Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1516-1520
Chương 1516:
Đường Nhân Đồ dùng ánh mắt trào phúng nhìn Bạch Mộ Phong.
Dùng lực lượng của Long Ngục tới động vào tổng giáo đầu, Bạch Mộ Phong nghĩ tới kết cục sau này chưa?
Tuy Long Ngục luôn không vừa mắt với bộ binh, bộ binh cũng chưa chắc có thể bảo vệ được người khác dưới tay Long Ngục.
Nhưng vấn đề là, vị trước mắt này, căn bản không cân bộ binh che chở.
Thậm chí là lên một mức độ nào đấy, bộ binh còn cần anh che chở.
Nhân vật như vậy, Long Ngục có thể đắc tội được sao?
“Thân phận?”
“Anh ta thì có thân phận gì chứ?”
Nghe thấy thế, Bạch Mộ Phong hừ lạnh.
“Cho dù anh ta lợi hại mấy, không phải chỉ là thế tử Minh trong truyên thuyết thôi sao?”
“Chỉ là thế tử Minh, còn có thể đặt trên đầu Long Ngục tôi hay sao?”
“Đường Nhân Đồ, bây giờ tôi có lý do hoài nghị, anh và tập đoàn Thiện Nhân có giao dịch không đứng đắn, anh xong đời rồi!”
“Dựa theo pháp luật, tôi có quyền bắt anh!”
“Rầm…”
Đường Nhân Đô lại đá ra một cái, trực tiếp đạp Bạch Mộ Phong ngã xuống đất lần hai.
“Sao hôm nay cậu tới đây, tới làm gì, trong lòng cậu biết rõ!”
“Không phải là người tốt đẹp gì, thì đừng ở đây giả trang mình là chính nhân quân tử, chơi trò chính nghĩa!”
“Đường Nhân Đồ tôi làm việc, còn cần trưng cầu ý kiến của cậu sao?”
Bạch Mộ Phong lăn mấy vòng trên đất, mặt xám như tro tàn, vô cùng chật vật.
“Thống lĩnh Đường, cho dù thế nào Bùi Nguyên Minh cũng là kẻ khả nghi tập kích sát hại Sở Văn Trung phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, anh Bạch bắt anh ta trở về, cũng có ý của Long Môn!”
“Anh chắc chắn anh muốn che chở cho một người Long Môn và Long Ngục đều muốn bắt sao?”
Lúc này Thiệu Tĩnh Anh sợ Bùi Nguyên Minh có năng lực thoát thân, cho nên liên chụp mũ giữ lại.
“Anh thân là Chiến Thân bộ binh, lại đi che chở cho một tên tội phạm giết người, anh gánh nổi hậu quả không?”
“Bốp..”
Đường Nhân Đồ trực tiếp tiến lên, tát vào mặt Thiệu Tĩnh Anh đến mức sưng lên.
“Một người phụ nữ dâm đãng, được người ta gọi là cách cách, thì thật sự cho rằng mình là người của hoàng thân quốc thích rồi hả?”
“Ỷ thế hiếp người, chụp mũ lung tung, nếu không phải Đường Nhân Đồ tôi không giết phụ nữ, lúc này cô đã là một thi thể rồi”
“Cô có tư cách gì nghi ngờ tổng giám đốc Bùi?”
“Chỉ dựa vào cô là người đàn bà dâm đãng sao?”
Đường Nhân Đồ không cho Thiệu Tĩnh Anh chút mặt mũi.
Thiệu Tĩnh Anh che mặt, phẫn nộ nói: “Đường Nhân Đồ, anh dám tát tôi?”
“Anh có biết quan hệ của tôi hay không? Anh dám tát tôi, phía trên sẽ không tha cho anh đâu!”
“Bốp bốp…”
Đường Nhân Đồ rất dứt khoát tiến lên trước, lại tát hai cái, trực tiếp đánh Thiệu Tĩnh Anh cảm thấy choáng váng, trong lòng bi phẫn không thôi, đồng thời còn tràn ngập oán hận.
Nhưng mà cô ta không dám đánh trả.
Đường Nhân Đồ chẳng những rất trâu, hơn nữa Đường Môn sau lưng anh ta càng trâu hơn.
Bạch Mộ Phong bị tát đều không dám đánh trả, cô ta có quan hệ tới mấy, có năng lực tới mấy, ở trước mặt người này cũng phải chịu thiệt.
“Đường Chiến Thần, thế gian này xem trọng quy tắc, xem trọng pháp luật, cậu tùy ý làm bậy như vậy, không thấy hổ thẹn với Đại Hạ các cậu à..
Lý Vân Thiện nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này quái gở mở miệng.
“Tôi nhất định sẽ báo cáo với phía trên, hoàn cảnh Đại Hạ các cậu như vậy, không thích hợp cho chúng tôi tiếp tục đầu tư!”
“Bởi vì hành động hôm nay của cậu, những dự án tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi đầu tư ở Đại Hạ vào sang năm sẽ ngâm nước nóng phạm vi lớn, hậu quả như vậy, cậu gánh nổi không?”
“Cho dù là Đường Môn, cũng không bảo vệ được cậu đúng không?”
Lý Vân Thiện cảm thấy mình là người nước ngoài, còn là đại diện của tài phiệt Thượng Tinh ở Đại Hạ.
Bạch Mộ Phong bị thân phận của Đường Nhân Đồ áp chế, nhưng ông ta thì không.
“Đại Hạ chúng tôi, là nơi người Băng Quốc như ông có thể giương nanh múa vuốt từ khi nào thế?”
Đường Nhân Đồ tiến lên phía trước, giơ chân đạp Lý Vân Thiện ngã xuống đất.
Sắc mặt Lý Vân Thiện thay đổi, giận không kìm chế được: “Cậu!”
Đám cao thủ Taekwondo Băng Quốc ở sau lưng ông ta tiến lên theo bản năng.
Chương 1517: “Râầm rầm rầm…”
Đường Nhân Đồ đá một cái ra mà thôi, bôn cao thủ Taekwondo đều trực tiếp ngã xuống đất.
“Thích đi thì cút đi luôn!”
“Ông cho rằng, không có tài phiệt Thượng Tình các ông, Đại Hạ chúng tôi sẽ như thế nào?”
“Nói thật cho ông biết, nếu không nể mặt chuyện quá khứ, tài phiệt Thượng Tinh các ông sớm đã bị người ta ăn sạch sẽ rồi!”
“Chỉ có mấy tên phế vật tỉnh Tam Lăng dỗ các ông mà thôi, các ông thật sự coi rằng mình là trời rôi hả?”
Vẻ mặt Đường Nhân Đồ khinh thường.
Tài phiệt Thượng Tinh rất lợi hại, nhưng chỗ tài phiệt Thượng Tinh có quyên thế lớn nhất, là tỉnh Tam Lăng.
Bởi vì hoàn cảnh địa lý của tỉnh Tam Lăng đặc biệt, không có quá nhiều tài nguyên, những năm gần đây trên cơ bản kinh tế bị tài phiệt Thượng Tình cướp đoạt rồi.
Cho nên ở những khu vực đó, tài phiệt Thượng Tình có thể diễu võ dương oai.
Nhưng mà ở Yến Kinh, ở thủ đô, ở những nơi khác của Đại Hạ, tài phiệt Thượng Tỉnh là cái rằm gì?
Nghe thấy thế, Lý Vân Thiện lập tức xù lông: “Đường Nhân Đồ, tôi nhất định sẽ khiếu nại cậu!”
“Tôi sẽ tới trước mặt đại trưởng lão của bộ binh khiếu nại cậu!”
“Khiếu nại sao?”
Đường Nhân Đồ ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ mặt Lý Vân Thiện, lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy khiếu nại có tác dụng sao?”
“Ông đừng quên, ba năm trước ở trên chiến trường Âu Á, Băng Quốc các ông bị chúng tôi đánh thành chó!”
“Chỉ dựa vào ông cũng dám xuất hiện trước mặt đại trưởng lão bộ binh, ông không sợ ông ấy giãẫm chết ông sao?”
“Thậm chí chỉ cân ông ấy gọi một cuộc điện thoại tới Băng Quốc, ông cảm thấy chức đại diện của tài phiệt Thượng Tỉnh ở Đại Hạ của ông, còn giữ được hay không?”
Sắc mặt Lý Vân Thiện lập tức thay đổi.
Ông ta là đại diện của tài phiệt Thượng Tinh Băng Quốc ở Đại Hạ không sai, nhưng vấn đề là, những lời Đường Nhân Đồ nói không sai chút nào.
Ông ta tới trước mặt đại trưởng lão bộ binh kêu gào, đại trưởng lão có thể gọi một cuộc điện thoại phế đi ông ta.
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Lý Vân Thiện lập tức khó coi, cũng tuyệt đối không dám nói linh tinh nữa.
Cuộc chiến thất bại năm đó, là cơn ác mộng lớn nhất đối với Băng Quốc.
“Đi”
Nhìn thấy Đường Nhân Đồ cố gắng bảo vệ Bùi Nguyên Minh, mà Lý Vân Thiện cũng bị tốn thất nặng nê, lúc này vẻ mặt Bạch Mộ Phong khó coi tới cực hạn.
Anh ta biết rõ, hôm nay có Đường Nhân Đồ ở đây, cho dù thế nào anh ta cũng không động vào được Bùi Nguyên Minh rồi.
“Họ Bùi kia, hôm nay tôi chịu thiệt, nhưng mà sau này tôi sẽ đòi lại, anh đợi đó cho tôi!”
Vẻ mặt Bạch Mộ Phong rét lạnh, xoay người rời đi: “ĐiI”
Lúc này, một đám người của Long Ngục chuẩn bị xoay người rời đi.
“Đứng lại” Bùi Nguyên Minh vẫn luôn từ chối cho ý kiến nhìn cảnh tượng này lạnh nhạt mở miệng: “Bạch Mộ Phong, ai nói anh có thể rời đi?”
Trong giây phút này, khí thế của Bùi Nguyên Minh bao phủ khắp nơi.
Bùi Nguyên Minh đi ra, không nói những người khác, ngay cả Đường Nhân Đồ đều đứng khoanh tay theo bản năng, thu liễm khí tức của mình.
Mà những người khác, thì vẻ mặt cả đám kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, không biết anh muốn làm gì?
Nếu hôm nay không phải Đường Nhân Đồ xuất hiện, anh chắc chắn sẽ bị thiệt lớn.
Nhưng mà trong tình huống như vậy, Bùi Nguyên Minh còn chưa từ bỏ ý đồ?
Lúc này Bạch Mộ Phong cũng dừng bước lại, xoay người nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi, nể mặt Đường Nhân Đồ, tôi chịu thiệt, anh còn muốn thế nào nữa?”
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, tiến lên trước nói: “Tôi không có hứng thú đánh anh, xin lỗi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”
“Thậm chí phải nói, nếu hôm nay Đường Nhân Đồ ra mặt, dẹp yên chuyện này, như vậy nể mặt anh ấy, tôi sẽ không giết các anh”
“Nhưng mà anh đánh bị thương người của tôi, còn muốn bắt tôi, chuyện này không để yên được!”
“Cho nên hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, e rằng chuyện này không thể cho qua như vậy rồi “Ngục chủ của Long Ngục các anh tới đây, đều không thể bỏ qua, tôi đã nói rồi!”
Tươi cười của Bùi Nguyên Minh rất đẹp mắt, giọng nói rất ôn hòa, nhưng trong lời nói lại mang theo hương vị nghiêm túc.
Chương 1518: Sắc mặt đám Bạch Mộ Phong thay đổi lớn.
Sắc mặt Đường Nhân Đồ cũng thay đổi.
Hôm nay anh ta nhận được tin trước tiên, rất lo lắng Bùi Nguyên Minh cùng chống lại Long Môn và Long Ngục.
Như vậy cho dù anh là tổng giáo đầu trong truyên thuyết, cũng có khả năng gặp phải phiền phức rất lớn.
Nhưng từ thái độ của Bùi Nguyên Minh, Đường Nhân Đồ đã hiểu, tổng giáo đầu đúng là tổng giáo đầu, đám người xấu này không có chút ý nghĩa gì ở trước mặt anh.
“Họ Bùi! Đừng có mà không biết tốt xấu!
Chúng tôi nể mặt Đường Nhân Đồ, mới không so đo với anh!”
“Tốt nhất là anh nên thu liễm một chút, nếu không tôi không quan tâm cứ thế ra tay, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của anh đấy: “Còn ngục chủ của Long Ngục chứ?”
“Làm ra vẻ! Anh cứ tiếp tục làm ra vẻ đi!”
Bạch Mộ Phong còn chưa mở miệng, Thiệu Tĩnh Anh ở bên cạnh đã lạnh lùng quát: “Tôi khuyên anh nên thu liễm lại một chút, tránh cho trở mặt, chết cũng không biết vì sao lại như vậy?”
Rất rõ ràng, hôm nay Thiệu Tĩnh Anh tới đây, chính là muốn xem truyện cười của Bùi Nguyên Minh.
Dù sao Bùi Nguyên Minh đã vả mặt cô ta nhiều lần rồi.
Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay Đường Nhân Đồ xuất hiện, không chỉ giúp Bùi Nguyên Minh đấu lại Long Ngục và tài phiệt Thượng Tinh, còn đánh bọn họ răng rơi đầy đất.
Đối với Thiệu Tĩnh Anh kiêu căng tự mãn mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không thể tiếp nhận!
Cho nên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn dám đấu lại Bạch Mộ Phong, Thiệu Tĩnh Anh là người đầu tiên nhảy ra.
Theo ý cô ta, thế tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân thì thế nào?
Nói trắng ra, tập đoàn Thiện Nhân chỉ là một tập đoàn còn chưa đưa ra thị trường mà thôi.
Thế tử Minh đắc tội nhiều người như vậy, còn muốn tập đoàn có thể thành công đưa ra thị trường sao? Năm mơ đi Ý vào có Đường Nhân Đồ làm chỗ dựa, đã muốn cáo mượn oai hùm? Diễu võ dương oai?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Ở trong nhận thức của Thiệu Tĩnh Anh, cho dù là thế tử Minh, thì có tư cách gì đánh đồng được với bọn họ.
“Thu liễm một chút sao?” Bùi Nguyên Minh nở nụ cười.
Nếu không phải Đường Nhân Đồ ra mặt, bây giờ đám người này đã là thi thể nằm trên đất rồi.
Phải nói là Thiệu Tĩnh Anh không biết sống chết, hay là nói cô ta tự cho là đúng đây?
Thiệu Tĩnh Anh hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Anh dựa vào Đường Nhân Đồ, dựa vào bộ binh, sau đó dựa vào tên tuổi của Đường Môn để cáo mượn oai hùm?”
“Đừng tự nghĩ răng anh giống như thực sự có bản lĩnh!”
“Anh có lai lịch gì, thực lực gì, trong lòng không rõ sao?”
Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nghe cô ta nói lời vô nghĩa, lạnh lùng nói: “Được rồi, câm miệng, lại nói lời vô nghĩa tôi giết cô đấy!”
Thiệu Tĩnh Anh bị sặc một cái, không nói được một câu nên lời, thiếu chút nữa bị tức chết.
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bạch Mộ Phong, nói: “Hôm nay nể mặt Đường Môn, nể mặt bộ binh, tôi sẽ không lấy mạng của anh”
“Tự anh để lại hai tay, hai chân, chuyện này coi như xong”
Đường Nhân Đồ nghe thấy thế thở dài một hơi.
Dưới cái nhìn của Bạch Mộ Phong, Bùi Nguyên Minh đang ỷ vào mặt mũi của anh ta, mới có thể diễu võ dương oai.
Ai ngờ Bùi Nguyên Minh tự cho mình mặt mũi, nếu không Bạch Mộ Phong sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.
“Họ Bùi, đừng có mà càn rối Bạch Mộ Phong nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng: “Không có Đường Nhân Đồ, không có bộ binh, không có Đường Môn, một bàn tay của tôi có thể bóp chết anh!”
Tuy Bùi Nguyên Minh chỉ tát Tân Ý Hàm ba cái liền thành phế nhân.
Nhưng hiện giờ tin tức này còn chưa truyền ra, ở trong mắt Bạch Mộ Phong, Bùi Nguyên Minh chỉ là cáo mượn oai hùm mới giết được Sở Văn Trung.
Còn đám An Tiến Bình thất bại, anh ta cũng không để vào mắt.
Dù sao Bùi Nguyên Minh cũng là thế tử Minh, nếu như ngay cả tài phiệt nước ngoài cũng không ứng phó được, không tránh khỏi quá yếu rồi.
Nhưng Bạch Mộ Phong phán quyết ra, Bùi Nguyên Minh trâu bò tới mấy, lợi hại tới mấy, cũng không thể đối đầu được với Long Ngục.
Đây mới là chỗ dựa hôm nay anh ta sẽ ra tay.
Đối với người như Bùi Nguyên Minh, Bạch Mộ Phong cảm thấy một tay mình có thể giãm chết chục ngàn người.
Chương 1519:
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, thản nhiên nói: “Được, vậy tôi cho anh một cơ hội.”
“Hôm nay tôi chỉ dùng một tay, tôi mà dùng hai tay thì tính tôi thua, chuyện này dừng ở đây”
“Làm càn!”
Vẻ mặt Bạch Mộ Phong rét lạnh, anh ta nghe ra được, Bùi Nguyên Minh đây là sỉ nhục mình.
“Anh đã muốn chết, vậy tôi tiễn anh đi!”
Ngay sau đó, Bạch Mộ Phong không cho Đường Nhân Đồ cơ hội phản ứng, trực tiếp lấn người mà lên.
Ở trong mắt anh ta, Bùi Nguyên Minh được gọi là thế tử, cho dù có chút bản lĩnh thì thế nào chứ?
Hết một tới hai, hết hai tới ba gây sự với anh †a, quả thực là không biết sống chết!
Vẻ mặt đám Thiệu Tĩnh Anh tràn ngập thương hại nhìn Bùi Nguyên Minh.
Đầu óc thế tử Minh này bị nước vào rồi!
Anh thật sự cho rằng, dựa vào thân phận thế tử này của anh, thì có thể biến thành bùa hộ mệnh của anh sao?
Đường Nhân Đồ ra mặt vì anh ổn định cục diện, anh còn không nhân cơ hội xuống đài, còn giao đấu với Bạch Mộ Phong của Long Ngục?
Đây không phải là tự mình tìm đường chết thì là gì?
Nhưng mà cũng đúng.
Long Môn này quá nhỏ, Bùi Nguyên Minh đứng ở đây có địa vị quá cao, cho nên anh căn bản không biết, bầu trời bên ngoài rộng lớn, lại cao bao nhiêu!
Người như vậy, chỉ có khiến anh đứng trước mặt Hoàng Hà, anh mới biết hai chữ hết hi vọng viết như thế nào!
Chỉ có khiến anh thấy được mình nhỏ bé và đáng thương, anh mới biết rốt cuộc mọi chuyện mình trải qua không có tri thức, buồn cười cỡ nào!
Chỉ là một thế tử, một thế tử của gia tộc lụi bại, đã muốn đấu với đám người giàu có quyền quý như bọn họ?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Lý Vân Thiện nhìn thấy cảnh tượng này, cũng lộ ra nụ cười mỉa.
Bùi Nguyên Minh à Bùi Nguyên Minh, cậu thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đấu lại thống lĩnh Long Ngục sao?
Cậu chỉ là một người làm ăn, lấy gì đấu với người ta?
“Bùm!”
Cùng lúc đó, một quyền của Bạch Mộ Phong đánh ra, khí thế như hồng thủy.
Vừa rồi bị Đường Nhân Đồ đạp mấy lần ngã xuống đất, trong lòng anh ta đã sôi trào lửa giận.
Một quyền này, cho dù không đánh chết Bùi Nguyên Minh, cũng khiến anh thành tàn phết “Đi tìm chết đi! Phế vật!”
Bạch Mộ Phong liên tục cười mỉa.
Nhưng đối mặt với một quyền đáng sợ này, Bùi Nguyên Minh không có cử động.
Ở trong mắt những người khác, đây là anh đang sợ hãi.
“Rầm!”
“Đường Nhân Đồ, đây là người anh muốn che chở đấy!”
“Một tên dựa vào miệng khoác lác, vậy mà dám ra tay với anh Bạch?”
Vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh trào phúng, hoàn toàn khinh thường Bùi Nguyên Minh.
Đám Lý Vân Thiện cũng lộ ra biểu cảm đầy ý tứ sâu xa.
Tên nhóc không biết sống chết, e rằng nên trả giá thật nhiều vì sự tự đại của mình!
Chỉ có Đường Nhân Đồ không chút để ý, tổng giáo đầu có thân thủ thế nào?
Chút công phu mèo cào đó của Bạch Mộ Phong, sao có thể là đối thủ của tổng giáo đầu?
“Rầm!”
Ngay lúc Bạch Mộ Phong đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, cuối cùng anh cũng ra tay rồi.
“Rầm rầm rầm…”
Từng đợt âm thanh quyền đấm cước đá truyền tới, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên căn bản không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vài giây, toàn bộ khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người chỉ liếc mắt một cái lập tức rung động với cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt đất, gương mặt Bạch Mộ Phong đầy là máu, toàn thân run rẩy, không ngừng kêu thảm thiết.
Tay chân của anh ta đều bị đánh gãy, quan trọng nhất chính là, chân của Bùi Nguyên Minh còn giẫm lên ngực anh ta.
“Sao có thể có chuyện này được?”
Đám Thiệu Tĩnh Anh nhìn tới mức ngây người.
Bạch Mộ Phong, thống lĩnh Long Ngục trâu bò hò hét, chỉ giao đấu mấy giây, đã như con chó nằm trên mặt đất, không có năng lực phản kháng?
Mà người bị bọn họ khinh thường, lúc này còn giẫm lên người Bạch Mộ Phong, bá đạo như thần.
Cảnh tượng này giống như trong mơi Chẳng lẽ kết cục không phải là ngược lại sao?
Chương 1520:
“Chuyện này… Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
“Sao Bùi Nguyên Minh có thể có thân thủ tốt như vậy?”
“Không phải cậu ta chỉ dựa vào Đường Nhân Đồ cáo mượn oai hùm sao?”
“Sao cậu ta có thể đánh thắng được Bạch Mộ Phong?”
Trong lòng Lý Vân Thiện giật mình, lúc này ông ta hiểu rõ.
Cho dù là tam thánh Taekwondo Băng Quốc, hay là tám Đại Thiên Vương thuộc hạ của ông ta, hẳn là đều thua trong tay Bùi Nguyên Minh.
Lúc này Lý Vân Thiện cảm thấy rất may mắn, vì mình mời Phác Việt Bân người đứng đầu Taekwondo tới.
Nếu không bây giờ thật sự không áp được Bùi Nguyên Minh!
Nhưng mà bây giờ Phác Việt Bân không ở bên cạnh, Lý Vân Thiện gần như lùi về sau theo bản năng.
Mà khóe mắt Thiệu Tĩnh Anh thì giật giật, cho dù thế nào đều không tin vào cảnh tượng mình đang nhìn.
Còn Bạch Mộ Phong, lúc này vẻ mặt sững sờ.
Anh ta vốn chuẩn bị dùng một quyên phế đi Bùi Nguyên Minh, nhưng chỉ trong chớp mắt, chính anh ta bị người ta phế đi.
Đường Nhân Đồ thở dài một hơi, vẻ mặt kỳ lạ.
Bạch Mộ Phong này, thật sự là đang tự tìm đường chất.
Nếu nhận sợ sớm một chút, sao có thể rơi vào kết quả này?
“Họ Bùi kia, tao là Bạch Mộ Phong, tao là người nhà họ Bạch ở Tô Hàng, tao là thống lĩnh Long Ngục, mặc kệ người đứng sau lưng mày là ai, mày làm như vậy với tao, đều sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.. “
Bạch Mộ Phong gian nan nói một câu.
“Rầmt”
Bùi Nguyên Minh đá một cái, trực tiếp đá bay Bạch Mộ Phong, lúc đập xuống đất, anh ta phun máu đã hồn mê.
“Trở về nói với Quách Tuấn Anh.. “
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ mặt Thiệu Tĩnh Anh.
“Chuyện ngày hôm nay, chưa xong đâu”
Đám người Bạch Mộ Phong chật vật rời đi, đám Lý Vân Thiện cũng chạy trốn thật nhanh.
Đường Nhân Đồ sắp xếp cho quân y của Đường Đao Doanh tới chữa trị vết thương cho đám Lôi Tuấn Quang trước tiên.
Đợi vết thương của những người này xử lý xong, Bùi Nguyên Minh mới liếc mắt nhìn Hạ Vân một cái: “Mấy ngày nữa tập đoàn Thiện Nhân chúng ta mới đưa ra thị trường, nhân cơ hội sửa lại đại sảnh đi”
Hạ Vân hơi gật đầu, bây giờ cả đại sảnh bị tổn hại nghiêm trọng, mấy ngày này nhất định phải tăng ca trang trí lại.
Nếu không mấy ngày sau buổi lễ đưa ra thị trường, đã biển thành chuyện thật buồn cười.
Đợi mọi chuyện xử lý xong, Bùi Nguyên Minh mới bảo Đường Nhân Đồ tới gần.
“Nhân Đồ, anh không chuẩn bị cho tôi một lời giải thích sao?”
Đường Nhân Đồ cười khổ một tiếng, nói: “Tổng giáo đầu, trước đó tôi nhận được tin, người của Long Môn phân hội thủ đô đến chỗ Long Môn tổng hội Yến Kinh khóc lóc kể lể: “Ba mươi sáu phân hội Long Môn, ngoại trừ Sở Văn Trung đã chết ra, ba mươi lăm phân hội trưởng khác cùng dâng thư, yêu cầu truy xét điều tra chuyện Sở Văn Trung bị tập kích giết chết, mà cậu bị xếp vào danh sách tình nghi!”
“Cho nên Bạch Mộ Phong dẫn theo Long Ngục tới lập uy, anh không muốn tôi tùy tiện đắc tội Long Ngục đúng không?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Đúng vậy” Đường Nhân Đồ thở dài: “Long Ngục vẫn luôn không vừa mắt bộ binh tôi, bây giờ tổng giáo đầu lại xuất ngũ rồi, nếu Long Ngục liên thủ với Long Môn, bộ binh chưa chắc sẽ bảo vệ được người, cho nên tôi mới tự chủ trương…”
“Không sao, anh đây là có ý tốt.”
Bùi Nguyên Minh cười.
“Nhưng mà anh cảm thấy Bùi Nguyên Minh tôi cần người che chở sao?”
“Muốn nói chỗ dựa vững chắc, bản thân tôi là chỗ dựa vững chắc nhất”
“Muốn nói bối cảnh, bản thân tôi là bối cảnh lớn nhất”
Toàn thân Đường Nhân Đồ hơi chấn động, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Thiếu chút nữa anh ta quên mất, ban đầu ở chiến trường Âu Á, một mình vị này từng địch lại năm, quét ngang ngũ đại cường quốc liên minh với nhau.
Người như anh, quả thật không cần bất cứ bối cảnh gì, bất cứ chỗ dựa vững chắc gì, bất cứ năng lực gì.
Bởi vì ba chữ tổng giáo đầu là bối cảnh lớn nhất, chỗ dựa vững chắc nhất, năng lực lớn nhất!
Đường Nhân Đồ dùng ánh mắt trào phúng nhìn Bạch Mộ Phong.
Dùng lực lượng của Long Ngục tới động vào tổng giáo đầu, Bạch Mộ Phong nghĩ tới kết cục sau này chưa?
Tuy Long Ngục luôn không vừa mắt với bộ binh, bộ binh cũng chưa chắc có thể bảo vệ được người khác dưới tay Long Ngục.
Nhưng vấn đề là, vị trước mắt này, căn bản không cân bộ binh che chở.
Thậm chí là lên một mức độ nào đấy, bộ binh còn cần anh che chở.
Nhân vật như vậy, Long Ngục có thể đắc tội được sao?
“Thân phận?”
“Anh ta thì có thân phận gì chứ?”
Nghe thấy thế, Bạch Mộ Phong hừ lạnh.
“Cho dù anh ta lợi hại mấy, không phải chỉ là thế tử Minh trong truyên thuyết thôi sao?”
“Chỉ là thế tử Minh, còn có thể đặt trên đầu Long Ngục tôi hay sao?”
“Đường Nhân Đồ, bây giờ tôi có lý do hoài nghị, anh và tập đoàn Thiện Nhân có giao dịch không đứng đắn, anh xong đời rồi!”
“Dựa theo pháp luật, tôi có quyền bắt anh!”
“Rầm…”
Đường Nhân Đô lại đá ra một cái, trực tiếp đạp Bạch Mộ Phong ngã xuống đất lần hai.
“Sao hôm nay cậu tới đây, tới làm gì, trong lòng cậu biết rõ!”
“Không phải là người tốt đẹp gì, thì đừng ở đây giả trang mình là chính nhân quân tử, chơi trò chính nghĩa!”
“Đường Nhân Đồ tôi làm việc, còn cần trưng cầu ý kiến của cậu sao?”
Bạch Mộ Phong lăn mấy vòng trên đất, mặt xám như tro tàn, vô cùng chật vật.
“Thống lĩnh Đường, cho dù thế nào Bùi Nguyên Minh cũng là kẻ khả nghi tập kích sát hại Sở Văn Trung phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, anh Bạch bắt anh ta trở về, cũng có ý của Long Môn!”
“Anh chắc chắn anh muốn che chở cho một người Long Môn và Long Ngục đều muốn bắt sao?”
Lúc này Thiệu Tĩnh Anh sợ Bùi Nguyên Minh có năng lực thoát thân, cho nên liên chụp mũ giữ lại.
“Anh thân là Chiến Thân bộ binh, lại đi che chở cho một tên tội phạm giết người, anh gánh nổi hậu quả không?”
“Bốp..”
Đường Nhân Đồ trực tiếp tiến lên, tát vào mặt Thiệu Tĩnh Anh đến mức sưng lên.
“Một người phụ nữ dâm đãng, được người ta gọi là cách cách, thì thật sự cho rằng mình là người của hoàng thân quốc thích rồi hả?”
“Ỷ thế hiếp người, chụp mũ lung tung, nếu không phải Đường Nhân Đồ tôi không giết phụ nữ, lúc này cô đã là một thi thể rồi”
“Cô có tư cách gì nghi ngờ tổng giám đốc Bùi?”
“Chỉ dựa vào cô là người đàn bà dâm đãng sao?”
Đường Nhân Đồ không cho Thiệu Tĩnh Anh chút mặt mũi.
Thiệu Tĩnh Anh che mặt, phẫn nộ nói: “Đường Nhân Đồ, anh dám tát tôi?”
“Anh có biết quan hệ của tôi hay không? Anh dám tát tôi, phía trên sẽ không tha cho anh đâu!”
“Bốp bốp…”
Đường Nhân Đồ rất dứt khoát tiến lên trước, lại tát hai cái, trực tiếp đánh Thiệu Tĩnh Anh cảm thấy choáng váng, trong lòng bi phẫn không thôi, đồng thời còn tràn ngập oán hận.
Nhưng mà cô ta không dám đánh trả.
Đường Nhân Đồ chẳng những rất trâu, hơn nữa Đường Môn sau lưng anh ta càng trâu hơn.
Bạch Mộ Phong bị tát đều không dám đánh trả, cô ta có quan hệ tới mấy, có năng lực tới mấy, ở trước mặt người này cũng phải chịu thiệt.
“Đường Chiến Thần, thế gian này xem trọng quy tắc, xem trọng pháp luật, cậu tùy ý làm bậy như vậy, không thấy hổ thẹn với Đại Hạ các cậu à..
Lý Vân Thiện nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này quái gở mở miệng.
“Tôi nhất định sẽ báo cáo với phía trên, hoàn cảnh Đại Hạ các cậu như vậy, không thích hợp cho chúng tôi tiếp tục đầu tư!”
“Bởi vì hành động hôm nay của cậu, những dự án tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi đầu tư ở Đại Hạ vào sang năm sẽ ngâm nước nóng phạm vi lớn, hậu quả như vậy, cậu gánh nổi không?”
“Cho dù là Đường Môn, cũng không bảo vệ được cậu đúng không?”
Lý Vân Thiện cảm thấy mình là người nước ngoài, còn là đại diện của tài phiệt Thượng Tinh ở Đại Hạ.
Bạch Mộ Phong bị thân phận của Đường Nhân Đồ áp chế, nhưng ông ta thì không.
“Đại Hạ chúng tôi, là nơi người Băng Quốc như ông có thể giương nanh múa vuốt từ khi nào thế?”
Đường Nhân Đồ tiến lên phía trước, giơ chân đạp Lý Vân Thiện ngã xuống đất.
Sắc mặt Lý Vân Thiện thay đổi, giận không kìm chế được: “Cậu!”
Đám cao thủ Taekwondo Băng Quốc ở sau lưng ông ta tiến lên theo bản năng.
Chương 1517: “Râầm rầm rầm…”
Đường Nhân Đồ đá một cái ra mà thôi, bôn cao thủ Taekwondo đều trực tiếp ngã xuống đất.
“Thích đi thì cút đi luôn!”
“Ông cho rằng, không có tài phiệt Thượng Tình các ông, Đại Hạ chúng tôi sẽ như thế nào?”
“Nói thật cho ông biết, nếu không nể mặt chuyện quá khứ, tài phiệt Thượng Tinh các ông sớm đã bị người ta ăn sạch sẽ rồi!”
“Chỉ có mấy tên phế vật tỉnh Tam Lăng dỗ các ông mà thôi, các ông thật sự coi rằng mình là trời rôi hả?”
Vẻ mặt Đường Nhân Đồ khinh thường.
Tài phiệt Thượng Tinh rất lợi hại, nhưng chỗ tài phiệt Thượng Tinh có quyên thế lớn nhất, là tỉnh Tam Lăng.
Bởi vì hoàn cảnh địa lý của tỉnh Tam Lăng đặc biệt, không có quá nhiều tài nguyên, những năm gần đây trên cơ bản kinh tế bị tài phiệt Thượng Tình cướp đoạt rồi.
