Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-908
Chương 908
Càng hy vọng thời gian thật chậm, thì thời gian trôi qua thật nhanh.
Rất nhanh, đã đến ngày thứ tư.
Tiêu Lăng và Tô Tố biết sau khi Tiểu Thất thất tình, bèn yêu cầu Tiểu Thất trở về nhà, Tiểu Thất mấy ngày nay không có gần gũi với mọi người, mỗi ngày vì không muốn bản thân nhớ đến chuyện của Lục Sâm, nên vào thời gian rảnh rỗi cô thường ra trông coi quán cà phê, không thì ở nhà luyện tập vẽ bằng tay trái.
Cô ta đã tập luyện cho tay trái của mình viết chữ và vẽ đã hơn mấy tháng rồi, nhưng mới vừa thất tình mấy ngày, những ngày ở giữa cô đều không ngừng tập luyện, bây giờ đã vài tháng rồi, cô đã tập luyện viết chữ bằng tay trái thành công, nhưng còn vẽ hình bằng tay trái thì cũng miễn cưỡng vẽ được tương đối rồi.
Ngày thứ tư này, Tiểu Thất luôn trong tâm trạng không yên.
Cô ta tự bắt bản thân ngồi xuống thử vẽ tranh, để cho tâm trạng được bình yên trở lại.
Nhưng mà!
Tiểu Thất lại một lần nữa ném phăng cây bút chì trên tay, khuôn mặt nản lòng ngồi trên ghế.
Chỉ cần nghĩ hôm nay là ngày thứ tư, là cô ta không có một chút tâm trạng nào cả!
Tiểu Thất dùng hết sức xoa mái tóc mình.
"Tiêu Tiểu Thất à Tiêu Tiểu Thất, tại sao mày không có chút tiến bộ gì thế!" tự mắng chửi bản thân xong, Tiểu Thất đứng dậy, "Không tiến bộ thì không tiến bộ thôi, dù sao cũng là lần cuối cùng rồi."
Tiểu Thất không biết chuyến bay của Lục Sâmlà mấy giờ, cô ta cũng không nhờ người kiểm tra giúp,cô nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới chín giờ sáng.
Chuyến bay đi Thụy Sĩ, dù thế nào cũng giữa trưa hoặc là buổi chiều thì mới xuất phát.
Tiểu Thất nghiến răng, vẫn không nhịn được suy nghĩ của bản thân, liền thay quần áo vội vàng đi xuống lầu.
Dưới lầu.
Tiêu Lăng đang cầm bình sữa cho Tiêu Niên uống, Tiêu Niên đã ba tháng rồi, nhìn rất múp múp nỏn nà trong thật đáng yêu. Ánh mắt của Tiêu Lăng nhìn Tiêu Niên đều tràn ngập tình cảm yêu thương, nhưng mà...... khi quay qua nhìnTiểu Thất, Tiêu Lăng bỗng trở nên tức giận rất khó coi.
Đặc biệt khi nhìn thấy Tiểu Thất với chiếc túi sau lưng, bộ dạng như muốn đi ra ngoài, Tiêu Lăng lập tức cau có chân mày lại, "Con muốn đi đâu thế!"
Tiểu Thất lúng túng từ trên lầu đi xuống, "Daddy, con muốn đi ra ngoài tản bộ cho khoay khỏa, Tiểu Tuyền đã dọn qua nhà mới ở rồi, con vẫn chưa qua bên đó xem, con dự định ghé qua Tiểu Tuyền chơi một ngày."
Tiêu Lăngvẫn nét mặt cau có.
Chuyện ly hôn của Tiểu Tuyền thì ông đã nghe chính miệng của Tiểu Thất kể rồi, nghe Tiểu Thất nói như vậy, sắc mặt dần dần trở nên tốt hơn một tí, nhưng ánh mắt thì vẫn hoài nghi, "Con có chắc chắn là con đi thăm Tiểu Tuyền không?"
Tiểu Thất nuốt nước miếng, "Xác định cùng với khẳng định luôn ạ!"
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lăng nhìn qua một lần trên khuôn mặt của Tiểu Thất, Tiểu Thất khẩn trương không dám hé miệng nói gì nữa.
May mắn lúc này, Tô Tố rửa trái cây từ trong nhà bếp đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Thất ăn diện, đang nghĩ xem hôm nay là ngày gì, bỗng chốc như hiểu ra chuyện.
"Muốn đi ra ngoài à?"
"Dạ!" Tiểu Thất như gặp được cứu tinh, chạy nhanh đến trước mặt Tô Tố, "Mami, con muốn đi gặp Tiểu Tuyền......"
