Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1646
Chương 1646
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1646:
Lâm Mạn Ni lạnh nhạt gật đầu, xem như chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó dời mắt nhìn Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm.
“Sao thế? Tôi nhìn giống chân chạy vặt à?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giọng nói không tính là to, nhưng Trầm Minh Nguyệt lại cảm thấy toàn thân như nhũn ra, gần như xụi lơ trên đất.
“Không không không…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chúng tôi mới là chân chạy vặt” Chúng tôi mới phải”“
Vẻ mặt Trầm Minh Nguyệt thay đối gian nan mở miệng.
Tưởng Băng Tâm cũng run run nói: “Cô Lâm, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi mạo phạm cô, mong cô tha thứ”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạn Ni lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, chẳng muốn để ý tới, sau đó xoay người đặt đũa cho Bùi Nguyên Minh, mỉm cười nói: “Cậu Bùi, đây là bánh bao hấp kết hợp với sữa đậu nành Nam Hạ, tôi chuẩn bị cho cậu một phần”
“Cậu ăn thử xem, xem có vừa miệng hay không, nếu không được chúng tôi đổi món khác”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi nói xong, Lâm Mạn Ni vô cùng cung kính rót cho Bùi Nguyên Minh một cốc sữa đậu nành.
“Chuyện này…”
Thấy cảnh tượng này, khóe mắt một đám người giật giật.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Từ trước tới nay Lâm Mạn Ni không phải tư thế này, vậy mà bây giờ cung kính hầu hạ một tên hai lúa, chuyện này chuyện này…
Tên hai lúa này có tài đức gì, có thể khiến cô cả Lâm Mạn Ni phải cúi đầu?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chuyện này, chuyện này không có khả năng”“
“Có phải là chúng ta đang nằm mơ hay không?”
“Đó là bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng, đó là sữa đậu nành Nam Hạ”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thứ này không phải có tiền có thể mua được”“
“Vậy mà cô Lâm phối hợp tỉ mỉ với anh ta, còn gọi anh ta là cậu Bùi”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Một tên ở rể như anh ta, sao có tư cách này?”
Sắc mặt Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm đều vô cùng khó coi, vẻ mặt khó có thể tin.
Bùi Nguyên Minh có năng lực gì? Dựa vào cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cậu Bùi là khách quý của nhà họ Lâm Tô Châu chúng tôi, ở thủ đô chính là nửa chủ nhân của Lâm Mạn Ni tôi”
Lúc này vẻ mặt Lâm Mạn Ñi lạnh lùng nhìn Trâm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bắt đầu từ lúc này, đối nghịch với cậu Bùi thì là đối nghịch với Lâm Mạn Ni tôi, cũng là đối nghịch với nhà họ Lâm Tô Châu tôi”“
“Các người sẽ biết hậu quả”
Nghe thấy thế, toàn thân Trâm Minh Nguyệt run lên, lúc nhìn Bùi Nguyên Minh có một loại hối hận khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta gần như nắm chặt tay tới mức rách da. Cô ta vốn có thể bán chút nhân tình cho Bùi Nguyên Minh, sau đó mượn quan hệ với Bùi Nguyên Minh, trèo lên Lâm Mạn Ni.
Nói như vậy địa vị của cô ta ở nhà họ Trầm sẽ là nước lên thì thuyền lên, thậm chí có cơ hội quản lý một chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng hiện giờ không có cơ hội nữa.Vừa rồi cô ta đã đắc tội Bùi Nguyên Minh tới chết” Thậm chí còn nhân tiện đắc tội Lâm Mạn Ni.
Nếu bị nhà họ Trầm biết được, nói không chừng cô ta còn bị cướp đi toàn bộ.
Tưởng Băng Tâm lại càng thân thể mềm nhũn, chỉ trong nháy mắt hối hận tới mức sắp hộc máu. Cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới, vậy mà năng lực của Bùi Nguyên Minh lớn như thết Hai lúa mà cô ta chướng mắt, nhìn kém hơn cậu chủ nhà giàu có, lại có thân phận như vậy. Khiến Lâm Mạn Ni vô cùng cung kính hầu hạ, thế tử cậu chủ nào có đãi ngộ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này trong lòng Tưởng Băng Tâm còn có sợ hãi.
Cô ta không phải người của một trong mười gia tộc đứng đầu, gia tộc cô ta chỉ là gia tộc hạng một bình thường mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu Bùi Nguyên Minh nguyện ý, chỉ cần một câu, nói không chừng cô ta sẽ nhà tan cửa nát.
Lúc này, Tưởng Băng Tâm sắp lạy đến nơi.
Nhìn thấy hai người đứng ngồi khó khăn, Bùi Nguyên Minh vừa hưởng thụ bữa sáng, vừa thản nhiên nói: “Hai người đi đi”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nhưng mà phải thay tôi nói một câu cho Hạ Vân: “Trong vòng ba ngày tôi không gặp được cô ấy, tôi sẽ tự mình tới nhà họ Trầm”
Lúc này Bùi Nguyên Minh thản nhiên mà tỏa ra khí chất của người đứng trên cao, giọng điệu chân thật đáng tin.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bốp..”
“Bốp…
Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm sớm đã tay chân như nhữn ra, trực tiếp quỳ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Dạ, dạ, đã rối”
“Chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1646:
Lâm Mạn Ni lạnh nhạt gật đầu, xem như chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó dời mắt nhìn Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm.
