Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1780
Chương 1780
Chương 1780:
Trần Duy Nghĩa hơi sững sờ, sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi ra ngoài.
Mười mấy phút sau, ngoài cửa truyên đến tiếng giày cao gót, sau đó một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm kỹ càng dẫn theo vệ sĩ đi đến.
Cô ta giẫm lên giày cao gót, vừa đi vừa lạnh lùng lên tiếng.
“Trần Duy Nghĩa, nghe nói có thăng ranh con đến chỗ quay phim của chúng ta gây chuyện à?”
“Anh yên tâm đi, anh Quách bảo tôi đến thủ đô chủ trì đại cục, hiển nhiên tôi sẽ giúp đỡ anh đòi lại lẽ phải”
“Trái lại tôi muốn nhìn xem, ở cái đất thủ đô này, ai dám không nể mặt anh Quách – Quách Tuấn Anh, cậu cả nhà họ Quách”
Trong lúc nói chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến giữa sân, rõ ràng là góa phụ đen Thiệu Tĩnh Anh.
Ai cũng không nghĩ đến, sau khi bị đuổi ra khỏi Dương Thành, Thiệu Tĩnh Anh thể mà xuất hiện ở thủ đô, hơn nữa vẫn giống như cũ, giúp Quách Tuấn Anh – Người đứng đầu bốn cậu chủ ở Cảng Thành làm việc.
Lúc này đây, cô ta đi đến giữa sân, khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh ngồi ở chỗ thiếu ánh sáng, cho nên Thiệu Tĩnh Anh không nhìn thấy rõ mặt anh.
Giờ phút này, Thiệu Tĩnh Anh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, nói.
“Trần Duy Nghĩa, là ai gây chuyện ở đây, đúng là rất ngông cuồng”
“Chẳng lẽ anh không nói cho tên đó biết đây là địa bàn của bốn gia tộc lớn nhất Cảng Thành à?
Sau khi nói xong, ánh mắt của cô ta rơi xuống trên người Lâm Đình Cường, thản nhiên nói.
“Đội trưởng đội cảnh sát thủ đô Lâm Đình Cường đúng không?”
“Tuy ông là chi thứ của nhà họ Lâm ở Tô Châu, nhưng ông chỉ là một người họ hàng xa mà thôi, Lâm Khang Dụ chưa chắc đã biết ông”
“Tôi nói cho ông biết, việc tối ngày hôm nay, nếu như ông không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi cam đoan sẽ khiến ông đi vào, nhưng là bò ra ngoài.”
Trong lúc nói chuyện, Thiệu Tĩnh Anh hơi vỗ tay, trong lúc nhất thời lập tức nhìn thấy tám mươi vệ sĩ mà cô ta dẫn từ Cảng Thành đến đồng thời nối đuôi nhau đi vào. Vẻ mặt bọn họ tràn đầy âm hiểm nhìn đội trưởng kia.
Cảng Thành có vị trí địa lý đặc thù, bởi vì yếu tố lịch sử, cho nên ở Đại Hạ, người Cảng Thành đều cao hơn người khác một bậc.
Vì thế những vệ sĩ này cũng không chút kiêng nể gì, tin tưởng đội trưởng cũng không dám đụng đến bọn họ.
Trong chớp mắt, Thiệu Tĩnh Anh vô cùng có khí thế, mà Trân Duy Nghĩa lấy được chỗ dựa từ Thiệu Tĩnh Anh, lúc này đây cũng là vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Ranh con, tao gọi người tới rồi đấy. Mày trực tiếp quỳ xuống cho tao, hay là để người của chúng tao ra tay, chuẩn bị đánh cho mày quỳ xuống”
Ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh rơi xuống trên người Thiệu Tĩnh Anh, sau đó anh chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ có ánh đèn, thản nhiên nói.
“Vậy thì quỳ xuống đi”
Vẻ mặt kiêu ngạo của Thiệu Tĩnh Anh trở nên cứng đờ nhìn người đàn ông vừa xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt cô ta không dám tin, cả người ngây ngẩn, trong đầu không ngừng ong ong, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trần Duy Nghĩa chưa phát hiện ra vấn đề, lúc này đây anh ta còn đang nhảy nhót tưng bừng, lạnh lùng nói.
“Ranh con, tính là cậu thông minh, nhanh quỳ xuống, quỳ xuống cho tôi, quỳ xuống xin lỗi Thiệu Cách Cách”
“Ông đây đã sớm nói rồi, ở mảnh đất nhỏ này, ông đây chính là pháp luật.”
“Ôn ào”
Đúng lúc này, cuối cùng thì Thiệu Tĩnh Anh cũng phản ứng lại được, cô ta trở tay tát Trần Duy Nghĩa một cái khiến anh ta ngã sõng soài trên mặt đất.
“Pháp luật?”
“Một kẻ hạ đẳng như anh thì tính là pháp luật gì chứ? Ai cho anh tư cách nhảy nhót tưng bừng như vậy?”
Giày cao gót của Thiệu Tĩnh Anh giãm mạnh lên mặt Trần Duy Nghĩa mấy lần, sau đó quay đầu, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh.
“Tôi nói rồi, quỳ xuống” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
Cả người Thiệu Tĩnh Anh run lên, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Trần Duy Nghĩa sững sờ, Lâm Đình Cường sững sờ.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ngây người, trong đầu bọn họ ong ong, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chương 1780:
Trần Duy Nghĩa hơi sững sờ, sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi ra ngoài.
Mười mấy phút sau, ngoài cửa truyên đến tiếng giày cao gót, sau đó một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm kỹ càng dẫn theo vệ sĩ đi đến.
Cô ta giẫm lên giày cao gót, vừa đi vừa lạnh lùng lên tiếng.
“Trần Duy Nghĩa, nghe nói có thăng ranh con đến chỗ quay phim của chúng ta gây chuyện à?”
“Anh yên tâm đi, anh Quách bảo tôi đến thủ đô chủ trì đại cục, hiển nhiên tôi sẽ giúp đỡ anh đòi lại lẽ phải”
“Trái lại tôi muốn nhìn xem, ở cái đất thủ đô này, ai dám không nể mặt anh Quách – Quách Tuấn Anh, cậu cả nhà họ Quách”
Trong lúc nói chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến giữa sân, rõ ràng là góa phụ đen Thiệu Tĩnh Anh.
Ai cũng không nghĩ đến, sau khi bị đuổi ra khỏi Dương Thành, Thiệu Tĩnh Anh thể mà xuất hiện ở thủ đô, hơn nữa vẫn giống như cũ, giúp Quách Tuấn Anh – Người đứng đầu bốn cậu chủ ở Cảng Thành làm việc.
Lúc này đây, cô ta đi đến giữa sân, khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh ngồi ở chỗ thiếu ánh sáng, cho nên Thiệu Tĩnh Anh không nhìn thấy rõ mặt anh.
Giờ phút này, Thiệu Tĩnh Anh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, nói.
“Trần Duy Nghĩa, là ai gây chuyện ở đây, đúng là rất ngông cuồng”
“Chẳng lẽ anh không nói cho tên đó biết đây là địa bàn của bốn gia tộc lớn nhất Cảng Thành à?
Sau khi nói xong, ánh mắt của cô ta rơi xuống trên người Lâm Đình Cường, thản nhiên nói.
“Đội trưởng đội cảnh sát thủ đô Lâm Đình Cường đúng không?”
“Tuy ông là chi thứ của nhà họ Lâm ở Tô Châu, nhưng ông chỉ là một người họ hàng xa mà thôi, Lâm Khang Dụ chưa chắc đã biết ông”
“Tôi nói cho ông biết, việc tối ngày hôm nay, nếu như ông không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi cam đoan sẽ khiến ông đi vào, nhưng là bò ra ngoài.”
Trong lúc nói chuyện, Thiệu Tĩnh Anh hơi vỗ tay, trong lúc nhất thời lập tức nhìn thấy tám mươi vệ sĩ mà cô ta dẫn từ Cảng Thành đến đồng thời nối đuôi nhau đi vào. Vẻ mặt bọn họ tràn đầy âm hiểm nhìn đội trưởng kia.
Cảng Thành có vị trí địa lý đặc thù, bởi vì yếu tố lịch sử, cho nên ở Đại Hạ, người Cảng Thành đều cao hơn người khác một bậc.
Vì thế những vệ sĩ này cũng không chút kiêng nể gì, tin tưởng đội trưởng cũng không dám đụng đến bọn họ.
Trong chớp mắt, Thiệu Tĩnh Anh vô cùng có khí thế, mà Trân Duy Nghĩa lấy được chỗ dựa từ Thiệu Tĩnh Anh, lúc này đây cũng là vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Ranh con, tao gọi người tới rồi đấy. Mày trực tiếp quỳ xuống cho tao, hay là để người của chúng tao ra tay, chuẩn bị đánh cho mày quỳ xuống”
Ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh rơi xuống trên người Thiệu Tĩnh Anh, sau đó anh chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ có ánh đèn, thản nhiên nói.
“Vậy thì quỳ xuống đi”
Vẻ mặt kiêu ngạo của Thiệu Tĩnh Anh trở nên cứng đờ nhìn người đàn ông vừa xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt cô ta không dám tin, cả người ngây ngẩn, trong đầu không ngừng ong ong, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trần Duy Nghĩa chưa phát hiện ra vấn đề, lúc này đây anh ta còn đang nhảy nhót tưng bừng, lạnh lùng nói.
“Ranh con, tính là cậu thông minh, nhanh quỳ xuống, quỳ xuống cho tôi, quỳ xuống xin lỗi Thiệu Cách Cách”
“Ông đây đã sớm nói rồi, ở mảnh đất nhỏ này, ông đây chính là pháp luật.”
“Ôn ào”
Đúng lúc này, cuối cùng thì Thiệu Tĩnh Anh cũng phản ứng lại được, cô ta trở tay tát Trần Duy Nghĩa một cái khiến anh ta ngã sõng soài trên mặt đất.
“Pháp luật?”
“Một kẻ hạ đẳng như anh thì tính là pháp luật gì chứ? Ai cho anh tư cách nhảy nhót tưng bừng như vậy?”
Giày cao gót của Thiệu Tĩnh Anh giãm mạnh lên mặt Trần Duy Nghĩa mấy lần, sau đó quay đầu, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh.
“Tôi nói rồi, quỳ xuống” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
Cả người Thiệu Tĩnh Anh run lên, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Trần Duy Nghĩa sững sờ, Lâm Đình Cường sững sờ.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ngây người, trong đầu bọn họ ong ong, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bình luận facebook