Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1931
Chương 1931
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chênh lệch giữa hai bên, giống như khác nhau một trời một vực.
Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, Uông Vĩ Thành đừng nói là trở tay, cho dù là phản kháng cũng không có sức lực.
Lúc này Uông Vĩ Thành mặt xám như tro tàn đứng thẳng người, hơi thở oán hận trên người ông ta chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại suy SỤP.
Sau đó Uông Vĩ Thành run lấy bẩy, lấy một khối lệnh bài bằng ngọc ra, dâng bằng hai tay: “Uông Vĩ Thành...”
“Bái kiến phân hội trưởng!”
Bùi Nguyên Minh vung tay lên, chỉ thấy lệnh bài phân hội trưởng “vù”
một tiếng bay trở về trong lòng bàn tay anh.
Anh giơ lệnh bài lên, nhìn xung quanh.
Vẻ mặt đám Tần Ý Hàm, Sở Tuấn Hiên cuồng nhiệt, quỳ một gối: “Bái kiến phân hội trưởng!”
Xung quanh cùng hoan hô, vô số người nửa quỳ xuống: “Bái kiến phân hội trưởng!”
Vẻ mặt Uông Linh Đan kích động.
Thân thể Kim Tuyết Ngọc run lẩy bẩy, vẻ mặt khó coi không nói nên lời.
Lên nắm quyền rồi sao? Tên nhãi ranh Bùi Nguyên Minh này, vậy mà lên nắm quyên rồi hả? Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, địa vị ở thủ đô này, tuyệt đối không kém sáu thế tử ở thủ đô.
Mà đám phụ nữ ở bên cạnh cô ta đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bỏ lỡ cơ hội làm thân với nhân vật lớn mới quật khởi, cảm giác như vậy, không khác gì mua cổ phiếu bị lỗ, đám phụ nữ này đều ước gì có thể đập đầu xuống đất chết đi.
Đúng là quá khó tiếp nhận.
Trong một căn phòng yên tĩnh ở quán võ đạo thuộc Long Môn.
Bùi Nguyên Minh dựa lên ghế bành, vẻ mặt lạnh nhạt.
Uông Linh Đan thì có vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng pha trà giúp Bùi Nguyên Minh.
Chỗ đối diện, vẻ mặt Uông Vĩ Thành tối tăm tới cực hạn.
“Nói đi, dựa theo ước định giữa tôi và ông, hôm nay ông nên cho Linh Đan một câu trả lời thỏa đáng, đúng không, phó hội trưởng Uông?”
Bùi Nguyên Minh câm lấy chén trà uống một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bên ngoài, Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên đang xử lý lực lượng bên Uông Vĩ Thành.
Mà lúc này Bùi Nguyên Minh giúp Uông Linh Đan đòi lời giải thích.
Vẻ mặt Uông Vĩ Thành thay đổi, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Phân hội trưởng, Linh Đan, lẽ phải mà hai người muốn, thực ra tôi không cho được hai người.”
Bùi Nguyên Minh cau mày nói: “Có ý gì?”
Uông Vĩ Thành trầm giọng nói: “Tuy tôi làm việc không hợp với tình người, nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện giết vợ..
”
- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chênh lệch giữa hai bên, giống như khác nhau một trời một vực.
Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, Uông Vĩ Thành đừng nói là trở tay, cho dù là phản kháng cũng không có sức lực.
Lúc này Uông Vĩ Thành mặt xám như tro tàn đứng thẳng người, hơi thở oán hận trên người ông ta chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại suy SỤP.
Sau đó Uông Vĩ Thành run lấy bẩy, lấy một khối lệnh bài bằng ngọc ra, dâng bằng hai tay: “Uông Vĩ Thành...”
“Bái kiến phân hội trưởng!”
Bùi Nguyên Minh vung tay lên, chỉ thấy lệnh bài phân hội trưởng “vù”
một tiếng bay trở về trong lòng bàn tay anh.
Anh giơ lệnh bài lên, nhìn xung quanh.
Vẻ mặt đám Tần Ý Hàm, Sở Tuấn Hiên cuồng nhiệt, quỳ một gối: “Bái kiến phân hội trưởng!”
Xung quanh cùng hoan hô, vô số người nửa quỳ xuống: “Bái kiến phân hội trưởng!”
Vẻ mặt Uông Linh Đan kích động.
Thân thể Kim Tuyết Ngọc run lẩy bẩy, vẻ mặt khó coi không nói nên lời.
Lên nắm quyền rồi sao? Tên nhãi ranh Bùi Nguyên Minh này, vậy mà lên nắm quyên rồi hả? Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, địa vị ở thủ đô này, tuyệt đối không kém sáu thế tử ở thủ đô.
Mà đám phụ nữ ở bên cạnh cô ta đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bỏ lỡ cơ hội làm thân với nhân vật lớn mới quật khởi, cảm giác như vậy, không khác gì mua cổ phiếu bị lỗ, đám phụ nữ này đều ước gì có thể đập đầu xuống đất chết đi.
Đúng là quá khó tiếp nhận.
Trong một căn phòng yên tĩnh ở quán võ đạo thuộc Long Môn.
Bùi Nguyên Minh dựa lên ghế bành, vẻ mặt lạnh nhạt.
Uông Linh Đan thì có vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng pha trà giúp Bùi Nguyên Minh.
Chỗ đối diện, vẻ mặt Uông Vĩ Thành tối tăm tới cực hạn.
“Nói đi, dựa theo ước định giữa tôi và ông, hôm nay ông nên cho Linh Đan một câu trả lời thỏa đáng, đúng không, phó hội trưởng Uông?”
Bùi Nguyên Minh câm lấy chén trà uống một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bên ngoài, Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên đang xử lý lực lượng bên Uông Vĩ Thành.
Mà lúc này Bùi Nguyên Minh giúp Uông Linh Đan đòi lời giải thích.
Vẻ mặt Uông Vĩ Thành thay đổi, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Phân hội trưởng, Linh Đan, lẽ phải mà hai người muốn, thực ra tôi không cho được hai người.”
Bùi Nguyên Minh cau mày nói: “Có ý gì?”
Uông Vĩ Thành trầm giọng nói: “Tuy tôi làm việc không hợp với tình người, nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện giết vợ..
”
- -----------------
Bình luận facebook