Cho nên ở những khu vực đó, tài phiệt Thượng Tình có thể diễu võ dương oai.
Nhưng mà ở Yến Kinh, ở thủ đô, ở những nơi khác của Đại Hạ, tài phiệt Thượng Tỉnh là cái rằm gì?
Nghe thấy thế, Lý Vân Thiện lập tức xù lông: “Đường Nhân Đồ, tôi nhất định sẽ khiếu nại cậu!”
“Tôi sẽ tới trước mặt đại trưởng lão của bộ binh khiếu nại cậu!”
“Khiếu nại sao?”
Đường Nhân Đồ ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ mặt Lý Vân Thiện, lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy khiếu nại có tác dụng sao?”
“Ông đừng quên, ba năm trước ở trên chiến trường Âu Á, Băng Quốc các ông bị chúng tôi đánh thành chó!”
“Chỉ dựa vào ông cũng dám xuất hiện trước mặt đại trưởng lão bộ binh, ông không sợ ông ấy giãẫm chết ông sao?”
“Thậm chí chỉ cân ông ấy gọi một cuộc điện thoại tới Băng Quốc, ông cảm thấy chức đại diện của tài phiệt Thượng Tỉnh ở Đại Hạ của ông, còn giữ được hay không?”
Sắc mặt Lý Vân Thiện lập tức thay đổi.
Ông ta là đại diện của tài phiệt Thượng Tinh Băng Quốc ở Đại Hạ không sai, nhưng vấn đề là, những lời Đường Nhân Đồ nói không sai chút nào.
Ông ta tới trước mặt đại trưởng lão bộ binh kêu gào, đại trưởng lão có thể gọi một cuộc điện thoại phế đi ông ta.
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Lý Vân Thiện lập tức khó coi, cũng tuyệt đối không dám nói linh tinh nữa.
Cuộc chiến thất bại năm đó, là cơn ác mộng lớn nhất đối với Băng Quốc.
“Đi”
Nhìn thấy Đường Nhân Đồ cố gắng bảo vệ Bùi Nguyên Minh, mà Lý Vân Thiện cũng bị tốn thất nặng nê, lúc này vẻ mặt Bạch Mộ Phong khó coi tới cực hạn.
Anh ta biết rõ, hôm nay có Đường Nhân Đồ ở đây, cho dù thế nào anh ta cũng không động vào được Bùi Nguyên Minh rồi.
“Họ Bùi kia, hôm nay tôi chịu thiệt, nhưng mà sau này tôi sẽ đòi lại, anh đợi đó cho tôi!”
Vẻ mặt Bạch Mộ Phong rét lạnh, xoay người rời đi: “ĐiI”
Lúc này, một đám người của Long Ngục chuẩn bị xoay người rời đi.
“Đứng lại” Bùi Nguyên Minh vẫn luôn từ chối cho ý kiến nhìn cảnh tượng này lạnh nhạt mở miệng: “Bạch Mộ Phong, ai nói anh có thể rời đi?”
Trong giây phút này, khí thế của Bùi Nguyên Minh bao phủ khắp nơi.
Bùi Nguyên Minh đi ra, không nói những người khác, ngay cả Đường Nhân Đồ đều đứng khoanh tay theo bản năng, thu liễm khí tức của mình.
Mà những người khác, thì vẻ mặt cả đám kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, không biết anh muốn làm gì?
Nếu hôm nay không phải Đường Nhân Đồ xuất hiện, anh chắc chắn sẽ bị thiệt lớn.
Nhưng mà trong tình huống như vậy, Bùi Nguyên Minh còn chưa từ bỏ ý đồ?
Lúc này Bạch Mộ Phong cũng dừng bước lại, xoay người nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi, nể mặt Đường Nhân Đồ, tôi chịu thiệt, anh còn muốn thế nào nữa?”
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, tiến lên trước nói: “Tôi không có hứng thú đánh anh, xin lỗi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”
“Thậm chí phải nói, nếu hôm nay Đường Nhân Đồ ra mặt, dẹp yên chuyện này, như vậy nể mặt anh ấy, tôi sẽ không giết các anh”
“Nhưng mà anh đánh bị thương người của tôi, còn muốn bắt tôi, chuyện này không để yên được!”
“Cho nên hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, e rằng chuyện này không thể cho qua như vậy rồi “Ngục chủ của Long Ngục các anh tới đây, đều không thể bỏ qua, tôi đã nói rồi!”
Tươi cười của Bùi Nguyên Minh rất đẹp mắt, giọng nói rất ôn hòa, nhưng trong lời nói lại mang theo hương vị nghiêm túc.
Chương 1518: Sắc mặt đám Bạch Mộ Phong thay đổi lớn.
Sắc mặt Đường Nhân Đồ cũng thay đổi.
Hôm nay anh ta nhận được tin trước tiên, rất lo lắng Bùi Nguyên Minh cùng chống lại Long Môn và Long Ngục.
Như vậy cho dù anh là tổng giáo đầu trong truyên thuyết, cũng có khả năng gặp phải phiền phức rất lớn.
Nhưng từ thái độ của Bùi Nguyên Minh, Đường Nhân Đồ đã hiểu, tổng giáo đầu đúng là tổng giáo đầu, đám người xấu này không có chút ý nghĩa gì ở trước mặt anh.
“Họ Bùi! Đừng có mà không biết tốt xấu!
Chúng tôi nể mặt Đường Nhân Đồ, mới không so đo với anh!”
“Tốt nhất là anh nên thu liễm một chút, nếu không tôi không quan tâm cứ thế ra tay, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của anh đấy: “Còn ngục chủ của Long Ngục chứ?”
“Làm ra vẻ! Anh cứ tiếp tục làm ra vẻ đi!”
Bạch Mộ Phong còn chưa mở miệng, Thiệu Tĩnh Anh ở bên cạnh đã lạnh lùng quát: “Tôi khuyên anh nên thu liễm lại một chút, tránh cho trở mặt, chết cũng không biết vì sao lại như vậy?”
Rất rõ ràng, hôm nay Thiệu Tĩnh Anh tới đây, chính là muốn xem truyện cười của Bùi Nguyên Minh.
Dù sao Bùi Nguyên Minh đã vả mặt cô ta nhiều lần rồi.
Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay Đường Nhân Đồ xuất hiện, không chỉ giúp Bùi Nguyên Minh đấu lại Long Ngục và tài phiệt Thượng Tinh, còn đánh bọn họ răng rơi đầy đất.
Đối với Thiệu Tĩnh Anh kiêu căng tự mãn mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không thể tiếp nhận!
Cho nên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn dám đấu lại Bạch Mộ Phong, Thiệu Tĩnh Anh là người đầu tiên nhảy ra.
Theo ý cô ta, thế tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân thì thế nào?
Nói trắng ra, tập đoàn Thiện Nhân chỉ là một tập đoàn còn chưa đưa ra thị trường mà thôi.
Thế tử Minh đắc tội nhiều người như vậy, còn muốn tập đoàn có thể thành công đưa ra thị trường sao? Năm mơ đi Ý vào có Đường Nhân Đồ làm chỗ dựa, đã muốn cáo mượn oai hùm? Diễu võ dương oai?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Ở trong nhận thức của Thiệu Tĩnh Anh, cho dù là thế tử Minh, thì có tư cách gì đánh đồng được với bọn họ.
“Thu liễm một chút sao?” Bùi Nguyên Minh nở nụ cười.
Nếu không phải Đường Nhân Đồ ra mặt, bây giờ đám người này đã là thi thể nằm trên đất rồi.
Phải nói là Thiệu Tĩnh Anh không biết sống chết, hay là nói cô ta tự cho là đúng đây?
Thiệu Tĩnh Anh hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Anh dựa vào Đường Nhân Đồ, dựa vào bộ binh, sau đó dựa vào tên tuổi của Đường Môn để cáo mượn oai hùm?”
“Đừng tự nghĩ răng anh giống như thực sự có bản lĩnh!”
“Anh có lai lịch gì, thực lực gì, trong lòng không rõ sao?”
Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nghe cô ta nói lời vô nghĩa, lạnh lùng nói: “Được rồi, câm miệng, lại nói lời vô nghĩa tôi giết cô đấy!”
Thiệu Tĩnh Anh bị sặc một cái, không nói được một câu nên lời, thiếu chút nữa bị tức chết.
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bạch Mộ Phong, nói: “Hôm nay nể mặt Đường Môn, nể mặt bộ binh, tôi sẽ không lấy mạng của anh”
“Tự anh để lại hai tay, hai chân, chuyện này coi như xong”
Đường Nhân Đồ nghe thấy thế thở dài một hơi.
Dưới cái nhìn của Bạch Mộ Phong, Bùi Nguyên Minh đang ỷ vào mặt mũi của anh ta, mới có thể diễu võ dương oai.
Ai ngờ Bùi Nguyên Minh tự cho mình mặt mũi, nếu không Bạch Mộ Phong sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.
“Họ Bùi, đừng có mà càn rối Bạch Mộ Phong nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng: “Không có Đường Nhân Đồ, không có bộ binh, không có Đường Môn, một bàn tay của tôi có thể bóp chết anh!”
Tuy Bùi Nguyên Minh chỉ tát Tân Ý Hàm ba cái liền thành phế nhân.
Nhưng hiện giờ tin tức này còn chưa truyền ra, ở trong mắt Bạch Mộ Phong, Bùi Nguyên Minh chỉ là cáo mượn oai hùm mới giết được Sở Văn Trung.
Còn đám An Tiến Bình thất bại, anh ta cũng không để vào mắt.
Dù sao Bùi Nguyên Minh cũng là thế tử Minh, nếu như ngay cả tài phiệt nước ngoài cũng không ứng phó được, không tránh khỏi quá yếu rồi.
Nhưng Bạch Mộ Phong phán quyết ra, Bùi Nguyên Minh trâu bò tới mấy, lợi hại tới mấy, cũng không thể đối đầu được với Long Ngục.
Đây mới là chỗ dựa hôm nay anh ta sẽ ra tay.
Đối với người như Bùi Nguyên Minh, Bạch Mộ Phong cảm thấy một tay mình có thể giãm chết chục ngàn người.
Chương 1519:
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, thản nhiên nói: “Được, vậy tôi cho anh một cơ hội.”
“Hôm nay tôi chỉ dùng một tay, tôi mà dùng hai tay thì tính tôi thua, chuyện này dừng ở đây”
“Làm càn!”
Vẻ mặt Bạch Mộ Phong rét lạnh, anh ta nghe ra được, Bùi Nguyên Minh đây là sỉ nhục mình.
“Anh đã muốn chết, vậy tôi tiễn anh đi!”
Ngay sau đó, Bạch Mộ Phong không cho Đường Nhân Đồ cơ hội phản ứng, trực tiếp lấn người mà lên.
Ở trong mắt anh ta, Bùi Nguyên Minh được gọi là thế tử, cho dù có chút bản lĩnh thì thế nào chứ?
Hết một tới hai, hết hai tới ba gây sự với anh †a, quả thực là không biết sống chết!
Vẻ mặt đám Thiệu Tĩnh Anh tràn ngập thương hại nhìn Bùi Nguyên Minh.
Đầu óc thế tử Minh này bị nước vào rồi!
Anh thật sự cho rằng, dựa vào thân phận thế tử này của anh, thì có thể biến thành bùa hộ mệnh của anh sao?
Đường Nhân Đồ ra mặt vì anh ổn định cục diện, anh còn không nhân cơ hội xuống đài, còn giao đấu với Bạch Mộ Phong của Long Ngục?
Đây không phải là tự mình tìm đường chết thì là gì?
Nhưng mà cũng đúng.
Long Môn này quá nhỏ, Bùi Nguyên Minh đứng ở đây có địa vị quá cao, cho nên anh căn bản không biết, bầu trời bên ngoài rộng lớn, lại cao bao nhiêu!
Người như vậy, chỉ có khiến anh đứng trước mặt Hoàng Hà, anh mới biết hai chữ hết hi vọng viết như thế nào!
Chỉ có khiến anh thấy được mình nhỏ bé và đáng thương, anh mới biết rốt cuộc mọi chuyện mình trải qua không có tri thức, buồn cười cỡ nào!
Chỉ là một thế tử, một thế tử của gia tộc lụi bại, đã muốn đấu với đám người giàu có quyền quý như bọn họ?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Lý Vân Thiện nhìn thấy cảnh tượng này, cũng lộ ra nụ cười mỉa.
Bùi Nguyên Minh à Bùi Nguyên Minh, cậu thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đấu lại thống lĩnh Long Ngục sao?
Cậu chỉ là một người làm ăn, lấy gì đấu với người ta?
“Bùm!”
Cùng lúc đó, một quyền của Bạch Mộ Phong đánh ra, khí thế như hồng thủy.
Vừa rồi bị Đường Nhân Đồ đạp mấy lần ngã xuống đất, trong lòng anh ta đã sôi trào lửa giận.
Một quyền này, cho dù không đánh chết Bùi Nguyên Minh, cũng khiến anh thành tàn phết “Đi tìm chết đi! Phế vật!”
Bạch Mộ Phong liên tục cười mỉa.
Nhưng đối mặt với một quyền đáng sợ này, Bùi Nguyên Minh không có cử động.
Ở trong mắt những người khác, đây là anh đang sợ hãi.
“Rầm!”
“Đường Nhân Đồ, đây là người anh muốn che chở đấy!”
“Một tên dựa vào miệng khoác lác, vậy mà dám ra tay với anh Bạch?”
Vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh trào phúng, hoàn toàn khinh thường Bùi Nguyên Minh.
Đám Lý Vân Thiện cũng lộ ra biểu cảm đầy ý tứ sâu xa.
Tên nhóc không biết sống chết, e rằng nên trả giá thật nhiều vì sự tự đại của mình!
