cao hứng.
An Nam hầu phu nhân chèn ép hắn nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cục bà ta cũng rớt đài, Lục Triệt mất hứng mới là lạ.
Thế là cô vui vẻ chọn một bộ váy đỏ rực để đi dự tiệc.
Không ngờ Lục Triệt tài đại khí thô (*) như vậy, tửu lâu hắn chọn chính là tửu lâu đệ nhất kinh thành "Nhã Khách Cư".
(*) tài đại khí thô: giàu có
Vân Thanh Thanh đi tới phòng riêng trên tầng cao nhất, ném áo choàng cho nha hoàn ở ngoài cửa, thản nhiên bước vào trong.
Cô vừa bước vào cửa thì cả căn phòng liền sáng lên.
Hôm nay cô mặc váy dài đỏ thắm thêu hoa tường vi, đứng nơi đó như một đóa hoa đang nở rộ, làn da trắng nõn nà, màu đỏ cùng trắng hòa lẫn vào nhau, đẹp đến mê người.
Mắt nhìn qua chứa đựng ý cười, khóe miệng cười lên tinh nghịch, khiến người ta muốn đắm chìm trong nụ cười ngọt ngào ấy...
Nhìn thấy nàng đi về phía mình, ánh mắt Lục Triệt khẽ lóe lên.
"Có món thịt nướng yêu thích của ta!"
Ánh mắt Vân Thanh Thanh nhìn đăm đăm vào một bàn đầy đồ ăn mà cô thích.
"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không cần câu nệ." Sợ cô ngại ngùng, tay trái Lục Triệt nhấc tay áo, tay phải tao nhã gắp cho cô một miếng thịt nai nướng.
"555. . . . . ." Vân Thanh Thanh cảm động lệ rơi đầy mặt.
(*) 555: là ngôn ngữ trò chuyện bằng số của teen Trung Quốc. 555 (wu wu wu) dùng để biểu thị là đang khóc.
Nhân vật phản diện đại BOSS gắp đồ ăn cho cô, đãi ngộ này thật sự quá tốt rồi!
Cô mơ hồ nói: "Cám ơn ngươi, ngươi đối với ta thật tốt."
Hắn đối tốt với cô như vậy, tốt đến mức khiến cô lưu luyến sau này không muốn rời đi rồi.
Tiểu hệ thống biết cô đang nghĩ cái gì, nhịn không được lạnh nhạt nhắc nhở: "Hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ phải rời khỏi, cô đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Tốt ở chỗ nào?" Lục Triệt buông đũa, còn thật sự nghiêm túc nhìn cô.
"Ngươi mời ta ăn này, còn giúp ta rất nhiều chuyện!" Vân Thanh Thanh gặm một cái chân gà sốt tương, trên miệng còn dính đầy dầu mỡ, "Ngươi còn lén giúp ta đối phó với An Nam hầu, có đúng không?"
Nhìn bộ dạng nàng ăn, như một con thỏ béo đang gặm một củ cà rốt vậy.
Lục Triệt đưa tay lên môi, che giấu ý cười: "Đúng vậy."
"Ngươi cho hắn uống rượu gì mà lại say đến thế?" Vân Thanh Thanh tò mò hỏi.
Dường như biết được cô đang nghĩ cái gì, hắn nói: "Không phải mê dược, mà là Tuyết Hạ Hương, thiên hạ chỉ có một vò này."
"Thiên hạ chỉ có một vò!" Vân Thanh Thanh trừng lớn mắt, ôm ngực, đau lòng nói, "Đáng tiếc quá."
Thiên hạ đệ nhất rượu, vậy mà lại bị lão già An Nam hầu uống hết.
"Nàng muốn uống?" Lục Triệt nhấc mắt nhìn cô.
Vân Thanh Thanh chột dạ đảo con ngươi một vòng.
