Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1468
Chương 1468:
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên đường trở về, Trịnh Khánh Vân tỉnh lại, vết thương của cô ta không tính là nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Sau khi quân y của Đường Đao Doanh xử lý xong, thì tốt hơn nhiều, còn lại cần dưỡng bệnh mấy ngày.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng dựa theo cách nói của quân y, phiền phức nhất hiện giờ là chuyện này sẽ để lại bóng mờ tâm lý cho cô ta.
Đáng tiếc tuy quân y của Đường Đao Doanh sẽ cứu sống người, nhưng không có biện pháp xử lý bóng ma tâm lý.
Bùi Nguyên Minh vốn định đưa Trịnh Khánh Vân về vườn hoa Hoàng Gia, nhưng cô ta kiên quyết không đồng ý, còn không chịu để Bùi Nguyên Minh nói chuyện này với đám người Trịnh Tuyết Dương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dựa theo cách nghĩ của cô ta, nếu chuyện này để Trịnh Tuấn và Thanh Linh biết được, chắc chắn sẽ trách Bùi Nguyên Minh.
Mà cô ta không muốn khiến anh rể mình chịu ấm ức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Khánh Vân thậm chí không hỏi tình hình trong biệt thự, cũng không nghĩ rốt cuộc mình rời đi thể nào.
Đối với cô ta mà nói, mình và anh rể mình không sao, cô ta đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.
Bùi Nguyên Minh thấy Trịnh Khánh Vân không sao, vì thế tôn trọng quyết định của cô ta, đưa cô ta về ký túc xá đại học Đà Nẵng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ký túc xá đại học Đà Nẵng là phân trước, tuy Trịnh Khánh Vân còn chưa chính thức khai giảng, nhưng đã làm xong thủ tục vào ở, còn chuyển một ít đồ dùng hàng ngày tới đây. Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Nhìn ký túc xá sinh viên đơn giản, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mình và em vợ mình cùng ở trong ký túc xá, chuyện này coi như là trải nghiệm hiếm có.
Trịnh Khánh Vân không để ý tới Bùi Nguyên Minh, nhịn đau đi tắm nước nóng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra toàn thân đã thơm ngào ngạt.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh cũng đi vào phòng tắm, rửa sạch mùi máu trên người. Đợi Bùi Nguyên Minh thay quần áo hàng ngày đi ra, Trịnh Khánh Vân liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh theo bản năng, trái tim lập tức đập loạn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh không tính là đẹp trai, nhưng góc cạnh rõ ràng, vô cùng đáng nhìn.
Quan trọng nhất là dáng người Bùi Nguyên Minh không tệ, nhìn sạch sẽ, chẳng qua trên người anh có một số vết thương và vết đạn mờ, những dấu vết này khiến Trịnh Khánh Vân nhìn mà đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta hiểu rõ quá khứ của Bùi Nguyên Minh hơn bất cứ người nào ở nhà họ Trịnh, cho nên cũng hiểu rõ, mấy năm nay anh rể ở rể nhà mình gian nan cỡ nào.
Nhớ tới Bùi Nguyên Minh là anh rể mình, trong lòng Trịnh Khánh Vân có tư vị khó hiểu.
Lý trí nói với cô ta, đây là anh rể mình, mình không thể suy nghĩ miên man.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng mà tình cảm không ngừng xúi giục cô ta, có lẽ tối nay phải nắm lấy cơ hội khó có được này.
Không biết anh rể...
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh không biết tâm tư của cô gái nhỏ phức tạp như vậy, lúc này anh rót một cốc sữa, nói: "Em nhân lúc còn nóng uống đi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ không có chuyện gì đâu." Cập nhật chương mới nhất tại Vietwritern et
Trịnh Khánh Vân cẩn thận nhận lấy cái cốc, nói khẽ: “Cảm ơn anh rể."
Bùi Nguyên Minh cầm lấy quần áo đầy vết máu của mình, nói: "Vậy em ở đây nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ sắp xếp người ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ em, sau này em sẽ không gặp chuyện như ngày hôm nay nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh lập tức xoay người rời đi. "Anh rể!”
Trịnh Khánh Vân bật thốt lên. "Đừng đi, em sợ!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh hơi sứng sốt, vươn tay xoa đầu Trịnh Khánh Vân, nói: "Không sao, có anh rể ở đây, không sao đâu." "Nhưng mà người ta thật sự sợ hãi!” Trịnh Khánh Vân kiên cường, hiểm khi có chút sợ hãi.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, tuy anh cảm thấy không thích hợp, nhưng anh vẫn cười nói: “Được rồi, vậy tối nay anh rể ở đây với em, em ngủ ở trên giường, anh ngủ trên ghế sô pha là được.”
Trịnh Khánh Vân sửng sốt, trong lòng không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cô ta nhanh chóng chui vào trong chăn, một lát sau vươn đầu ra: “Anh rể, tối nay cảm ơn anh đã cứu em!" "Anh là anh hùng cái thế của em!" "Sau này em tìm bạn trai, cũng phải tìm người như anh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên đường trở về, Trịnh Khánh Vân tỉnh lại, vết thương của cô ta không tính là nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Sau khi quân y của Đường Đao Doanh xử lý xong, thì tốt hơn nhiều, còn lại cần dưỡng bệnh mấy ngày.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng dựa theo cách nói của quân y, phiền phức nhất hiện giờ là chuyện này sẽ để lại bóng mờ tâm lý cho cô ta.
Đáng tiếc tuy quân y của Đường Đao Doanh sẽ cứu sống người, nhưng không có biện pháp xử lý bóng ma tâm lý.
Bùi Nguyên Minh vốn định đưa Trịnh Khánh Vân về vườn hoa Hoàng Gia, nhưng cô ta kiên quyết không đồng ý, còn không chịu để Bùi Nguyên Minh nói chuyện này với đám người Trịnh Tuyết Dương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dựa theo cách nghĩ của cô ta, nếu chuyện này để Trịnh Tuấn và Thanh Linh biết được, chắc chắn sẽ trách Bùi Nguyên Minh.
Mà cô ta không muốn khiến anh rể mình chịu ấm ức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Khánh Vân thậm chí không hỏi tình hình trong biệt thự, cũng không nghĩ rốt cuộc mình rời đi thể nào.
Đối với cô ta mà nói, mình và anh rể mình không sao, cô ta đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.
Bùi Nguyên Minh thấy Trịnh Khánh Vân không sao, vì thế tôn trọng quyết định của cô ta, đưa cô ta về ký túc xá đại học Đà Nẵng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ký túc xá đại học Đà Nẵng là phân trước, tuy Trịnh Khánh Vân còn chưa chính thức khai giảng, nhưng đã làm xong thủ tục vào ở, còn chuyển một ít đồ dùng hàng ngày tới đây. Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Nhìn ký túc xá sinh viên đơn giản, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mình và em vợ mình cùng ở trong ký túc xá, chuyện này coi như là trải nghiệm hiếm có.
Trịnh Khánh Vân không để ý tới Bùi Nguyên Minh, nhịn đau đi tắm nước nóng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra toàn thân đã thơm ngào ngạt.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh cũng đi vào phòng tắm, rửa sạch mùi máu trên người. Đợi Bùi Nguyên Minh thay quần áo hàng ngày đi ra, Trịnh Khánh Vân liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh theo bản năng, trái tim lập tức đập loạn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh không tính là đẹp trai, nhưng góc cạnh rõ ràng, vô cùng đáng nhìn.
Quan trọng nhất là dáng người Bùi Nguyên Minh không tệ, nhìn sạch sẽ, chẳng qua trên người anh có một số vết thương và vết đạn mờ, những dấu vết này khiến Trịnh Khánh Vân nhìn mà đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta hiểu rõ quá khứ của Bùi Nguyên Minh hơn bất cứ người nào ở nhà họ Trịnh, cho nên cũng hiểu rõ, mấy năm nay anh rể ở rể nhà mình gian nan cỡ nào.
Nhớ tới Bùi Nguyên Minh là anh rể mình, trong lòng Trịnh Khánh Vân có tư vị khó hiểu.
Lý trí nói với cô ta, đây là anh rể mình, mình không thể suy nghĩ miên man.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng mà tình cảm không ngừng xúi giục cô ta, có lẽ tối nay phải nắm lấy cơ hội khó có được này.
Không biết anh rể...
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh không biết tâm tư của cô gái nhỏ phức tạp như vậy, lúc này anh rót một cốc sữa, nói: "Em nhân lúc còn nóng uống đi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ không có chuyện gì đâu." Cập nhật chương mới nhất tại Vietwritern et
Trịnh Khánh Vân cẩn thận nhận lấy cái cốc, nói khẽ: “Cảm ơn anh rể."
Bùi Nguyên Minh cầm lấy quần áo đầy vết máu của mình, nói: "Vậy em ở đây nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ sắp xếp người ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ em, sau này em sẽ không gặp chuyện như ngày hôm nay nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh lập tức xoay người rời đi. "Anh rể!”
Trịnh Khánh Vân bật thốt lên. "Đừng đi, em sợ!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh hơi sứng sốt, vươn tay xoa đầu Trịnh Khánh Vân, nói: "Không sao, có anh rể ở đây, không sao đâu." "Nhưng mà người ta thật sự sợ hãi!” Trịnh Khánh Vân kiên cường, hiểm khi có chút sợ hãi.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, tuy anh cảm thấy không thích hợp, nhưng anh vẫn cười nói: “Được rồi, vậy tối nay anh rể ở đây với em, em ngủ ở trên giường, anh ngủ trên ghế sô pha là được.”
Trịnh Khánh Vân sửng sốt, trong lòng không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cô ta nhanh chóng chui vào trong chăn, một lát sau vươn đầu ra: “Anh rể, tối nay cảm ơn anh đã cứu em!" "Anh là anh hùng cái thế của em!" "Sau này em tìm bạn trai, cũng phải tìm người như anh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bình luận facebook