Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-905
Chương 905
Tiểu Thất như muốn điên lên, đây là muốn chiến tranh trường kỳ với cô sao.
Tiểu Thất ôm bắp chân Cảnh Thụy, cực khổ cầu xin, “Anh, coi như em xin anh đi, anh có thể đừng hành hạ em gái mình như vậy, anh xem em, vì đối phó mấy người đó, thời gian 2 ngày nay, anh nhìn em cũng ốm đi 1 vòng rồi, anh có biết cảm giác khi thấy nhiều đồ ăn ngon để trước mắt như vậy, nhưng lại không được ăn. Còn có, em thật sự thật sự, đã bước ra từ bóng tối thất tình rồi, cầu xin anh, đừng sắp xếp cho em coi mắt nữa.”
Cảnh Thụy phì cười 1 tiếng.
Không phải anh khinh thường em gái mình, tính cách của em mình như thế nào anh rõ hơn ai hết.
Chỉ chút bản lĩnh của cô, còn dám nói đã vượt qua bóng tối thất tình, thật sự là chuyện cười mắc cười nhất trên đời!
Cảnh Thụy đẩy đẩy chân, đẩy Tiểu Thất ra, “Được rồi, tránh ra 1 chút!”
“Anh…”
“Cầu xin anh cũng vô dụng!” Cảnh Thụy nhìn điện thoại 1 cái, sau đó nói với Tiểu Thất, “sáng mai 10h, tiếp tục gặp người xem mắt với em, vừa hay mai là thứ 7, chỉ xếp hai người có phải quá ít không, có cần anh tìm thêm mấy người?”
Tiểu Thất cực khổ than khóc, “Không cần mà!”
Cảnh Thụy cười hì hì, cười đi ra khỏi phòng Tiểu Thất.
Đóng cửa phòng lại, Cảnh Thụy đứng ngoài phòng, nụ cười từ từ tắt đi, anh than nhẹ, tuy anh biết xếp người xem mắt cho Tiểu Thất cũng không thành không, nhưng cái này có thể dời lực chú ý của cô ấy, hai ngày nay bị thân thích làm phiền suốt, nếu không, như vậy thời gian cô ngây người ít hơn rất nhiều.
Cảnh Thụy than 1 tiếng, “Người làm anh như tôi đâu có dễ đâu!”
Lúc nào cũng nghĩ cho Tiểu Thất, còn bị cô ấy ghi hận.
Ài…
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vĩ đại.
Nhưng…
Ngày thứ 2, khi Tiểu Thất và Cảnh Thụy đã chuẩn bị xong, chuẩn bị đến thời gian xem mắt, lại bị 1 cuộc điện thoại là đảo lộn hết mọi tiết tấu.
Điện thoại từ nhà gọi đến, người gọi điện thoại là người ba gần đây như đang làm bảo mẫu Tiêu Lăng.
“Daddy?”
“Tiêu Cảnh Thụy! Gần đây con và Tiểu Thất đang quậy chuyện gì, nhanh chóng về nhà cho ba!”
Tiểu Thất dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Cảnh Thụy, Cảnh Thụy làm động tác yên lặng, nói chuyện điện thoại với Tiêu Lăng, “Daddy ba ăn phải thuốc nổ sao? Sao lửa lớn như vậy, đây là chuyện gì?”
“Con và Tiểu Thất trong nửa tiếng sau về đến nhà cho ba, ba biết 2 đứa đang ở chung!”
“Ba, chúng con còn có chuyện phải ra ngoài.”
“Chuyện gì cũng để qua 1 bên cho ba, Tiêu Cảnh Thụy! Nửa tiếng sau nếu không về tới nhà, xem lão tử có đánh gãy cho con không!”
Nói xong, không đợi Cảnh Thụy nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ai biết!” Cảnh Thụy nhún nhún vai, “Hình như rất tức giận, tự xưng là lão tử, ba của chúng ta hình như lâu rồi không tức giận như vậy, anh đoán lần này hai chúng ta lành ít dữ nhiều.”
Bây giờ Tiểu Thất sợ nhất là gặp ba mẹ.
Nghe vậy, lập tức rụt cổ lại, “Vậy anh tự về, em không về!”
Cảnh Thụy nghiến răng, nắm chặt cánh tay Tiểu Thất, “Muốn chạy? Không có cửa! Ba đã điểm ngay mặt, kêu hai chúng ta cùng về, em muốn chạy cũng không thoát!”
“Hu hu hu---”
Tiểu Thất cứ như vậy bị Cảnh Thụy kéo lên xe, sau đó chiếc xe chạy với tốc độ 100km/h, như là bay vậy nửa tiếng sau về đến nhà, chạy đến cửa biệt thử.
Hai người vừa đến cửa nhà, liền thấy dì Trương chạy ra.
Dì Trương thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy lớn rồi, lén lút báo cáo, “Hai người các con cẩn thận tí, ba con lần này cực kỳ tức giận, nói chung là ngoan ngoãn, đánh không đánh trả mắng không cãi lại, nghe không?”
Tiểu Thất và Cảnh Thụy gật đầu thể hiện đã hiểu.
Quả nhiên!
Vừa vào phòng khác, liền thấy trên sofa, khuôn mặt trầm mặc như nước của Tiêu Lăng.
Ặc…
Còn có kế bên ba, sắc mặt Tô Tố đồng dạng không tốt chút nào.
Hai anh em nhìn nhau.
Trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ.
Xong rồi!
Bình thường ba tức giận, còn có mẹ có thể giúp, nhưng lần này, hiển nhiên là mẹ cũng tức giận, vậy sự việc khó giải quyết rồi.
Cảnh Thụy và Tiểu thất ngoan ngoãn chào hỏi, “Ba, mẹ!”
Sắc mặt của Tiêu Lăng khi gặp hai anh em, càng khó coi hơn, anh trầm mặc, bộ dạng như 1 trận mưa gió kéo đến, đến chỗ sofa đối diện, “Ngồi!”
Tiêu Lăng rất ít khi tức giận.
Cho nên tức giận hiếm thấy này khiến cho hai anh em đều ngoan ngoãn, không dám có chút không ngoan.
Nhưng hai người cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngồi ở bên đó như bị kim chích.
Tiêu Lăng nhìn 1 cái, lông mày lập tức nhíu lại, “Mông mọc kim à? Ngồi cũng ngồi không yên?
Tiểu Thất nhìn sang Cảnh Thụy, ánh mắt như nói với anh--- nhanh chóng xử lý ba đi!
Cảnh Thụy cũng nhìn qua --- rõ ràng ba thương em hơn, em đi xử lý!
“Anh em hai đứa dọn dự tính trong đầu đi!” Tiêu Lăng lạnh lùng nhìn hai đứa, “Nói, rốt cuộc hai ngày nay xảy ra chuyện gì?”
“A?”
Hai anh em mơ hồ không hiểu.
Tiêu Lăng càng tức giận, “Hai ngày nay đứa đứa bây làm chuyện tốt gì, cũng quên rồi sao!”
Tiểu Thất đầu óc mơ hồ không hiểu, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là gì, cuối cùng chỉ có thể thật thà trả lời, “Daddy, bây giờ con và anh cũng rất ngoan rất nghe lời rồi. Gần đây hai đứa con… cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì.”
Lời của Tiểu Thất vừa dứt, liền phát hiện ba đang ngồi ở bên kia sofa… nổi gân xanh đầy trán, càng tức giận hơn.
Tiểu Thất run rẩy, lập tức không dám nói chuyện.
Tô Tố ngồi kế bên không nhìn được nữa, ngồi kế bên Tiêu Lăng, thở dài nói, “Anh nói ẩn dụ với tụi nó như vậy, hỏi như vậy ai cũng mơ hồ, trực tiếp hỏi cho rõ là được rồi!”
“Dạ đúng dạ đúng, ba bắt người ta đoán thật không công bằng, con và Tiểu Thất không phải con sâu trong bụng ba, ai biết được ba đang nghĩ gì ạ.”
1 ánh nhìn sắc bén của Tiêu Lăng lướt qua.
Cảnh Thụy lập tức cứng họng.
Được rồi!
Anh không nói còn không được sao!
“Tiêu Cảnh Thụy a Tiêu Cảnh Thụy, gần đây con nhận được tin rồi phải không, người sắp xếp cho Tiểu Thất đi xem mắt có phải là con không!”
Thì ra là vì chuyện này!
Anh em nhìn nhau, cũng có thể nhìn ra dự cảm không tốt trong mắt đối phương.
Cảnh Thụy cười khó xử, “Ba, lời này ba nghe ai nói vậy, ai ở trước mặt ba nói bậy vậy, đây không phải là nói bậy sao, Tiểu Thất có bạn trai rồi, sao con có thể xếp người xem mắt cho nó chứ, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”
Tiêu Lăng cực kỳ tức giận, từ sofa đứng lên, đập bàn tức giận nói, “Còn dám không thật thà trước mặt lão tử! Nói bậy? Chú Lãnh Mạc của tụi bây nói bậy với ta? Nếu hôm nay ta không tra rõ, sẽ nói chuyện này với con sao? Tiêu Cảnh Thụy, bây giờ con gan to hơn rồi phải không, đến ba cũng dám gạt!”
Cảnh Thụy, “...”
Anh mới sắp xếp người xem mắt có hai ngày, mà trùng hợp kiểu gì không trùng hợp lại bị ba chồng tương lai nhìn thấy rồi.
“Ba…”
“Nói! Rốt cuộc là chuyện!” Tiêu Lăng dời ánh mắt tức giận sang bên Tiểu Thất, “Con nói rõ cho ta, rốt cuộc là chuyện gì, con với tên Lục Sâm đó có phải xảy ra vấn đề gì không?”
Tiểu Thất như muốn điên lên, đây là muốn chiến tranh trường kỳ với cô sao.
Tiểu Thất ôm bắp chân Cảnh Thụy, cực khổ cầu xin, “Anh, coi như em xin anh đi, anh có thể đừng hành hạ em gái mình như vậy, anh xem em, vì đối phó mấy người đó, thời gian 2 ngày nay, anh nhìn em cũng ốm đi 1 vòng rồi, anh có biết cảm giác khi thấy nhiều đồ ăn ngon để trước mắt như vậy, nhưng lại không được ăn. Còn có, em thật sự thật sự, đã bước ra từ bóng tối thất tình rồi, cầu xin anh, đừng sắp xếp cho em coi mắt nữa.”
Cảnh Thụy phì cười 1 tiếng.
Không phải anh khinh thường em gái mình, tính cách của em mình như thế nào anh rõ hơn ai hết.
Chỉ chút bản lĩnh của cô, còn dám nói đã vượt qua bóng tối thất tình, thật sự là chuyện cười mắc cười nhất trên đời!
Cảnh Thụy đẩy đẩy chân, đẩy Tiểu Thất ra, “Được rồi, tránh ra 1 chút!”
“Anh…”
“Cầu xin anh cũng vô dụng!” Cảnh Thụy nhìn điện thoại 1 cái, sau đó nói với Tiểu Thất, “sáng mai 10h, tiếp tục gặp người xem mắt với em, vừa hay mai là thứ 7, chỉ xếp hai người có phải quá ít không, có cần anh tìm thêm mấy người?”
Tiểu Thất cực khổ than khóc, “Không cần mà!”
Cảnh Thụy cười hì hì, cười đi ra khỏi phòng Tiểu Thất.
Đóng cửa phòng lại, Cảnh Thụy đứng ngoài phòng, nụ cười từ từ tắt đi, anh than nhẹ, tuy anh biết xếp người xem mắt cho Tiểu Thất cũng không thành không, nhưng cái này có thể dời lực chú ý của cô ấy, hai ngày nay bị thân thích làm phiền suốt, nếu không, như vậy thời gian cô ngây người ít hơn rất nhiều.