Đời trước cô rất thích uống rượu, nhưng bởi vì tửu lượng không tốt nên bình thường cô chỉ dám uống một ít rượu trái cây.
Không đợi cô trả lời, Lục Triệt đã lên tiếng gọi ảnh vệ vào, phân phó nói: "Đem Tuyết Hạ Hương lại đây."
Lúc trước, trước khi đem Tuyết Hạ Hương cho An Nam hầu, hắn có sai người lưu lại một ít.
Sau khi ảnh vệ nhận lệnh, nhanh chóng thúc ngựa chạy về nhà đi lấy rượu.
Nhìn bóng dáng ảnh vệ rời đi, Vân Thanh Thanh cảm thấy thật áy náy, người ta rõ ràng là một ảnh vệ võ nghệ cao cường, đến tay Vân Thanh Thanh cô, mấy ngày trước bị xem như nha hoàn thì thôi đi, hôm nay còn phải cưỡi ngựa đi lấy rượu. . . . . .
Không lâu sau, ảnh vệ liền mang Tuyết Hạ Hương đến, Lục Triệt rót cho cô một chum rượu, nói: "Đa tạ nàng đã giúp ta, ta trước kính nàng."
Chưa từng có người nào giống như nàng, chân thành giúp đỡ hắn, che chở hắn, trút giận cho hắn.
Tuy rằng An Nam hầu phu nhân chỉ mới rớt đài mà thôi, nhưng hắn lại cảm nhận được sự vui sướng chưa từng thấy.
Còn vui hơn khi trực tiếp giết An Nam hầu phu nhân nhiều.
"Không, không cần khách khí, đều là việc ta nên làm." Vân Thanh Thanh nào dám nhận lời cảm tạ của hắn, khiêm tốn tiếp rượu, sau đó ngửa đầu uống một ngụm.
"Chậm. . . . . ." Vì động tác của cô quá nhanh nên Lục Triệt không có cách nào ngăn cô lại được.
"Nấc." Rượu ngon.
Sau khi uống xong một ly, Vân Thanh Thanh cảm thấy trong khoang miệng vẫn còn dư lại hương vị, bình thường rượu thường có vị cay và hương trái cây, nhưng uống xong Tuyết Hạ Hương này, cả khoang miệng cô đều ngập tràn hương thơm, dư vị vẫn còn hơi ngọt.
Không hổ là thiên hạ đệ nhất rượu, cô phải uống nhiều thêm chút nữa!
Nghĩ đến đây, hai mắt Vân Thanh Thanh sáng lên, liên tục đòi Lục Triệt rót rượu.
Lục Triệt thấy cô uống hết ly này lại đến ly khác, mày nhíu lại, muốn ngắn không cho Vân Thanh Thanh uống nữa.
Hôm nay là sinh thần của nàng, hắn còn muốn đợi lát nữa sẽ tặng nàng lễ vật.
Vân Thanh Thanh không uống được rượu liền giơ tay đoạt lấy bầu rượu, nói: "Không có việc gì, tưởu lượng ta tuy không được tốt lắm, nhưng ta còn thanh tỉnh . . . . . ."
"Ợ!" Đúng lúc này, Vân Thanh Thanh ợ lên một cái rõ to.
Lục Triệt vô cùng nghi ngờ Vân Thanh Thanh đã uống say rồi, hắn định đưa tay giữ lấy Vân Thanh Thanh thì thần sắc cô bỗng nhiên biến đổi.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, trực tiếp nhào vào lòng hắn, ngồi trên đùi hắn, vươn hai tay bám vào vai hắn.
Lục Triệt: ". . . . . ."
"Nàng uống nhiều rồi." Hắn phản ứng lại, có chút cứng ngắc.
"Woo, ngươi đối với ta thật tốt, ta thật không nỡ rời xa ngươi." Vân Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hắn, do khoảng cách hai người quá gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Hơi thở nóng rực phun vào mặt hắn, tựa như lông hồng trên đầu quả tim, cổ họng Lục Triệt vừa động, hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
"Ta cũng không biết." Cô buồn bã nói, thậm chí còn có chút nức nở.
Trong phút chốc, hô hấp hắn như ngưng trệ.
Nàng muốn rời xa hắn?
Sắc mặt Lục Triệt trầm xuống, trong mắt còn mang theo vài phần ngoan lệ, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nghe đến, hỏi: "Vậy vì sao nàng lại gả cho ta?"
"Để thanh trừ~~ ta phải cứu vớt ngươi, cứu vớt thế giới. . . . . . Ta cũng sắp thành công rồi!" Giá trị hắc hóa của Lục Triệt gần đây đang giảm dần, Vân Thanh Thanh cao hứng đến ngủ không được.
Cô ôm cổ hắn, cười khanh khách.
Nụ cười của nàng ấm áp như ánh nắng ban mai, lại như như gió xuân thổi qua địa cầu, trong nháy mắt giống như muôn ngàn hoa đang nở rộ.
Nghe Vân Thanh Thanh nói như vậy, Lục Triệt sửng sốt trong chốc lát.
Cứu vớt ta?
Hắn yên lặng nhìn thiếu nữ.
Chưa từng có người nào muốn cứu vớt hắn ra khỏi vực sâu.
Hắn ở trong bóng đêm vô biên đã lâu, hắn thậm chí còn không tin được chính bản thân mình.
"Cứu vớt thế giới như thế nào?" Giọng hắn khàn khàn, hai tay nâng lên, một tay ôm cái eo đang lộn xộn kia, một tay đỡ lấy ót Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh dùng trán mình cụng vào đầu hắn, cười hì hì nói: "Thật khờ! Chỉ cần làm quan, dẹp loạn là có thể cứu vớt thế giới rồi. . . . . ."
Làm quan, dẹp loạn?
Hiện giờ thiên hạ thái bình, ai làm loạn mà phải đi làm quan?
Lục Triệt khó hiểu.
"Ta muốn ngủ, giúp ta tắt đèn." Hắn đang định hỏi tiếp thì Vân Thanh Thanh đã ngáp một cái, sau đó từ từ ngã ra sau.
Lục Triệt thoáng dùng sức, vòng tay ôm lấy Vân Thanh Thanh.
Nhìn gương mặt thiếu nữ đang ngủ say, hai tay hắn run nhè nhẹ.
Thiếu nữ trước mặt làn da vô cùng mịn màng, bởi vì uống quá nhiều rượu, hai má đỏ ửng như trái đào mọng nước, đôi môi khẽ mở, tựa như quả anh đào đỏ mọng đang chờ người nếm thử.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, cố gắng khống chế chính mình.
Rời đi?
Nàng muốn đi đâu?
Nhớ đến những lời nàng nói phải rời khỏi, hắn như muốn nổi điên lên, nội tâm bị sát khí cắn nuốt.
Nàng kéo hắn ra khỏi hắc ám, cho hắn một gia đình hạnh phúc, dùng ánh sáng ấm áp soi đường dẫn hắn về nhà. . . . . .
Nàng đã là người của hắn, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi nàng, trừ phi hắn chết.
Lục Triệt lần nữa mở mắt ra, hai mắt hắn đỏ ngầu, như một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Nếu không có nàng, hắn sẽ khiến cả thế giới phải chôn cùng.
"Nàng chỉ có thể là của ta."
Nghiến răng nghiến lợi nói xong, hắn cúi đầu, không chút do dự ngậm lấy đôi môi mê người kia.
Hắn tham lam gặm cắn, chiếm đoạt từng ngóc ngách của nàng, như một con sói đói bị đè nén lâu ngày vừa mới được ném ra khỏi ngục tù.
"Ưm~. . . . . ."
Vân Thanh Thanh ở trong mộng ăn đau, phát ra một tiếng mê sảng, làm Lục Triệt đang trong cơn say tỉnh lại.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lục Triệt đã có tình cảm với Vân Thanh Thanh rồi nên sẽ có một vài đoạn xưng hô sẽ là nàng nha ♡(> ਊ <)♡
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi hộ vệ ném An Nam hầu vào ôn tuyền xong thì liền nhanh chóng chạy đến tụ hợp với đám người Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh mặc dù rất muốn ở lại xem náo nhiệt nhưng cô sợ sẽ bị An Nam hầu phu nhân bắt được nên đành phải miễn cưỡng rời đi.
Không ngoài dự liệu của cô, trên dưới hầu phủ náo loạn hết cả một đêm.
Khi An Nam hầu phu nhân biết được là trượng phu cùng nha hoàn của mình thì tức giận, liền cho Hồng Đường một bạt tai, sau đó bức Hồng Đường tự sát.
Hồng Đường khổ sở ôm chân An Nam hầu mà van nài, nói rằng nàng ta thật sự vô tội, hy vọng Hầu gia thương đến nàng ta, cứu nàng ta một mạng.
An Nam hầu vốn cũng giống như Lục Từ, đều là tra nam với nhau cả, vừa thấy bộ dạng đáng thương của Hồng Đường thì hắn liền mạnh mẽ lưu nàng ta lại làm thiếp thất.
Hành động cương quyết của An Nam hầu trực tiếp khiến An Nam hầu phu nhân giận đến sinh bệnh.
Đêm đó, An Nam hầu phu nhân khóc cả đêm, miệng không ngừng mắng chửi Vân Thanh Thanh và Lục Triệt.
"Ta cứ nghĩ nàng ta là một đứa ngu ngốc, nhưng không ngờ tâm địa nàng lại độc ác đến vậy, để Hầu gia giả trang thành Lục Triệt tiến vào ôn tuyền!" An Nam hầu phu nhân khí giận đầy đầu, gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Sau khi Hồng Đường trở thành tiểu thiếp thì có rất nhiều thủ đoạn, đêm đó liền dụ dỗ An Nam hầu đến mức nàng ta nói gì hắn đều nghe đó.
Nghe nói ngày hôm sau khi nàng ta cùng An Nam hầu ra khỏi phòng, nét mặt hồng hào, ngay cả thắt lưng cũng đứng thẳng hơn không ít.
Vân Thanh Thanh tuyệt không hối hận vì những gì mình đã làm, An Nam hầu phu nhân cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào hậu viện của Lục Triệt, tìm cách nhét tiểu thiếp cho hắn, cái này gọi là "Gậy ông đập lưng ông".
Sau khi An Nam hầu phu nhân lâm bệnh, liên tiếp ốm hết ba ngày, phải nhờ thái y ra tay cứu giúp mới lấy được cái mạng nhỏ về.
Nhìn An Nam hầu phu nhân sống không được tốt, tâm tình Vân Thanh Thanh trở nên rất vui vẻ, mỗi ngày đi đường đều mang theo gió xuân.
"Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện đã giảm, hiện tại là 80." Tiểu hệ thống nhắc nhở, xem ra nỗ lực của Vân Thanh Thanh rất có hiệu quả.
Hôm nay, đang lúc Vân Thanh Thanh
vui vẻ chọn y phục thì Lục Triệt cho người đến truyền lời, nói là buổi tối mời cô đi ăn yến hội.
"Thiếu gia nói, hôm nay ngài ấy rất cao hứng, ngài ấy sẽ khao thiếu phu nhân một chầu." Nha hoàn cười hì hì nói.
Vân Thanh Thanh tự nhiên biết vì sao Lục Triệt lại cao hứng.
An Nam hầu phu nhân chèn ép hắn nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cục bà ta cũng rớt đài, Lục Triệt mất hứng mới là lạ.
Thế là cô vui vẻ chọn một bộ váy đỏ rực để đi dự tiệc.
Không ngờ Lục Triệt tài đại khí thô (*) như vậy, tửu lâu hắn chọn chính là tửu lâu đệ nhất kinh thành "Nhã Khách Cư".
(*) tài đại khí thô: giàu có
Vân Thanh Thanh đi tới phòng riêng trên tầng cao nhất, ném áo choàng cho nha hoàn ở ngoài cửa, thản nhiên bước vào trong.
Cô vừa bước vào cửa thì cả căn phòng liền sáng lên.
Hôm nay cô mặc váy dài đỏ thắm thêu hoa tường vi, đứng nơi đó như một đóa hoa đang nở rộ, làn da trắng nõn nà, màu đỏ cùng trắng hòa lẫn vào nhau, đẹp đến mê người.
Mắt nhìn qua chứa đựng ý cười, khóe miệng cười lên tinh nghịch, khiến người ta muốn đắm chìm trong nụ cười ngọt ngào ấy...
Nhìn thấy nàng đi về phía mình, ánh mắt Lục Triệt khẽ lóe lên.
"Có món thịt nướng yêu thích của ta!"
Ánh mắt Vân Thanh Thanh nhìn đăm đăm vào một bàn đầy đồ ăn mà cô thích.
"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không cần câu nệ." Sợ cô ngại ngùng, tay trái Lục Triệt nhấc tay áo, tay phải tao nhã gắp cho cô một miếng thịt nai nướng.
"555. . . . . ." Vân Thanh Thanh cảm động lệ rơi đầy mặt.
(*) 555: là ngôn ngữ trò chuyện bằng số của teen Trung Quốc. 555 (wu wu wu) dùng để biểu thị là đang khóc.
Nhân vật phản diện đại BOSS gắp đồ ăn cho cô, đãi ngộ này thật sự quá tốt rồi!
Cô mơ hồ nói: "Cám ơn ngươi, ngươi đối với ta thật tốt."
Hắn đối tốt với cô như vậy, tốt đến mức khiến cô lưu luyến sau này không muốn rời đi rồi.
Tiểu hệ thống biết cô đang nghĩ cái gì, nhịn không được lạnh nhạt nhắc nhở: "Hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ phải rời khỏi, cô đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Tốt ở chỗ nào?" Lục Triệt buông đũa, còn thật sự nghiêm túc nhìn cô.
"Ngươi mời ta ăn này, còn giúp ta rất nhiều chuyện!" Vân Thanh Thanh gặm một cái chân gà sốt tương, trên miệng còn dính đầy dầu mỡ, "Ngươi còn lén giúp ta đối phó với An Nam hầu, có đúng không?"
Nhìn bộ dạng nàng ăn, như một con thỏ béo đang gặm một củ cà rốt vậy.
Lục Triệt đưa tay lên môi, che giấu ý cười: "Đúng vậy."
"Ngươi cho hắn uống rượu gì mà lại say đến thế?" Vân Thanh Thanh tò mò hỏi.
Dường như biết được cô đang nghĩ cái gì, hắn nói: "Không phải mê dược, mà là Tuyết Hạ Hương, thiên hạ chỉ có một vò này."
"Thiên hạ chỉ có một vò!" Vân Thanh Thanh trừng lớn mắt, ôm ngực, đau lòng nói, "Đáng tiếc quá."
Thiên hạ đệ nhất rượu, vậy mà lại bị lão già An Nam hầu uống hết.
"Nàng muốn uống?" Lục Triệt nhấc mắt nhìn cô.
Vân Thanh Thanh chột dạ đảo con ngươi một vòng.
Đời trước cô rất thích uống rượu, nhưng bởi vì tửu lượng không tốt nên bình thường cô chỉ dám uống một ít rượu trái cây.
Không đợi cô trả lời, Lục Triệt đã lên tiếng gọi ảnh vệ vào, phân phó nói: "Đem Tuyết Hạ Hương lại đây."
Lúc trước, trước khi đem Tuyết Hạ Hương cho An Nam hầu, hắn có sai người lưu lại một ít.
Sau khi ảnh vệ nhận lệnh, nhanh chóng thúc ngựa chạy về nhà đi lấy rượu.
Nhìn bóng dáng ảnh vệ rời đi, Vân Thanh Thanh cảm thấy thật áy náy, người ta rõ ràng là một ảnh vệ võ nghệ cao cường, đến tay Vân Thanh Thanh cô, mấy ngày trước bị xem như nha hoàn thì thôi đi, hôm nay còn phải cưỡi ngựa đi lấy rượu. . . . . .
Không lâu sau, ảnh vệ liền mang Tuyết Hạ Hương đến, Lục Triệt rót cho cô một chum rượu, nói: "Đa tạ nàng đã giúp ta, ta trước kính nàng."
Chưa từng có người nào giống như nàng, chân thành giúp đỡ hắn, che chở hắn, trút giận cho hắn.
Tuy rằng An Nam hầu phu nhân chỉ mới rớt đài mà thôi, nhưng hắn lại cảm nhận được sự vui sướng chưa từng thấy.
Còn vui hơn khi trực tiếp giết An Nam hầu phu nhân nhiều.
"Không, không cần khách khí, đều là việc ta nên làm." Vân Thanh Thanh nào dám nhận lời cảm tạ của hắn, khiêm tốn tiếp rượu, sau đó ngửa đầu uống một ngụm.
"Chậm. . . . . ." Vì động tác của cô quá nhanh nên Lục Triệt không có cách nào ngăn cô lại được.
"Nấc." Rượu ngon.
Sau khi uống xong một ly, Vân Thanh Thanh cảm thấy trong khoang miệng vẫn còn dư lại hương vị, bình thường rượu thường có vị cay và hương trái cây, nhưng uống xong Tuyết Hạ Hương này, cả khoang miệng cô đều ngập tràn hương thơm, dư vị vẫn còn hơi ngọt.
Không hổ là thiên hạ đệ nhất rượu, cô phải uống nhiều thêm chút nữa!
Nghĩ đến đây, hai mắt Vân Thanh Thanh sáng lên, liên tục đòi Lục Triệt rót rượu.
Lục Triệt thấy cô uống hết ly này lại đến ly khác, mày nhíu lại, muốn ngắn không cho Vân Thanh Thanh uống nữa.
Hôm nay là sinh thần của nàng, hắn còn muốn đợi lát nữa sẽ tặng nàng lễ vật.
Vân Thanh Thanh không uống được rượu liền giơ tay đoạt lấy bầu rượu, nói: "Không có việc gì, tưởu lượng ta tuy không được tốt lắm, nhưng ta còn thanh tỉnh . . . . . ."
"Ợ!" Đúng lúc này, Vân Thanh Thanh ợ lên một cái rõ to.
Lục Triệt vô cùng nghi ngờ Vân Thanh Thanh đã uống say rồi, hắn định đưa tay giữ lấy Vân Thanh Thanh thì thần sắc cô bỗng nhiên biến đổi.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, trực tiếp nhào vào lòng hắn, ngồi trên đùi hắn, vươn hai tay bám vào vai hắn.
Lục Triệt: ". . . . . ."
"Nàng uống nhiều rồi." Hắn phản ứng lại, có chút cứng ngắc.
"Woo, ngươi đối với ta thật tốt, ta thật không nỡ rời xa ngươi." Vân Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hắn, do khoảng cách hai người quá gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Hơi thở nóng rực phun vào mặt hắn, tựa như lông hồng trên đầu quả tim, cổ họng Lục Triệt vừa động, hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
"Ta cũng không biết." Cô buồn bã nói, thậm chí còn có chút nức nở.
Trong phút chốc, hô hấp hắn như ngưng trệ.
Nàng muốn rời xa hắn?
Sắc mặt Lục Triệt trầm xuống, trong mắt còn mang theo vài phần ngoan lệ, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nghe đến, hỏi: "Vậy vì sao nàng lại gả cho ta?"
"Để thanh trừ~~ ta phải cứu vớt ngươi, cứu vớt thế giới. . . . . . Ta cũng sắp thành công rồi!" Giá trị hắc hóa của Lục Triệt gần đây đang giảm dần, Vân Thanh Thanh cao hứng đến ngủ không được.
Cô ôm cổ hắn, cười khanh khách.
Nụ cười của nàng ấm áp như ánh nắng ban mai, lại như như gió xuân thổi qua địa cầu, trong nháy mắt giống như muôn ngàn hoa đang nở rộ.
Nghe Vân Thanh Thanh nói như vậy, Lục Triệt sửng sốt trong chốc lát.
Cứu vớt ta?
Hắn yên lặng nhìn thiếu nữ.
Chưa từng có người nào muốn cứu vớt hắn ra khỏi vực sâu.
Hắn ở trong bóng đêm vô biên đã lâu, hắn thậm chí còn không tin được chính bản thân mình.
"Cứu vớt thế giới như thế nào?" Giọng hắn khàn khàn, hai tay nâng lên, một tay ôm cái eo đang lộn xộn kia, một tay đỡ lấy ót Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh dùng trán mình cụng vào đầu hắn, cười hì hì nói: "Thật khờ! Chỉ cần làm quan, dẹp loạn là có thể cứu vớt thế giới rồi. . . . . ."
Làm quan, dẹp loạn?
Hiện giờ thiên hạ thái bình, ai làm loạn mà phải đi làm quan?
Lục Triệt khó hiểu.
"Ta muốn ngủ, giúp ta tắt đèn." Hắn đang định hỏi tiếp thì Vân Thanh Thanh đã ngáp một cái, sau đó từ từ ngã ra sau.
Lục Triệt thoáng dùng sức, vòng tay ôm lấy Vân Thanh Thanh.
Nhìn gương mặt thiếu nữ đang ngủ say, hai tay hắn run nhè nhẹ.
Thiếu nữ trước mặt làn da vô cùng mịn màng, bởi vì uống quá nhiều rượu, hai má đỏ ửng như trái đào mọng nước, đôi môi khẽ mở, tựa như quả anh đào đỏ mọng đang chờ người nếm thử.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, cố gắng khống chế chính mình.
Rời đi?
Nàng muốn đi đâu?
Nhớ đến những lời nàng nói phải rời khỏi, hắn như muốn nổi điên lên, nội tâm bị sát khí cắn nuốt.
Nàng kéo hắn ra khỏi hắc ám, cho hắn một gia đình hạnh phúc, dùng ánh sáng ấm áp soi đường dẫn hắn về nhà. . . . . .
Nàng đã là người của hắn, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi nàng, trừ phi hắn chết.
Lục Triệt lần nữa mở mắt ra, hai mắt hắn đỏ ngầu, như một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Nếu không có nàng, hắn sẽ khiến cả thế giới phải chôn cùng.
"Nàng chỉ có thể là của ta."
Nghiến răng nghiến lợi nói xong, hắn cúi đầu, không chút do dự ngậm lấy đôi môi mê người kia.
Hắn tham lam gặm cắn, chiếm đoạt từng ngóc ngách của nàng, như một con sói đói bị đè nén lâu ngày vừa mới được ném ra khỏi ngục tù.
"Ưm~. . . . . ."
Vân Thanh Thanh ở trong mộng ăn đau, phát ra một tiếng mê sảng, làm Lục Triệt đang trong cơn say tỉnh lại.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lục Triệt đã có tình cảm với Vân Thanh Thanh rồi nên sẽ có một vài đoạn xưng hô sẽ là nàng nha ♡(> ਊ <)♡
Bình luận facebook