Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1275
Chương 1275:
Nhà họ Thanh ở Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bây giờ tại nhà họ Thanh ở Dương Thành, từ lâu đã vắng lặng như chùa bỏ hoang.
Trụ cột trong dòng họ sa sút, nhân tài của cả dòng họ điều tàn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà cà trước khi Trịnh Tuyết Dương giành được công ty Bạch Vân, họ cũng đã hoàn toàn phá sản rồi.
Chi trong vòng vài ngày ngắn ngùi, tóc bà cụ Thanh Kiều đã bạc hết cả, cả người bà dường như già đi thêm hai mươi mấy tuổi.
Nhà họ Thanh ở Dương Thành từng một thời huy hoàng không ai bi kip, giờ đã phải đi đến bước đường tan cửa nát nhả.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có điều, giờ phút này người nhà họ Thanh vẫn quây quần bên nhau như trước.
"Sao rồi? Nhà họ Thanh ở Mỹ nói gì rối?" bà cụ Thanh Kiểu nhìn chằm chằm vào Thanh Kiếu Chinh vừa gọi điện thoại xong, lên tiếng với vẻ mặt khẩn thiết.Thanh Kiểu Chinh run run một chút rối nói: "Bên nhà họ Thanh ở Mỹ đồng ý rồi, sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ chủng ta, những họ có một yêu cầu
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đó chính là từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người trong nhà họ Thanh chúng ta, đều phải tham gia vào đám nô lệ cho nhà họ Thanh ở Mỹ."
"Từ đó trở đi, chúng ta đều sẽ chính thức trở
thành người hau cho nhà họ Thanh ở Mỹ." Nghe thấy câu này, sắc mặt của người nhà họ Thanh đều thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bà à, cái này chúng tôi không thể chấp nhận được! Nhà họ Thanh chúng ta ở Dương Thành cũng có mặt có mũi, làm sao có thể đi làm người hầu cho người ta được chứ?"
"Đúng đó! Chúng ta là gia đình quan lại giàu có, nếu như đi làm chuyện như vậy mà bị người ta biết được, sau này chúng ta còn làm sao mà lăn lộn trong chính quyền được nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bà à, bà nghĩ cho kĩ đi!”
Bà cụ Thanh Kiểu năm chặt cây gậy ba-toong trong tay, cười lạnh rối nói: "Mây người nghĩ tôi muốn a? Những mà nhà họ Thanh chủng ta bây giờ đã không còn con đường nào để đi nữa roi!"
"Chúng ta phải trở thành người hau, toàn bộ đềulà do lỗi của cái con tiện nhân Trịnh Tuyết Dương kia!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nó thân là con cháu của nhà họ Thanh chúng ta, lại không thèm ngoan ngoãn đưa tiến cho chúng ta, lại hại chúng ta thàm đến thế này!"
"Không trà thủ nó, không để cho nó với Bùi Nguyên Minh, một đôi nam nữ chó má, phải sống không bằng chết, mấy người cam tâm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Dù sao thì chỉ cần giết chết bọn nó! Không nói đến việc phải làm người hầu, dù có bắt chúng ta phải đến làm chó cho nhà họ Thanh ở Mỹ cũng được!"
Nghe thấy lời này của bà cụ Thanh Kiều, từng người từng người nhà họ Thanh đều lộ ra biểu cảm cực kỳ phẫn nộ.
Bọn họ càm thấy bà cụ thanh Kiểu nói không hề sai, đều là lỗi của hai con người để tiện Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cần phải lợi dụng lực lượng của nhà họ Thanh ở Mỹ, lấy lại hết những thứ đồ của bọn họ,
Ở một mặt khác, một chi nhánh công ty của nhà họ Chân Thủ đô ở Dương Thành
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chân Ngọc Thụ lúc đó đang đứng củi đấu, bởi vì ở vị trí mà vốn đi thuộc về anh ta, có một ông cụ chốnggây đang đứng,
Chân Vũ, một trong những vị trưởng lão ở vùng cẩm dịa sau nói của nhà họ Chân của Thủ đô.
Chân Vũ chậm rãi uống một chén trà, sau đó bình thản nhìn Chân Ngọc Thụ và nói: "Mọi việc làm thế nào rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chân Ngọc Thụ có chút run rẩy và nói: "Trường lão, đối phương không hề dễ đổi phó, con đã sắp xếp người ra tay rồi, những kết quả lại thất bại .."
"Hơn nữa, đám phế vật kia còn để thua mất ba mươi tỷ đồng tiền mặt, khiến cho mặt mũi của nhà họ Chân của Thủ đô chủng ta mất sạch rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bộp".
Chân Vũ hất mạnh chiếc gây trong tay một cái, trực tiếp để lại trên mặt Chân Ngọc Thụ một vết hằn do.
Nhưng Chân Ngọc Thụ lại không dám né tránh, cũng không dám có bất kỳ biểu cảm thù hận gì.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đúng là một thẳng phế vật!"
Chân Vũ lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã nói với cậu từ lâu rồi sao? Đừng có ra tay từ chỗ Bùi Nguyễn Minh, mà phải ra tay từ chỗ Trịnh Tuyết Dương"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cậu rốt cuộc là có làm việc theo mệnh lệnh củatôi không vậy?"
"Chỉ là một đứa con gái yếu đuối trói gà không chặt mà thôi, cậu còn muốn chơi đùa trên thương trưởng với cô ta hay sao?"
