Hạt gỗ rất to, to gần bằng ngón tay cái.
Tô Tố bẻ đôi hạt gỗ ra, thì nhìn thấy bên trong là 1 tờ giấy, tờ giấy rất nhỏ, tờ giấy dính sát bên hông của cái lỗ, nếu không xem kĩ thì hoàn toàn không thấy, hạt gỗ đã bị vỡ ra, rất dễ bẻ làm đôi, quả nhiên bên trong cất giữ 1 tờ giấy nhỏ.
Tô Tố hoàn toàn bị chấn động.
“Mẹ…trên tờ giấy ghi gì vậy.” Cảnh Thụy ánh mắt sắc bén nhắc nhở.
Tô Tố mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy trên đó viết vài chữ bằng bút lông kim: Dưới cây sung trước cửa biệt thự, có 1 cái thùng.
Tim Tô Tố đập “thình thịch”.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn nghĩ mẹ để lại chìa khoá cho cô làm gì, nhưng dù cô nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, khi mẹ mất cô còn rất nhỏ, đến âm thanh cách cười hình dáng cô cũng không nhớ, đừng nói đến tác dụng của cái chìa khoá nhỏ này.
Nhưng cô càng hiểu rõ, mẹ không thể vô cớ để lại chìa khoá cho cô, nếu đã để lại, thì chắc chắn có nguyên nhân nào đó mà cô không biết.
Bây giờ, câu đố này đã được giải.
Tô Tố cầm chặt chìa khóa, ngón tay bắt đầu run rẩy. Cô bắt đầu bẻ 3 hạt gỗ còn lại, bên trong không tìm thêm được gì nữa.
Dưới cây sung trước cửa biệt thự, có 1 cái thùng.
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, cô cũng cảm nhận được tình yêu của mẹ, tờ giấy được giấu kỹ như vậy, rõ ràng là biết được bản chất con người của Tô Đại Khuê, sợ ông ta thấy nên mới như vậy… mà cô càng tin tưởng, Tô Đại Khuê lúc tìm được chìa khóa này đã vắt óc suy nghĩ nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được có vật bên trong những hạt gỗ.
Hạt gỗ này quả là không hút mắt, chất liệu bình thường, đến màu sắc cũng không có, hoàn toàn là gỗ thông thường.
Cô không biết tại sao mẹ lại tốn nhiều tâm tư vào vật này như vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp mà mẹ đã gửi gắm trước đây.
Mẹ…
Từ này đối với cô mà nói, từ lúc bắt đầu đã rất xa lạ.
Trong tim cô ngăn tình thân lúc nào cũng trống, sau khi có con mới được đổ đầy 1 chút, nhưng bây giờ...cô chỉ cảm thấy trong tim như được uống 1 ly nước nóng, ấm áp đến nỗi khiến cô phải chảy nước mắt.
“Mami… mẹ làm sao vậy?”
Tô Tố hít hít mũi, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai đứa con đang lo cho mình, cô đưa tay ôm hai con , “Cảnh Thuỵ, Tiểu Thất, cảm ơn hai con.”
“A?” Tiểu Thất quay đầu, “Có phải là do con và anh lỡ làm hư nhưng mang lại kết quả tốt, giúp mẹ phát hiện được đồ được giấu trong chìa khoá không? Mami, tờ giấy này là bà ngoại để lại cho mẹ sao?”
“Đúng” Tô Tố kích động hôn lên mặt hai con, “Cảm ơn các con giúp mẹ phát hiện cái này.”
Đêm hôm đó, Tô Tố đến cơm cũng không kịp ăn, đã cùng Tiêu Lăng đến biệt thự trước đây sống.
“Là chỗ này sao?”
“Đúng, chính là chỗ này.”
Xe dừng lại, Tô Tố thấy kiến trúc quen thuộc, cảm giác như đã cách xa ngàn năm, chỉ mấy tháng trước cô còn ở đây nhẫn nhịn, mà bây giờ ngoài cửa lớn của biệt thự đã bị phong lại.
Sau khi cô có lại kí ức thì cô ở căn biệt thự này, nên biệt thự này chắc chắn là căn mà mẹ nhắc đến trong tờ giấy.
Tô Tố đánh giá hoàn cảnh xung quanh 1 lần, thực ra không cần đánh giá, nhìn một cái là cô có thể thấy trước cửa biệt thự có 2 cây sung, cô nắm chặt chìa khoá, chậm rãi đi qua đó.
Tiêu Lăng mở nắp cốp sau xe, lấy cái xẻng đã chuẩn bị sẵn ra.
“Từ cái cây nào bắt đầu đào đây?”
Dựa vào trực giác Tô Tố chỉ cái cây bên phải, “Cây này đi.”
Tiêu Lăng cởi áo khoác ra, đưa cho Tô Tố, sau đó căn dặn cô, “Em đứng xa 1 tí.”
“Ừ.”
