• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (189 Viewers)

  • Chương 1501-1505

Chương 1501:

Bùi Nguyên Minh không để ý đám người này, mà thản nhiên nói: “Ông Long, đối với ngài tôi cũng không dám có chỉ thị gì, chẳng qua tôi chỉ muốn hỏi một câu, ý định ban đầu của ông là gì khi sáng lập nên Long Môn?”

Long Nhật Minh ở bên kia điện thoại đã cảm nhận được gì đó, nhưng mà lúc này vẫn cười nói như cũ: “Vì thiên tử canh giữ biên giới!”

“Hay cho câu vì thiên tử canh giữ biên giới!”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười.

“Phóng túng cho cấp dưới phân hội trưởng hung hãn ương ngạnh, bắt nạt nam nữ, chính là vì thiên tử canh giữ biên giới sao?”

“Nếu là như vậy, tôi cảm thấy Long Môn các ông không cân phải tôn tại nữa!”

Long Nhật Minh im lặng một lát, mới tiếp tục nói: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ cho cậu lời giải thích thỏa đáng.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cũng không có chuyện lớn gì, nhưng mà Sở Văn Trung phân hội trưởng của Long Môn thủ đô các ông, tôi chuẩn bị xử lý rồi”

“Tuy tôi muốn trực tiếp ra tay, nhưng mà vẫn muốn hỏi trước một câu, có phải ông Long làm chỗ dựa cho ông ta hay không?”

“Nếu đúng là như vậy, tôi không ngại đến Yến Kinh một chuyến đâu!”

Long Nhật Minh nhanh chóng nói: “Cậu Bùi, có tiện đưa điện thoại cho Sở Văn Trung hay không, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng”

“Được!”

Bùi Nguyên Minh cười, đưa di động tới trước mặt Sở Văn Trung.

“Môn chủ của các ông bảo ông nghe điện thoại”

Sở Văn Trung run rẩy nhận lấy di động, để ở bên tai.

Một lát sau, bên kia điện thoại truyền ra giọng nói lạnh nhạt.

Toàn thân Sở Văn Trung vốn phát run, một lát sau gương mặt tái nhợt, cuối cùng lúc ông ta cúp điện thoại, cả người giống như không còn tinh thân gì.

Tuy Long Nhật Minh không chỉ rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng Long Nhật Minh chỉ nói một câu, nếu đắc tội Bùi Nguyên Minh mà không nhận được sự tha thứ của anh, Sở Văn Trung trở về nhà chuẩn bị tang lễ đi!

Vào lúc này, Sở Văn Trung vô cùng cường thế kia lại run rẩy một lát, dưới vô số người trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm, ông ta chậm rãi đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh cúi thấp người xuống.

“Cậu Bùi, hôm nay là lỗi của tôi, tôi không nên bắt nạt người ta, vẫn mong cậu tha thứ!”

Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt mọi người hoảng hốt, vô số người không ngừng dụi mắt minh.

Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô vô cùng hung hãn, dẫn theo một đám người, tràn ngập khí thế ra mặt vì Bạch Tuấn Hào.

Nhưng đối phương chỉ mới gọi một cuộc điện thoại đi mà thôi, ông ta đã quỳ xuống, còn dập đầu nhận lỗi?

Chuyện này chuyện này…

Rốt cuộc là Sở Văn Trung quá vô dụng, hay là thân phận của Bùi Nguyên Minh cao tới mức dọa người?

Nhưng mà mọi người thật sự không thể ngờ tới, rốt cuộc là thân phận gì, có thể dọa Sở Văn Trung sợ tới mức như vậy?

Nhưng cho dù thế nào đều xong rồi, cảnh tượng Sở Văn Trung quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh chân thật như vậy.

Cảnh tượng kế tiếp, lại càng khiến mọi người kinh hãi.

“Quỳ thẳng lên” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.

Sở Văn Trung đứng thẳng theo bản năng, còn chưa kịp phản ứng.

“Bốp..”

Bùi Nguyên Minh không khách sáo chút nào, một cái tát đánh qua.

