Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1703
Chương 1703
Chương 1703:
Chưa đầy ba phút, một đám vệ sĩ cao lớn đã tiến vào đại sảnh. Người nào thoạt nhìn cũng rất có khí lực, thuộc loại hình tay đấm mấy trăm cân đó.
Bùi Nguyên Minh vừa uống nước trái cây, vừa híp mắt nhìn mấy tên vệ sĩ này. Vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, đây đều là những tay đấm vàng trong giới giang hồ, đánh nhau rất giỏi.
Mà nhìn thầy bọn họ tới, Phương Chí Trung ôm đầu minh, tâm mắt oán hận rơi lên người Bùi Nguyên Minh.
Lúc này, một người đầu trọc bước ra từ trong đám vệ sĩ. Anh ta thoạt nhìn cao đến mét chín, ngay cả lông mi cũng không có. Nhưng làn da lại vô cùng tái nhợt, mang đến một loại cảm giác hung ác kỳ lạ.
Anh ta đi lên phía trước, tùy tiện liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh vài cái, sau đó cầm một bình rượu vang lên uống “ừng ực ừng ực”.
Sau khi uống hơn phân nửa bình rượu vang, anh ta mới híp mắt lại, cười lạnh với Bùi Nguyên Minh và bảo: “Ranh con, nghe nói cậu dám đập vào đầu của quản lý Phương ngay trong địa bàn Bách Lạc môn chúng tôi hả, lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười: “Cảm ơn đã khen”
Người đàn ông đầu trọc híp mắt, bảo: “Ranh con, cậu không tệ, nhưng cậu có biết tôi là ai không?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Hay là anh tự nói đi, anh là ai?”
Người đầu trọc cười một tiếng dữ tợn, nói: “Ngay cả Đại Hùng tôi mà còn không nhận ra, vậy mà cậu cũng dám gây sự ở nơi có tôi bảo vệ sao?”
“Đại Hùng?”
Phía sau, có người hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Tay đấm số một dưới trướng Đinh Nam Hành, lão đại Đại Hùng trong giới giang hồ thủ đô sao?”
Rất dễ nhận thấy, những người trong giới thượng lưu ở thủ đô này đều biết vị Đại Hùng kia là ai?
Thủ đô là một nơi rồng rắn lẫn lộn. Muốn lăn lộn trong giới giang hô ở nơi này, vậy cân phải có một chỗ dựa lớn mạnh, đồng thời phải có bối cảnh không nhỏ.
Đại Hùng được xem là một trong những lão đại ở giới giang hồ thủ đô là vì anh ta dựa vào Đinh Nam Hành của Bách Lạc môn. Mà sau lưng Định Nam Hành lại chính là thương hội Đảo Quốc và nhà họ Chân ở thủ đô.
Điều này đã chứng tỏ thực lực và lai lịch của Đại Hùng. Có thể nói, cho dù là một vài người ở gia tộc hạng hai, cũng không dám trêu chọc anh ta.
Mà hôm nay, Đại Hùng lại tự mình xuất hiện…
Vừa nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều nhận thấy Bùi Nguyên Minh đã xong đời rồi.
Uông Linh Đan thầy anh ta đến thì nói theo bản năng: “Đại Hùng, nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện hôm nay đi!”
Đại Hùng đã nghe nói tới chuyện vừa rồi. Lúc này, anh ta liếc mắt nhìn Uông Linh Đan, rồi cười ha ha, đáp: “Mặt mũi của cô cả nhà họ Uông, thì tôi hiển nhiên phải nể rồi! Như vậy đi.. “
Khi nói chuyện, Đại Hùng đập chai rượu vang “bốp” một tiếng xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh. Sau đó lại vung mạnh tay một cái, mấy chai rượu vang trên bàn đều rơi hết xuống đất. Lập tức mặt đất đầy thủy tinh, thoạt nhìn rất ghê người.
Làm xong những chuyện này, anh ta mới híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, rồi lạnh lùng bảo: “Họ Bùi kia, nể mặt cô cả Uông, cậu bò từ chỗ này đến trước mặt của quản lý Phương, rồi dập đầu trước anh ta ba cái, thì chuyện này coi như bỏ qua. Tôi đảm bảo về sau sẽ không có người nào vì chuyện này mà gây phiền phức cho cậu nữa”
Bùi Nguyên Minh hờ hững đáp: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Nói không? Vậy tôi phải tới giúp cậu rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Đại Hùng vung tay, lạnh lùng bảo: “Giúp tên họ Bùi kia quỳ xuống, nhớ kỹ, tôi muốn nhìn thấy cậu ta bò qua đây!”
“Rõ!” Mười mấy người đàn ông mạnh mẽ cười dữ tợn, rồi xông về phía Bùi Nguyên Minh đang đứng.
Lập tức chỉ nhìn thấy ánh đèn xung quanh mờ ảo, bóng người lóe lên.
Dưới ánh đèn, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết không ngừng vang lên, khiến người ta muốn chạy đi thật xa theo bản năng.
Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân bất đắc dĩ, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
Chưa đến một phút, mười mấy tên đàn ông mạnh mẽ đã nằm sấp trên mặt đất. Người nào cũng gãy chân gấy tay, liên tục rên rỉ và giãy dụa trên đống thủy tinh đầy đất.
Mà vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thì lại bình tĩnh, chẳng hề hấn gì.
Sắc mặt của Đại Hùng thay đổi, biết lần này đã gặp phải một tên khó xơi rồi, anh ta nói theo bản năng: “Ra tay, phế cậu ta!”
Chương 1703:
Chưa đầy ba phút, một đám vệ sĩ cao lớn đã tiến vào đại sảnh. Người nào thoạt nhìn cũng rất có khí lực, thuộc loại hình tay đấm mấy trăm cân đó.
Bùi Nguyên Minh vừa uống nước trái cây, vừa híp mắt nhìn mấy tên vệ sĩ này. Vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, đây đều là những tay đấm vàng trong giới giang hồ, đánh nhau rất giỏi.
Mà nhìn thầy bọn họ tới, Phương Chí Trung ôm đầu minh, tâm mắt oán hận rơi lên người Bùi Nguyên Minh.
Lúc này, một người đầu trọc bước ra từ trong đám vệ sĩ. Anh ta thoạt nhìn cao đến mét chín, ngay cả lông mi cũng không có. Nhưng làn da lại vô cùng tái nhợt, mang đến một loại cảm giác hung ác kỳ lạ.
Anh ta đi lên phía trước, tùy tiện liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh vài cái, sau đó cầm một bình rượu vang lên uống “ừng ực ừng ực”.
Sau khi uống hơn phân nửa bình rượu vang, anh ta mới híp mắt lại, cười lạnh với Bùi Nguyên Minh và bảo: “Ranh con, nghe nói cậu dám đập vào đầu của quản lý Phương ngay trong địa bàn Bách Lạc môn chúng tôi hả, lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười: “Cảm ơn đã khen”
Người đàn ông đầu trọc híp mắt, bảo: “Ranh con, cậu không tệ, nhưng cậu có biết tôi là ai không?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Hay là anh tự nói đi, anh là ai?”
Người đầu trọc cười một tiếng dữ tợn, nói: “Ngay cả Đại Hùng tôi mà còn không nhận ra, vậy mà cậu cũng dám gây sự ở nơi có tôi bảo vệ sao?”
“Đại Hùng?”
Phía sau, có người hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Tay đấm số một dưới trướng Đinh Nam Hành, lão đại Đại Hùng trong giới giang hồ thủ đô sao?”
Rất dễ nhận thấy, những người trong giới thượng lưu ở thủ đô này đều biết vị Đại Hùng kia là ai?
Thủ đô là một nơi rồng rắn lẫn lộn. Muốn lăn lộn trong giới giang hô ở nơi này, vậy cân phải có một chỗ dựa lớn mạnh, đồng thời phải có bối cảnh không nhỏ.
Đại Hùng được xem là một trong những lão đại ở giới giang hồ thủ đô là vì anh ta dựa vào Đinh Nam Hành của Bách Lạc môn. Mà sau lưng Định Nam Hành lại chính là thương hội Đảo Quốc và nhà họ Chân ở thủ đô.
Điều này đã chứng tỏ thực lực và lai lịch của Đại Hùng. Có thể nói, cho dù là một vài người ở gia tộc hạng hai, cũng không dám trêu chọc anh ta.
Mà hôm nay, Đại Hùng lại tự mình xuất hiện…
Vừa nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều nhận thấy Bùi Nguyên Minh đã xong đời rồi.
Uông Linh Đan thầy anh ta đến thì nói theo bản năng: “Đại Hùng, nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện hôm nay đi!”
Đại Hùng đã nghe nói tới chuyện vừa rồi. Lúc này, anh ta liếc mắt nhìn Uông Linh Đan, rồi cười ha ha, đáp: “Mặt mũi của cô cả nhà họ Uông, thì tôi hiển nhiên phải nể rồi! Như vậy đi.. “
Khi nói chuyện, Đại Hùng đập chai rượu vang “bốp” một tiếng xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh. Sau đó lại vung mạnh tay một cái, mấy chai rượu vang trên bàn đều rơi hết xuống đất. Lập tức mặt đất đầy thủy tinh, thoạt nhìn rất ghê người.
Làm xong những chuyện này, anh ta mới híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, rồi lạnh lùng bảo: “Họ Bùi kia, nể mặt cô cả Uông, cậu bò từ chỗ này đến trước mặt của quản lý Phương, rồi dập đầu trước anh ta ba cái, thì chuyện này coi như bỏ qua. Tôi đảm bảo về sau sẽ không có người nào vì chuyện này mà gây phiền phức cho cậu nữa”
Bùi Nguyên Minh hờ hững đáp: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Nói không? Vậy tôi phải tới giúp cậu rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Đại Hùng vung tay, lạnh lùng bảo: “Giúp tên họ Bùi kia quỳ xuống, nhớ kỹ, tôi muốn nhìn thấy cậu ta bò qua đây!”
“Rõ!” Mười mấy người đàn ông mạnh mẽ cười dữ tợn, rồi xông về phía Bùi Nguyên Minh đang đứng.
Lập tức chỉ nhìn thấy ánh đèn xung quanh mờ ảo, bóng người lóe lên.
Dưới ánh đèn, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết không ngừng vang lên, khiến người ta muốn chạy đi thật xa theo bản năng.
Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân bất đắc dĩ, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
Chưa đến một phút, mười mấy tên đàn ông mạnh mẽ đã nằm sấp trên mặt đất. Người nào cũng gãy chân gấy tay, liên tục rên rỉ và giãy dụa trên đống thủy tinh đầy đất.
Mà vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thì lại bình tĩnh, chẳng hề hấn gì.
Sắc mặt của Đại Hùng thay đổi, biết lần này đã gặp phải một tên khó xơi rồi, anh ta nói theo bản năng: “Ra tay, phế cậu ta!”
Bình luận facebook