Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
7h tối anh đưa cô đến một nhà hàng phương Tây . Anh nắm tay cô bước vào trong . Thấy anh vị quản lý vội vàng ra chào đón .
- Chào chủ tịch và phu nhân , căn phòng của chủ tịch đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Cha mẹ tôi đến rồi chứ?
- Dạ thưa , họ đã đến đây lâu rồi ạ .
- Được , Tiểu Băng chúng ta đi thôi .
Anh kéo cô đi đến một căn phòng trên tầng cao nhất. Chợt cô dừng bước, níu áo anh nói .
- Anh à , em thật sự rất hồi hộp . Liệu họ có ghét bỏ em không?
- Họ không những không ghét em mà họ con rất thích em , vì em là con dâu của họ mà . - Anh trấn an cô . Anh biết cô rất hồi hộp khi đối mặt với chuyện này. Nhưng sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với nó .
- Nhưng mà em-
- Hai đứa sao không vào trong ? Đứng ngoài đây làm gì? - Từ đằng sau truyền đến một âm thanh làm cô giật bắn người.
- Mẹ - Anh vui mừng, bước đến ôm chầm lấy bà .
- Dạ ...dạ...cháu chào bác .- Cô lắp bắp cúi đầu chào .
- Cháu là Tiểu Băng sao ? - Bà vui vẻ đi đến nắm tay cô , dịu dàng hỏi .
- Dạ vâng .
- Tốt , cuối cùng cũng gặp được con. Mẹ rất vui . Nào đi vào thôi - Bà kéo cô vào , bỏ mặt anh đứng nhìn ngơ ngác.
- À vâng ...- Cô hướng mắt về phía anh cầu cứu.
Anh giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu của cô , theo chân hai người vào phòng ăn .
- Ồ ...ba người gặp nhau bên ngoài à ?-Một giọng lạnh lùng cất lên.
- Ba .- Anh cúi chào người đàn ông trước mặt .
- Đúng vậy ông xã , em gặp chúng nó bên ngoài. À quên ...đây là Tiểu Băng, con dâu của chúng ta. - Bà đẩy Tiểu Băng đến trước mặt ông .
- Dạ ...chào bác , cháu là Tiểu Băng - Cô sợ sệt nói . Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
-Con không cần phải sợ ông ấy , ông ấy bình thường luôn như vậy, nhưng thật ra ông ấy rất muốn gặp con đó .- Mẹ anh bước đến trấn an cô , không quên ném một cái lườm về phía ông chồng thân yêu.
- Em đừng nhìn anh như thế chứ! Anh chỉ có thể dịu dàng với em - Cha anh cưng chiều nhìn mẹ anh nói .
- Lưu manh nhà anh ! Chúng ta ăn thôi , chắc con đói rồi. - Mẹ anh kéo cô đến bàn ăn . Đi ngang qua anh , cô cười cười nói .
- Bây giờ em biết anh giống ai rồi.
Trong bữa ăn , mẹ anh liên tục gắp thức ăn cho cô và hỏi thăm cô nhiều thứ khiến đầu óc cô quay cuồng.
- Mẹ à , mẹ để cô ấy từ từ trả lời, mẹ hỏi nhiều như vậy , sao cô ấy trả lời được? - Cảm thấy cô không ổn , anh lên tiếng ngăn cản mẹ anh hỏi cô .
- Ơ ...mẹ xin lỗi, mà hai đứa định tổ chức hôn lễ?
- Tụi con định tuần sau - Anh bình thản nói .
- Đúng phải càng nhanh càng tốt. Mẹ và ba con muốn nhanh nhanh có cháu . - Mẹ anh nham hiểm nhìn anh và cô .
Cô ngạc nhiên nhìn anh .
Tuần sau ? Sao cô không biết gì hết?
- Chào chủ tịch và phu nhân , căn phòng của chủ tịch đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Cha mẹ tôi đến rồi chứ?
- Dạ thưa , họ đã đến đây lâu rồi ạ .
- Được , Tiểu Băng chúng ta đi thôi .
Anh kéo cô đi đến một căn phòng trên tầng cao nhất. Chợt cô dừng bước, níu áo anh nói .
- Anh à , em thật sự rất hồi hộp . Liệu họ có ghét bỏ em không?
- Họ không những không ghét em mà họ con rất thích em , vì em là con dâu của họ mà . - Anh trấn an cô . Anh biết cô rất hồi hộp khi đối mặt với chuyện này. Nhưng sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với nó .
- Nhưng mà em-
- Hai đứa sao không vào trong ? Đứng ngoài đây làm gì? - Từ đằng sau truyền đến một âm thanh làm cô giật bắn người.
- Mẹ - Anh vui mừng, bước đến ôm chầm lấy bà .
- Dạ ...dạ...cháu chào bác .- Cô lắp bắp cúi đầu chào .
- Cháu là Tiểu Băng sao ? - Bà vui vẻ đi đến nắm tay cô , dịu dàng hỏi .
- Dạ vâng .
- Tốt , cuối cùng cũng gặp được con. Mẹ rất vui . Nào đi vào thôi - Bà kéo cô vào , bỏ mặt anh đứng nhìn ngơ ngác.
- À vâng ...- Cô hướng mắt về phía anh cầu cứu.
Anh giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu của cô , theo chân hai người vào phòng ăn .
- Ồ ...ba người gặp nhau bên ngoài à ?-Một giọng lạnh lùng cất lên.
- Ba .- Anh cúi chào người đàn ông trước mặt .
- Đúng vậy ông xã , em gặp chúng nó bên ngoài. À quên ...đây là Tiểu Băng, con dâu của chúng ta. - Bà đẩy Tiểu Băng đến trước mặt ông .
- Dạ ...chào bác , cháu là Tiểu Băng - Cô sợ sệt nói . Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
-Con không cần phải sợ ông ấy , ông ấy bình thường luôn như vậy, nhưng thật ra ông ấy rất muốn gặp con đó .- Mẹ anh bước đến trấn an cô , không quên ném một cái lườm về phía ông chồng thân yêu.
- Em đừng nhìn anh như thế chứ! Anh chỉ có thể dịu dàng với em - Cha anh cưng chiều nhìn mẹ anh nói .
- Lưu manh nhà anh ! Chúng ta ăn thôi , chắc con đói rồi. - Mẹ anh kéo cô đến bàn ăn . Đi ngang qua anh , cô cười cười nói .
- Bây giờ em biết anh giống ai rồi.
Trong bữa ăn , mẹ anh liên tục gắp thức ăn cho cô và hỏi thăm cô nhiều thứ khiến đầu óc cô quay cuồng.
- Mẹ à , mẹ để cô ấy từ từ trả lời, mẹ hỏi nhiều như vậy , sao cô ấy trả lời được? - Cảm thấy cô không ổn , anh lên tiếng ngăn cản mẹ anh hỏi cô .
- Ơ ...mẹ xin lỗi, mà hai đứa định tổ chức hôn lễ?
- Tụi con định tuần sau - Anh bình thản nói .
- Đúng phải càng nhanh càng tốt. Mẹ và ba con muốn nhanh nhanh có cháu . - Mẹ anh nham hiểm nhìn anh và cô .
Cô ngạc nhiên nhìn anh .
Tuần sau ? Sao cô không biết gì hết?
Bình luận facebook