“Một cái tát này, là trừng phạt ông bắt nạt người khác, bôi đen Long Môn!”

“Bốp!”

“Một cái tát này, là trừng phạt ông chẳng phân rõ đúng sai, không biết gì bao che khuyết điểm…”

“Bốp!”

“Một cái tát này, là trừng phạt ông lấy mạnh hiếp yếu, bất chấp pháp luật…”

Bùi Nguyên Minh cũng không có ý nương tay, mà trở tay tát mười mấy cái vào mặt Sở Văn Trung.

Sức lực mấy cái tát này rất mạnh, tuy thực lực của Sở Văn Trung không tầm thường, nhưng vẫn bị tát mặt đỏ tai hồng, thân thể lắc lư, trong đôi mắt đều là lửa giận.

Người nào cũng thấy được, lúc này Sở Văn Trung đang giáp ranh giới bùng nổ, nhưng vì cuộc điện thoại lúc vừa rồi, ông ta căn bản không dám phản kháng.

Chương 1502:

Tất cả mọi người đều nhìn tới mức ngây người, nhìn mơ hồ, cũng nhìn tới mức sợ hãi!

Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, quỳ gối trước mặt một tiểu bối, bị tát liên tục nhiều cái như thế, nếu nói chuyện này ra, có lẽ không ai tin tưởng!

Bất kể rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có bối cảnh gì, bất kể anh gọi điện thoại cho ai.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thắng bại đã rõ ràng rồi!

Từ lúc Sở Văn Trung quỳ xuống đất, ông ta đã mất đi tất cả tự tôn và kiêu ngạo.

Mà ba mươi sáu thuộc hạ của ông ta, lúc này đều quỳ trên đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

€ó thể nói, vừa rồi trâu bò bao nhiêu, bây giờ thê thảm bấy nhiêu.

Cảnh tượng này khiến đám người vội tới trợ uy cho Bạch Tuấn Hào đều toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi về sau.

Tuy mọi người không dám rời đi, nhưng lúc này đều có chung một nhận thức, đó chính là nhất định phải giữ khoảng cách với Bạch Tuấn Hào, biểu hiện không quen thuộc lắm.

Trong lòng Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa tràn ngập bực bội, ước gì lúc này có thể xông lên bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Sao chuyện nhỏ như giẫm chết một tên ở rể như vậy, sẽ gian nan tới thế?

Nhưng mà rất nhanh, trong đôi mắt bọn họ xuất hiện điên cuồng.

Bất kể Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại cho ai, nhưng mà Bạch Tuấn Hào tin tưởng, với phong cách làm việc của ba nuôi nhà mình, chuyện hôm nay qua đi, ông ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn trả thù!

Bùi Nguyên Minh đợi chết đi, không chỉ anh phải chết, cả nhà anh đều phải chết!

“Tôi mượn tên tuổi của Long Nhật Minh tới áp ông, ông rất không phục đúng không?”

Bùi Nguyên Minh thấy đánh đủ rồi, lúc này vừa lau ngón tay, vừa lạnh nhạt mở miệng.

Đôi mắt Sở Văn Trung tàn nhẫn, vô cùng bực tức, nhưng lúc này không thể không gật đầu nói: “Tôi phục!”

Đây chính là núi xanh còn mãi nước biếc chảy hoài, núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt, hôm nay ông ta gặp hạn, nhưng rất nhanh, ông ta có chục ngàn biện pháp đòi lại.

Vào lúc này nên nhận sợ hãi đi, dù sao mặt mũi của Sở Văn Trung này đã sớm mất sạch rồi.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nhưng mà sao tôi cảm thấy, hội trưởng Sở của chúng ta không phục nhỉ? Nếu có cơ hội, ông chắc chắn sẽ giết chết tôi, thậm chí là giết cả nhà tôi, đúng không?

Sở Văn Trung run rẩy một lát, nhưng mà vẫn trầm giọng nói: “Không dám, tôi thật sự phục rồi!”

“Phục sao?”

Bùi Nguyên Minh cười.

“Phục cũng vô dụng.”

“Long Môn đại diện cho quyền uy thế giới ngầm của quốc gia, loại người như ông có thể làm phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, nói lên Long Môn hiện giờ đã lệch khỏi ý nghĩa thành lập ban đầu”

“Long Nhật Minh mặc kệ các ông tôi tới quản, Long Nhật Minh không giết các ông, thì để tôi giết!”

“Bốp!”

Còn chưa nói hết lời, Bùi Nguyên Minh không hề có dấu hiệu báo trước đạp một cái, đạp trúng đan điền chỗ bụng của Sở Văn Trung.

Sở Văn Trung muốn phản kháng theo bản năng, nhưng tốc độ của ông ta chậm hơn Bùi Nguyên Minh nhiều lắm.

Ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy bụng mình chấn động mạnh, toàn thân giống như bị búa tạ đánh trúng, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể như sụp đổ bất cứ lúc nào.

Sau đó ông ta ngay cả quỳ cũng không quỳ thẳng nổi, chỉ có thể xụi lơ trên đất, trong đôi mắt đều là đau đớn và khó có thể tin.

Lúc này, ông ta giận dữ hét: “Họ Bùi kia, mày làm cái gì đấy?”

“Không có gì, phế bản lĩnh toàn thân ông mà thôi”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.

“Nếu không phải nể mặt Long Nhật Minh, bây giờ ông đã là người chết rồi!”

Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, loại người giống như Sở Văn Trung, chết cũng không đáng tiếc.

Nhưng nếu đúng lúc gọi điện cho Long Nhật Minh, dù sao cũng phải nể mặt vị đại trưởng lão bộ binh trước đây đúng không?

“Khốn nạn..”

Sở Văn Trung nổi giận hét lên một tiếng, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng ông ta cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới không có một chút sức lực.

“Vô sỉ! Mày đúng là vô liêm sỉ!”

“Kim Hổ, đánh gãy tay chân của đám người Bạch Tuấn Hào, ném ra khỏi Dương Thành…”

“Lại dám đi vào Dương Thành, chết.”

Bùi Nguyên Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn Sở Văn Trung một cái, xoay người đá bay Bạch Tuấn Hào.

Chương 1503:
Vườn hoa Hoàng Gia.
Bùi Nguyên Minh thật cẩn thận chậm rãi tiến vào cửa, muốn đi tới phòng tắm tắm rửa.
“Tách” một tiếng, chỉ thấy phòng khách vốn mờ tối lập tức sáng lên.
Trên ghế sô pha, hai chị em Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều mặc áo ngủ, ôm hai tay nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Cậu chủ Bùi vừa mới phế đi phân hội trưởng của Long Môn, lúc này chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Anh không thể không cười khan nói: “Tuyết Dương, Khánh Vân, sao hai người còn chưa ngủ?”
“Rốt cuộc là anh đã làm gì? Sao về muộn như vậy?” Trịnh Tuyết Dương nhíu mày hỏi.
Bùi Nguyên Minh nói: “Không làm gì, anh giảng đạo lý với ba nuôi của Bạch Tuấn Hào thôi”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hai ba con bọn họ biết được mình sai rôi, đảm bảo sẽ không xuất hiện ở Dương Thành nữa, sau đó bọn họ tay nắm tay rời đi” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng nói.
Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân liếc nhau một cái, rõ ràng là không tin, nhưng vấn đề là trên dưới toàn thân Bùi Nguyên Minh hoàn hảo không tổn hao gì, có lễ không đánh nhau thật.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Đúng rồi, sau này không có việc gì thì đừng ăn cơm với người lạ, nếu còn có bữa tiệc như vậy, nhớ rõ gọi anh tới”
“Còn nữa, gần đây cố gắng đừng ra cửa, ở nhà nhiều một chút, đặc biệt là em, đừng ra ngoài gây chuyện rắc rối!”
Bùi Nguyên Minh trừng Trịnh Khánh Vân một cái.
“Em đâu có!” Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân ấm ức.
Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương xử lý cô ta, sau đó mình xoay người đi vào phòng tắm.
Bạch Tuấn Hào và Sở Văn Trung xuất hiện, khiến Bùi Nguyên Minh ngửi được hương vị gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Chuyện này, sẽ không dễ dàng giải thích như vậy.
Thậm chí, đây chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi.
Yến Kinh, cách Dương Thành xa vạn dặm, khu vực trung tâm kinh tế chính trị của Đại Hạ.
Chỉ có người mạnh nhất, cấp cao nhất Đại Hạ mới có tư cách ở đây.
Trong một tòa cổ kính ở Yến Kinh, lúc này có một bóng người mặc đồ trăng nằm nghiêng trên ghế thái sư.
Ở trước mặt ông ta có một lò than nhỏ, bên trong đang nấu rượu vàng, tỏa ra mùi rượu thơm nhạt.
Ngay sau đó, bên ngoài căn nhà có một bóng người bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Môn chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn, lúc này vẻ mặt lạnh nhạt mở to mắt, nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt thuộc hạ thay đổi, sau đó nói khẽ: “Sở Văn Trung bị giết ở Dương Thành!”
Một câu vô cùng đơn giản này, khiến nhân vật như Long Nhật Minh cũng hơi sững sờ.
Một lát sau, ông ta mỉm cười nói: “Tên nhóc Bùi Nguyên Minh này, không nể mặt tôi như vậy sao?”
“Có lẽ không phải là tổng giáo đầu”
Rõ ràng người tới biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh.
“Dựa theo tin tức chúng tôi đạt được, tổng giáo đầu chỉ phế Sở Văn Trung mà thôi, cũng không giết ông ta”
“Sở Văn Trung là trên đường đi tới sân bay Dương Thành, bị súng bắn tỉa bắn chết”
“Đối phương một kích giết chết, không để lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường”
Long Nhật Minh trầm ngâm một lát, nói: “Xem ra có người muốn nhằm vào vị tổng giáo đầu này của chúng ta”
“Truyền mệnh lệnh của tôi, người của Long Môn không thể mượn việc này bước vào Dương Thành nửa bước!”
“Nếu người trong Long Môn lấy danh nghĩa đi báo thù bước vào Dương Thành, giết không tha”
Sắc mặt thuộc hạ thay đổi nói: “Môn chủ, vì sao chúng ta phải sợ cậu ta như vậy?”
“Cậu không hiểu đâu” Long Nhật Minh uống một chén rượu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Người kia rất mạnh, chỉ có người tiếp cận cậu ta, mới hiểu rõ.”
“Tôi không cho bọn họ đi, chỉ vì không muốn bọn họ tự tìm đường chết mà thôi!”
“Huống hồ, ngay cả tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta..”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt thuộc hạ thay đổi, vẻ mặt khó có thể tin.
Chương 1504:

Hôm sau.

Sáng sớm Bùi Nguyên Minh đã nhận được tin Sở Văn Trung bị người ta nửa đường chặn giết.

Anh gọi điện cho Việt Thế Long xong, lập tức đi tới nhà tang lễ.

Thân phận của Sở Văn Trung quá đặc biệt, cho nên trong nhà tang lễ, ngoại trừ Việt Thế Long ra, Dương Định Quốc cũng ở đây.

Trong nhà xác nhà tang lễ, lúc này một thi thể trắng bệch nằm đó, rõ ràng người này là Sở Văn Trung, chẳng qua lúc này chỗ trán ông ta có thêm một điểm đỏ.

Bùi Nguyên Minh đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, thản nhiên nói: “Sao lại thế này?”

Việt Thế Long hít sâu một hơi, nói: “Tối qua, sau khi đám người Sở Văn Trung rời khỏi bãi đỗ xe, lập tức đi tới bệnh viện Nhân Ái xử lý vết thương, sau đó lái ô tô đến sân bay quốc tế Dương Thành.”

“Lúc cách sân bay khoảng chừng hai mươi kilomet, sắp rời khỏi nội thành, Sở Văn Trung yêu cầu mở cửa xe hít thở không khí, chỉ trong nháy mắt, một phát súng im hơi lặng tiếng bắn vào trán ông ta, một phát súng trí mạng!”

“Một phát súng này vô cùng chính xác, không phải binh sĩ lâu năm trên chiến trường, thì không có biện pháp làm được.”

“Sau khi vụ việc xảy ra, đồn cảnh sát của chúng tôi đã tìm thấy một địa điểm nghỉ là nơi nổ súng trong một tòa dân cư gần đó. Đánh giá tình hình ở hiện trường, có lẽ bên kia sử dụng súng tự lắp ráp chứ không phải súng có sẵn, cho nên muốn từ điểm này điều tra rõ thân phận của đối phương, chỉ sợ rất khó.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Có đối tượng hoài nghi không?”

“Có, mấy người” Việt Thế Long cười khổ.

Cho dù thể nào Sở Văn Trung cũng là một nhân vật lớn, tuy Đà Nẵng không có phân hội của Long Môn, nhưng trước khi gặp chuyện không may, đã có mấy phân hội trưởng khu khác gọi điện thoại tới chất vấn chuyện này rồi.

Trừ chuyện đó ra, trong giới thượng lưu Dương Thành thậm chí là Đà Nẵng, đều có không ít bạn bè của Sở Văn Trung, mấy cuộc điện thoại gọi tới, đều là yêu câu ông ta mau chóng phá án.

Tuy Việt Thế Long là người đứng đầu cục cảnh sát Dương Thành, nhưng mà ở trước mặt một số nhân vật lớn, ông ta cũng thật sự bị động.

“Trong chuyện này người nào bị tình nghi lớn nhất?” Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói.

Việt Thế Long chần chừ một lát, không mở miệng.

Trái lại Dương Định Quốc nói thay ông ta: “Ngài!”

“Bên ngoài không biết thân phận thật của cậu, nhưng lại biết cậu có xung đột với Sở Văn Trung ở bãi đỗ xe, cho nên cậu có động cơ ra tay, cũng có thời gian ra tay.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đáng tiếc tôi không cần thiết phải ra tay, tôi muốn giết ông ta, có thể giết ngay tại chỗ, không cần phiền phức như vậy”

“Đúng thế!” Vẻ mặt Dương Định Quốc cảm khái.

“Bây giờ đám người Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa nhận định là cậu giết Sở Văn Trung, nói là cậu muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!”

“Trừ chuyện đó ra, bên Long Môn thủ đô đã tinh thần quần chúng dâng trào, không ít người đã kêu to muốn tìm cậu báo thùi”

“Ở trong mắt bọn họ, cậu chỉ là một tên ở rể, một tên cố vấn của chính phủ, cho nên những người này đều cảm thấy ăn chết cậu rồi…”

“Phía bên tôi bảo người của cục cảnh sát hạn chế bọn họ tiến vào Dương Thành, nếu không, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi có phiền phức sao?”

“Không phải, tôi sợ những người đó đều chết ở Dương Thành, tôi có phiên phức” Vẻ mặt Dương Định Quốc cười khổ.

“Tổng giám đốc Bùi, cậu nể mặt tôi một chút, mấy ngày này có kẻ không có mắt tìm cậu báo thù, cậu tha cho bọn họ một mạng, nếu không cái mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu tôi không giữ được nữa!”

Dương Định Quốc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Ông ta không sợ Bùi Nguyên Minh gặp chuyện không may chút nào, nhưng vấn đề là, những người đó muốn tìm Bùi Nguyên Minh báo thù, thì tới bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu!

Người chết nhiều, ông ta ăn nói với cấp trên kiểu gì đây?


Chương 1505:
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
Bỗng nhiên Việt Thế Long ở bên cạnh mở miệng nói: “Tổng giám đốc Bùi, cậu cảm thấy hung thủ giết Sở Văn Trung có ý đồ gì?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không phải cầu tài, không phải báo thù, như vậy xác suất lớn nhất là quấy rối”
“Chưa chắc là nhằm vào tôi, nhưng muốn rung chuyển thế cục ở Dương Thành, là chuyện không thể nghi ngờ rồi”
“Dù sao bây giờ Dương Thành như một cái thùng sắt, người ngoài không muốn giữ quy củ tiến vào là không có khả năng”
“Nhưng nếu đẩy tôi lên đầu ngọn gió, thậm chí chính phủ Đà Nẵng không thể không đẩy tôi ra cho Long Môn một lời giải thích thỏa đáng, như vậy bọn họ mới có thể xông vào”
Nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Suy tính như vậy, mục đích của hung thủ không phải giết Sở Văn Trung, cũng không phải giết tôi”
“Mục đích của người này hẳn là muốn khiến Long Môn ra sân, bọn họ nhân lúc loạn mà chui vào…”
“Cũng có thể nói, bọn họ đang nhằm về phía thế tử Minh, cũng là nhằm về phía tổng giáo đầu…
Lúc nói ra những lời này, khóe miệng Bùi Nguyên Minh hơi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Dương Định Quốc và Việt Thế Long liếc nhau một cái, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bọn họ vốn cho rằng, đối phương là tới vì thế tử Minh.
Nhưng mà không thể ngờ tới, đối phương còn có xác suất tới vì tống giáo đầu.
Nhằm vào thế tử Minh, còn có khả năng chỉ là tranh đấu trong giới kinh doanh mà thôi.
Còn nhằm về phía tổng giáo đầu, chỉ sợ trong chuyện này sẽ càng sâu hơn một tầng rồi.
“Chuyện này các ông dựa theo trình tự điều tra, những chuyện khác không cân để ý tới, tôi sẽ xử lý” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.
“Dạo này Dương Thành chắc chăn sẽ rất loạn, nhưng Dương Thành không thể loạn!”
“Người nào dám quấy rối, ông bắt người đó!”
“Người nào có ý kiến, ông bảo bọn họ tới tìm tôi”
“Dạ!”
Dương Định Quốc và Việt Thể Long đều đứng khoanh tay.
Nếu vị này đã mở miệng, vậy thì không có gì hay để nói nữa.
Kế tiếp thể cục ở Dương Thành, chắc chắn sẽ càng thêm hỗn loạn.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Lúc nói chuyện, ba người đi ra khỏi nhà xác, đi tới vị trí cửa.
Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà ngay sau đó, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới âm thanh ô tô gâm rú, sau đó chỉ thấy mấy chiếc xe rất bá đạo đỗ ở cửa.
Trong xe có mười mấy nam nữ chui ra, cả đám đều mặc đồ tang, vẻ mặt lạnh lùng.
Dương Định Quốc nhìn đám người này, khế nhíu mày, giống như vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện của bọn họ.
Sắc mặt Việt Thế Long thì rất khó coi, ông ta vâng mệnh phong tỏa bến cảng ra vào Dương Thành, nhưng bây giờ đám người này vẫn đi vào được.
Rất rõ ràng, hai bọn họ đều biết thân phận của đám người này.
Trái lại Bùi Nguyên Minh không nói gì, mà tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này.
Đám người này do một người phụ nữ dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp cầm đầu, mái tóc dài của cô ta được búi lại, trong đôi mắt giống như có tia điện, trên gương mặt đều là kiêu căng.
Lúc này cô ta nhìn một vòng xung quanh, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh, thế tử Minh!”
Rất rõ ràng, cô ta biết được nhiều chuyện, ít nhất biết được thân phận thế tử của Bùi Nguyên Minh.
Nhưng cho dù biết rõ thân phận thế tử của Bùi Nguyên Minh, lúc này trên người cô ta vẫn tràn ngập sát ý.
Dương Định Quốc vừa định mở miệng, Bùi Nguyên Minh đã vấy tay, sau đó thản nhiên nói: “Tôi đúng là Bùi Nguyên Minh, cô là ai?”
“Tôi là đại đệ tử của Sở Văn Trung, Tân Ý Hàm!”
Vẻ mặt Tần Ý Hàm rét lạnh nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt đều là ý lạnh: “Xem ra Bạch Tuấn Hào nói không sai!”
“Anh dùng danh nghĩa môn chủ của Long Môn uy hiếp sư phụ, sau đó đê tiện vô liêm sỉ phế đi ông ấy, còn giết ông ấy nữa!
“Nếu không, loại người như anh, chục ngàn người cũng không gây thương tổn được cho sư phụ tôi”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom