• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Boss trở thành chồng (5 Viewers)

  • Chương 610

Bây giờ à?

Tô Tố ngây người ra một chút, lập tức nhìn về hướng An Nhiên, An Nhiên lần này trong có vẻ thanh mảnh hơn đợt trước Tô Tố gặp cô ta ở chỗ của Mộ Bạch, đặc biệt hôm nay tại buổi hôn lễ này cô ta đã hóa trang đậm hơn, nhưng nhìn mặt mũi của cô vẫn không che giấu được vẻ mệt mỏi.

Câu nói từ chối gần đến cửa miệng rồi nhưng Tô Tố kịp thời nuốt trôi xuống.

"Được!"

Hôn lễ chỉ mới bắt đầu cử hành, cô ra ngoài một chút cũng không đến nổi lỡ việc gì đâu.

Hiện trường sân gôn rất lớn, hai người bước lên thảm cỏ xanh mơn mởn, đến một nơi không có bóng người!

Sau đó, An Nhiên quay người lại nhìn hiện trường hôn lễ, và không có cách nào che giấu ánh mắt ngưỡng mộ, "Tô Tố, kỳ thật tôi rất ngưỡng mộ cô và Trương Hân, tôi cũng đã từng nghe Mộ Bạch kể về chuyện của các người, tuy rằng quá trình trải qua rất long đong nhưng hiện tại cũng đã gặt hái được kết quả hạnh phúc rồi. . . . . . Có lẽ người phụ nữ nào cũng mong chờ một cái đám cưới, tôi cũng không ngoại lệ. . . . . ."

Tô Tố nhìn vào ánh mắt cô ta như có chút cô đơn, nhịn không được nói, "Chờ Mộ Bạch cầu hôn với cô rồi, thì cô cũng có được một ngày hạnh phúc như thế này."

Cầu hôn à?

An Nhiên cười khổ, cô quay đầu qua nhìn Tô Tố, "Quả nhiên là cô không biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Tôi và Mộ Bạch. . . . . . Đã kết hôn rồi ."

Tô Tố trợn to mắt, không ngừng kinh ngạc!

Đã kết hôn rồi sao ?

Cô thật sự không nghe ai tiết lộ thông tin này hết!

"Hai người. . . . . . là kết hôn bí mật sao?"

An Nhiên lắc đầu, "Không phải vậy, tôi không đồng ý kết hôn bí mật. . . . . . Tô Tố, tôi từ nhỏ đã trưởng thành ở bên Anh Quốc, cha mẹ tôi đều là người Hoa gốc Anh, tôi cũng đã có quốc tịch nước Anh rồi, tất cả bạn bè và bạn học của tôi đều sống ở Anh Quốc, tôi lớn lên ở đó, lần trước cô nhìn thấy tôi, là lần đầu tiên tôi trở về nước, và đây là lần thứ hai, ở bên đây tôi không có bạn bè. . . . . . từ lần đầu nhìn thấy cô, sự thật. . . . . . sự thật thời gian đó tôi không vui vẻ gì."

Tô Tố đã đoán được An Nhiên muốn nói gì tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt lắng xuống.

"Cô có biết không, ánh mắt lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là tôi đã hiểu ra tại sao Mộ Bạch bao nhiêu năm nay không thể quên cô rồi, tôi cảm thấy trong lòng của anh ta tôi chỉ là một người thế thân mà thôi, nếu biết sớm được sự ưu tú của cô, và tôi căn bản không thể thay thế vị trí của cô trong tim của anh ta, thì tôi đã không chấp nhận lời cầu hôn của anh ta."

Tô Tố chỉ biết căm lặng mà thôi.

Trong giây phút này cô chỉ có thể lắng nghe, bất cứ lời nói nào cũng đều có thể làm An Nhiên bị tổn thương.

"Tô Tố cô biết không, tôi đã vì Mộ Bạch, mà làm biết bao nhiêu thứ, tôi gặp Mộ Bạch là tiếng sét ái tình, tình cảm giữa chúng tôi hoàn toàn do tôi cam tâm tình nguyện, cũng là do tôi một lòng theo đuổi anh ta, từ nhỏ tôi lớn lên ở Anh Quốc, căn bản không nói được quốc ngữ, tôi vì anh ta nỗ lực học tập, dùng ba năm để nói được tiếng phổ thông lưu loát, vì anh ta, mà tôi từ một người phụ nữ thích đi uống rượu đi bar trở thành một người con gái đàng hoàn hiền thục. . . . . . Ở bên Anh quốc ba năm, từng phút từng giây tôi đều quan tâm chăm sóc anh ta, tôi vì anh ta mà xuống bếp học nấu ăn, cha mẹ của tôi cảm thấy tôi như bị điên rồi, nhưng tôi biết rằng tôi không bị điên! Gặp được Mộ Bạch tôi mới biết rằng, hương vị yêu thầm một người là như thế nào."

Tô Tố không nhịn được nói, "Hai người kết hôn rồi, thì xem như là khổ tận cam lai rồi đúng không?"

Khổ tận cam lai sao?

An Nhiên lắc đầu, "Lúc trước khi gặp được cô tôi luôn nghĩ, người ưu tú như Mộ Bạch, người anh ta yêu thầm là người thế nào, người phụ nữ đó chắc chắn đôi mắt có vấn đề, vì đã không lựa chọn Mộ Bạch, nhưng khi nhìn thấy cô và Tiêu Lăng hai người quan hệ rất thân thiết, thì tôi mới hiểu, Mộ Bạch thật sự không có một tia hi vọng, anh ta có vẻ cũng hiểu ra, nên mới bỏ đi ra nước ngoài."

"Mộ Bạch. . . . . . anh ta là một người đàn ông tốt, cô đã kết hôn với anh ta thì nhất định anh ta sẽ đối xử tốt với cô thôi."

An Nhiên gật gật đầu, "Cô nói rất đúng, anh ta thật sự đối xử rất tốt với tôi, ân cần điềm đạm, quan tâm chăm sóc đầy đủ. . . . . . Nhưng mà phụ nữ thật sự rất tham lam, ban đầu chỉ cần bên cạnh anh ta và được nhìn thấy anh ta là tốt lắm rồi, nhưng khi tiếp xúc thì lại càng cảm thấy không đủ,rất muốn trở thành người thân thiết nhất của anh, luôn muốn thời thời khắc khắc ở bên anh ta, rất muốn. . . . . . thay thế địa vị của cô trong lòng anh ta. . . . . ."

Tâm trạng của Tô Tố trở nên nặng nề.

Cô cứ nghĩ Mộ Bạch đã quên cô rồi, nên mới đi tìm bạn gái, nhưng khi nghe An Nhiên nói vậy, lại không phải giống như cô suy nghĩ.

"Vốn dĩ tôi nghĩ sau khi về nước với anh ta thì bắt đầu một khởi đầu mới cho hai đứa, nhưng không ngờ rằng, chỉ về nước trong một thời gian ngắn thì đã khiến cho tôi đối với người đàn ông này như hết hi vọng! Tô Tố cô hiểu chứ, lúc trước cô phó thác Mộ Bạch chăm sóc Cảnh Thụy và Tiểu Thất, nhưng thật ra. . . . . . hôm đó chúng tôi đáng lẽ phải trở về Anh Quốc làm thủ tục tốt nghiệp. . . . . . nhưng khi anh ta nghe điện thoại của cô xong bèn không do dự nhận lời rồi."

Toàn thân Tô Tố cứng đờ ra, vội vàng nói, "Thực sự xin lỗi, tôi không biết. . . . . ."

"Tôi không có ý trách cô." An Nhiên lắc đầu, "Thật sự cô không cần cảm thấy áy náy, dù sao. . . . . . trước giờ cô cũng đâu có tạo hi vọng cho Mộ Bạch, việc đó đã là chuyện nhân từ nhất đối với chuyện tình của anh ta và tôi, hôm nay tôi nói với cô những lời này không phải là muốn trách cứ cô, tôi chỉ cảm thấy trong lòng có chút ấm ức, nhưng lại không một ai lắng nghe những lời nói của tôi, nên bây giờ tôi mới tìm cô nói chuyện, nói xong rồi. . . . . . Cũng thật khiến người ta buồn cười, những lời tâm sự này quả nhiên chỉ có thể nói cùng cô mà thôi. . . . . ."

Tô Tố bậm môi lại.

"Phù……" An Nhiên ngước đầu lên bầu trời xanh, thở ra một hơi dài, "Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi. . . . . . Tô Tố, tôi quyết định rời xa Mộ Bạch."

Tô Tố sửng sốt!

Được một lúc sau cô mới gặn hỏi nhẹ, "Quyết định này của cô. . . . . .có phải nguyên nhân là do tôi không?"

An Nhiên lắc đầu, "Không phải! Thật sự là không phải! Tô Tố, cô có biết không, vốn dĩ tôi biết trong lòng của Mộ Bạch đã có một người, trong tim tôi lúc ấy thật sự rất ghét cô, nhưng bây giờ nhìn thấy con người của cô, tôi mới phát hiện căn bản tôi không ghét cô đến thế! Sự việc ly hôn của tôi và Mộ Bạch không liên quan đến cô, cô không cần cảm thấy có lỗi với anh ta, cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi! Sống cùng với anh ta là do tôi chọn lựa, rời xa anh ta cũng là do bản thân tôi quyết định, bởi vì tôi đã sâu sắc hiểu rõ mọi chuyện rồi."

Tô Tố sửng sờ gặng hỏi, "Sự việc gì?"

An Nhiên bỗng nhiên cười, lúc cô ta cười ánh mắt như sáng rực lên, dáng điệu người cô như tỏa sáng, khiến người ta phải chú ý, cô hít một hơi thật sâu, "Bây giờ tôi đã hiểu ra. . . . . . yêu thầm, là chuyện của chỉ một người thôi! Giống như tôi đã yêu thầm Mộ Bạch vậy, tôi yêu anh ta! Cho dù tôi và anh ta chia tay đi nữa, tôi cũng vẫn sẽ yêu anh ta mà thôi, vào những ngày tháng tương lai, tôi có thể vĩnh viễn sẽ không quên được anh ta. . . . . . Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên tôi biết rằng nên rời xa anh ta! Và cũng bởi vì. . . . . .anh ta yêu thầm cô không ít hơn so với tôi yêu thầm anh ta!"

". . . . . . Nếu trời đã định không chiếm được con người của anh ta, thì bây giờ tôi cũng dứt khoát. . . . . . không cần đến nữa! Như vậy, sau này cũng sẽ ít đau khổ hơn!"

". . . . . ."

Tô Tố không biết nên làm gì hơn để khuyên cô ta.

"Hazz. . . . . . Quả nhiên, trút hết bầu tâm sự trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhàng, Tô Tố, cảm ơn cô đã nghe những lời này của tôi."

Tô Tố cười khổ lắc đầu.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân đi tới, hai người cùng nhìn sang, bèn thấy bộ dạng bình tĩnh của Mộ Bạch đang bước nhanh tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom