39717.Lục Sâm chỉnh đốn lại tâm trạng mới đẩy cửa đi vào phòng bệnh
“A—.”
Tiểu Thất vừa vặn cũng đối diện với cửa, Lục Dâm vừa tiến vào cô ngay lập tức nhìn thấy, gần như nhận thức được , cô đưa tay định che mặt, không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của với bây giờ “Lục Sâm sao anh lại tới đây, anh nhanh đi đi !”
Lưu Tuyền nhìn thấy Tiểu Thất định che mặt, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh,cô nhanh chóng giữ lấy tay Tiểu Thất,khiển trách “Cậu quên bác sĩ đã nói gì rồi à, không được lấy tay chạm vào vết thương, cậu không cần mặt nữa hả? “
Tiểu Thất ủy khuất nước mắt ánh lên
Cô chỉ là không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô bây giờ.
Sáng nay khi đi vệ sinh cá nhân cô đi soi gương trong nhà vệ sinh, nếu như hôm qua gương mặt cô làm người khác sợ chết khiếp, thì hôm nay lại thảm hại không tưởng , hôm qua toàn là vết máy, hôm nay trên mặt vết thương bắt đầu sưng đỏ.Bây giờ gương mặt cô to gấp hai lần lúc bình thường, mắt cũng sưng, híp chặt thành một đường thẳng, nói chung có nhìn thế nào cũng như một cái đầu heo.
Bộ dạng này của cô…không những không muốn người khác nhìn thấy, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân rất khó chấp nhận được .
Tiểu Thất cắn chặt môi.
Lưu Tuyền cũng nhìn thấy Lục Sâm , Tiểu Thất có nói qua với cô, Lục Sâm cùng với cô ấy là vừa gặp đã có duyên, không ngờ rằng hôm nay anh ấy lại tới đây.
Liệu có phải là …
Lưu Tuyền nhìn về phía Lục Sâm, phát hiện Lục Sâm đang nhìn Tiểu Thất lúc này, trong mắt không hề có ghét bỏ không hề có bỏ cuộc cũng không hề có khinh thường, phảng phất bình tĩnh như đang nhìn một người bình thường vậy.
Lưu Tuyền thấy nhẹ nhõm hơn.
Lúc này trong tâm Tiểu Thất đang rất yếu đuối, để cô ấy nhìn thấy ánh mắt khác thường , cô ấy chắc chắn sẽ rất đau khổ.
“Lục tổng…sao ngài lại tới vậy ? vừa nãy chủ nhiệm lớp gọi điện tới, tôi và Tiểu Thất đang ko sợ sẽ không được tham gia vào việc tuyển chọn của công ty các anh…”
Lục Sâm đẩy xe lăn tới bên giường bệnh, miệng trả lời câu hỏi của Lưu Tuyền , mắt thì lại nhìn Tiểu Thất “Không sao,trường hợp của hai người là trường hợp đặc biệt, công ty sẽ lưu giữ danh sách của hai người , đợi vết thương khỏi tới công ty sau cũng chưa muộn .”
Tiểu Thất dùng tay yếu ớt che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy “Anh, sao anh lại tới ?”
“Em bị thương thành ra nhểu thế này rồi mà cũng không gọi một cuộc điện thoại cho anh!”
“…”
Cô ngay cả bố mẹ cũng không gọi, sao lại có thể gọi cho Lục Sâm.
Lưu Tuyền nghe thấy cách gọi của họ rất thân thuộc, nghĩ hoặc nhìn hai người họ .
“Khụ…Không nhớ đến tôi đây sao?”
“Người nhà của em đâu?”
“Đang ở nhà…mọi người đừng nói cho họ biết, họ nhìn thấy bộ dạng này của em chắc chắn sẽ đau lòng lắm, cũng sẽ ko lắng tới tình hình xung quanh…việc này cứ để em tự giải quyết, đừng để họ phải lo lắng.”
Tình hình xung quanh trường học ?
Cũng có thể nói…vết thương này là do ở trong trương tạo thành!
Lục Sâm đột nhìn nhìn Triệu Đào, Triệu Đào gật đầu nhẹ biểu hiện mình đã hiểu !
“Mọi người…”
“Bọn tôi là bạn tốt !”Lục Sâm trả lời câu hỏi của Lưu Tuyền”Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, phòng bệnh này hoàn cảnh không tốt , trước tiên tôi sẽ để Triệu Đào đổi phòng cho Tiểu Thất!”
Lưu Tuyền lần này không phản ứng gì.
Đổi phòng thể Tiểu Thất được thoải mái một chút,không thể tốt hơn được nữa rồi.
Ngược lại Tiểu Thất đắn đo một chút “Cái đó…Em không có tiền…”
Lục Sâm không vui “Anh trả cho em!"
“Thế này thì em lại nợ anh một lần…”
“Cùng lắm sau này mời anh ăn mấy bữa cơm!”
“Hì Hì, cái này được!”
Tiểu Thấy bĩu miệng cười, vết thương trên mặt bị kéo một chút, đột nhiên làm cho ngũ quan của cô méo xệch đau hơn một chút “A—đau quá!”
Sắc mặt Lục Sâm chặt lại “Cẩn thận chút, đừng làm rách vết thương !”
Tiểu Thất đột nhiên không cười nữa .
Đau quá!
Cô đau nước mắt suýt chút nữa rơi xuống .
“Đừng nói nữa , đổi phòng trước !”
Triệu Đào gật gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng đi làm thủ tục , rất nhanh đã có y tá và bác sĩ tới. Lục Sâm nhìn mấy người đưa Tiểu Thất lên xe đẩy, trong đầu lại một lần nữa hận đôi chân của mình, nếu như đôi chân anh vẫn tốt. trong lúc này có thể ôm được Tiểu Thất rồi!
Chứ lúc này, anh chỉ có thể trừng trừng mắt nhìn theo!
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên y hộ, Tiểu Thâdt cũng vào được phòng bệnh mới!
Lưu Tuyền nhìn thấy Tiểu Thất được an vị rồi , ánh mắt mới loé lên, nói với Tiểu Thất “Cậu vẫn chưa ăn cơm, mình đi xuống lầu mua cho cậu chút cháo lên nhé, cậu nói chuyện với Lục tổng một chút đi !”
“Ồ!”
Căn phòng này tốt hơn rất nhiều, dễ nhận thấy nhất là trong phòng không có mùi kỳ lạ.
Triệu Đào cũng lùi ra khỏi phòng “Lục tổng, tôi và Lưu tiểu thư cùng đi xuống lầu, anh cũng chưa ăn cơm mà.”
Lục Sâm gật đầu.
Hai người vừa đi, trong phòng đột nhiên chỉ còn có Lục Sâm và Tiểu Thất hai người họ.
Tiểu Thất không nói gì, Lục Sâm cũng không nói gì, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ!
Vẫn là Tiểu Thất không chịu nổi khó xử, mở lời nói trước “Em như thế này…có phải là rất xấu hay không?”
“Thật sự rất xấu!”
“…”Tiểu Thất hận hận nhìn anh một cái”Sao anh không thể an ủi an ủi em nhỉ “
“Đừng có lườm anh như thế ,càn giống đầu heo đó!”
Tiêu Thất tức điện lên, tiền tay ném gối lẻ trên giường qua đó “Lục Sâm anh là đồ khốn !”
Lục Sâm cũng không tránh, đưa tay ra đỡ lấy gối, anh đẩy xe lăn tới bên giường bệnh, nhìn bộ dạng Tiểu Thất đang tức ,đưa gối nếm lại cạnh bên giường “Tốt hơn chút chưa ? “
“Hừ !”
Tiểu Thất quay đầu không thèm để ý anh ấy.
Nhưng cô cũng nhìn ra,Lục Sâm đối với khuôn mặt phúc trọng này của cô rõ ràng không có gì gọi là không thích nghi, Tiêu Thất cũng không cần che mặt nữa , rộng lượng bỏ tay xuống .
“Có cần uống nước không ? “
“Không cần !”
“Trên mặt có còn đau không ?”
“Anh nói xem !”
Lục Sâm nhìn thấy cánh tay Tiểu Thất để lộ ra bên ngoài , ngay cả cánh tay của với ấy cũng đều là vết bầm, sắc mặt anh lại trầm xuống “Em yên tâm, anh đã để Triệu Đào liên lạc với chuyên gia, trên mặt em sẽ không có sẹo được đâu !”
Từ trên gương mặt của Tiểu Thất không khó để có thể nhìn ra, xuống tay với cô ấy nhất định là con gái không nghi ngờ gì.
Nếu như là con trai …
Ước tính cô đẹp như vậy cũng không thể nhẫn tâm xuống tay được.
“Thật sự không bị sẹo sao ?”
“Nhất định không có!”
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm , gương mặt tang thương như khóc nhìn Lục Sâm “em phát hiện anh cũng tương đối kỳ quái !”
“Kỳ quái ở đâu ?”
Lục Sâm rót cho Tiểu Thất một cốc nước đặt bên cạnh giường .
Tiểu Thất cũng khát rồi, ngại ngùng cầm chiếc cốc trong tay , uống từng ngụm từng ngụm nước ấm “ Bình thường với tình hình như thế này không phải là anh nên hỏi em rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay sao, cho dù có không giúp được gì thì cũng cần hỏi em ai đã đánh em như thế này, sao anh một câu cũng không hỏi vậy.”
“Anh hỏi lại một lần không phải là sẽ làm em phải nhớ lại một lần sao!”
Tiểu Thất ngẩn người!
Trong tâm có chút giống như bị nhồi vào một đám lửa vậy, lửa vừa nóng và ấm áp.
Trong lúc đang nói chuyện, Lưu Tuyền và Triệu Đào cũng mua đồ ăn sáng trở về , Lục Sâm nhìn thấy liền nói với hai người họ “Triệu Đào, nơi huấn luyện cũng không thể kéo dài thời gian quá lâu, cậu đưa Lưu tiểu thư qua đó trước đi. “
Lưu Năng ngẩn ra “Thể Tiểu Thất…”
Làm sao mà vẫn chưa kịp hỏi, Lưu Tuyền nhìn thấy ánh mắt của Lục Sâm tự nhiên lấy đồ ăn sáng từ tay Triệu Đào, sau đó mở nắp hộp , động tác rất tự nhiên…Lấy một thìa, sau đó, đưa tới miệng Tiểu Thất!
Lưu Tuyền vẫn chưa nói hết đành nuốt ngược hết trở lại.
Bình luận facebook