Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1715
Chương 1715
Chương 1715:
Có nhiều người như vậy đang nhìn, mà anh ta lại bị một tên phế vật như Chung Thanh Tùng hết lần này đến lần khác đánh bay, Hùng Minh Triết anh không cần thể diện sao?
Anh ta được xưng là số một chỉ dưới Tân Ý Hàm ở phân hội Long Môn thủ đô. Thầy của anh ta chính là nguyên lão ở Nguyên Lão Đường của phân hội Long Môn thủ đô, quyên cao chức trọng, thậm chí còn
vượt xa cả phân hội trưởng Long Môn! Nếu hôm nay anh ta bị một tên ăn chơi trác táng đánh sấp mặt, vậy anh ta còn chẳng bằng trực tiếp đập đầu xuống đất chết còn trong sạch hơn!
Anh ta không thể mất thể diện đượ!
c “Đô khốn! Đi chết đi!”
Trong nháy mắt tiếp theo, Hùng Minh Triết trực tiếp rút một thanh trường đao Đảo Quốc dùng để trang trí trên giá đao ra, sau đó đột nhiên bổ về phía Chung Thanh Tùng đang đứng.
Lúc này Chung Thanh Tùng đã tràn đầy niềm tin, hoàn toàn không cần sự chỉ bảo của Bùi Nguyên Minh nữa, lại thêm lúc này Hùng Minh Triết đã không còn đến một phân sức lực thời đỉnh cao nữa rồi.
Chỉ thấy anh ta nghiêng người, trực tiếp bổ nhào về phía Hùng Minh Triết, tay không bắt đao, trực tiếp cướp lấy trường đao của Đảo Quốc.
Sau đó anh ta thuận thế vung một phát.
“Phụt..”
Trường đao lóe lên, trực tiếp chém qua cổ họng của Hùng Minh Triết.
Máu loãng đỏ sẫm phun ra. Hùng Minh Triết trực tiếp ngã xuống đất.
“Á..” Đường Hàn Vũ hét chói tai theo bản năng.
Mà Bùi Nguyên Minh thì đã sớm che mắt của Trịnh Khánh Vân, không cho cô ta nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Nụ cười đắc ý trên gương mặt của Chung Thanh Tùng cứng ngắc, anh ta nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Xong đời!
Võn dĩ trong kế hoạch của anh ta, người làm chuyện này hẳn phải là Bùi Nguyên Minh.
Nhưng hiện tại…
Không để cho anh ta có thời gian phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã kéo Trịnh Khánh Vân chuồn đi nhanh như chớp.
“Bốp..”
“Đầu óc cậu bị động kinh sao?”
“Bốp..”
“Lẽ nào cậu là thăng ngu trong truyên thuyết sao?”
“Bốp..”
“Cậu không biết Hùng Minh Triết là ai sao?”
“Bốp..”
“Trước không nói anh trai của Hùng Minh Triết chính là chiến tướng số một dưới trướng Uông Vĩ Thành, mà thây của anh ta còn là nguyên lão của Nguyên Lão Đường, Long Môn! Chỉ đơn giản là phạm tội giết người trước mặt mọi người thôi thì sở cảnh sát thủ đô cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Trong tầng hầm thứ ba ở Bách Lạc Môn, Đinh Nam Hành đã không còn vẻ tao nhã của lúc trước nữa, mà liên tục trở tay vả Chung Thanh Tùng mười mấy cái.
Anh ta tự nhận mình là người luôn vô cùng nho nhã, làm việc không thích dùng thủ đoạn tàn nhẫn cho lắm, luôn tỏ ra hào hoa phong nhã.
Nhưng vấn đề là Chung Thanh Tùng ngu quá, vậy mà ngay cả chuyện giết người ở võ đạo quán của phân hội Long Môn thủ đô cũng làm ra được. Cho dù có dàn xếp việc này thế nào, thì vẫn sẽ phải trả một cái giá cực lớn.
Mà tuy Chung Thanh Tùng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe miệng toàn máu loấng, nhưng anh ta lại hoàn toàn không dám phản kháng. Bởi vì anh ta biết rất rõ, lần này anh ta đã gây ra tai họa khủng khiếp đến thế nào. Nếu Đinh Nam Hành không cứu anh ta thì cái mạng này của anh ta sẽ chẳng còn nữa: “Anh Đinh, em thật sự không cố ý đâu! Tất cả mọi chuyện vốn dĩ đều theo kế hoạch của em!
Nhưng thằng cha Bùi Nguyên Minh đó không chịu lật bài theo lẽ thường! Điểm mấu chốt nhất là thằng đần độn Hùng Minh Triết đó tự mình rút đao ra mà. Đầu óc em nóng lên, mới ra tay theo bản năng, ai mà biết anh ta lại phế như vậy, vậy mà lại bị em giết chết!”
Đường Hàn Vũ cũng gật đầu với gương mặt bầm dập: “Không sai, là Hùng Minh Triết ra tay trước, cậu Chung chỉ tự vệ mà thôi, không phải lỗi của cậu ấy đâu!”
“Cậu cảm thấy Uông Vĩ Thành sẽ quan tâm là ai ra tay trước, ai động đao trước hay sao? Các người cho rằng Long Môn là sở cảnh sát, làm việc còn chú trọng quy tắc và bằng chứng nữa sao?
Tôi chỉ biết bây giờ Hùng Minh Triết đã chết rồi, chi của Uông Vĩ Thành chỉ hận không thể giết chết Chung Thanh Tùng cậu mà thôi!”
