Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1894
Chương 1894
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không đợi Bùi Nguyên Minh mở miệng nói gì, Uông Linh Đan có chút chần chừ nói: “Bùi Nguyên Minh, vừa rồi ba tôi mới tỉnh dậy ở bệnh viện, sau khi tỉnh dậy, ông ta bảo tôi ngày mai một mình đến nhà họ Uông.”
“Ông ấy nói, sẽ cho tôi một lời giải thích trước mặt người nhà họ Uông”
“Cho nên tôi muốn...”
“Nếu không anh đừng đi”
“Dù sao đây là việc xấu trong nhà”
Lúc nói ra những lời này, trên gương mặt Uông Linh Đan có chút đau khổ.
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một lát, sau đó anh lập tức hiểu rõ.
Tám mươi phần trăm là Uông Linh Đan đã đoán ra được chân tướng sự việc, mà chân tướng của chuyện này, cô ta không muốn bị mình biết.
Đây coi như là một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta, nếu hoàn toàn để lộ ra trước mặt mình, với tâm tính của Uông Linh Đan, có lẽ sẽ không tiếp nhận nổi.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Được, vậy tự cô đi đi, tôi sẽ bảo Tư Đồ Chí Khang đi theo cô, nhỡ đâu có chuyện gì thì liên lạc với tôi trước “”
“Được”
Uông Linh Đan gật đầu.
“Ngoài ra còn có một chuyện, hiện giờ ba tôi đã hoàn toàn thất thể ở tập đoàn nhà họ Uông, bị đả kích, ngày mai anh có thể hoàn toàn chữa khỏi cho Kim Tuyết Ngọc hay không?”
“Đây xem như là giúp tôi một việc, trả nợ công ơn nuôi dưỡng của ông ta”
Bùi Nguyên Minh xem như đã nhìn ra, tuy Uông Vĩ Thành không có tình cảm gì với con gái, nhưng với tâm tính của Uông Linh Đan, cô ta không có khả năng quả quyết vứt bỏ tình ba con.
Huống chi hiện giờ Uông Vĩ Thành rơi vào kết cục như thể, Uông Linh Đan lại càng sinh lòng thương hại.
“Được, ngày mai chúng ta chia ra làm hai con đường, sáng sớm tôi đến bệnh viện, cô đến nhà họ Uông.”
“Nếu thuận lợi, chúng ta còn có thể cùng nhau ăn cơm trưa."
Bùi Nguyên Minh duỗi cái lưng mỏi.
Cơm trưa còn có thể cùng ăn, nhưng bữa tối thật sự không có thời gian.
Cùng lúc đó, Bách Lạc Môn ở thủ đô.
“Bốp!”
Uông Vĩ Thành ngôi trên ghế sô pha, bỗng nhiên cốc cà phê trong tay rời khỏi tay, đập mạnh về phía góc tường, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Chân Vũ Long ngôi đối diện ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt dùng cắt móng tay cắt móng tay mình, đồng thời mở miệng nói: “Bác trai, chuyện hôm nay cháu biết rồi”
“Chuyện nhỏ như vậy mà thôi, bác cần gì phải tức giận?”
“Đợi ngày mai lên vị trí phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô xong, như vậy mọi thứ sẽ tự nhiên trở lại trong tay bác.”
- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không đợi Bùi Nguyên Minh mở miệng nói gì, Uông Linh Đan có chút chần chừ nói: “Bùi Nguyên Minh, vừa rồi ba tôi mới tỉnh dậy ở bệnh viện, sau khi tỉnh dậy, ông ta bảo tôi ngày mai một mình đến nhà họ Uông.”
“Ông ấy nói, sẽ cho tôi một lời giải thích trước mặt người nhà họ Uông”
“Cho nên tôi muốn...”
“Nếu không anh đừng đi”
“Dù sao đây là việc xấu trong nhà”
Lúc nói ra những lời này, trên gương mặt Uông Linh Đan có chút đau khổ.
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một lát, sau đó anh lập tức hiểu rõ.
Tám mươi phần trăm là Uông Linh Đan đã đoán ra được chân tướng sự việc, mà chân tướng của chuyện này, cô ta không muốn bị mình biết.
Đây coi như là một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta, nếu hoàn toàn để lộ ra trước mặt mình, với tâm tính của Uông Linh Đan, có lẽ sẽ không tiếp nhận nổi.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Được, vậy tự cô đi đi, tôi sẽ bảo Tư Đồ Chí Khang đi theo cô, nhỡ đâu có chuyện gì thì liên lạc với tôi trước “”
“Được”
Uông Linh Đan gật đầu.
“Ngoài ra còn có một chuyện, hiện giờ ba tôi đã hoàn toàn thất thể ở tập đoàn nhà họ Uông, bị đả kích, ngày mai anh có thể hoàn toàn chữa khỏi cho Kim Tuyết Ngọc hay không?”
“Đây xem như là giúp tôi một việc, trả nợ công ơn nuôi dưỡng của ông ta”
Bùi Nguyên Minh xem như đã nhìn ra, tuy Uông Vĩ Thành không có tình cảm gì với con gái, nhưng với tâm tính của Uông Linh Đan, cô ta không có khả năng quả quyết vứt bỏ tình ba con.
Huống chi hiện giờ Uông Vĩ Thành rơi vào kết cục như thể, Uông Linh Đan lại càng sinh lòng thương hại.
“Được, ngày mai chúng ta chia ra làm hai con đường, sáng sớm tôi đến bệnh viện, cô đến nhà họ Uông.”
“Nếu thuận lợi, chúng ta còn có thể cùng nhau ăn cơm trưa."
Bùi Nguyên Minh duỗi cái lưng mỏi.
Cơm trưa còn có thể cùng ăn, nhưng bữa tối thật sự không có thời gian.
Cùng lúc đó, Bách Lạc Môn ở thủ đô.
“Bốp!”
Uông Vĩ Thành ngôi trên ghế sô pha, bỗng nhiên cốc cà phê trong tay rời khỏi tay, đập mạnh về phía góc tường, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Chân Vũ Long ngôi đối diện ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt dùng cắt móng tay cắt móng tay mình, đồng thời mở miệng nói: “Bác trai, chuyện hôm nay cháu biết rồi”
“Chuyện nhỏ như vậy mà thôi, bác cần gì phải tức giận?”
“Đợi ngày mai lên vị trí phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô xong, như vậy mọi thứ sẽ tự nhiên trở lại trong tay bác.”
- -----------------
Bình luận facebook