“Sao thế? Tôi nhìn giống chân chạy vặt à?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giọng nói không tính là to, nhưng Trầm Minh Nguyệt lại cảm thấy toàn thân như nhũn ra, gần như xụi lơ trên đất.
“Không không không…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chúng tôi mới là chân chạy vặt” Chúng tôi mới phải”“
Vẻ mặt Trầm Minh Nguyệt thay đối gian nan mở miệng.
Tưởng Băng Tâm cũng run run nói: “Cô Lâm, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi mạo phạm cô, mong cô tha thứ”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạn Ni lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, chẳng muốn để ý tới, sau đó xoay người đặt đũa cho Bùi Nguyên Minh, mỉm cười nói: “Cậu Bùi, đây là bánh bao hấp kết hợp với sữa đậu nành Nam Hạ, tôi chuẩn bị cho cậu một phần”
“Cậu ăn thử xem, xem có vừa miệng hay không, nếu không được chúng tôi đổi món khác”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi nói xong, Lâm Mạn Ni vô cùng cung kính rót cho Bùi Nguyên Minh một cốc sữa đậu nành.
“Chuyện này…”
Thấy cảnh tượng này, khóe mắt một đám người giật giật.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Từ trước tới nay Lâm Mạn Ni không phải tư thế này, vậy mà bây giờ cung kính hầu hạ một tên hai lúa, chuyện này chuyện này…
Tên hai lúa này có tài đức gì, có thể khiến cô cả Lâm Mạn Ni phải cúi đầu?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chuyện này, chuyện này không có khả năng”“
“Có phải là chúng ta đang nằm mơ hay không?”
“Đó là bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng, đó là sữa đậu nành Nam Hạ”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thứ này không phải có tiền có thể mua được”“
“Vậy mà cô Lâm phối hợp tỉ mỉ với anh ta, còn gọi anh ta là cậu Bùi”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Một tên ở rể như anh ta, sao có tư cách này?”
Sắc mặt Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm đều vô cùng khó coi, vẻ mặt khó có thể tin.
Bùi Nguyên Minh có năng lực gì? Dựa vào cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cậu Bùi là khách quý của nhà họ Lâm Tô Châu chúng tôi, ở thủ đô chính là nửa chủ nhân của Lâm Mạn Ni tôi”
Lúc này vẻ mặt Lâm Mạn Ñi lạnh lùng nhìn Trâm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bắt đầu từ lúc này, đối nghịch với cậu Bùi thì là đối nghịch với Lâm Mạn Ni tôi, cũng là đối nghịch với nhà họ Lâm Tô Châu tôi”“
“Các người sẽ biết hậu quả”
Nghe thấy thế, toàn thân Trâm Minh Nguyệt run lên, lúc nhìn Bùi Nguyên Minh có một loại hối hận khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta gần như nắm chặt tay tới mức rách da. Cô ta vốn có thể bán chút nhân tình cho Bùi Nguyên Minh, sau đó mượn quan hệ với Bùi Nguyên Minh, trèo lên Lâm Mạn Ni.
Nói như vậy địa vị của cô ta ở nhà họ Trầm sẽ là nước lên thì thuyền lên, thậm chí có cơ hội quản lý một chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng hiện giờ không có cơ hội nữa.Vừa rồi cô ta đã đắc tội Bùi Nguyên Minh tới chết” Thậm chí còn nhân tiện đắc tội Lâm Mạn Ni.
Nếu bị nhà họ Trầm biết được, nói không chừng cô ta còn bị cướp đi toàn bộ.
Tưởng Băng Tâm lại càng thân thể mềm nhũn, chỉ trong nháy mắt hối hận tới mức sắp hộc máu. Cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới, vậy mà năng lực của Bùi Nguyên Minh lớn như thết Hai lúa mà cô ta chướng mắt, nhìn kém hơn cậu chủ nhà giàu có, lại có thân phận như vậy. Khiến Lâm Mạn Ni vô cùng cung kính hầu hạ, thế tử cậu chủ nào có đãi ngộ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này trong lòng Tưởng Băng Tâm còn có sợ hãi.
Cô ta không phải người của một trong mười gia tộc đứng đầu, gia tộc cô ta chỉ là gia tộc hạng một bình thường mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu Bùi Nguyên Minh nguyện ý, chỉ cần một câu, nói không chừng cô ta sẽ nhà tan cửa nát.
Lúc này, Tưởng Băng Tâm sắp lạy đến nơi.
Nhìn thấy hai người đứng ngồi khó khăn, Bùi Nguyên Minh vừa hưởng thụ bữa sáng, vừa thản nhiên nói: “Hai người đi đi”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nhưng mà phải thay tôi nói một câu cho Hạ Vân: “Trong vòng ba ngày tôi không gặp được cô ấy, tôi sẽ tự mình tới nhà họ Trầm”
Lúc này Bùi Nguyên Minh thản nhiên mà tỏa ra khí chất của người đứng trên cao, giọng điệu chân thật đáng tin.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bốp..”
“Bốp…
Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm sớm đã tay chân như nhữn ra, trực tiếp quỳ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Dạ, dạ, đã rối”
“Chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời”“
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook