Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Tôi trợn mắt há mồm, giọng cũng thay đổi: "Sao có thể như vậy?"
Tôi đang đắp chăn dựa vào gối đầu bên giường, trong tay cầm một tờ báo. Ngày hôm qua về đến nhà, một hơi ngủ đến sáng hôm nay, mở mắt ra nhìn thấy một tờ báo đặt ở bên cạnh. Trang đầu tờ báo này dùng một cỡ chữ thật to viết tiêu đề: Tiếng ca ma mỵ tình yên kinh thế!
Dưới có một hàng chữ phụ là: "Mặc Hoàng lấy được thành công lớn trong lần biểu diễn của Nhiếp thị cùng với bạn gái thần bí của anh."
Nhưng để cho tôi kinh ngạc đến ngây người chính là thứ không có liên quan gì với điều ấy, chính là ảnh chụp nhỏ cỡ bàn tay bên cạnh tiêu đề... nhưng không phải là hình ảnh của tôi, mà là của Nhiếp Duy Dương.... tấm hình này tường tận ghi lại giây phút tôi ngã trên sân khấu, nhưng, nhưng!
Nhiếp Duy Dương lại rất chói lọi, mà tôi? Toàn thân dơ bẩn không cần phải nói, trong hình kia rõ ràng có thể trông thấy mặt tôi dính đầy bụi cùng với hai hàng nước mắt chảy xuống!
Tôi vò tờ báo lại gào lên: "Ai chụp cái ảnh này? Tôi muốn giết anh ta giết anh ta!"
Mẹ ngồi bên cạnh vội vàng lấy tờ báo trong tay tôi: "Đừng vo lại, trên tay đều là vết thương kìa! Mẹ xem một chút!" Mẹ nghiêng đầu nhìn ảnh chụp, cười: "Đây không phải là cười đến rất đẹp mắt hay sao? Còn đôi cánh này cũng rất xinh đẹp."
Tôi căm hận không nói lời nào, ảnh chụp xấu như vậy còn bị hiện ra cho toàn thế giới xem được, mặt mũi đầy bụi như khỉ, cười để hù dọa người đọc à?
Nhiếp Duy Dương đẩy cửa đi tới, nhìn tôi: "Đây là sao?"
Mẹ cười: "Ngại cái ảnh kia chụp con bé xấu!"
Nhiếp Duy Dương liếc mắt nhìn tờ báo: "Sao anh không thấy như vậy? Đây không phải là rất xinh đẹp hay sao?"
Tôi nói: "Gạt người!" Khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
Mẹ lắc đầu cười: "Mẹ nói không tin, Duy Dương vừa nói con đã tin rồi? Mẹ vẫn không nên ở đây cản trở người!"
Tôi đỏ mặt: "Mẹ!"
Mẹ cười đi ra ngoài. Ngày hôm qua cùng hát một bài với Nhiếp Duy Dương xong, tôi đi vào hậu trường đã thấy mẹ và Nhiếp Văn Hàm đứng ở đó chờ. Mẹ ôm vai tôi, nước mắt lăn dài, về sau liên tục nói với tôi: "Cái thằng bé Duy Dương này, mẹ muốn khuyên nó mà nó không nghe, lại không có cách khác, may mắn may mắn."
Xem ra Nhiếp Duy Dương hoàn toàn qua cửa ải của mẹ.
Có người đi theo sau Nhiếp Duy Dương, chào hỏi với tôi: "Tiểu Tô Tô, cảm giác như thế nào? Có người lo lắng, mạnh mẽ kéo anh tới phục vụ đây."
Tôi cười: "Đào Ý Đường, làm phiền anh rồi! Em không sao, mà Felix sao rồi?"
Đào Ý Đường nói: "Anh đã gọi điện cho người nhà của cậu ấy, phẫu thuật của cậu ta được bố trí vào ngày mai." Anh ta quấn máy đo huyết áp trên cánh tay tôi.
Tôi thở dài: "Hi vọng mắt anh ấy không có chuyện gì."
Nhiếp Duy Dương ngồi bên cạnh tôi, ngón tay vuốt tóc tôi, tôi giương mặt lên hỏi anh: "Cô ta thế nào rồi?"
Sắc mặt Nhiếp Duy Dương thoáng lạnh đi: "Chết!"
Tôi trừng lớn mắt: "Cái gì?" Bình Bình chết?
Đào Ý Đường cười: "Tiểu Nhiếp Nhiếp, anh biết rõ cậu muốn người đàn bà kia chết, đáng tiếc cô ta vẫn còn sống, để cho cậu thất vọng rồi." Anh ta nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, giải thích: "Ngày hôm qua cô ta bị hai người bảo vệ đuổi theo, vừa lúc đụng phải người anh tìm tới, trong lúc rối loạn ngã xuống từ cầu thang, xương cốt gãy mấy đoạn nhưng không có gì đáng ngại, đợi đến khi cô ta đỡ hơn, chắc chắn phải ngồi tù rồi. Cô ta còn rất giảo hoạt, bọn anh truy ra tín hiệu, biết rõ cô ta ở gần phòng ca nhạc, lại không ngờ cô ta lại trốn ở trong. Chậm một chút nữa, giọng Tiểu Nhiếp Nhiếp đã không giữ được rồi."
