Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Còn chưa chờ Tô Tiểu Mễ đá tới, đầu Lâm Khải đã ngã vào vai cô, phảng phất như đang ngủ.
Tô Tiểu Mễ thấy tình cảnh này, đem chân rụt trở về, mà thân thể của hắn lại toàn bộ hướng thân thể của cô đè ép tới.
"A... Anh đừng có a... Chớ ngã a..." Tô Tiểu Mễ vội vàng đỡ thân thể của hắn, lớn tiếng kêu.
"Em đừng đi... Đừng rời khỏi anh..."Hắn ôm lấy thân thể cô nỉ non, đầu cọ vào vai cô, dao động qua lại.
"Anh uống say rồi... Tôi đỡ anh về."
"Anh không có say, Tĩnh Dạ... anh không có say." Lâm Khải trong miệng đột nhiên gọi tên một người con gái, thân thể Tô Tiểu Mễ giống như có một luồng điện chạy qua, cô không nhịn được rùng mình một cái.
"Anh mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi! Em theo ý anh đi, có được không?" Hắn thở ra hơi thở càng ngày càng nặng, thanh âm lại càng ngày càng thấp
Tô Tiểu Mễ thân thể đang cứng ngắc khẽ có chút lay động, cô biết, người đàn ông này đã uống quá nhiều rồi, giờ phút này, ý thức là mơ hồ, mà cái tên Tĩnh Dạ trong miệng hắn nói thầm nhất định là tên con gái. Đàn ông uống say gọi tên một người, nhất định đó là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Không hiểu sao, nghĩ tới đây tim cô liền cảm thấy đau nhói, lặng im không nói gì.
Cô đem thân thể hắn dìu đến phòng làm việc, để hắn ngã vào ghế salon. Hắn lắc lắc đầu, lông mày nhíu chặt, phảng phất có rất nhiều tâm sự không cách nào giải tỏa.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn một cái, quyết định về nhà nghỉ ngơi.
Cô chẳng qua là hơi nghiêng người, Lâm Khải liền bắt lấy tay cô,"Không cần đi. Lưu lại cùng anh...Không cần đi..." Hắn lẩm bẩm một lần rồi lại một lần.
Tô Tiểu Mễ dùng sức muốn rút tay ra, hắn lại theo bản năng nắm càng chặt hơn.
Nhìn hắn đã say đến có chút bất tỉnh nhân sự, cô vươn tay chạm vào mặt hắn, lập tức thu trở lại, rất nóng nha.
Trong ấn tượng của cô, Lâm Khải không phải là người đem mình uống say đến như vậy, dù là xã giao, hắn cũng tuyệt đối sẽ có cách để bảo vệ mình. Uống tới như vậy, chẳng lẽ là bởi vì chuyện riêng, mượn rượu giải sầu?
"Tĩnh Dạ... Tĩnh Dạ..."
Lâm Khải đang mơ hồ, lại bắt đầu một lần, lại một lần gọi tên người con gái này.
"Tại sao muốn rời khỏi anh? Tại sao?"Hắn nhíu chặt lông mày lại thành một đoàn.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy lạnh cả người, trong đầu cũng đang cảnh tỉnh chính mình, không nên đi nghe lén chuyện xưa của người khác, phải đi nhanh lên, ra khỏi nơi này mới là chọn lựa đúng đắn.
Lâm Khải tựa hồ có thể cảm nhận được, cảm giác được cô muốn rời khỏi, thân thể hắn liền dùng sức bổ nhào về phía trước, hợp với thân thể của cô thành một khối lăn đến trên mặt thảm, lúc này hắn và cô kề sát vào nhau một cách chặt chẽ.
"Anh nhớ em... Những năm này, anh rất nhớ em..."Hắn ôm cô thật chặt, nói ra từng lời chân tình mang theo đầy mùi rượu.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Mễ nhìn thấy Lâm Khải như vậy, nội tâm có chút bất an cùng không đành lòng.
"Anh rất nhớ em,Tĩnh Dạ... Tĩnh Dạ của anh."
"Thật không chịu nổi nữa!" Tô Tiểu Mễ có chút không kìm được, trong lòng hơi giận, ôm người này lại kêu tên người khác, Tô Tiểu Mễ cô là gì, là vật thế thân làm ấm giường? Cô mới không cần.
"Đừng đi... đừng đi mà..."
"Tôi không phải Tĩnh Dạ, anh lầm đối tượng rồi, Lâm tổng!"Tô Tiểu Mễ có chút tức giận, trong đôi mắt thoáng qua một tia sầu bi, cứ như vậy dây dưa cùng hắn cũng không phải là biện pháp tốt.
"Không, em là... Em chính là…" Hắn bá đạo mê man nói, tay không tự giác siết chặt hơn, đem thân thể của cô ôm vào trong ngực của mình.
"Có lầm hay không, đàn ông uống rượu nhiều liền thích làm loạn! Đáng chết." Trong lòng Tô Tiểu Mễ cực độ không vui.
"Lâm tổng, tôi là Tô Tiểu Mễ... Tô Tiểu Mễ... cấp dưới của anh..." cô nhìn hắn không muốn buông cô ra, lớn tiếng hướng về phía hắn la ầm lên.
"Không cần náo loạn có được hay không... Chúng ta ở chung một chỗ là tốt rồi...anh muốn ôm em một cái... Không cần đi nữa..." Lâm Khải giống như một người lớn đang dụ dỗ con nít là cô. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tô Tiểu Mễ cảm giác đầu hỏng mất, Lâm Khải ôm cô, giống như ôm bảo bối, cẩn thận lại có lực. Tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách hay, cứ theo những gì hắn nói đi, biết đâu lại có hiệu quả khác.
Nghĩ tới đây, cô quyết định làm theo ý của hắn.
"Được rồi, được rồi, tôi không làm khó nữa, tôi không đi, anh ngoan một chút, hảo hảo ngủ một giấc, có được hay không?"Tô Tiểu Mễ hạ thấp giọng, nhẹ nhàng dỗ dành, nói xong những lời này chính cô cũng cảm thấy nổi da gà.
"Ừ..." Lâm Khải mơ hồ đáp lời, ôm cô thật chặt, phảng phất cảm thấy yên bình, nhắm hai mắt, từ từ tiến vào giấc ngủ.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu a, đợi ngủ say thêm chút nữa, cô liền rời đi.
*********
Ngày thứ hai, cứ theo lẽ thường đi làm, phảng phất cái gì đều chưa từng phát sinh qua. Sáng sớm, Tô Tiểu Mễ đi vào quán cà phê dưới ký túc xá.
"Một ly Latte, một đường một sữa, cám ơn!"
"Một ly Latte, ít đường ít sữa!"
Tô Tiểu Mễ nghe tiếng nhìn lại, Lâm Khải liền đứng ở trước mặt cô, cô tư thế đoan chính, giả bộ rất trấn định chào hỏi: "Lâm tổng, sớm!"
"Cô hôm nay cũng rất sớm, không có đợi sát giờ mới tới!"Hắn nhìn qua có chút tiều tụy, có lẽ là tối hôm qua uống quá nhiều rượu.
"Đúng vậy a, hình như càng lớn tuổi con người càng dễ bị mất ngủ thì phải!" Cô cắn răng trả lời, trên mặt lại mang theo nụ cười trở lại.
Tô Tiểu Mễ nói xong, nhận lấy cà phê liền rời đi.
Lâm Khải rất nhanh đuổi theo, làm bộ vô ý nói: "Tối hôm qua, tôi uống hơi nhiều, nếu như có lỡ lời nói cái gì đó, cô cứ coi như không nghe thấy."
"Lâm tổng, tối ngày hôm qua tôi ở trong nhà suốt."Cô rất bình tĩnh, rất thản nhiên trả lời.
Lâm Khải cười với cô,"Ừ, ở nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút, mất ngủ thì ít uống cà phê đi, phụ nữ lớn tuổi, giấc ngủ rất trọng yếu nha"
Tô Tiểu Mễ thật muốn cầm ly cà phê hung hăng ném vào mặt hắn, đúng lúc này thang máy liền bật mở.