Chương 1715:
Có nhiều người như vậy đang nhìn, mà anh ta lại bị một tên phế vật như Chung Thanh Tùng hết lần này đến lần khác đánh bay, Hùng Minh Triết anh không cần thể diện sao?
Anh ta được xưng là số một chỉ dưới Tân Ý Hàm ở phân hội Long Môn thủ đô. Thầy của anh ta chính là nguyên lão ở Nguyên Lão Đường của phân hội Long Môn thủ đô, quyên cao chức trọng, thậm chí còn
vượt xa cả phân hội trưởng Long Môn! Nếu hôm nay anh ta bị một tên ăn chơi trác táng đánh sấp mặt, vậy anh ta còn chẳng bằng trực tiếp đập đầu xuống đất chết còn trong sạch hơn!
Anh ta không thể mất thể diện đượ!
c “Đô khốn! Đi chết đi!”
Trong nháy mắt tiếp theo, Hùng Minh Triết trực tiếp rút một thanh trường đao Đảo Quốc dùng để trang trí trên giá đao ra, sau đó đột nhiên bổ về phía Chung Thanh Tùng đang đứng.
Lúc này Chung Thanh Tùng đã tràn đầy niềm tin, hoàn toàn không cần sự chỉ bảo của Bùi Nguyên Minh nữa, lại thêm lúc này Hùng Minh Triết đã không còn đến một phân sức lực thời đỉnh cao nữa rồi.
Chỉ thấy anh ta nghiêng người, trực tiếp bổ nhào về phía Hùng Minh Triết, tay không bắt đao, trực tiếp cướp lấy trường đao của Đảo Quốc.
Sau đó anh ta thuận thế vung một phát.
“Phụt..”
Trường đao lóe lên, trực tiếp chém qua cổ họng của Hùng Minh Triết.
Máu loãng đỏ sẫm phun ra. Hùng Minh Triết trực tiếp ngã xuống đất.
“Á..” Đường Hàn Vũ hét chói tai theo bản năng.
Mà Bùi Nguyên Minh thì đã sớm che mắt của Trịnh Khánh Vân, không cho cô ta nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Nụ cười đắc ý trên gương mặt của Chung Thanh Tùng cứng ngắc, anh ta nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Xong đời!
Võn dĩ trong kế hoạch của anh ta, người làm chuyện này hẳn phải là Bùi Nguyên Minh.
Nhưng hiện tại…
Không để cho anh ta có thời gian phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã kéo Trịnh Khánh Vân chuồn đi nhanh như chớp.
“Bốp..”
“Đầu óc cậu bị động kinh sao?”
“Bốp..”
“Lẽ nào cậu là thăng ngu trong truyên thuyết sao?”
“Bốp..”
“Cậu không biết Hùng Minh Triết là ai sao?”
“Bốp..”
“Trước không nói anh trai của Hùng Minh Triết chính là chiến tướng số một dưới trướng Uông Vĩ Thành, mà thây của anh ta còn là nguyên lão của Nguyên Lão Đường, Long Môn! Chỉ đơn giản là phạm tội giết người trước mặt mọi người thôi thì sở cảnh sát thủ đô cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Trong tầng hầm thứ ba ở Bách Lạc Môn, Đinh Nam Hành đã không còn vẻ tao nhã của lúc trước nữa, mà liên tục trở tay vả Chung Thanh Tùng mười mấy cái.
Anh ta tự nhận mình là người luôn vô cùng nho nhã, làm việc không thích dùng thủ đoạn tàn nhẫn cho lắm, luôn tỏ ra hào hoa phong nhã.
Nhưng vấn đề là Chung Thanh Tùng ngu quá, vậy mà ngay cả chuyện giết người ở võ đạo quán của phân hội Long Môn thủ đô cũng làm ra được. Cho dù có dàn xếp việc này thế nào, thì vẫn sẽ phải trả một cái giá cực lớn.
Mà tuy Chung Thanh Tùng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe miệng toàn máu loấng, nhưng anh ta lại hoàn toàn không dám phản kháng. Bởi vì anh ta biết rất rõ, lần này anh ta đã gây ra tai họa khủng khiếp đến thế nào. Nếu Đinh Nam Hành không cứu anh ta thì cái mạng này của anh ta sẽ chẳng còn nữa: “Anh Đinh, em thật sự không cố ý đâu! Tất cả mọi chuyện vốn dĩ đều theo kế hoạch của em!
Nhưng thằng cha Bùi Nguyên Minh đó không chịu lật bài theo lẽ thường! Điểm mấu chốt nhất là thằng đần độn Hùng Minh Triết đó tự mình rút đao ra mà. Đầu óc em nóng lên, mới ra tay theo bản năng, ai mà biết anh ta lại phế như vậy, vậy mà lại bị em giết chết!”
Đường Hàn Vũ cũng gật đầu với gương mặt bầm dập: “Không sai, là Hùng Minh Triết ra tay trước, cậu Chung chỉ tự vệ mà thôi, không phải lỗi của cậu ấy đâu!”
“Cậu cảm thấy Uông Vĩ Thành sẽ quan tâm là ai ra tay trước, ai động đao trước hay sao? Các người cho rằng Long Môn là sở cảnh sát, làm việc còn chú trọng quy tắc và bằng chứng nữa sao?
Tôi chỉ biết bây giờ Hùng Minh Triết đã chết rồi, chi của Uông Vĩ Thành chỉ hận không thể giết chết Chung Thanh Tùng cậu mà thôi!”
Bình luận facebook