Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1966
Chương 1966
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi tất cả mọi người ngồi xuống theo thứ tự, lại xuất hiện cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Vị trí đều đã ngồi đầy, đúng lúc Bùi Nguyên Minh không có chỗ ngồi.
“Ô...
Hóa ra là Bùi Nguyên Minh công thần lớn của bộ phận nghiệp vụ chúng ta à!”
“Anh không đứng ở đây, tôi thực sự không nhận ra anh đâu!”
Uông Khải Trạch ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Nhưng mà Bùi Nguyên Minh, nơi này là nơi anh tới được sao? Hình như chúng tôi không mời anh đúng không? Hơn nữa cũng không chuẩn bị vị trí của anh”
“Hay là làm phiền anh nhường một chút, đừng nên dây dưa ở đây nữa?”
Nghe những lời Uông Khải Trạch nói, đám phụ nữ nổi trên mạng lập tức lộ ra nụ cười chế nhạo.
Chẳng lẽ trong lòng vệ sĩ nhỏ này không biết tự mình hiểu lấy sao? Nơi tiêu phí cao như Bách Lạc Môn này, là nơi anh có thể tới à? Người ta không chuẩn bị vị trí cho anh, anh còn không biết cút đi, mà cứ đứng thẳng tắp ở nơi đó, cho rằng mình là người mẫu à? Lúc này Hạ Vân khẽ nhíu mày, lên tiếng: “Anh Uông đúng không? Bùi Nguyên Minh là người phụ trách bảo vệ tôi, nếu anh ấy không có vị trí, vậy thì tôi đi đây”
“Ô, hóa ra là người phụ trách bảo vệ cô Hạ? Một nhân viên nghiệp vụ cũng có bản lĩnh này, đúng là tuổi trẻ tào cao!”
Nghe thấy thế, đám người Uông Khải Trạch cười mỉa một tiếng.
Lúc này Uông Khải Trạch cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao lúc trước Bùi Nguyên Minh có thể hết một tới hai, hết hai lại tới ba hoàn thành nghiệp vụ.
Xem ra là ôm đùi Hạ Vân, ăn cơm nhão tới mức nghiện.
Mà những người khác nghe thấy thế cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh là một tên ăn cơm nhão.
Quan trọng nhất chính là, tên kia còn có thể kiên cường ăn cơm nhão, rõ ràng chỉ là một tên ăn cơm nhão, nhưng khiển người ta cảm thầy anh giống như rất có bản lĩnh.
Anh thật sự cho rằng mọi người đều mù sao? Ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra! Lúc này Biên Bất Phụ đứng dậy, mỉm cười nói: “Anh Uông, nếu người tới là khách, thêm một vị trí ít một vị trí cũng không sao, quan trọng là vui vẻ.”
“Bảo phục vụ chuẩn bị thêm một vị trí đi!”
Nghe Biên Bất Phụ giúp Bùi Nguyên Minh giải vây, Hạ Vân gật đầu cảm ơn.
Đôi mắt Uông Khải Trạch lóe sáng, cười nói: “Nào nào nào, nếu anh Biên đã mở miệng, như vậy thì cùng ngồi xuống uống rượu đi”
Rất nhanh, có một nhân viên phục vụ chuyển một chiếc ghế nhỏ tới cho Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh cũng không ngại, mà trực tiếp chuyển đến bên Hạ Vân ngồi xuống.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi tất cả mọi người ngồi xuống theo thứ tự, lại xuất hiện cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Vị trí đều đã ngồi đầy, đúng lúc Bùi Nguyên Minh không có chỗ ngồi.
“Ô...
Hóa ra là Bùi Nguyên Minh công thần lớn của bộ phận nghiệp vụ chúng ta à!”
“Anh không đứng ở đây, tôi thực sự không nhận ra anh đâu!”
Uông Khải Trạch ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Nhưng mà Bùi Nguyên Minh, nơi này là nơi anh tới được sao? Hình như chúng tôi không mời anh đúng không? Hơn nữa cũng không chuẩn bị vị trí của anh”
“Hay là làm phiền anh nhường một chút, đừng nên dây dưa ở đây nữa?”
Nghe những lời Uông Khải Trạch nói, đám phụ nữ nổi trên mạng lập tức lộ ra nụ cười chế nhạo.
Chẳng lẽ trong lòng vệ sĩ nhỏ này không biết tự mình hiểu lấy sao? Nơi tiêu phí cao như Bách Lạc Môn này, là nơi anh có thể tới à? Người ta không chuẩn bị vị trí cho anh, anh còn không biết cút đi, mà cứ đứng thẳng tắp ở nơi đó, cho rằng mình là người mẫu à? Lúc này Hạ Vân khẽ nhíu mày, lên tiếng: “Anh Uông đúng không? Bùi Nguyên Minh là người phụ trách bảo vệ tôi, nếu anh ấy không có vị trí, vậy thì tôi đi đây”
“Ô, hóa ra là người phụ trách bảo vệ cô Hạ? Một nhân viên nghiệp vụ cũng có bản lĩnh này, đúng là tuổi trẻ tào cao!”
Nghe thấy thế, đám người Uông Khải Trạch cười mỉa một tiếng.
Lúc này Uông Khải Trạch cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao lúc trước Bùi Nguyên Minh có thể hết một tới hai, hết hai lại tới ba hoàn thành nghiệp vụ.
Xem ra là ôm đùi Hạ Vân, ăn cơm nhão tới mức nghiện.
Mà những người khác nghe thấy thế cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh là một tên ăn cơm nhão.
Quan trọng nhất chính là, tên kia còn có thể kiên cường ăn cơm nhão, rõ ràng chỉ là một tên ăn cơm nhão, nhưng khiển người ta cảm thầy anh giống như rất có bản lĩnh.
Anh thật sự cho rằng mọi người đều mù sao? Ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra! Lúc này Biên Bất Phụ đứng dậy, mỉm cười nói: “Anh Uông, nếu người tới là khách, thêm một vị trí ít một vị trí cũng không sao, quan trọng là vui vẻ.”
“Bảo phục vụ chuẩn bị thêm một vị trí đi!”
Nghe Biên Bất Phụ giúp Bùi Nguyên Minh giải vây, Hạ Vân gật đầu cảm ơn.
Đôi mắt Uông Khải Trạch lóe sáng, cười nói: “Nào nào nào, nếu anh Biên đã mở miệng, như vậy thì cùng ngồi xuống uống rượu đi”
Rất nhanh, có một nhân viên phục vụ chuyển một chiếc ghế nhỏ tới cho Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh cũng không ngại, mà trực tiếp chuyển đến bên Hạ Vân ngồi xuống.
Bình luận facebook