Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1782
Chương 1782
Chương 1782:
Bốp bốp bốp!
Lý Khải Lâm không chút khách sáo nào, đồng thời cũng không chút nương tay, mà chính là trở tay tát liên tiếp lên mặt Trần Duy Nghĩa mười cái, mỗi một cái tát đều dốc toàn bộ sức lực, đánh cho Trần Duy Nghĩa không ngừng kêu rên thảm thiết.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh tượng này, không nói gì mà chính là có chút hứng thú nhìn cảnh này.
Lý Khải Lâm vừa tát vừa thản nhiên nói.
“Gây chuyện rắc rối ở chỗ tôi không tính là chuyện lớn gì, vấn đề là cậu quá vô dụng, không chỉ khiến người ta diễu võ giương oai, còn để một đám con chó con mèo đi vào khu quay phim của chúng ta, cậu cho rằng tôi không cảm thấy mất mặt ư?”
Hiển nhiên Lý Khải Lâm kia đang chỉ cây dâu mảng cây hòe.
Lâm Đình Cường không nhịn được đứng dậy, quát khẽ.
“Ông..”
Bùi Nguyên Minh xua tay ra hiệu Lâm Đình Cường bình tĩnh trước.
“Còn nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rôi, không có việc gì thì giữ khoảng cách với người phụ nữ kia, cô ta cũng chỉ là một con điểm bị nghìn người cưỡi mà thôi, gặp người bình thường còn có thể lên mặt, gặp được người có năng lực thì cô ta có thể làm gì chứ? Tìm cô ta làm chỗ dựa ư, đầu óc cậu bị nước vào à?”
Vẻ mặt Lý Khải Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trần Duy Nghĩa nghe rõ, lúc này anh ta dập đầu, cung kính nói.
“Ngài Lý, ngài yên tâm đi, về sau sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như thế nữa”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta còn oán độc nhìn qua Thiệu Tĩnh Anh còn đang quỳ trên mặt đất.
Ngày thường người phụ nữ này giả bộ trâu bò, kết quả chính là một con hổ giấy, gặp chuyện thì chẳng có chút tác dụng nào, dẫn theo một đám vệ sĩ thì sao chứ?
Chính bản thân cô ta còn quỳ xuống, đám vệ sĩ còn dám làm gì à?
Chẳng qua sau khi nghe thấy Lý Khải Lâm nhục nhã mình, sắc mặt Thiệu Tĩnh Anh cũng không có quá nhiều thay đổi.
Cô ta hoàn toàn không có ý tứ lên tiếng nhắc nhở Lý Khải Lâm.
Bản thân mình đá trúng tấm sắt cứng, cô ta hoàn toàn không ngại cũng để cho Lý Khải Lâm đá vào miếng sắt cứng đó.
Lý Khải Lâm không quan tâm đến vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Anh, mà chính là chuyển ánh mắt, có chút hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó lại quay sang nhìn đám người Lâm Đình Cường.
Suy nghĩ của ông ta là trực tiếp giết chết Bùi Nguyên Minh, nhưng nhớ đến Thiệu Tĩnh Anh trực tiếp quỳ xuống mặt đất, mà Lâm Đình Cường không dựa theo quy của mình, trực tiếp đến đây bắt người.
Điều này đủ để chứng minh, Bùi Nguyên Minh này, chắc hẳn có chút năng lực hoặc bối cảnh gì đó.
Sau khi đại khái hiểu rõ chuyện này, Lý Khải Lâm châm một điếu thuốc, nhả khói rồi nói.
“Người trẻ tuổi, không biết cậu là con cái nhà nào lại đến chỗ của tôi diễu võ giương oai, người lớn trong nhà cậu có biết không thế?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp.
“Ngài Lý, ông đừng nói nhảm nữa, chuyện đã phát triển đến một bước này, dựa vào việc khuya môi múa mép cũng vô dụng thôi”
“Chuyện Trịnh Khánh Vân, tôi muốn một lời giải thích thỏa đáng”
Đám người Trần Duy Nghĩa càng muốn nổi giận hơn, nhưng lại bị Lý Khải Lâm ngăn cản.
Ông ta bảo người mang một cái ghế đến, trực tiếp ngồi ở đối diện Bùi Nguyên Minh, sau đó hút xì gà, đáp.
“Không biết cậu cảm thấy tôi nên cho cậu một câu trả lời như thế nào?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, trực tiếp đưa ra điều kiện.
“Thứ nhất, Trần Duy Nghĩa và Tiền Chấn Hưng phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi trước mặt Trịnh Khánh Vân, mãi cho đến khi cô ấy hài lòng mới thôi.”
“Thứ hai phải bồi thường phí tổn thất tinh thần là ba trăm năm mươi tỷ.”
“Thứ ba, tôi muốn tìm được hung thủ thật sự gây ra chuyện này”
Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
“Làm được những chuyện này thì xem như bỏ qua: “Nếu như không làm được thì chỉ sợ chuyện này vĩnh viễn không thể bỏ qua”
Điếu xì gà trong tay Lý Khải Lâm hơi đảo, ông ta lại hít sâu một hơi, trực tiếp nhả khói đến mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó từ chối cho ý kiến, cười một tiếng.
“Người trẻ tuổi, chuyện đã xảy ra như thế nào, tôi đều rõ ràng, nhưng có nghiêm trọng như cậu nói không?”
Chương 1782:
Bốp bốp bốp!
Lý Khải Lâm không chút khách sáo nào, đồng thời cũng không chút nương tay, mà chính là trở tay tát liên tiếp lên mặt Trần Duy Nghĩa mười cái, mỗi một cái tát đều dốc toàn bộ sức lực, đánh cho Trần Duy Nghĩa không ngừng kêu rên thảm thiết.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh tượng này, không nói gì mà chính là có chút hứng thú nhìn cảnh này.
Lý Khải Lâm vừa tát vừa thản nhiên nói.
“Gây chuyện rắc rối ở chỗ tôi không tính là chuyện lớn gì, vấn đề là cậu quá vô dụng, không chỉ khiến người ta diễu võ giương oai, còn để một đám con chó con mèo đi vào khu quay phim của chúng ta, cậu cho rằng tôi không cảm thấy mất mặt ư?”
Hiển nhiên Lý Khải Lâm kia đang chỉ cây dâu mảng cây hòe.
Lâm Đình Cường không nhịn được đứng dậy, quát khẽ.
“Ông..”
Bùi Nguyên Minh xua tay ra hiệu Lâm Đình Cường bình tĩnh trước.
“Còn nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rôi, không có việc gì thì giữ khoảng cách với người phụ nữ kia, cô ta cũng chỉ là một con điểm bị nghìn người cưỡi mà thôi, gặp người bình thường còn có thể lên mặt, gặp được người có năng lực thì cô ta có thể làm gì chứ? Tìm cô ta làm chỗ dựa ư, đầu óc cậu bị nước vào à?”
Vẻ mặt Lý Khải Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trần Duy Nghĩa nghe rõ, lúc này anh ta dập đầu, cung kính nói.
“Ngài Lý, ngài yên tâm đi, về sau sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như thế nữa”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta còn oán độc nhìn qua Thiệu Tĩnh Anh còn đang quỳ trên mặt đất.
Ngày thường người phụ nữ này giả bộ trâu bò, kết quả chính là một con hổ giấy, gặp chuyện thì chẳng có chút tác dụng nào, dẫn theo một đám vệ sĩ thì sao chứ?
Chính bản thân cô ta còn quỳ xuống, đám vệ sĩ còn dám làm gì à?
Chẳng qua sau khi nghe thấy Lý Khải Lâm nhục nhã mình, sắc mặt Thiệu Tĩnh Anh cũng không có quá nhiều thay đổi.
Cô ta hoàn toàn không có ý tứ lên tiếng nhắc nhở Lý Khải Lâm.
Bản thân mình đá trúng tấm sắt cứng, cô ta hoàn toàn không ngại cũng để cho Lý Khải Lâm đá vào miếng sắt cứng đó.
Lý Khải Lâm không quan tâm đến vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Anh, mà chính là chuyển ánh mắt, có chút hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó lại quay sang nhìn đám người Lâm Đình Cường.
Suy nghĩ của ông ta là trực tiếp giết chết Bùi Nguyên Minh, nhưng nhớ đến Thiệu Tĩnh Anh trực tiếp quỳ xuống mặt đất, mà Lâm Đình Cường không dựa theo quy của mình, trực tiếp đến đây bắt người.
Điều này đủ để chứng minh, Bùi Nguyên Minh này, chắc hẳn có chút năng lực hoặc bối cảnh gì đó.
Sau khi đại khái hiểu rõ chuyện này, Lý Khải Lâm châm một điếu thuốc, nhả khói rồi nói.
“Người trẻ tuổi, không biết cậu là con cái nhà nào lại đến chỗ của tôi diễu võ giương oai, người lớn trong nhà cậu có biết không thế?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp.
“Ngài Lý, ông đừng nói nhảm nữa, chuyện đã phát triển đến một bước này, dựa vào việc khuya môi múa mép cũng vô dụng thôi”
“Chuyện Trịnh Khánh Vân, tôi muốn một lời giải thích thỏa đáng”
Đám người Trần Duy Nghĩa càng muốn nổi giận hơn, nhưng lại bị Lý Khải Lâm ngăn cản.
Ông ta bảo người mang một cái ghế đến, trực tiếp ngồi ở đối diện Bùi Nguyên Minh, sau đó hút xì gà, đáp.
“Không biết cậu cảm thấy tôi nên cho cậu một câu trả lời như thế nào?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, trực tiếp đưa ra điều kiện.
“Thứ nhất, Trần Duy Nghĩa và Tiền Chấn Hưng phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi trước mặt Trịnh Khánh Vân, mãi cho đến khi cô ấy hài lòng mới thôi.”
“Thứ hai phải bồi thường phí tổn thất tinh thần là ba trăm năm mươi tỷ.”
“Thứ ba, tôi muốn tìm được hung thủ thật sự gây ra chuyện này”
Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
“Làm được những chuyện này thì xem như bỏ qua: “Nếu như không làm được thì chỉ sợ chuyện này vĩnh viễn không thể bỏ qua”
Điếu xì gà trong tay Lý Khải Lâm hơi đảo, ông ta lại hít sâu một hơi, trực tiếp nhả khói đến mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó từ chối cho ý kiến, cười một tiếng.
“Người trẻ tuổi, chuyện đã xảy ra như thế nào, tôi đều rõ ràng, nhưng có nghiêm trọng như cậu nói không?”