Chỉ có Đường Nhân Đồ không chút để ý, tổng giáo đầu có thân thủ thế nào?
Chút công phu mèo cào đó của Bạch Mộ Phong, sao có thể là đối thủ của tổng giáo đầu?
“Rầm!”
Ngay lúc Bạch Mộ Phong đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, cuối cùng anh cũng ra tay rồi.
“Rầm rầm rầm…”
Từng đợt âm thanh quyền đấm cước đá truyền tới, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên căn bản không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vài giây, toàn bộ khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người chỉ liếc mắt một cái lập tức rung động với cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt đất, gương mặt Bạch Mộ Phong đầy là máu, toàn thân run rẩy, không ngừng kêu thảm thiết.
Tay chân của anh ta đều bị đánh gãy, quan trọng nhất chính là, chân của Bùi Nguyên Minh còn giẫm lên ngực anh ta.
“Sao có thể có chuyện này được?”
Đám Thiệu Tĩnh Anh nhìn tới mức ngây người.
Bạch Mộ Phong, thống lĩnh Long Ngục trâu bò hò hét, chỉ giao đấu mấy giây, đã như con chó nằm trên mặt đất, không có năng lực phản kháng?
Mà người bị bọn họ khinh thường, lúc này còn giẫm lên người Bạch Mộ Phong, bá đạo như thần.
Cảnh tượng này giống như trong mơi Chẳng lẽ kết cục không phải là ngược lại sao?
Chương 1520:
“Chuyện này… Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
“Sao Bùi Nguyên Minh có thể có thân thủ tốt như vậy?”
“Không phải cậu ta chỉ dựa vào Đường Nhân Đồ cáo mượn oai hùm sao?”
“Sao cậu ta có thể đánh thắng được Bạch Mộ Phong?”
Trong lòng Lý Vân Thiện giật mình, lúc này ông ta hiểu rõ.
Cho dù là tam thánh Taekwondo Băng Quốc, hay là tám Đại Thiên Vương thuộc hạ của ông ta, hẳn là đều thua trong tay Bùi Nguyên Minh.
Lúc này Lý Vân Thiện cảm thấy rất may mắn, vì mình mời Phác Việt Bân người đứng đầu Taekwondo tới.
Nếu không bây giờ thật sự không áp được Bùi Nguyên Minh!
Nhưng mà bây giờ Phác Việt Bân không ở bên cạnh, Lý Vân Thiện gần như lùi về sau theo bản năng.
Mà khóe mắt Thiệu Tĩnh Anh thì giật giật, cho dù thế nào đều không tin vào cảnh tượng mình đang nhìn.
Còn Bạch Mộ Phong, lúc này vẻ mặt sững sờ.
Anh ta vốn chuẩn bị dùng một quyên phế đi Bùi Nguyên Minh, nhưng chỉ trong chớp mắt, chính anh ta bị người ta phế đi.
Đường Nhân Đồ thở dài một hơi, vẻ mặt kỳ lạ.
Bạch Mộ Phong này, thật sự là đang tự tìm đường chất.
Nếu nhận sợ sớm một chút, sao có thể rơi vào kết quả này?
“Họ Bùi kia, tao là Bạch Mộ Phong, tao là người nhà họ Bạch ở Tô Hàng, tao là thống lĩnh Long Ngục, mặc kệ người đứng sau lưng mày là ai, mày làm như vậy với tao, đều sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.. “
Bạch Mộ Phong gian nan nói một câu.
“Rầmt”
Bùi Nguyên Minh đá một cái, trực tiếp đá bay Bạch Mộ Phong, lúc đập xuống đất, anh ta phun máu đã hồn mê.
“Trở về nói với Quách Tuấn Anh.. “
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ mặt Thiệu Tĩnh Anh.
“Chuyện ngày hôm nay, chưa xong đâu”
Đám người Bạch Mộ Phong chật vật rời đi, đám Lý Vân Thiện cũng chạy trốn thật nhanh.
Đường Nhân Đồ sắp xếp cho quân y của Đường Đao Doanh tới chữa trị vết thương cho đám Lôi Tuấn Quang trước tiên.
Đợi vết thương của những người này xử lý xong, Bùi Nguyên Minh mới liếc mắt nhìn Hạ Vân một cái: “Mấy ngày nữa tập đoàn Thiện Nhân chúng ta mới đưa ra thị trường, nhân cơ hội sửa lại đại sảnh đi”
Hạ Vân hơi gật đầu, bây giờ cả đại sảnh bị tổn hại nghiêm trọng, mấy ngày này nhất định phải tăng ca trang trí lại.
Nếu không mấy ngày sau buổi lễ đưa ra thị trường, đã biển thành chuyện thật buồn cười.
Đợi mọi chuyện xử lý xong, Bùi Nguyên Minh mới bảo Đường Nhân Đồ tới gần.
“Nhân Đồ, anh không chuẩn bị cho tôi một lời giải thích sao?”
Đường Nhân Đồ cười khổ một tiếng, nói: “Tổng giáo đầu, trước đó tôi nhận được tin, người của Long Môn phân hội thủ đô đến chỗ Long Môn tổng hội Yến Kinh khóc lóc kể lể: “Ba mươi sáu phân hội Long Môn, ngoại trừ Sở Văn Trung đã chết ra, ba mươi lăm phân hội trưởng khác cùng dâng thư, yêu cầu truy xét điều tra chuyện Sở Văn Trung bị tập kích giết chết, mà cậu bị xếp vào danh sách tình nghi!”
“Cho nên Bạch Mộ Phong dẫn theo Long Ngục tới lập uy, anh không muốn tôi tùy tiện đắc tội Long Ngục đúng không?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Đúng vậy” Đường Nhân Đồ thở dài: “Long Ngục vẫn luôn không vừa mắt bộ binh tôi, bây giờ tổng giáo đầu lại xuất ngũ rồi, nếu Long Ngục liên thủ với Long Môn, bộ binh chưa chắc sẽ bảo vệ được người, cho nên tôi mới tự chủ trương…”
“Không sao, anh đây là có ý tốt.”
Bùi Nguyên Minh cười.
“Nhưng mà anh cảm thấy Bùi Nguyên Minh tôi cần người che chở sao?”
“Muốn nói chỗ dựa vững chắc, bản thân tôi là chỗ dựa vững chắc nhất”
“Muốn nói bối cảnh, bản thân tôi là bối cảnh lớn nhất”
Toàn thân Đường Nhân Đồ hơi chấn động, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Thiếu chút nữa anh ta quên mất, ban đầu ở chiến trường Âu Á, một mình vị này từng địch lại năm, quét ngang ngũ đại cường quốc liên minh với nhau.
Người như anh, quả thật không cần bất cứ bối cảnh gì, bất cứ chỗ dựa vững chắc gì, bất cứ năng lực gì.
Bởi vì ba chữ tổng giáo đầu là bối cảnh lớn nhất, chỗ dựa vững chắc nhất, năng lực lớn nhất!