Hai người bọn họ vừa đi vào thang máy, hai người bên trong lập tức e thẹn nói: "Lâm tổng, buổi sáng tốt lành!"
"Oa, Lâm tổng, hôm nay thật sớm a!"
Trong thang máy lúc ban đầu chỉ có hai người nhanh chóng đạt tới tám người, phụ nữ một khi tụ tập, liền không nhịn được bắt đầu bàn tán.
"Hôm nay Lâm tổng rất đẹp trai!"
"Lâm tổng, năm nay công ty chúng ta nghỉ phép, ước chừng sẽ đi đâu a?"
Một đống những lời nói linh tinh trong thang máy, có vài người phụ nữ luôn tiến tới gần Lâm Khải, Tô Tiểu Mễ rất nhanh bị đẩy đến trong góc.
"Cũng phải xem là người nào a, chưa phải là "tai to mặt lớn" gì mà đã làm cho mọi người tranh giành kịch liệt như vậy. Nếu là Dung Khoa thái tử gia ở chỗ này, vậy hắn chắc bị đám người này xé thành trăm mảnh mất."Tô Tiểu Mễ âm thầm kêu khổ, không gian nhỏ này, còn có vô số mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi.
"Vậy là sao, chị Tiểu Mễ! Chị như vậy cũng không đúng rồi, chị bây giờ là phụ tá của Lâm tổng, hành trình của anh ta chị dĩ nhiên là rõ ràng nhất, muốn tạo cớ này nọ cũng không có gì không thể nha."Một nữ đồng nghiệp khác cũng phụ họa.
"Mọi người đúng là điên rồi, không phải như mọi người nghĩ đâu!"Tô Tiểu Mễ cảm thấy đầu cũng muốn nổ tung.
"Nếu như không phải như vậy, kia chị Tiểu Mễ, chị có thể giúp chúng em hay không, Lâm tổng muốn đi mua cà phê, hoặc là đi đâu ăn bữa trưa ..., cầu xin chị nói cho chúng em biết đi, có được hay không?"
Nhiều người cùng xông tới, bắt đầu không ngừng cầu xin cô, một buổi sáng tốt đẹp liền gặp chuyện này, thật phiền đến nỗi chỉ uống li cà phê thôi cũng không có tâm tình.
*********
Tô Tiểu Mễ mới vừa ngồi vào ghế làm việc, Ngải Niệm Như liền tiến tới bên cạnh cô, đạp đôi giày bảy tấc nhìn cô, lộ ra nụ cười không có hảo ý.
"Tô chủ quản, bình thường toàn tới đúng giờ, hôm nay dậy thật là sớm a."
Cô mở máy tính ra, không để ý tới Ngải Niệm Như, Ngải Niệm Như cũng không buông tha "Tôi mới vừa rồi nghe được các đồng nghiệp đều ở đây nghị luận về cô, trùng hợp nhiều như vậy, thật đúng là hao hết khổ tâm, tâm cơ của cô nha. Tôi thật không nhìn ra, vẫn cho là cô đối với đàn ông cùng chung công ty không có bất kỳ ý tưởng gì, lại không nghĩ rằng, cá cô muốn câu lại là cá lớn a."
"Ngải chủ quản, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, cô thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, nhưng bây giờ, tôi muốn làm việc."Tô Tiểu Mễ cảm thấy vô cùng nhàm chán. Một hai trùng hợp liền bị các cô nghĩ đến mình mưu tính sâu xa như thế, trí tưởng tượng cũng thật là phong phú quá cỡ, cô muốn không bội phục cũng không được.
"Ơ, cô đã là nhân viên gương mẫu ở đây rồi, còn cố gắng như vậy, bất quá Tô chủ quản, tôi lại muốn khuyên nhủ cô, không nên trèo quá cao, cho là cái gì cũng có thể với tới được, nếu không khi bị té xuống sẽ rất đau nha."cô nhẹ nhàng nói, giống như không có bất kỳ toan tính gì.
Tô Tiểu Mễ nhìn bóng lưng uốn éo của cô rời đi, nhớ tới tiếng rên thút thít đêm đó, còn có lời cảnh cáo vừa rồi, chỉ cảm thấy một hồi rét lạnh.
