Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1730
Chương 1730
Chương 1730:
“Keng!”
Thanh đao và chiếc đũa va chạm nhau, chỉ trong nháy mắt một lực kinh khủng lan tràn ra.
Da thịt trên cánh tay Đại Hùng bóc ra từng lớp một.
Mà thanh đao trong tay anh ta cũng trong nháy mắt chia làm hai.
Lòng bàn tay của anh ta nứt ra, trong nháy mắt không biết bị cắt thành mấy phần.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả người Đại Hùng bay ra ngoài, đánh bay sáu tên đồng bọn cùng ngã sõng soài dưới đất, cả người không ngừng co quắp.
Phế bỏ Chỉ một chiêu mà thôi.
Sắc mặt của Đại Hùng vô cùng tái nhợt.
“Sao có thể như vậy được?”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chỉ là một chiếc đũa mà thôi? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”
“Có phải là do anh Đại Hùng khinh địch không?”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh câm một chiếc đũa đã có thể phế bỏ Đại Hùng, những tên đồng bọn kia đều há mồm trợn mắt, toàn thân cứng đờ.
Bọn họ không thể chấp nhận được sự thật mà mình vừa nhìn thấy, nhân vật như Đại Hùng mà còn không chịu nổi một chiêu của Bùi Nguyên Minh?
Ngay cả Đinh Nam Hành lúc này cũng đã thay đổi sắc mặt.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này Đại Hùng che lấy cánh tay của mình, cả người co quắp, cỗ gắng ngăn chặn tiếng kêu thảm thiết của mình.
“Mày dám phế tao?”
“Mày không muốn sống nữa sao?”
Mặc dù là đang rõng giận nhưng mà trong lòng Đại Hùng vô cùng sợ hãi.
Một kẻ địch mạnh như vậy muốn nghiên nát anh ta là điêu vô cùng dễ dàng.
Anh ta biết rõ mình chắc chắn không phải là đối thủ của Bùi Nguyên Minh.
“Tôi đã nói…”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nhặt nửa cây đao dưới đất lên như câm dưa hấu.
“Sở dĩ các người xuất hiện ở đây, là vì tôi muốn các người xuất hiện “
“Mày muốn chết”
Đại Hùng căn răng đứng thẳng, sau đó giận dữ hét: “Giết nó đi”
“Giết”
Sáu tên đồng bọn còn sót lại lập tức đồng thời tấn công, bọn họ là những kẻ đã giết vô số người, dù trong lòng có sợ nhưng mà lúc này cũng nhất định phải ra tay.
Trong nháy mắt đao của bọn họ vung lên, ánh đao lóe lên dưới ánh đèn.
“Keng keng keng!”
Bùi Nguyên Minh không lùi mà tiến tới, nửa thanh đao trong tay chém liên tiếp, ánh đao chớp lóe.
Chỉ trong khoảng cách một bước chân, anh đã xuyên qua sáu người đó.
“Phụt..”
Sáu cao thủ đều cùng lúc kêu thảm ngã xuống đất, ai cũng phun máu.
Máu tươi tung tóe khiến Đại Hùng theo bản năng lùi ra sau, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Quá mạnh, cũng quá đáng sợ.
“Mày..: Đại Hùng tức giận không thể xả: “Mày biết mày đang làm gì sao?”
“Mày dám giết bọn họ?”
“Roẹtl”
Bùi Nguyên Minh không nhiều lời, nửa thanh đao kia rời khỏi tay.
Đại Hùng sởn tóc gáy, dồn hết sức chống đỡ lùi về phía sau, nhưng mà dù tốc độ của anh ta có nhanh cũng không thể nhanh hơn Bùi Nguyên Minh.
Ánh đao hiện lên, cánh tay trái cũng đã bị cắt ha.
Đại Hùng ban nãy còn vừa nói muốn cắt tay Bùi Nguyên Minh, lúc này hai cánh tay của anh ta đã bị cắt lìa.
“Cao thủ, đúng là cao thủ…”
Định Nam Hành vừa châm xì gà vừa cảm khái nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Không ngờ đến cậu còn trẻ nhưng lại có thủ đoạn như vậy, hẳn là đã sắp đạt giới hạn của chiến thần trong quân rồi nhỉ!”
“Xem ra, chúng tôi đã nhầm, đã xem thường cậu rồi”
€ó thể giải quyết nhiều cao thủ dễ như trở bàn tay, chắc chắn là cao thủ đã sắp đạt đến giới hạn của chiến thần trong quân.
Bùi Nguyên Minh không vội vã giết Đại Hùng mà đạp lăn anh ta trên mặt đất, sau đó thản nhiên nói: “Đúng thế, anh thật sự đã nhìn lầm”
Đinh Nam Hành rất đồng tình nhìn Bùi Nguyên Minh, thở dài nói: “Đáng tiếc, nếu như không đụng đến tôi thì còn có thể ẩn nấp thêm mấy năm, có lễ sau này ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của cậu”
“Nhưng mà cậu lại ngoi đầu lên quá sớm, cũng quá xem thường chúng tôi.”
“Cậu rất ghê gớm, chẳng qua trong mắt tôi thì cậu vẫn chẳng là gì hết”
Chương 1730:
“Keng!”
Thanh đao và chiếc đũa va chạm nhau, chỉ trong nháy mắt một lực kinh khủng lan tràn ra.
Da thịt trên cánh tay Đại Hùng bóc ra từng lớp một.
Mà thanh đao trong tay anh ta cũng trong nháy mắt chia làm hai.
Lòng bàn tay của anh ta nứt ra, trong nháy mắt không biết bị cắt thành mấy phần.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả người Đại Hùng bay ra ngoài, đánh bay sáu tên đồng bọn cùng ngã sõng soài dưới đất, cả người không ngừng co quắp.
Phế bỏ Chỉ một chiêu mà thôi.
Sắc mặt của Đại Hùng vô cùng tái nhợt.
“Sao có thể như vậy được?”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chỉ là một chiếc đũa mà thôi? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”
“Có phải là do anh Đại Hùng khinh địch không?”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh câm một chiếc đũa đã có thể phế bỏ Đại Hùng, những tên đồng bọn kia đều há mồm trợn mắt, toàn thân cứng đờ.
Bọn họ không thể chấp nhận được sự thật mà mình vừa nhìn thấy, nhân vật như Đại Hùng mà còn không chịu nổi một chiêu của Bùi Nguyên Minh?
Ngay cả Đinh Nam Hành lúc này cũng đã thay đổi sắc mặt.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này Đại Hùng che lấy cánh tay của mình, cả người co quắp, cỗ gắng ngăn chặn tiếng kêu thảm thiết của mình.
“Mày dám phế tao?”
“Mày không muốn sống nữa sao?”
Mặc dù là đang rõng giận nhưng mà trong lòng Đại Hùng vô cùng sợ hãi.
Một kẻ địch mạnh như vậy muốn nghiên nát anh ta là điêu vô cùng dễ dàng.
Anh ta biết rõ mình chắc chắn không phải là đối thủ của Bùi Nguyên Minh.
“Tôi đã nói…”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nhặt nửa cây đao dưới đất lên như câm dưa hấu.
“Sở dĩ các người xuất hiện ở đây, là vì tôi muốn các người xuất hiện “
“Mày muốn chết”
Đại Hùng căn răng đứng thẳng, sau đó giận dữ hét: “Giết nó đi”
“Giết”
Sáu tên đồng bọn còn sót lại lập tức đồng thời tấn công, bọn họ là những kẻ đã giết vô số người, dù trong lòng có sợ nhưng mà lúc này cũng nhất định phải ra tay.
Trong nháy mắt đao của bọn họ vung lên, ánh đao lóe lên dưới ánh đèn.
“Keng keng keng!”
Bùi Nguyên Minh không lùi mà tiến tới, nửa thanh đao trong tay chém liên tiếp, ánh đao chớp lóe.
Chỉ trong khoảng cách một bước chân, anh đã xuyên qua sáu người đó.
“Phụt..”
Sáu cao thủ đều cùng lúc kêu thảm ngã xuống đất, ai cũng phun máu.
Máu tươi tung tóe khiến Đại Hùng theo bản năng lùi ra sau, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Quá mạnh, cũng quá đáng sợ.
“Mày..: Đại Hùng tức giận không thể xả: “Mày biết mày đang làm gì sao?”
“Mày dám giết bọn họ?”
“Roẹtl”
Bùi Nguyên Minh không nhiều lời, nửa thanh đao kia rời khỏi tay.
Đại Hùng sởn tóc gáy, dồn hết sức chống đỡ lùi về phía sau, nhưng mà dù tốc độ của anh ta có nhanh cũng không thể nhanh hơn Bùi Nguyên Minh.
Ánh đao hiện lên, cánh tay trái cũng đã bị cắt ha.
Đại Hùng ban nãy còn vừa nói muốn cắt tay Bùi Nguyên Minh, lúc này hai cánh tay của anh ta đã bị cắt lìa.
“Cao thủ, đúng là cao thủ…”
Định Nam Hành vừa châm xì gà vừa cảm khái nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Không ngờ đến cậu còn trẻ nhưng lại có thủ đoạn như vậy, hẳn là đã sắp đạt giới hạn của chiến thần trong quân rồi nhỉ!”
“Xem ra, chúng tôi đã nhầm, đã xem thường cậu rồi”
€ó thể giải quyết nhiều cao thủ dễ như trở bàn tay, chắc chắn là cao thủ đã sắp đạt đến giới hạn của chiến thần trong quân.
Bùi Nguyên Minh không vội vã giết Đại Hùng mà đạp lăn anh ta trên mặt đất, sau đó thản nhiên nói: “Đúng thế, anh thật sự đã nhìn lầm”
Đinh Nam Hành rất đồng tình nhìn Bùi Nguyên Minh, thở dài nói: “Đáng tiếc, nếu như không đụng đến tôi thì còn có thể ẩn nấp thêm mấy năm, có lễ sau này ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của cậu”
“Nhưng mà cậu lại ngoi đầu lên quá sớm, cũng quá xem thường chúng tôi.”
“Cậu rất ghê gớm, chẳng qua trong mắt tôi thì cậu vẫn chẳng là gì hết”
Bình luận facebook