Tô Tố lùi 2 bước, trong lòng căng thẳng đến tim đập nhanh, nhìn chằm chằm vào nơi mà Tiêu Lăng đang đào.
10 phút sau.
Đột nhiên Tiêu Lăng cảm thấy xẻng đụng phải cái thùng cứng cứng, mặt anh vui vẻ, “Có rồi.”
Tô Tố nhanh chóng cầm chìa khoá đi qua.
Tiêu Lăng đào thêm 2 cái, quả nhiên đào được 1 cái thùng thép, thùng không quá lớn, chỉ bằng cỡ hai lòng bàn tay, Tô Tố từ dưới đất lấy thùng lên, quỳ xuống đất phủi hết đất cát trên bề mặt ra, trên cái thùng màu tím đỏ đã bị rỉ sét, cái khóa trên đó cũng bị rỉ sét.
“Em thử coi có mở được không?”
“Ừ.”
Tô Tố quỳ dưới đất lấy chìa khóa cắm vào khoá, không ngoài dự đoán, chỗ cắm của ổ khoá đã bị thép gỉ bít lại, đến cắm cũng cắm không vào, đừng nói là mở ra.
Tô Tố lắc đầu, “Không được, mở không ra.”
Nhất thời trên tay hai người cũng không có vật gì có thể mở khoá, trong thùng cũng không biết có gì, nếu dùng xẻng thì sợ làm đồ vật bên trong thùng bị hỏng.
“Đem về nhà trước, về rồi tìm dụng cụ để mở nó ra.” Tiêu Lăng kiến nghị.
Tuy Tô Tố hơi thất vọng, nhưng chỉ có thể gật đầu.
Trên đường về nhà, Tô Tố ngồi ở ghế phụ, không quan tâm đến đất cát và rỉ sét trên thùng, ôm chặt nó, Tiêu Lăng vừa lái xe vừa lo lắng nhìn cô, lúc này sắc mặt của Tô Tố có chút ngẩn ngơ, ánh mắt mơ hồ, rất rõ ràng tâm tư không biết đã bay đi đâu rồi.
Tiêu Lăng có chút không an tâm, đưa tay nắm lấy tay cô, thấy cô khẽ run rẩy, liền hỏi , “Sao vậy?”
“Không có, chỉ là tò mò không biết bên trong thùng là thứ gì, nghĩ đến hơi nhập tâm.”
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Tiêu Lăng vỗ tay cô, luôn tiện đổi chủ đề, “Đúng rồi, hơn 1 tháng nữa là sinh nhật 4 tuổi của 2 đứa nhỏ, anh muốn nhân ngày sinh nhật của bọn chúng tổ chức bữa tiệc, tới lúc đó mời bạn học của tụi nó đến, cũng mời những bạn bè có quan hệ tốt lại, những người nổi tiếng của thành phố a, thuận tiện chính thức tuyên bố với thành phố a thân phận của bọn chúng, em cảm thấy thế nào?”
“A?” Tô Tố hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, bị hù 1 phen, nhất thời không quan tâm đến cái thùng thép nữa, căng thẳng nhìn Tiêu Lăng, “Đây, sao đột nhiên thế?”
Đột nhiên.
Tiêu Lăng không cảm thấy vậy.
Anh buồn bã nhìn Tô Tố, vừa buồn vừa oán nói, “Tô Tố, mỗi ngày anh cũng muốn nói với cả thiên hạ biết là em là người phụ nữ của anh, chúng nó là con của chúng ta, em không thể để anh trở thành ** trong bóng tối được.”
Lời này… nghe như cô hiếp người quá đáng vậy.
Tô Tố lau mồ hôi, “Em cảm thấy anh tuyên bố như vậy không tốt cho con, tụi nhỏ còn nhỏ như vậy, anh tuyên bố 1 cái biết bao truyền thông sẽ moi tin của chúng, ngày nào cũng bị ký giả nhòm ngó, hai đứa nó không thể qua cuộc sống tuỳ ý, với lại…” Tô Tố nhìn Tiêu Lăng một cái, “Anh có nhiều tiền như vậy, nếu mọi người biết đó là con của anh, em lo an toàn của con sẽ bị đe doạ…”
Đây không phải là cô muốn làm cho người khác kinh sợ.
Cô thường thấy tin tức về con của đại gia này đại gia kia bị bắt cóc, bọn bắt cóc muốn bao nhiêu tiền này nọ, cô là người ngoài nhìn cũng cảm thấy lòng thắt lại, nếu đổi lại là con của cô...Tô Tố run rẩy, “Không được không được, vẫn là không nên tuyên bố.”
Chuyện cô nghĩ cũng không phải là không có lý.
Tiêu Lăng do dự một chút, cuối cùng thỏa hiệp một chút, “Vậy làm 1 bữa tiệc nhỏ, mời bạn học của hai đứa con, rồi mời những người bạn có quan hệ tốt, người không quen thì không mời, vậy được chưa?”
Bình luận facebook