Tô Tiểu Mễ thấy tình cảnh này, đem chân rụt trở về, mà thân thể của hắn lại toàn bộ hướng thân thể của cô đè ép tới.
"A... Anh đừng có a... Chớ ngã a..." Tô Tiểu Mễ vội vàng đỡ thân thể của hắn, lớn tiếng kêu.
"Em đừng đi... Đừng rời khỏi anh..."Hắn ôm lấy thân thể cô nỉ non, đầu cọ vào vai cô, dao động qua lại.
"Anh uống say rồi... Tôi đỡ anh về."
"Anh không có say, Tĩnh Dạ... anh không có say." Lâm Khải trong miệng đột nhiên gọi tên một người con gái, thân thể Tô Tiểu Mễ giống như có một luồng điện chạy qua, cô không nhịn được rùng mình một cái.
"Anh mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi! Em theo ý anh đi, có được không?" Hắn thở ra hơi thở càng ngày càng nặng, thanh âm lại càng ngày càng thấp
Tô Tiểu Mễ thân thể đang cứng ngắc khẽ có chút lay động, cô biết, người đàn ông này đã uống quá nhiều rồi, giờ phút này, ý thức là mơ hồ, mà cái tên Tĩnh Dạ trong miệng hắn nói thầm nhất định là tên con gái. Đàn ông uống say gọi tên một người, nhất định đó là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Không hiểu sao, nghĩ tới đây tim cô liền cảm thấy đau nhói, lặng im không nói gì.
Cô đem thân thể hắn dìu đến phòng làm việc, để hắn ngã vào ghế salon. Hắn lắc lắc đầu, lông mày nhíu chặt, phảng phất có rất nhiều tâm sự không cách nào giải tỏa.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn một cái, quyết định về nhà nghỉ ngơi.
Cô chẳng qua là hơi nghiêng người, Lâm Khải liền bắt lấy tay cô,"Không cần đi. Lưu lại cùng anh...Không cần đi..." Hắn lẩm bẩm một lần rồi lại một lần.
Tô Tiểu Mễ dùng sức muốn rút tay ra, hắn lại theo bản năng nắm càng chặt hơn.
Nhìn hắn đã say đến có chút bất tỉnh nhân sự, cô vươn tay chạm vào mặt hắn, lập tức thu trở lại, rất nóng nha.
Trong ấn tượng của cô, Lâm Khải không phải là người đem mình uống say đến như vậy, dù là xã giao, hắn cũng tuyệt đối sẽ có cách để bảo vệ mình. Uống tới như vậy, chẳng lẽ là bởi vì chuyện riêng, mượn rượu giải sầu?
"Tĩnh Dạ... Tĩnh Dạ..."
Lâm Khải đang mơ hồ, lại bắt đầu một lần, lại một lần gọi tên người con gái này.
"Tại sao muốn rời khỏi anh? Tại sao?"Hắn nhíu chặt lông mày lại thành một đoàn.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy lạnh cả người, trong đầu cũng đang cảnh tỉnh chính mình, không nên đi nghe lén chuyện xưa của người khác, phải đi nhanh lên, ra khỏi nơi này mới là chọn lựa đúng đắn.
Lâm Khải tựa hồ có thể cảm nhận được, cảm giác được cô muốn rời khỏi, thân thể hắn liền dùng sức bổ nhào về phía trước, hợp với thân thể của cô thành một khối lăn đến trên mặt thảm, lúc này hắn và cô kề sát vào nhau một cách chặt chẽ.
"Anh nhớ em... Những năm này, anh rất nhớ em..."Hắn ôm cô thật chặt, nói ra từng lời chân tình mang theo đầy mùi rượu.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Mễ nhìn thấy Lâm Khải như vậy, nội tâm có chút bất an cùng không đành lòng.
"Anh rất nhớ em,Tĩnh Dạ... Tĩnh Dạ của anh."
"Thật không chịu nổi nữa!" Tô Tiểu Mễ có chút không kìm được, trong lòng hơi giận, ôm người này lại kêu tên người khác, Tô Tiểu Mễ cô là gì, là vật thế thân làm ấm giường? Cô mới không cần.
