Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chuyện buồn phiền nhất của Tô Tiểu Mễ chính là lúc mơ mơ màng màng ngủ lại bị điện thoại đánh thức, vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng xoay người một cái, tay đụng phải điện thoại di động.Trong mơ hồ, liền theo thói quen nhấn nút trả lời.
"Alo, người nào vậy? Bổn tiểu thư buồn ngủ, không có việc gì gấp thì không nên quấy rầy nha." Thanh âm của cô buồn ngủ lười biếng, hữu khí vô lực nói.
Đầu óc Lâm Khải đột nhiên trống rỗng một lúc, sao lại là giọng nói của Tô Tiểu Mễ, rõ ràng hắn không gọi cú điện thoại này mà? Tranh thủ nhìn điện thoại di động, phát hiện mình ấn sai rồi. Nếu sai rồi, đành phóng lao thì phải theo lao thôi.
"Phương án cô bày ra tôi xem qua rồi, sáng kiến không tệ, nhưng có vài chi tiết nhỏ cần sửa đổi, tôi hi vọng trước mười hai giờ sáng ngày mai cho tôi một cái phương án hoàn mỹ."
"Ừ... được..." Cô mơ mơ màng màng trả lời.
Đầu óc Lâm Khải nghe thanh âm như thế, hỏa khí liền tăng vọt. thật hành hạ người khác!
Trong mơ hồ, tay Tô Tiểu Mễ theo bản năng tắt điện thoại, tiếp tục vùi đầu chuẩn bị ngủ tiếp..."Khoan đã, mới vừa xảy ra chuyện gì nhỉ?" Cô lầm bầm tự hỏi: "Cái gì chuẩn bị phương án?"
Vừa nghĩ tới bốn chữ chuẩn bị phương án này, đầu óc của cô liền tỉnh táo. có chút lấy lại tinh thần, chợt ngồi dậy, mở đèn đầu giường, cầm điện thoại di động lên nhìn, vừa nhận được đúng là điện thoại của Lâm Khải. Cấp trên đáng ghét này, vì sao lúc cô nghỉ ngơi, hắn cũng không bỏ qua cho cô? Nguồn: http://truyenfull.vn
Bị quấy rầy xong Tô Tiểu Mễ chui vào chăn lần nữa, làm thế nào cũng không ngủ được, đem mình che phủ trong chăn lớn nguyền rủa Lâm Khải: "Biến thái, thần kinh, Lâm Khải, ngươi khốn kiếp, ngươi biến thái chết tiệt...A..."
Lâm Khải bên này bỗng nắm chặt điện thoại di động, xác định lại lần nữ. người phụ nữ đáng chết này. thậm chí ngay cả nói cũng không nói một tiếng liền cúp điện thoại của hắn, tuy nói là hắn không cẩn thận nhấn sai điện thoại, nhưng tất cả còn không phải đều tại cô sao.
Nghĩ tới đây, lông mày hắn nhíu càng chặt hơn, cầm chìa khóa đi ra ngoài, giờ phút này, toàn tâm đều là lửa, cần có người đến giúp hắn hạ lửa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ ngáp suốt buổi, đối với chuyện bị đánh thức trong giấc mộng tối qua, cho đến bây giờ vẫn "Canh cánh trong lòng".
Cô ngơ ngáo chạy tới phòng giải khát mua cà phê, liền chạm mặt với Ngải Niệm Như.
"A, là ai đây?" Ngải Niệm Như giả bộ kinh hoảng nhìn cô, hoàn toàn kinh ngạc: "Tôi đã trở thành đồng nghiệp với gấu mèo rồi, xem hai mắt của cô kìa...chậc...chậc, nên chăm sóc thật tốt nha."
Tô Tiểu Mễ cười yếu ớt, từng chữ từng câu nói: "Cảm ơn cô, Ngải chủ quản, cô xem tôi là bảo vật cấp quốc gia, mang hai túi mắt cũng được thôi."
"Cô còn muốn tự bêu rếu mình sao, nhìn cô thật kinh sợ bức người." Ngải Niệm Như thực nhỏ nhen xem thường, uốn uốn éo éo đi ra ngoài.
"Người phụ nữ ác ngôn này, mang giày cao gót như vậy, nguyền rủa cô ra cửa bị trẹo chân!" Tô Tiểu Mễ thầm trù yểu một chút ở trong lòng.
"Ai nha..."
Đột nhiên, Tô Tiểu Mễ chợt nghe tiếng kêu chói tai của Ngải Niệm Như, vừa quay đầu lại, phát hiện cô trẹo chân thật.
Tô Tiểu Mễ lấy tay che miệng lại, để tránh mình kêu to lên tiếng: "TMD cũng quá linh đi, rõ ràng là trời giúp mà!"
"Ngải chủ quản, giày rất đẹp, nhưng mà lại dễ tổn thương người nha, cô thế nào rồi? Có muốn tôi giúp cô cầm đôi dép lê tới đây hay không." Tô Tiểu Mễ tiến lên hai bước, hảo tâm nói, trong lòng cũng khó tránh khỏi đắc ý nho nhỏ.
"Không cần, cám ơn cô!" Ánh mắt Ngải Niệm Như lại sắc nhọn hướng về cô, hung hăng cho cô một cái liếc mắt.
Tô Tiểu Mễ nhìn người trước mắt cà nhắc mang giày cao gót rời đi, trong lòng không nhịn được thở dài, khi phụ nữ cảm thấy như thế là xinh đẹp, cái gì cũng sẽ dám hy sinh, thậm chí bây giờ cũng không nguyện ý mang dép lê.
Ngải Niệm Như là người làm cho người ta rất không thoải mái, là một người phụ nữ có hơi ra vẻ nhiều quyền hạn, nhưng với suy nghĩ riêng mà nói, Tô Tiểu Mễ rất bội phục cô, đặc biệt khi cô biết Ngải Niệm Như vì bản thân chỉ cao 162cm mà mỗi ngày mang giày cao gót ít nhất 5cm, cô rất bội phục, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng mang giày cao gót lần nào.
"Alo, người nào vậy? Bổn tiểu thư buồn ngủ, không có việc gì gấp thì không nên quấy rầy nha." Thanh âm của cô buồn ngủ lười biếng, hữu khí vô lực nói.
Đầu óc Lâm Khải đột nhiên trống rỗng một lúc, sao lại là giọng nói của Tô Tiểu Mễ, rõ ràng hắn không gọi cú điện thoại này mà? Tranh thủ nhìn điện thoại di động, phát hiện mình ấn sai rồi. Nếu sai rồi, đành phóng lao thì phải theo lao thôi.
"Phương án cô bày ra tôi xem qua rồi, sáng kiến không tệ, nhưng có vài chi tiết nhỏ cần sửa đổi, tôi hi vọng trước mười hai giờ sáng ngày mai cho tôi một cái phương án hoàn mỹ."
"Ừ... được..." Cô mơ mơ màng màng trả lời.
Đầu óc Lâm Khải nghe thanh âm như thế, hỏa khí liền tăng vọt. thật hành hạ người khác!
Trong mơ hồ, tay Tô Tiểu Mễ theo bản năng tắt điện thoại, tiếp tục vùi đầu chuẩn bị ngủ tiếp..."Khoan đã, mới vừa xảy ra chuyện gì nhỉ?" Cô lầm bầm tự hỏi: "Cái gì chuẩn bị phương án?"
Vừa nghĩ tới bốn chữ chuẩn bị phương án này, đầu óc của cô liền tỉnh táo. có chút lấy lại tinh thần, chợt ngồi dậy, mở đèn đầu giường, cầm điện thoại di động lên nhìn, vừa nhận được đúng là điện thoại của Lâm Khải. Cấp trên đáng ghét này, vì sao lúc cô nghỉ ngơi, hắn cũng không bỏ qua cho cô? Nguồn: http://truyenfull.vn
Bị quấy rầy xong Tô Tiểu Mễ chui vào chăn lần nữa, làm thế nào cũng không ngủ được, đem mình che phủ trong chăn lớn nguyền rủa Lâm Khải: "Biến thái, thần kinh, Lâm Khải, ngươi khốn kiếp, ngươi biến thái chết tiệt...A..."
