「Đồ ở đâu rồi ?」
「Không, không có trên người tôi .」Tôn Nguyên ngạc nhiên, Tôn Nguyên đưa tay đẩy tay Lãnh Mạc ra 「Cậu mau thả tay ra,mẹ kiếp,cậu định bóp cổ chế tôi đấy à ! 」
Lãnh Mạc không hề thả lỏng anh ấy ra.
「Đồ đâu ?」
「Tôi đâu có dùng cái đồ đó, đương nhiên không có ở trên người tôi rồi,để ở nhà tôi cơ mà,cậu cần cái đó để làm gì !」
「Cậu quản tôi nhiều để làm gì ! 」Lãnh Mạc kéo cổ Tôn Nguyên lôi ra ngoài「Đi,tôi đi cùng cậu về nhà lấy ! 」
Tôn Nguyên thật muốn khóc luôn !
Anh ấy chỉ là muốn tới tìm Lãnh Mạc uống rượu nhân tiện kể khổ một chút,sao mà lại biến thành như thế này !
Tôn Nguyên không làm gì được,chỉ có thể cùng Lãnh Mạc đi về nhà lấy . Trên đường đi,hai người ngồi trên xe,Lãnh Mạc lái xe,tốc độ xe nhanh như bay ,Tôn Nguyên ngồi bên ghế phụ,tóc bị gió thổi bay dựng ngược cả lên ,giọng nói chút nữa bị gió thổi bay rồi「Lãnh Mạc cậu lái chậm chút ! chậm chút chậm chút .Tôi vẫn còn muốn sống, tôi vẫn còn muốn lấy vợ ! Lãnh Mạc à, cái mạng nhỏ này của tôi nằm trong tay của cậu đó !」
Cả đoạn đường,chỉ còn tiếng gào thét của Tôn Nguyên,cuối cùng phóng nhanh cũng về tới nhà Tôn Nguyên .
Tôn Nguyên về nhà lấy đồ,đem đồ giao cho Lãnh Mạc,hai chân run lên ,anh dặn dò Lãnh Mạc「Lượng dùng của cậu phải cẩn thận nhé,mặc dù đồ này không làm hại tới sức khỏe,nhưng nếu như dùng lượng qua lớn,người ta sẽ rất dễ bị hôn mê lâu đấy nhé !」
「Tôi biết rồi ! 」
Lãnh Mạc nói xong đem đồ phóng đi mất.
Chỉ còn mình Tôn Nguyên ở trong gió lào xào!
Sao mà anh cứ thấy hôm nay mình như tự đi tìm chỗ chết vật,đang yên đi tìm Lãnh Mạc uống rượu, chết tiệt,lại còn bị anh ta cho một trận như thế này , đơn giản mà nói đúng là tự tìm chô chết mà !
「Tôn Nguyên,con đang làm gì vậy ?」
Phía sau lưng tiếng của mẹ Tôn vang lên,Tôn Nguyên bắt đầu thấy rợn gáy「Ếy , mẹ, con đột nhiên nhớ ra con vẫn còn có việc cần phải làm,con đi trước nhé ! 」
「Con dám ! hôm nay con dám từ đây bước đi , từ sau trở đi con không cần nhận ta làm mẹ nữa ! 」
Tôn Nguyên dừng bước chân, khóc không ra lệ nhìn về phía mẹ Tôn.
「Mẹ……」
「Ta nói cho con biết, con nhanh chóng cắt đứt với cái con bé An Tiểu Hy đó cho ta ! Triệu gia bên đó đã nói rồi, họ không để ý tới chuyện con và người phụ nữ khác quan hệ phức tạp,chỉ cần sau khi đính hôn có thể an định là được rồi,cô nương Triệu gia đó có gì không được ! người ta cũng xinh đẹp,học vấn cao.quan trọng nhất là hai gia đình môn đăng hộ đối,gia đình An Tiểu hy chỉ là một gia đình bộc phát ! con và cô ta đến với nhau sẽ bị người khác coi thường đó ! 」
「Mẹ,đây là chuyện của con mẹ đừng có quản quá nhiều có được hay không !」
「Nếu như con nghe theo lời của mẹ, con nghĩ mẹ muốn quản việc của con nhiều thế sao ! con và An Tiểu Hy đó nếu như thật lòng yêu thương thì không nói làm gì,nhưng sao mẹ nghe nói người ta và con có phải là cùng một nhịp tim đâu,muốn cô ta tới gặp người lớn mà còn kéo dài thời gian,là do cô ta tự thấy không dám gặp hay là do cô ta thấy phận làm người lớn như chúng ta phải đi gặp mặt cô ta!」
Tôn Nguyên đau đầu 「Mẹ,Tiểu Hy cô ấy không có ý như vậy,chỉ là cô ấy vẫn chưa chuẩn bị kỹ tâm lý,có chút lo lắng ……nói chung chuyện này mọi người đừng quản nữa,con sẽ xử lý tốt,con cũng đã nói rõ với bên Triệu gia rồi,con và Triệu Tinh không có bất kỳ khả năng nào ! còn nữa ……mẹ,bây giờ con đang theo đuổi người ta,là con cầu xin người ta ở bên con có được không,mẹ còn hùa theo đám người mù đó người con thích sẽ không còn nữa đâu ! 」
Mẹ Tôn vừa nghe thấy,càng thêm phẫn nộ hơn 「Cái gì !Cô ta còn không để ý tới con? Cô ta chỉ là một cái hộ bộc phát bé tí,lại còn dám không thèm để ý tới con trai ta !Nếu đã như thế, nhanh chóng cắt đứt ! con trai ta ưu tú như thế,muốn tìm kiểu gì mà chẳng tìm thấy ! 」
Tôn Nguyên đã phiền lại phiền chết đi được,chỉ có thể ở nhà để an định lại tâm trạng của mẹ Tôn .
……
Lại nói đến bên khác .
Lãnh Mạc đem theo lọ thuốc mê đó nhanh chóng về biệt thự, ngay lập tức tới thời gian ăn trưa rồi,anh gọi điện ngay cho Tiền Hiểu,để Tiền Hiểu tới chỗ của anh lấy thuốc !
「Đây là cái gì !」
「Cậu không cần quan tâm là cái gì, nói chung hôm nay khi đưa cơm trưa cho Trương Hân, cho bột thuốc này vào thức ăn của cô ấy ! 」
Tiền Hiểu cau mày một cái,không nói gì,lặng lẽ để lọ thuốc vào trong túi.
Bữa trưa ngày hôm đó,Tiền Hiểu vẫn như vật đem cơm cho Trương Hân.
Cô ấy đã sớm từ khi cơm chuẩn bị xong,đã bỏ thuốc vào trong đồ ăn,sau đó mới để vào trong hộp,đem tới cho TRương Hân. Trương Hân cũng không có bất kỳ hoài nghi nào,đặc biệt mời Tiền Hiểu ăn cơm cùng,nhưng Tiền Hiểu nhanh chóng nói mình có việc,nhanh như một đám khói chạy mất.
Tiền Hiểu xuống lầu,đưa chìa khóa phòng của Trương Hân cho Lãnh Mạc,Lãnh Mạc ở dưới tầng trệt của Trương Hân,anh ngồi trong xe,nhận lấy chìa khóa,nhìn trong phòng khách Trương Hân lang thôn hổ yết ,mép miệng nhếch lên.
Người phụ nữ này mấy ngày nay như bị quỷ đói đầu thai vậy,ăn nhiều vô cùng !
Lẽ nào rời khỏi anh,tâm trạng cũng trở nên vui hơn sao,cho nên dạ dày mới nhanh chóng to nhanh như vậy?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Lãnh Mạc tối sầm lại .
「Đại ca,cái thuốc đó,thật sự có tác dụng không? 」
「Có tác dụng hay không đợi lát nữa sẽ biết thôi !」Lãnh Mạc nhìn chằm chằm vào Trương Hân ở trong màn hình điện thoại,Trương Hân ăn xong cơm,ngồi ở trên ghế sofa ở phòng khách một chút,mở tivi ra xem ,Lãnh Mạc phát hiện ra,tin tức Trương Hân xem đều là những tin có liên quan đến anh.
Anh cau mày,vừa nãy trong tâm còn có chút không vui,ngay lập tức biết mất như một cơn khói vậy .
Lãnh Mạc nheo mắt cười nhìn Trương Hân trên màn hình .
「Người phụ nữ chết tiệt ,vẫn còn có chút lương tâm ! 」
Sau khi rời xa anh,vẫn hay là còn quan tâm tới tin tức về anh !
Xem ra cũng không hề quên sạch về anh !
Trương Hân ngồi ngoài ghế sofa xem tivi một lúc,hình như là mệt rồi,một chút một chút đã gần như muốn ngủ mất rồi .
Thuốc có tác dụng rồi ?
Lãnh Mạc mắt bỗng sáng lên !
Lại thêm một lúc nữa,Trương Hân dường như không còn chịu nổi,loạng choàng đi vào phòng riêng.
Lãnh Mạc ngay lập tức đem hình ảnh chuyển sang phòng riêng.
Trong phòng riêng,Trương hân đi vào phòng,ngay lập tức mềm nhũn nằm trên giường,giấc buồn ngủ tới rất nhanh,cô ngay cả dép cũng không tháo,nằm trên giường ngủ mất !
Đạt rồi!
Lãnh Mạc mắt sáng lên !
Anh đẩy cửa xuống xe,ra lệnh cho Vương Bưu「Cậu đi ra ngoài lượn lờ nhé,thời gian tôi cần có lẽ sẽ rất lâu,đợi tôi xong việc sẽ gọi điện cho cậu ! 」
Vương Bưu mép miệng nhếch lên 「Biết rồi đại ca !」
Lãnh Mạc cầm chìa khóa,nhanh bước lên tầng năm!
Tới tầng năm rồi,anh mở khóa của nhà,cửa quen thuộc đường quen thuộc bước tới phòng riêng của Trương Hân,tiếng cửa đóng lớn như vậy,Trương Hân vẫn không hề tỉnh .
Lãnh Mạc đứng bên cửa sổ,nhìn Trương Hân đang thở nhịp nhàng,mép miệng nở một nụ cười nham hiểm.
「Trương Hân à Trương Hân, tôi xem lần này cô còn trốn được ở đâu ! 」
Lãnh ngồi xuống,trước tiên giúp Trương Hân tháo giày,sao đó lại giúp cô lật người,động tác của anh không hề nhỏ,nhưng Trương Hân vẫn không hề tỉnh ! \
Nụ cười của Lãnh Mạc càng sâu hơn.
Anh tháo giày lên giường,ôm chặt Trương Hân trong lòng,nhìn thấy ánh xuân ở dưới cổ áo trễ sâu của Trương Hân,Lãnh Mạc toàn thân nóng rực cả lên !
Bình luận facebook