Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1699
Chương 1699
Chương 1699:
“Bùi Nguyên Minh, nếu anh thật sự nhặt được cái gì thì lấy ra đi. Cô Đường cũng sẽ cảm ơn anh.”
Uông Linh Đan vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng.
Tuy Bùi Nguyên Minh chính là bạn trai tạm thời của cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn giúp anh một chút.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Tôi không nhặt được bất cứ thứ gì hết, sao phải giao ra?”
Uông Linh Đan nhíu mày nói: “Bùi Nguyên Minh, anh không biết tính nghiêm trọng của sự việc hay sao? Ông chủ phía sau màn này chính là nhà họ Chân ở thủ đô đấy, hơn nữa tôi nghe nói người ở Đảo quốc cũng có một ít cổ phần ở nơi này, cho nên gây chuyện ở nơi này sẽ rất phiền phức đấy. Nếu bây giờ anh giao đồ ra thì tôi sẽ xin lỗi cô Đường một tiếng thay anh, sự việc này sẽ qua đi, được chứ?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Xin lỗi ư? Tại sao tôi phải xin lôi một chuyện mà tôi chưa từng làm cơ chứ?”
“Anh chắc chắn mình không nhặt được gì chứ?” Uông Linh Đan nhíu mày, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh không khỏi có chút không biết điêu. Coi lòng tốt của cô ta là lòng lang dạ thú.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, cũng chẳng thèm mở miệng.
Chung Thanh Tùng thì lại lạnh lùng nói: “Cô Uông, anh ta thắng cô nhờ vào ăn gian, lừa cô làm bạn gái tạm thời của anh ta, cô hà tất phải nghĩ cho anh ta làm gì? Mọi người đều biết chuyện này là giả, nên sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của cô đâu, lại càng không ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Uông!”
Sau khi nói xong, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng bảo: “Họ Bùi kia, anh đợi sự trừng phạt của Bạch Lạc môn đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh với anh mắt khinh thường. Những người trong xã hội thượng lưu như bọn họ, ghét nhất chính là loại hạ lưu hãm hại và lừa đảo người khác.
Trịnh Khánh Vân còn định nói gì đó, nhưng Bùi Nguyên Minh lại liếc mắt nhìn cô ta, hơi lắc đầu. Cô ta hơi sững sờ, nhưng rồi lại im lặng. Cô ta biết anh rể chắc chắn có kế hoạch của mình, nên lập tức không nói thêm gì nữa.
Mà nhìn thấy cô ta im lặng, đám người Chung Thanh Tùng lại càng hưng phấn hơn. Bây giờ ngay cả cô Trịnh cũng không thèm tin anh nữa rồi, họ Bùi anh còn mạnh miệng kiểu gì nữa?
Uông Linh Đan cũng nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Minh, rồi lại nhìn đám người Chung Thanh Tùng lúc này đang có chút hưng phấn quá đà. Cô ta đột nhiên hiểu ra gì đó. Nhưng cô ta cũng không mở miệng, mà nhìn cảnh tượng này một cách dửng dưng, muốn biết Bùi Nguyên Minh kia sẽ vượt qua một kiếp này kiểu gì.
Phương Chí Trung nhìn chằm chẳảm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, thật sự không định chủ động khai báo? Muốn đợi chúng tôi chặt tay của cậu chứ gì?”
“Choang…
Bùi Nguyên Minh tủy ý quăng ly rượu trong tay xuống đất, sau đó thả lỏng vai: “Tôi bằng lòng phối hợp lục soát người với các anh… Chỉ cần các người có thể lục soát ra được thứ gì, thì các người muốn làm gì cũng được! Nhưng nếu không lục soát ra được gì, thì các người cần phải cho tôi một lời giải thích hài lòng”
“Nếu không thể lục soát ra được, tôi sẽ xin lỗi anh trước mặt mọi người, rồi trả cho anh ba tỷ rưỡi!” Chung Thanh Tùng dứt khoát mở miệng nói một cách lưu loát.
“Quản lý Phương, lục soát túi sau của anh ta, bên phải!”
Phương Chí Trung nhíu mày nhìn anh ta.
Những cậu ấm nhà giàu này làm việc và nói chuyện không thể có não chút được hay sao? Lời này vừa nói ra, người thông minh đều biết các anh đang vu oan hãm hại người ta.
Thế nhưng cũng may nơi này đều là người một nhà của Chung Thanh Tùng, tuy có người cảm thấy không được đúng cho lắm, nhưng cũng không đứng ra vạch trần.
Phương Chí Trung cũng bình tĩnh, nói: “Lục soát, cả người từ trên xuống dưới đều lục soát hết!”
Rất nhanh, mấy nhân viên bảo vệ đã bước lên như thể xông pha vào trận địch, rồi bắt đầu tiến hành lục soát người Bùi Nguyên Minh.
Chung Thanh Tùng mang vẻ mặt cười lạnh.
Đường Hàn Vũ và Uông Khải Trạch liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra biểu cảm đắc ý. Bây giờ bọn họ bắt đầu ngồi đợi Bùi Nguyên Minh bị bắt cả người lẫn tang chứng, chết không có chỗ chôn.
Thế nhưng rất nhanh, sự việc đã bắt đầu vả bôm bốp vào mặt bọn họ!
Không có.
Cả người Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, không có chỗ nào có thứ được gọi là kim cương hết!
Chương 1699:
“Bùi Nguyên Minh, nếu anh thật sự nhặt được cái gì thì lấy ra đi. Cô Đường cũng sẽ cảm ơn anh.”
Uông Linh Đan vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng.
Tuy Bùi Nguyên Minh chính là bạn trai tạm thời của cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn giúp anh một chút.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Tôi không nhặt được bất cứ thứ gì hết, sao phải giao ra?”
Uông Linh Đan nhíu mày nói: “Bùi Nguyên Minh, anh không biết tính nghiêm trọng của sự việc hay sao? Ông chủ phía sau màn này chính là nhà họ Chân ở thủ đô đấy, hơn nữa tôi nghe nói người ở Đảo quốc cũng có một ít cổ phần ở nơi này, cho nên gây chuyện ở nơi này sẽ rất phiền phức đấy. Nếu bây giờ anh giao đồ ra thì tôi sẽ xin lỗi cô Đường một tiếng thay anh, sự việc này sẽ qua đi, được chứ?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Xin lỗi ư? Tại sao tôi phải xin lôi một chuyện mà tôi chưa từng làm cơ chứ?”
“Anh chắc chắn mình không nhặt được gì chứ?” Uông Linh Đan nhíu mày, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh không khỏi có chút không biết điêu. Coi lòng tốt của cô ta là lòng lang dạ thú.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, cũng chẳng thèm mở miệng.
Chung Thanh Tùng thì lại lạnh lùng nói: “Cô Uông, anh ta thắng cô nhờ vào ăn gian, lừa cô làm bạn gái tạm thời của anh ta, cô hà tất phải nghĩ cho anh ta làm gì? Mọi người đều biết chuyện này là giả, nên sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của cô đâu, lại càng không ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Uông!”
Sau khi nói xong, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng bảo: “Họ Bùi kia, anh đợi sự trừng phạt của Bạch Lạc môn đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh với anh mắt khinh thường. Những người trong xã hội thượng lưu như bọn họ, ghét nhất chính là loại hạ lưu hãm hại và lừa đảo người khác.
Trịnh Khánh Vân còn định nói gì đó, nhưng Bùi Nguyên Minh lại liếc mắt nhìn cô ta, hơi lắc đầu. Cô ta hơi sững sờ, nhưng rồi lại im lặng. Cô ta biết anh rể chắc chắn có kế hoạch của mình, nên lập tức không nói thêm gì nữa.
Mà nhìn thấy cô ta im lặng, đám người Chung Thanh Tùng lại càng hưng phấn hơn. Bây giờ ngay cả cô Trịnh cũng không thèm tin anh nữa rồi, họ Bùi anh còn mạnh miệng kiểu gì nữa?
Uông Linh Đan cũng nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Minh, rồi lại nhìn đám người Chung Thanh Tùng lúc này đang có chút hưng phấn quá đà. Cô ta đột nhiên hiểu ra gì đó. Nhưng cô ta cũng không mở miệng, mà nhìn cảnh tượng này một cách dửng dưng, muốn biết Bùi Nguyên Minh kia sẽ vượt qua một kiếp này kiểu gì.
Phương Chí Trung nhìn chằm chẳảm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, thật sự không định chủ động khai báo? Muốn đợi chúng tôi chặt tay của cậu chứ gì?”
“Choang…
Bùi Nguyên Minh tủy ý quăng ly rượu trong tay xuống đất, sau đó thả lỏng vai: “Tôi bằng lòng phối hợp lục soát người với các anh… Chỉ cần các người có thể lục soát ra được thứ gì, thì các người muốn làm gì cũng được! Nhưng nếu không lục soát ra được gì, thì các người cần phải cho tôi một lời giải thích hài lòng”
“Nếu không thể lục soát ra được, tôi sẽ xin lỗi anh trước mặt mọi người, rồi trả cho anh ba tỷ rưỡi!” Chung Thanh Tùng dứt khoát mở miệng nói một cách lưu loát.
“Quản lý Phương, lục soát túi sau của anh ta, bên phải!”
Phương Chí Trung nhíu mày nhìn anh ta.
Những cậu ấm nhà giàu này làm việc và nói chuyện không thể có não chút được hay sao? Lời này vừa nói ra, người thông minh đều biết các anh đang vu oan hãm hại người ta.
Thế nhưng cũng may nơi này đều là người một nhà của Chung Thanh Tùng, tuy có người cảm thấy không được đúng cho lắm, nhưng cũng không đứng ra vạch trần.
Phương Chí Trung cũng bình tĩnh, nói: “Lục soát, cả người từ trên xuống dưới đều lục soát hết!”
Rất nhanh, mấy nhân viên bảo vệ đã bước lên như thể xông pha vào trận địch, rồi bắt đầu tiến hành lục soát người Bùi Nguyên Minh.
Chung Thanh Tùng mang vẻ mặt cười lạnh.
Đường Hàn Vũ và Uông Khải Trạch liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra biểu cảm đắc ý. Bây giờ bọn họ bắt đầu ngồi đợi Bùi Nguyên Minh bị bắt cả người lẫn tang chứng, chết không có chỗ chôn.
Thế nhưng rất nhanh, sự việc đã bắt đầu vả bôm bốp vào mặt bọn họ!
Không có.
Cả người Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, không có chỗ nào có thứ được gọi là kim cương hết!
Bình luận facebook