Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Đêm mê loạn (2)
Boss sủng vợ: Bảo bối, tìm được em thật không dễ!
Au: Sát Sát
Chương 4: Đêm mê loạn (2)
"A... Đừng mà."
"Vậy cô nói đi, nói muốn tôi. Khí thế ban đầu của cô đâu mất rồi?" Lãnh Mục Hàn khinh bỉ nói, dường như anh rất thích đem người khác ra đùa giỡn.
Diệp Tâm nghĩ: "Dù sao cũng đã đi đến nước này, nói một câu cũng chả ảnh hưởng gì, vấn đề là bây giờ mình cũng sắp không khống chế nổi dục vọng đang lan khắp cơ thể, thôi thì liều cho chót vậy." Nghĩ thế cô liền bỏ qua hình tượng (Au: Cô à, cô có hình tượng hay sao?) mở miệng nói:
"Muốn... Tôi muốn anh. Nhanh tiến vào đi." Mất mặt, quá mất mặt rồi!
Đợi mãi cuối cùng cô cũng nói ra câu đó, anh cũng không cần kiêng dè nữa mà nhanh chóng đưa vật nam tính của mình tiến sâu vào bên trong cô.
"Aa... Đau quá... Anh nhẹ một chút." Cô rên lên, sự van nài của cô không những không khiến anh giảm lựu mà còn phản tác dụng, anh tiến sâu hơn.
Tấm màng mỏng ngăn cách đã bị anh làm biến mất.
"Cô là lần đầu sao?"
"Vậy anh nghĩ tôi là điếm chắc?"
"Lần đầu cũng không sao, tôi càng thích!" Nói rồi anh đâm mạnh vào, bàn tay xoa nắn bầu ngực đang phập phồng lên của cô, khát vọng xâm chiếm càng mãnh liệt.
Từng đợt ra vào mỗi lúc một nhanh, cơ thể cô run lên theo từng tiết tấu len xuống của anh, hai người đã len đến đỉnh cao của khoái lạc.
"Anh... A... Chậm một chút a... Nhanh quá rồi..." Vừa nói cô vừa ôm chặt lấy lấy tấm lưng rộng của anh, nơi đó thấm đẫm mồ hôi vì sự hoạt động của cơ thể.
Cả đêm đó anh điên cuồng chiếm lấy cơ thể của cô, đến khi cô ngất đi anh vẫn chưa chịu ngừng.
Lãnh Mục Hàn không phải chưa từng quan hệ với phụ nữ, nhưng chưa người nào khiến anh có dục vọng mãnh liệt đến vậy. Đến cả khi đi ngủ, anh vẫn ôm cô không dời.
Sáng hôm sau
Khi Lãnh Mục Hàn tỉnh dậy thì Diệp Tâm vẫn còn đang say giấc, cô quay lưng về phía anh, mái tóc xoã xuống che hết khuôn mặt.
Anh thực muốn xem mặt cô như thế nào, cả đêm hoan lạc trong bóng tối cũng chưa từng nhìn thấy một lần. Định đưa tay vén tóc cô nhưng lại sợ khiến cô tỉnh giấc, anh liền nghĩ tới để sau khi tắm xong xem cũng chưa muộn.
Thứ duy nhất mà anh nhìn thấy chính là hình của một bông hoa nhỏ ở lưng cô, trông rất hút mắt.
Vừa lúc anh bước vào phòng tắm cô liền tung chăn bật dậy nhặt quần áo bị vứt tơi tra trên nền nhà mặc vào rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lúc anh từ phòng tăm đi ra thì cô đã mất dạng không còn chút tăm tích.
Cô gái này, là đang chơi trò ăn xong chùi mép với anh sao?
Boss sủng vợ: Bảo bối, tìm được em thật không dễ!
Au: Sát Sát
Chương 4: Đêm mê loạn (2)
"A... Đừng mà."
"Vậy cô nói đi, nói muốn tôi. Khí thế ban đầu của cô đâu mất rồi?" Lãnh Mục Hàn khinh bỉ nói, dường như anh rất thích đem người khác ra đùa giỡn.
Diệp Tâm nghĩ: "Dù sao cũng đã đi đến nước này, nói một câu cũng chả ảnh hưởng gì, vấn đề là bây giờ mình cũng sắp không khống chế nổi dục vọng đang lan khắp cơ thể, thôi thì liều cho chót vậy." Nghĩ thế cô liền bỏ qua hình tượng (Au: Cô à, cô có hình tượng hay sao?) mở miệng nói:
"Muốn... Tôi muốn anh. Nhanh tiến vào đi." Mất mặt, quá mất mặt rồi!
Đợi mãi cuối cùng cô cũng nói ra câu đó, anh cũng không cần kiêng dè nữa mà nhanh chóng đưa vật nam tính của mình tiến sâu vào bên trong cô.
"Aa... Đau quá... Anh nhẹ một chút." Cô rên lên, sự van nài của cô không những không khiến anh giảm lựu mà còn phản tác dụng, anh tiến sâu hơn.
Tấm màng mỏng ngăn cách đã bị anh làm biến mất.
"Cô là lần đầu sao?"
"Vậy anh nghĩ tôi là điếm chắc?"
"Lần đầu cũng không sao, tôi càng thích!" Nói rồi anh đâm mạnh vào, bàn tay xoa nắn bầu ngực đang phập phồng lên của cô, khát vọng xâm chiếm càng mãnh liệt.
Từng đợt ra vào mỗi lúc một nhanh, cơ thể cô run lên theo từng tiết tấu len xuống của anh, hai người đã len đến đỉnh cao của khoái lạc.
"Anh... A... Chậm một chút a... Nhanh quá rồi..." Vừa nói cô vừa ôm chặt lấy lấy tấm lưng rộng của anh, nơi đó thấm đẫm mồ hôi vì sự hoạt động của cơ thể.
Cả đêm đó anh điên cuồng chiếm lấy cơ thể của cô, đến khi cô ngất đi anh vẫn chưa chịu ngừng.
Lãnh Mục Hàn không phải chưa từng quan hệ với phụ nữ, nhưng chưa người nào khiến anh có dục vọng mãnh liệt đến vậy. Đến cả khi đi ngủ, anh vẫn ôm cô không dời.
Sáng hôm sau
Khi Lãnh Mục Hàn tỉnh dậy thì Diệp Tâm vẫn còn đang say giấc, cô quay lưng về phía anh, mái tóc xoã xuống che hết khuôn mặt.
Anh thực muốn xem mặt cô như thế nào, cả đêm hoan lạc trong bóng tối cũng chưa từng nhìn thấy một lần. Định đưa tay vén tóc cô nhưng lại sợ khiến cô tỉnh giấc, anh liền nghĩ tới để sau khi tắm xong xem cũng chưa muộn.
Thứ duy nhất mà anh nhìn thấy chính là hình của một bông hoa nhỏ ở lưng cô, trông rất hút mắt.
Vừa lúc anh bước vào phòng tắm cô liền tung chăn bật dậy nhặt quần áo bị vứt tơi tra trên nền nhà mặc vào rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lúc anh từ phòng tăm đi ra thì cô đã mất dạng không còn chút tăm tích.
Cô gái này, là đang chơi trò ăn xong chùi mép với anh sao?
Bình luận facebook