Lâm Khải bên này bỗng nắm chặt điện thoại di động, xác định lại lần nữ. người phụ nữ đáng chết này. thậm chí ngay cả nói cũng không nói một tiếng liền cúp điện thoại của hắn, tuy nói là hắn không cẩn thận nhấn sai điện thoại, nhưng tất cả còn không phải đều tại cô sao.
Nghĩ tới đây, lông mày hắn nhíu càng chặt hơn, cầm chìa khóa đi ra ngoài, giờ phút này, toàn tâm đều là lửa, cần có người đến giúp hắn hạ lửa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ ngáp suốt buổi, đối với chuyện bị đánh thức trong giấc mộng tối qua, cho đến bây giờ vẫn "Canh cánh trong lòng".
Cô ngơ ngáo chạy tới phòng giải khát mua cà phê, liền chạm mặt với Ngải Niệm Như.
"A, là ai đây?" Ngải Niệm Như giả bộ kinh hoảng nhìn cô, hoàn toàn kinh ngạc: "Tôi đã trở thành đồng nghiệp với gấu mèo rồi, xem hai mắt của cô kìa...chậc...chậc, nên chăm sóc thật tốt nha."
Tô Tiểu Mễ cười yếu ớt, từng chữ từng câu nói: "Cảm ơn cô, Ngải chủ quản, cô xem tôi là bảo vật cấp quốc gia, mang hai túi mắt cũng được thôi."
"Cô còn muốn tự bêu rếu mình sao, nhìn cô thật kinh sợ bức người." Ngải Niệm Như thực nhỏ nhen xem thường, uốn uốn éo éo đi ra ngoài.
"Người phụ nữ ác ngôn này, mang giày cao gót như vậy, nguyền rủa cô ra cửa bị trẹo chân!" Tô Tiểu Mễ thầm trù yểu một chút ở trong lòng.
"Ai nha..."
Đột nhiên, Tô Tiểu Mễ chợt nghe tiếng kêu chói tai của Ngải Niệm Như, vừa quay đầu lại, phát hiện cô trẹo chân thật.
Tô Tiểu Mễ lấy tay che miệng lại, để tránh mình kêu to lên tiếng: "TMD cũng quá linh đi, rõ ràng là trời giúp mà!"
"Ngải chủ quản, giày rất đẹp, nhưng mà lại dễ tổn thương người nha, cô thế nào rồi? Có muốn tôi giúp cô cầm đôi dép lê tới đây hay không." Tô Tiểu Mễ tiến lên hai bước, hảo tâm nói, trong lòng cũng khó tránh khỏi đắc ý nho nhỏ.
"Không cần, cám ơn cô!" Ánh mắt Ngải Niệm Như lại sắc nhọn hướng về cô, hung hăng cho cô một cái liếc mắt.
Tô Tiểu Mễ nhìn người trước mắt cà nhắc mang giày cao gót rời đi, trong lòng không nhịn được thở dài, khi phụ nữ cảm thấy như thế là xinh đẹp, cái gì cũng sẽ dám hy sinh, thậm chí bây giờ cũng không nguyện ý mang dép lê.
Ngải Niệm Như là người làm cho người ta rất không thoải mái, là một người phụ nữ có hơi ra vẻ nhiều quyền hạn, nhưng với suy nghĩ riêng mà nói, Tô Tiểu Mễ rất bội phục cô, đặc biệt khi cô biết Ngải Niệm Như vì bản thân chỉ cao 162cm mà mỗi ngày mang giày cao gót ít nhất 5cm, cô rất bội phục, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng mang giày cao gót lần nào.
Bình luận facebook