"Đừng đi... đừng đi mà..."
"Tôi không phải Tĩnh Dạ, anh lầm đối tượng rồi, Lâm tổng!"Tô Tiểu Mễ có chút tức giận, trong đôi mắt thoáng qua một tia sầu bi, cứ như vậy dây dưa cùng hắn cũng không phải là biện pháp tốt.
"Không, em là... Em chính là…" Hắn bá đạo mê man nói, tay không tự giác siết chặt hơn, đem thân thể của cô ôm vào trong ngực của mình.
"Có lầm hay không, đàn ông uống rượu nhiều liền thích làm loạn! Đáng chết." Trong lòng Tô Tiểu Mễ cực độ không vui.
"Lâm tổng, tôi là Tô Tiểu Mễ... Tô Tiểu Mễ... cấp dưới của anh..." cô nhìn hắn không muốn buông cô ra, lớn tiếng hướng về phía hắn la ầm lên.
"Không cần náo loạn có được hay không... Chúng ta ở chung một chỗ là tốt rồi...anh muốn ôm em một cái... Không cần đi nữa..." Lâm Khải giống như một người lớn đang dụ dỗ con nít là cô. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tô Tiểu Mễ cảm giác đầu hỏng mất, Lâm Khải ôm cô, giống như ôm bảo bối, cẩn thận lại có lực. Tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách hay, cứ theo những gì hắn nói đi, biết đâu lại có hiệu quả khác.
Nghĩ tới đây, cô quyết định làm theo ý của hắn.
"Được rồi, được rồi, tôi không làm khó nữa, tôi không đi, anh ngoan một chút, hảo hảo ngủ một giấc, có được hay không?"Tô Tiểu Mễ hạ thấp giọng, nhẹ nhàng dỗ dành, nói xong những lời này chính cô cũng cảm thấy nổi da gà.
"Ừ..." Lâm Khải mơ hồ đáp lời, ôm cô thật chặt, phảng phất cảm thấy yên bình, nhắm hai mắt, từ từ tiến vào giấc ngủ.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu a, đợi ngủ say thêm chút nữa, cô liền rời đi.
*********
Ngày thứ hai, cứ theo lẽ thường đi làm, phảng phất cái gì đều chưa từng phát sinh qua. Sáng sớm, Tô Tiểu Mễ đi vào quán cà phê dưới ký túc xá.
"Một ly Latte, một đường một sữa, cám ơn!"
"Một ly Latte, ít đường ít sữa!"
Tô Tiểu Mễ nghe tiếng nhìn lại, Lâm Khải liền đứng ở trước mặt cô, cô tư thế đoan chính, giả bộ rất trấn định chào hỏi: "Lâm tổng, sớm!"
"Cô hôm nay cũng rất sớm, không có đợi sát giờ mới tới!"Hắn nhìn qua có chút tiều tụy, có lẽ là tối hôm qua uống quá nhiều rượu.
"Đúng vậy a, hình như càng lớn tuổi con người càng dễ bị mất ngủ thì phải!" Cô cắn răng trả lời, trên mặt lại mang theo nụ cười trở lại.
Tô Tiểu Mễ nói xong, nhận lấy cà phê liền rời đi.
Lâm Khải rất nhanh đuổi theo, làm bộ vô ý nói: "Tối hôm qua, tôi uống hơi nhiều, nếu như có lỡ lời nói cái gì đó, cô cứ coi như không nghe thấy."
"Lâm tổng, tối ngày hôm qua tôi ở trong nhà suốt."Cô rất bình tĩnh, rất thản nhiên trả lời.
Lâm Khải cười với cô,"Ừ, ở nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút, mất ngủ thì ít uống cà phê đi, phụ nữ lớn tuổi, giấc ngủ rất trọng yếu nha"
Tô Tiểu Mễ thật muốn cầm ly cà phê hung hăng ném vào mặt hắn, đúng lúc này thang máy liền bật mở.
Hai người bọn họ vừa đi vào thang máy, hai người bên trong lập tức e thẹn nói: "Lâm tổng, buổi sáng tốt lành!"
