39907.
Đáng chết!
Tiêu Lăng nhịn cục tức xuống, chỉ vào mũi Cảnh Thụy chửi lớn, “Đồ chết tốt, mày đã sớm biết chuyện này, sao không nói với gia đình! Tiểu tử thối, nếu không phải chú Lãnh Mạc nói ta nghe, có phải tụi bây muốn giấu chuyện này luôn!”
Cảnh Thụy bị trúng tim đen không dám nói chuyện.
Anh cũng phát hiện ra.
Tiểu Thất thất tình, ba không nỡ chửi cô ấy, cho nên lửa giận chuyển hết trên người anh.
Anh nhỏ tiếng nói, “Từ nhỏ đến lớn đều thiên vị…”
Lông mày Tiêu Lăng như dựng đứng, “Mày nói gì?”
“Con nói con biết rồi, sau này không dám như vậy nữa!”
Vậy còn được!
Tiêu Lăng ném roi trên tay xuống, ngồi trên sofa hít thở thật mạnh, chỉ vào mũi của Cảnh Thụy nói, “Mấy cái xem mắt tầm bậy của em con đều dẹp hết cho ta!”
Trong lòng Tiểu Thất thả lỏng.
Nhưng vẫn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn , đột nhiên nghe nửa câu sau của Tiêu Lăng, “Đối tượng con giới thiệu cũng không ai tốt cả, để ta! Gần đây ta kêu người tra 1 lượt tất cả các công tử của danh môn vọng tộc, tìm hết tất cả những người thích hợp với Tiểu Thất! Con và Tiểu Thất nhanh chóng tròn 24 tuổi rồi, đợi bữa tiệc sinh nhật 24 tuổi của hai đứa, tổ chức 1 party hoành tráng, mời hết tất cả những người đó, để cho Tiểu Thất lựa chọn từng người 1!”
Nghĩ đến cảnh tượng đó khiến da đầu người khác tê rần.
Da gà của Tiểu Thất đều nổi hết lên, “Daddy…”
“Im miệng, con không có quyền nói chuyện ở đây!” Tiêu Lăng tức giận nói, “Ta không tin, ngọc trong tay Tiêu gia, mà không thể tìm được người chồng như ý! Tiêu Tiểu Thất, ta cảnh cáo con, nếu con dám không tham gia bữa tiệc sinh nhật, ta sẽ băm chết Lục Sâm, băm thành thịt bằm thì thôi!”
“Daddy…”
“Con yên tâm, ba nhất định tìm được 1 nhà tốt cho con, sau đó tìm người đàn ông đối xử cực kỳ tốt với con, sau này con nhất định hạnh phúc sống 1 đời, để tên Lục Sâm chết tiệt đó phải hối hận!”
“Daddy!”
Tiêu Lăng lông mày dựng đứng, bộ dạng uy hiếp, “Con còn muốn nói gì?”
Giống như chỉ cần Tiểu Thất dám trả lời, anh lập tức kêu người đối phó Lục Sâm vậy.
Tiểu Thất, “...”
Đến lúc này cô còn có thể nói gì chứ!
Tiểu Thất buồn phiền cúi đầu, “Con biết rồi…”
Lúc này Tiêu Lăng mới hài lòng 1 chút, nói thật, Tiểu Thất và Lục Sâm chia tay anh cũng khá vui, là người làm cha, đương nhiên muốn chọn người con rể ưu tú về mọi mặt, quan trọng nhất là cơ thể phải tốt, 1 chân của Lục Sâm bị phế rồi, sau này hai người thật sự sống chung với nhau, rốt cuộc ai chăm sóc ai nhiều hơn?
Chia tay là chuyện vui anh muốn thấy.
Nhưng…
Nhưng mà điều làm Tiêu Lăng không chấp nhận được, đó là người đề nghị chia tay lại là Lục Sâm!
Đáng chết!
Muốn đề nghị cũng phải là con gái cưng của anh, hẹn hò với hắn ta, vốn dĩ con anh đã hạ thấp thân phận của mình để chịu ủy khuất rồi, vậy mà hắn còn dám đề nghị chia tay!
Tiêu Lăng càng nghĩ càng tức giận.
Càng tức giận hơn là vì con của anh lại không tiền đề như vậy, cũng chia tay rồi con nói tốt cho tên Lục Sâm đó.
Tiêu Lăng nhìn khuôn mặt của Tiểu Thất, càng nhìn càng tức.
Cuối cùng thật sự không chịu nổi, trực tiếp đứng lên từ sofa, “Tôi vào phòng Niên Niên xem Niên Niên tỉnh chưa!”
Hừ!
Con gái lớn rồi liền không nghe lời!
Vậy là con gái nhỏ của anh tốt, ngoan ngoãn, mỗi ngày nằm trong lòng anh, cười ngây thơ với anh, quan trọng hơn là, con gái nhỏ rất thích bám lấy anh, mới không giống bộ dạng của Tiểu Thất, hẹn hò xong thì trái tim cũng chạy theo người khác!
