Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1952
Chương 1952
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Hàn Nguyệt từng là tay chân thân tín dưới quyền Chân Vũ Long, nắm quyền hành lớn trong tay, lúc này nhìn nửa sống nửa chết, toàn thân đang giật giật.
Chẳng qua cô ta vẫn còn một hơi, trong mắt tràn ngập bi phẫn và vẻ sợ hãi.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát xong, vẫn ngồi xốm xuống vươn tay kiểm tra mạch của Cô ta.
Kết quả kiểm tra khiến Bùi Nguyên Minh có chút kinh ngạc, Lê Hàn Nguyệt hẳn là bị người ta phế bỏ xong, lại đánh gãy tay chân, sau đó mới vứt tới nơi này.
Trong đó vết thương cô ta bị xe đâm không hề nặng, vết thương nặng nhất là vì bị phế đi mà dẫn tới.
Hạ Vân nhìn thấy không có nguy hiểm, từ trong xe đi tới phía sau Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, cô ta là ai thế?”
“Anh quen cô ta sao?”
Bùi Nguyên Minh xua tay, ý bảo Hạ Vân đừng tiến lại gần.
Sau đó anh lấy thuốc mình mang theo ra, giúp Lê Hàn Nguyệt tạm xử lý một số vết thương, sau đó anh ra hiệu cho lái xe gọi xe cứu thương.
Dưới tác dụng của thuốc, Lê Hàn Nguyệt ở trạng thái bán hôn mê lúc này cũng hơi tỉnh táo lại một chút.
Nhưng có lẽ lúc này trước mắt cô ta là một vùng mờ mịt, căn bản không thấy rõ, xuất hiện trước người cô ta chính là Bùi Nguyên Minh kẻ địch mạnh của cô ta.
Lúc này cô ta chỉ nhỏ giọng căm hận nói: “Người Đảo Quốc chết tiệt!”
“Người Đảo Quốc chết tiệt!”
Rất rõ ràng, cô ta đang ở trạng thái bán hôn mê, trong lòng quá bực tức, cho nên mới có thể nói ra những lời này.
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nói: “Người Đảo Quốc đã làm gì cô thế?”
“Không phải các cô có quan hệ hợp tác với người Đảo Quốc sao?”
Ý thức của Lê Hàn Nguyệt không tỉnh táo, lúc này chỉ biết lăn qua lộn lại lẩm bẩm nói người Đảo Quốc chết tiệt, căn bản không có biện pháp trả lời vấn đề khác.
“Đồ ngốc, hóa ra cô chạy tới nơi này!”
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị hỏi thêm mấy câu, thì nghe thấy tiếng Đại Hạ không tính là lưu loát truyên từ cách đó không xa tới, nghe vô cùng âm trầm, vô cùng chói tai, vô cùng thấm vào lòng người.
Lúc này xung quanh có gió lạnh thổi tới, nhất thời khiến nhiệt độ hạ thấp mấy phần.
Cách đó không xa, cây cối giống như đều hoảng sợ mà lay động, đang run lẩy bẩy.
Hạ Vân nói theo bản năng: “Người nào đang giả thần giả quỷ!”
“Ha ha ha, người nào sao?”
“Đương nhiên là người muốn mạng các người!" Tiếng Đại Hạ vô cùng kỳ lạ truyền đến, giọng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Hàn Nguyệt từng là tay chân thân tín dưới quyền Chân Vũ Long, nắm quyền hành lớn trong tay, lúc này nhìn nửa sống nửa chết, toàn thân đang giật giật.
Chẳng qua cô ta vẫn còn một hơi, trong mắt tràn ngập bi phẫn và vẻ sợ hãi.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát xong, vẫn ngồi xốm xuống vươn tay kiểm tra mạch của Cô ta.
Kết quả kiểm tra khiến Bùi Nguyên Minh có chút kinh ngạc, Lê Hàn Nguyệt hẳn là bị người ta phế bỏ xong, lại đánh gãy tay chân, sau đó mới vứt tới nơi này.
Trong đó vết thương cô ta bị xe đâm không hề nặng, vết thương nặng nhất là vì bị phế đi mà dẫn tới.
Hạ Vân nhìn thấy không có nguy hiểm, từ trong xe đi tới phía sau Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, cô ta là ai thế?”
“Anh quen cô ta sao?”
Bùi Nguyên Minh xua tay, ý bảo Hạ Vân đừng tiến lại gần.
Sau đó anh lấy thuốc mình mang theo ra, giúp Lê Hàn Nguyệt tạm xử lý một số vết thương, sau đó anh ra hiệu cho lái xe gọi xe cứu thương.
Dưới tác dụng của thuốc, Lê Hàn Nguyệt ở trạng thái bán hôn mê lúc này cũng hơi tỉnh táo lại một chút.
Nhưng có lẽ lúc này trước mắt cô ta là một vùng mờ mịt, căn bản không thấy rõ, xuất hiện trước người cô ta chính là Bùi Nguyên Minh kẻ địch mạnh của cô ta.
Lúc này cô ta chỉ nhỏ giọng căm hận nói: “Người Đảo Quốc chết tiệt!”
“Người Đảo Quốc chết tiệt!”
Rất rõ ràng, cô ta đang ở trạng thái bán hôn mê, trong lòng quá bực tức, cho nên mới có thể nói ra những lời này.
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nói: “Người Đảo Quốc đã làm gì cô thế?”
“Không phải các cô có quan hệ hợp tác với người Đảo Quốc sao?”
Ý thức của Lê Hàn Nguyệt không tỉnh táo, lúc này chỉ biết lăn qua lộn lại lẩm bẩm nói người Đảo Quốc chết tiệt, căn bản không có biện pháp trả lời vấn đề khác.
“Đồ ngốc, hóa ra cô chạy tới nơi này!”
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị hỏi thêm mấy câu, thì nghe thấy tiếng Đại Hạ không tính là lưu loát truyên từ cách đó không xa tới, nghe vô cùng âm trầm, vô cùng chói tai, vô cùng thấm vào lòng người.
Lúc này xung quanh có gió lạnh thổi tới, nhất thời khiến nhiệt độ hạ thấp mấy phần.
Cách đó không xa, cây cối giống như đều hoảng sợ mà lay động, đang run lẩy bẩy.
Hạ Vân nói theo bản năng: “Người nào đang giả thần giả quỷ!”
“Ha ha ha, người nào sao?”
“Đương nhiên là người muốn mạng các người!" Tiếng Đại Hạ vô cùng kỳ lạ truyền đến, giọng
Bình luận facebook