Tô Tố làm sao không biết cô đang đánh lạc hướng.
Tiểu Thất có vẻ căng thẳng, lại quay qua nhìn thấy ánh mắt như bán tín bán nghi của Tiêu Lăng, Tô Tố vẫy tay, trực tiếp đồng ý, "Đi đi, mau về sớm!"
"Dạ!"
Tiểu Thất sợ Tiêu Lăng sẽ bắt cô lại, nhanh chóng lấy một miếng táo từ trên chiếc dĩa, và phi nhanh ra ngoài, "Daddy Mami con đi đây, con sẽ nhanh chóng trở về, cha mẹ yên tâm nhé!"
Nói rồi, nhanh như chớp liền chạy ra khỏi phòng khách.
"Á—— Tiêu Tiểu Thất!"
Vừa mới chớp mắt thì Tiểu Thất đã chạy mất dạng.
Tiêu Lăng không ngừng bực mình, lúc nãy ông ta rống lên một tiếng, làm cho Tiêu Niên đang được bế trong lòng của mình khóc oa oa, Tiêu Lăng lập tức không để ý đến Tiểu Thất nữa, bèn ôm Tiêu Niên đứng dậy dỗ dành, may mắn thay tiểu nha đầu này dỗ dành khá dễ dàng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong lòng của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng nhìn về phía Tô Tố, nhìn thấy Tô Tố đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây, có chút nén giận và nói, "Tại sao em lại cho Tiểu Thất ra khỏi nhà, nha đầu thúi này giờ này mà ra khỏi nhà không chừng sẽ làm chuyện gì đây."
"Con cũng đã lớn rồi, bản thân nó muốn làm việc gì cũng là chuyện bình thường." Tô Tố nhìn thấyTiêu Lăng như còn muốn nói gì tiếp, nhanh chóng nhét trái dâu vào miệng ông ta, cười tủm tỉm nói, "Tiểu Thất đã trưởng thành rồi, biết được bản thân muốn làm gì, là cha không thể quản được cả đời của con gái mình đâu."
Tiêu Lăng nuốt trôi trái dâu, "Anh lo lắng cho con gái sẽ chịu sự tổn thương."
"Thì anh nên để con gái va chạm vào tường rồi hãy an ủi nó."
Tiêu Lăng thôi giận.
Thôi, được rồi được rồi, ông ta không quản nữa, ông ta bây giờ chỉ quan tâm đến đứa nhỏ trong lòng của ông ta mà thôi.
Về phần Tiểu Thất và Cảnh Thụy...... thì tùy tụi nó vậy.
......
Tiểu Thất trực tiếp đón taxi đi ra sân bay.
Nơi họ ở là biệt thự trong vùng ngoại ô, khoảng cách ra phi trường cũng không xa lắm, Tiểu Thất chỉ tốn có nửa tiếng thôi thì đã ra phi trường rồi. Sau khi đến phi trường, cô lập tức đi qua sân bay quốc tế, sau đó bắt đầu hỏi người ta chuyến bay đi đến Thụy Sĩ.
Đơn giản, vì chuyến bay đi đến Thụy Sĩ chỉ có một chuyến mà thôi.
Thời gian bay là ba giờ chiều.
Tiểu Thất nhìn lên chiếc đồng hồ đeo trên tay, bây giờ chỉ mới chín giờ bốn mươi phút.
Còn phải đợi rất nhiều tiếng nữa.
Cô ta vẫn không bỏ về, bèn tìm một quán cà phê trong phòng chờ sân bay, ngồi đợi.
Cô cố ý chọn một vị trí khuất.
Trong cái vị trí ấy có thể nhìn ra ngoài cửa, có thể nhìn thấy rõ ràng từng người đi bộ bên ngoài cửa, nhưng chắc chắn người ta sẽ không nhìn thấy cô.
"Tiêu Tiểu Thất à Tiêu Tiểu Thất, mày thật là vô dụng!"
Ngay cả gặp mặt tiễn đưa Lục Sâm cũng không dám nữa.
Tiểu Thất cười đau khổ và gọi một ly cà phê đen, lúc trước cô luôn cảm thấy cà phê đen rất đắng, đắng đến nổi không thể nuốt trôi, cuối cùng cô đã bị mê hoặc bởi cái mùi vị này, cảm nhận cái vị đắng chát bắt đầu từ trong miệng từ từ xuống cổ họng, sau cái vị đắng chát ấy là hương thơm tinh khiết, cảm nhận thấy cái vị cà phê ấy thật sự rất ngon.
Tiểu Thất đang khuấy ly cà phê, nghĩ thầm, chẳng trách Lục Sâm và Triệu Đình Đình đều thích cái hương vị này.
Tiểu Thất cứ như thế mà chờ đợi, chờ đợi!
Cô đang ngồi chờ đợi, nhìn thấy những người ở trong phòng đợi lần lượt đều lên máy bay, lại có một nhóm người mới đến, nhưng đoàn người này vừa đến thì lại lập tức rời đi, chỉ đơn độc cô còn ngồi chờ ở quán cà phê thôi.
Mọi người trong quán cà phê nhìn Tiểu Thất với ánh mắt kinh ngạc, rồi sau đó lại nhìn Tiểu Thất với ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu Thất coi như không nhìn thấy.
Cô cảm thấy thời gian trôi qua dường như rất chậm, thậm chí cô hy vọng thời gian sẽ ngừng trôi, bởi vì như thế thì Lục Sâm sẽ vĩnh viễn không đến phi trường, vĩnh viễn sẽ không rời xa nơi này nữa!
Vào buổi trưa Tiểu Thất đã gọi một phần mì Ý.
Những món ăn ở trong phi trường rất là mắc, lại không được ngon, cô chỉ ăn có hai miếng mà thôi và không ăn nữa.
Nàng dựa vào vách tường của quán cà phê, lẳng lặng đợi thời gian trôi qua.
Cũng không biết rằng đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi, phát thanh lần lượt vang lên rồi ngưng, rồi lại vang lên,cuối cùng ——
Cô nhìn chằm chằm vào cái cửa lớn bên trong phòng chờ, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Cô nhìn thấyLục Sâm!
Trái tim của Tiểu Thất dường như muốn ngừng đập.
Lục Sâm vẫn như trước đang ngồi trên chiếc xe lăn, người đứng bên cạnh là Triệu Đình Đình cô ăn mặc rất sạch sẽ và sáng lạng, lần này người đẩy chiếc xe lăn lại biến thành Triệu Đào.
Trên tay của Triệu Đào cũng đang xách hành lý.
Tiểu Thất hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Sâm và Triệu Đình Đình di dân, Triệu Đào cũng đi theo sao?
Càng hy vọng thời gian thật chậm, thì thời gian trôi qua thật nhanh.
Rất nhanh, đã đến ngày thứ tư.
Tiêu Lăng và Tô Tố biết sau khi Tiểu Thất thất tình, bèn yêu cầu Tiểu Thất trở về nhà, Tiểu Thất mấy ngày nay không có gần gũi với mọi người, mỗi ngày vì không muốn bản thân nhớ đến chuyện của Lục Sâm, nên vào thời gian rảnh rỗi cô thường ra trông coi quán cà phê, không thì ở nhà luyện tập vẽ bằng tay trái.
Cô ta đã tập luyện cho tay trái của mình viết chữ và vẽ đã hơn mấy tháng rồi, nhưng mới vừa thất tình mấy ngày, những ngày ở giữa cô đều không ngừng tập luyện, bây giờ đã vài tháng rồi, cô đã tập luyện viết chữ bằng tay trái thành công, nhưng còn vẽ hình bằng tay trái thì cũng miễn cưỡng vẽ được tương đối rồi.
Ngày thứ tư này, Tiểu Thất luôn trong tâm trạng không yên.
Cô ta tự bắt bản thân ngồi xuống thử vẽ tranh, để cho tâm trạng được bình yên trở lại.
Nhưng mà!
Tiểu Thất lại một lần nữa ném phăng cây bút chì trên tay, khuôn mặt nản lòng ngồi trên ghế.
Chỉ cần nghĩ hôm nay là ngày thứ tư, là cô ta không có một chút tâm trạng nào cả!
Tiểu Thất dùng hết sức xoa mái tóc mình.
"Tiêu Tiểu Thất à Tiêu Tiểu Thất, tại sao mày không có chút tiến bộ gì thế!" tự mắng chửi bản thân xong, Tiểu Thất đứng dậy, "Không tiến bộ thì không tiến bộ thôi, dù sao cũng là lần cuối cùng rồi."
Tiểu Thất không biết chuyến bay của Lục Sâmlà mấy giờ, cô ta cũng không nhờ người kiểm tra giúp,cô nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới chín giờ sáng.
Chuyến bay đi Thụy Sĩ, dù thế nào cũng giữa trưa hoặc là buổi chiều thì mới xuất phát.
