Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Ngón tay tôi vờn quanh phái nam kiêu ngạo của anh ta, anh ta mím môi, nhắm chặt mắt lại, lồng ngực phập phồng càng lúc càng nhanh.
Vẫn chưa đủ. Tôi nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi hồng nhạt vẽ loạn trên môi anh ta, lúc anh ta muốn hôn lại thì tôi nhanh chóng rời đi, môi anh ta lập tức đuổi theo như hình với bóng, thế nhưng lại bị hai chiếc còng tay ngăn lại. Nhiếp Duy Dương nhìn tôi, môi mỏng ướt át không được thỏa mãn, đôi mắt đen thâm trầm như đang dấy lên từng cơn sóng dữ, giọng nói của anh ta có chút ảo não: "Tiểu yêu tinh."
Tôi nhìn anh ta, mỉm cười, le lưỡi liếm một vòng trên môi mình, ánh mắt anh ta dõi theo từng cử chỉ của tôi, hầu kết rõ ràng trượt lên trượt xuống, nuốt lấy dục vọng. Lúc tôi tới gần một lần nữa, anh ta gần như là dùng răng để cắn mút môi tôi.
Cứ như vậy vài lần, anh ta đã thở hồng hộc, bàn tay của tôi dần dần tăng tốc, môi cũng dời xuống chiếc cằm trơn nhẵn của anh ta, nhẹ nhàng gặm cắn. Anh ta thở dốc, khẽ cất tiếng rên rỉ, cúi đầu tìm kiếm nụ hôn của tôi, bờ môi của tôi mềm như lụa, chậm rãi lướt trên da thịt bóng lưỡng và săn chắc, hôn lên hầu kết, hôn lên xương quai xanh, hôn lên hai điểm nhỏ trước lồng ngực cường tráng, hôn lên cơ bụng hoàn mỹ... cho đến chỗ phái nam đang dâng trào.
Phái nam kiêu ngạo dựng thẳng, dưới sự trêu chọc của ngón tay tôi thì lại khẽ nảy lên, môi của tôi đang ở trên nó, nhẹ nhàng thổi một luồng khí nóng lên trên đỉnh.
Cổ họng của Nhiếp Duy Dương bỗng phát ra những tiếng rên rỉ dồn dập, còng tay bị kéo mạnh phát ra âm thanh lạch cạch, đôi chân săn chắc của anh ta hơi gập lên rồi lại bất lực hạ xuống, thở dốc nói: "Tô Tô, bé con, nhanh lên..."
Nhanh cái gì? Anh ta đang mong đợi tôi sẽ dùng miệng chạm vào chỗ đó sao? Cho dù có vì trả thù thì tôi cũng sẽ không hy sinh nhiều như vậy, tôi đảo mắt, cúi người, đặt những nụ hôn li ti lên bụng anh ta, bàn tay vuốt ve cũng nhanh hơn, đột nhiên anh ta gầm lên một tiếng, ngực phập phồng kịch liệt, phái nam gắng gượng nảy lên hai cái, tôi híp mắt, chính là lúc này!
Hai tay tôi nhanh chóng đem một mảnh vải nhỏ phủ lên nơi đang bộc phát của anh ta, lần đầu tiên cảm thấy giọng nói đầy từ tính của Nhiếp Duy Dương nghe rất lọt tai, anh ta khẽ gầm nhẹ: "Mèo hoang nhỏ, em đang làm gì vậy?"
Tôi đứng dậy, thoải mái vỗ vỗ tay, mỉm cười nhìn anh ta: "Làm gì ấy à? Đương nhiên là... Đùa giỡn anh rồi."
Cẩn thận rời khỏi bắp đùi anh ta, tôi vội vàng chạy vào toilet súc miệng, a, miệng và ngón tay của tôi đều mỏi nhừ rồi, đùa giỡn người khác thật là một công việc tốn sức, nhớ tới mấy lần Nhiếp Duy Dương cố gắng để lại dấu hôn trên người tôi cả đêm, tôi không khỏi bội phục thể lực của anh ta không phải tốt một cách bình thường.
Từ trong toilet bước ra, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiếp Duy Dương đã lấm tấm mồ hôi, mười ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt tay vịn ghế sofa, chân dài vô thức cong lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cơ bụng săn chắc dường như nổi cả gân xanh, dục vọng đang dâng trào khẽ giật giật vài cái, thế nhưng lại bị che phủ, không thể bộc phát.
Mồ hôi thấm ướt da thịt của anh ta, phủ lên một tầng sáng bóng mê người, dưới ánh đèn, thân thể trần trụi hoàn mỹ lại càng khiến khung cảnh xung quanh thêm phần tươi đẹp lần này tôi đã có tâm tư để huýt sáo, vì thế tôi liền huýt sáo.
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, lửa dục hòa cùng lửa giận khiến đôi mắt của anh ta càng thêm rực sáng, anh ta thở dốc, khàn khàn nói: "Mở nó ra!"
"Được thôi!" Tôi rộng rãi nhún vai, khoanh chân ngồi trước mặt anh ta, tinh thần sảng khoái nói: "Chỉ cần anh đáp ứng với tôi một điều kiện!"
Nào ngờ anh ta lại có thể bật cười: "Em cho rằng có thể uy hiếp tôi chỉ bằng những thứ này sao?"
Còn cậy mạnh? Được lắm! Tôi vươn tay nắm chặt phái nam nóng rực đang dâng trào của anh ta, ừ, nó lại giật một cái. Khi dục vọng đã đạt tới cực hạn mà còn bị trêu chọc thì sẽ lập tức bùng phát, thế nhưng, ngay lúc nó sắp sửa bùng phát thì tôi lại đột ngột ngừng lại. Không biết Nhiếp Duy Dương có cảm giác thế nào? Dù sao nếu là tôi, dưới tình huống như vậy thì 8 đến 90% là sẽ đầu hàng.
Nhiếp Duy Dương ngửa đầu, cần cổ thon dài thẳng tắp, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ khàn đặc, hai tay siết chặt, ngay cả thân thể cũng căng cứng, thế nhưng lại không thể làm gì.
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, chậc, thật sự là một âm thanh đầy kích thích.
Nhiếp Duy Dương thở dốc nửa ngày rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười tà ác: "Mèo hoang nhỏ, em thật can đảm, nói thử điều kiện của em xem!"
Tôi giơ tờ giấy chi chít chữ ra trước mặt anh ta. Trên đó viết: "Nhiếp Duy Dương, nếu anh còn cưỡng bức tôi lần nữa thì toàn bộ tài sản của nhà họ Nhiếp sẽ chuyển sang tên tôi." Đương nhiên mục đích của tôi không phải là tài sản, chỉ là tôi muốn mượn điều này để ép anh ta thỏa hiệp mà thôi.
Tôi nói: "Chỉ cần anh ký vào đây, thế nào?"
Nhiếp Duy Dương trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói: "Mèo hoang nhỏ, em đã phạm phải hai sai lầm lớn."
Tôi lấy tờ giấy ra, chăm chú nhìn vào mặt anh ta: "Anh có ý gì?"
Anh ta nói: "Thứ nhất, em vẫn không hiểu rõ tôi để ý nhất là cái gì? Tài sản của nhà họ Nhiếp đối với tôi chẳng hề quan trọng. Dù hôm nay có thật sự bị em khống chế mà ký vào tờ giấy này thì về sau tôi cũng chẳng quan tâm đến nó."
Nói vậy nghĩa là, dùng tài sản để ép buộc anh ta không có tác dụng? Hả? Anh ta vừa nói "cho dù hôm nay có thật sự bị em khống chế", nói vậy là sao? Chẳng lẽ...
Tôi hoảng sợ nhìn anh ta vung tay lên cao, giật mạnh chiếc còng đang khóa ở trên tay vịn, hai tay vịn giống như gối ôm lỏng lẻo rơi xuống, lộ ra hai giá đỡ trụi lủi, anh ta tháo chiếc còng ra, lấy lại sự tự do cho đôi tay của mình.
Nhiếp Duy Dương nở nụ cười hệt như ma quỷ: "Thứ hai là, dưới tình huống đó, em không nên chỉ kiểm tra xem tôi đã thật sự hôn mê hay chưa một cách qua loa rồi bỏ lại tôi mà rời đi."
Giây phút đó, toàn thân tôi lạnh buốt.
Vẫn chưa đủ. Tôi nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi hồng nhạt vẽ loạn trên môi anh ta, lúc anh ta muốn hôn lại thì tôi nhanh chóng rời đi, môi anh ta lập tức đuổi theo như hình với bóng, thế nhưng lại bị hai chiếc còng tay ngăn lại. Nhiếp Duy Dương nhìn tôi, môi mỏng ướt át không được thỏa mãn, đôi mắt đen thâm trầm như đang dấy lên từng cơn sóng dữ, giọng nói của anh ta có chút ảo não: "Tiểu yêu tinh."
Tôi nhìn anh ta, mỉm cười, le lưỡi liếm một vòng trên môi mình, ánh mắt anh ta dõi theo từng cử chỉ của tôi, hầu kết rõ ràng trượt lên trượt xuống, nuốt lấy dục vọng. Lúc tôi tới gần một lần nữa, anh ta gần như là dùng răng để cắn mút môi tôi.
Cứ như vậy vài lần, anh ta đã thở hồng hộc, bàn tay của tôi dần dần tăng tốc, môi cũng dời xuống chiếc cằm trơn nhẵn của anh ta, nhẹ nhàng gặm cắn. Anh ta thở dốc, khẽ cất tiếng rên rỉ, cúi đầu tìm kiếm nụ hôn của tôi, bờ môi của tôi mềm như lụa, chậm rãi lướt trên da thịt bóng lưỡng và săn chắc, hôn lên hầu kết, hôn lên xương quai xanh, hôn lên hai điểm nhỏ trước lồng ngực cường tráng, hôn lên cơ bụng hoàn mỹ... cho đến chỗ phái nam đang dâng trào.
Phái nam kiêu ngạo dựng thẳng, dưới sự trêu chọc của ngón tay tôi thì lại khẽ nảy lên, môi của tôi đang ở trên nó, nhẹ nhàng thổi một luồng khí nóng lên trên đỉnh.
Cổ họng của Nhiếp Duy Dương bỗng phát ra những tiếng rên rỉ dồn dập, còng tay bị kéo mạnh phát ra âm thanh lạch cạch, đôi chân săn chắc của anh ta hơi gập lên rồi lại bất lực hạ xuống, thở dốc nói: "Tô Tô, bé con, nhanh lên..."
Nhanh cái gì? Anh ta đang mong đợi tôi sẽ dùng miệng chạm vào chỗ đó sao? Cho dù có vì trả thù thì tôi cũng sẽ không hy sinh nhiều như vậy, tôi đảo mắt, cúi người, đặt những nụ hôn li ti lên bụng anh ta, bàn tay vuốt ve cũng nhanh hơn, đột nhiên anh ta gầm lên một tiếng, ngực phập phồng kịch liệt, phái nam gắng gượng nảy lên hai cái, tôi híp mắt, chính là lúc này!
Hai tay tôi nhanh chóng đem một mảnh vải nhỏ phủ lên nơi đang bộc phát của anh ta, lần đầu tiên cảm thấy giọng nói đầy từ tính của Nhiếp Duy Dương nghe rất lọt tai, anh ta khẽ gầm nhẹ: "Mèo hoang nhỏ, em đang làm gì vậy?"
Tôi đứng dậy, thoải mái vỗ vỗ tay, mỉm cười nhìn anh ta: "Làm gì ấy à? Đương nhiên là... Đùa giỡn anh rồi."
Cẩn thận rời khỏi bắp đùi anh ta, tôi vội vàng chạy vào toilet súc miệng, a, miệng và ngón tay của tôi đều mỏi nhừ rồi, đùa giỡn người khác thật là một công việc tốn sức, nhớ tới mấy lần Nhiếp Duy Dương cố gắng để lại dấu hôn trên người tôi cả đêm, tôi không khỏi bội phục thể lực của anh ta không phải tốt một cách bình thường.
Từ trong toilet bước ra, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiếp Duy Dương đã lấm tấm mồ hôi, mười ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt tay vịn ghế sofa, chân dài vô thức cong lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cơ bụng săn chắc dường như nổi cả gân xanh, dục vọng đang dâng trào khẽ giật giật vài cái, thế nhưng lại bị che phủ, không thể bộc phát.
Mồ hôi thấm ướt da thịt của anh ta, phủ lên một tầng sáng bóng mê người, dưới ánh đèn, thân thể trần trụi hoàn mỹ lại càng khiến khung cảnh xung quanh thêm phần tươi đẹp lần này tôi đã có tâm tư để huýt sáo, vì thế tôi liền huýt sáo.
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, lửa dục hòa cùng lửa giận khiến đôi mắt của anh ta càng thêm rực sáng, anh ta thở dốc, khàn khàn nói: "Mở nó ra!"
"Được thôi!" Tôi rộng rãi nhún vai, khoanh chân ngồi trước mặt anh ta, tinh thần sảng khoái nói: "Chỉ cần anh đáp ứng với tôi một điều kiện!"
Nào ngờ anh ta lại có thể bật cười: "Em cho rằng có thể uy hiếp tôi chỉ bằng những thứ này sao?"
Còn cậy mạnh? Được lắm! Tôi vươn tay nắm chặt phái nam nóng rực đang dâng trào của anh ta, ừ, nó lại giật một cái. Khi dục vọng đã đạt tới cực hạn mà còn bị trêu chọc thì sẽ lập tức bùng phát, thế nhưng, ngay lúc nó sắp sửa bùng phát thì tôi lại đột ngột ngừng lại. Không biết Nhiếp Duy Dương có cảm giác thế nào? Dù sao nếu là tôi, dưới tình huống như vậy thì 8 đến 90% là sẽ đầu hàng.
Nhiếp Duy Dương ngửa đầu, cần cổ thon dài thẳng tắp, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ khàn đặc, hai tay siết chặt, ngay cả thân thể cũng căng cứng, thế nhưng lại không thể làm gì.
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, chậc, thật sự là một âm thanh đầy kích thích.
Nhiếp Duy Dương thở dốc nửa ngày rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười tà ác: "Mèo hoang nhỏ, em thật can đảm, nói thử điều kiện của em xem!"
Tôi giơ tờ giấy chi chít chữ ra trước mặt anh ta. Trên đó viết: "Nhiếp Duy Dương, nếu anh còn cưỡng bức tôi lần nữa thì toàn bộ tài sản của nhà họ Nhiếp sẽ chuyển sang tên tôi." Đương nhiên mục đích của tôi không phải là tài sản, chỉ là tôi muốn mượn điều này để ép anh ta thỏa hiệp mà thôi.
Tôi nói: "Chỉ cần anh ký vào đây, thế nào?"
Nhiếp Duy Dương trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói: "Mèo hoang nhỏ, em đã phạm phải hai sai lầm lớn."
Tôi lấy tờ giấy ra, chăm chú nhìn vào mặt anh ta: "Anh có ý gì?"
Anh ta nói: "Thứ nhất, em vẫn không hiểu rõ tôi để ý nhất là cái gì? Tài sản của nhà họ Nhiếp đối với tôi chẳng hề quan trọng. Dù hôm nay có thật sự bị em khống chế mà ký vào tờ giấy này thì về sau tôi cũng chẳng quan tâm đến nó."
Nói vậy nghĩa là, dùng tài sản để ép buộc anh ta không có tác dụng? Hả? Anh ta vừa nói "cho dù hôm nay có thật sự bị em khống chế", nói vậy là sao? Chẳng lẽ...
Tôi hoảng sợ nhìn anh ta vung tay lên cao, giật mạnh chiếc còng đang khóa ở trên tay vịn, hai tay vịn giống như gối ôm lỏng lẻo rơi xuống, lộ ra hai giá đỡ trụi lủi, anh ta tháo chiếc còng ra, lấy lại sự tự do cho đôi tay của mình.
Nhiếp Duy Dương nở nụ cười hệt như ma quỷ: "Thứ hai là, dưới tình huống đó, em không nên chỉ kiểm tra xem tôi đã thật sự hôn mê hay chưa một cách qua loa rồi bỏ lại tôi mà rời đi."
Giây phút đó, toàn thân tôi lạnh buốt.
Bình luận facebook