Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1705
Chương 1705
Chương 1705:
Đại Hùng tuyệt đối không ngờ được, đêm nay mình dẫn mười mấy cao thủ đắc lực, còn dẫn cả con át chủ bài của mình tới đây, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại chẳng là gì hết.
Thân thủ của người trẻ tuổi này quả thực đáng sợi Anh ta lăn lộn trong giới giang hồ thủ đô nhiều năm như vậy, cũng chưa gặp qua mấy người có năng lực đến thế.
Nhưng anh ta không hổ là một trong những lão đại ở giới giang hồ, sau khi quyết định bản thân mình xui xẻo xong, anh ta cũng không có dự định gọi người tới. Bởi vì anh ta biết rất rõ, trong lúc nhất thời, mình cũng không thể gọi được nhân vật nào có thể trấn áp được Bùi Nguyên Minh tới.
Trừ khi anh ta gọi Đinh Nam Hành hoặc Chân Vũ Long tới. Nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà kinh động đến hai nhân vật lớn thì sau này anh ta còn lăn lộn được nữa hay sao?
Vừa nghĩ đến điểm này, Đại Hùng cố nén cơn giận, chậm rãi đáp: “Tôi thừa nhận đêm nay mình xui xẻo, nhưng thời gian sẽ dân dần trả lời tất cả, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Xin lỗi, giải thích”
“Thật xin lỗi, đêm nay là tôi lỗ mãng!”
Vừa dứt lời, Đại Hùng đã tự minh ra tay, trực tiếp chặt đứt ngón út của ba người Phương Chí Trung, Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ.
Khi ba ngón út được đặt phía trước người Bùi Nguyên Minh, Đại Hùng mới khom người một cách cung kính, nói: “Câu trả lời này đêm nay đã đủ chưa?”
Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên đáp: “Nếu anh bất mãn với tôi, thì có thể tới gây sự với tôi bất cứ lúc nào. Tôi tin với thủ đoạn của anh, sẽ không khó để điều tra ra được tôi. Nhưng nếu tới, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý một cước đá phải cửa sắt đi, lần sau, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đá lăn đám người Phương Chí Trung trên mặt đất bằng một cước. Sau đó phất tay với Uông Linh Đan, rồi kéo Trịnh Khánh Vân nghênh ngang rời đi.
Chuyện đêm nay đã cho anh biết, nếu Trịnh Khánh Vân còn tiếp tục một mình ở bên ngoài sẽ không an toàn. Chỉ cần người còn ở thủ đô thì phải đưa cô ta đến ở cùng trong biệt thự số một Hương Sơn. Nơi đó có sự an toàn tối thiểu.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, anh lại trực tiếp gọi điện thoại cho Viên Cảnh Thiên, khu vực Giang Nam là địa bàn của anh ta. Bùi Nguyên Minh cần anh ta sắp xếp mấy người tin được tới để dùng. Nhưng không thể là người thuộc bộ binh, bởi vì như vậy sẽ làm lộ thân phận của anh.
Viên Cảnh Thiên luôn miệng đồng ý, nói anh ta sẽ tìm một vài cao thủ ở giang hồ khu vực Giang Nam tới phục vụ Bùi Nguyên Minh, nhưng có khả năng sẽ mất một đến hai ngày.
Nói chuyện điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh tiễn Trịnh Khánh Vân đến khách sạn Thế Kỷ ở tạm. Mà bản thân mình thì lại đi mua một bộ thiết bị an ninh cao cấp, đồng thời cũng về biệt thự để chạy thử.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh đang bận rộn với thiết bị an ninh, thì sáng sớm ngày thứ hai, mấy người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ đã ôm cánh tay, lại đi tới Bách Lạc môn tiếp.
Tuy bọn họ đã đi nối ngón tay lại suốt một đêm, nhưng theo cách nói của bác sĩ thì cho dù có nối ngón tay này lại, sau này cũng không có khả năng linh loạt được như cũ nữa. Nói ngắn gọn thì ngón tay của bọn họ tương đương với bị phế rồi.
Mà bên phía Bách Lạc môn, đêm qua Đinh Nam Hành không ở đó, sáng nay mới trở về.
Chung Thanh Tùng đang chuẩn bị chuyển ra khỏi ngọn núi lớn này, lấy lại thể diện đã mất vào tối hôm qua.
Tới tầng ngầm thứ ba của Bách Lạc môn, chỉ thấy một người đàn ông thoạt nhìn cùng lắm là ba mươi tuổi, để đầu đinh, tay cầm cung, đang giương cung băn tên.
Mà trong căn phòng, có không ít chim tước đang bay lượn.
Nhưng mỗi một lần người đàn ông đầu đinh này kéo dây cung, đều có thể nhìn thấy một con chim tước rơi xuống, có thể nói là không trượt phát nào.
“Vùi! Vùi Vùi”
Cùng với mưa tên bay ra, toàn bộ chim tước trong căn phòng đều rơi hết xuống đất, mùi máu tươi thoang thoảng tràn ra, khiến đám người Chung Thanh Tùng suýt chút nữa thì nôn.
Chương 1705:
Đại Hùng tuyệt đối không ngờ được, đêm nay mình dẫn mười mấy cao thủ đắc lực, còn dẫn cả con át chủ bài của mình tới đây, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại chẳng là gì hết.
Thân thủ của người trẻ tuổi này quả thực đáng sợi Anh ta lăn lộn trong giới giang hồ thủ đô nhiều năm như vậy, cũng chưa gặp qua mấy người có năng lực đến thế.
Nhưng anh ta không hổ là một trong những lão đại ở giới giang hồ, sau khi quyết định bản thân mình xui xẻo xong, anh ta cũng không có dự định gọi người tới. Bởi vì anh ta biết rất rõ, trong lúc nhất thời, mình cũng không thể gọi được nhân vật nào có thể trấn áp được Bùi Nguyên Minh tới.
Trừ khi anh ta gọi Đinh Nam Hành hoặc Chân Vũ Long tới. Nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà kinh động đến hai nhân vật lớn thì sau này anh ta còn lăn lộn được nữa hay sao?
Vừa nghĩ đến điểm này, Đại Hùng cố nén cơn giận, chậm rãi đáp: “Tôi thừa nhận đêm nay mình xui xẻo, nhưng thời gian sẽ dân dần trả lời tất cả, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Xin lỗi, giải thích”
“Thật xin lỗi, đêm nay là tôi lỗ mãng!”
Vừa dứt lời, Đại Hùng đã tự minh ra tay, trực tiếp chặt đứt ngón út của ba người Phương Chí Trung, Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ.
Khi ba ngón út được đặt phía trước người Bùi Nguyên Minh, Đại Hùng mới khom người một cách cung kính, nói: “Câu trả lời này đêm nay đã đủ chưa?”
Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên đáp: “Nếu anh bất mãn với tôi, thì có thể tới gây sự với tôi bất cứ lúc nào. Tôi tin với thủ đoạn của anh, sẽ không khó để điều tra ra được tôi. Nhưng nếu tới, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý một cước đá phải cửa sắt đi, lần sau, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đá lăn đám người Phương Chí Trung trên mặt đất bằng một cước. Sau đó phất tay với Uông Linh Đan, rồi kéo Trịnh Khánh Vân nghênh ngang rời đi.
Chuyện đêm nay đã cho anh biết, nếu Trịnh Khánh Vân còn tiếp tục một mình ở bên ngoài sẽ không an toàn. Chỉ cần người còn ở thủ đô thì phải đưa cô ta đến ở cùng trong biệt thự số một Hương Sơn. Nơi đó có sự an toàn tối thiểu.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, anh lại trực tiếp gọi điện thoại cho Viên Cảnh Thiên, khu vực Giang Nam là địa bàn của anh ta. Bùi Nguyên Minh cần anh ta sắp xếp mấy người tin được tới để dùng. Nhưng không thể là người thuộc bộ binh, bởi vì như vậy sẽ làm lộ thân phận của anh.
Viên Cảnh Thiên luôn miệng đồng ý, nói anh ta sẽ tìm một vài cao thủ ở giang hồ khu vực Giang Nam tới phục vụ Bùi Nguyên Minh, nhưng có khả năng sẽ mất một đến hai ngày.
Nói chuyện điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh tiễn Trịnh Khánh Vân đến khách sạn Thế Kỷ ở tạm. Mà bản thân mình thì lại đi mua một bộ thiết bị an ninh cao cấp, đồng thời cũng về biệt thự để chạy thử.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh đang bận rộn với thiết bị an ninh, thì sáng sớm ngày thứ hai, mấy người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ đã ôm cánh tay, lại đi tới Bách Lạc môn tiếp.
Tuy bọn họ đã đi nối ngón tay lại suốt một đêm, nhưng theo cách nói của bác sĩ thì cho dù có nối ngón tay này lại, sau này cũng không có khả năng linh loạt được như cũ nữa. Nói ngắn gọn thì ngón tay của bọn họ tương đương với bị phế rồi.
Mà bên phía Bách Lạc môn, đêm qua Đinh Nam Hành không ở đó, sáng nay mới trở về.
Chung Thanh Tùng đang chuẩn bị chuyển ra khỏi ngọn núi lớn này, lấy lại thể diện đã mất vào tối hôm qua.
Tới tầng ngầm thứ ba của Bách Lạc môn, chỉ thấy một người đàn ông thoạt nhìn cùng lắm là ba mươi tuổi, để đầu đinh, tay cầm cung, đang giương cung băn tên.
Mà trong căn phòng, có không ít chim tước đang bay lượn.
Nhưng mỗi một lần người đàn ông đầu đinh này kéo dây cung, đều có thể nhìn thấy một con chim tước rơi xuống, có thể nói là không trượt phát nào.
“Vùi! Vùi Vùi”
Cùng với mưa tên bay ra, toàn bộ chim tước trong căn phòng đều rơi hết xuống đất, mùi máu tươi thoang thoảng tràn ra, khiến đám người Chung Thanh Tùng suýt chút nữa thì nôn.