Nhiếp Duy Dương nhìn anh ta cởi máy đo huyết áp, làm như thể không thành vấn đề, lập tức nói: "Đi thong thả, không tiễn."
Đào Ý Đường lẩm bẩm: "Không tính người." tiếng nói vang bên ngoài cửa. Nhiếp Duy Dương đi tới, ngồi bên cạnh tôi, khẽ chạm vào ngón tay băng bó như xác ướp của tôi, cúi đầu hỏi: "Có đau không?"
Tôi nhìn mặt anh, ngơ ngác ngốc ngốc lắc đầu. Trải qua ngày hôm qua, tôi như mới yêu anh, chỉ nhìn anh đã đỏ mặt.
Anh cúi người hôn tôi, thân thiết làm phiền, đột nhiên tôi bật cười, anh cắn môi tôi: "Cười cái gì?"
Tôi nói: "Ngày hôm qua, em chật vật thành cái dạng kia anh cũng hôn được?"
Anh khẽ cười, lông mày nhếch lên, ánh mắt như có thể thôi miên người: "Tin anh, lúc ấy em xinh đẹp không gì sánh được."
Tôi tin tưởng. Bởi vì tất cả của anh, ngón tay, da thịt và cả người đều xác định với tôi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, bầu trời bao la ngoài cửa sổ đã nhiễm ánh nắng chiều màu tím, Nhiếp Duy Dương đang đứng trước cửa sổ, tay vuốt ngực, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy?"
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, bóng dáng trước mặt bị ánh sáng chiếu sáng, khóe miệng anh cong lên, giọng điệu trong veo sung sướng, thoảimái như áng mây giữa bầu trời tháng năm, anh nói: "Anh nghĩ, chúng nó đã mất."
Tôi không biết "chúng nó" mà anh nói là cái gì nhưng dường như lại có thể hiểu rõ, nhưng cái này có liên quan gì đây? Chỉ nhìn anh nhẹ nhàng trước mặt như vậy đã đủ để cho tôi mỉm cười thỏa mãn.
Tôi đang đắp chăn dựa vào gối đầu bên giường, trong tay cầm một tờ báo. Ngày hôm qua về đến nhà, một hơi ngủ đến sáng hôm nay, mở mắt ra nhìn thấy một tờ báo đặt ở bên cạnh. Trang đầu tờ báo này dùng một cỡ chữ thật to viết tiêu đề: Tiếng ca ma mỵ tình yên kinh thế!
Dưới có một hàng chữ phụ là: "Mặc Hoàng lấy được thành công lớn trong lần biểu diễn của Nhiếp thị cùng với bạn gái thần bí của anh."
Nhưng để cho tôi kinh ngạc đến ngây người chính là thứ không có liên quan gì với điều ấy, chính là ảnh chụp nhỏ cỡ bàn tay bên cạnh tiêu đề... nhưng không phải là hình ảnh của tôi, mà là của Nhiếp Duy Dương.... tấm hình này tường tận ghi lại giây phút tôi ngã trên sân khấu, nhưng, nhưng!
Nhiếp Duy Dương lại rất chói lọi, mà tôi? Toàn thân dơ bẩn không cần phải nói, trong hình kia rõ ràng có thể trông thấy mặt tôi dính đầy bụi cùng với hai hàng nước mắt chảy xuống!
Tôi vò tờ báo lại gào lên: "Ai chụp cái ảnh này? Tôi muốn giết anh ta giết anh ta!"
Mẹ ngồi bên cạnh vội vàng lấy tờ báo trong tay tôi: "Đừng vo lại, trên tay đều là vết thương kìa! Mẹ xem một chút!" Mẹ nghiêng đầu nhìn ảnh chụp, cười: "Đây không phải là cười đến rất đẹp mắt hay sao? Còn đôi cánh này cũng rất xinh đẹp."
Tôi căm hận không nói lời nào, ảnh chụp xấu như vậy còn bị hiện ra cho toàn thế giới xem được, mặt mũi đầy bụi như khỉ, cười để hù dọa người đọc à?
Nhiếp Duy Dương đẩy cửa đi tới, nhìn tôi: "Đây là sao?"
Mẹ cười: "Ngại cái ảnh kia chụp con bé xấu!"
Nhiếp Duy Dương liếc mắt nhìn tờ báo: "Sao anh không thấy như vậy? Đây không phải là rất xinh đẹp hay sao?"
Tôi nói: "Gạt người!" Khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
Mẹ lắc đầu cười: "Mẹ nói không tin, Duy Dương vừa nói con đã tin rồi? Mẹ vẫn không nên ở đây cản trở người!"
Tôi đỏ mặt: "Mẹ!"
Mẹ cười đi ra ngoài. Ngày hôm qua cùng hát một bài với Nhiếp Duy Dương xong, tôi đi vào hậu trường đã thấy mẹ và Nhiếp Văn Hàm đứng ở đó chờ. Mẹ ôm vai tôi, nước mắt lăn dài, về sau liên tục nói với tôi: "Cái thằng bé Duy Dương này, mẹ muốn khuyên nó mà nó không nghe, lại không có cách khác, may mắn may mắn."
Xem ra Nhiếp Duy Dương hoàn toàn qua cửa ải của mẹ.
Có người đi theo sau Nhiếp Duy Dương, chào hỏi với tôi: "Tiểu Tô Tô, cảm giác như thế nào? Có người lo lắng, mạnh mẽ kéo anh tới phục vụ đây."
Tôi cười: "Đào Ý Đường, làm phiền anh rồi! Em không sao, mà Felix sao rồi?"
Đào Ý Đường nói: "Anh đã gọi điện cho người nhà của cậu ấy, phẫu thuật của cậu ta được bố trí vào ngày mai." Anh ta quấn máy đo huyết áp trên cánh tay tôi.
Tôi thở dài: "Hi vọng mắt anh ấy không có chuyện gì."
Nhiếp Duy Dương ngồi bên cạnh tôi, ngón tay vuốt tóc tôi, tôi giương mặt lên hỏi anh: "Cô ta thế nào rồi?"
Sắc mặt Nhiếp Duy Dương thoáng lạnh đi: "Chết!"
Tôi trừng lớn mắt: "Cái gì?" Bình Bình chết?
Đào Ý Đường cười: "Tiểu Nhiếp Nhiếp, anh biết rõ cậu muốn người đàn bà kia chết, đáng tiếc cô ta vẫn còn sống, để cho cậu thất vọng rồi." Anh ta nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, giải thích: "Ngày hôm qua cô ta bị hai người bảo vệ đuổi theo, vừa lúc đụng phải người anh tìm tới, trong lúc rối loạn ngã xuống từ cầu thang, xương cốt gãy mấy đoạn nhưng không có gì đáng ngại, đợi đến khi cô ta đỡ hơn, chắc chắn phải ngồi tù rồi. Cô ta còn rất giảo hoạt, bọn anh truy ra tín hiệu, biết rõ cô ta ở gần phòng ca nhạc, lại không ngờ cô ta lại trốn ở trong. Chậm một chút nữa, giọng Tiểu Nhiếp Nhiếp đã không giữ được rồi."
Nhiếp Duy Dương nhìn anh ta cởi máy đo huyết áp, làm như thể không thành vấn đề, lập tức nói: "Đi thong thả, không tiễn."
Đào Ý Đường lẩm bẩm: "Không tính người." tiếng nói vang bên ngoài cửa. Nhiếp Duy Dương đi tới, ngồi bên cạnh tôi, khẽ chạm vào ngón tay băng bó như xác ướp của tôi, cúi đầu hỏi: "Có đau không?"
Tôi nhìn mặt anh, ngơ ngác ngốc ngốc lắc đầu. Trải qua ngày hôm qua, tôi như mới yêu anh, chỉ nhìn anh đã đỏ mặt.
Anh cúi người hôn tôi, thân thiết làm phiền, đột nhiên tôi bật cười, anh cắn môi tôi: "Cười cái gì?"
Tôi nói: "Ngày hôm qua, em chật vật thành cái dạng kia anh cũng hôn được?"
Anh khẽ cười, lông mày nhếch lên, ánh mắt như có thể thôi miên người: "Tin anh, lúc ấy em xinh đẹp không gì sánh được."
Tôi tin tưởng. Bởi vì tất cả của anh, ngón tay, da thịt và cả người đều xác định với tôi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, bầu trời bao la ngoài cửa sổ đã nhiễm ánh nắng chiều màu tím, Nhiếp Duy Dương đang đứng trước cửa sổ, tay vuốt ngực, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy?"
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, bóng dáng trước mặt bị ánh sáng chiếu sáng, khóe miệng anh cong lên, giọng điệu trong veo sung sướng, thoảimái như áng mây giữa bầu trời tháng năm, anh nói: "Anh nghĩ, chúng nó đã mất."
Tôi không biết "chúng nó" mà anh nói là cái gì nhưng dường như lại có thể hiểu rõ, nhưng cái này có liên quan gì đây? Chỉ nhìn anh nhẹ nhàng trước mặt như vậy đã đủ để cho tôi mỉm cười thỏa mãn.
Bình luận facebook