Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1807
Chương 1807
Chương 1807:
Ở vị trí lái xe, Uông Linh Đan thay đổi phương hướng, tràn ngập hứng thú liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái: “Uông Khải Trạch? Có chuyện gì thế?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, nói: “Một chú mà tôi quen bảo con gái ông ấy tìm một vị trí nghiệp vụ trong tập đoàn Khai Sơn cho tôi, bảo tôi đi làm hẳn hoi”
“Chuyện này ấy à, Uông Khải Trạch của chúng ta trực tiếp mượn tên tuổi của cô Uông, giúp tôi tìm được đơn đặt hàng mấy tỷ, có phải là tôi nên cảm ơn cả nhà Uông Khải Trạch không?”
Uông Linh Đan “phụt” một tiếng mỉm cười: “Bùi Nguyên Minh, anh có thế đừng buồn cười như vậy được không, loại người tùy tiện tặng người khác ba mươi lăm nghìn tỷ như anh, còn cần mấy chục triệu một tháng sao?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Không có biện pháp, ở trong mắt trưởng bối, hiện giờ tôi là một người không làm việc đảng hoàng, hay là cô Uông giới thiệu cho tôi một vị trí quản lý cấp cao để tôi làm đi?”
“Được, vậy anh đến tập đoàn nhà họ Uông làm quản lý cấp cao, tôi trực tiếp trao quyền cho anh, chẳng qua quản lý cấp cao này cũng không dễ làm” Uông Linh Đan cười nói đùa.
Bùi Nguyên Minh chỉ cười không trực tiếp đáp lại.
Rất nhanh xe Ferrari 488 đã lái tới dưới lầu tập đoàn Khai Sơn, vì duy trì trù tính của mình, Bùi Nguyên Minh còn đặc biệt bảo Uông Linh Đan đỗ xe ở cách xa một chút cho mình xuống.
Nhìn bóng lưng Bùi Nguyên Minh rời đi, Uông Linh Đan không nhấn ga, mà tràn ngập hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.
Quan sát Bùi Nguyên Minh một lát, quả thật anh rất có sức hút, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh như đám mây, cao không thể với tới.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh chạy như điên đi làm, vậy mà giống anh trai nhà bên, khiến người ta có thể chạm tới.
Đôi mắt Uông Linh Đan có chút mê mang, cô ta nhìn mà không hiểu.
Rốt cuộc người nào mới là Bùi Nguyên Minh chân chính.
Chỉ tiếc cô ta không biết, lúc một người phụ nữ bắt đầu nghiên cứu bộ mặt thật của người đàn ông, thường có ý nghĩa cô ta bắt đầu yêu rồi.
Bộ phận nghiệp vụ của tập đoàn Khai Sơn.
Bùi Nguyên Minh vừa xuất hiện, đã bị Triệu Thanh Hạm kéo đi tới phòng họp.
Lúc này trong phòng họp có mấy chục người tụ tập, vẻ mặt cả đám đều nghiêm trọng.
Lúc này Uông Khải Trạch ngôi ở vị trí chính, phía sau là video clip đang mở.
Triệu Thanh Hạm lập tức dẫn Bùi Nguyên Minh đi tới một góc khuất ngồi xuống.
“Sao thế? Bình thường cả đám đều khoác lác hò hét trò trâu bò, cả đám đều nói mình giao tình vô địch, mạng lưới quan hệ vô song cơ mài”
“Sao hả? Bây giờ muốn các người lấy ra chút lực, thì như muốn mạng các người rồi à?”
Lúc này Uông Khải Trạch nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hôm nay là ngày cuối tháng, không phải là còn ba trăm năm mươi tỷ nợ nữa sao? Sao không ai dám đi đòi về?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ngạc nhiên, tập đoàn Khai Sơn là tập đoàn do Long Môn phân hội thủ đô nắm cổ phần.
Một tập đoàn như vậy, có thể nói là bên trong còn có quan chức.
Nếu là bình thường, người nào dám khất nợ tiền hàng của tập đoàn Khai Sơn?
Nhưng hiện giờ nghe ý của Uông Khải Trạch, còn có người nợ ba trăm năm mươi tỷ sao?
Anh liếc mắt nhìn về phía Triệu Thanh Hạm một cái theo bản năng, nói: “Người nào nợ chúng ta tiền thế?”
Triệu Thanh Hạm lộ ra vẻ mặt không biết nên nói gì, trực tiếp giao tài liệu cho Bùi Nguyên Minh.
Đồng thời cô ta rất không hài lòng đối với Bùi Nguyên Minh.
Nếu đi làm ở tập đoàn, dù sao nên lấy làm việc từ chín giờ sáng tới chín giờ tối làm nhiệm vụ của mình, dù sao làm từ chín giờ sáng đến chín giờ tối mới được hồi báo!
Nhưng Bùi Nguyên Minh không quan tâm như thế, ở một nơi lấy việc tăng ca làm vinh quang như tập đoàn Khai Sơn này, chuyện anh bị người †a đuổi việc là việc sớm hay muộn thôi.
Nếu là như vậy, sau này ba sẽ không đổ hết mọi chuyện lên người mình nữa.
Dù sao mọi chuyện đều là vì Bùi Nguyên Minh, đều là vì anh không quan tâm tới công việc, không có chí vươn lên!
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Thanh Hạm vô cùng oán hận tên Bùi Nguyên Minh vẫn luôn lười nhác này!
Chương 1807:
Ở vị trí lái xe, Uông Linh Đan thay đổi phương hướng, tràn ngập hứng thú liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái: “Uông Khải Trạch? Có chuyện gì thế?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, nói: “Một chú mà tôi quen bảo con gái ông ấy tìm một vị trí nghiệp vụ trong tập đoàn Khai Sơn cho tôi, bảo tôi đi làm hẳn hoi”
“Chuyện này ấy à, Uông Khải Trạch của chúng ta trực tiếp mượn tên tuổi của cô Uông, giúp tôi tìm được đơn đặt hàng mấy tỷ, có phải là tôi nên cảm ơn cả nhà Uông Khải Trạch không?”
Uông Linh Đan “phụt” một tiếng mỉm cười: “Bùi Nguyên Minh, anh có thế đừng buồn cười như vậy được không, loại người tùy tiện tặng người khác ba mươi lăm nghìn tỷ như anh, còn cần mấy chục triệu một tháng sao?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Không có biện pháp, ở trong mắt trưởng bối, hiện giờ tôi là một người không làm việc đảng hoàng, hay là cô Uông giới thiệu cho tôi một vị trí quản lý cấp cao để tôi làm đi?”
“Được, vậy anh đến tập đoàn nhà họ Uông làm quản lý cấp cao, tôi trực tiếp trao quyền cho anh, chẳng qua quản lý cấp cao này cũng không dễ làm” Uông Linh Đan cười nói đùa.
Bùi Nguyên Minh chỉ cười không trực tiếp đáp lại.
Rất nhanh xe Ferrari 488 đã lái tới dưới lầu tập đoàn Khai Sơn, vì duy trì trù tính của mình, Bùi Nguyên Minh còn đặc biệt bảo Uông Linh Đan đỗ xe ở cách xa một chút cho mình xuống.
Nhìn bóng lưng Bùi Nguyên Minh rời đi, Uông Linh Đan không nhấn ga, mà tràn ngập hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.
Quan sát Bùi Nguyên Minh một lát, quả thật anh rất có sức hút, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh như đám mây, cao không thể với tới.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh chạy như điên đi làm, vậy mà giống anh trai nhà bên, khiến người ta có thể chạm tới.
Đôi mắt Uông Linh Đan có chút mê mang, cô ta nhìn mà không hiểu.
Rốt cuộc người nào mới là Bùi Nguyên Minh chân chính.
Chỉ tiếc cô ta không biết, lúc một người phụ nữ bắt đầu nghiên cứu bộ mặt thật của người đàn ông, thường có ý nghĩa cô ta bắt đầu yêu rồi.
Bộ phận nghiệp vụ của tập đoàn Khai Sơn.
Bùi Nguyên Minh vừa xuất hiện, đã bị Triệu Thanh Hạm kéo đi tới phòng họp.
Lúc này trong phòng họp có mấy chục người tụ tập, vẻ mặt cả đám đều nghiêm trọng.
Lúc này Uông Khải Trạch ngôi ở vị trí chính, phía sau là video clip đang mở.
Triệu Thanh Hạm lập tức dẫn Bùi Nguyên Minh đi tới một góc khuất ngồi xuống.
“Sao thế? Bình thường cả đám đều khoác lác hò hét trò trâu bò, cả đám đều nói mình giao tình vô địch, mạng lưới quan hệ vô song cơ mài”
“Sao hả? Bây giờ muốn các người lấy ra chút lực, thì như muốn mạng các người rồi à?”
Lúc này Uông Khải Trạch nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hôm nay là ngày cuối tháng, không phải là còn ba trăm năm mươi tỷ nợ nữa sao? Sao không ai dám đi đòi về?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ngạc nhiên, tập đoàn Khai Sơn là tập đoàn do Long Môn phân hội thủ đô nắm cổ phần.
Một tập đoàn như vậy, có thể nói là bên trong còn có quan chức.
Nếu là bình thường, người nào dám khất nợ tiền hàng của tập đoàn Khai Sơn?
Nhưng hiện giờ nghe ý của Uông Khải Trạch, còn có người nợ ba trăm năm mươi tỷ sao?
Anh liếc mắt nhìn về phía Triệu Thanh Hạm một cái theo bản năng, nói: “Người nào nợ chúng ta tiền thế?”
Triệu Thanh Hạm lộ ra vẻ mặt không biết nên nói gì, trực tiếp giao tài liệu cho Bùi Nguyên Minh.
Đồng thời cô ta rất không hài lòng đối với Bùi Nguyên Minh.
Nếu đi làm ở tập đoàn, dù sao nên lấy làm việc từ chín giờ sáng tới chín giờ tối làm nhiệm vụ của mình, dù sao làm từ chín giờ sáng đến chín giờ tối mới được hồi báo!
Nhưng Bùi Nguyên Minh không quan tâm như thế, ở một nơi lấy việc tăng ca làm vinh quang như tập đoàn Khai Sơn này, chuyện anh bị người †a đuổi việc là việc sớm hay muộn thôi.
Nếu là như vậy, sau này ba sẽ không đổ hết mọi chuyện lên người mình nữa.
Dù sao mọi chuyện đều là vì Bùi Nguyên Minh, đều là vì anh không quan tâm tới công việc, không có chí vươn lên!
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Thanh Hạm vô cùng oán hận tên Bùi Nguyên Minh vẫn luôn lười nhác này!
Bình luận facebook