Mưa lớn đến lúc nửa đêm mới dừng lại.
Ngày thứ hai hoá ra lại là một ngày nắng lớn. Vào lúc 8 giờ sáng mặt trời đã mọc rất cao, lan toả ra nhiệt độ nóng. Rèm cửa của khách sạn không thông gió ra được, che hoàn toàn tất cả ánh sáng cho người khác không phân biệt được thời gian.
Tô Tố tỉnh dậy toàn thân nhức mỏi, cô ấy dụi mắt nhắm mở ngồi bật dậy, có chút bối rối không biết mình đang ở đâu.
Toàn thân toát mồ hôi, áo trên người đều ướt cả rồi.
Đồ ngủ?
Tô Tố đột nhiên tỉnh dậy.
Cô ấy nhớ rằng tối hôm qua ngủ rõ ràng quần áo trên người bị ai đó lột sạch rồi. Mắt cô ta thích nghi với bóng tối, nhanh chóng lật quần ra nhìn, quần lót cũng được mặc rồi.
Miệng Tô Tố co giật và lau đi mồ hôi.
Tiêu Lăng dám mặc đồ cho cô ấy?
Điều này quá gây sốc!
Còn nữa… cô ấy bị lật như vậy thì tại sao lại không tỉnh dạy, ngủ như chết vậy.
“Xoạc!”
Rèm cửa bị kéo ra, ánh sáng mặt trời chiếu thằng vào, Tô Tố bị chói mắt có chút đau, ngay lập tức dang tay che mặt trời.
“Oh…” chói mắt quá.
“Dạy rồi thì đi tắm đi, chút nữa tôi đưa em tới toà điện ảnh.”
“A! Tô Tố mới nhớ rằng hôm nay phải quay phim, cô ấy đột nhiên nhảy ra khỏi giường, toàn thân càng đau nhức và hai chân đều mềm nhũng. Suýt chút ngã như ăn cức chó.
“Chậm chút, thời gian vẫn còn sớm, vội vã làm gì.” Tiêu Lăng nhanh chóng đỡ cô ấy.
Toàn thân Tô Tố đều bất lực, mượn cánh tay của Tiêu Lăng để đở cơ thể dậy.
Không ổn?
Tại sao người anh ta lại mềm như vậy?
Chẳng lẽ…..
Cô ấy nhanh chóng nắm lấy cổ áo ngủ của mình, đưa đầu nhìn vào bên trong thì không thấy vết hun hay sẹo nào.
Không lẽ không qua Tiêu Lăng không dở trò thú tính, vậy thì tại sao chân của anh ta lại mềm yếu như vậy?
Tô Tô nhìn Tiêu Lăng bằng sự nghi ngờ.
Tiêu Lăng tức giận “ Cắc cắc cắc” tiến về phía trước.
Người phụ nữ này chỉ đơn giản là muốn bị đập. Lại kéo cổ áo, lại hoài nghi nhìn anh ta, ở trong lòng cô ấy thì anh ta là gã thú tính à!
“Tô Tố, người phụ nữ không lương tâm như cô, cái nhìn này là thế nào!”
“Hehe----” Tô Tố cười.
Trong lòng cũng biết rằng đã hiểu lầm Tiêu Lăng, nếu như anh ta thật sự làm gì cô ấy rồi thì trên người nhất định có dấu vết để lại. Với lại cô ấy cũng phải ngủ để chết đến nổi để người khác làm gì mà không tỉnh.
Tô Tô nhìn anh ta có chút xấu hổ, chỉ muốn giải thích nhưng lại rất ngạc nhiên “Ây?” một tiếng.
Hôm nay Tiêu Lăng vẫn mặc một bộ màu đen, một chút vết nhăn trên áo cũng không có. Nhưng mà tinh thần có chút bất ổn, đôi mắt lộ ra chút màu đỏ, dưới mí mắt cũng xuất hiện quầng thâm.
Tô Tố chỉ vào mắt anh ta, ngạc nhiên nhìn anh “Tối hôm qua không phải ngủ sớm lắm sao, tại sao anh tại ra nông nổi này?”
Người này giống như cả đêm không ngủ vậy.
Khuôn mặt của Tiêu Lăng tối sụp lại, “cô còn khách sáo hỏi, tố chất của cô cũng kém quá, dằm có tí mưa đã sốt rồi, ngủ như chết vậy. Không phải vì chăm sóc cô thì tôi có thành ra như thế không, sau này nhất định phải tăng cường thể lực!”
Anh không muốn cô trở thành mỹ nhân bị bệnh, người phụ nữ này hung hăng sẽ đẹp hơn.
Tiêu Lăng xoa xoa thái dương.
Hôm qua anh rất muốn ngủ nhưng nửa đêm có một phụ nữ nào đó không ngừng gặp những cơn ác mộng, không ngừng nói những lời trong mơ còn không ngừng run rẩy. Đến nửa đêm còn bị sốt nhẹ, anh ta vì phải chăm sóc cho cô ta nên cả đêm chưa được chợp mắt. Sắp đến sáng thì cơn sốt càng ngày càng mạnh hơn, anh ta vội vàng nhờ người trong khách sạn liên lạc với bác sĩ, vào phòng cho cô ấy chích một mũi kim hạ sốt, như vậy cho đến sáng.
Anh ấy lúc trước thường làm việc cả đêm nhưng không bao giờ mệt đến thế.
“Ô….Tôi bị sốt ư, cám ơn anh nha.”
Tô Tố cười, ai ngờ trên người toàn thân nhức mỏi, cô vừa ngước đầu dậy thì thấy Tiêu Lăng nhìn cô ấy với đôi mắt sáng lạng. Với vẻ mặt “Em mau cám ơn tôi”. Tô Tố nhếch khoé miệng và lúng túng gãi đầu. Cơn sốt ngày cho thấy rằng tóc đều ướt đẫm mồ hôi, cô ngửi đồ ngủ của mình và không thể chịu được.
Mùi mô hôi toàn thân.
“A, hôi chết đi được, tôi đi tắm đây.” Cô ấy vội vã trốn vào phòng tắm.
Tô Tố tim đập có chút vội vã, nghĩ đến việc lúc nảy Tiêu Lăng một mực cầu xin thì dựa vào tường cười như điên.
Trẻ con!
Cô khịt mũi, mở vòi sen.
Nước nóng chảy ra, rửa sạch mồ hôi trên cơ thể. Trong phòng tắm nhanh chóng bao phủ bởi lớp sương màu tráng, Tô Tố bị vòi nước nóng làm ướt làm xua tan mệt mõi.
Đôi mắt bỗng tối sụp, cô liền tắt nước nóng và tựa vào bức tường một lúc mới hồi phục lại.
“Hắc xì----”
Tô Tố xoa chiếc mũi bị viêm, thở một hơi dài. “Xem ra thực sự phải tập thể dục rồi”
Tố chất cơ thể của cô quá kém.
May mắn thay hôm qua tôi không về nhà, nếu không thì tôi có thể lây sang cho hai đứa nhỏ. Sau khi cô tỉnh táo thì mở lại vòi sen, dòng nước chảy rất nhỏ và từ từ rửa nó bằng cánh tay nhức mỏi của mình.
Cơ thể mệt đến không thể tin, nếu như là ngày thường là cô sẽ xin nghỉ làm, nhưng hôm nay không được. Hôm này là vai diễn cuối cùng của cô tại toà điện ảnh, quay xong thì phải đi quay phim ngoài trời. Không thể chỉ vì cô ấy mà cả một đoàn phim bị chậm tiến độ.
“Tô Tố, cô xong chưa, không lẽ ngất xỉu ở trong đó rồi?” Tiêu Lăng ở ngoài gõ cửa, “mau nói, trả lời tôi một tiếng, cô không nói thì tôi xong cửa vào nhé!”
“Hey, đừng đừng đừng. Tôi vẫn ổn, trên người hôi quá nên phải tắm sạch. Sắp xong rồi sắp xong rồi, đợi một chút.”
Tô Tố sợ rằng anh ta thực sự lao vào nên nhanh chóng hét ra bên ngoài.
Bên ngoài yên lặng một hồi, cô ấy nghe tiếng chân nhè nhẹ bước càng xa. Tăng tốc tắm gần xong thì quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Ra khỏi phòng tắm, căn phòng trống trơn.
Hả, người đâu?
Tô Tố kêu lên, “Tiêu Lăng?”
Không ai hỏi!
Đi ra ngoài rồi?
“Hắc xì----”
Cô ấy bịch mũi, không muốn nghĩ nhiều, sấy khô tóc trước sau đó thay đồ.Quần áo cũng là Tiêu Lăng chuẩn bị cho cô rồi, cô cảm thấy trong người có chút lạnh cho nên đã chọn một chiếc váy hoa dài ôm eo, phong cách Bohemian dài đến mắt cá chân. Phối với đôi dép màu hồng đính kim cương, trên đầu đội chiếc mũ lớn.
Cô ấy soi soi gương và rất hài lòng với hình dạng này.
Khi vừa thay xong quần áo thì cửa phòng bị mở ra rồi, Tiêu Lăng với một bồi bản đẩy thức ăn cùng vào trong nhà, nhìn thấy cô ấy mặc đồ quá lộng lẫy thì nam bồi bàn kia cũng hoa cả mắt.
Tiêu Lăng không nói lời nào, liếc nhìn bồi bàn với khuôn mặt lạnh lùng.
Nhân viên phục vụ vội vã cúi đầu, đẩy chiếc xe thức ăn đến phòng ăn nhỏ và lấy thức ăn trên xe đẩy từng món từng món trình bày ra. Sau đó liền rời đi.
Tại bàn bữa ăn sáng hương thơm ngào ngạt, vẫn theo phong cách phương tây kiểu Trung đều có. Tô Tố không thèm ăn, ngồi ở trước bàn ăn , hoàn toàn không muốn ăn.
“Tôi không đói….”
“Không đói cũng phải ăn.” Tiêu Lăng đưa cho cô một bát cháo trứng để trước mặt cô ta, “Em mới bệnh xong, không được ăn đồ dầu mỡ, cháo này là tôi cố tình kêu phòng bếp nấu, một chút dầu mỡ cũng không có. Nấu hơn một giờ rồi, ăn một ít đi.”
Được….
Cô ấy lấy bát, cầm một chiếc muỗng và húp từng ngụm nhỏ.
Cháo rất thơm và nhuyễn, thịt cũng thế. Cho vào miệng là tan chảy, Tô Tố vô tình đã húp hết một bát.
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều vào.” Tiêu Lăng nhìn cô ta ăn ngon miệng thì trong lòng nhẹ nhõm thở phào, “Lúc nãy tôi vừa ra ngoài mua ít thuốc cho em, ăn xong nhớ uống thuốc.”
Hoá ra lúc nảy mua thuốc cho cô ta.
Tô Tố cắn môi nhìn vào Tiêu Lăng, giống như một mùa đông trào đến trong phòng và một trái tim đột nhiên ấm áp tan chảy.
Bình luận facebook