3 người không biết nói gì nhìn hình bóng Tiêu Lăng rời đi.
Đợi Tiêu Lăng đi rồi, Tô Tố vẫy tay với Tiểu Thất, “Tiểu Thất, qua đây mẹ nói chuyện!”
“Mẹ, con thì sao?” Cảnh Thụy cũng đến gần.
“Con?” Tô Tố hừ nhẹ 1 tiếng, “Con đi siêu thị mua rau về, hôm qua nhà xào rau, mua thêm sườn về xào cho Tiểu Thất ăn.”
“Được rồi, Tiểu Thất là công chúa của nhà này, con là người hầu!”
Tô Tố và Tiểu Thất nhịn không được cười lên.
Thấy Cảnh Thụy cũng đi, Tô Tố kéo Tiểu Thất ngồi lên sofa, Tiểu Thất có chút bất an, “Mami…”
“Căng thẳng cái gì, nói chuyện với mẹ của mình cũng căng thẳng sao!” Tô Tố nắm tay Tiểu Thất, than nhẹ 1 tiếng, “Đừng giận ba con, ba là do quá thương con…”
“Con biết mà!”
“Hai mẹ con ta lâu rồi không tâm sự. Tiểu Thất, con nói mẹ nghe trong lòng con nghĩ gì.”
Tiểu Thất vặn vặn đầu ngón tay, cúi đầu nửa ngày không nói gì.
Tô Tố biết cô lo lắng, “Con yên tâm, mẹ bảo đảm, nội dung hôm nay nói với con, tuyệt đối không nói 1 chữ với ba con.”
“Mam, mẹ bảo đảm?”
“Mẹ bảo đảm!”
Tiểu Thất cắn môi, “Mami, mẹ đừng nói con không có tiền đề, con, con chính là không có tiền đề, rõ ràng biết Lục Sâm tổn thương con như vậy, con còn thấy anh ta đi lựa nhẫn cưới cùng với Triệu Đình Đình, còn thấy anh ta và Triệu Đình Đình đi ăn cơm vừa cười vừa nói, con quyết tâm phải quên anh ta, nhưng… càng muốn quên, con càng không quên được, trong đầu con… toàn là thời gian anh ấy đối tốt với con, con tin thời gian anh ấy ở với con, nhất định là thật lòng.”
Tô Tố gật đầu, “Vậy con tính như thế nào, con lúc nãy cũng nói rồi, thứ 4 Lục Sâm đã di cư qua Thụy Sĩ rồi.”
Tiểu Thất cười khổ nhìn xuống, “Cho nên… con muốn dùng thời gian cuối cùng này, nhớ về anh lần nữa, đợi anh ấy thật sự đi Thụy Sĩ rồi, sau này con nhất định sẽ cố gắng cố gắng quên anh ấy. Đối tượng xem mắt mà daddy sắp xếp, nếu có cảm giác tốt, cho sẽ thử tiếp xúc. Mami, mẹ nói xem con mẹ ưu tú như vậy, nhất định sẽ tìm được người đàn ông ưu tú hơn có phải không?”
Tô Tố đau lòng nhìn cô, “Đúng, mẹ tin con nhất định sẽ gặp người tốt hơn.”
Tô Tố nghe lời Tiểu Thất nói, hơi yên tâm.
Tính cách của Tiểu Thất giống như cô hồi trẻ, quá chân thành trong tình cảm, lúc này cô đang nhớ lại hồi trước khoảng thời gian cô chia tay với Tiêu Lăng, nếu không có Tiểu Thất và Cảnh Thụy nhỏ tuổi, cô sớm đã không gượng dậy nổi.
Bây giờ xem ra, con gái cô kiên cường hơn cô rồi.
Chỉ cần tinh thần của cô là tốt, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, nhất định sẽ đem đến tình yêu đẹp nhất cho cô.
“Mami…”
“Ừ?”
“Thứ 4… con muốn đi sân bay tiễn Lục Sâm, cũng coi như vẽ dấu chấm câu cho cuộc tình của bọn con!”
Tô Tố đau lòng xoa đầu cô, “Cần mẹ kêu tài xế chở con lên không?”
“Không cần!” Tiểu Thất thả lỏng, cô còn tưởng mẹ sẽ phản đối, cô nhẹ giọng nói, “Nếu thật sự kêu tài xế, daddy nhất định sẽ biết, bữa đó con lén lút đi sân bay, con với Lục Sâm lời cần nói lời từ biệt đều nói rồi, bây giờ thật sự không biết nói gì với anh ấy, cho nên con tính lén đi, không để anh ấy phát hiện… con chỉ nhìn anh ấy từ xa lần nữa, đợi anh ấy đi qua chỗ kiểm tra thì con rời đi.”
“Được! Mẹ ủng hộ bất kỳ mọi quyết định của con!”
Bình luận facebook