Tiểu Thất nghiến răng, vẫn không nhịn được suy nghĩ của bản thân, liền thay quần áo vội vàng đi xuống lầu.
Dưới lầu.
Tiêu Lăng đang cầm bình sữa cho Tiêu Niên uống, Tiêu Niên đã ba tháng rồi, nhìn rất múp múp nỏn nà trong thật đáng yêu. Ánh mắt của Tiêu Lăng nhìn Tiêu Niên đều tràn ngập tình cảm yêu thương, nhưng mà...... khi quay qua nhìnTiểu Thất, Tiêu Lăng bỗng trở nên tức giận rất khó coi.
Đặc biệt khi nhìn thấy Tiểu Thất với chiếc túi sau lưng, bộ dạng như muốn đi ra ngoài, Tiêu Lăng lập tức cau có chân mày lại, "Con muốn đi đâu thế!"
Tiểu Thất lúng túng từ trên lầu đi xuống, "Daddy, con muốn đi ra ngoài tản bộ cho khoay khỏa, Tiểu Tuyền đã dọn qua nhà mới ở rồi, con vẫn chưa qua bên đó xem, con dự định ghé qua Tiểu Tuyền chơi một ngày."
Tiêu Lăngvẫn nét mặt cau có.
Chuyện ly hôn của Tiểu Tuyền thì ông đã nghe chính miệng của Tiểu Thất kể rồi, nghe Tiểu Thất nói như vậy, sắc mặt dần dần trở nên tốt hơn một tí, nhưng ánh mắt thì vẫn hoài nghi, "Con có chắc chắn là con đi thăm Tiểu Tuyền không?"
Tiểu Thất nuốt nước miếng, "Xác định cùng với khẳng định luôn ạ!"
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lăng nhìn qua một lần trên khuôn mặt của Tiểu Thất, Tiểu Thất khẩn trương không dám hé miệng nói gì nữa.
May mắn lúc này, Tô Tố rửa trái cây từ trong nhà bếp đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Thất ăn diện, đang nghĩ xem hôm nay là ngày gì, bỗng chốc như hiểu ra chuyện.
"Muốn đi ra ngoài à?"
"Dạ!" Tiểu Thất như gặp được cứu tinh, chạy nhanh đến trước mặt Tô Tố, "Mami, con muốn đi gặp Tiểu Tuyền......"
Tô Tố làm sao không biết cô đang đánh lạc hướng.
Tiểu Thất có vẻ căng thẳng, lại quay qua nhìn thấy ánh mắt như bán tín bán nghi của Tiêu Lăng, Tô Tố vẫy tay, trực tiếp đồng ý, "Đi đi, mau về sớm!"
"Dạ!"
Tiểu Thất sợ Tiêu Lăng sẽ bắt cô lại, nhanh chóng lấy một miếng táo từ trên chiếc dĩa, và phi nhanh ra ngoài, "Daddy Mami con đi đây, con sẽ nhanh chóng trở về, cha mẹ yên tâm nhé!"
Nói rồi, nhanh như chớp liền chạy ra khỏi phòng khách.
"Á—— Tiêu Tiểu Thất!"
Vừa mới chớp mắt thì Tiểu Thất đã chạy mất dạng.
Tiêu Lăng không ngừng bực mình, lúc nãy ông ta rống lên một tiếng, làm cho Tiêu Niên đang được bế trong lòng của mình khóc oa oa, Tiêu Lăng lập tức không để ý đến Tiểu Thất nữa, bèn ôm Tiêu Niên đứng dậy dỗ dành, may mắn thay tiểu nha đầu này dỗ dành khá dễ dàng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong lòng của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng nhìn về phía Tô Tố, nhìn thấy Tô Tố đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây, có chút nén giận và nói, "Tại sao em lại cho Tiểu Thất ra khỏi nhà, nha đầu thúi này giờ này mà ra khỏi nhà không chừng sẽ làm chuyện gì đây."
"Con cũng đã lớn rồi, bản thân nó muốn làm việc gì cũng là chuyện bình thường." Tô Tố nhìn thấyTiêu Lăng như còn muốn nói gì tiếp, nhanh chóng nhét trái dâu vào miệng ông ta, cười tủm tỉm nói, "Tiểu Thất đã trưởng thành rồi, biết được bản thân muốn làm gì, là cha không thể quản được cả đời của con gái mình đâu."
Tiêu Lăng nuốt trôi trái dâu, "Anh lo lắng cho con gái sẽ chịu sự tổn thương."
"Thì anh nên để con gái va chạm vào tường rồi hãy an ủi nó."
Tiêu Lăng thôi giận.
Thôi, được rồi được rồi, ông ta không quản nữa, ông ta bây giờ chỉ quan tâm đến đứa nhỏ trong lòng của ông ta mà thôi.
Về phần Tiểu Thất và Cảnh Thụy...... thì tùy tụi nó vậy.
......
Tiểu Thất trực tiếp đón taxi đi ra sân bay.
Nơi họ ở là biệt thự trong vùng ngoại ô, khoảng cách ra phi trường cũng không xa lắm, Tiểu Thất chỉ tốn có nửa tiếng thôi thì đã ra phi trường rồi. Sau khi đến phi trường, cô lập tức đi qua sân bay quốc tế, sau đó bắt đầu hỏi người ta chuyến bay đi đến Thụy Sĩ.
Đơn giản, vì chuyến bay đi đến Thụy Sĩ chỉ có một chuyến mà thôi.
Thời gian bay là ba giờ chiều.
Tiểu Thất nhìn lên chiếc đồng hồ đeo trên tay, bây giờ chỉ mới chín giờ bốn mươi phút.
Còn phải đợi rất nhiều tiếng nữa.
Cô ta vẫn không bỏ về, bèn tìm một quán cà phê trong phòng chờ sân bay, ngồi đợi.
Cô cố ý chọn một vị trí khuất.
Trong cái vị trí ấy có thể nhìn ra ngoài cửa, có thể nhìn thấy rõ ràng từng người đi bộ bên ngoài cửa, nhưng chắc chắn người ta sẽ không nhìn thấy cô.
"Tiêu Tiểu Thất à Tiêu Tiểu Thất, mày thật là vô dụng!"
Ngay cả gặp mặt tiễn đưa Lục Sâm cũng không dám nữa.
Tiểu Thất cười đau khổ và gọi một ly cà phê đen, lúc trước cô luôn cảm thấy cà phê đen rất đắng, đắng đến nổi không thể nuốt trôi, cuối cùng cô đã bị mê hoặc bởi cái mùi vị này, cảm nhận cái vị đắng chát bắt đầu từ trong miệng từ từ xuống cổ họng, sau cái vị đắng chát ấy là hương thơm tinh khiết, cảm nhận thấy cái vị cà phê ấy thật sự rất ngon.
Tiểu Thất đang khuấy ly cà phê, nghĩ thầm, chẳng trách Lục Sâm và Triệu Đình Đình đều thích cái hương vị này.
Tiểu Thất cứ như thế mà chờ đợi, chờ đợi!
Cô đang ngồi chờ đợi, nhìn thấy những người ở trong phòng đợi lần lượt đều lên máy bay, lại có một nhóm người mới đến, nhưng đoàn người này vừa đến thì lại lập tức rời đi, chỉ đơn độc cô còn ngồi chờ ở quán cà phê thôi.
Mọi người trong quán cà phê nhìn Tiểu Thất với ánh mắt kinh ngạc, rồi sau đó lại nhìn Tiểu Thất với ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu Thất coi như không nhìn thấy.
Cô cảm thấy thời gian trôi qua dường như rất chậm, thậm chí cô hy vọng thời gian sẽ ngừng trôi, bởi vì như thế thì Lục Sâm sẽ vĩnh viễn không đến phi trường, vĩnh viễn sẽ không rời xa nơi này nữa!
Vào buổi trưa Tiểu Thất đã gọi một phần mì Ý.
Những món ăn ở trong phi trường rất là mắc, lại không được ngon, cô chỉ ăn có hai miếng mà thôi và không ăn nữa.
Nàng dựa vào vách tường của quán cà phê, lẳng lặng đợi thời gian trôi qua.
Cũng không biết rằng đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi, phát thanh lần lượt vang lên rồi ngưng, rồi lại vang lên,cuối cùng ——
Cô nhìn chằm chằm vào cái cửa lớn bên trong phòng chờ, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Cô nhìn thấyLục Sâm!
Trái tim của Tiểu Thất dường như muốn ngừng đập.
Lục Sâm vẫn như trước đang ngồi trên chiếc xe lăn, người đứng bên cạnh là Triệu Đình Đình cô ăn mặc rất sạch sẽ và sáng lạng, lần này người đẩy chiếc xe lăn lại biến thành Triệu Đào.
Trên tay của Triệu Đào cũng đang xách hành lý.
Tiểu Thất hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Sâm và Triệu Đình Đình di dân, Triệu Đào cũng đi theo sao?
Bình luận facebook