"Oa, Lâm tổng, hôm nay thật sớm a!"
Trong thang máy lúc ban đầu chỉ có hai người nhanh chóng đạt tới tám người, phụ nữ một khi tụ tập, liền không nhịn được bắt đầu bàn tán.
"Hôm nay Lâm tổng rất đẹp trai!"
"Lâm tổng, năm nay công ty chúng ta nghỉ phép, ước chừng sẽ đi đâu a?"
Một đống những lời nói linh tinh trong thang máy, có vài người phụ nữ luôn tiến tới gần Lâm Khải, Tô Tiểu Mễ rất nhanh bị đẩy đến trong góc.
"Cũng phải xem là người nào a, chưa phải là "tai to mặt lớn" gì mà đã làm cho mọi người tranh giành kịch liệt như vậy. Nếu là Dung Khoa thái tử gia ở chỗ này, vậy hắn chắc bị đám người này xé thành trăm mảnh mất."Tô Tiểu Mễ âm thầm kêu khổ, không gian nhỏ này, còn có vô số mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi.
"Vậy là sao, chị Tiểu Mễ! Chị như vậy cũng không đúng rồi, chị bây giờ là phụ tá của Lâm tổng, hành trình của anh ta chị dĩ nhiên là rõ ràng nhất, muốn tạo cớ này nọ cũng không có gì không thể nha."Một nữ đồng nghiệp khác cũng phụ họa.
"Mọi người đúng là điên rồi, không phải như mọi người nghĩ đâu!"Tô Tiểu Mễ cảm thấy đầu cũng muốn nổ tung.
"Nếu như không phải như vậy, kia chị Tiểu Mễ, chị có thể giúp chúng em hay không, Lâm tổng muốn đi mua cà phê, hoặc là đi đâu ăn bữa trưa ..., cầu xin chị nói cho chúng em biết đi, có được hay không?"
Nhiều người cùng xông tới, bắt đầu không ngừng cầu xin cô, một buổi sáng tốt đẹp liền gặp chuyện này, thật phiền đến nỗi chỉ uống li cà phê thôi cũng không có tâm tình.
*********
Tô Tiểu Mễ mới vừa ngồi vào ghế làm việc, Ngải Niệm Như liền tiến tới bên cạnh cô, đạp đôi giày bảy tấc nhìn cô, lộ ra nụ cười không có hảo ý.
"Tô chủ quản, bình thường toàn tới đúng giờ, hôm nay dậy thật là sớm a."
Cô mở máy tính ra, không để ý tới Ngải Niệm Như, Ngải Niệm Như cũng không buông tha "Tôi mới vừa rồi nghe được các đồng nghiệp đều ở đây nghị luận về cô, trùng hợp nhiều như vậy, thật đúng là hao hết khổ tâm, tâm cơ của cô nha. Tôi thật không nhìn ra, vẫn cho là cô đối với đàn ông cùng chung công ty không có bất kỳ ý tưởng gì, lại không nghĩ rằng, cá cô muốn câu lại là cá lớn a."
"Ngải chủ quản, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, cô thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, nhưng bây giờ, tôi muốn làm việc."Tô Tiểu Mễ cảm thấy vô cùng nhàm chán. Một hai trùng hợp liền bị các cô nghĩ đến mình mưu tính sâu xa như thế, trí tưởng tượng cũng thật là phong phú quá cỡ, cô muốn không bội phục cũng không được.
"Ơ, cô đã là nhân viên gương mẫu ở đây rồi, còn cố gắng như vậy, bất quá Tô chủ quản, tôi lại muốn khuyên nhủ cô, không nên trèo quá cao, cho là cái gì cũng có thể với tới được, nếu không khi bị té xuống sẽ rất đau nha."cô nhẹ nhàng nói, giống như không có bất kỳ toan tính gì.
Tô Tiểu Mễ nhìn bóng lưng uốn éo của cô rời đi, nhớ tới tiếng rên thút thít đêm đó, còn có lời cảnh cáo vừa rồi, chỉ cảm thấy một hồi rét lạnh.
Bình luận facebook