Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1874
Chương 1874
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Uông Linh Đan sùng bái, Bùi Nguyên Minh quá lợi hại, thủ đoạn như vậy căn bản không phải người thường có thể sử dụng.
Cho dù biết làm như vậy có hiệu quả tốt, nhưng không có lòng tin tuyệt đối và khí thế, chỉ sợ căn bản không áp được Kim Mặc Hàn, cũng không thể lật tay làm mây úp tay làm mưa được.
Chỉ có thể nói, năng lực của Bùi Nguyên Minh thật sự vượt qua tưởng tượng.
Lúc này người nào còn nhớ rõ phải áp chế Uông Linh Đan? Kiếm tiên mới là tất cả! “Họ Bùi, mày đừng có ở đây nói lời vô nghĩa! Cũng đừng đánh trống lảng!”
Gương mặt Kim Mặc Hàn lúc trắng lúc xanh, sau đó vỗ mạnh bàn một cái, gầm thét với Bùi Nguyên Minh.
“Ông đây không đánh cược với những người khác, ông đây chỉ đánh cược với mày!”
“Tao cho mày ba ngày, nếu mày có thể lấy được quyên đại lý của tài phiệt Thượng Tinh ở thủ đô, ông đây sẽ lập tức từ chức, cũng không lấy một đồng!”
“Nhưng nếu mày không lấy được, biến thành tao lấy được quyên đại lý, mày phải lập tức cút đi cho tao! Trả lại vị trí giám đốc điều hành cho tao!”
“Họ Bùi, mày dám đánh cược với tao không?”
“Hay là nói, mày chỉ giỏi nói miệng, căn bản không có năng lực, chỉ nói được những lời dễ nghe hơn hát mà thôi!”
Lúc này Kim Mặc Hàn đã bất chấp tất cả, mang theo khí chất không phải mày chết thì tao chất.
Bởi vì anh ta bị Bùi Nguyên Minh áp chế từng bước, nếu không phản kích, kế tiếp sẽ không có kết cục hay gì.
Mà phản kích lại, nói không chừng còn tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Bùi Nguyên Minh tiến lên trước, vươn tay vỗ bả vai Kim Mặc Hàn, thản nhiên nói: “Ba ngày sao? Vậy thì không có ý nghĩa lắm!”
“Tôi thấy không bằng chúng ta chơi lớn một chút, hôm nay đi”
“Nếu tôi thành công, anh ngoại trừ thôi việc ra, còn phải quỳ một đường ra khỏi tòa nhà của tập đoàn.”
“Nếu tôi thua cũng sẽ như vậy”
“Anh dám chơi không?”
Toàn thân Kim Mặc Hàn khẽ run rẩy, nhưng lúc này anh ta đầu trọc đâu sợ vua nắm tóc, cho nên anh ta vỗ mạnh lên bàn, phẫn nộ quát: “Được! Cứ quyết định như vậy đi!”
“Bùi Nguyên Minh, không phải là mày có năng lực lãm sao?”
“Trái lại tao muốn nhìn xem, hôm nay mày lấy được quyền đại lý này kiểu gì!”
“Nếu mày có thể lấy được, tao tâm phục khẩu phục rời đi!”
“Tất cả mọi người ở đây sẽ làm chứng!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả đám đều gật đầu ngầm hiểu.
Hai bên tranh đấu đều đến tình hình gay cấn như vậy, tất nhiên là tạm thời bọn họ không thể
- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Uông Linh Đan sùng bái, Bùi Nguyên Minh quá lợi hại, thủ đoạn như vậy căn bản không phải người thường có thể sử dụng.
Cho dù biết làm như vậy có hiệu quả tốt, nhưng không có lòng tin tuyệt đối và khí thế, chỉ sợ căn bản không áp được Kim Mặc Hàn, cũng không thể lật tay làm mây úp tay làm mưa được.
Chỉ có thể nói, năng lực của Bùi Nguyên Minh thật sự vượt qua tưởng tượng.
Lúc này người nào còn nhớ rõ phải áp chế Uông Linh Đan? Kiếm tiên mới là tất cả! “Họ Bùi, mày đừng có ở đây nói lời vô nghĩa! Cũng đừng đánh trống lảng!”
Gương mặt Kim Mặc Hàn lúc trắng lúc xanh, sau đó vỗ mạnh bàn một cái, gầm thét với Bùi Nguyên Minh.
“Ông đây không đánh cược với những người khác, ông đây chỉ đánh cược với mày!”
“Tao cho mày ba ngày, nếu mày có thể lấy được quyên đại lý của tài phiệt Thượng Tinh ở thủ đô, ông đây sẽ lập tức từ chức, cũng không lấy một đồng!”
“Nhưng nếu mày không lấy được, biến thành tao lấy được quyên đại lý, mày phải lập tức cút đi cho tao! Trả lại vị trí giám đốc điều hành cho tao!”
“Họ Bùi, mày dám đánh cược với tao không?”
“Hay là nói, mày chỉ giỏi nói miệng, căn bản không có năng lực, chỉ nói được những lời dễ nghe hơn hát mà thôi!”
Lúc này Kim Mặc Hàn đã bất chấp tất cả, mang theo khí chất không phải mày chết thì tao chất.
Bởi vì anh ta bị Bùi Nguyên Minh áp chế từng bước, nếu không phản kích, kế tiếp sẽ không có kết cục hay gì.
Mà phản kích lại, nói không chừng còn tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Bùi Nguyên Minh tiến lên trước, vươn tay vỗ bả vai Kim Mặc Hàn, thản nhiên nói: “Ba ngày sao? Vậy thì không có ý nghĩa lắm!”
“Tôi thấy không bằng chúng ta chơi lớn một chút, hôm nay đi”
“Nếu tôi thành công, anh ngoại trừ thôi việc ra, còn phải quỳ một đường ra khỏi tòa nhà của tập đoàn.”
“Nếu tôi thua cũng sẽ như vậy”
“Anh dám chơi không?”
Toàn thân Kim Mặc Hàn khẽ run rẩy, nhưng lúc này anh ta đầu trọc đâu sợ vua nắm tóc, cho nên anh ta vỗ mạnh lên bàn, phẫn nộ quát: “Được! Cứ quyết định như vậy đi!”
“Bùi Nguyên Minh, không phải là mày có năng lực lãm sao?”
“Trái lại tao muốn nhìn xem, hôm nay mày lấy được quyền đại lý này kiểu gì!”
“Nếu mày có thể lấy được, tao tâm phục khẩu phục rời đi!”
“Tất cả mọi người ở đây sẽ làm chứng!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả đám đều gật đầu ngầm hiểu.
Hai bên tranh đấu đều đến tình hình gay cấn như vậy, tất nhiên là tạm thời bọn họ không thể
- -----------------
Bình luận facebook