Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2010
Chương 2010
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đừng!" Phương Trung Nghĩa nhảy ra gần như theo bản năng, vô thức nắm lây tay Bùi Nguyên Minh.
Vào thời khắc mấu chốt, Bùi Nguyên Minh lùi lại rồi giơ tay ra, trong đó xuất hiện một viên thuốc tròn.
Khán giả bên dưới đã thực sự bị sốc! Không ai có thể nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại dám trêu đùa Phương Trung Nghĩa! Ngoài ra phản ứng của Phương Trung Nghĩa đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Lúc này anh cầm trong tay thuốc trường sinh đã khôi phục lại, Bùi Nguyên Minh ra vẻ cười lớn nói: "Cậu Nghĩa, sao anh lại hấp tấp như vậy?" "Tôi chỉ cho chó ăn đồ của chính mình, anh có chuyện gì sao?" "Anh còn quan tâm cả những loại chuyện này hả?" Hạ Vân sửng sốt một lúc sau đó nhanh chóng hiểu rằng Bùi Nguyên Minh đang xác minh mục đích thực sự của Phương Trung Nghĩa khi đến thành phố vào đêm qua.
Nếu không anh cũng sẽ không dám đáp thẳng mặt Phương Trung Nghĩa như vậy.
Ngô Kim Hổ và Công Tử Hải nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ ngưỡng mộ.
Người đứng đầu quả nhiên vẫn là người đứng đầu.
Có thể khiến một trong bốn vị thiếu gia tại Yến Kinh phải xấu hổ.
Lúc này sắc mặt Phương Trung Nghĩa đại biến, anh ta biết mình đã mất đi cơ hội, nhưng vẫn nhìn chăm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Tên họ Bùi kia, để lại viên thuốc đó ở đây, còn không trong tương lai chúng ta sẽ còn gặp lại!" “Anh nhiều chuyện vậy: Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm: “A hay là anh ra giá đi.
Bốn mươi sáu nghìn tỷ, anh có tiền thì tới lấy đồ về”
Bốn mươi sáu nghìn tỷ? Nghe thấy câu nói của Bùi Nguyên Minh, khán giả bỗng chốc náo động hẳn lên, hầu như ai cũng cảm thấy đây chính là ăn tiền không chớp mắt.
"Cậu Nghĩa, quên đi, thứ này trên đời không phải cũng chỉ có một”
Miyamoto Sakura ngăn cản Phương Trung Nghĩa: "Dù sao cũng không phải là tiên dược trong truyền thuyết.
Nếu anh thích thứ này thì ở chỗ tôi cũng có thứ tương tự!" Hiển nhiên Miyamoto Sakura cũng không biết mục đích thực sự của Phương Trung Nghĩa, trong lòng chỉ tràn đầy sự hận thù đối với Bùi Nguyên Minh mà thôi.
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, chậm rãi nói: "Bảy mươi nghìn tỷ: "Họ Bùi kia, anh đang nghĩ tới cái quỷ gì vậy?" Miyamoto Sakura lạnh lùng đáp trả lại.
"Anh nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống như anh, ai sẽ dùng nhiều tiền như vậy để mua một thứ như thế này sao?”
"Anh nghĩ rằng anh Nghĩa là người ngu ngốc như anh sao?" Bùi Nguyên Minh vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nói: "Chín mươi nghìn tỷ:
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đừng!" Phương Trung Nghĩa nhảy ra gần như theo bản năng, vô thức nắm lây tay Bùi Nguyên Minh.
Vào thời khắc mấu chốt, Bùi Nguyên Minh lùi lại rồi giơ tay ra, trong đó xuất hiện một viên thuốc tròn.
Khán giả bên dưới đã thực sự bị sốc! Không ai có thể nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại dám trêu đùa Phương Trung Nghĩa! Ngoài ra phản ứng của Phương Trung Nghĩa đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Lúc này anh cầm trong tay thuốc trường sinh đã khôi phục lại, Bùi Nguyên Minh ra vẻ cười lớn nói: "Cậu Nghĩa, sao anh lại hấp tấp như vậy?" "Tôi chỉ cho chó ăn đồ của chính mình, anh có chuyện gì sao?" "Anh còn quan tâm cả những loại chuyện này hả?" Hạ Vân sửng sốt một lúc sau đó nhanh chóng hiểu rằng Bùi Nguyên Minh đang xác minh mục đích thực sự của Phương Trung Nghĩa khi đến thành phố vào đêm qua.
Nếu không anh cũng sẽ không dám đáp thẳng mặt Phương Trung Nghĩa như vậy.
Ngô Kim Hổ và Công Tử Hải nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ ngưỡng mộ.
Người đứng đầu quả nhiên vẫn là người đứng đầu.
Có thể khiến một trong bốn vị thiếu gia tại Yến Kinh phải xấu hổ.
Lúc này sắc mặt Phương Trung Nghĩa đại biến, anh ta biết mình đã mất đi cơ hội, nhưng vẫn nhìn chăm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Tên họ Bùi kia, để lại viên thuốc đó ở đây, còn không trong tương lai chúng ta sẽ còn gặp lại!" “Anh nhiều chuyện vậy: Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm: “A hay là anh ra giá đi.
Bốn mươi sáu nghìn tỷ, anh có tiền thì tới lấy đồ về”
Bốn mươi sáu nghìn tỷ? Nghe thấy câu nói của Bùi Nguyên Minh, khán giả bỗng chốc náo động hẳn lên, hầu như ai cũng cảm thấy đây chính là ăn tiền không chớp mắt.
"Cậu Nghĩa, quên đi, thứ này trên đời không phải cũng chỉ có một”
Miyamoto Sakura ngăn cản Phương Trung Nghĩa: "Dù sao cũng không phải là tiên dược trong truyền thuyết.
Nếu anh thích thứ này thì ở chỗ tôi cũng có thứ tương tự!" Hiển nhiên Miyamoto Sakura cũng không biết mục đích thực sự của Phương Trung Nghĩa, trong lòng chỉ tràn đầy sự hận thù đối với Bùi Nguyên Minh mà thôi.
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, chậm rãi nói: "Bảy mươi nghìn tỷ: "Họ Bùi kia, anh đang nghĩ tới cái quỷ gì vậy?" Miyamoto Sakura lạnh lùng đáp trả lại.
"Anh nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống như anh, ai sẽ dùng nhiều tiền như vậy để mua một thứ như thế này sao?”
"Anh nghĩ rằng anh Nghĩa là người ngu ngốc như anh sao?" Bùi Nguyên Minh vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nói: "Chín mươi nghìn tỷ:
Bình luận facebook