"Thế nào gọi là bá vương ngạch cung? Thế nào gọi là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, cậu có hiểu không hả?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhà họ Thanh ở Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bây giờ tại nhà họ Thanh ở Dương Thành, từ lâu đã vắng lặng như chùa bỏ hoang.
Trụ cột trong dòng họ sa sút, nhân tài của cả dòng họ điều tàn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà cà trước khi Trịnh Tuyết Dương giành được công ty Bạch Vân, họ cũng đã hoàn toàn phá sản rồi.
Chi trong vòng vài ngày ngắn ngùi, tóc bà cụ Thanh Kiều đã bạc hết cả, cả người bà dường như già đi thêm hai mươi mấy tuổi.
Nhà họ Thanh ở Dương Thành từng một thời huy hoàng không ai bi kip, giờ đã phải đi đến bước đường tan cửa nát nhả.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có điều, giờ phút này người nhà họ Thanh vẫn quây quần bên nhau như trước.
"Sao rồi? Nhà họ Thanh ở Mỹ nói gì rối?" bà cụ Thanh Kiểu nhìn chằm chằm vào Thanh Kiếu Chinh vừa gọi điện thoại xong, lên tiếng với vẻ mặt khẩn thiết.Thanh Kiểu Chinh run run một chút rối nói: "Bên nhà họ Thanh ở Mỹ đồng ý rồi, sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ chủng ta, những họ có một yêu cầu
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đó chính là từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người trong nhà họ Thanh chúng ta, đều phải tham gia vào đám nô lệ cho nhà họ Thanh ở Mỹ."
"Từ đó trở đi, chúng ta đều sẽ chính thức trở
thành người hau cho nhà họ Thanh ở Mỹ." Nghe thấy câu này, sắc mặt của người nhà họ Thanh đều thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bà à, cái này chúng tôi không thể chấp nhận được! Nhà họ Thanh chúng ta ở Dương Thành cũng có mặt có mũi, làm sao có thể đi làm người hầu cho người ta được chứ?"
"Đúng đó! Chúng ta là gia đình quan lại giàu có, nếu như đi làm chuyện như vậy mà bị người ta biết được, sau này chúng ta còn làm sao mà lăn lộn trong chính quyền được nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bà à, bà nghĩ cho kĩ đi!”
Bà cụ Thanh Kiểu năm chặt cây gậy ba-toong trong tay, cười lạnh rối nói: "Mây người nghĩ tôi muốn a? Những mà nhà họ Thanh chủng ta bây giờ đã không còn con đường nào để đi nữa roi!"
"Chúng ta phải trở thành người hau, toàn bộ đềulà do lỗi của cái con tiện nhân Trịnh Tuyết Dương kia!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nó thân là con cháu của nhà họ Thanh chúng ta, lại không thèm ngoan ngoãn đưa tiến cho chúng ta, lại hại chúng ta thàm đến thế này!"
"Không trà thủ nó, không để cho nó với Bùi Nguyên Minh, một đôi nam nữ chó má, phải sống không bằng chết, mấy người cam tâm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Dù sao thì chỉ cần giết chết bọn nó! Không nói đến việc phải làm người hầu, dù có bắt chúng ta phải đến làm chó cho nhà họ Thanh ở Mỹ cũng được!"
Nghe thấy lời này của bà cụ Thanh Kiều, từng người từng người nhà họ Thanh đều lộ ra biểu cảm cực kỳ phẫn nộ.
Bọn họ càm thấy bà cụ thanh Kiểu nói không hề sai, đều là lỗi của hai con người để tiện Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cần phải lợi dụng lực lượng của nhà họ Thanh ở Mỹ, lấy lại hết những thứ đồ của bọn họ,
Ở một mặt khác, một chi nhánh công ty của nhà họ Chân Thủ đô ở Dương Thành
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chân Ngọc Thụ lúc đó đang đứng củi đấu, bởi vì ở vị trí mà vốn đi thuộc về anh ta, có một ông cụ chốnggây đang đứng,
Chân Vũ, một trong những vị trưởng lão ở vùng cẩm dịa sau nói của nhà họ Chân của Thủ đô.
Chân Vũ chậm rãi uống một chén trà, sau đó bình thản nhìn Chân Ngọc Thụ và nói: "Mọi việc làm thế nào rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chân Ngọc Thụ có chút run rẩy và nói: "Trường lão, đối phương không hề dễ đổi phó, con đã sắp xếp người ra tay rồi, những kết quả lại thất bại .."
"Hơn nữa, đám phế vật kia còn để thua mất ba mươi tỷ đồng tiền mặt, khiến cho mặt mũi của nhà họ Chân của Thủ đô chủng ta mất sạch rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bộp".
Chân Vũ hất mạnh chiếc gây trong tay một cái, trực tiếp để lại trên mặt Chân Ngọc Thụ một vết hằn do.
Nhưng Chân Ngọc Thụ lại không dám né tránh, cũng không dám có bất kỳ biểu cảm thù hận gì.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đúng là một thẳng phế vật!"
Chân Vũ lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã nói với cậu từ lâu rồi sao? Đừng có ra tay từ chỗ Bùi Nguyễn Minh, mà phải ra tay từ chỗ Trịnh Tuyết Dương"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cậu rốt cuộc là có làm việc theo mệnh lệnh củatôi không vậy?"
"Chỉ là một đứa con gái yếu đuối trói gà không chặt mà thôi, cậu còn muốn chơi đùa trên thương trưởng với cô ta hay sao?"
"Thế nào gọi là bá vương ngạch cung? Thế nào gọi là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, cậu có hiểu không hả?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook