Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1996
Chương 1996
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh âm trầm, người nào cân đãi ngộ ngay cả đại ca đầu bảng cũng không có? Giống như cảm nhận được Bùi Nguyên Minh xấu hổ, Miwa Fujiwara tiếp tục lắc lư dáng người quyến rũ, liên tục cười duyên: “Anh Bùi, loại chuyện này luôn là phụ nữ chịu thiệt, cho dù thế nào vẫn là nam hưởng phúc”
“Rốt cuộc là anh sợ, hay là..
”
“Anh không được!”
Lúc nói ra những lời này, cô ấy mang theo chút khiêu khích.
Rất rõ ràng, Miwa Fujiwara hiểu rõ, đối với đàn ông mà nói, có đôi khi loại khiêu khích này còn có tác dụng hơn mị hoặc.
Có đàn ông nghe thấy khiêu khích như vậy, sẽ không nhịn được cho nhà gái giáo huấn, khiển cô ta biết mình được hay không! Bùi Nguyên Minh thở ra một hơi, sau đó cau mày nói: “Tôi không có ý này, chẳng qua cô quên rồi sao? Tôi là vệ sĩ của Hạ Vân”
“Tôi ở đây là thực hiện chức trách của vệ sĩ, không phải tới làm chuyện khác”
Miwa Fujiwara cười duyên một tiếng, nói: "Vệ sĩ sao? Em cảm thấy chuyện này không cân thiết nữa.”
“Bởi vì trước khi em tắm, có thấy Biên Bất Phụ gõ cửa phòng Hạ Vân”
“Đêm hôm khuya khoắt người ta củi khô lửa bốc, gối đầu một mình khó ngủ, trai đơn gái chiếc, không phải là anh định làm bóng đèn đây chứ?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi.
Anh biết rõ Hạ Vân chán ghét Biên Bất Phụ, lúc này Biên Bất Phụ lại chạy tới phòng Hạ Vân, nhỡ đâu xảy ra chuyện...
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đối, không hề để ý tới Miwa Fujiwara ở trong phòng, mà trực tiếp mở cửa xông ra ngoài.
Lúc này trong phòng Hạ Vân giống như truyền tới tiếng kêu to, Bùi Nguyên Minh chẳng quan tâm nhiều, trực tiếp đá văng cửa phòng ra.
Bùi Nguyên Minh trực tiếp xông vào phòng thì thấy Hạ Vân mặc đồ ngủ dựa vào bàn trà, lúc này đang ôm ngón chân mình, giống như đau đớn khó nhịn.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng xông tới, tầm mắt nhìn bỡn phía, nhưng không phát hiện người ngoài.
Miwa Fujiwara nói Biên Bất Phụ vừa mới gõ cửa, nhưng lúc này không có ai.
Chẳng lẽ sau khi đi vào là rời đi ngay? Một loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu Bùi Nguyên Minh, sau đó nhanh chóng tiêu tán đi.
Bùi Nguyên Minh hiểu rất rõ tính cách của Hạ Vân, cho nên biết rất rõ, hẳn là cô ấy không cho Biên Bất Phụ vào phòng.
Trừ khi Biên Bất Phụ phá cửa vào, bây giờ xem ra hẳn là không có chuyện gì.
Bùi Nguyên Minh nghĩ tới chuyện này, đi tới bên cạnh Hạ Vân nói: “Cô làm sao vậy?”
“Vừa mới tắm xong đi ra, không đi dép lê nên đá trúng chân bàn.”
- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh âm trầm, người nào cân đãi ngộ ngay cả đại ca đầu bảng cũng không có? Giống như cảm nhận được Bùi Nguyên Minh xấu hổ, Miwa Fujiwara tiếp tục lắc lư dáng người quyến rũ, liên tục cười duyên: “Anh Bùi, loại chuyện này luôn là phụ nữ chịu thiệt, cho dù thế nào vẫn là nam hưởng phúc”
“Rốt cuộc là anh sợ, hay là..
”
“Anh không được!”
Lúc nói ra những lời này, cô ấy mang theo chút khiêu khích.
Rất rõ ràng, Miwa Fujiwara hiểu rõ, đối với đàn ông mà nói, có đôi khi loại khiêu khích này còn có tác dụng hơn mị hoặc.
Có đàn ông nghe thấy khiêu khích như vậy, sẽ không nhịn được cho nhà gái giáo huấn, khiển cô ta biết mình được hay không! Bùi Nguyên Minh thở ra một hơi, sau đó cau mày nói: “Tôi không có ý này, chẳng qua cô quên rồi sao? Tôi là vệ sĩ của Hạ Vân”
“Tôi ở đây là thực hiện chức trách của vệ sĩ, không phải tới làm chuyện khác”
Miwa Fujiwara cười duyên một tiếng, nói: "Vệ sĩ sao? Em cảm thấy chuyện này không cân thiết nữa.”
“Bởi vì trước khi em tắm, có thấy Biên Bất Phụ gõ cửa phòng Hạ Vân”
“Đêm hôm khuya khoắt người ta củi khô lửa bốc, gối đầu một mình khó ngủ, trai đơn gái chiếc, không phải là anh định làm bóng đèn đây chứ?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi.
Anh biết rõ Hạ Vân chán ghét Biên Bất Phụ, lúc này Biên Bất Phụ lại chạy tới phòng Hạ Vân, nhỡ đâu xảy ra chuyện...
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đối, không hề để ý tới Miwa Fujiwara ở trong phòng, mà trực tiếp mở cửa xông ra ngoài.
Lúc này trong phòng Hạ Vân giống như truyền tới tiếng kêu to, Bùi Nguyên Minh chẳng quan tâm nhiều, trực tiếp đá văng cửa phòng ra.
Bùi Nguyên Minh trực tiếp xông vào phòng thì thấy Hạ Vân mặc đồ ngủ dựa vào bàn trà, lúc này đang ôm ngón chân mình, giống như đau đớn khó nhịn.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng xông tới, tầm mắt nhìn bỡn phía, nhưng không phát hiện người ngoài.
Miwa Fujiwara nói Biên Bất Phụ vừa mới gõ cửa, nhưng lúc này không có ai.
Chẳng lẽ sau khi đi vào là rời đi ngay? Một loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu Bùi Nguyên Minh, sau đó nhanh chóng tiêu tán đi.
Bùi Nguyên Minh hiểu rất rõ tính cách của Hạ Vân, cho nên biết rất rõ, hẳn là cô ấy không cho Biên Bất Phụ vào phòng.
Trừ khi Biên Bất Phụ phá cửa vào, bây giờ xem ra hẳn là không có chuyện gì.
Bùi Nguyên Minh nghĩ tới chuyện này, đi tới bên cạnh Hạ Vân nói: “Cô làm sao vậy?”
“Vừa mới tắm xong đi ra, không đi dép lê nên đá trúng chân bàn.”
- -----------------
Bình luận facebook