Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1820
Chương 1810:
“Không cần ba ngày sao?"
Một người phụ nữ chân dài xinh đẹp thuộc bộ phận tiêu thụ, cười mà như không cười nhìn Bùi Nguyễn Minh, nói: “Anh lại định như lần trước, một cuộc điện thoại có thể giải quyết được vấn đề sao?"
Bùi Nguyễn Minh ẩn lên màn hình, thản nhiên nói: “Không sai, chỉ cần gọi một cuộc." “Phụt...
Một đám người đều cười to, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập trào phúng.
Tất cả mọi người biết được chút tin tức, Bùi Nguyễn Minh có thể ký được đồng hợp với đám người Trầm Minh Nguyệt, là vì liên quan tới Uông Khải Trạch, mục đích chính là vì cho Triệu Thanh Hạm mặt mũi, khiến Bùi
Nguyễn Minh chính thức vào công ty làm.
Nhưng một tôm tép nhãi nhép như Bùi Nguyên Minh, vậy mà cảm thấy là công lao của mình?
Có cần buồn cười như vậy không? Lúc này, ánh mắt mọi người ở đây nhìn Bùi Nguyên Minh đều tràn ngập khinh thường.
Mấy nhân viên nữ xinh đẹp lại càng dùng mũi nhìn Bùi Nguyên Minh, tên này chỉ là một tên vô dụng mà thôi, thật sự cho rằng mình có năng lực lớn ở thủ đô sao?
Nếu không phải Uông Khải Trạch theo đuổi Triệu Thanh Hạm, cho Bùi Nguyên Minh chút mặt mũi, anh có khả năng gì?
Một tên phế vật, một kẻ bất lực, thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi à?
Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bùi Nguyên Minh, được rồi, anh đừng khoác lác nữa!" “Chuyện lúc trước tất cả mọi người đều biết, anh còn làm ra vẻ làm gì?” “Cứ tiếp tục làm ra vẻ như vậy, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy anh là một vai hề, anh hiểu không?” Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Uông Khải Trạch thì thản nhiên nói: “Bùi Nguyễn Minh, ứng xử thì phải kiên định một chút, không làm được thì nói là không làm được, đừng nên tham dự vào.”
Rất rõ ràng, cho dù đánh chết Uông Khải Trạch anh ta cũng không tin, Bùi Nguyên Minh gọi một cuộc điện thoại có thể xử lý được Lục Trọng Bằng.
Đừng nói là Bùi Nguyễn Minh, cho dù anh ta có thể mời được Uông Vĩ Thành, chuyện này cũng chưa chắc có thể hoàn thành.
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, ấn một số điện thoại, rất nhanh bên kia nghe máy, anh thản nhiên nói: “Lục Trọng Bằng, trong vòng nửa tiếng cút tới tập đoàn Khai Sơn, thanh toán ba trăm năm mươi tỷ anh nợ.”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyễn Minh lập tức cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội mở miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người bật cười, trong đôi mắt tràn ngập trào phúng và khinh thường.
Đặc biệt là Triệu Thanh Hạm, lúc này cô ta rất tức giận
Bùi Nguyễn Minh thật sự khiến cô ta quá thất vọng, thậm chí có thể nói là thất vọng Cực đội
Sao anh có thể biến thành bộ dạng như
Chết vì sĩ diện vậy?
Còn cái gì mà trong vòng một tiếng tới thanh toán tiền nợ?
Đùa giỡn cái gì thế? "Ram..."
Chưa tới nửa tiếng, ngay lúc đảm Uông Khải Trạch còn tràn ngập khinh thường chuẩn bị tan họp, bỗng nhiên cửa bị người ta đẩy ra.
Sau đó chỉ thấy một người ngồi xe lăn được đẩy vào trong phòng.
Thấy cảnh tượng như vậy, vô số người đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Uông Khải Trạch lại càng trợn mắt há miệng.
Lục Trọng Bằng?
Thật sự là Lục Trọng Bằng đến sao? Sao có thể có chuyện này được?
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều dụi hai mắt mình, cho rằng mình đang nằm mơ.
Lục Trọng Bằng toàn thân quấn băng vải, vậy mà ngồi xe lăn đến đây trong vòng nửa tiếng?
Đây là tốc độ gì thế?
Đây là hình ảnh gì thế?
Nằm mơ!
Mọi chuyện tuyệt đối là đang nằm mơ
Lúc này có nữ nhân viên tát mình một cái theo bản năng, muốn tát mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. “Cậu Bùi có ở đây không?”
Lúc này vẻ mặt Lục Trọng Bằng nho nhã lễ độ: “Tôi tới đây trả nợ ba trăm năm mươi tý." “Anh tìm tài vụ đi, sau này chút việc nhỏ ấy, đừng làm phiền tôi nữa."
Sau khi Bùi Nguyễn Minh nói xong, liếc mắt nhìn Uông Khải Trạch một cái, mỉm cười nói: “Anh Uông, nhớ trích bảy mươi tỷ cho tôi đấy!"
Trong biểu cảm như ăn phải phân của mọi người, Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi phòng hop.
Mới đi ra khỏi phòng họp, điện thoại của Bùi Nguyên Minh vang lên: “Anh Bùi, bên bệnh viện xảy ra chuyện, Lý Khải Lâm dẫn người tới gây sự!”
“Không cần ba ngày sao?"
Một người phụ nữ chân dài xinh đẹp thuộc bộ phận tiêu thụ, cười mà như không cười nhìn Bùi Nguyễn Minh, nói: “Anh lại định như lần trước, một cuộc điện thoại có thể giải quyết được vấn đề sao?"
Bùi Nguyễn Minh ẩn lên màn hình, thản nhiên nói: “Không sai, chỉ cần gọi một cuộc." “Phụt...
Một đám người đều cười to, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập trào phúng.
Tất cả mọi người biết được chút tin tức, Bùi Nguyễn Minh có thể ký được đồng hợp với đám người Trầm Minh Nguyệt, là vì liên quan tới Uông Khải Trạch, mục đích chính là vì cho Triệu Thanh Hạm mặt mũi, khiến Bùi
Nguyễn Minh chính thức vào công ty làm.
Nhưng một tôm tép nhãi nhép như Bùi Nguyên Minh, vậy mà cảm thấy là công lao của mình?
Có cần buồn cười như vậy không? Lúc này, ánh mắt mọi người ở đây nhìn Bùi Nguyên Minh đều tràn ngập khinh thường.
Mấy nhân viên nữ xinh đẹp lại càng dùng mũi nhìn Bùi Nguyên Minh, tên này chỉ là một tên vô dụng mà thôi, thật sự cho rằng mình có năng lực lớn ở thủ đô sao?
Nếu không phải Uông Khải Trạch theo đuổi Triệu Thanh Hạm, cho Bùi Nguyên Minh chút mặt mũi, anh có khả năng gì?
Một tên phế vật, một kẻ bất lực, thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi à?
Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bùi Nguyên Minh, được rồi, anh đừng khoác lác nữa!" “Chuyện lúc trước tất cả mọi người đều biết, anh còn làm ra vẻ làm gì?” “Cứ tiếp tục làm ra vẻ như vậy, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy anh là một vai hề, anh hiểu không?” Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Uông Khải Trạch thì thản nhiên nói: “Bùi Nguyễn Minh, ứng xử thì phải kiên định một chút, không làm được thì nói là không làm được, đừng nên tham dự vào.”
Rất rõ ràng, cho dù đánh chết Uông Khải Trạch anh ta cũng không tin, Bùi Nguyên Minh gọi một cuộc điện thoại có thể xử lý được Lục Trọng Bằng.
Đừng nói là Bùi Nguyễn Minh, cho dù anh ta có thể mời được Uông Vĩ Thành, chuyện này cũng chưa chắc có thể hoàn thành.
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, ấn một số điện thoại, rất nhanh bên kia nghe máy, anh thản nhiên nói: “Lục Trọng Bằng, trong vòng nửa tiếng cút tới tập đoàn Khai Sơn, thanh toán ba trăm năm mươi tỷ anh nợ.”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyễn Minh lập tức cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội mở miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người bật cười, trong đôi mắt tràn ngập trào phúng và khinh thường.
Đặc biệt là Triệu Thanh Hạm, lúc này cô ta rất tức giận
Bùi Nguyễn Minh thật sự khiến cô ta quá thất vọng, thậm chí có thể nói là thất vọng Cực đội
Sao anh có thể biến thành bộ dạng như
Chết vì sĩ diện vậy?
Còn cái gì mà trong vòng một tiếng tới thanh toán tiền nợ?
Đùa giỡn cái gì thế? "Ram..."
Chưa tới nửa tiếng, ngay lúc đảm Uông Khải Trạch còn tràn ngập khinh thường chuẩn bị tan họp, bỗng nhiên cửa bị người ta đẩy ra.
Sau đó chỉ thấy một người ngồi xe lăn được đẩy vào trong phòng.
Thấy cảnh tượng như vậy, vô số người đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Uông Khải Trạch lại càng trợn mắt há miệng.
Lục Trọng Bằng?
Thật sự là Lục Trọng Bằng đến sao? Sao có thể có chuyện này được?
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều dụi hai mắt mình, cho rằng mình đang nằm mơ.
Lục Trọng Bằng toàn thân quấn băng vải, vậy mà ngồi xe lăn đến đây trong vòng nửa tiếng?
Đây là tốc độ gì thế?
Đây là hình ảnh gì thế?
Nằm mơ!
Mọi chuyện tuyệt đối là đang nằm mơ
Lúc này có nữ nhân viên tát mình một cái theo bản năng, muốn tát mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. “Cậu Bùi có ở đây không?”
Lúc này vẻ mặt Lục Trọng Bằng nho nhã lễ độ: “Tôi tới đây trả nợ ba trăm năm mươi tý." “Anh tìm tài vụ đi, sau này chút việc nhỏ ấy, đừng làm phiền tôi nữa."
Sau khi Bùi Nguyễn Minh nói xong, liếc mắt nhìn Uông Khải Trạch một cái, mỉm cười nói: “Anh Uông, nhớ trích bảy mươi tỷ cho tôi đấy!"
Trong biểu cảm như ăn phải phân của mọi người, Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi phòng hop.
Mới đi ra khỏi phòng họp, điện thoại của Bùi Nguyên Minh vang lên: “Anh Bùi, bên bệnh viện xảy ra chuyện, Lý Khải Lâm dẫn người tới gây sự!”
Bình luận facebook