Cảnh Thụy than 1 tiếng, “Người làm anh như tôi đâu có dễ đâu!”
Lúc nào cũng nghĩ cho Tiểu Thất, còn bị cô ấy ghi hận.
Ài…
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vĩ đại.
Nhưng…
Ngày thứ 2, khi Tiểu Thất và Cảnh Thụy đã chuẩn bị xong, chuẩn bị đến thời gian xem mắt, lại bị 1 cuộc điện thoại là đảo lộn hết mọi tiết tấu.
Điện thoại từ nhà gọi đến, người gọi điện thoại là người ba gần đây như đang làm bảo mẫu Tiêu Lăng.
“Daddy?”
“Tiêu Cảnh Thụy! Gần đây con và Tiểu Thất đang quậy chuyện gì, nhanh chóng về nhà cho ba!”
Tiểu Thất dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Cảnh Thụy, Cảnh Thụy làm động tác yên lặng, nói chuyện điện thoại với Tiêu Lăng, “Daddy ba ăn phải thuốc nổ sao? Sao lửa lớn như vậy, đây là chuyện gì?”
“Con và Tiểu Thất trong nửa tiếng sau về đến nhà cho ba, ba biết 2 đứa đang ở chung!”
“Ba, chúng con còn có chuyện phải ra ngoài.”
“Chuyện gì cũng để qua 1 bên cho ba, Tiêu Cảnh Thụy! Nửa tiếng sau nếu không về tới nhà, xem lão tử có đánh gãy cho con không!”
Nói xong, không đợi Cảnh Thụy nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ai biết!” Cảnh Thụy nhún nhún vai, “Hình như rất tức giận, tự xưng là lão tử, ba của chúng ta hình như lâu rồi không tức giận như vậy, anh đoán lần này hai chúng ta lành ít dữ nhiều.”
Bây giờ Tiểu Thất sợ nhất là gặp ba mẹ.
Nghe vậy, lập tức rụt cổ lại, “Vậy anh tự về, em không về!”
Cảnh Thụy nghiến răng, nắm chặt cánh tay Tiểu Thất, “Muốn chạy? Không có cửa! Ba đã điểm ngay mặt, kêu hai chúng ta cùng về, em muốn chạy cũng không thoát!”
“Hu hu hu---”
Tiểu Thất cứ như vậy bị Cảnh Thụy kéo lên xe, sau đó chiếc xe chạy với tốc độ 100km/h, như là bay vậy nửa tiếng sau về đến nhà, chạy đến cửa biệt thử.
Hai người vừa đến cửa nhà, liền thấy dì Trương chạy ra.
Dì Trương thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy lớn rồi, lén lút báo cáo, “Hai người các con cẩn thận tí, ba con lần này cực kỳ tức giận, nói chung là ngoan ngoãn, đánh không đánh trả mắng không cãi lại, nghe không?”
Tiểu Thất và Cảnh Thụy gật đầu thể hiện đã hiểu.
Quả nhiên!
Vừa vào phòng khác, liền thấy trên sofa, khuôn mặt trầm mặc như nước của Tiêu Lăng.
Ặc…
Còn có kế bên ba, sắc mặt Tô Tố đồng dạng không tốt chút nào.
Hai anh em nhìn nhau.
Trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ.
Xong rồi!
Bình thường ba tức giận, còn có mẹ có thể giúp, nhưng lần này, hiển nhiên là mẹ cũng tức giận, vậy sự việc khó giải quyết rồi.
Cảnh Thụy và Tiểu thất ngoan ngoãn chào hỏi, “Ba, mẹ!”
Sắc mặt của Tiêu Lăng khi gặp hai anh em, càng khó coi hơn, anh trầm mặc, bộ dạng như 1 trận mưa gió kéo đến, đến chỗ sofa đối diện, “Ngồi!”
Tiêu Lăng rất ít khi tức giận.
Cho nên tức giận hiếm thấy này khiến cho hai anh em đều ngoan ngoãn, không dám có chút không ngoan.
Nhưng hai người cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngồi ở bên đó như bị kim chích.
Tiêu Lăng nhìn 1 cái, lông mày lập tức nhíu lại, “Mông mọc kim à? Ngồi cũng ngồi không yên?
Tiểu Thất nhìn sang Cảnh Thụy, ánh mắt như nói với anh--- nhanh chóng xử lý ba đi!
Cảnh Thụy cũng nhìn qua --- rõ ràng ba thương em hơn, em đi xử lý!
“Anh em hai đứa dọn dự tính trong đầu đi!” Tiêu Lăng lạnh lùng nhìn hai đứa, “Nói, rốt cuộc hai ngày nay xảy ra chuyện gì?”
“A?”
Hai anh em mơ hồ không hiểu.
Tiêu Lăng càng tức giận, “Hai ngày nay đứa đứa bây làm chuyện tốt gì, cũng quên rồi sao!”
Tiểu Thất đầu óc mơ hồ không hiểu, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là gì, cuối cùng chỉ có thể thật thà trả lời, “Daddy, bây giờ con và anh cũng rất ngoan rất nghe lời rồi. Gần đây hai đứa con… cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì.”
Lời của Tiểu Thất vừa dứt, liền phát hiện ba đang ngồi ở bên kia sofa… nổi gân xanh đầy trán, càng tức giận hơn.
Tiểu Thất run rẩy, lập tức không dám nói chuyện.
Tô Tố ngồi kế bên không nhìn được nữa, ngồi kế bên Tiêu Lăng, thở dài nói, “Anh nói ẩn dụ với tụi nó như vậy, hỏi như vậy ai cũng mơ hồ, trực tiếp hỏi cho rõ là được rồi!”
“Dạ đúng dạ đúng, ba bắt người ta đoán thật không công bằng, con và Tiểu Thất không phải con sâu trong bụng ba, ai biết được ba đang nghĩ gì ạ.”
1 ánh nhìn sắc bén của Tiêu Lăng lướt qua.
Cảnh Thụy lập tức cứng họng.
Được rồi!
Anh không nói còn không được sao!
“Tiêu Cảnh Thụy a Tiêu Cảnh Thụy, gần đây con nhận được tin rồi phải không, người sắp xếp cho Tiểu Thất đi xem mắt có phải là con không!”
Thì ra là vì chuyện này!
Anh em nhìn nhau, cũng có thể nhìn ra dự cảm không tốt trong mắt đối phương.
Cảnh Thụy cười khó xử, “Ba, lời này ba nghe ai nói vậy, ai ở trước mặt ba nói bậy vậy, đây không phải là nói bậy sao, Tiểu Thất có bạn trai rồi, sao con có thể xếp người xem mắt cho nó chứ, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”
Tiêu Lăng cực kỳ tức giận, từ sofa đứng lên, đập bàn tức giận nói, “Còn dám không thật thà trước mặt lão tử! Nói bậy? Chú Lãnh Mạc của tụi bây nói bậy với ta? Nếu hôm nay ta không tra rõ, sẽ nói chuyện này với con sao? Tiêu Cảnh Thụy, bây giờ con gan to hơn rồi phải không, đến ba cũng dám gạt!”
Cảnh Thụy, “...”
Anh mới sắp xếp người xem mắt có hai ngày, mà trùng hợp kiểu gì không trùng hợp lại bị ba chồng tương lai nhìn thấy rồi.
“Ba…”
“Nói! Rốt cuộc là chuyện!” Tiêu Lăng dời ánh mắt tức giận sang bên Tiểu Thất, “Con nói rõ cho ta, rốt cuộc là chuyện gì, con với tên Lục Sâm đó có phải xảy ra vấn đề gì không?”
Bình luận facebook